Ngôn Tình Đắm Chìm Trong Tình Yêu - Linh Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nhi cute, 1 Tháng chín 2021.

  1. Nhi cute

    Bài viết:
    42
    Tên truyện: Chìm đắm trong tình yêu

    Tác giả: Linh Ngư

    Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tính

    Số chương :3 chương

    Tình trạng: Hoàn thành

    [​IMG]

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Linh Ngư

    Văn án:

    Tối đó khi cậu và cô chơi với nhau, bằng cách nào đó mà cậu biết được thành tích học tập của cô đang xuống dốc. Cậu gọi cho cô:

    - Hi chị! Em nghe nói dạo này thành tích học tập của chị không được tốt. Có phải là do chơi cùng em không?

    - Không phải do em đâu! Em đừng quá quan tâm. - Mộng Phan thờ ơ đáp lại.

    - Thật ra.. Em mong muốn vợ của mình sẽ là một người thành công và học thật giỏi!

    Nói xong cậu cúp máy. Cậu nói gì vậy chứ? Sao lời cậu nói như đang ám chỉ cô vậy.. Chả hiểu như nào mà sau lời nói đó của cậu, Mộng Phan cũng chú tâm học hơn..
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2021
  2. Nhi cute

    Bài viết:
    42
    Chương 1: Chìm trong thế giới ảo

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộng Phan hiện là sinh viên năm 4 của một trường Đại học lớn của nước Mĩ. Cô là một người gốc Việt qua Mĩ du học, nhưng môi trường bên đó thật lạ lẫm và nhiều điều mới lạ. Trong thời gian đi du học, vì tiếp xúc quá nhiều với không gian mạng và trò chơi điện tử từ những người bạn giới thiệu cho cô như Instagram, Facebook.. mà cô đã bị đắm chìm trong thế giới ảo đó..

    Vào một buổi sáng đẹp trời năm lớp 10, Mộng Phan tung tăng chạy đến trường với một tâm trạng thư thái, thoải mái. Rồi tình cờ cô bắt gặp một người phụ nữ ngoại quốc đang loay hoay tìm đường. Do bản tính tốt bụng vốn có, Mộng Phan không ngần ngại mà bước lại chào hỏi:


    - Hello!

    - Hello! - Cô gái ngoại quốc cởi mở đáp lại.


    - What's the matter with you? (Bạn đang có vấn đề gì vậy)

    - Mm.. I am lost (Mm.. Tôi bị lạc đường)

    - I think I can help you find your way (Tôi nghĩ mình có thể giúp bạn tìm đường đó)

    - Thank you! Could you tell me how to get to bus stop number 35? (Cảm ơn bạn! Bạn có thể chỉ cho tôi đường đến trạm xe buýt số 35 không)

    - Oh, yes! It's very near here! First you go straight, then you turn left at the crossroads (Ồ, được. Nó rất gần đây thôi! Đầu tiên bạn đi thẳng, rồi rẽ phải ở ngã tư)

    Từ khi gặp và nói chuyện trực tiếp với người ngoại quốc, Mộng Phan có niềm yêu thích với môn Tiếng Anh hơn. Cô muốn mình có thể đi du học để học thêm nhiều điều mới và quen thêm được nhiều bạn. Vậy là Mộng Phan dành cả 3 năm cấp 3 của mình để học Tiếng Anh. Cô luôn tích cực tham gia các hoạt động văn hóa, các cuộc thi do nhà trường hoặc nhà nước tổ chức. Cũng nhờ sự nỗ lực học tập chăm chỉ, Mộng Phan luôn là người có thành tích Tiếng Anh tốt nhất cả khối và là đại diện tiêu biểu của trường tham gia các cuộc thi Tiếng Anh.

    Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Mộng Phan, cuối cùng cô cũng đã nhận được học bổng lớn của một trường Đại học hàng đầu tại Mĩ. Bố mẹ cô trước đây luôn nghĩ cô là một người lười học nhưng giờ, họ cảm thấy thật tự hào về cô con gái của mình.

