"Tại sao ta chọn biển sâu làm nơi an nghỉ cuối cùng ư? Bởi.. Chỉ có nơi đó, mới chào đón kẻ vô dụng như ta.." Cứ như vậy, ta tìm đến biển, từng bước, từng bước, đi xuống làn nước trong xanh ánh lên nguyệt ảnh cô độc, dịu hiền. Tấm thân ta, cùng với trái tim đầy vết thương đang nhói đau, chìm sâu dần, nặng nề, nhưng khiến ta cảm thấy thật thanh thản. Bỏ lại đằng sau thế giới tàn nhẫn kia, giọt lệ trên gương mặt ta hòa theo dòng nước, ta bỗng có ước mong rằng: Ta muốn hòa vào biển, tan thành bọt nước mà biến mất.. "Ấm áp quá.. Ta.. không cần phải giả vờ mạnh mẽ, gánh lấy đau khổ nữa rồi.." Một hồi lâu sau, ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.. Cre: Vài dòng tâm sự từ bài hát "Đáy Biển" Mọi người nghe thử nhaa (●'◡'●)