Khúc: Đáy Biển Nguyên xướng: Nhất Chỉ Lưu Niên Phiên xướng: Tam Khúc Mộc Đầu (Ba Khúc Gỗ) Lời Việt: Lạc Diệp Lyric: Ánh trăng xuyên tầng mây, phủ khắp mọi nơi Tự thu mình lại, biển trong lớp vảy trong veo Ánh trăng xuyên tầng mây, phủ khắp mọi nơi Tự thu mình lại, biển trong lớp vảy trong veo Biển xô ướt váy ai trắng Biển như muốn ngươi chìm sâu Biển như gột vết loang máu Chỉ mong sưởi ngươi ấm Biển như thầm thì, lặng nghe Tiếng ai gào lên dẫn đường đi Thần hồn như ngủ say giấc Chẳng ai cất tiếng gọi ngươi Ngươi yêu là hương vị mặn của hải phong ấy Ngươi đi trên nơi phủ đầy cát ướt Nơi thâm hải mênh mông kia người bảo là tro cốt lưu lại Rồi ngươi hỏi nơi ta đi về khi chết Ai thương ngươi, chẳng ai hết? Nhân gian đây không đổi thay Họ đều mang trái tim giá băng, cố mỉm cười thôi Người trên nhân thế mang mãi vẫn diện mạo băng giá Họ không lưu luyến chi hết Hết thảy rồi tàn tro Ánh trăng xuyên tầng mây, phủ khắp mọi nơi Tự thu mình lại, biển trong lớp vảy kia Biển như gột vết loang máu Chỉ mong sưởi ngươi ấm Thần hồn như ngủ say giấc Chẳng ai cất tiếng gọi ngươi Ngươi yêu là hương vị mặn của hải phong ấy Ngươi đi trên nơi phủ đầy cát ướt Nơi thâm hải mênh mông kia người bảo là (nơi) tro cốt lưu lại Rồi ngươi hỏi ta đi nơi nào khi chết? Ai thương ngươi, chẳng ai hết? Nhân gian nơi đây đã rời bỏ ngươi Họ đều mang trái tim giá băng, cố mỉm cười thôi Người tại nhân thế mang mãi theo nét mặt lạnh giá Họ không lưu luyến chi hết Hết thảy rồi tàn tro Đã không kịp, đã không kịp Dẫu cười nhưng vẫn lệ tuôn Đã không kịp, đã không kịp Vẫn còn run rẩy hồi lâu Đã không kịp, đã không kịp Không một ai để giải cứu ngươi Đã không kịp, đã không kịp Không thích cảm giác nghẹt thở này