Truyện Ngắn Đại Boss Cuối Cùng - Mặc Thời Tịch Sơ Hà

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thời Sơ Tịch Hà, 6 Tháng mười hai 2020.

  1. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    ĐẠI BOSS CUỐI CÙNG

    Tác giả: Mặc Thời Tịch Sơ Hà.

    Thể loại: Truyện ngắn.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Mặc Thời Tịch Sơ Hà

    [​IMG]

    Văn án:

    Truyện đã ngắn rồi thì thôi các bạn làm ơn thông cảm giùm mình. Bây giờ biết viết gì ra để có thể giữ được độ "kịch tính" cho truyện đây.. (truyện ngắn vầy viết ra rồi các bạn biết hết trơn oy đọc chi nữa II_II.. xin thông cảm cho 1 tên tay nghề non yếu như mình T-T) Cho nên cái này bỏ qua nha, muốn biết tình tiết thì đọc qua các chương vẫn hơn mà.. Chúc các bạn đọc dòng này thì vui vẻ hông "quạu" nhau nhe! >v< Đọc truyện vui vẻ!​
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2023
  2. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    ĐẠI BOSS CUỐI CÙNG

    Chap 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thẩm Hàn Uy tên khốn này, đã lừa bản cô nương còn dám đưa bà về chỗ này. Tưởng bà đây ngu chắc. Hừ!

    Cô gái vừa bực tức vừa bấm điện thoại, sau khi nói chuyện với người ở đầu bên kia xong cô nhoẻn miệng cười. Hàn Uy anh luôn cho là anh hơn người vậy thì lần này Tống Tử Uyên này sẽ cho anh biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Lấy được bà đây đâu có dễ vậy.

    À khoan, khoan đã, có gì đó là lạ nhỉ, lừa.. đưa về.. lấy.. Sao có vẻ giống kịch bản con gái nhà lành bị tên sắc lang lừa cưới thế nhỉ.. Ừm không sai đâu, chính là khốn nạn thế đấy.

    Cô - Tống Tử Uyên vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng mà cô lại vốn không cha không mẹ, may mắn được một giáo viên đại học nhận nuôi nên cuối cùng cô cũng có cái bằng đại học mà đi làm nhân viên đây. Mẹ nuôi của cô, từ khi cô còn bé xíu đã cho cô biết hết sự thật rồi, và bà ấy cũng không đối với cô như kiểu con bà mà càng như hai chị em ở với nhau, nên khi lớn lên cô y như một đứa phổi trâu sống cực kì lạc quan và có một chút bất cần đời. Và đó cũng chính là lý do chết tiệt tại sao khi cô bị tên Thẩm Hàn Uy đó bắt đi mà mẹ lại không tới giải cứu cô. Không cứu cô thì cũng thôi đi, đã thế còn nối giáo cho giặc, trợ "Uy" vi ngược gài bẫy cô. Đời cô sao cứ như bị một thau máu chó tạt lên thế hả trời.

    Mặc dù Thẩm gia chính là cái kho bạc ngàn người mơ ước đi nữa thì ngự trên đống bạc ấy cũng là con sói gian manh, xảo quyệt nên cô không để số phận mình rơi vào Thẩm gia được. Dù sao sống với "bà mẹ cực phẩm" hơn hai mươi năm nên cô chính là dạng "rơi hố" mà trưởng thành, cũng tích lũy được kha khá "kinh nghiệm sống" đấy.

    * * *

    - Tiểu Giao con thật chu đáo quá. Tới thăm dì là được rồi, sao cần phải quà cáp nhiều như vậy làm gì. – Thẩm phu nhân cười thân thiết với cô gái ăn mặc sang trọng và thanh thoát, tao nhã đối diện.

    Không sai đâu chính là thân thiết, chính là gọi "Tiểu Giao", cô gái này chính là người mà Tử Uyên cô cũng không xa lạ gì, An Giao-Trình An Giao cũng gần như có thể xưng một tiếng thanh mai trúc mã với Thẩm Hàn Uy. Tống Tử Uyên không tỏ vẻ gì tiếp tục ung dung uống ly trà của mình.

    - Dì à, dì nói quá rồi, đây chỉ là chút tấm lòng nhỏ con biếu dì thôi mà. Phải rồi, A Uyên cô cũng có phần đó. – Trình An Giao cười phóng khoáng.

    - À vậy cũng thật cảm ơn tấm lòng của Trình tiểu thư. – Cô cũng nhận ngay rồi lập tức kêu người hầu đem cất, thái độ năm phần lãnh đạm.

    - Tiểu Giao có vẻ thân với tiểu Uyên nhỉ, quan hệ hai đứa thật là tốt quá. – Thẩm phu nhân mỉm cười tán thưởng, nghe từ nụ cười của bà cũng không biết là vui vẻ hay có ý gì khác.

    - Không phải đâu dì, chẳng qua A Uyên là hôn thê của Hàn Uy nên con với cậu ấy đương nhiên phải tốt với nhau như chị em rồi, đều là người một nhà không phải sao. – An Giao lập tức lên tiếng giải thích, nếu quan sát kĩ thì trong đáy mắt của cô và An Giao đều có chút tâm tình khác.

