Đã từng

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi nắng nhạt, 28 Tháng năm 2019.

  1. nắng nhạt

    Bài viết:
    1
    Giờ này ngồi đây nhìn anh qua chiếc điện thoại hoặc máy tính, thấy nick anh còn sáng không biết anh có ở bên không? Em chỉ biết nghĩ về anh rằng đó là người em từng yêu, rằng đó là người từng ở bên cạnh em, cùng em vui buồn, cùng em hạnh phúc.. tất cả chỉ là đã từng thôi sao anh?

    [​IMG]

    Từ ngày mình buông tay anh lặng lẽ không nói lời nào, tính cách anh cũng thay đổi thất thường hơn, lúc vui lúc buồn, lúc tự tin lúc nhụt chí, lúc oán trách, lúc tiếc nuối.. Em nhớ ngày đầu mới gặp anh, ấn tượng về anh là một người vui tính, dí dỏm, hòa đồng, nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh khiến em thương thầm trong chiếc áo trắng lần cả nhóm chúng ta đi cưới chung, lúc đó trông anh thật khác, không phải một cậu nhóc hài hước, mà là một người đàn ông trầm tính, chững chạc, thấu hiểu, ấm áp nhẹ nhàng.. em đứng phía sau nhìn tấm lưng anh, tấm lưng của một người đàn ông trưởng thành. Trong khi cả đám đang chí chóe gọi nhau hái sen, anh đứng ngắm nhìn bãi sen mênh mông rộng lớn. Anh không biết rằng mình đang bị ngắm trộm từ phía sau, giây phút đó có lẽ em đã yêu, nhưng em lại không ngờ được mình lại yêu người đàn ông đó nhiều đến vậy?

    Một điều em cũng không thể tin là anh cũng vậy, cũng có tình cảm với em, giữa đám bạn đang lo vui đùa, mà không biết ở đây có hai con người đang trao nhau những tín hiệu yêu thương cho nhau nhẹ nhàng, thầm kín. Em luôn tự hỏi, ý anh là sao, những hành động đó là sao, là sao anh, nói rõ cho em được không? Rồi cái gì đến cũng đã đến, một ngày anh đến xóm trọ chơi, lúc anh lên xe về không được lâu, thì điện thoại em reo lên, ồ.. là tin nhắn của anh, của anh sao? Lời ngõ ý yêu thương của anh nó nhẹ nhàng thầm kín, dè dặt.. đúng chất của anh luôn. Mình yêu nhau trong sự ngạc nhiên của đám bạn.

    Anh bắt đầu lên kế hoạch vỗ vỗ béo cho cô người yêu nhỏ bé. Cái tủ lạnh được anh chất đầy đồ ăn, đám bạn cùng phòng cũng được hưởng lây, chúng còn bảo "có đồ ăn là ok". Không những vậy anh còn dựng góc nhà cả thùng sữa, và không quên nhắc em uống sữa mỗi ngày. Đám bạn thì mỗi sáng đi làm đều rút mỗi đứa một bịch, miệng cười tủm tỉm, của chùa mà không vui sao được. Hic

    Mỗi lần dẫn em đi siêu thị anh chỉ chú trọng tới thức ăn, em thì nhõng nhẻo đòi thêm quà, anh không tỏ ra khó chịu mà bảo "mua đồ ăn xong đã nhé". Có lần em đòi thêm thỏi son, con gái mà điệu là đầu. Anh lặng lẽ đi ra chổ khác xem bóp tiền mình còn đủ mua cho em không, may vô tình nhìn thấy, không thì cứ nhõng nhẽo với anh hoài, thương anh, người con trai nhẹ nhàng ấm áp biết bao nhiêu.

