Đêm Thất Tịch Mộc Mỹ Xuân Tản Văn (Sưu tầm) Bấm để xem Theo truyền thuyết, Thất tịch được xem như là ngày lễ tình nhân của Phương Đông. Vào ngày này, những người yêu nhau sẽ tìm đến được với nhau. Tuy nhiên, có năm trời quang mây tạnh vô cùng thuận lợi cho các đôi uyên ương, nhưng cũng không ít lần trời đổ mưa tầm tã như đang khóc thương cho một ai đó. Cũng như vậy, những chuyện tình đẹp không nhất định sẽ có kết thúc viên mãn và những mối tình oan trái không đồng nghĩa không có được trái ngọt. Bởi vì vốn dĩ đời không như là mơ! Đêm Thất Tịch là tập hợp những câu truyện ngắn, đoản văn riêng biệt. Tùy thuộc vào nội dung mỗi truyện mà mỗi truyện có thể kéo dài từ 1 - 3 chương, nội dung mỗi truyện không liên quan nhau. Thu phong thanh, Thu nguyệt minh. Lạc diệp tụ hoàn tán, Hàn nha thê phục kinh. Tương tư, tương kiến tri hà nhật? Thử thì, thử dạ nan vi tình.. (Thu phong từ - Lý Bạch) Chương 1: Tình Đầu.. Tình Cuối Bấm để xem 20 tuổi, em chưa một lần biết yêu chỉ bởi đối với em, đó là một thứ không thật sự cần thiết trong cuộc sống. 20 tuổi, vì gặp anh mà đời em mãi mãi rẽ sang một hướng khác. 20 tuổi, em vì anh mà lần đầu biết đến hai chữ "Tình yêu". 20 tuổi, em trao cho anh những gì đẹp nhất đời mình. 25 tuổi, em không phải là tình đầu của anh. 25 tuổi, anh xem em như một trò chơi giống mọi lần khác. 25 tuổi, anh vẫn không biết được thứ tình cảm ấy có phải là thật lòng không. 25 tuổi, anh đặt sự nghiệp lên trên tình yêu. Anh muốn phát triển sự nghiệp, em kiên trì đợi. Anh muốn xuất ngoại, em nhiệt tình ủng hộ Anh muốn em chờ đợi, em không một lời than thở. Em chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh, chỉ bởi một khi đã yêu, cho đi cũng chính là nhận lại. Chỉ tiếc ở phía ngược lại, một phần nhỏ anh cũng chưa từng làm được. Ngày đưa anh ra sân bay, như có thứ gì đó nghẹn lại nơi cuống họng, em cố nén dòng lệ, không muốn chỉ vì giọt lệ của bản thân cản trở bước đường danh vọng của anh. Anh đặt lên trán em một nụ ấm áp, ôm chặt lấy em vào lòng, thủ thỉ: "Em đợi anh ba năm thôi, ba năm sau anh nhất định sẽ trở về cho em một đám cưới rực rỡ, một gia đình ấm áp, một cuộc sống vinh hoa". Anh không biết đâu, ngày ra đi anh đã để lại cho em một món quà vô giá, một sinh linh bé nhỏ đang dần tượng hình. Một năm anh rời đi, em chờ đợi. Hai năm anh ở trời Tây, em vẫn đợi. Ba năm rồi, em vẫn kiên nhẫn đợi ngày anh về. Bốn năm, năm năm sau, anh vẫn không về. Con gái của chúng ta vẫn thường hỏi: "Ba con đâu vậy mẹ?" Những lúc như thế, em còn có thể làm gì hơn là lén lau đi giọt lệ, vui vẻ đáp: "Ba con sẽ sớm về với mẹ con mình thôi!" Mười năm. Hai mươi năm. Từ ngày hiểu chuyện, con gái đã không còn hỏi em chuyện về ba nó nữa rồi. Cuộc sống ấy vốn dĩ chỉ có mẹ và nó, chỉ hai người phụ nữ làm chỗ dựa cho nhau mà thôi. Ba mươi năm sau. Em già rồi. Tóc đã điểm vài sợi bạc, da có dấu hiệu lão hóa, mắt kém hơn, trí nhớ cũng không còn như xưa nữa. Nhưng có một người vẫn mãi mãi khắc sâu trong tâm trí ấy không bao giờ quên. Bước sang tuổi ngũ tuần, người con gái năm xưa vẫn là cuộc sống độc thân không người bầu bạn. Có lẽ cô vẫn đợi, đợi một ai đó nhớ lời hứa năm cũ mà trở về. Ơn trời, ngày ấy cũng đã