    Và cứ như vậy, năm 18 tuổi, Mộng Phan rời xa vòng tay của bố mẹ, tạm biệt đất nước Việt nam thân yêu để sang Mĩ du học. Khi qua Mĩ, Mộng Phan rất được chào đón. Cô đã gặp được rất nhiều người bạn tốt. Vì tích cách hòa đồng, vui vẻ nên không lạ khi mọi người, ai ai cũng thích chơi với cô.

    Khi học năm thứ 2, Mộng Phan bắt đầu để ý hơn đến hình tượng trên mạng của mình. Cứ mỗi khi đi chơi cùng bạn bè, cô lại chụp ảnh và chọn ra những bức ảnh đẹp nhất để đăng lên mạng xã hội. Cũng nhờ vẻ ngoài xinh xắn của cô, rất nhanh, số lượng người theo dõi Mộng Phan đã lên tới gần 1 triệu người. Và rồi cô đã vô tình biết đến một tựa game rất nổi lúc bấy giờ qua giới thiệu của bạn bè. Đó là một tựa game sinh tồn bắn súng.

    Mới đầu khi Mộng Phan chỉ dành ra 15 – 20 phút để chơi game mỗi ngày. Nhưng rồi càng chơi lại càng nghiện. Số giờ chơi game của cô không ngừng tăng lên. Từ 20 phút rồi 30 phút rồi 1 tiếng, 2 tiếng.. Cô luôn cảm thấy số giờ mình chơi vẫn không đủ. Cô cũng không thể rời xa chiếc điện thoại, máy tính của mình quá 10 phút. Vậy mà bằng một cách kì diệu nào đấy, Mộng Phan vẫn luôn giữ thành tích học tập tốt ở trường.

    Vậy là từ một cô gái hoạt bát, hướng ngoại, Mộng Phan dần chở thành một người hướng nội, luôn chỉ ở nhà. Nếu bạn thắc mắc Mộng Phan ở nhà thôi thì làm sao có tiền để nuôi sống bản thân hằng ngày thì công việc kiếm tiền của Mộng Phan cũng là làm một youtuber. Vì cô vốn dĩ đã có gần 1 triệu người theo dõi nên khi làm youtuber, rất nhanh chóng đã có hơn 2 triệu người theo dõi cô. Công việc này cũng đủ để cô kiếm tới hơn 1 tỷ mỗi tháng.

    Bạn bè cô ai cũng hết lần này tới lần khác kéo cô ra khỏi thế giới ảo nhưng đều thất bại.

    Trong một buổi tối khi đang livetream, một người đã donate 100 nghìn đồng cho cô cùng một lời nhắn: "Chào bạn, bạn còn nhớ mình không?"

    Mộng Phan ngay lập tức dừng lại ván đấu đang còn dở dang của mình. Người đó nhắn cho cô bằng tiếng Việt! Cô nhìn chằm chằm vào tên của người vừa donate cho mình. Và như chợt nhớ ra, Mộng Phan kêu lên một tiếng và chào lại: "Mình nhớ ra bạn rồi! Bạn chính là người đã theo dõi mình từ lúc mình mới làm youtuber!" Đây là một chàng trai, Mộng Phan cũng không rõ là bao nhiêu tuổi, chỉ biết là cậu ấy bé hơn mình.

    Một lúc sau, có một lời mời kết bạn được gửi tới ở trong game. Mộng Phan nhanh chóng nhận ra đó là chàng trai vừa nãy. Cô đồng ý kết bạn rồi hai người chơi cùng nhau đến sáng. Vì thường xuyện thức tới sáng để cày game nên đã 5 giờ sáng rồi mà cô vẫn còn rất tỉnh táo. Dù sao ngày mai cô cũng được nghỉ học nên không phải lo. Đột nhiên, chàng trai kia bật mic lên và nói chuyện với cô:

    - Sao chị không đi ngủ đi? Con gái thức đến tận bây giờ là không tốt đâu!


    - Ơ, chưa gì đã gọi chị rồi? Cậu năm nay bao nhiêu tuổi mà gọi tôi bằng chị?

    - Em năm nay mới 19 tuổi, bé hơn chị 2 tuổi.

    - Ờ.. ừm. Vậy tôi gọi cậu bằng em ha?


    - Dạ! Chị đi ngủ sớm đi kẻo có hại cho sức khỏe lắm đó. Chị ngủ ngon nha!


