Bài này viết từ năm mình lên lớp năm, lớp sáu gì đó. Các bạn tham khảo nhé! Tôi đã ngắm trăng không biết bao nhiêu lần. Khi là từ ô cửa sổ kính tròn hé mở, khi lại là từ ban công những ngày mùa lộng gió. Nhưng hoài niệm nhất có lẽ là đêm trăng ấy, đêm trăng trung thu trên quê hương tự năm nào tôi đã không còn nhớ rõ. Hoàng hôn dần tắt. Bóng đêm lần lượt kéo đến bao trùm, thống trị cả bầu trời đêm. Các căn nhà đã lên đèn. Lúc này, trăng mới lấp ló sau lũy tre, e dè, từ tốn. Chả là đêm trung thu mà, đâu đó cuối xóm đã văng vẳng tiếng gọi nhau í ới. Đứa nào đứa nấy mặt mày cũng hỡn hở, tay cầm đèn ông sao chạy tung tăng làm tôi buồn ơi là buồn. Lẽ ra tôi không nên nghịch ngợm bày trò leo cây cùng mấy đứa con trai, nếu không chân cũng không đau tới mức không lết nổi ra khỏi nhà. Nhưng mà, bù lại, trăng đêm nay rất đẹp! Mặt trăng tròn vành vạnh, to và ửng đỏ như chiếc đèn lồng khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời đêm. Những vì sao cũng thi nhau nhấp nhánh muôn vàn tia sáng, cùng trăng dát vàng dát bạc lên tấm lụa đêm huyền ảo, kỳ bí, phản chiếu lên dòng sông quê êm đềm. Càng lên cao, trăng càng tỏ. Trăng tỏa ánh sáng dù dịu xóa mờ ánh đêm. Ánh trăng tinh nghịch, trốn mẹ đi chơi, luồn lách qua kẽ lá, phản chiếu trên mặt đường tạo thành nhuững hình thù kì dị. Cành cây già cằn cỗi giơ cánh tay gầy yếu như đang mời gọi ánh trăng. Chị Gió khẽ thổi những chiếc lá xào xạc khúc tâm tình. Những khóm hoa bên đường cơ hồ cũng rung rinh theo gió, say sưa thưởng thức bản giao hưởng của thiên nhiên. Tôi gối tay lên bàn, mơ màng nhìn bầu trời. "Một, hai, ba, bốn.." Tôi đã bắt đầu đếm sao, quả nhiên không tài nào đếm xuể. Trong tâm trí non nớt tôi mơ hồ cảm thấy: Vũ trụ quả là bao la, bí ẩn! Cả nhà tôi quây quần bên phòng khách, cùng nhau thưởng thức bánh trung thu bà làm, mùi hương của cốc trà xanh như làm dịu cái nóng đêm hè. Đêm càng về khuya, trăng càng tỏ. Hàng cây ngập trong ánh trăng. Trăng nhẹ bước đến từng nhà, trăng mỉm cười với cụ già, trăng dịu dàng với tuổi thơ. Tiếng huyên náo bấy giờ nhỏ dần rồi biến mất hẳn, mọi người ai về nhà nấy. Có lẽ chỉ còn vầng trăng thức trông coi giấc ngủ. Tôi tự hỏi: "Phải chăng đó là chị Hằng đang dịu dàng giang cánh tay ôm trọn làng quê thân yêu?"