Dấu chân em trên bờ biển Chiếc xe cứ hướng về phía biển Nơi gió vần vũ, trời nhạt nhòa những tháng cuối năm Anh dẫn em đi qua những khu nhà vắng lặng Mùa này lạnh lẽo thấp thoáng bóng người thưa Em bước dần đến tầng tầng lớp lớp sóng Gió cuộn vào kẽ tóc, em lặng nghĩ chốn nào xa xăm Bọt biển ngấm dần những li ti cát Cát vàng, biển xanh, nắng hững hờ Thế gian này riêng mình em nhận lấy Dấu chân mình in hằn lên lớp cát Để sóng cuốn đi, để sóng cuốn đi Về khơi xa bát ngát anh không với tới Chỉ ngoái nhìn, ước rằng anh giữ được dấu chân em Vách đá cao cao em đứng đó tựa bao giờ Gió vỗ, sóng vỗ, rì rầm lời biển cả Anh nghe em thả mình khung trời rộng Tiếng em cười thấm đượm vào khoảng không Mặt trời mệt mỏi sau dãy nhà hiu quạnh Em lại bước, những bước chân dài không đợi Bờ biển cong uốn mình trước sóng Anh sẽ mang về một mảnh ký ức trôi Biển như bao lâu nay không đổi Anh đã đổi, bỏ biển, bỏ lại những dấu chân Vách đá cao cao cứ đứng trước sóng gió Giữa đêm giữa ngày hướng về phía biển khơi Tà áo em vẫn sẽ bay theo tiếng em cười hôm ấy Còn anh muộn màng vẽ lại dấu chân em. Hương 49