Truyện Ngắn Đi Qua Những Niềm Đau - Thùy Minh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thùy Minh, 20 Tháng ba 2021.

  1. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Tên truyện: Đi qua những niềm đau

    Tác giả: Thùy Minh

    Thể loại: Truyện hiện đại


    [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm của Thùy Minh

    [​IMG]

    Văn án:

    Hà là cô nữ sinh xinh xắn, năng động, đang có một tình yêu đẹp với Hân - bạn học cùng trường.

    Một ngày bất ngờ, Hà phát hiện mình có thai, đúng lúc đó, Hân gặp biến cố bất ngờ và biến mất một cách đột ngột mà không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ.

    Hà hoang mang không biết xử trí thế nào, thì Lâm - một chàng trai đứng tuổi, thầm thương Hà từ trước xuất hiện.

    Ước tình huống rắc rối của Hà, anh đã xử lí ra sao?

    Và Hân khi trở lại thì điều gì đã xảy ra?
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2021
  2. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 1: Tình yêu màu nắng

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cầm chiếc que thử trên tay, Hà như không tin vào mắt mình. Hai vạch rất đậm, dấu hiệu đó cho biết điều Hà lo lắng mấy hôm nay đã là hiện thực, chứ không còn là ý nghĩ vụt qua trong đầu để rồi Hà có thể xua nó đi ngay tức khắc: "Hai đứa đã rất cẩn thận rồi mà!" Không rời mắt khỏi chiếc test, Hà mong đó không phải là sự thật, mong đây chỉ là sự nhầm lẫn, Hà vẫn hi vọng vào 0, 1% sai số ít ỏi sẽ rơi vào mình.

    Hà thử tiếp chiếc test thứ hai. Ba phút chờ đợi dài như vô tận, trống ngực đập liên hồi, Hà dõi theo từng sự biến đổi màu sắc trên chiếc test, một vạch, và chậm chạp, vạch thứ hai tiếp tục hiện lên. Không còn là sự nhầm lẫn nữa, không còn khả năng nào có thể thay đổi hiện thực này nữa rồi. Hà đã có thai.

    Căn phòng như bị rút cạn không khí, khiến Hà như nghẹt thở. Cái se se lạnh của những ngày cuối đông ùa vào căn phòng gác mái lồng lộng gió trời không sao xua đi được cảm giác ngột ngạt bủa vây cô lúc này. Và lo lắng là một trong những khái niệm mà Hà chưa từng thực sự nắm bắt rõ ràng cho đến thời điểm hiện tại, khi cô phải tự mình đối diện với nó. Giấu kĩ chiếc test nơi đáy thùng rác, tâm trạng Hà rối bời. Trước đó, đôi lần, Hà từng băn khoăn: "Lỡ mình có thai thì sao nhỉ?" nhưng vì là giả thiết nên Hà không suy nghĩ nhiều về điều đó.

    Bây giờ, thì Hà không thể không hoang mang, lo lắng. Bởi hai đứa còn đang đi học, mấy tháng nữa mới tốt nghiệp phổ thông. Cả hai còn bao nhiêu dự định phía trước: Thi đại học, tìm việc làm.. Trong dự định ấy, có cả một đám cưới với toàn màu hồng thật đẹp, một tuần trăng mật thật lãng mạn nơi Đà Lạt mờ sương.. nhưng đó là chuyện của mươi, mười năm nữa. Còn hiện tại, hai đứa biết phải làm sao với tình huống này?

    "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..". Chưa bao giờ Hà thấy giọng nói quá đỗi quen thuộc của nhân viên tổng đài lại tàn nhẫn, vô tình đến thế! Bởi cô đã cố gắng gọi cho Hân mấy ngày nay mà chỉ được đáp lại bằng những lời vang lên trong vô vọng ấy.

    Hà cũng mấy lần lặn lội tới nhà tìm Hân, đến lần thứ ba đối diện với cánh cổng sắt im lìm khóa chặt, thì lòng Hà như có lửa đốt, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Cô không biết làm thế nào để liên lạc với Hân, để cho Hân biết sự hiện diện của đứa bé.

    Sau đêm Valentine ngọt ngào bên nhau, Hân biến mất một cách khó hiểu, không một cuộc điện thoại, không một dòng tin nhắn. Trong khi mọi ngày, hai đứa tán gẫu đến cả tiếng đồng hồ trên điện thoại, nhắn cho nhau đến khi một trong hai đứa ngủ quên đi thì thôi. Hân đi chơi nhà bà con xa chăng, nơi đó không có sóng điện thoại chăng? Hay là Hân vào Nam ăn Tết cùng bố mẹ? Nhưng đi đâu thì cũng phải để lại một lời nhắn cho Hà chứ?

    Sự hiện diện của giọt máu vừa tạo hình trong cô và cách cư xử lạ lùng của Hân mấy hôm nay khiến Hà có những dự cảm vô cùng bất an. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng lúc như vậy? Nhất định có uẩn khúc gì ở đây, nhất định đã có biến cố gì đó bất ngờ ập đến với Hân.

    Hà đã nghe nói nhiều đến những anh chàng Sở Khanh, lừa tình xong rồi biến mất một cách bí ẩn như cái cách anh ta xuất hiện. Nhưng Hân đâu phải là người như thế! Hà đủ thông minh để hiểu Hân không phải là kẻ bạc tình, khi trong tình yêu này, Hà là người chủ động quen Hân, trao cho Hân tình yêu đầu đời.

    Tâm trí Hà còn lưu lại khá rõ ràng những xúc cảm của buổi tọa đàm nhân ngày quốc tế phụ nữ 8-3 hôm ấy.


    - "Tôi yêu em: Đến nay chừng có thể

    ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

    nhưng không để em bận lòng thêm nữa

    hay hồn em phải gợn bóng u hoài.."

    - Tôi, tôi biết câu trả lời..

    - Xin mời bạn! Xin mời câu trả lời đến từ bạn nữ vô cùng xinh đẹp của lớp 10A1!

    - Em xin phép được trả lời: Đây là những câu thơ trích trong bài thơ "Tôi yêu em" của nhà thơ Puskin – ông được mệnh danh là "Mặt trời của thi ca Nga".

    - Chúc mừng bạn! Câu trả lời không những chính xác, mà bạn còn cho ta biết thêm, Puskin là mặt trời của thi ca Nga. Xin mời bạn lên sân khấu! - Bạn có thể giới thiệu thêm về mình?

    - Dạ, em tên là Minh Hà, em đang học lớp 10A1, em rất thích đọc thơ tình yêu của Puskin, cũng giống như thích nghe những bản cover trữ tình của anh MC Phúc Hân trên trang blog của anh vậy..

    Khi Hà nói đến đây, cả sân trường như vỡ òa trong tiếng vỗ tay thích thú. Còn anh MC Hân thì thoáng chút bối rối:

    - Cảm ơn những chia sẻ của em.. mời em chọn một món quà cho mình!

    - Dạ, em xin được chọn quà là một bài hát bất kì anh Hân thể hiện trên sân khấu này ạ!

    Cả sân trường lại dội lên tiếng vỗ tay, hòa nhịp cùng những lời khích lệ: Hát đi, hát đi..

    Tiếng nhạc du dương vang lên, Hân tự tin cất cao giọng hát:


    Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi

    Chở nụ cười em tươi lung linh trên phố

    Ngại ngùng như thế, đôi môi em khẽ cười,

    Đôi chân em cất lời

    Tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên..

    Tiếng hát vui tươi, trầm ấm như đưa tâm hồn Hà phiêu lãng trong thế giới của biết bao say đắm, diệu kì. Trong miền mơ lãng đãng ấy, thấp thoáng đây đó hình bóng của Hân – anh chàng MC học giỏi, hát hay mà Hà âm thầm mơ mộng, đến hôm nay, Hà mới có dịp "bật đèn xanh" cho Hân biết!

    - Cảm ơn anh! Đây là món quà 8-3 ý nghĩa nhất đối với em ạ!

    Và rồi, từ đó có một anh chàng ngày ngày chờ Hà mỗi khi tan học để cùng nhau đi chung một đoạn đường ngắn, cùng nhau ríu rít đủ chuyện lớp trường, cùng nhau bịn rịn nơi ngã ba hai đứa rẽ về hai ngả..

    Và rồi, tình yêu đến dịu dàng như khúc tình ca Hân vẫn hát: "Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi đi đâu? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám. Tuổi chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu". Hà yêu Hân bởi giọng hát ngọt ngào, bay bổng ấy, yêu cách nói chuyện mộc mạc mà chân tình, yêu cả cái cách Hân yêu cô..