đến. Cuối cùng thì anh cũng đã quay trở về. Nhưng mà.. Gặp lại nhau trên con đường mòn cũ, anh vẫn là dáng vẻ đó. Nho nhã, tuấn tú tuy đã có pha chút sương gió cuộc đời, nhưng đôi mắt ấm áp đầy tình cảm ấy bao năm vẫn vậy. Em không thể kiềm chế được cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng. Em tưởng như mình có thể lao đến mà ôm chầm lấy anh, nhưng không.. Bên cạnh anh, người đó đã không còn là em nữa rồi. Một cô gái Tây trẻ hơn em, đẹp hơn em. Và có lẽ, tình yêu anh dành cho cô gái đó.. cũng nhiều hơn em! Ba mươi năm nơi xứ người, anh có một cuộc sống viên mãn khiến người khác phải mơ ước. Một vợ hai con, cuộc sống giàu sang, gia đình sum vầy. Ba mươi năm chờ đợi, em cố gắng làm việc, gây dựng sự nghiệp chính là không muốn ngày trở về anh phải mất mặt. Em một mình nuôi con, nhất mực tin tưởng chờ đợi một người. Ba mươi năm chờ đợi, chỉ để nhận được ba từ "Anh xin lỗi".. (Sưu tầm). Chương 2: Mưa Buồn Bấm để xem Cô là cô gái vùng cao vẫn còn ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên ở tuổi 18. Anh là trai thành phố đã ngoài 20, sành sỏi đời đi du ngoạn đến nơi đây. Núi rừng đã vào mùa mưa. Mưa vùng cao không ồn ào vội vã như mưa Sài Gòn, không phải cái mưa miên man trầm tư sâu lắng của phố cổ rêu phong Hà Nội, cũng không giống mưa dầm dề trên vùng đất cố đô Huế tĩnh mịch, ở đây giọt mưa chỉ lất phất rơi như những nốt nhạc lúc trầm khi bổng đang hòa mình với núi rừng, gợi cho người ta một nỗi buồn man mác, đau cả tâm hồn, đau đến rỉ máu con tim. Một chiều mưa buồn. Cô ngồi vẽ tranh dưới mái hiên trước nhà, sở thích không gì có thể thay đổi. Anh tìm đến nơi, nhờ trú tạm qua cơn mưa rừng. Xung quanh có rất nhiều nhà nhưng anh lại vào đúng căn nhà ấy để xin trú lại. Chắc có lẽ chỉ đơn giản là vì một sự trùng hợp của tạo hóa. Cô rót cho anh một cốc trà nóng. Anh khen tranh cô vẽ rất đẹp. Từ việc xin trú một đêm, anh đã ở lại nhà cô một tháng. Anh 23, cô 18. Họ đã cảm mến nhau từ lần đầu gặp mặt. Sáng lên rừng săn thú, hái măng. Chiều ra suối vẽ tranh, giúp đỡ một vài cụ già trong thôn. Tối cùng thưởng trà, ngắm trăng, ngâm thơ. Một cuộc sống như chốn bồng lai tiên cảnh. Họ vốn đã quên mất cuộc sống nhạt nhẽo trước kia của mình. Vì gặp được đối phương mà cuộc sống tô điểm thêm sắc màu rực rỡ. Người không biết nghĩ họ đã là phu thê. Người biết chuyện thúc giục họ mau chóng nên duyên chồng vợ. Một buổi chiều se lạnh, cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, tay nâng cốc trà gừng vẫn còn hơi ấm ngắm nhìn từng giọt mưa như thể đang nhảy múa trước sân. Anh bảo sau mùa mưa này sẽ trở về nhà thưa chuyện cùng cha mẹ mang trầu cau đến hỏi cưới cô. Cô hạnh phúc với tình yêu của mình. Anh ra đi. Đã hết thu, chuyển đông, sang xuân. Anh vẫn chưa trở lại. Hằng ngày, cô vẫn giữ thói quen ngồi vẽ tranh dưới mái hiên nhà, nhìn những giọt mưa rơi, lòng cô vừa cô độc lại vừa nhói đau lạ kì. Ngoài trời, từng cơn mưa rừng lại lần lượt kéo đến, ở vùng đất này mỗi khi mưa triền miên khiến người ta hạn chế đến mức tối đa việc ra khỏi nhà. Cảnh sắc mưa càng khiến lòng người cô đơn thêm sầu não, như hình ảnh người con gái cô độc trong bức tranh mà cô vẫn đang vẽ. Mùa xuân đến, vạn vật