ĐÁY BIỂN Tác giả: Minh Kyo Thể loại: Truyện ngắn Cô là một học bá của trường, sở hữu gương mặt ưa nhìn và thiên phú piano tuyệt đỉnh, nhưng thượng đế không cho ai toàn vẹn bao giờ, thế giới của cô luôn là một mảng tối tăm, vì gia đình cô là một gia đình trọng nam khinh nữ, cô sinh ra với sự chì chiết của bà nội, sự thờ ơ của người mẹ và sự lạnh nhạt của người cha. Gia đình có chút khá giả nhưng cha mẹ lại luôn toàn tâm toàn ý lo cho em trai. Tất cả những gì cô có được đều là do người khác cho lại. Người duy nhất quan tâm cô chỉ có bà ngoại. Thế nhưng vì tuổi cao sức yếu, ngoại chỉ có thể tích góp chút tiền dưỡng già của mình để giúp đỡ cô lúc cô khó khăn nhất. Nhưng khi cô 13 tuổi, ngoại cũng không còn, người duy nhất yêu thương cô ở thế giới này. Kể từ ngày đó, cô sống trong một thế giới lãnh đạm và không có màu sắc. Gia đình thờ ơ thậm chí nhiều lần bị em trai đổ oan khiến những trận đòn roi vẫn không ngừng tạo những vết thương trên cơ thể. Thế nhưng cô vốn không từ bỏ ước mơ trở thành một nghệ sĩ piano của mình. Cô vẫn thường lén lút xin thầy cô có thể cho cô tự rèn luyện sau giờ học. Thiên phú của cô được công nhận, nhưng lại không thể tránh thoát được quyền lực của đồng tiền. Cơ hội được đi thi ở cuộc thi tài năng bị một người có gia thế khác cướp mất. Cô mất cơ hội tỏa sáng để vươn lên. Mà ở một căn phòng khác nơi góc trường lại diễn ra một cuộc cá cược mà anh là nhân vật chính. Anh là một playboy chính hiệu, và con mồi lần này chính là cô. Khi cô bắt đầu trên đường trở về nhà thì kế hoạch chinh phục cô của anh cũng đã bắt đầu. Trên con đường quen thuộc, chìm đắm trong tâm trạng u uất của mình, cô không nhận ra rằng trên con đường quen thuộc ấy nhiều thêm vài bóng người, ở một góc khuất nho nhỏ chàng trai chờ con mồi của mình xuất hiện. Khi cô đến gần góc khuất, anh bước ra như một sự tình cờ, mà ngay lúc này cô cũng nhận ra mình đang bị người khác bám đuôi, xung quanh trở nên tối tăm và đáng sợ. Để thoát khỏi sự bám đuôi của hai người xa lạ, cô vội vàng chạy đến nhờ anh giúp đỡ. Và đúng như ý của anh, anh giả vờ lưỡng lự nhìn về phía sau rồi nắm lấy tay cô kéo cô lại gần, giả vờ như hai người là một đôi tình nhân. Khi cô an toàn về nhà, anh cũng vội rời đi, không cho cô kịp nói lời cảm ơn. Mà khi cô vừa mở cánh cửa nhà, một cái tát trời giáng hạ xuống trên mặt cô. Bà nội cầm trên tay tờ giấy đăng ký thi tài năng của cô với chi phí hơn 2 triệu đồng mà chì chiết, nói cô ăn trộm tiền của bà để đăng ký một cuộc thi vớ vẩn. Mà trong khi số tiền đó là cô tự mình kiếm được bằng cách làm gia sư online vào mỗi buổi tối. Từng cái tát giáng xuống, cô không phản kháng, cô đã đoán được số tiền bà nội mất là do đứa em phá của đã lấy trộm. Thế nhưng một đứa bị ghẻ lạnh như cô thì ai sẽ tin chứ, cô ngước nhìn về mẹ, về người cha đang ngồi trên sopha gần đó. Họ vẫn giả vờ như không thấy và không nghe. Cô bật cười tự giễu, khi bà đã đánh đủ, cô lê tấm thân đau đớn về phòng, một căn phòng nhỏ hẹp chưa đầy 2 mét vuông, ôm lấy cơ thể