    - À, đúng rồi người một nhà cả, người một nhà..

    - Phải đấy dì ạ, chị An Giao cũng chị là muốn quan tâm tới Tống tiểu thư thôi, chị ấy hào phóng như vậy, đối với kẻ.. cũng có thể tốt như thế mà Tống tiểu thư còn lạnh nhạt không để vào mắt thế này.. Thật là lễ giáo cũng nên biết một chút. Mà bây giờ cũng thật lạ, có những người mà chỉ chăm chăm muốn bám vào người khác leo lên, phá hủy tiền đồ của người ta.. Dì ơi, dì nói xem những người như thế cũng quá b.. quá đáng rồi đúng không. – Giọng điệu mà dân mạng đã không còn xa lạ gì nữa rồi, giọng của "em gái thảo mai" loại phổ thông điển hình leo lẻo ngoi lên kiếm cảm giác tồn tại từ đầu tới giờ. À quên không nói cô ta là Ninh Lạc Hoa theo gót An Giao tới.

    - Ừ, quả là xã hội bây giờ người như vậy mà còn có không ít. – Thẩm phu nhân khẽ gật đầu tán thành, từ thần sắc có vẻ như bà chỉ đồng tình chứ không có ý khác.

    Ninh Lạc Hoa thấy thế liền ngay lập tức nói:

    - Dì cũng nghĩ như vậy ạ, ôi con cũng không hiểu được tại sao lại có thể tồn tại những kẻ vô liêm sỉ tới vậy. Đúng là trên đời luôn có kẻ thấp tận cùng người cao chín tầng mây, không phải ai cũng là người tốt, không như chị An Giao, con nguời thật hoàn mỹ. Đã được xuất thân từ hoàn cảnh tốt như vậy, giáo dưỡng cũng vô cùng tốt, thật là không so sánh thì không có đau thương. - Ả ta bắn ra một tràng rồi lại như vô ý liếc nhìn cô mấy cái.

    - À.. nói không sai. – Cô khẽ thốt lên bình phẩm, mắt mang thâm ý khẽ nhìn Trình An Giao. An Giao nhận được ánh mắt này của Tử Uyên thì hơi trừng lại cô, đồng thời cũng giấu sự hung hăng trong đáy mắt lườm Ninh Lạc Hoa, trong lòng lại âm thầm mắng ả ta đồ ngu này. Ninh Lạc Hoa bị nhìn như vậy tỏ ra rất khó hiểu.

    Một màn này rất kín đáo nhưng vẫn không qua được mắt của người phụ nữ đứng trên đỉnh kim tự tháp nhiều năm. Mắt thấy Thẩm phu nhân hình như định nói gì đó có lẽ không có lợi cho mình, Ninh Lạc Hoa vội lên tiếng cứu vớt tình thế:

    - Phải rồi Tống tiểu thư, tôi cũng rất tò mò về chuyện của cô với Thẩm thiếu. Hay là cô hào phóng kể một chút xem hai người thành đôi thế nào vậy? – Nói thì thế nhưng trong giọng của ả ta lộ ra sự châm chọc sâu sắc.

    "Ai biết tên Hàn Uy đó đầu bỗng dưng bị hỏng cái gì chứ!" - Lòng Tống Tử Uyên thầm phỉ nhổ như thế nhưng bên ngoài vẫn vờ như không để ý tới sự châm chọc công kích từ Ninh Lạc Hoa mà "từ tốn kể" :

    - À, có lẽ là vì tôi quá xinh đẹp, thông minh, khéo léo xuất chúng chăng? Còn tôi nhìn trúng anh ấy thực ra cũng chỉ vì tiền tài của anh ấy chứ cũng chẳng thâm tình, lãng mạn gì cho lắm. – Vừa nói cô còn vừa khẽ nhún nhún vai.

    - Cô.. Cô.. Sao cô có thể nói những lời như thế! Dì ơi, dì xem.. - Ninh Lạc Hoa kinh ngạc không thôi, rồi lại vờ như tức giận bất bình kết hợp với Trình An Giao hơi "shốc" tới không nói nên lời.. quả thực rất "bơ phẹc". Tuy nhiên Thẩm phu nhân như không chú ý tới hai người họ, nói một câu khiến cả ba cô gái cùng "căng não" luôn:

    - Haha, mẹ quả nhiên không tin lầm Hàn Uy mà, con trai mẹ quả nhiên rất có nhãn lực.

    Oh.. cái đậu phộng chất lượng cao chứ! Mạ nó phu nhân tôn quý của chúng con ơi hình như người nhầm kịch bản rồi thì phải!

    - Dì.. sao dì lại.. Tống Tử Uyên ngông cuồng như vậy.. sớm muộn.. cô ta cũng chỉ muốn phá Thẩm gia thôi! - Ninh Lạc Hoa có lẽ được đào tạo qua lớp "tâm lý" chuyên nghiệp, lấy lại giọng nói của mình nhanh chóng nhất.

