Đèn không hắt bóng -Watanabe Dzyunichi- Một câu chuyện về ung thư, về sự sống và cái chết, Hay một câu chuyện về cuộc đời.. * * * Bất kì cuốn sách nào tôi đọc về y học, về những câu chuyện đằng sau chiếc áo blouse tươm tất của người bác sĩ đều không mang lại cảm giác nhẹ nhàng, nó ám ảnh, nó khiến bạn phải suy nghĩ, và đôi khi khiến bạn không thoát khỏi câu chuyện của nhân vật trong một thời gian dài. Cũng như "Khi hơi thở hóa thinh không", cuốn sách lấy bối cảnh là bệnh viện, xoay quanh cuộc sống của những nhân viên y tế, bệnh nhân và cuộc đời buồn bã của vị bác sĩ tài hoa Naoê chết vì bệnh ung thư xương. Mặc dù vậy, với văn phong đặc trưng Watanabe Dzynichi và Paul Kalanithi đã đem đến cho người đọc những trải nghiệm cảm xúc hoàn toàn đối lập. Paul có Lucy là người đỡ lấy anh, nắm chặt tay mỗi khi anh quằn quại vì cơn đau, cho đến giây phút anh đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết; còn Naoê cô độc đến tột cùng, cái chết của anh ở vùng hồ lạnh giá đến ức thân xác anh chìm sâu xuống đáy hồ chính là đỉnh điểm lấy cảm xúc của độc giả, cảnh tượng miêu tả chân thực, đẹp và buồn, nét đặc trưng của văn học Nhật Bản.. * * * Cuốn tiểu thuyết lấy điểm ở việc thâm nhập sâu vào xúc cảm của từng nhân vật, miêu tả chân thực cuộc sống bên trong bệnh viện, mối quan hệ đồng nghiệp, mối quan hệ bác sĩ-y tá và câu chuyện về tình yêu trong im lặng của Naoê và Noriko. Naoê - một bác sĩ thiên tài nhưng luôn giữ thái độ lạnh lùng với mọi thứ xung quanh không phải vì đã chứng kiến đủ sự sợ hãi, đau đớn, mất mát của bệnh nhân mà vì anh đã tự cô lập chính mình bởi căn bệnh ung thư xương, anh dần trở nên cộc cằn, khó tính và thả cảm xúc trong cuộc sống của riêng mình, không để bất kì ai xâm phạm vào. Noriko – một cô gái thông minh, chu toàn, luôn để mắt và bên cạnh hầu như mọi lúc anh ở bệnh viện. Noriko cố gắng bước vào cuộc sống của Naoê từng ngày, từng bước một dù cho anh từ chối tiếp nhận. Điều gì đã khiến cô không từ bỏ, chính là cảm xúc bên trong mỗi con người. "Noriko yêu Naoê tất cả đều biết, Naoê yêu Noriko không ai biết". Chính vì vậy, người ta thương Noriko, người ta ghét Naoê cho đến khi tấm rèm sự thật được vén lên.. * * * Kết thúc câu chuyện là tâm lý nặng nề, trăn trở và nhiều suy ngẫm về cái chết của Naoê, về cảm xúc của Noriko với lá thư từ biệt của anh. Tôi đồng ý với quan điểm cho rằng "Một sự lựa chọn dù có tồi tệ đến mức nào cũng sẽ vẫn có thể được tha thứ khi nó xuất phát từ nỗi đau".