Truyện Ngắn Cửu Kiếp Duyên - Minh Thanh Tâm

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Heo Bảo Bảo, 10 Tháng ba 2025.

  1. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    107
    [​IMG]

    Truyện ngắn

    Cửu kiếp duyên

    Tác giả: Minh Thanh Tâm

    (Heo Bảo Bảo)


    Cửu duyên ♡ duyên phận - gặp nhau - quen biết - tương ngộ - nên duyên - chia ly - đứt đoạn tơ duyên - vấn vương hồng trần - ly biệt.

    Kiếp người - như đợi chờ - như lưu luyến - như trông mong - như mộng tưởng - như sầu nhớ - như tương tư - như ảo ảnh - như vương vấn - như tương phùng.

    Cửu kiếp duyên ♡ Say tình - say mộng - say niềm vui mới - lạc lối giữa đêm đen - lạc đường trong khoảnh khắc - lạc bước se duyên - nguyện cầu tìm duyên nợ - nguyện ước chẳng muốn chia xa - nguyện muôn kiếp chẳng quay đầu.

    Khúc nhạc vương sầu nhớ - lại chẳng thể quay trở về để làm lại kiếp sai l

    Ầm..

    ♡♡♡

    Chương 1. Vì yêu mà đến

    Trên bầu trời bao la rộng lớn, chiếc máy bay chở hành khách hòa mình vào khoảng trời cùng những đám mây trắng trôi lững lờ. Nhìn ra ngoài khung cửa sổ nho nhỏ với khoảng không mơ hồ. Như mang theo niềm hy vọng cho những ngày sau tươi đẹp, mong chờ cuộc sống mới với bao nỗi niềm khát khao..

    Bước xuống máy bay với tâm trạng bồi hồi mong ngóng. Hôm nay Đan quyết định cho bản thân mình cơ hội được nắm chặt lấy hạnh phúc của mình. Một nụ cười dịu dàng tự tin, một ánh mắt kiên định bước chân về vùng đất xa lạ. Mang trong trái tim tình yêu của tuổi trẻ, Đan biết dù cho tương lai ngày sau có kết quả như thế nào, thì cô cũng sẽ không hối hận về lựa chọn của mình ngày hôm nay..

    Ánh nắng mùa thu nơi thành phố đông người cùng xe cộ tấp nập qua lại. Chiếc taxi vững vàng chở cô gái nhỏ băng băng chạy trên đường lớn thành phố. Địa điểm dừng chân của taxi là căn nhà ba tầng lầu nằm ở phía đông, khu phố nhỏ yên tĩnh rộng rãi cùng những căn nhà được xây nên dành cho sinh viên thuê nhà nguyên căn ở lại.

    Đôi chân nhỏ xinh bước xuống khỏi taxi, sau khi lấy vali hành lý xuống và nhận tiền từ Đan, chú tài xế cũng không nán lại lâu mà lên xe tiếp tục công việc đón đưa chở khách của mình. Còn lại cô gái nhỏ đứng ở vỉa hè cùng chiếc điện thoại trên tay đang hướng ánh nhìn mới mẻ về căn nhà trước mặt.

    - Nhân! Đan đến nơi rồi nè!

    Sau cuộc gọi điện thoại, Đan vẫn đứng nơi đó chờ đợi. Sau năm phút thì có tiếng bước chân vang lên và cánh cổng nhà cũng dần được mở rộng ra. Chàng trai có nước da trắng với vóc dáng cân đối cùng chiều cao khoảng 1m8 xuất hiện.

    Bước những bước chân lớn đi về phía Đan, chàng trai mỉm cười nhìn cô gái nhỏ và nói:

    - Hoan nghênh Đan đến nơi đây! Nào để Nhân xách vali cho. Vào nhà đi.

    - Cảm ơn Nhân.

    Cô gái nhỏ xinh cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại chàng trai. Hai người bước vào nhà, để lại bên ngoài là ánh nắng mùa thu ấm áp len lỏi qua kẽ lá hàng cây, cùng gió thoảng mùi hương của hoa cẩm tú cầu bên cạnh cánh cổng nhà dần khép lại..

    Chàng trai xách vali lên tầng hai và đi đến phòng cuối bên tay phải. Đan cũng im lặng theo sau, nhìn qua khuôn mặt của Đan dường như cũng đang có vẻ ngại ngùng của cô gái nhỏ.