thắm tươi, những trái tim dâng tràn khát vọng. Mùa xuân, mùa của tình yêu, mùa của sự kết đôi cùng xây tổ uyên ương. Như thường lê, mùa xuân là lúc các cô gái trong làng tìm bạn trăm năm dựng vợ gả chồng. Cô vẫn không có bất cứ phản hồi gì từ anh. Cha cô đi công việc từ thành phố trở về, đưa cô một xấp ảnh mà ông đã chụp được. Một hôn lễ xa hoa, một cô dâu xinh đẹp, một chú rể điển trai. Con tim cô như bị bóp nghẹn. Như thể hàng ngàn, hàng vạn mũi dao sắc nhọn đang đâm thẳng vào nơi ấy. Một cơn mưa thật buồn. Một vốc thuốc, một cốc nước. Mọi khổ đau của cô đều không còn nữa. Ở góc nhà, bức tranh vẽ người con gái ngồi ngắm mưa dưới mái hiên nhà vẫn chưa hoàn thành. Ngày mưa ấy đã đưa anh đến vùng đất này, nhưng cũng chính ngày mưa đã đưa cô đi đến cõi vĩnh hằng. Năm ấy anh 24, còn cô vừa tròn 19.. Ngày anh biết tin, khi đến nơi cô chỉ còn là một cái xác lạnh. Ngày cô về với đất mẹ. Mưa tầm tã như thể đang khóc thương cho số phận người con gái ấy. Anh 26, cô 19. BCon gái đầu lòng của anh ra đời. Anh 33, cô 19. Con trai anh mở mắt chào đời. Cuối cùng thì cũng đã làm tròn tâm nguyện của ba mẹ anh: Sinh con nối dõi cho dòng họ. Anh 36, cô 19. Con gái anh càng lớn càng thích vẽ tranh y hệt cô của năm đó. Anh 56, cô 19. Con trai kết hôn. Cuối năm ấy cũng gả con gái đi cho một người bạn thân từ Đại học của con bé. Anh 62, cô 19. Vợ anh mất. Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối tốt đẹp mà ba mẹ đã cất công vun đắp cuối cùng cũng đã kết thúc rồi. Bây giờ đã có thể thực hiện những gì mà mình hối tiếc. Anh 63, cô 19. Lo xong mọi công việc còn lại. Anh trở lại vùng cao ấy. Gần bốn mươi năm anh chưa một lần trở lại, vì cứ sợ ám ảnh năm cũ sẽ mãi đeo bám. Anh mua một căn nhà gần nơi cô an nghỉ, mỗi ngày đều đến trò chuyện cùng cô. Anh 64, cô 19. Sức khoẻ đã nhuốm màu phong sương, ngày một yếu hơn, không thể chịu được nữa. Lại vào một ngày mưa đầu mùa. Anh nằm trên giường, mắt hướng ra vườn thược dược bên ngoài - loài hoa mà cô vẫn thích, trút chút hơi tàn. "Cuối cùng thì anh cũng đã có thể đến bên cạnh em rồi!". Khi ấy anh đã 65, còn cô vẫn mãi ở cái tuổi 19 tươi đẹp.. Chương 3: Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương Bấm để xem Năm đó, nữ nhân ấy hoa nhường nguyệt thẹn, tài nghệ tinh thông, nếu là đấng mày râu ắt sẽ đứng đầu tam nguyên. Hoàng đế vốn không xem nàng là cung phi, mà nàng là thân tín, là tri kỉ bên cạnh, người mong sao lễ chế triều đình cho phép, người sẽ lập tức sắc phong nàng làm nữ quan ở bên cạnh mình. Lại năm đó, y là Quốc sư ngồi trên vạn người, thông thạo phật pháp, đức độ vô lượng. Triều thần nghi kị với tước vị Quốc sư. Hoàng đế tin dùng gian thần, ra lệnh cung phi Bích Loan dùng một năm thử thách vị chân tu. Sau một năm ấy, nếu còn vướng nợ hồng trần thì cũng đồng nghĩa với việc Huyền Âm đại sư sẽ mất đi tất cả, mất cả thân phận kẻ tu hành. Nàng theo mệnh lệnh đến núi Trúc Lâm dưới lớp áo con gái bà hàng nước dưới chân núi đã chán cảnh nhân gian, muốn nương nhờ nơi cửa phật. Thời gian thắm thoát thoi đưa, ngày ngày, nàng chu toàn mọi việc chốn thiền môn để chàng chuyên tâm nghiên cứu phật pháp. Đêm đến, cùng gõ mõ tụng kinh dưới chân Đức Phật. Nàng