Tên truyện: Đào Liễu Tác Giả: Khống Thể Loại: Truyện Hơi Ngắn. khoảng 1000 kí tự - [ Châu Long nàng ơi, tạm biệt nàng ta có vật này trao tặng. Đây là tấm gương tư mã của Từ Thân. Để ngày ngày nàng vấn tóc soi gương. Tưởng như ta vẫn soi chung với nàng. ] Em bật cười nhận lấy chiếc gương, dịu dàng nâng niu nó: - [Thiếp xin giữ lòng thiếp, sáng mãi như tấm gương này không mờ chút bụi.] Nếu có thể, tôi nguyện thành thảo Để che chở giấc ngủ của em Tôi lên xe, bánh lăn rời khỏi Hải Phòng, đem theo mọi sức sống của tôi nát vụn… ***** Nhấp ngụm cà phê bên môi, còn chưa kịp nuốt xuống thì bị người khác mạnh mẽ cướp lấy. Tôi ngẩng đầu, nhìn người đang bất mãn mà không khỏi vẽ nụ cười, đứng dậy pha cốc mới. Hắn đặt ly cà phê vừa cướp được xuống bàn, lao đến, cướp gói bột cà phê trong tay tôi, ném thẳng vào sọt rác. Tôi tiếc đứt ruột, vài trăm nghìn chứ ít gì đâu. - Làm gì vậy? - Không cho phép uống nữa. Tôi ngả ngớn ôm cổ hắn, cầm ly cà phê ghé môi hắn, miệng ngâm: - [Châu Long nàng ơi… Ngoài vườn trăng đang tỏ …Hoa điệp suơng tươi nở …Phong canh thật hữu tình… Muốn cùng nàng thâu canh… Nhấp chén rượi ân tình cho đỡ nhớ. ..Châu Long nàng ơi …] - Tôi không phải Châu Long của cậu… - Hắn nổi giận đẩy tôi ra. Làm tôi lảo đảo ngã nhào xuống đất. Tôi phì cười lồm cồm bò dậy, lấy áo khoác trên móc áo, đi một mạch ra ngoài - Cậu đi đâu? – Hắn đuổi theo sát sau tôi. Quay lại mỉm cười trấn an, tôi trả lời một cách nhẹ hẫng. - Không cho uống cà phê, thì tôi ra quán làm cốc beer… Hắn ngay giữa cửa ra vào. - Cậu không được đi!!! Còn đoàn chèo thì sao? - Tôi nghỉ rồi. Không còn mục đích để tôi đến đó nữa… - Tôi cười cay đắng đẩy hắn sang một bên. - Nghỉ cũng không được đi! – Hắn tóm chặt cổ tay tôi kéo lại - Ai cho phép cậu cấm cản tôi? Đừng lo chuyện bao đồng nữa. – Tôi gỡ cánh tay, dịu dàng vỗ vỗ đầu hắn. – Cậu không cần phải lo lắng… - Cậu… đứng lại!!!! Mặc kệ hắn gào cái gì đằng sau, tôi cứ chạy nhanh leo lên xe buýt mất hút. Lên xe tôi bỗng nhiên chẳng hề muốn xuống nữa. Tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế cuối, tôi nhìn ra cửa sổ. Cây cối như bị hút về sau, khiến cảm xúc tôi cứ bị lôi tuồn tuột không biết nên hồi tưởng từ đâu. Tôi không muốn ngủ. Bởi mỗi khi ngủ, sẽ lại mơ … Tôi không hề thích những giấc mơ đó chút nào. Ám ảnh giấc ngủ gặp em… Nắm chặt chiếc vòng trong tay, tôi nhảy xuống bến nào đó không quen. Tạt vào một quán, chọn một bàn yên tĩnh, làm một cốc beer nốc một ngụm. Con người là một động vật quá yếu đuối mà, nếu không, tại sao cô có thể rời bỏ tôi đột ngột như vậy. Tôi vẫn còn chưa kịp làm lành với cô ấy, vậy mà cô ấy đã đáp lại tôi bằng một tin dữ. Gió mua thu cũng lạnh đến thấu xương. Tôi chưa từng ngắm trời một cách thanh thản như vậy, công việc đùn đẩy khiến cuộc sống lúc nào cũng vội vã, không kịp ngoảnh lại phía sau. Một người ra đi cũng chỉ là một cái liếc mắt. Chuông điện thoại reo lên, lười nhác liếc màn hình, trượt ngón tay, để chế độ loa ngoài - “ A lô!” - Đây… - Làm một ngụm nữa cho thông giọng. - “ Đang ở đâu vậy?” - Uống beer… - “ Bớt nhảm