    - Hừ.. - Bà khẽ thở nhẹ - Tài sản của Hàn Uy còn không đủ để tiểu Uyên thông minh xuất chúng yêu nó sâu đậm hay sao? Chưa nói tới gia sản Thẩm gia còn không đủ để tiểu Uyên chung tình với Hàn Uy mấy đời chắc? Thẩm gia làm ra sản nghiệp không để cho con cháu tiêu thì chẳng lẽ còn cho người ngoài. Hơn nữa.. Tiểu Uyên à, con thực sự là phúc tinh của Hàn Uy, là phúc tinh của Thẩm gia ta, là tia nắng của mẹ. Nhờ có con mà Hàn Uy từ kiêu ngạo và tự mãn, bây giờ còn không phải vô cùng có ý chí hay sao, nó đứng trên hàng độc tôn cũng chỉ là vì con thôi đấy. Aizz, tiểu Uyên à, con xuất hiện thật tốt, mẹ đảm bảo sẽ không để con chịu ủy khuất đâu.

    Từ từ lại đã nào, để cho cô tìm lại hơi thở cái.. phù! Bình tĩnh, ngưng thần, tịnh tâm, tâm vô tạp niệm.. mẹ nó có cái quỷ ấy! Mạch não của Tử Uyên rối lên rối xuống, đang xoắn não không biết xử lý ra sao thì "mẹ của Thẩm Hàn Uy" lại tiếp tục:

    - Hàn Uy quả thực rất có mắt nhìn, cưới được con dâu xinh đẹp, thông minh như vậy thì mẹ không còn phải lo vấn đề về cháu của mẹ sau này nữa rồi. Con của tiểu Uyên với Hàn Uy chắc chắn sẽ ưu tú hơn người.

    Thẩm phu nhân tôn quý của chúng con ơi! Ngài con mẹ nó bay xa quá rồi đấy! Tư duy của người đứng trên đỉnh cao này cô xin từ chối hiểu..

    _Còn tiếp_

    End chap 1.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2023
  3. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    ĐẠI BOSS CUỐI CÙNG

    Chap 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mẹ, cô ấy sao rồi ạ?

    - Mở miệng ra là vợ con, giống hệt cha con hồi trước! Tiểu tử con không còn vấn đề gì mới mẻ để nói à! – Thẩm phu nhân mở giọng "trách móc" Hàn Uy.

    - Một nam nhân thành công, quyết đoán và thông minh nhạy bén hoàn hảo như con trai mẹ thì còn gì để lo lắng ngoài cô ấy chứ. – Hàn Uy cất giọng nói thanh lãnh mang bảy phần tự tin, hai phần tự đắc và một chút cưng chiều khi nhắc tới "bảo bối lắm trò" nhà mình.

    - Rồi, mẹ biết con giỏi! Hừ, con trai không phụ lòng mẹ, chọn vợ khá lắm. Vợ con cũng rất thông minh đấy, có điều, mẹ con đã sống gần ba mươi năm trời với hai con cáo già rồi. Những trò đó không qua mắt nổi mẹ đâu, nhưng mà tiểu Uyên cũng rất có "tiền đồ" nếu không cảnh giác thực ra mẹ cũng không nhìn ra nó lại có thể diễn tốt như thế. Haizz, sau này chắc chắn sẽ không bị con "hố" quá thảm đâu. – Thẩm phu nhân "nhọc lòng" thở một hơi.

    Thẩm lão gia đang ở bên kia đọc báo uống trà cũng hơi "nhột" mà không tự chủ được nâng tờ báo cao hơn một chút, cổ họng cũng khẽ ho ra vài tiếng. Hàn Uy bên kia nghe "mẫu hậu" nói như vậy không tránh được khóe miệng hơi giật giật, nhưng sau đó lại không biết là nghĩ tới thứ gì mà khẽ nâng môi cười nhẹ, rồi xoay người bước lên lầu.

    * * *

    - Đồ vô dụng này, đây là sự chuyên nghiệp của cô sao! Thành sự thì không thấy mà thất bại thì đầy rẫy kìa, suýt chút nữa còn lôi cả tôi xuống! – Tiếng mắng đầy tức giận của cô gái vang lên gần như muốn chiếm cứ cả căn phòng, mặt cô đỏ bừng, nếu bây giờ có người ngoài ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy cô y hệt như một nàng công chúa tuy xinh đẹp nhưng lại kiêu căng và ngạo mạn bị dẫm phải chiếc váy đẹp nhất của nàng ta vậy.

    - Tôi.. tôi cũng không nghĩ rằng vị phu nhân đó lại hành xử như vậy. Dù sao.. dù sao.. cũng đâu có ai lại.. – Ninh Lạc Hoa cố gắng giải thích, càng về sau lại càng cúi thấp đầu xuống tỏ vẻ mình cũng rất "vô tội", ai mà nghĩ "đệ nhất phu nhân" giới hào môn lại có cách "đối nhân xử thế" không theo lẽ thường như vậy chứ!

    - Cô.. cô còn không chịu nhận sai! Tôi nói với cô là làm sao cho Thẩm phu nhân chán ghét Tử Uyên! Chứ lời nào tôi nói với cô là lôi thêm cả tôi vào nữa hả! – Trình An Giao càng tức tối, nào còn "nhẹ nhàng, thoát tục" như lúc ở Thẩm gia nữa.

