☘️DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ☘️ TẬP 1: THỦA NIÊN THIẾU Nguyên tác: Tô Hoài Thơ: Trần Lân Trạng thái: Chưa hoàn thành * * * Sinh ra từ chốn ao làng Nhà tôi lấp ló dưới hàng cỏ xanh Lối vào cỏ mọc uốn quanh Lơ thơ gốc rạ, đường làng quanh co. Sương mai là lộc trời cho Uống sương, ăn cỏ bụng no suốt ngày. Sức trai sáng đã đi cày, Trưa về bơi lội, tối buồn ngắm sao. Bao ngày Mèn vẫn ước ao Phiêu du khắp chốn, thi tài đá banh. Ngày thường luyện đá loanh quanh Cỏ ấu làm bóng, sân là bãi ao Cột gôn là cọng cỏ lau Chiều chiều tập đá, vui đùa xuyên đêm. Chẳng lâu Mèn đã thanh niên Thân hình cường tráng, đôi càng bóng đen Đùi tròn, bắp cuộn, cơ căng Chân thon, vuốt nhọn, cánh con xanh lè. Hung hăng Mèn đạp khoẻ re Cắt phăng ngọn cỏ như dao lia cành. Lắm lúc, Mèn lại tập tành Ghẹo anh Gọng Vó đi vài đường cơ Vó ta đứng đó làm thơ Mèn càng hống hách, tưởng mình là vua. "Chao ôi! Láo quá tao thua!" Vó ta quát lớn, khua tay đi về. Một hôm, Mèn chán chẳng về Qua hang Dế Choắt rủ cùng đi chơi Ra đầm hai đứa thi bơi Gặp ngay chị Cốc đứng chơi rỉa mồi Mèn ta nghĩ kế, buông lời: "Trêu con mụ Cốc để đời anh em!" "Đừng đừng nghịch dại á Mèn!" Vừa đi, vừa nói, Choắt xanh mắt mèo. Mèn ta giở tính "Chí Phèo", Cất cao giọng nói véo von trêu đùa: "Cái Cò, cái Vạc, cái Nông Ba cái cùng béo vặt lông con nào? Vặt lông cái Cốc cho tao Tao nấu, tao nướng, tao xào, tao ăn." Nghe thế Cốc lao rõ nhanh Trợn tròn con mắt, mổ nhanh đớp mồi. Mỏ Cốc cứng như cái dùi Chọc xuyên cả đất, bới vùi tìm quanh. Mèn ta vốn tính ma ranh Chốn nhanh như gió, lấp mình trong hang. Còn Choắt yếu ắt nói nhanh: "Lạy chị, em có trêu đùa gì đâu?" Choắt ta chưa nói hết câu, Chị Cốc lao tới, giáng lia lịa đòn. Quẹo xương Choắt ngã lăn đùng Kêu gào thảm thiết, gọi Mèn cứu thân. Hả cơn chị Cốc bay nhanh Nhìn quanh không thấy, Mèn lò dò ra "Ôi thương! Tôi quá xót xa" "Tôi đâu nghĩ tới đến cơ sự này." Ôm mặt, lệ ướt, mi cay Nhìn Choắt tắt thở, Mèn ngồi trầm ngâm. CHỜ ĐÓN TẬP 2: BIẾN CỐ CUỘC ĐỜI [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trần Lân
☘️DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ☘️ TẬP 2: BIẾN CỐ CUỘC ĐỜI Nguyên tác: Tô Hoài Thơ: Trần Lân Trạng thái: Chưa hoàn thành *** Ngày ngày, tháng tháng êm trôi Đời trai cô độc biết đâu sóng đời Phiêu du đâu phải ý người Tại đời biến cố, nên đời khổ đau. Qua đây, tôi nói mấy câu Kể đời chuyện cũ phiêu du tình cờ. Hè xưa, sáng đó tôi chờ Đứng ngoài ngắm cảnh, gặm nhành cỏ non. Xa xa tiếng nói véo von "Ai như con nít từ đâu vọng về?" "Ô kìa! Dáng ai kỳ kỳ?" Tay que, tay gậy, đèo bồng ống bơ Lại gần tôi ngỡ nàng thơ Vừa nhìn bóng đổ, tôi mò về hang. Tiếng cười, tiếng nói oang oang Tiếng chân thình thịch, gió