    Vậy mà bây giờ, trong lúc Hà cần Hân nhất, thì Hân đang ở đâu? Anh có biết đến tình cảnh trớ trêu mà Hà đang một mình đối diện, biết đến nỗi hoang mang, lo sợ đè nặng tâm trí Hà hơn tuần nay?
    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2021
  3. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 2: Người thứ ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya vắng lặng, từng giọt thời gian chậm chạp tàn rơi theo tiếng tích tắc đồng hồ, đôi mắt Hà đăm đắm nhìn vào khoảng không đen quánh. Cô không sao chợp mắt. Chiếc đồng hồ dưới nhà đã điểm đến hồi dài nhất. Mười hai giờ đêm. Điện thoại của Hà không biết bao lần sáng trong bóng tối, cũng là không biết bao lần Hà mở hộp thư gửi cho Hân để rồi lặng lẽ gạt nước mắt khi những dòng tin mình gửi đi bao ngày nay cô mong chờ một trạng thái "đã xem" mà hoàn toàn vô vọng. Nếu Hân thực sự biến mất khỏi thế giới của Hà thì mọi sự sẽ ra sao? Hà không dám nghĩ tiếp.

    Chợt "ting, ting" – tin nhắn đến. Hà vội vàng chụp lấy chiếc điện thoại, cô mong chờ đến mòn mỏi một hồi âm từ Hân. Dãy số là hoắc, từng dòng tin nhắn đập vào mắt cô:


    "Hà em!

    Mấy ngày vừa rồi, chắc hẳn anh khiến em giận anh lắm! Hôm nay anh mới đủ bình tâm để viết cho em những dòng này!

    Dù rất đau lòng.. Nhưng.. Chúng mình dừng lại được không em?

    Mười tám tuổi, anh chưa đủ tự tin, chín chắn, chưa có gì trong tay, kể cả một chút tự trọng cỏn con để giữ em bên cạnh mình.

    Mười tám tuổi, tình yêu của chúng ta chỉ toàn màu hồng mà đâu biết chông gai đang chờ sẵn.

    Mười tám tuổi, em còn nhiều sự lựa chọn hơn là chỉ chung tình với một người.

    Mười tám tuổi, tình yêu đầu mong manh ấy có mấy khi theo ta đến suốt cuộc đời.

    Mười tám tuổi, tình yêu có khi chỉ là kỉ niệm đẹp, chỉ là miền nhớ trong nhau.

    Cảm ơn em vì đã đến bên thanh xuân của anh, cho anh những hạnh phúc dịu dàng và yêu anh nhiều như anh yêu em vậy! Anh sẽ mãi nhớ em!

    Gửi em, từ một nơi rất xa!"

    Tình huống gì xảy ra thế này? Tâm trí Hà quay mòng mòng như hiện hữu trong đó cả trăm chiếc cánh quạt cối xay. Từng con chữ chập chờn như trêu đùa trí nghĩ đang ngổn ngang trăm mối của cô. "Chúng mình dừng lại" sao? Không một lần hẹn gặp, không một lời giải thích, tình yêu hai năm nay tan vỡ chóng vánh chỉ sau mấy dòng tin nhắn đó sao?

    Có trăm ngàn lí do để một câu chuyện tình yêu tan vỡ, nhưng dù giàu trí tưởng tượng đến đâu, Hà cũng không thể nghĩ được rằng tình yêu của hai đứa lại kết thúc theo cách này. Biến cố gì xảy đến khiến Hân phải quyết định vội vàng như thế? Biến cố gì khiến Hân dễ dàng dứt bỏ người mình yêu, khiến Hân rời đi tức khắc mà không thể đợi đến lúc thi tốt nghiệp dù chỉ còn vài tháng nữa? Hà nghĩ tới nghĩ lui mà không thể hiểu nổi.

    Chợt nhớ ra điều gì, Hà lập tức gọi lại số máy lạ đó, để rồi khi âm thanh quen thuộc từ chị nhân viên tổng đài vang lên, cũng là lúc Hà cảm nhận rõ rệt từng nhịp run rẩy, gấp gáp dội về nơi lồng ngực. Một nỗi sợ hãi xâm chiếm trí nghĩ của cô. Vùi khuôn mặt đẫm lệ xuống gối, cả người Hà rung lên theo từng tiếng nấc dồn dập, nghẹn ngào. Đau đớn vì tình yêu tan vỡ, hoảng loạn vì hình hài bé nhỏ trong cô đang lớn lên từng ngày. Cô chưa từng trải qua một tình huống nào trớ trêu như vậy. Cô phải làm sao bây giờ? "Hân ơi! Anh đang ở đâu?" – lời gọi không thể bật lên thành thanh âm dội trả lại nơi cô nỗi niềm nhức nhói.

    Không biết bao đêm cô thao thức trở mình. Không biết bao đêm cô lo lắng khổ sở. Không biết bao đêm cô khóc đẫm nước mắt..

    Đến khi những dòng nước mắt dần vơi vợi đi trong vô vọng, là lúc lí trí trở lại với Hà. Lí trí mách bảo Hà không thể giữ đứa trẻ này, Hà còn cả một cuộc đời dài với biết bao ước mơ, dự định phía trước, Hà còn có bố mẹ, không phải lúc nào cũng vững vàng trước miệng lưỡi thế gian. Đứa trẻ sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên, cô cần nhanh chóng đình chỉ thai kì. Cô cần đến sự giúp đỡ của một ai đó, nhưng không thể là bố mẹ, cũng không thể là mấy đứa bạn nhiều chuyện của cô được.

    Cô chợt nhìn thấy bó hoa hồng lớn đã khô héo trên kệ để đồ ngoài gian quán, và Hà nghĩ đến Lâm – anh chàng lái xe lâu nay vẫn cố gắng có được tình cảm của Hà mà Hà thẳng thừng từ chối, vì lúc đó, Hà đã có Hân.

    Lâm đứng tuổi, là người cùng xóm với Hà. Lâm đã từng một lần đổ vỡ trong hôn nhân, vì không có con, đúng ra là vì ADN của họ không thích hợp để sinh ra những đứa con khỏe mạnh, nên sau một vài lần hỏng thai, họ quyết định đường ai nấy đi.

    Lâm thường đến quán nhà Hà để nhâm nhi một hai lon bia trong khi chờ mẹ Hà rửa xe cho. Và Hà vì thế lọt vào tầm ngắm của Lâm, dù cô bé còn chưa học xong cấp ba. Trước những lời khi thì xa xôi, bóng gió, khi thì như bánh đúc bày sàng của Lâm, Hà thẳng thừng đáp lại:

    - Em có người yêu rồi!

    Lâm cũng không vừa:

    - Anh sẽ đập chậu, cướp cây! - Lâm nửa đùa, nửa thật.

    - Em còn đi học đại học!

    - Anh sẽ nuôi em, chờ em!

    Hà lắc đầu:

    - Em dễ dàng thay người yêu như thế, thì còn gì để mà yêu nữa?

    Lâm quả quyết:

    - Em đáng yêu, cả khi dễ dàng thay người yêu! Anh sẽ làm mọi cách để em hiểu rằng, em có nhiều sự lựa chọn!


    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2021
  4. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 3: Thành hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày Valentine. Hà vừa tạm biệt Hân ở đầu hẻm, chân sáo mở cửa bước vào nhà, Hà sững lại khi nhìn thấy Lâm ngồi đó. Có lẽ anh chờ Hà đã lâu, cứ nhìn chiếc gạt tàn là đủ biết.

    - Anh tặng em với tất cả tình yêu chân thành anh dành cho em! Mong rằng em sẽ đón nhận tình cảm của anh! – Với bó hoa hồng lớn và hộp quà xinh xắn mang theo, Lâm chân thành bộc bạch tình cảm của mình dành cho Hà.

    - Em đã nói là em có người yêu rồi, và vì thế, em không có lí do gì để nhận những món quà này, em xin lỗi! Anh đừng đến tìm em nữa.

    Đó là chuyện của hơn mười ngày trước. Bó hoa và hộp quà ấy, không được Lâm mang về, Hà cũng không để ý đến. Nay cô thấy chúng ở tít trên kệ, ai đó đã để chúng lên đấy.