    - Tôi.. tôi..

    - Thôi! Thôi! Khỏi tôi tôi cô cô nữa, tiền sẽ dựa vào điều khoản đã nói trong hợp đồng mà trả, cô đã thất bại chỉ lấy 20%. Thù lao bên đó, không tiễn! – An Giao mệt mỏi xua tay, nhanh chóng "đuổi người", cũng xoay người bỏ đi.

    Ninh Lạc Hoa ngẩng đầu, mắt hơi trừng to ra, có chút không cam tâm nhận đồ từ phía người hầu rồi cũng rời khỏi biệt thự. Đúng, đây là biệt thự, nhà riêng của An Giao, chứ không phải nhà chính của Trình gia.

    An Giao vừa vào phòng ngủ, ngả lưng lên chiếc giường mềm mại như khách sạn tiêu chuẩn sáu sao thì đã bật dậy vì tiếng chuông điện thoại:

    - Haha.. Buổi tối tốt lành! – An Giao "cười" gượng, e dè, nào còn nửa phần bực tức như vừa nãy.

    - Tốt lành cái đầu cậu ấy! Không phải cậu hứa với tớ một một hai hai chắc chắn sẽ được việc lắm mà, bây giờ thì sao! – Giọng nói vang lên bên kia đầu dây điện thoại như muốn bùng nổ, so với An Giao vừa rồi như công chúa bị dẫm phải váy thì người này chẳng khác nào con sư tử bị chọc giận, mở ra chế độ "gầm rú".

    An Giao để điện thoại cách xa một chút để bảo toàn lỗ tai, xong lại cười hì hì lấy lòng:

    - A Uyên.. Cậu cũng không thể trách tớ như vậy nha. Dầu gì thì chị em chúng ta chơi với nhau lâu vậy rồi, cậu phải hiểu cho tớ a. A Uyên biết tớ sẽ luôn luôn hết lòng giúp đỡ cho cậu mà, lỗi lần này cũng không thể tính cho tớ a.

    - Ồ, vậy ý cậu là, tớ không thể trách móc cậu, phải hiểu lòng cậu, an ủi cho cậu, lỗi lầm thì do tớ gây ra hả! – Tử Uyên bên kia cũng không còn "muốn bùng nổ" nữa mà trực tiếp phát nổ luôn rồi! Tức chết cô, vị Thẩm phu nhân tôn quý kia đi một nước "lắt léo" như vậy quả là ngoài kế hoạch của cô. Logic thông thường không phải đều là bực tức giáo huấn một trận rồi đuổi đi sao, dù có khác thì cũng làm gì có ai.. biến tấu thành toàn những cái.. ưu điểm.. để ca ngợi.. một cách "chuối" như thế cơ chứ.

    - Ấy ấy, a Uyên, tớ không phải có ý kia, nhưng mà hình như cũng có một phần lỗi của cậu nha. A không không, ý tớ là Lạc Hoa kia, là Lạc Hoa kia, đúng rồi chính là cô ta, toàn bộ là lỗi của cô ta á, tớ thực sự không có tội tình gì cả! – An Giao chối toàn bộ trách nhiệm, mang hết cả rổ vỏ đổ lên đầu Ninh Lạc Hoa; ra vẻ ta là thiên thần siêu đơn thuần vô tội, chỉ có toàn là hảo tâm giúp người, đều tại đồng đội heo phá hỏng đại sự.

    - Giao Giao cậu.. Thôi bỏ đi, đúng là cũng có lỗi của tớ, là tớ suy tính không chu toàn. Vậy, kế hoạch tiếp theo..

    - Hả? Còn kế hoạch tiếp theo? A Uyên à, câu nghiêm túc thật đấy? Huhu, thôi theo tớ hay là cậu bỏ quyết tâm ấy đi! Thực ra Thẩm Hàn Uy cũng rất tốt.. khụ khụ.. ý tớ là, Thẩm Hàn Uy hắn ta muốn quyền thế có quyền thế, muốn tiền tài có tiền tài, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn tư sắc có tư sắc.. Thực ra cũng rất phù hợp với cậu.. mà hôm nay tớ thấy dì Thẩm tốt với cậu như vậy, chắc chắn sau này cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi. Hay là cậu cứ chấp nhận hôn sự này đi, số phận đã quyết vậy rồi thôi cứ thuận theo tự nhiên đi, cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ sống tốt. Haha, a hình như tớ có việc bận rồi, gặp lại sau nhé! – An Giao bắn ra một tràng "khuyên nhủ" Tử Uyên rồi vội vàng cúp điện thoại.

