Tên truyện: Đi để trở về Tác giả: Love cà phê sữa Thể loại: Tản văn [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Love Cà Phê Sữa Rời xa đất nước Nga xinh đẹp nổi tiếng với sắc vàng chói lọi, những đỉnh núi cao chót vót, những công trình kiến trúc đồ sộ; trở về với miền quê hương mến yêu – Vĩnh Phúc, tôi sung sướng đến lạ thường! Dường như bốn năm du học vừa qua, tôi chỉ chờ mong phút giây này. Xứ bạch dương quả thực rất đẹp! Nhưng, vẻ đẹp đó cũng chẳng thể nào khỏa lấp nổi nỗi cô đơn, nỗi nhớ gia đình da diết đến quặn lòng trong trái tim những người tha hương. Chuyến bay của tôi kéo dài hơn chín tiếng. Đó là cả một hành trình dài với những thứ khiến người ta phải kinh hãi: Tiếng khóc dai dẳng từ những đứa trẻ quậy phá, mùi nước hoa nồng nặc đến ghê người kèm theo đó là những kẻ đi đứng vô duyên, loạng choạng. Đúng là ám ảnh thực sự! Mặc cho họ có ồn ào và phiền phức đến đâu, tôi vẫn cứ bình thản, lắng nghe bản nhạc du dương, êm đềm "Cho tôi một vé về tuổi thơ". Quả thực, bài hát này rất hiệu quả trong việc trấn tĩnh tâm hồn tôi. Trở về quê hương là trở về tuổi thơ, trở về đất mẹ, trở về những năm tháng êm đềm, sung túc, được thỏa sức vẫy vùng trong tự do. Tôi nhớ lắm ngày đầu tiên được mẹ dắt tới trường, được bà đưa đi chơi ở công viên Quảng Trường của tỉnh. Hồi đó vui sướng biết bao! Giờ đây, khi đã trưởng thành, phải lăn lộn với cuộc sống, lo liệu đủ thứ từ cái ăn đến cái mặc, đâu còn dựa dẫm vào cha, vào mẹ được nữa, tâm hồn thảnh thơi xưa kia cũng bị mai một dần, và thay vào đó là những nỗi lo toan, phiền muộn. Tôi vẫn thường ước một ngày nào đó, nếu có thể, hãy cho tôi một vé về tuổi thơ. Chín giờ ba mươi lăm phút - đó là lúc tôi đặt chân trở về với mảnh đất quê hương thân thương. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, những đám mây với hình thù kì lạ cứ lững lờ trôi mặc cho làn gió kia có đưa đẩy chúng đi đến đâu. Ánh nắng mai dịu chan hòa, len lỏi trong từng kẽ lá. Những giọt sương long lanh còn đọng lại trong tiết trời hanh hanh như giọt ngọc lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Trong góc phố xa kia thoang thoảng mùi hoa sữa – một mùi hương đặc trưng đã trở thành dấu hiệu khi thu về. Cảnh vật nơi đây quá đỗi quen thuộc, gợi lên trong tôi bao nỗi xuyến xao. Vĩnh Phúc giờ đây khác lạ quá! Có lẽ bởi sự phát triển vượt bậc trong những năm qua cùng với muôn vàn nhân tài hiếm gặp. Những tòa nhà cao độ sộ chưa từng thấy, nay đã được xây dựng khắp nơi, rồi những khu mua sắm, khu vui chơi cũng tấp nập không kém. Đối với tôi, dù nơi đây có thay đổi ra sao thì trong trái tim này vẫn còn vẹn nguyên tình cảm đặc biệt không bao giờ phai với nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Bước đi trên con đường nhuốm sắc vàng mật ong với muôn vàn những chiếc lá lìa cành, những tia nắng ấm áp từ tiết trời thu, dường như càng đi, tôi càng lạc sâu vào miền du miên – nơi đó có đầy bông hoa tulip với những màu sắc rực rỡ, hoa hướng dương với hương thơm quyến rũ lòng người và phía cuối con đường, mẹ tôi đang dang rộng vòng tay ôm lấy đứa con gái xa cách bốn năm trời. Viễn cảnh hạnh phúc mờ ảo khiến tôi chẳng muốn rời xa nó tí nào. Người tôi cứ quay cuồng mãi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Gần đến nơi, tôi mới hoàn hồn trở lại. Về tới nhà, niềm hạnh phúc khôn tả bỗng rạo rực lên khi tôi gặp lại mẹ. Không biết mẹ đứng trước sân đợi tôi từ lúc nào. Gương mặt hiền từ, phúc hậu xưa nay vẫn thế, đã xuất hiện nếp nhăn trên gò má, mái tóc đã điểm bạc, đôi mắt thâm quầng do thức khuya soạn giáo án chuẩn bị cho tiết học mới, nhưng cũng có thể là trằn trọc đợi ngày con trở về. Tôi vội vàng tặng mẹ đóa hoa hướng dương đã chọn mua từ lâu, ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con bây giờ mới có dịp hội ngộ. Những giọt nước mắt đã rơi, bản thân tôi không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Bốn năm du học, tôi luôn cố gắng kìm nén tâm trạng, tập trung học hành, bây giờ mới có cơ hội trút ra hết nỗi lòng. Được gặp lại mẹ, điều ước bao lâu nay của tôi đã trở thành hiện thực. Còn gì sung sướng hơn thế nữa! Cả một hành trình dài chúng ta "đi" thì cuối cùng tất yếu cũng là để "trở về". Dù ta đang ở đâu hay đang làm gì thì cũng đừng bao giờ quên hai chữ "quê hương". Bởi đó là nơi cất giữ tuổi thơ của ta, là nơi ta sinh ra đời. Quê hương luôn dang rộng bàn tay chào đón mỗi khi ta trở về. Hãy luôn khắc sâu trong tâm trí mình những câu thơ thấm đượm tình người của Đỗ Trung Quân: "Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nổi thành người."
"Đi không phải để đến, đi là để trở về" đây là một câu đầy ý nghĩa mà mình rất thích, nó lại phù hợp với chủ đề mà bạn đang viết nữa. Dù có đi thật xa nơi đâu cũng sẽ có một ngày phải tìm về với nguồn cội, với quê hương xinh đẹp của mình. Bài viết của bạn rất ý nghĩa và thấm đẫm tình yêu thương đối với quê hương, đất nước. Dù nơi đó có đẹp thì trong thâm tâm nó vẫn không đẹp bằng quê hương mình. Thực sự cảm ơn bài viết rất hay và ý nghĩa này của ban. Mong bạn sẽ có thêm nhiều bài viết hay hơn thế này nữa nha. Chúc bạn thành công.