vừa! Tôi đang hỏi cậu đang uống ở đâu!!!” - Ờ… - Tôi kèm nhèm bỏ một viên lạc nhai nhai, nhìn ra biển hiệu đường đối diện – Nhà số… 1….43…đường 3…quận Lam Sơn… - Sao đi xa thế????? Đợi đấy. Tôi tới đón! Chờ thì chờ. Tôi gọi thêm hai ca beer đợi hắn đến uống cùng. - [Đào liễu có một mình Em đi đâu hỡi cô nàng ơi Đào liễu có một mình Ấy kìa hai vai đang còn Gánh nặng mà để nhật trình.] – Tôi vừa nhai lạc vừa nắc nẻ ngâm một khúc - Sao lại bét nhè thế này?!! Ai? Giọng nói này thật quen thuộc nha… tôi chống tay ngồi dậy lại trượt điểm tựa, úp mặt vào mặt kính. Nghiêng mặt mơ mang cười khúc khích, cầm cốc bia giơ ra: - Đến muộn! Phạt uống! - Uống iếc cái gì! Về với tôi!!!! – Hắn sồng sộc kéo tay tôi không thương tiếc vòng qua vai hắn rìu đứng dậy. Tôi hậm hực cưỡng chế không đứng lên, cả người mềm oặt tuột khỏi tay hắn ngồi phịch xuống đất, tu ừng ực: - Không uống thì thôi, tôi uống! - Đừng bướng nữa! Nghe lời tôi. – Hắn giằng cốc khỏi tay tôi đặt xuống – Chủ quán tính tiền. - Dạ, hết 670 nghìn ạ. - Rốt cuộc là cậu uống bao nhiêu thế hả???? – Giọng hắn ghét bỏ hận không thể quăng tôi đi. - Thì người ta uống chờ cậu đến mà. Ai bảo cậu đến muộn làm gì? - Tên khốn nào đọc sai địa chỉ hả? Làm tôi chạy vòng vòng khắp khu này tìm cậu. - Thì cậu cũng phải thông minh rằng tôi ở phía đối diện chứ? – tôi lèm bèm đấm cho hắn một cú đuối sức nhẹ hều. - Thôi thôi tôi thua tư duy cùn của cậu rồi. Đi về! Về! - Về! – Tôi khua tay múa chân loạn xị ngậu. Ngồi trên chiếc BMW, gió tạt qua tai lạnh buốt. Thở dài, vòng tay ôm hắn. Thâm tâm tôi chỉ sợ không cẩn thận bay khỏi xe thì đúng là ăn cám cạp đất. Bị ném phịch xuống ghế, nhét vào tay một cốc nước cam, tôi cười cảm động nhưng chẳng thèm uống, ngả nghiêng không vững ghế. Mắt tôi hoa lên, ôi… thật là khó chịu mà… - Muốn uống nữa… - Dẹp! Thất tình cũng đừng có điên như thế! Hâm vừa thôi!!!! - [Đào liễu ý có một mình…] – Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục lải nhải khúc đào liễu Châu Long a Châu Long… Ai sẽ lại cùng tôi tham gia đoàn chèo đây.. Không có em, mọi thứ trở nên thật nhạt nhẽo vô vị. - Cậu cứ thế này tôi phát điên mất! – Hắn gào lên, hai tay kìm chặt bả vai tôi tựa muốn bẻ gãy nó. - Cậu không là gì cả… cậu đừng quan tâm… - Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi đen sì mịt mù không thấy một điều gì hy vọng - Chẳng nhẽ không là gì thì không được can thiệp? – Đôi mắt hắn đỏ lên. Tôi hếch cằm thay cho câu trả lời. Hắn hai tay ôm má tôi giữ cho đôi mắt tôi nhìn thẳng vào hắn. Hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận hơi thở của hắn phả vào mặt tôi, mùi bạc hà mát lạnh: - Tôi muốn làm Châu Long của cậu… Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên… _________________________________HẾT_______________________________ Chi tiết Hải Phòng nếu tinh ý sẽ hiểu, đó là địa điểm hỏa táng người chết. Tôi nói vậy hẳn mọi người đủ hiểu điều tôi nói nhỉ? Trích mấy bài hát là do tôi ghi nhớ mà viết ra, nếu có sai câu nào cũng xin lượng thứ. Bài hát trong tác phẩm: Tình Thư Hạ Vị Quân Tử Vu Dịch Đào Liễu