    Đã rất lâu rồi Mộng Phan mới nhận được lời chúc ngủ ngon từ một người con trai. Giọng của cậu thật sự rất nhẹ nhàng, trầm thấp tạo cho người nghe cảm giác an toàn. Mộng Phan thoáng đỏ mặt. Cô nhanh chóng tắt máy rồi chèo lên giường đi ngủ. Nhưng mà câu nói vừa nãy cứ lảng vảng mãi trong đầu Mộng Phan khiến cô không ngủ được. Càng nghĩ càng thấy ngại. Thật tò mò về người con trai này nha~
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2021
  3. Nhi cute

    Bài viết:
    42
    Chương 2: Người con trai nhà đối diện

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chơi với nhau cũng đã được 1 tháng rồi nhưng Mộng Phan vẫn chưa có cơ hội được nhìn mặt chàng trai kia. Cô chỉ biết được cậu tên Quang Dao, năm nay 19 tuổi. Tuy cậu còn khá trẻ nhưng lại có được chất giọng ấm áp, trầm thấp mà bao cô gái phải mê mẩn. Chắc dùng giọng nói này đi "cua gái" thì cả nghìn em đổ chứ!

    Từ ngày cậu xuất hiện, cô lại càng dành nhiều thời gian bên chiếc điện thoại hơn. Cô dần bỏ bê việc học, và thứ hạng trong lớp cũng dần tụt xuống. Các giáo viên ở trường rất bất ngờ với tốc độ tụt "không phanh" của cô. Họ đều biết cô là một youtuber nổi tiếng nhưng cô vẫn nên dành thời gian hoàn thành nốt những năm học đang còn dang dở chứ? Chỉ còn mấy tháng nữa là cô đã có thể nhận bằng tốt nghiệp rồi mà? Lần lượt từng giáo viên bộ môn gọi Mộng Phan gặp riêng và khuyên nhủ cô nên tập trung học tốt. Nhưng Mộng Phan cũng đều chỉ gật đầu cho qua chứ không để ý những lời khuyên đó.

    Tối đó khi cậu và cô chơi với nhau, bằng cách nào đó mà cậu biết được thành tích học tập của cô đang xuống dốc. Cậu gọi cho cô:

    - Hi chị! Em nghe nói dạo này thành tích học tập của chị không được tốt. Có phải là do chơi cùng em không?

    - Không phải do em đâu! Em đừng quá quan tâm. - Mộng Phan thờ ơ đáp lại.

    - Thật ra.. Em mong muốn vợ của mình sẽ là một người thành công và học thật giỏi!

    Nói xong cậu cúp máy. Cậu nói gì vậy chứ? Sao lời cậu nói như đang ám chỉ cô vậy.. Chả hiểu như nào mà sau lời nói đó của cậu, Mộng Phan cũng chú tâm học hơn. Và rồi nhờ sự thông minh của mình, cô lại một lần nữa quay trở lại là học sinh ưu tú nhất trong lớp. Điều này khiến các giáo viên bộ môn lại một lần nữa bàng hoàng. Chuyện gì vậy nè? Cô tụt dốc không phanh trong 1 tuần và rồi cô dành lại vị trí đầu lớp trong 1 tuần? Mộng Phan rốt cuộc có phải là người thường không vậy?

    7 giờ tối, Mộng Phan trở về nhà từ thư viện trường. Vì có thu nhập khủng hàng tháng nên cô đã mua một căn hộ chung cư để ở. Tối đó lúc về nhà, cô ăn qua loa một cái bánh mỳ vừa mua ở ngoài rồi vào phòng chơi game. Đang chơi thì Mộng Phan nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ căn hộ phía đối diện cô. Vì đang chơi mà bị làm phiền nên Mộng Phan rất tức giận. Cô giận dữ gõ cửa nhà đối diện. Một người con trai cao chừng 1m7 bước ra mở cửa. Cậu thoáng đứng hình. Còn cô thì tức giận nói:

    - Này cậu! Bật nhỏ nhạc lại cái. Cậu đang làm phiền tôi lắm đó!

    - Em.. Em xin lỗi..