    Anh tỏ ra là người đàn ông thực sự bên em, xem em như cô bé nhóc. Trước khi đi Hà Nội làm việc anh dặn dò đủ thứ, quan trọng nhất vẫn là việc ăn uống của em. Nhưng em là cô bé ngốc, nóng tính bốc đồng. Vì một số lời ghen tị của nhỏ bạn, vì nó cũng có vẻ thích anh, mà em đã làm anh bỏ cả công việc, vội vàng đặt vé bay về, vì đặt vội nên anh phải ngồi nơi sân bay cả buổi, tới gần tối mới được bay. Về tới nơi là anh qua em liền, không la mắng không trách móc chỉ nói một câu khiến em thấy mình thật trẻ con "em là dễ bị người ta đốt nhà lắm". Hic

    Phòng trọ của em mà anh cứ lên kế hoạch như nó là một ngôi nhà vậy "anh sẽ gọi nó chở tủ lạnh xuống cho em". Nghe xong câu đó tôi vội vàng cướp lấy điện thoại của anh, làm nó rơi xuống sàn nhà, mỗi mảnh ra mỗi nơi, em thì hết hồn sợ hỏng điện thoại của anh rồi, còn anh vẫn vậy vẫn nụ cười nhẹ nhàng đó, ấm áp vô cùng. Anh chưa một lần nói "anh yêu em" nhưng anh thể hiện điều đó còn nhiều hơn cả lời nói. Tôi cứ vậy sống trong sự chăm sóc của anh, bạn bè của tôi ai cũng ghen tị.

    Nhưng tình yêu mà, có hạnh phúc sẽ có khổ đau, càng hạnh phúc thì càng không chấp nhận nổi những đau thương. Một buổi sáng vừa thức giấc, tôi đọc được dòng status của anh về cô người yêu cũ, đầy đau khổ và tiếc nuối. Tôi vốn bản tính nóng nảy nói chia tay luôn. Anh không chấp nhận nổi cú sốc ú.. ớ.. không nói được câu gì, buổi sáng đó anh bỏ công việc. Tới chiều tối anh mới nhắn cho tôi cái tin "chỉ vì một status như thế mà em nỡ buông câu chia tay với anh sao" rồi anh dặn dò tôi đủ thứ và im lặng. Anh là vậy, một người sống hòa đồng và phóng khoáng, nhưng khi gặp chuyện thì yếu mềm không thể đối diện, bỏ tất cả mọi thứ và thu mình lại. Những khi đó thật khó có ai có thể lại gần anh, nhất là người trong cuộc như em thì càng không. Anh mặc cho em ồn ào la mắng, sự ồn đó thể hiện em đang rất cần anh. Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng trong đau khổ của cả hai.

    Tình yêu của anh từ đây sống trong lặng thinh, anh bỏ luôn công việc không làm nữa, đi chơi cùng đám bạn. Tâm trạng anh thì thay đổi thất thường, lúc vui lúc buồn, lúc chán nản lúc tự tin. Những dòng status trách móc, lẫn khổ đau thi thoảng xuất hiện trên dòng thời gian của anh. Những bài hát của đôi lứa chia xa lưu luyến đắng cay, khiến tôi nghe cũng nức nghẹn ngào. Còn em thì chìm trong nước mắt cả ngày và đêm, khóc vì nhớ anh, khóc vì nỗi cô đơn sợ hãi, khóc vì không được gọi tên..

    Anh và tôi hai con người có cái tôi quá cao, tôi không chấp nhận được việc anh làm, còn anh không chịu đó là có lỗi, với anh nó bình thường không có gì to tát. Nhưng có lẽ tôi hơi ích kỷ, khi yêu chỉ muốn anh của riêng mình, nghĩ về mình, chỉ một mình mình thôi. Anh viết dòng status với nội trách tôi "một người đến sau nhưng lại muốn là của riêng mình, đó là câu chuyện để bạn suy nghĩ mãi".

    Uh! Đúng rồi! Tôi ích kỷ vậy đó, chỉ muốn anh là của riêng tôi thôi, tâm trí chỉ là tôi không ai khác. Khi yêu ai chả vậy, ai chả ích kỷ như thế, cũng chỉ vì họ quá yêu, họ không muốn mất mà thôi. Tôi ích kỷ như thế nhưng bây giờ tôi cũng đâu có anh, chúng ta giờ đây cũng chỉ là "đã từng" tôi đau khổ nhớ thương anh thế nào anh đâu có biết được?
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2019
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...