Dại khờ Ta ngồi ủ nắng đầu đông Bổi hồi nhớ thuở má hồng mắt xanh Nhớ về cái tuổi mong manh Trộm nhìn áo trắng rồi thành ngẩn ngơ! Sáng mai đến lớp đợi chờ Ép vào nhật ký dại khờ niềm riêng Em thì chẳng chút chung chiêng Dửng dưng đi giữa những miền tôi phiêu! Tháng năm gói lại một chiều Phượng bầm cửa lớp lời yêu ứ lòng Thôi đành gửi chốn thinh không Khắc dòng lưu bút vào trong ngực mình! Mỗi lần tuổi mộng hồi sinh Phượng bầm chiều ấy thình lình tươi nguyên Mong manh hương tóc bên thềm Ngẩn ngơ tuổi dại bắt đền răn reo! (Phan Thúc Định)