    Còn kế hoạch tiếp theo, đùa gì thế, hôm nay đồ đần Ninh Lạc Hoa kia đẩy cô lên cô đã sợ hết vía rồi. Bây giờ lại còn cùng Tử Uyên chơi thêm trận nữa. Cô đâu có điên, dù sao "danh hiệu" thanh mai trúc mã với tên sát thần kia của cô chính là hàng thật đó, không có để trưng. Cho dù cô không hiểu rõ hắn, nhưng mà cô vẫn biết tính thâm hiểm của hắn mà. Cô dám cùng vợ hắn náo trận nữa, hắn còn không mang đao kề cổ cô à, không chơi không chơi. Còn lương tâm của cô, tình chị em sâu đậm của cô, haha, xin lỗi mạng sống là quan trọng nhất. Mất mạng rồi làm sao còn lương tâm giúp đỡ chị em nữa mà tình sâu với chả đậm. Cho nên a Uyên à, thực ra tớ cũng không nỡ đâu nhưng người thông minh như cậu chắc chắn cậu có thể vượt qua, tớ tin tưởng cậu!

    - Khoan đã, này, này! Trình An Giao!

    *Tút.. tút*

    - Cái.. mợ nó chứ cậu được lắm Trình An Giao! Phù! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Phù! Nhờ người không bằng dựa vào chính mình! Tống Tử Uyên mày có thể!

    Nói đoạn cô lại hít thật sâu rồi thở một hơi ra, nắm chặt bàn tay làm ra thủ thế tự cổ vũ bản thân, xong lại bắt đầu "hì hụi" "nghiên cứu" các phương pháp mới, đem tinh thần "thua keo này ta bày keo khác" phát huy tới tối đa.

    Khác với không khí "tích cực" trong phòng, ngoài hành lang là cả tấn "áp lực" đang đè nén, Hàn Uy nhìn chăm chăm vào cô gái ở trong phòng, mặt tối sầm, ầm trầm như muốn nổi bão thế nhưng trên khóe môi lại nở nụ cười "thản nhiên". "Áp thấp" hắn tỏa ra làm không khí xung quanh như giảm liền mười mấy độ, đám người đứng gần đó lạnh buốt hết cả sống lưng như kiểu có một luồng khí lạnh vô hình chạy khắp cơ thể vậy. Không ai dám thở mạnh, tất cả đều cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống tránh cho "cuồng phong" thổi tới chỗ mình.

    Tử Uyên ở trong phòng bỗng dưng thấy hơi rợn người, lấy tay ôm lấy mình khẽ tự an ủi bản thân, rồi như nhớ tới cái gì cô liền quay ngoắt đầu nhìn ra cửa. Hàn Uy vẫn đứng nguyên ở đó, đối đầu với ánh mắt của cô vợ bảo bối nhà mình, hắn thong dong lại trấn định nhìn thẳng lại không chút kiêng dè, khóe miệng lại cong thêm một chút nữa.

    Cô cũng không chột dạ chút nào hung hăng trừng lại hắn, cô lại không có sai, là hắn lừa cô về cô phản kháng là bình thường. Chẳng lẽ còn muốn cô ngoan ngoãn tự nộp mình tới tận miệng hắn. Phi! Hắn mới đừng có mơ!

    Thẩm Hàn Uy như có như không hiểu ý Tử Uyên, bật cười thành tiếng rồi xoay người rời đi, trong đầu toàn là hình ảnh xù lông của cô lúc đó. Thật là muốn mạng mà, muốn giận dỗi cô, trừng phạt cô một chút, cơ mà thấy cô thì lại không nỡ. Haizz, sao mà vợ nhà mình lại đáng yêu vậy chứ.

    _Còn tiếp_

    End chap 2.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười 2023
  4. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    ĐẠI BOSS CUỐI CÙNG

    Chap 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ôi chao, Uyên nhi. Con cũng đừng nên cứng đầu mãi như thế làm gì. Mẹ thấy tiểu Thẩm cũng rất tốt mà, muốn gia thế liền có gia thế, muốn tài năng liền có tài năng, muốn khí chất liền có khí chất, lại còn nhan sắc xuất chúng. Con xem có khác nào hình tượng nam chính ngôn tình đâu, nó lại còn cưng chiều yêu thương con như thế. Con đừng cố chấp giữ hình tượng nữ chính ngang ngạnh không chịu thua quyết cùng tổng tài đấu chí đấu dũng nha. Con thử ngẫm một chút, cuối cùng không phải nam nữ chính đều ở bên nhau sao. Con thêm mấy cái tình tiết ngược tâm gì đó vào làm gì.. – Cái vị cứ lải nhải không ngừng từ nãy tới giờ là Phương Hàm Thất, tuổi cũng miễn cưỡng có thể coi là trẻ, tuy nhiên đặt trong giới giáo sư thì quả thực đứng trong hàng ngũ trẻ tuổi nhất. Nhưng cách nói chuyện từ nãy tới giờ.. cùng với những món đồ ăn vặt mà bà ôm trên tay ăn không dứt miệng thì.. ầy thật khó lòng liên tưởng bà là một giáo sư uyên thâm và nghiêm khắc.

    Khóe miệng Tống Tử Uyên giật giật, rốt cuộc mẹ cô tới là để thăm cô hay là để hố cô. Vẫn là cái điệu bộ "trợ Uy" đấy, không thay đổi tí nào, đã thế còn đem đống đồ ăn vặt của cô ra xử lý một lượt, có biết đống ấy cô kiếm khó khăn lắm không hả, mợ nó đau tim quá, bà cha còn ăn, còn ăn nữa.