    Hà mang bó hoa xuống, bỏ vào thùng rác, mở hộp quà, bên trong là những viên chocolate hình trái tim đủ màu sắc. Nó khiến Hà nghĩ đến hộp chocolate mà Hân tặng cho mình, và nỗi đau trong lòng dội lên, kéo theo những dòng nước mắt không sao kìm được. Hà lại nhớ về Hân, tự hỏi, lúc này Hân đang ở đâu, làm gì, có biết đến tình cảnh trớ trêu mà Hà đang một mình đối diện, biết đến nỗi hoang mang, lo sợ đè nặng tâm trí Hà hơn tuần nay?

    Nhưng rồi, Hà cũng kịp ngăn mình trước khi lần nữa đắm chìm trong cảm giác tột cùng đau khổ mỗi khi nghĩ đến Hân, cô lập tức gửi đến Lâm dòng tin nhắn mà cô đã xóa đi, soạn lại không biết bao lần:

    "Em có việc muốn nhờ anh!" - Hà sợ, nếu cứ lần lữa mãi, nỗi đau khổ sẽ nhấn chìm cô, khiến cô không còn đủ tỉnh táo để quyết định những điều cần thiết lúc này.

    "Chuyện là ...", với lòng dũng cảm cuối cùng còn sót lại, Hà gửi đi dòng tin nhắn mà cô đau khổ bộc bạch hết đầu đuôi câu chuyện của mình và ngập ngừng nhờ Lâm đưa mình đến một phòng khám nào đó mà anh biết để bỏ thai.

    Tin nhắn gửi đi, Hà không quên nhờ Lâm giữ bí mật này giúp mình. Hà nghĩ đến sĩ diện của bố mẹ, và cả của bản thân nữa. Chẳng hay ho gì khi ai cũng biết chuyện đáng xấu hổ này, nhất là ở một vùng quê còn nhiều giáo điều lạc hậu như vùng quê lúa của Hà.

    Năm phút, rồi mười phút, Hà biết Lâm đã đọc tin nhắn, nhưng sao anh không rep lại? Anh đang nghĩ gì? Anh có sẵn lòng giúp mình không? Có lẽ đã đến lúc, cô phải nói chuyện này với bố mẹ mình chăng? Không! Không, bố mẹ hẳn giận dữ và đau lòng, thất vọng về cô nhiều lắm! Cô phải làm sao đây? Hay cô tự đi một mình? Nhưng lỡ có biến cố bất ngờ thì sao? Hà đang miên man trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Lâm, là anh gọi đến, Hà lập cập bắt máy.

    - Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Đó là con em mà! Đứa trẻ có tội gì đâu!
    - Nhưng...
    - Chúng ta sẽ làm đám cưới, sau khi em tốt nghiệp.
    ...

    Lâm tắt máy, để lại cho Hà những suy nghĩ bề bộn. Hà chưa từng lường trước đến tình huống này, nên đề nghị của Lâm lần nữa khiến Hà đứng trước sự lựa chọn khó khăn: nhẫn tâm bỏ đứa trẻ hay làm đám cưới với Lâm, để đứa trẻ được có cơ hội làm người?

    Nếu bỏ đứa bé, Hà sẽ có thể tiếp tục con đường học hành của mình, xây dựng một tương lai vững chắc, nhưng suốt đời phải ân hận vì "giết" con.

    Còn cưới Lâm, Hà phải từ bỏ tất cả để làm vợ, để gắn bó cả đời với người mà mình chưa hề có tình cảm, nhưng bù lại Hà sẽ có đứa bé.

    Cả đêm, Hà không chợp mắt vì những suy nghĩ, đắn đo ấy. Oán trách Hân bao nhiêu, Hà giận mình bấy nhiêu, chỉ vì những bồng bột của tuổi trẻ, mà bây giờ, Hà như đứng trước ngã ba đường, đi ngã nào cũng lắm chông gai. "Không, mình không thể bỏ đứa trẻ, thực sự rất tội, đứa trẻ đâu có lỗi gì".

    Tình mẫu tử cuối cùng đã chiến thắng.

    Giữa cái gay gắt của những ngày nắng hạ, âm thanh quen thuộc của tiếng nhạc lễ thành hôn vang vọng cả một vùng quê. Xinh xắn, thướt tha trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, Hà cười thật tươi bước bên cạnh Lâm.

    Bé Hà Anh ra đời trong sự chào đón của cả nhà. Con bé thật xinh xắn, và may mắn thay, con bé giống mẹ, hơn là giống bố, từ khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng trẻo, cái trán cao, đến đôi mắt đen láy và hai hàng mi cong vút, tất cả đều là của Hà. Mặc dù con bé không có nét gì của Lâm, nhưng xem chừng không một ai bận tâm về điều đó.

    Vừa bế con, Lâm vừa cười với Hà:

    - Con bé xinh quá, giống hệt như em vậy! Không ngờ, một thằng bị vợ bỏ rơi như anh, lại cùng lúc có hai thiên thần xinh đẹp vậy!

    Nhưng mọi chuyện, chỉ thực sự bắt đầu, khi mấy tháng sau, Hà vui mừng báo cho Lâm tin mình có bầu lần nữa.

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2021
  5. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 4: Thế giới hôn nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em có một bất ngờ dành cho anh đấy!

    - Ngày nào bên em cũng đều có những bất ngờ thú vị!

    - Đây sẽ là bất ngờ thú vị nhất! Anh nhìn xem! – Hà chìa cho Lâm chiếc que thử thai đã báo hai vạch.

    Không thể tưởng tượng được, Lâm vui mừng như thế nào khi nhìn thấy cái vật đã quá quen thuộc với anh và người vợ cũ ấy. Anh bế bổng Hà lên, phủ trên trán, trên má, trên môi Hà những nụ hôn ngọt ngào. Hà nũng nịu:

    - Vợ anh chỉ biết ăn với sinh con, anh không chán sao?

    Lâm ôm chặt Hà trong lòng:

    - Việc của em là ăn và sinh con, việc của anh là yêu em! Cứ sinh cho anh cả đội bóng, anh vẫn nuôi được hết, vợ yêu ạ!

    Hà mỉm cười xúc động:

    - Em sẽ sinh cho anh cả một đội bóng!

    Hà không nghĩ rằng, sự lựa chọn đầy mạo hiểm của mình ngày trước, lại khiến bản thân có được hạnh phúc mãn nguyện của ngày hôm nay. Lúc đó, Hà chỉ kịp nghĩ, đứa bé cần được sống, cần có một gia đình, và lựa chọn đến với Lâm là một bước đi mạo hiểm mà cô không hề biết trước hạnh phúc hay khổ đau sẽ chờ cô phía trước.

    Đúng là, ông trời rất công bằng, không cho ai tất cả mọi thứ, cũng không lấy đi của ai tất cả. Và dù mọi chuyện có tệ đến thế nào, thì rồi cũng sẽ ổn cả thôi, khi bản thân biết tin tưởng và cố gắng sống vì những điều tốt đẹp.

    Từ ngày biết Hà mang bầu lần hai, Lâm càng chăm chút Hà hơn bao giờ hết. Anh sẵn sàng nghỉ chạy xe để đưa Hà đến khám thai ở những cơ sở y tế tốt nhất. Anh hi vọng, bi kịch của mình với người vợ cũ sẽ không lặp lại, Hà sẽ sinh cho anh những đứa con khỏe mạnh. Và sau nhiều lần thăm khám, xét nghiệm, cũng như can thiệp y tế, Hà và Lâm vô cùng vui mừng vì đứa bé phát triển hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh.

    Khi bé Bí - Hà Anh lẫm chẫm biết đi, bi bô gọi bà, gọi mẹ, cũng là lúc cả nhà chào đón sự ra đời của bé Bo - Lâm Anh. Lâm sung sướng tột cùng khi bế cu Bo trên tay. Thằng bé giống bố như tạc, điều đó càng khiến Lâm vui mừng, hãnh diện. Cuối cùng, Lâm cũng được làm bố, là bố ruột, chứ không phải bố trên danh nghĩa nữa.

    Hà bây giờ cũng nhẹ lòng rất nhiều, vì dù có bé Bí, nhưng Hà vẫn không khỏi day dứt, bởi dù sao đó là giọt máu của người đàn ông khác, không phải con của Lâm. Kể từ lúc Lâm dang tay đón nhận hai mẹ con, cũng là lúc, Hà đặt vào lòng mình bao điều trăn trở - làm thế nào để báo đáp cho Lâm? Sự ra đời của cu Bo, trong suy nghĩ của Hà, chính là một phần báo đáp ấy.

    Hà tưởng rằng, cuộc sống như vậy là hạnh phúc, mãn nguyện. Chỉ cần sau này, các con lớn lên, Hà tìm được một công việc phù hợp thì đã trọn vẹn tất cả.