bầm dập thiếp đi. Tỉnh lại với cơn đau và chiếc bụng rỗng, trời đã sáng rồi. Vẫn như thường lệ xuống nhà làm đồ ăn sáng cho mọi người, ăn vội chén cơm nguội khô khốc còn sót lại của đêm qua, cô lại đến trường. Vì sao phải nấu cơm, vì ít ra nấu cơm thì bà nội cô sẽ không chì chiết rằng cô vô dụng và ăn bám, vì sao phải đến trường, vì trường là nơi duy nhất cô có thể đi để trốn khỏi căn nhà mà nó gọi là tổ ấm chỉ dành cho em trai cô. Và rồi cô gặp lại anh nơi sân trường, anh giả vờ như vô tình đi ngang cô, vô tình chạm mặt, dần dần khiến cô chú ý. Cô vẫn luôn muốn cảm ơn anh, nhưng anh chỉ như vô tình đi ngang, khiến cô không cách nào gặp được anh một cách chính thức, và cứ như vậy, cô dần hình thành thói quen tìm kiếm anh trong vô thức. Mà lúc này, anh đã xác định được mồi đã cắn câu. Anh dần xuất hiện nhiều hơn trước mặt cô, đôi khi là sân trường, nhà ăn, hay ở một góc trường nơi cô hay đến. Sau bao nhiêu lần gặp không thành cô cũng đã có cơ hội nói lời cảm ơn anh. Cũng từ đó, anh có được cơ hội tiếp cận cô nhiều hơn, khiến cô thả lòng sự đề phòng. Những ngày tháng bên anh, cô dần tìm lại chút hơi ấm trong thế giới lạnh lẽo này. Cô tin rằng khi bên anh, cô dần có thể thoát ra khỏi vũng lầy của sự tuyệt vọng. Anh vỗ về, xoa dịu những nỗi đau của cô, người duy nhất thấu hiểu cô. Nhưng cô không biết rằng sự dịu dàng, sự quan tâm chăm sóc đó là những tính toán mà cô chẳng hề hay biết. Nó chỉ khiến cô đi từ vũng bùn này sang vũng bùn sâu hơn mà thôi. Anh rất thông minh và đầy tính toán! Anh luôn giữ khoảng cách nhất định với cô. Nó vừa đủ để quan tâm dịu dàng với cô, nhưng cô lại không chạm được vào trái tim của anh. Hễ mỗi khi cô cần, cô gục ngã, thì anh lại xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, như mặt trời nhỏ soi sáng thế giới tâm tối và sưởi ấm thế giới lạnh lẽo của cô. Dần dần, hình bóng của anh đã tràn ngập trong thế giới nhỏ của cô. Thế giới nhỏ bé của cô ấm dần lên và tràn ngập màu sắc. Cô không biết từ khi nào mình đã yêu anh ấy, dần phụ thuộc vào anh ấy. Chắc là những lúc anh ấy dịu dàng với cô, lắng nghe những gì cô giải bày tâm sự suốt hàng giờ liền, hay là từ lúc anh ấy nói: "Em không hề cô độc, em không đáng bị vứt bỏ, em xứng đáng được nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn." Những lời ấy như ánh sáng trong đời cô, kéo cô khỏi vũng lầy của sự tuyệt vọng, đưa cô thoát khỏi ý nghĩ từ bỏ thế gian này. Và cô đã rời khỏi gia đình đầy tăm tối ấy để đến sống chung với anh. Cô dần dần giao cả linh hồn của mình, những bí mật sâu kín nhất, những vết thương lòng chưa lành, mọi thứ của mình cho anh mà không cần hồi đáp, cũng không hề nhận ra mình đã trao niềm tin và tình yêu cho ác quỷ. Thời gian dần trôi qua, và anh dần dần bộc lộ ra bản chất của mình, sự thờ ơ, lạnh nhạt khiến cô có chút mất mát, nhưng vẫn tự nhủ chắc là do mình đã quá nhạy cảm. Rồi một ngày, cô thấy những dấu hiệu lạ. Một số cô gái nhắn tin cho anh giữa đêm muộn. Những dòng tin nhắn đầy sự mật ngọt, đầy sự thân mật. Cô