    - Mẹ! Có chuyện gì thì mẹ nói thẳng ra luôn đi, con không tin mẹ tới chỉ để nói mấy câu vô nghĩa như thế này. Mẹ hiểu con rất rõ con muốn làm thì làm, không muốn làm là nhất quyết không ngó. – Vừa nói Tử Uyên vừa "cướp" à không "giải cứu" đống đồ ăn vặt từ trong móng vuốt của "mẹ" cô về bảo vệ ở đằng sau, cảnh giác nhìn bà.

    - Ài đứa trẻ này, con thật là! Nghe nói con bày kế thất bại nhỉ..

    Phương Hàm Thất không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Tử Uyên tỏ ý "con hiểu mà". Tống Tử Uyên cũng bất đắc dĩ vì bị nói chúng, nhưng cũng vẫn không buông sự cảnh giác với bà, trong đầu âm thầm phân tích lợi hại.

    Phương Hàm Thất cũng không gấp, tựa hồ nhún vai chờ cô suy nghĩ.

    * * *

    Trong thư phòng lạnh lẽo, ánh sáng duy nhất trong căn phòng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt người đàn ông làm nhan sắc vốn đã lạnh lùng tôn quý nhiễm thêm vẻ thâm trầm. Hắn nhếch khóe môi cười nhạt, trong đôi mắt tăm tối của hắn phản chiếu hình ảnh một cô bé với gương non nớt và ngây thơ nhưng trong ánh mắt lại mang nỗi tủi thân cùng ngây ngốc, thân ảnh của cô cũng hơi gầy gò chứ không mũm mĩm, phúng phính như đa số những đứa trẻ cùng tuổi. Chiếc váy trắng đã trở nên cũ kĩ và còn hơi nhếch nhác vì bị ngã nên lấm bẩn, đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy xước. Thế nhưng cô bé vẫn cứ chơ vơ ngồi đó, không ai quan tâm cô cả. Hình ảnh ấy thực sự làm cho người ta đau lòng, cô thực sự giống một thiên thần nhỏ bị mất đi đôi cánh, lẻ loi giữa chốn trần gian không ai thèm đếm xỉa, hoang mang không biết làm thế nào.

    Khoảnh khắc ấy trên gương mặt vốn luôn phủ một lớp băng mỏng của người đàn ông nọ giống như mang thêm mấy phần xót xa cùng cưng chiều.

    Hắn cứ ngồi yên lặng như thể hắn ngồi "thiền" được cả tiếng vậy. Căn phòng tĩnh mịch tới có thể nghe rõ tiếng gõ bàn nhè nhẹ của hắn bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.

    Thẩm Hàn Uy liếc qua chiếc điện thoại một lần rồi liền bắt máy, động tác liền mạch nước chảy mây trôi chứng minh hắn vốn đang đợi cuộc gọi này.

    - Báo cáo, chuyện lần này tôi đã xử lý xong, tạm thời trong khoảng thời gian ngắn Trình tiểu thư sẽ "chìm xuống". – Giọng nữ không có nhiều chập chùng từ phía bên kia vang lên, trực tiếp đi vào vấn đề, không chào hỏi, thể hiện đối với người nghe bên này không có bao nhiêu "cân nhắc", đúng như kiểu làm việc "tiền trao cháo múc", ngoài nghiêm túc cũng chỉ còn nghiêm túc.

    - Bao lâu?

    - Ngắn nhất thì sẽ "an phận" trong ba tháng. Tôi cũng đã thực hiện thêm kế hoạch B cho bên thiếu phu nhân, đảm bảo không phát sinh thêm chuyện gì trong hai tháng tới. Hết.

    Thẩm Hàn Uy sau khi nghe xong thì cũng ngắt máy, lại nhắn một chỉ thị cho trợ lý bên kia chuyển tiền. Nhanh gọn hai ba phút đem chuyện này ném qua một bên. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất nhanh, tựa hồ như rất qua loa lấy lệ, thể hiện người bên ngoài đối với tình huống bên trong đã nắm chắc.

    Quả nhiên, Thẩm Hàn Uy không tỏ ra bất mãn hay chần chờ, thậm chí trong ánh mắt còn dâng lên một chút vui vẻ, khẽ nhếch môi cười nhẹ biểu thị hắn đang có một cái tâm tình tốt.

    - Vào đi.

    - Ai nha con rể, xuân phong đắc ý như vậy, là sắp vớt được bảo bối tới tay hay chưa? – Phương Hàm Thất câu lên một nụ cười tươi, mặc dù đặt ra câu hỏi nhưng rõ ràng là dùng giọng điệu khẳng định mà biểu đạt, hơn nữa còn bày ra mấy phần nhắc nhở.

    - Ha, vậy "mẹ vợ" đây là muốn đưa ra chủ ý nào tốt? – Thẩm Hàn Uy hiếm khi không chưng ra vẻ cao lãnh, mà dùng tư thái ung dung đáp lại người mẹ vợ "lão hồ ly" này, hai chữ "mẹ vợ" còn phải đem ra cường điệu một lần.