    Nhưng, dòng đời, cũng giống như dòng sông vậy, đâu bao giờ chảy theo đường thẳng. Có lúc, nó quanh co, vòng vèo, có lúc chia năm bảy ngã rẽ, khiến con người hoang mang, vô định, không biết nên đi theo hướng nào.

    Từ ngày có cu Bo, Hà tinh ý nhận ra, sự quan tâm, chăm sóc của Lâm, đều dành hết cho thằng bé. Sự chăm chút của Lâm đến Hà, nhất là đến bé Bí, không còn ân cần như trước. Hà tự an ủi rằng, những vui mừng, phấn khích của Lâm là nhất thời, khi lần đầu tiên anh được làm cha, rồi một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

    Mọi chuyện đã không xảy ra như trong suy nghĩ của Hà, Lâm dù không ghét bỏ bé Bí, nhưng gần như anh không còn bế bồng, chăm chút. Mỗi khi con bé chạy đến đòi bố, Lâm đều tìm cách lảng đi.

    Hà đau lòng nhận ra tất cả điều đó. Nhưng Hà làm sao có thể lên tiếng, làm sao dám yêu cầu anh phải đối xử công bằng với các con. Đó là các con của Hà, nhưng chỉ một đứa là con của Lâm thôi. Lâm thiên vị hơn cho ruột rà của mình, cũng là điều hết sức bình thường. Hà đành chấp nhận, Hà chỉ thương cho bé Bí, con bé ngây ngô chưa hiểu gì, chỉ biết khóc lóc, khi không còn được bố cưng nựng nữa. Hà dỗ con, mà nước mắt chảy ngược vào lòng.

    Khi con bé lên ba, lên bốn, cũng là lúc "khủng hoảng tuổi lên ba" khiến Lâm nhiều lúc không chịu nổi những đòi hỏi, quấy khóc vô lí của con bé. Giành đồ chơi với em, vung tay đánh em, tức giận quăng đồ đạc khắp nhà, khóc lóc dai dẳng khi bị phạt.. và rất nhiều những tình huống khác xảy ra trong cuộc sống gia đình làm Lâm căng thẳng, Hà cũng vậy.

    Làm mẹ lúc vừa tròn mười chín, đôi mươi, Hà không biết rằng cuộc sống vợ chồng, con cái lại chứa đựng nhiều rối rắm, phức tạp như thế. Khi chưa có tiếng khóc con trẻ, khi đôi lứa đơn thuần chỉ yêu nhau, mà không phải đối diện với cơm áo gạo tiền hay những tình huống phát sinh từ phía con cái, tình yêu mới đẹp đẽ làm sao?

    Còn bây giờ? Ngày nào cũng như ngày nào, cả nhà cứ ầm ĩ cả lên vì những tiếng khóc lóc, quát mắng. Cu Bo thì biếng ăn, hay ốm vặt, dăm bữa nửa tháng lại đến gặp bác sĩ. Xót con, Lâm không ít lần trách Hà không để ý chăm chút thằng bé, để nó còm cõi, ốm nhom.

    Nhiều lần nín nhịn chồng, Lâm càng lấn tới, khiến Hà không chịu nổi, cự lại. Bởi bản tính của Hà không phải là người quen nhẫn nhịn, nếu có phải nhẫn nhịn, chỉ là vì Hà muốn yên ấm cửa nhà, và vì vị thế của Hà vốn dĩ là người chịu ơn. Thành ra, có những lần, hai vợ chồng không ai nói chuyện với ai cả tuần liền.

    Hà đau xót nhận ra, Lâm đã thay đổi quá nhiều, không còn là Lâm của những ngày mới cưới. Phải chăng, lòng trắc ẩn, hào hiệp của Lâm chỉ là nhất thời, còn khi buộc mình vào trách nhiệm với gia đình, vợ con, với đứa trẻ không phải máu mủ ruột rà, thì sự mệt mỏi bởi gánh nặng, bởi những phức tạp của cuộc sống hôn nhân khiến Lâm thay đổi? Hay vì một nguyên do khác? Hà hoang mang không biết có phải, Lâm chỉ cần cu Bo, khi gần đây, Lâm hay chấp nhặt với Hà hơn, ít gần gũi Hà hơn, và những hành động thể hiện sự quan tâm lãng mạn, thì gần như không còn nữa. Hôn nhân, phải chăng, thực sự là "mồ chôn" của tình yêu như người ta vẫn nói? Hay vì hai người đến với nhau không hẳn là vì tình yêu? Không phải thế, Lâm chẳng từng chắc chắn rằng "Yêu vợ nhất!" đó sao? Và Hà, cũng đã không thẹn với lòng mà bộc bạch tình yêu với Lâm đó sao?

    Hà đã suy nghĩ rất nhiều về những thay đổi gần đây trong cuộc sống vợ chồng. Với cá tính mạnh mẽ, tích cực, Hà cố gắng làm mọi thứ để thay đổi tình hình hiện tại, giữ mái ấm cho các con. Hà gửi bé Bí đi lớp, dành thời gian chăm cu Bo nhiều hơn, có nhiều hơn những cử chỉ quan tâm ngọt ngào đến chồng. Hà mong rằng, những cố gắng của mình nhất định sẽ không uổng phí.

    Và đúng là, chỉ khi không thử làm, thì mới không thay đổi được gì, còn khi đã cố gắng, thế nào cũng đạt được điều gì đó. Trước sự ngọt ngào của vợ, Lâm cũng trở nên dịu dàng hơn, hai người bớt cãi cọ, không khí trong nhà cũng không còn căng thẳng, ầm ĩ như trước. Hà biết là mình đã đi đúng đường rồi. Mưa dầm thấm lâu, khi các con lớn dần, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! Hà hi vọng thế.

    Nhưng rồi, biến cố lại bất ngờ ập đến, khi bé Bí năm tuổi, một lần nô chạy vấp ngã, vết bầm tím ở đầu ngón chân mấy ngày liền không tan, Hà đưa con bé đến bác sĩ. Hà cứ ngỡ, sẽ chẳng có chuyện gì đâu, nhưng rồi khi bác sĩ đọc các kết quả xét nghiệm và nói phải làm thêm sinh thiết và chọc dò tủy xương, thì Hà hoảng loạn thực sự, vì sao một vết bầm lại phải sinh thiết và chọc dò tủy xương?

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2021
  6. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 5. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau gần mười ngày chờ đợi, Hà như sụp đổ khi kết quả nhận về là con bé bị bệnh bạch cầu dòng lympho mãn tính - một thể bệnh ung thư máu rất hiếm gặp ở trẻ em, lại trút xuống đầu con bé tội nghiệp, thiệt thòi đủ đường từ ngày lọt lòng. Ôm con trong tay mà nước mắt Hà không sao ngăn được. Rồi đây tương lai của con bé sẽ ra sao? Lấy tiền đâu để điều trị cho con bé, và nếu có tiền thì thể điều trị được không?

    Đưa tờ kết quả cho Lâm, Hà chờ đợi từ Lâm một cánh tay nghĩa hiệp, lần nữa sẽ dang ra cứu con bé, như hơn năm năm trước đã cho con bé cơ hội đến với cuộc đời này:

    - Bác sĩ nói, phác đồ điều trị sẽ là hóa trị, xạ trị, và nếu có người hiến tủy thích hợp, thì cơ hội sống sẽ cao hơn.

    Lâm ngồi trầm ngâm như tượng đúc, rồi chậm rãi buông từng tiếng nặng nề:

    - Chi phí hóa trị, xạ trị và ghép tủy lên đến hàng tỉ, em thấy mình có khả năng không?

    Nước mắt lăn dài, Hà ngồi sụp xuống trước mặt Lâm:

    - Em xin anh, hãy cứu lấy con bé! Em sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn, rồi mình đi từng bước một, và mình còn bố mẹ, người thân, bạn bè nữa!

    Những dòng nước mắt trong tột cùng đau khổ của Hà, phải chăng đã chạm đến lòng trắc ẩn của Lâm, Lâm trấn an cô:

    - Anh sẽ cố gắng - lời của Lâm khiến Hà yên tâm phần nào.

    Sáu tháng hóa trị và xạ trị, là sáu tháng gần như hai mẹ con sống trong bệnh viện. Nhìn con bé xanh xao, gày rộc, đau đớn bởi nhưng dây kim truyền, những đợt xạ trị bỏng buốt, Hà thương con vô hạn.