lùa vi vu "Kia kìa đất đùn chỉn chu!" "Vết chân nhẵn thín, hang đào mới toanh." Vừa nói lũ trẻ rất nhanh, Đứa đi xách nước, đứa đào khoét hang. Chết rồi! "Tôi quá hoang mang: " Chuyến này chắc chết! Bắt làm tù binh. " Vừa nói, Mèn lại lặng thinh. Nhìn Bé đổ nước, Nhớn mừng khăng khăng: " Hang này! Cụ dế trẻ măng " " Phen này bắt được tao mang chơi đùa. " Quả nhiên, nước đổ ùa ùa Hang sâu tối mịt, tôi buồn khóc than " Phen này nếu nhoi ra hang " " Sẽ làm mồi béo cho họ nhà chim " Vừa nghĩ mắt nhắm lim dim Thò đầu ra thở, bụng phì như trâu Không ngờ lũ trẻ ở đâu? Lao nhanh như chớp, lôi đầu tôi ra Đứa cười, đứa nói hoan ca " Ha! Ha! Dế cụ to bằng đốt tay!" Còn tôi đôi mắt hoen cay Nằm gọn trong giỏ biết đường nào ra. Ngoảnh nhìn mặt nước xa xa Nhớ cảnh hang cũ mà tê tái lòng. CHỜ ĐÓN TẬP 3: CẬN CHIẾN DẾ TRŨI
☘️DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ☘️ TẬP 3: CẬN CHIẾN DẾ TRŨI Nguyên tác: Tô Hoài Thơ: Trần Lân Trạng thái: Chưa hoàn thành * * * Trên đường bắt làm tù binh Nằm gọn trong giỏ tôi buồn xót xa Tương lai chắc sớm thành ma Làm thân mồi béo cho họ nhà chim. Vừa đặt giỏ, tôi nằm im Hếch nhìn mặt nước, nhớ về cố hương Nhớ cảnh sáng dậy tắm sương Chiều buồn khe khẽ buông mình bên ao Bầu trời đêm xuống đầy sao Giật mình tan mộng ào ào gió đưa. Nhìn Bé tôi khóc như mưa Bé ngồi, Bé nói rì rầm tào lao: "Đem thằng dế cụ ra ao Cho lũ vịt bầu xử đẹp nhé anh!" Trong nhà Nhớn lao rõ nhanh Xua tay quát lớn, Bé ngồi lặng im "Không! Không! Chớ có linh tinh Anh đem dế cụ sang nhà Thịnh hâm" Bé ngồi ngẫm nghĩ trầm ngâm Lại gần Nhớn nói thì thầm nhỏ to "Dế này không phải sang cho Để anh mang đánh gẫy giò dế kia" "Ha! Ha! Sướng qua anh ha!" Bé nhảy sung sướng, vỗ tay rầm rầm. Sảy chân thoát chết một lần Đứng hình ngẫm nghĩ chuyến này oánh nhau Cứ hễ nghe tiếng oánh nhau Hai chân ngứa ngáy quên thân tù đày. Buổi trưa, hai đứa bầy hầy Sang nhà thằng Thịnh định đòi chiến ngay Nhìn Thịnh má đỏ hây hây Thân hình "Hà Mã", dáng lùn, da ngăm Môi hồng, răng sậm lâm tâm Khi cười tỏa nắng thì thầm mùa xuân. Thịnh cười mang dế ra quân Ghép lồng, mở cửa thẹn thùng tôi qua Lúc nhìn dế chũi đằng xa Lại gần khinh khỉnh, vuốt từng sợi râu "Cứ tưởng chú to như trâu Ai ngờ ngắn tũn chắc gì dẻo dai" "Tôi đây dế cụ anh tài Thân hình sáu múi, ngực đầy, bắp to" Vừa vào Mèn đã nằm co Xông phi tung cước đả ngay trúng đầu Dế chũi ôm mặt u sầu Tái xanh đít nhái, khóc gào thảm thương Mèn ta đứng đó chẳng vương Phi thân đả cước, ngã nhào ra xa. Mèn ta khoái trí hoan ca Cười vang khanh khách, tỏ ra xem thường. Dế chũi bổ ngửa nằm giường Miệng đen ộc máu, cẳng giòn gãy đôi. Vậy là trận chiến đã nguôi Chiến công lừng lẫy, tiếng tăm vang trời. ĐÓN ĐỌC TẬP 4: CHẠM TRÁN XIẾN TÓC