    - Ôi con rể, phòng con sao lại để tối thế này, chung quy vẫn là không hợp với vợ con rồi, con bé không thích bóng tối thần thần bí bí đâu. Con gái mẹ là đứa lắm mưu tự nhiên không thích người khác tính kế nó, đứa nhỏ này thích rõ ràng rạch ròi một chút, mà thật ra nó còn rất hiếu thuận ấy. Vừa lúc nãy, nó "đưa" ta mấy ngàn để mẹ tạm an dưỡng ấy. Thôi, mẹ cũng già cả rồi, chuyện tình cảm hai đứa mẹ sẽ không tùy tiện xen vào đâu. – Phương Hàm Thất trả lời không ăn nhập với Thẩm Hàn Uy, mà thực ra thì nghe qua từng câu trong lời bà cũng không khớp với nhau thế nhưng nghe kĩ một chút thì liền hiểu ý bà đang nhắc "khéo" cái gì.

    Hàn Uy cười nhẹ, phong cách không đổi, khẩu khí không đổi, mục đích cũng không đổi, nhưng chí ít thì bà cũng không có moi tiền không. Phương Hàm Thất là lừa đảo moi tiền à nhầm là "đa cấp" còn chút lương tri vẫn nhắc nhở hắn Tử Uyên cô là người như thế nào, để hắn dùng biện pháp ra sao nhưng câu sau thì rõ ràng là đang "tống tiền" hắn.

    Hắn đẩy tờ chi phiếu về phía trước. Phương Hàm Thất bên kia nhìn thấy hàng số không trên tờ chi phiếu liền vui vẻ nhận lấy:

    - Yên tâm nha con rể, mẹ vợ con là người giữ chữ tín tuyệt đối không kể lại chuyện năm đó cho vợ con mà. Với lại nhìn hai đứa con hòa thuận hơn thì người mẹ già này cũng an tâm..

    Sau đó Phương Hàm Thất liền mặt không đỏ tim không đập mạnh lương tâm không cắn rứt đem đứa con gái "bảo bối" bán đi, lấy tất cả kế hoạch bà bày cho cô lúc nãy kể một lượt hơn nữa còn chỉ ra những hướng đi có khả năng nhất mà Tống Tử Uyên sẽ dùng. Đừng hỏi tại sao lại là "những hướng đi có khả năng nhất", Tống Tử Uyên không có ngốc nghếch như vậy, nghe theo Phương Hàm Thất từ đầu tới cuối, chỉ là sẽ áp dụng một phần thôi, hơn nữa chính Phương Hàm Thất cũng không thể nắm rõ tư duy của cô.

    Tống Tử Uyên cô đúng thực sự là "kẻ lắm mưu", cái mưu đồ lúc trước thất bại chẳng qua là có một Phương Hàm Thất giữa đường vô sỉ nhảy ra "bán" mối quan hệ giữa cô và Trình An Giao đi, lại cài thêm người vào. Chứ nếu không có một Ninh Lạc Hoa dọa cho Trình An Giao sợ khiếp vía, "mở câu dẫn lời" cho vào đúng kịch bản với Thẩm phu nhân khiến màn kịch của cô đẩy nhanh tiến độ quá mức thì kế hoạch cũng không có bại toàn tập như vậy.

    Mà nói đi thì cũng phải nói lại, màn kịch bại thảm hại này quả đúng có một phần của cô. Do cô quá chủ quan, quá kiêu ngạo à thực ra cái tính này là cô bị Thẩm Hàn Uy cùng Thẩm gia bồi lên, cho nên cũng không thể hoàn toàn trách cô. Nhưng mà thất bại lần trước làm cô đủ "đắng" rồi, cô sẽ không lơi là vậy nữa, thế nên Phương Hàm Thất chỉ đưa ra được những phương hướng có khả năng nhất thôi, còn việc giăng bẫy thì cứ để "con cáo già" này suy tính đi, dù sao bà cũng lừa được à không buôn bán "sòng phẳng" với hai tụi nó rồi. Rút thôi, rút thôi.

    Phương Hàm Thất "hí ha hí hửng" cầm hai tờ chi phiếu rời đi.

    Thẩm Hàn Uy thần sắc chỉ còn lại sự lạnh lùng bỗng cất tiếng:

    - Cô, cô thực sự muốn rời bỏ sao?

    Phương Hàm Thất đứng lại một lúc, nhưng cũng rất nhanh trả lời, giọng nói không còn sự ngả ngớn nữa mà nhiều thêm vẻ trầm tĩnh:

    - Mỗi người có một con đường, bảo vệ tốt bảo bối nhà cháu đi, năm đó ta cũng chưa từng hỏi vì sao cháu muốn mang con bé về, cũng chưa từng hỏi sao lại đưa nó cho ta chăm sóc. Bây giờ ta trả nó cho cháu, cháu muốn ta giữ bí mật ta cũng không nhiều lời. Hiện tại cháu hỏi ta, càng không giống bản tính vốn có của cháu.