    May mắn, con bé đáp ứng tốt phác đồ điều trị, lòng Hà chứa chan hi vọng. Hà đã nghĩ đến liệu pháp cuối cùng, để đảm bảo sự sống lâu dài cho con: ghép tế bào gốc. Nhưng Hà vẫn chưa tìm được nguồn tủy thích hợp, khi tất cả tủy sống của những người thân quen tỉ lệ tương thích chưa đến 50%.

    Hà đã nghĩ đến Hân - biết đâu cha của con bé sẽ có nguồn tủy thích hợp? Còn nước còn tát, Hà phải tìm được Hân, cho bố con bé biết sự có mặt của nó trên đời này, và để thêm một cơ hội cứu nó. Dù sau chuyện này, mọi chuyện có vỡ lở, thì với Hà, tất cả đều không quan trọng bằng sinh mạng của con.

    Hà bàn với Lâm chuyện đó, Lâm nói:

    - Em cứ làm việc gì em muốn. Nhưng có lẽ kinh phí điều trị thì anh khó lo được nhiều hơn, sáu tháng vừa qua, anh đã cố lắm rồi!

    - Em nhất định sẽ có cách!

    Bằng tất cả mọi sự cố gắng, bằng tất cả tình yêu mà cô dành cho con, Hà cuối cùng cũng có thể liên lạc được với Hân. Hân vô cùng bàng hoàng trước sự thật mà Hà tiết lộ, rằng anh là cha ruột của con bé, và con bé lúc này đang cần đến anh.

    Hân bay lập tức từ Sài Gòn ra Bắc để nhanh chóng làm xét nghiệm tủy sống. Cuộc gặp gỡ chóng vánh với Hân trước phòng xét nghiệm không có chuyện gì khác ngoài chuyện bé Bí. Ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình, mọi quan tâm đến nhau lúc này chẳng còn quan trọng bằng sức khỏe của con bé. Câu hỏi từng thôi thúc Hà phải tìm bằng được câu trả lời là lí do khiến Hân biến mất đột ngột, Hà cũng chẳng buồn hỏi nữa. Cuộc sống của Hà lúc này chỉ còn thu lại xung quanh con bé Bí đang nằm thiêm thiếp ngủ mệt trên giường bệnh kia.

    Vì còn công việc trong đó, nên Hân cũng nhanh chóng bay vào, sau khi làm những xét nghiệm cần thiết. Anh dặn, khi nào có kết quả thì báo tin cho anh. Khi sắp xếp được công việc, anh sẽ ra thăm con nhiều hơn.

    Hà mừng rơi nước mắt khi tủy sống của Hân tương thích với tủy sống của con bé đến 80%, thật là một kì tích. Vậy là mọi cố gắng của Hà đều không vô ích. Hà vui mừng báo cho Hân thông tin đó.

    Chi phí cho đợt điều trị này lên tới sáu, bảy trăm triệu, Hà không thể yêu cầu Lâm giúp thêm được nữa, thực ra, Hà không dám đòi hỏi gì thêm. Thành ra, lần này, Hà phải cầu cứu bố mẹ cô, mặc dù nửa năm nay, ông bà đã chu cấp cho hai mẹ con rất nhiều. Cũng không còn lựa chọn nào khác, Hà buộc phải nói với bố mẹ về cha ruột của bé Bí, về tình huống khó xử của cô lúc này.

    Vậy là lần nữa, bố mẹ Hà vì sai lầm trong quá khứ của con gái mà phải rao bán gấp căn nhà đang ở, sống chật chội trong gian quán bán hàng để lo tiền điều trị cho cháu.

    Để nhà ngoại phải bán nhà để điều trị cho cháu, Hà bị bố mẹ chồng, rồi Lâm trách móc, nhưng Hà lúc này, không còn nghĩ được nhiều đến thế. Hà chỉ mong, con khỏi bệnh, mọi điều tiếng cô phải gánh chịu, đâu có đáng gì.

    Cô còn bí mật vay mượn thêm bạn bè, chắt chiu từng chút, thậm chí bán đi cả mái tóc dày óng ả, và đôi ba lần đi bán máu, cùng với số tiền khiêm tốn cô đi làm ở tiệm tóc, móng sau mỗi đợt con bé được về nhà... cô tạm yên tâm với khoản tài chính mà mình huy động được.

    Trước khi làm phẫu thuật ghép tủy, hai mẹ con được về nhà một thời gian, để bé Bí được chăm sóc, bồi dưỡng cho đảm bảo điều kiện sức khỏe tốt nhất.

    Một buổi tối, khi Hà vừa ra ngoài mua sữa cho bé Bí và cu Bo, thì Lâm gọi điện bảo về ngay, con bé bỗng dưng bị ngất xỉu. Hà chạy xe ngay về nhà, cũng là lúc y tá mà Lâm gọi vừa tới. Sau khi được tiêm thuốc, con bé dần tỉnh lại. Ở bệnh viện, con bé vẫn thỉnh thoảng bị ngất xỉu và làm Hà thót tim như thế.

    Sẵn trong nhà có camera, Hà muốn xem lại tình huống lúc con bé ngất, nên đợi khi Lâm ngủ say, Hà mở camera trên điện thoại, và bàng hoàng như không tin vào mắt mình. Lâm đang chơi game trên điện thoại, Hà đoán như thế, vì lúc Hà đi, Lâm cũng đang chơi. Con bé lúi húi với đống búp bê và thú bông trên sàn nhà, bỗng dưng đến lay tay bố, rồi liên tục vỗ vào đầu.

    Hà biết, lúc này con bé đang bị đau đầu và sắp ngất, như mọi lần. Có lẽ con bé đã nói với Lâm về điều làm nó khó chịu, nhưng Lâm tỏ vẻ không quan tâm. Anh gạt tay con bé ra, và chỉ tích tắc sau đó, con bé ngã lăn ra sàn.

    Lâm không hề tỏ ra hốt hoảng, anh không hề bế con bé lên chỗ nằm thoải mái, mà bình tĩnh đi đi lại lại, rồi tiến về phía két sắt. Bấm mã số, và mở két, loay hoay ở đấy một lúc. Sau đó, mới gọi điện cho Hà và y tá trạm.

    Còn con bé vẫn nằm chơ vơ, bất động trên sàn lạnh đến mươi phút đồng hồ như thế. Chỉ khi nghe tiếng xe máy của Hà, Lâm mới vội bế con bé lên ghế sô pha.

    Hà không thể ngờ được rằng, Lâm lại vô cảm, lạnh lùng với con bé như thế. Tình huống này, đến người ngoài còn hoảng loạn, lo lắng, vậy mà... Nghĩ đến đây, nước mắt Hà lại ứa ra. Hà thương con. Hà đau đớn trước hành động vừa rồi của Lâm, thì ra, trước nay, anh đã giấu bộ mặt giả tạo của mình thật khéo.

    Hà biết, từ khi có bé Bo, Lâm ít để ý đến con bé hơn, nhưng Lâm vô cảm đến mức để con bé nằm chơ vơ không biết sống chết thế nào trên sàn đá hoa lạnh thì Hà không thể tưởng tượng nổi. Hà nghi ngờ: Lâm thực sự có yêu mình không, khi không thể yêu tất cả những gì thuộc về mình?

    Chiếc két sắt mà Lâm vừa mở, chợt khiến Hà nảy ra ý nghĩ mà trước giờ Hà không bao giờ nghĩ đến. Hà tua lại nhiều lần đoạn ghi hình lúc Lâm mở két, dựa vào chuyển động của bàn tay Lâm, Hà cố định hình dãy số mật mã. Rồi Hà cuối cùng cũng nhận ra, đó là ngày sinh của bé Bo.

    Lén rời khỏi giường, lén đến két sắt và mở khóa. Đúng mật mã rồi, Hà nhẹ nhàng mở két. Những thứ Hà nhìn thấy trong két, khiến Hà bàng hoàng hơn bao giờ hết. Trong két có khá nhiều tiền mặt, và có đến hai sổ đỏ quyền sở hữu đất mang tên Lâm, đều là những mảnh đất có thể bán đến tiền tỉ trong thời điểm hiện tại. Chỉ cần bán đi một mảnh này thôi, con bé dư tiền điều trị, vậy mà...

    Lại lần nữa Hà không kìm được nước mắt. Hà biết, khi một người không còn muốn san sẻ những khó khăn, không còn muốn cùng chung vai gánh vác trách nhiệm gia đình với người bạn đời của mình, thì tình yêu đã thực sự chết tự lúc nào. Làm sao có thể tồn tại một tình yêu đơn thuần mà người này không vì nỗi đau khổ của người kia mà động lòng trắc ẩn?