    * * *

    Mộng Phan đang định tuôn trào cục tức trong lòng thì lại nghẹn họng. Giọng nói này thật quen thuộc. Cô nghẩng đầu nhìn chằm chằm người con trai kia. Khuôn mặt cậu khôi ngô, tuấn tú như một chàng trai ngoài 20 tuổi. Trông cậu rất trưởng thành. Mộng Phan thẫn người thốt lên một câu: "Má ơi đẹp trai quá!". Thật sự là đẹp quá đi! Giọng nói lại còn trầm thấp, ấm áp nữa. Giọng chàng trai này thật giống Quang Dao. Vì quá mê mẩn vẻ đẹp của cậu, Mộng Phan không kịp suy nghĩ mà hỏi:

    - Cậu là Quang Dao hả?

    - Đúng.. - Cậu cúi mặt nhìn cô đáp lại.

    Câu trả lời này khiến cô sửng sốt! Cô chỉ vô tình hỏi thôi vậy mà lại nhận được câu xác nhận của cậu. Vậy hóa ra người bạn qua mạng của cô bấy lâu nay lại chính là hàng xóm đối diện cô sao? Chắc chắn là cậu đã nhận ra cô ở phía đối diện mình từ lâu rồi.

    - Chị ăn gì chưa? Hay chị vào nhà em ăn luôn? Em đang nấu dở bữa tối. - Quang Dao mở lời.

    - Cũng được! Dù sao tối nay chị cũng chưa ăn gì nhiều. - Dù sao tối nay Mộng Phan cũng chưa ăn được gì nhiều nên cô ngay lập tức đáp ứng lời mời mà không cần suy nghĩ.

    Mộng Dao nghĩ rằng chỉ cần sang nhắc nhà đối diện mở bé nhạc thôi rồi sẽ quay về nên cô đi chân trần sang. Cô chùi chân ở tấm lau trước cửa rồi bước vào nhà. Nhà cậu rất thoáng mát. Tuy mới chỉ 19 tuổi nhưng phong cách trang trí nhà của cậu rất đơn giản và trưởng thành. Tường được sơn những màu có tông trầm, tươi sáng vừa phải khiến cho căn nhà trông rất ấm cúng. Đồ đạc trong nhà cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.

    Ngồi trên sofa một lúc thì Quang Dao bước ra. Tối nay anh nấu mỳ spaghetti cùng với sushi làm sẵn. Lúc anh bề đồ ăn ra, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đột nhiên bụng cô kêu lên: "Ùng ục". Cô xấu hổ nhìn anh nói nhỏ: "Xin lỗi..".

    Anh cũng không kìm được mà cười khiến cô càng cảm thấy xấu hổ lên. Bầu không khí lúc này cũng đã thoải mái hơn nhiều.

    Không biết vì cô đang đói hay do tay nghề của anh mà cô ăn tận 4 bát mỳ. Rất nhanh nồi mỳ và cả đĩa sushi đã được cô chén sạch. Đang lúc chuẩn bị ăn miếng sushi cuối cùng thì tầng nhà bên cạnh phát ra tiếng động lớn. Một lúc sau lại có tiếng kêu nhỏ của người phụ nữ: "A, từ từ thôi anh!". Sau đó mà tiếng va của giường vào tường theo từng nhịp.

    * * *

    * * *

    Một lần nữa bầu không khí giữa Quang Dao và Mộng Phan lại rơi vào trầm lặng. Rồi Mộng Phan bật cười, thấy cô cười anh cũng không kìm được nữa mà cười theo.

    - Thật là! Nhà bên cạnh chắc đang chơi "xếp hình". Để chị sang nhắc họ. - Mộng Phan đứng dậy đi gõ cửa nhà bên cạnh nhắc họ. Nhà bên cạnh là một cặp bạn trẻ chừng bằng tuổi Mộng Phan. Một cậu trai bước ra mở cửa rồi xấu hổ nói xin lỗi.