    Thẩm Hàn Uy không đáp lại, Phương Hàm Thất cũng đang quay lưng với hắn, hắn không thấy trên biểu cảm của bà, không nắm được suy nghĩ của bà. Mà hắn thực ra cũng không cần biết, hắn chỉ hỏi thế thôi nhưng trong lòng đã nắm chắc mấy phần tính cách của bà. Hắn khẽ xoay người lại nhìn vào chiếc máy tính của hắn.

    Phương Hàm Thất cũng không chần chờ, cứ thế đi thẳng. Nếu như có mấy vị "lão làng" trong thương trường ở đây thì ắt hẳn không khỏi cảm khái. Năm đó ngũ tiểu thư chịu sự quản chế nghiêm khắc nhất của Phương gia làm nên một trận sóng lớn trên thương trường. Đẩy Phương gia mấy năm suy thoái lên vòng cao nhất của kim tự tháp. Đương nhiên cũng có sự hậu thuẫn rất lớn bên Thẩm gia, vì thế nên vị thái tử gia tàn nhẫn quyết đoán, thủ đoạn thâm sâu của Thẩm gia cũng chính do một tay bà dẫn dắt. Nhưng đúng lúc Phương gia trở lại thời kì hoàng kim đỉnh cao nhất thì vị ngũ tiểu thư này lại tuyên bố rời khỏi, đẩy toàn bộ tập đoàn lại mặc Phương gia tìm người thừa kế.

    * * *

    Tiếng nước chảy xối xả, mĩ nữ thần sắc lạnh nhạt tắt nước lấy khăn lau khô cơ thể. Nhìn thẳng vào gương, nếu Trình An Giao ở đây thì sẽ lập tức nghĩ đây là chị em của Ninh Lạc Hoa mất. Dung nhan không khác bao nhiêu nhưng vì khí chất lạnh lùng làm người ta không thấy quá nhiều điểm giống với bạch liên hoa buổi sáng.

    Ninh Lạc Hoa vừa từ phòng tắm bước ra ngoài thì lập tức bị một cái ôm phủ lấy:

    - Ôi bảo bối, ta mệt quá à.

    - Sư phụ, người đứng thẳng lên đã Hoa nhi sắp đỡ không nổi. – Ninh Lạc Hoa vừa bất đắc dĩ nói vừa đẩy nữ nhân đang gần như là "bám" trên người mình ra.

    - Bảo bối, con mau làm cái gì cho ta ăn đi nha nha, ta thực sự rất mỏi! – Phương Hàm Thất nằm ườn ra ghế sofa, không có hình tượng mà sai khiến.

    Trên mặt Ninh Lạc Hoa toàn là vẻ "thật hết nói nổi", cô đi vào trong bếp chuẩn bị thức ăn.

    Lại nói về quan hệ của cô với Phương Hàm Thất, thì như cô đã gọi rồi đấy. Bà ấy là sư phụ cô, mặc dù chỉ hơn cô có gần mười tuổi nhưng mà cô là trẻ mồ côi được bà nhặt về một tay nuôi lớn, hơn nữa so với Tống Tử Uyên còn thân cận hơn vì cô được "nhặt" trước cô ấy mấy năm. Nhưng buồn cười là Tống Tử Uyên lại không biết tới sự tồn tại của một Ninh Lạc Hoa.

    Ninh Lạc Hoa đang nấu ăn thì nhận một cái ôm từ phía sau, cô rơi vào vòng tay ấm áp:

    - Bảo bối, chúng ta đi du lịch đi. Đi nghỉ ngơi một thời gian, dạo này ta thực phiền não.

    - Sư phụ, người đứng xa một chút, Hoa nhi đang nấu ăn, người ôm vậy cản trở Hoa nhi. Lại nói người thì có gì phiền não? – Lạc Hoa cũng rất bó tay, sư phụ cô thì phiền não thứ gì, phiền não hố người ta sao. Tỷ như cái vụ lần này, Tống Tử Uyên bày kế cùng Trình An Giao bẫy Thẩm mẫu, nhưng Thẩm Hàn Uy lại thuê cô bẫy hai người họ. Ninh Lạc Hoa cô ăn tiền cả hai bên, nhưng chính cô rõ ràng nhất, cái hố to nhất là của sư phụ cô. Sư phụ cô "bán" kế hoạch cho Thẩm Hàn Uy, lại mang cô tiếp cận hắn để cô nhận nhiệm vụ này, từ đó cả hai cô trò cùng ăn tiền của hắn, rồi lại ăn thêm phía Trình An Giao. Vừa rồi, bà lại thản nhiên "lừa" thêm hai tờ chi phiếu từ chỗ "con gái cùng con rể" mình. Vòng đi vòng lại bà ăn một đống tiền nhà người ta, phiền não chỗ nào a.

    - Ây bảo bối thật không ngoan, hừ hừ, ta thật đói. – Vừa nói Phương Hàm Thất vừa không có liêm sỉ dụi dụi vào cổ Ninh Lạc Hoa làm cô khẽ rùng mình chịu thua vị sư phụ vô lý này. Phương vô lý Hàm vô sỉ Thất lại mở miệng oán than:

    - Ôi xã hội thật phức tạp, người hố người như vậy, thật tủi thân tự ôm bảo bối nhà mình chặt thêm một chút an ủi.

    _Hoàn_

    End chap 3.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...