    Khi yêu, người ta không phải chỉ biết vui cùng nhau, cười cùng nhau, mà còn phải biết đau với nỗi đau của người mình yêu nữa. Lâm đã không vì nỗi đau của Hà mà mở lòng với con gái nhỏ của cô, thì cô không còn hi vọng gì ở mối quan hệ này nữa rồi.

    Đóng két sắt lại, Hà thần thờ trở về giường. Bé Bí đang ngủ say sưa, nét mặt xinh đẹp như thiên thần, dù mái tóc đã rụng gần hết. Hà gạt nước mắt, đặt lên trán con một cái hôn đầy yêu thương, tự nhủ: "Nhất định mẹ sẽ cứu con, nhất định là thế!".

    Cuộc phẫu thuật diễn ra thành công, con bé ít gặp phải những phản ứng phụ sau khi ghép tủy, nên hồi phục nhanh chóng. Hân cũng lưu lại một thời gian ở viện, để chờ con bé khỏe hơn.

    Sau phẫu thuật, Lâm lên thăm con được đôi lần. Hà cố tìm cách để hai người họ không giáp mặt, vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu lỡ họ gặp nhau.

    Rồi Hân lại bay vào Nam. Và cái lí do Hân bỏ trốn năm xưa, cũng chỉ được giải đáp bằng một lời giải thích có cũng như không: "Đó là một sai lầm của tuổi trẻ bồng bột, anh không muốn nhắc lại nữa. Nếu anh ngày đó không phải là cậu bé mười tám tuổi, mà là anh của bây giờ, thì đã không hành động như thế!". Hà cũng chỉ biết thêm rằng Hân đã có việc làm ổn định vài năm nay, đã yêu qua một vài cô gái, nhưng rút cục, vẫn chưa gặp được người thích hợp để đi đến hôn nhân.

    Ngày xuất viện mà Hà mong chờ cuối cùng cũng tới. Hà dắt bé Bí ra khỏi cổng bệnh viện trong niềm hạnh phúc vô bờ. Đó là một ngày nắng đẹp dịu dàng. Ánh nắng lấp loáng nhảy nhót trên vai hai mẹ con. Chưa bao giờ, Hà thấy mọi vật xung quanh rực rỡ, sống động và đáng yêu đến thế. Hà ngước mắt nhìn bầu trời trong veo với những chùm mây trắng xốp đang chậm chạp vượt bay qua khoảng không gian bất tận: "Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn những phép màu kì diệu!".

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  7. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 6. Rạn nứt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chúng ta chia tay thôi, anh sẽ nuôi cu Bo!

    Lần thứ nhất, khi nghe câu ấy từ Lâm, dù đã có sự chuẩn bị tâm lí cho tình huống này, nhưng trái tim Hà không khỏi dội lên những tiếng nức nở. Chính Lâm là người bắt đầu cuộc hôn nhân này, bây giờ cũng chính anh chủ động chọn chia tay.

    - Tại sao chứ? – mặc dù biết, tình yêu của Lâm dành cho mình đã không còn, kể từ ngày cô đặt trên vai Lâm trách nhiệm nặng nề khi phải cưu mang một đứa trẻ mắc bệnh hiểm nghèo lại không phải là con đẻ của mình, nhưng Hà vẫn muốn nghe chính những lời tự bạch của Lâm.

    - Cô gái mà anh qua lại gần năm nay đã có thai, cô ấy muốn có một gia đình trọn vẹn cho đứa trẻ.

    - Vậy con chúng ta không cần một gia đình sao anh? Em xin anh, đừng xáo trộn cuộc sống của con trẻ! Hà nói với Lâm bằng một giọng gần như van vỉ.

    Cô gái mà Lâm nhắc đến ấy đã có lần chủ động hẹn gặp Hà để đề nghị Hà buông tha cho Lâm, để đòi danh phận và gia đình cho mẹ con cô ấy.

    Nhưng Hà biết, bây giờ mà cô buông tay, thì cô sẽ mất cu Bo. Nghĩ đến điều này, Hà không thể chịu nổi cảm giác đau khổ dâng lên tự đáy lòng khi một ngày mình bước ra khỏi căn nhà đó mà không có cu Bo đi cùng. Lâm yêu con, cô cũng thế! Cô không thể xa thằng bé, càng không muốn thằng bé phải sống chung với người không phải là mẹ mình. Lâm không yêu bé Bí, vì con bé không phải máu mủ của anh, làm sao Hà dám mong người phụ nữ đã trơ trẽn đến gặp mình đòi gia đình cho con cô ta lại có thể yêu thương con của người khác? Nếu có phải li hôn, cô dứt khoát sẽ phải là người nuôi thằng bé.

    Nhưng bây giờ, trong tay Hà có quá ít thứ để đảm bảo pháp luật có thể bảo vệ quyền được nuôi con của cô: tiệm thiết kế mẫu tóc Hà vừa mở sau hàng năm trời theo con chữa bệnh dù đã đông khách trở lại, nhưng đó chỉ là gian nhà nho nhỏ cô đi thuê. Hà sẽ vẫn bị coi là người không có việc làm ổn định. Và Hà còn không có nhà riêng... Quan trọng hơn là cu Bo mới năm tuổi – chưa đến tuổi được quyền lựa chọn sống với bố, hay mẹ.

    Nghĩ thế nào, cô cũng không thể li hôn lúc này được, dù biết, tình yêu với Lâm đã lạnh nguội từ cái đêm cô phát hiện ra bí mật trong chiếc két sắt, từ cái ngày người phụ nữ xa lạ kia đến gặp mình... Cô cần có thời gian chuẩn bị mọi thứ.

    Khi đã có số vốn kha khá, cộng thêm số tiền vay mượn thêm của những người bạn thân thiết, Hà mạo hiểm thuê một gian hàng lớn hơn ở trung tâm thị trấn, đầu tư thêm thiết bị chăm sóc tóc, thuê thêm nhân viên, mở rộng quy mô kinh doanh, đặt ra các chiến lược kinh doanh khoa học . Những thứ mà cô từng được học một cách bài bản từ mấy năm trước, khi bé Bí chưa mắc bệnh, bây giờ có dịp mang ra thực hành. Khi có mục tiêu phấn đấu, nhất là phấn đấu vì con, Hà không điều gì là không dám thử làm qua. Dần dần, cô cũng lần lượt trả hết nợ và duy trì lượng khách hàng tấp nập nhất nhì thị trấn.

    - Nếu cô không chịu kí, tôi sẽ đơn phương li hôn.

    Lần thứ mấy, Lâm chìa lá đơn li hôn cho Hà, nhất quyết đòi chia tay.

    - Anh hắt hủi em cũng được, đánh mắng em cũng được, chỉ xin anh đừng bắt em xa con lúc này. Con mới năm, sáu tuổi, chưa tự lập được nhiều, cô gái ấy lại sắp sinh, ai chăm sóc cho cu Bo nhà mình?

    Lần nào cũng như lần nào, Hà phải van vỉ, khóc lóc kì đến lúc Lâm chịu xuôi xuôi.

    Gần một năm nay như thế, đau khổ, cay đắng chịu sự giày vò từ Lâm, Hà cắn răng chấp nhận tất cả, coi đó như một phần cuộc sống. Hà chỉ còn biết dồn hết tình thương cho các con, đặt hết tâm trí vào công việc. Cũng may, công việc của Hà khá bận rộn, hết việc ở tiệm, cô lại tất tả về với các con, nên Hà dường như không còn thời gian để nghĩ đến những bất hạnh của cuộc đời mình.

    - Em xin anh, anh để các con lớn hơn, hiểu chuyện hơn chút nữa, nhất định em sẽ kí. Các con con nhỏ quá, chưa biết gì.

    - Cô cút đi cho khuất mắt tôi! Cút nhanh khỏi cái nhà này! Giữa tôi và cô còn gì nữa để mà níu kéo, tôi chưa từng thấy ai cố chấp như cô! Cút!- Lâm gào lên.

    Hai đứa trẻ đang chơi bên ngoài chạy vào, nghe những lời ấy từ bố, sợ hãi ôm riết lấy mẹ, khóc lóc ầm ĩ.

    "Choang!" - Chiếc bình thủy tinh trên tay Lâm táp ngay xuống nền đá hoa trước mắt Hà, Hà chỉ kịp xoay người, chắn cho các con. Một vài mảnh vụn bắn tung lên, găm vào tay cô, tứa máu.

