Đêm Sông Cầu - Đỗ Trung Lai Anh qua sông Hồng, sông Đuống Mùa mưa bọt nước đỏ ngầu Không biết ở nơi em ở Êm êm một khúc sông Cầu Tiếng một con tôm búng nước Vó bè ai cất sau lưng Sao giời lọt qua mắt lưới Rơi đầy xuống cả mặt sông Con sông của người quan họ Suốt đời nước chảy lơ thơ Em ơi! Em là cô gái Từ lâu anh đợi anh chờ Em là cô Tấm thảo hiền Đến giữa đời anh trẩy hội Tình đã trao nhau êm đềm Mà vẫn mắt nhìn bối rối Sông Cầu khi đầy khi vơi Chảy ngang qua câu quan họ Ướt đầm vạt áo bao người Vạt thương ướt cùng vạt nhớ Em nói nhẹ như hơi thở Anh nghe để nhớ suốt đời: Giữ tình yêu như giữ lửa, Đừng quên, đừng tàn, đừng nguôi! Tình yêu có từ phương em Đi qua tháng năm chờ đợi Tình yêu cũng từ phương anh Lửa rừng bồn chồn góc núi Tình yêu có từ hai ta Chẳng đủ gần mà giận dỗi Nhà xa, mặt trận càng xa Gặp nhau lần nào cũng vội Ngày mai chắc là nhiều nắng Nên sao giăng khắp trên đầu Ngày mai trấn miền ải Bắc Tựa lưng vào đêm sông Cầu. Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phan Lạc Hoa phổ nhạc thành bài hát Tình yêu trên dòng sông quan họ.