    Đúng là tình huống dở khóc dở cười mà! Dọn dẹp xong giúp Quang Dao thì Mộng Phan cũng quay về phòng. Nằm trên giường mà cô không sao ngừng nghĩ về Quang Dao được. Căn nhà của anh thật ấm cúng. Nhưng nếu có thêm một người vào ở cùng anh thì có lẽ sẽ đủ hơi ấm hơn đó!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2021
  4. Nhi cute

    Bài viết:
    42
    Chương 3: Tốt nghiệp

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy là từ hôm anh và cô quen nhau cũng đã trôi qua được 3 tháng rồi. Hôm nay chĩnh là lễ tốt nghiệp của cô. Cô xuất sắc nhận được tấm bằng tốt nghiệp với thành tích đứng thứ 3 trong khóa của cô. Vinh dự hơn nữa là cô được phát biểu trước toàn trường trong ngày tốt nghiệp.

    Anh cũng đến để chúc mừng cô. Nhờ có anh mà cô cũng đã chăm chú học tập hơn, không bỏ bê như lúc trước. Cũng nhờ có anh mà năm học cuối cùng của cô trở nên thật rực rỡ, bớt tẻ nhạt hơn.

    Lúc đứng trên sân khấu nhìn xuống, cô lại nhận ra anh ngay trong đám đông. Là vì đối với cô, anh là người nổi bật, đặc biệt nhất mà! Cô mỉm cười nhìn anh và quay xuống nói với mọi người đang lắng nghe:

    - Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến với một cậu nhóc là đàn em của tôi. Trước đây khi học năm 3, tôi khá nghiện game. Ngày qua ngày, tôi luôn chỉ có chiếc điện thoại và cái máy tính là bạn thân nhất. Cũng chính vì luôn ở nhà chơi game nên quan hệ bạn bè của tôi ít dần đi. Cho đến khi em ấy xuất hiện. Em ấy cũng chính là người đã kéo tôi ra khỏi cái thế giới ảo đó. Giúp cuộc sống, những năm học cuối cùng của tôi trở nên đầy màu sắc với bao trạng thái cảm xúc hơn. Hiện tại tôi vẫn tiếp tục đam mê của mình nhưng chỉ ở mức vừa phải. Và tôi cũng dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè, đặc biệt là em ấy.

    Tiếng vỗ tay vang lên. Có một vài người bạn ở dưới nghe hiểu được Mộng Phan đang ám chỉ ai thì hò hét lên. Mộng Phan cười tươi tiến về phía chỗ Quang Dao đang xấu hổ nhìn mình:

    - Chụp với chị một tấm ảnh nhé?

    Rồi Mộng Phan nhờ cô bạn mình chụp ảnh. Đây có lẽ chính là tấm ảnh đẹp đẽ nhất trong ngày hôm nay của cô. Cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được cậu. Cô nhận ra mình thích cậu được hơn 4 tháng rồi, còn cậu đã nhận ra tình cảm của cô chưa nhỉ?

    Hiện tại Mộng Phan chỉ muốn ôm Quang Dạo vào lòng và nói: "Chị thích em" nhưng cô lại chẳng có dũng khí. Ai bảo người hoàn hảo như cô lại không bao giờ bị từ chối?

    Sau lễ tốt nghiệp, các bạn cùng khóa của cô đã tổ chức một bữa tiệc tại một ngôi biệt thư. 7 giờ tối, mọi người đến tham gia rất đông. Ngôi biệt thự đó còn có cả bể bơi nên mọi người cũng tranh thủ nhày xuống bơi. 9 giờ tối, mọi người cũng đã dần về hết. Chỉ còn lại khoảng 10 - 15 người ở lại. Trong đó có cả Mộng Phan và Quang Dao.

    Đột nhiên một người nghĩ ra được một trò chơi thú vị rồi rủ những người khác cùng chơi. Mộng Phan và Quang Dao cũng tha gia cùng. Tất cả mọi người vào trong biệt thự rồi ngồi thành một vòng tròn.

    Trò chơi này khá đơn giản: "Sự thật hay thử thách". Họ lấy một chai rượu rỗng rồi đặt vào giữa vòng tròn. Khi chai rượu đó xoay vào ai, người đó phải chọn thử thách hoặc là sự thật. Nếu chọn thử thách, người đó sẽ phải thực hiện một thử thách mà mọi người đưa ra. Còn nếu chọn sự thật, khi mọi người hỏi một cái gì, người đó sẽ phải nói ra sự thật.