    - Các con đang ở đây, xin anh đừng làm thế! - Nói rồi Hà ôm các con, đi khuất khỏi tầm mắt của Lâm. Đợi khi Lâm ra khỏi nhà, ba mẹ con mới dám về.

    Có lần Lâm còn gạt Hà ngã lăn xuống đất, nắm cổ áo, kéo cô một cách thô bạo ra ngoài cửa. Hà vẫn kiên trì níu kéo. Đâu phải vì cô muốn nhen nhóm lại tình yêu đã tắt nguội giữa hai người, càng không hi vọng một ngày kia Lâm sẽ thay đổi mà quay về với ba mẹ con. Hà chịu đựng tất cả mọi sự giày vò về thể xác lẫn tinh thần từ Lâm, đều là vì các con.

    Nhiều người ái ngại cho tình cảnh của Hà, khuyên Hà bỏ chồng, họ không hiểu được vì sao cô cứ cố chấp chịu đựng một cách ngốc nghếch như thế. Còn cô lại hiểu hơn ai hết, dù phải sống trong địa ngục trần gian, thì sự chịu đựng ngốc nghếch của mình là cần thiết trong hoàn cảnh hiện tại, vì cô không muốn bé Bo phải sống với một người đàn bà xa lạ khi cô và Lâm li hôn. Cô phải chờ đến khi thằng bé bảy tuổi, đủ tuổi để nguyện vọng của thằng bé được chấp nhận trước tòa, và chờ đến khi bản thân tích lũy đủ điều kiện để pháp luật thừa nhận quyền nuôi dạy con của cô.

    Hai năm nay, cô kiên cường bám trụ, là vì thế. Nếu không vì các con, có lẽ Hà cũng không thể nào có được sự bền bỉ, nhẫn nhục cam chịu đến phi thường như vậy.

    (còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2021
  8. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 7. Tình cũ không rủ cũng tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Và cả hai đứa trẻ, đều chọn ở với mẹ khi được tòa án cho quyền chọn lựa. Chúng đã chứng kiến không ít lần bố bạo hành với mẹ, để rồi không cần đắn đo, suy nghĩ, bọn trẻ cùng chạy về phía mẹ, nói to: "Con muốn được ở với mẹ!".

    Kết thúc phiên tòa, Lâm gần như lao vào cô, nói bằng một giọng vô cùng uất ức, tức giận:

    - À, thì ra lâu nay cô lừa tôi, cô chờ cho đến khi thằng bé đủ tuổi để nó chọn theo cô. Tôi thật quá ngu ngốc khi không lường trước việc này. Cô được lắm! Cô còn chưa xong với tôi đâu.

    Nếu không có mọi người gần đó giữ lại, chắc Lâm đã lấn tới mà không kìm được động thủ với cô. Hà vẫn bình tĩnh:

    - Vậy anh muốn thằng bé ở với anh và người đàn bà không phải mẹ nó, để rồi bị đối xử như bé Hà Anh suốt gần mười năm qua sao?

    Câu nói của Hà như một mũi tên găm trúng đích, Lâm sững lại, rồi đột ngột quay lưng, để lại câu nói đầy hăm dọa:

    - Bất cứ khi nào cô có người đàn ông khác, tôi sẽ giành quyền nuôi thằng bé!

    "Người đàn ông khác" sao? Hà còn không đủ đau khổ để nhận ra những gì mà đàn ông mang đến cho cuộc đời cô sao? Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, vẽ trên khuôn mặt một nét đầy mai mỉa mà cay đắng, cô bình thản dắt hai con bước khỏi cổng tòa án huyện.

    Từ ấy, trên căn gác nhỏ của tiệm thiết kế tóc trung tâm thị trấn, người ta thường nghe thấy những tiếng cười đùa vui vẻ của Hà và hai con nhỏ. Sóng gió chỉ còn lại phía sau, cuộc đời Hà và các con đã bước sang một trang mới. Không biết điều gì sẽ chờ đợi họ ở phía trước, nhưng Hà tin, những nỗi đau mà cô từng trải qua đã rèn đúc nơi cô một lí trí vững vàng, một nghị lực bền bỉ để không điều gì có thể làm cho cô gục ngã.

    * * *

    Hà ngồi đăm chiêu trước màn hình vi tính, cô đang quyết toán lương tháng cho nhân viên, chợt một em nhân viên đến gọi khẽ:

    - Chị Hà, anh khách kia dứt khoát đòi chị làm tóc mới chịu – nói rồi cô bé chỉ tay về phía người khách lạ.

    Nhìn về phía ấy, trái tim Hà dội lên một nhịp khác thường: Hân! Là Hân sao? Dù mấy năm rồi không gặp, Hà vẫn không thể quên dáng hình ấy, khuôn mặt ấy. Và cũng bởi vì, Hân không thay đổi quá nhiều.

    - Em sống có ổn không? Con vẫn khỏe chứ? – Hân hỏi.

    - Cảm ơn anh! Mẹ con em sống rất tốt! Con bé mỗi năm đôi ba lần đi kiểm tra, đều ổn anh ạ!

    - Công việc của em có vẻ cũng tốt nhỉ?

    - Như anh thấy đấy!

    Đôi tay Hà khéo léo đi những đường kéo nhẹ nhàng trên tóc Hân, còn anh chăm chú dõi theo từng chuyển động của đôi tay xinh đẹp, mềm mại ấy, ánh mắt xa xăm hết lần này lần khác dừng lại trên khuôn mặt cô qua tấm gương phản chiếu. Hà cảm nhận được tất cả. Sự đụng chạm tinh tế trong một khoảng cách đủ gần gọi về nơi trí nghĩ của cả hai biết bao nhiêu hồi ức, bao xúc cảm xa xôi. Kỉ niệm gần mười năm về trước, tất cả như ùa về trong khoảnh khắc yên lặng bao trùm của hiện tại.

    - Thị trấn thay đổi nhiều quá, tối nay, em có sẵn lòng đưa anh đến quán cà phê đẹp nhất ở đây không, anh có chuyện muốn nói với em! – Hân mở lời.

    - Em có thể coi đây là một lời mời chứ?

    - Chắc chắn rồi!

    - Cảm ơn anh, em rất sẵn lòng! – Hà nghĩ, cũng đến lúc cần phải có một cuộc hẹn đàng hoàng để làm sáng tỏ những khúc mắc giữa hai người.

    Tối hôm ấy, Hân đến tiệm để đón Hà như đã hẹn. Như một người bạn của mẹ, Hân gặp con, trò chuyện với nó một chút trong khi chờ Hà thay đồ.

    Giản dị mà kiêu sa trong chiếc đầm màu thiên thanh ôm sát những đường cong gợi cảm, khuôn mặt thanh xuân rạng rỡ với chút phấn mỏng nhẹ nhàng, Hà xuất hiện trước mắt Hân và khiến cho ánh nhìn của Hân không giấu nổi chút ngơ ngẩn, chùng chình.

    Hai người đến một quán cà phê vườn yên tĩnh, chọn một góc ít người lại qua.

    Trong tiếng nhạc du dương, dìu dặt, trong ánh đèn mờ ảo, lung linh, Hân cẩn thận kéo ghế cho Hà, khẽ hỏi:

    - Em vẫn thích uống cà phê sữa chứ?

    - Bây giờ em thích uống cà phê đen đá hơn! – Hà đáp.

    - Sở thích của em đã thay đổi rồi, duy chỉ có vẻ xinh đẹp của em thì gần mười năm nay vẫn thế.

    - Anh không hẹn em đến đây chỉ để tán tỉnh em đấy chứ?

    - Nếu đúng là thế thì em có cho anh cơ hội nữa không?

    - Anh nghĩ mình còn cơ hội sau khi biến mất một cách đầy bí ẩn gần mười năm về trước và để lại cho đời em biết bao giông tố sao? Anh vẫn còn nợ em một lời giải thích rõ ràng.

    - Khi đó anh còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn để suy nghĩ và hành động thấu đáo hơn! – Hân vẫn chưa chịu nói điều mà Hà thực sự muốn biết bấy lâu nay.