bắt đầu nghi ngờ, sợ hãi. Cô bắt đầu tự lừa dối chính mình rằng đó chỉ là sự đùa giỡn giữa bạn bè với nhau. Cô tự nói với chính mình đó chỉ là sự hiểu lầm, nó khiến cô trằn trọc cả đêm. Ngày hôm sau, anh để quên chiếc điện thoại ở nhà. Với những tiếng 'ting ting' khiến cô không thể nào phớt lờ. Cô vào và xem tin nhắn trong nhóm chat của anh với bạn mình, nơi mà anh và những người bạn kể về sự ngu ngốc của cô trong tình yêu đầy lời giễu cợt và khinh miệt. Tay cô run rẩy, mọi thứ bắt đầu nhòe đi do cô đã không còn kiềm được những giọt nước mắt của mình nữa. Ngực cô quặn lên từng cơn, tim thắt lại, mọi thứ dần bóp nghẹt lấy cô. Cô cố gắng lấy bình tĩnh, đọc đi đọc lại vì sợ mình đang hiểu lầm anh, nhưng những dòng chữ quá rõ ràng. Anh chỉ coi cô là một trò đùa, một thú vui để tiêu khiển. Cô quyết định đối mặt với anh lần cuối. Buổi chiều hôm ấy, khi anh về nhà, đã không còn hình bóng cô đứng trước ngưỡng cửa nữa. Điều đó khiến anh bị hẫng một nhịp. Anh đi vào trong, nhìnthấy cô bơ phờ mắt thì đã sưng lên vì khóc. Anh chưa kịp nói gì, thì cô đã cất tiếng, giọng nói đầy sự đau khổ rằng: "Tình yêu anh trao em là giả phải không?" Anh tính phủ nhận, nhưng khi thấy chiếc điện thoại trên tay cô, anh đã hiểu ra mọi chuyện. Anh không nói gì cả, chỉ có một nụ cười nhạt đầy lạnh lẽo. Khi nhìn thấy điều cô đã hiểu, tất cả chỉ là một trò đùa, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Một tiếng 'rắc' vang lên trong đầu cô, bức tường cuối cùng đã sụp đổ, trái tim cô vỡ vụn, những vết thương cũ chưa lành nay lại chồng chất thêm. Khi tia sáng cuối cùng vụt tắt, con người sẽ lạc lối trong bóng đêm vô tận. Và tia sáng cuối cùng trong đời cô đã tắt, đem đi hy vọng và niềm tin của cô thả xuống vực sâu vô tận. Cô lảo đảo đứng dậy, vô thức leo lên chuyến xe buýt cuối cùng, trạm dừng chân cuối cùng nằm cạnh bên một bờ biển đầy cát và sóng. Sự đau khổ nơi trái tim, lý trí đã vỡ vụn thôi thúc cô hướng về phía biển, từng dòng người lướt qua cô, nhưng họ chẳng mảy may để ý tới. Bước chân cô dẫm lên bờ cát trắng, đêm dần buông và dòng người cũng thưa dần, họ vội vã đi về với suy nghĩ về bữa tối dưới ánh đèn, hay những cuộc hò hẹn lãng mạn, còn cô, lọt thỏm ở thế gian đầy vội vã từng bước từng bước hòa vào biển cả bao la. Biển ôm lấy cô, như vỗ về và an ủi. Bóng dáng nhỏ bé ấy đã hòa vào biển sâu. Linh hồn ngủ yên trong biển cả, thân xác chìm xuống biển sâu, chẳng còn đau khổ nào nơi thế gian này có thể tổn thương cô được nữa. "Em hỏi loài người khi chết sẽ về đâu Ai yêu thương em nơi đó? Đời này nhân thế đã vứt bỏ em.. Đừng cười tươi với những kẻ bạc bẽo thêm được không? Người người ai cũng mang khuôn mặt đáng thương giả dối Còn chi nuối tiếc nhân thế Biến tan như làn mây.. Chẳng kịp rồi, chẳng kịp rồi Em cười khi mắt lệ rơi Chẳng kịp rồi, chẳng kịp rồi Đôi bàn tay run từng cơn Chẳng kịp rồi, chẳng kịp rồi Chẳng ai có thể cứu lấy em Chẳng kịp rồi, chẳng kịp rồi Em nhói đau giữa chốn ngột ngạt.." Trích lời bài hát Đáy biển - Vietsud Reii Hết.