Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa. Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi.. Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng song. Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
Thơ Xuân Quỳnh vẫn luôn có nét nhẹ nhàng đằm thắm như vậy. Khi mình học phổ thông, cô giáo nói bài thơ này Xuân Quỳnh viết khi Lưu Quang Vũ thường phải đi công tác xa. Dù đất nước không còn chiến tranh nhưng ông thường đến các tỉnh để dựng những vở kịch. Tâm trạng của một người phụ nữ ngóng chồng, nỗi thấp thỏm trong lòng chỉ khi anh trở về mới mất đi. Vẫn biết người vợ nào có chồng đi xa cũng nhớ nhung khôn nguôi nhưng ở Xuân Quỳnh lại có những nét riêng biệt. Nỗi nhớ chồng của Xuân vừa cao cả, vừa lạc quan vì anh là anh vẫn luôn là người chiến sĩ trên mặt trận văn hóa. Cảm ơn bạn giới thiệu bài thơ nhé, đọc nó làm mình nhớ đến cô giáo, cô giảng bài "Sóng" và so sánh với "Dẫu em biết rằng anh trở lại"..