    Sau những lượt đầu tiên, hầu hết mọi người đều chọn sự thật vì không ai muốn thực hiện thử thách điên rồ của mọi người đưa ra. Rồi bỗng nhiên chai rượu dừng lại ở chỗ của Mộng Phan. Cả đám cười lớn, cô là một người nổi tiếng và đặc biệt nhất trong đây, ai chả muốn thử thách hoặc nghe những sự thật của cô.

    - Thử thách đi! - Mộng Phan chần chừ suy nghĩ rồi nói.

    Một chàng trai đang theo đuổi cô lên tiếng:

    - Cậu hãy ngồi cạnh một người khác giới trong chỗ này đi.

    Mộng Phan nhìn xung quanh rồi chần chừ suy nghĩ. Sau một lúc, cô đứng lên đi về phía một chàng trai đeo kính. Cậu ta là bạn thân khác giới của cô, điều này ai cũng biết nên mọi người cũng không thắc mắc gì về lựa chọn của cô. Liên tiếp như vậy 2 lượt nữa.

    Chẳng hiểu sao đến lượt thứ 3, chai rượu dừng lại ở chỗ Quang Dao. Mọi người lại một lần nữa náo nhiệt, Quang Dao chính là người đẹp trai và nổi bật nhất chỗ này. Cậu có biết bao nhiêu người theo đuổi. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu nói:

    - Tớ chọn sự thật!

    Một người con gái có mái tóc vàng xinh xắn lên tiếng:

    - Hình như cậu đang thích ai đúng không? Người cậu thích là ai vậy? Có ở trong chỗ này không?

    Cô ấy cũng đã theo đuổi Quang Dao được 1 năm rồi nhưng cậu chưa bao giờ để ý cô. Chuyện này ai cũng biết nên mọi người đều đoán ra được câu hỏi của cô ấy.

    Quang Dao mỉm cười nói:

    - Có ở trong đây!

    Mọi người lại được một phen náo nhiệt. Ai cũng thi nhau hỏi cậu:

    - Có ở đây á?

    - Ai vậy?

    - Nói mau đi tôi tò mò lắm rồi!

    - Nếu có ở đây thì mượn cơ hội tỏ tình luôn đi!

    Quang Dao bất thần nhìn về phía Mộng Phan. Đúng lúc này Mộng Phan cũng đang nhìn cậu. Bốn mắt chạm nhau, cậu mỉm cười tiến về phía Mộng Dao rồi ngồi xuống, nói:

    - Tôi thích chị Mộng Dao! Được hơn gần 1 năm rồi. Từ lúc nhìn thấy chị ấy lần đầu tiên qua mạng xã hội, tôi đã mê mẩn chị!

    Mọi người được một phen bất ngờ. Có vài người trêu Quang Dao, cũng có vài người cảm thấy Quang Dao và Mộng Phan thật đẹp đôi. Riêng chỉ có cô gái theo đuổi Quang Dao là tức giận bỏ về. Sau bữa tiệc ngày hôm ấy, Quang Dao thường xuyên rủ Mộng Phan sang nhà ăn cơm.

    Rồi vào một buổi sáng đẹp trời, cậu gọi cô lên ngọn núi gần trường. Mộng Phan thay quần áo rồi nhanh chóng đến địa điểm đã hẹn.

    Khi đến nơi, Quang Dao đang đứng ở trên bãi cỏ xanh ngát đợi cô. Một vài tia nắng ban mai của ngày mới chiếu lên làn da trắng nõn của cậu. Bóng cậu in dài xuống mặt cỏ xanh ngát. Cậu tiến lại gần cô, cúi xuống nói:

    - Chị Mộng Phan, em thích chị lâu rồi! Thích chị ngay từ lần gặp đầu tiên. Cái hôm mà chị sang nhà em ăn cơm, em đã nhủ thầm là mình nhất định phải chăm sóc cho chị. Chị làm người yêu em nhé?

    Tim cậu đập mạnh. Cậu hồi hộp nhìn gương mặt có chút ửng hồng của Mộng Phan. Sau một lúc, cô nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu rồi nói:

    - Chị đợi câu nói này từ em lâu lắm rồi đó! Chị cũng rất thích em!

    _________________ END ______________________
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...