Truyện Ngắn đĩ Non - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cá Mó, 6 Tháng mười hai 2018.

  1. Cá Mó

    Bài viết:
    61
    Truyện ngắn: Đĩ Non

    Từ khi sinh ra nó chưa bao giờ được gọi 1 tiếng "mẹ". Nó chỉ biết rằng sau khi sinh nó và em nó thì mẹ nó bỏ đi. Đáng lẽ nếu mất đi tình cảm này thì sẽ có tình cảm khác thay thế, bù đắp. Nhưng nó lớn lên trong sự ghẻ lạnh của họ hàng và ngày ngày nghe ba nó nguyền rủa mẹ. Càng lớn lên nó càng giống mẹ y như bản sao của mẹ. Dù là song sinh nhưng nó giống hệt mẹ còn em nó lại có phần giống bố. Ba nó ngày nào cũng ngập chìm trong cái thứ chất lỏng gọi là rượu ấy.

    Chẳng có gì lạ khi những tiếng "loảng xoảng" rồi tiếng la mắng, gào thét xảy ra trong nhà nó.

    - Mày chẳng khác gì mẹ mày, con đĩ non ạ.

    Tiếng chửi bới vang vọng cả khu phố. Trong đầu óc non nớt của nó còn chẳng hiểu được "đĩ non" là gì? Dần dà trở thành thói quen. Nó không nép mình vào góc tường, mặt xanh như tàu lá chuối và đợi cơn thịnh nộ của ba nó lắng xuống nữa. Mà bây giờ mặc cho ba nó nói gì, đánh nó đau cỡ nào cũng không 1giọt nước mắt, 1tiếng gào thét, van xin dù là nhỏ.

    Nó thương đứa em trạc tuổi mình mà nhìn non nớt, yếu ớt hơn hẳn.

    Học hết lớp7 nó nghỉ học. Phần vì điều kiện kinh tế, phần vì nó cũng chẳng thiết tha gì khi đến lớp có đứa bảo nó: "Cái đứa không có mẹ". Lập tức đứa nào phát ngôn ra câu ấy nhận từ nó 1cái tát trời giáng.

    Nó lầm lỳ, ít nói, dường như trong cái cuộc sống này không cho phép có sự tồn tại của nó. Nó ở nhà làm hết những gì có thể để xoay xở cuộc sống.

    Tất cả cũng chỉ vô ích bởi ba nó suốt ngày nhậu nhẹt, đống nợ cứ nhân đôi rồi nhân3. Người ta đến nhà nó đòi nợ riết. Còn em nó, nó muốn em nó được đi học. Một mình nó chẳng thể cáng đáng nổi..

    Nó đã sống 1cách tự nhiên những gì vốn có của bản năng con người nhưng cuộc sống đầy nghiệt ngã lại quẳng nó vào mớ hỗn độn.

    Nó đi làm "đĩ" như lời ba nó nói. Vì chẳng còn cách nào cho nó ở cái tuổi 16 bất lực ấy. Chữ nhục gắn liền với tiền bạc. Nhưng vì tiền bạc nó chịu nhục.

    Nó sống theo cách của nó: Không quan tâm người khác nói gì về mình, lý do rất dễ hiểu chỉ mình mới biết mình là ai. Đạp trên dư luận mà sống, miệng đời bỏ ngoài tai. Ai cho nó, nó cho lại người ta bởi cuộc sống không ai cho không ai cái gì bao giờ cả.

    "Con bé chẳng khác gì mẹ nó, trơ trẽn".

    Lại những tiếng bàn tán, xì xào về nó. Chẳng thèm quan tâm nó bỏ đi. Họ cười vì nó chẳng giống ai, nó cười vì họ quá giống nhau. Không ai hiểu nó và nó cũng chẳng cần ai phải hiểu. Nó là chính nó. Tỏ ra gai góc, bướng bỉnh để cố gắng che đi sự mềm yếu bên trong.

    Rồi khi đang ở sàn nhảy, nó bị bắt. Vì chưa đủ 18 tuổi nó được đưa vào trại giáo dưỡng và đương nhiên là phải có người thân bảo lãnh. Nó gặp lại ba nó:

    - Mày cũng giống mẹ mày thôi.

    Khuyến mãi thêm 1cái tát in đậm 5 ngón tay.

    Nó cười nhạt: Tôi là 1 con đĩ? Mấy năm nay không phải tự dưng mà mấy món nợ của ông biến mất, cuộc sống của ông trở nên dễ chịu hơn. Tất cả đều là tiền của 1 con đĩ đấy à? Cái nghề ai cũng khinh rẻ và xem thường.

    Tôi đã bán đi cái gọi là tự trọng. Sức chịu đựng của con người có hạn. Hết cái giới hạn thì sẽ biến thành khốn nạn. Đúng! Tôi trơ trẽn.

    Vâng! Tôi sống bẩn. Không chối cãi.

    Các người có thể nói xấu tôi, nhưng chỉ sợ đến chết vẫn chưa nói hết được thôi. Cái cuộc sống ngày bé tôi cứ tưởng nó màu hồng. Nhưng lớn lên thì tôi nhận ra trắng và đen mới là màu của cuộc sống. Nó bỏ đi mặc ba nó phản ứng thế nào.

    Nó đã có quá nhiều nỗi đau, những nổi đau ấy tự chồng chất lên nhau làm chỗ dựa cho nó đứng vững hơn. Nó chỉ nói vậy nhưng không ai biết rằng nó thương ba và em nhường nào.

    Nó không nói rằng "Con thương ba" hay"Con không ghét ba. Đơn giản vì những câu đó đứa trẻ 3 tuổi cũng nói được. Vì yêu ba và em nó mới làm cái nghề này. Oằn mình chịu đựng để trả hết nợ, để cuộc sống ba nó dễ chịu hơn. Cái tình yêu mãnh liệt ấy hơn hẳn những đứa trẻ khác, lặng lẽ âm thầm đến nỗi không ai nhận ra.

    Hôm sau ba nó lại đến:

    - Ông lại muốn nói chuyện với một con đĩ ư?

    Ba nó nhìn nó:

    - Con không phải con đĩ. Ba đã sai. Rượu đã khiến ba không thể nhận ra con yêu ba và em nhường nào. Về với ba và em..

    Nó lặng người khẽ gật đầu. Lần đầu tiên sau mười mấy năm nó mới thấy ánh nắng ấm áp của sắc hoàng hôn.

    Phải chăng sau cơn mưa trời lại sáng và sau hoàng hôn sẽ là bình minh? Một bình minh đầy sức sống..

    Sưu tầm
     
    Aquafina thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...