    - Anh nghĩ em đến đây chỉ để nghe một lời giải thích không hề rõ ràng như vậy sao? - Hà quyết một lần làm sáng tỏ mọi chuyện – nếu anh không chịu nói, em lập tức sẽ về! Nói rồi Hà toan đứng dậy. Hân hoảng hốt đặt tay lên vai Hà, làm động tác trấn an để Hà ngồi lại: – Anh sẽ nói mà! Rồi Hân tiếp:

    - Mười tám tuổi, anh cũng biết sợ chứ em! Anh còn có thể làm gì được ngoài một cuộc chạy trốn khi người đàn ông ấy, là chồng của em trước kia, dẫn theo một đám côn đồ, đe dọa anh phải biến mất khỏi cuộc đời của em, nếu không.. em hiểu chứ? Anh nhu nhược, anh hèn nhát.. tự anh biết điều đó là được rồi, vậy mà em còn bắt anh phải nói ra bằng được.. – nói rồi Hân cúi xuống, có lẽ xâm chiếm tâm trí Hân lúc này là cảm giác ân hận, xấu hổ, khiến anh không dám nhìn thẳng vào Hà mà nói những tiếng sau cùng.

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng chín 2022
  9. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 8. Mẹ con mình nhất định sẽ sống thật vui.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe những lời ấy từ Hân, trong mấy phút đồng hồ, Hà như chết lặng. Hà đã đưa ra bao nhiêu giả thiết về sự biến mất của Hân, nhưng chưa hề nghĩ đến tình huống có bàn tay Lâm can thiệp vào. Cuộc đời, thật không thể nào biết hết chữ ngờ. Hà đau đớn nhận ra, mình chỉ là con rối trong tay Lâm, anh ta chỉ tò mò muốn biết cảm giác khi giật dây thì con rối nhảy múa vui mắt thế nào, đem lại cho mình những cảm giác hiếu kì, thích thú ra sao, để rồi chơi chán chê liền quẳng đi không thương tiếc. Nghĩ đến nỗi đau khổ mà mấy năm qua cô phải chịu đựng, Hà cố ngăn dòng nước mắt trào ra mà không sao ngăn nổi.

    - Đến khi anh đủ dũng cảm để quay lại tìm em, thì em đã có đến hai con với người đàn ông ấy, anh có thể làm gì? Mãi sau này, anh mới biết, bé Hà Anh là con của anh, lúc đó đã quá muộn rồi! – Hân nói tiếp.

    - Vậy anh nghĩ, bây giờ mình có thể bắt đầu lại sao?

    - Có thể chứ, bây giờ, em đã không còn dính líu gì với người đàn ông ấy, anh cũng chưa vướng bận gì, chúng ta còn có bé Hà Anh nữa mà. Vả lại, anh vẫn còn yêu em rất nhiều, anh đã quen qua một vài cô gái, nhưng chỉ để anh biết rằng, anh không quên được em! – Hân thủ thỉ bằng một giọng trầm ấm rất chân tình.

    Hà cảm nhận được sự chân tình ấy, nhưng có điều, cô ngạc nhiên khi thấy lòng mình không hề rung động khi nghe những lời này của Hân. Phải chăng tình cảm của cô đối với Hân, dù vô cùng say đắm trước kia, nay cũng đã chết rồi? Người ta sẽ còn giữ lại cho mình những gì sau biết bao nhiêu bão gió của cuộc đời liên tiếp ập đến? Nếu không phải là một tâm hồn băng giá, chai lì trước mọi cảnh huống, thì chắc chắn là niềm tin về hạnh phúc mà đàn ông hứa hẹn mang đến cho họ đã sụp đổ. Hà đã không còn tin vào đàn ông nữa sao? Có lẽ vậy. Cô lạnh lùng đáp trả lại Hân:

    - Tất cả đã là quá khứ, tình yêu của em dành cho anh ngày trước bây giờ cũng không còn nữa, chúng ta không thể đâu anh!

    - Chúng ta có thể yêu lại từ đầu, hãy cho anh cơ hội được sửa chữa sai lầm trong quá khứ! Anh nhất định sẽ không buông tay em lần nào nữa, nhất định sẽ khiến hai mẹ con em có được cuộc sống tốt nhất. Từ ngày biết em li hôn, anh đã chuyển công tác về Bắc, tìm mua nhà ngoài này, tất cả đều vì mẹ con em. Tất cả đã sẵn sàng, anh chỉ đợi em gật đầu đồng ý.

    Rồi Hân còn nói đến biết bao những toan tính, dự định đẹp đẽ về cuộc sống của hai người sau này.

    Tai Hà như ù đi, Hà đang nghe những gì đây? "Tất cả đã sẵn sàng" sao? Hà và con ngay lập tức có thể bước vào cuộc đời Hân sao? Mọi thứ đã được Hân sắp xếp quá nhanh, quá chu toàn, đến nỗi Hà cay đắng nhận ra rằng, thì ra cuộc đời của mình, đều là do người khác tùy ý sắp xếp, tùy ý đặt xuống nâng lên. Và còn cay đắng hơn, khi trong sự sắp xếp ấy của Hân, không hề có chỗ dành cho cu Bo – con trai nhỏ của cô với Lâm. Và nếu có, Hà sẽ chấp nhận nghe theo anh chứ? Tương lai mà Hân vẽ ra tuyệt vời như vậy cơ mà!

    Không, không thể nào! Đã đến lúc, cô phải tự tay viết lên những trang viết cuộc đời của chính cô, không thể mãi để người khác tùy ý cầm giữ chiếc bút của mình và bắt mình viết theo ý họ nữa. Mười tám tuổi, người ta có quyền nghĩ rằng mình còn bồng bột non nớt để buông người mình yêu rơi vào tay kẻ khác, để rồi sau mười năm người ấy nghĩ đã đủ chín chắn để quay về nối lại tình xưa và sắp xếp cuộc đời cho người mà mình thấy có lỗi sao?

    Cô có thể tha thứ cho Hân, nhưng để lấy lại tin yêu thì không thể, càng không thể quay lại với Hân khi còn mơ hồ về những điều đang chờ mình phía trước, nhất là với con trai nhỏ của cô.

    Thằng bé không phải con của Hân, Hân có thể vì cảm xúc nhất thời, vì lưu luyến tình yêu trong quá khứ mà chấp nhận thằng bé, dĩ nhiên là nếu cô đề nghị, chắc Hân cũng bằng lòng.

    Nhưng rồi qua thời gian, cái thứ gọi là cảm xúc, là tình yêu vốn mong manh, mơ hồ ấy, có bền vững không, có đủ để Hân yêu thương thằng bé như con ruột của mình hay không? Hay một lần nữa trách nhiệm nặng nề và những tình huống phát sinh trong cuộc sống lại khiến bi kịch cũ lặp lại?

    Không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Hà đáp lại lời đề nghị của Hân một cách dứt khoát:

    - Em đã có lựa chọn riêng cho cuộc sống của mình, và trong sự lựa chọn ấy, từ lâu đã không có anh hay bất cứ một người đàn ông nào! Anh hãy quên em đi và đi tìm lựa chọn khác cho cuộc đời mình. Đừng đến tìm gặp em nữa!

    - Hà, em đừng quyết định nhanh như thế! Anh có thể chờ, em cứ suy nghĩ kĩ..

    - Dù là bây giờ, hay sau này, em vẫn sẽ lựa chọn vậy thôi! Nên em xin anh, đừng xáo trộn cuộc sống của em thêm lần nào nữa. Hiện tại, ba mẹ con em đang sống rất tốt. Tạm biệt anh! Em xin phép về trước, hai bé chắc là mong mẹ rồi..

    Nói rồi, Hà đứng lên, lặng lẽ xoay người rời khỏi quán cà phê, để Hân một mình ngồi lại trong dáng vẻ đầy suy tư, nghĩ ngợi.

    Cơn gió mát của những ngày cuối hạ thổi tung làn tóc ngắn, cuốn trôi theo tất cả những muộn phiền chất chứa trong lòng, Hà khẽ buông một tiếng thở dài, bỏ lại sau lưng hết thảy ưu tư xưa cũ, cô khẽ nở một nụ cười trên môi, vẫy một chiếc taxi. Phía trước, công việc đang chờ cô, hai đứa con nhỏ cũng đang chờ mẹ về. Cô chỉ muốn nhanh về bên bọn trẻ, ôm chúng vào lòng và thủ thỉ: "Mẹ con mình nhất định sẽ sống thật vui!".

    (Hết)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2021
  10. Phan Việt Ân

    Bài viết:
    129
    Sai lầm trong một phút giây bồng bột nào đó của tuổi trẻ, phần lớn là phải đánh đổi cả cuộc đời. Em thấy đúng quá. Chưa qua nửa đời người, mà sao em cảm thấy những số phận bi thương sao lại nhiều đến vậy..
     
    Thùy Minh thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...