sớm đã quên mất mình là ai, mình đến đây để làm gì. Nàng yêu nơi này, yêu núi rừng, cây cỏ, yêu tiếng kệ, lời kinh, và! Nàng yêu cả con người ở nơi đây. Mấy mươi năm trước, cái thuở mà nàng còn chưa nhập cung. Họ thường cùng dạo bên bờ Đại Hải, cùng nhau ngâm nga bài tứ tuyệt. "Tằng kinh thương hải nan vi thủy Trừ khước Vu Sơn bất thị vân Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố Bán duyên tu đạo, bán duyên quân". (*) Khi ấy, họ là chàng thư sinh say mê phật pháp, là cô gái danh giá nhất vùng. Bây giờ, người là Quốc sư đã vứt bỏ hồng trần, kẻ là là cung phi sủng ái của nhà vua. Đêm ấy, mật thư từ kinh thành được đưa đến! "Thời hạn một năm đã sắp hết, sau một tuần trăng nữa, cung phi Bích Loan phải trở lại hoàng cung và bẩm báo mọi việc nơi Trúc Lâm tự cùng đức vua". Một tối, Huyền Âm một mình lặng lẽ tụng kinh nơi tịnh thất, dường như đã biết trước mọi việc, đêm nay người không gọi Bích Loan đến tụng kinh cùng như mọi khi. Ngay khi trống sang canh đêm nay kết thúc, đoàn thị vệ đã chờ sẵn nơi chân núi sẵn sàng hộ tống nàng trở về kinh. "Bẩm đại sư, tiểu nữ có việc muốn gặp người." "Cốc, Cốc, Cốc.." "Hết đêm nay, tiểu nữ sẽ phải trở lại hoàng cung." "Cốc, Cốc, Cốc.." "Và có lẽ! Sẽ phải rất lâu nữa, tiểu nữ mới có thể trở lại nơi này." "Cốc, Cốc, Cốc.." Không một tiếng trả lời, từ phía trong tịnh thất vẫn chỉ vang ra đều đều tiếng gõ mõ, lời kinh. "Huyền Âm ơi, người rõ biết tình cảm của ta, sao người cứ mải hững hờ vui với tiếng kệ lời kinh." Lúc bấy giờ, từ bên trong tịnh thất mới phát ra giọng nói của một người. "Mô phật, ta đã quyết lòng theo Đức Phật, chuyện duyên tình không còn chút vấn vương. Nợ trần gian ai kia đã lạc lối sai đường, nghĩ cảnh bơ vơ nơi cửa thiền ta không nỡ lòng xua đuổi. Qua đêm nay, ta mong người hãy thành tâm sám hối." "Chốn hồng trần nợ đôi ta chưa đoạn, cớ sao chàng cố giữ chặt lòng mình. Giờ đây đã không còn là mệnh lệnh của đức vua, mà nơi lòng son thiếp quyết cùng ai đến tận nẻo chân trời." "Chí vững lòng son khẩu tâm duy nhất. Dù ai kia có cố tình bày trận bướm hoa. Vô ích thôi, không làm lay chuyển lòng ta, đừng ảo vọng kẻo mắc vòng oan nghiệt. Chuyện hai ta hãy xem như là giấc mộng." Nàng vẫn quỳ nơi cửa tịnh thất đến tận khi trống canh ba dồn dập liên hồi. "Nếu đại sư đã quyết lòng, kẻ phàm trần này chẳng dám cản ngăn, chỉ xin người hãy nhớ có một cung phi Bích Loan đã từng đến nơi này. Hẹn lai sinh cùng nhau tương ngộ." Nàng cứ thế nhẹ nhàng rời đi, trút bỏ gánh nặng của lòng mình, ngỡ như mệnh lệnh bên trên giao phó đã hoàn tất. Chỉ một người biết được thử thách ấy vốn bản thân lại chẳng thể tự mình vượt qua. Đêm ấy, đỉnh Trúc Lâm ngùn ngụt lửa. Nơi tịnh thất, ngọn lửa như muốn nuốt chửng bất kì ai có ý xông vào. Suốt ba hôm liền, lửa vẫn âm ỉ cháy không ngừng, để rồi Huyền Âm đại sư đã vĩnh viễn viên tịch nơi ngọn Trúc Lâm cạnh bờ Đại Hải mà ngài yêu quý. Rất nhiều năm về sau, người ta vẫn thường thấp thoáng thấy một bóng hình nữ nhân đã hóa điên loạn đi dọc bờ Đại Hải, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tằng kinh thương hải nan vi thủy Trừ khước Vu Sơn.." * * * (*) Bài thơ Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chấn.