    - Đan ở tạm đây nhé! Căn phòng này chưa có người vào ở. Nhân ở tầng một, có gì Đan cứ nghỉ ngơi trước đã, rồi tý Nhân lên gọi đi ăn tối luôn.

    - Ừm. Được rồi. Cảm ơn Nhân.

    - Đừng khách sáo với Nhân như vậy mà. Thôi Nhân xuống trước, Đan nghỉ ngơi chút đi nhé!

    Nhìn thấy cô gái nhỏ cười gật đầu, chàng trai mỉm cười tạm biệt rồi bước đi. Đan thấy vậy, cũng đóng lại cửa phòng. Cô nhìn căn phòng nhỏ sạch sẽ gọn gàng, mở vali ra và lấy đồ đi vào phòng tắm.

    Sau gần mười lăm phút trôi qua, Đan bước ra, trên người cô đã được thay lên một bộ đồ khác. Chiếc áo thun kiểu dáng hơi rộng và hơi dài cùng chiếc quần rin đen cũng rộng và dài như thế. Bộ đồ bình thường giản đơn mà cũng phù hợp đủ để che kín dáng người Đan.

    Bước lại chiếc giường đã được trải ga cùng đệm từ trước. Đan mơ hồ nằm xuống và suy nghĩ cũng theo đó bay xa.

    Năm nay Đan cũng vừa tròn hai mươi hai tuổi, cô là sinh viên năm ba của trường đại học nơi tỉnh thành quê hương mình. Kỳ nghỉ hè lần này, cô quyết định vào thành phố này mười ngày cũng chỉ vì một lý do duy nhất. Đó chính là vì chàng trai mà cô đem lòng yêu.

    Nhân và Đan quen biết nhau trên mạng xã hội facebook, cũng như bao tình yêu quen biết nhau từ mạng xã hội khác. Nhân từ nói chuyện làm quen thân thuộc đến lúc tán tỉnh theo đuổi cô gần một năm thì cô đồng ý làm người yêu của Nhân, đến nay hai người yêu xa trên mạng xã hội cũng hơn một năm nay rồi.

    Yêu xa là nhung nhớ, là vấn vương chờ đợi. Đối với một cô gái lần đầu yêu như Đan, thì sự ngây ngô vẫn còn vương đậm ở trong tính cách của cô như thế.

    Phải rồi, Đan biết mình đã yêu chàng trai tên Nhân đó. Khi không thể kiềm chế được suy nghĩ cũng như khát vọng được gặp gỡ. Đan đã nghe theo trái tim mình và bước vào chuyến đi xa nhà để rồi giờ đây đang ở trong căn nhà cùng căn phòng lạ lẫm.

    Đến bây giờ, nghĩ đến, Đan vẫn thấy suy nghĩ trong đầu mình hơi chút trống rỗng mà làm theo cảm xúc. Vì sự dũng cảm của bản thân và cũng vì chính Đan cũng không biết mình đã quyết định đúng đắn hay là không..

    - Đan ơi! Nhân nè.

    - Ừm. Đợi Đan một chút.

    Nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa phòng, Đan tỉnh táo trong những suy nghĩ xa xăm của mình. Vội lấy cây son trong túi xách ra, nhìn trong gương thấy mình vẫn ổn, cô gái nhỏ xinh trong bộ đồ rộng rãi, tô lên môi hồng một chút son màu cam. Đan bước nhanh đến mở cửa phòng.

    - Đi thôi, chắc Đan cũng đói rồi. Mấy bạn khác cũng đã về đông đủ. Chúng ta xuống cùng mọi người đi ăn thôi.

    Nhân nhìn Đan và nở nụ cười, giọng nói trầm ấm của Nhân vang lên khiến lòng Đan bất chợt rung động hơn. Có lẽ ngay lúc này đây, đối với Đan thì khoảnh khắc được gặp gỡ, được nghe giọng nói của Nhân như thế này thôi, cũng đủ để làm Đan thấy thỏa mãn với cuộc sống này..

    Bước xuống phòng khách, cả nam lẫn nữ đều đang nói chuyện trông rất vui vẻ. Dù sao cũng đang ở độ tuổi thanh xuân tươi trẻ, nên chủ đề nói chuyện của mọi người cũng vì thế mà nhiều lên.

    Lúc Đan và Nhân bước đến cũng vì thế mà làm quen cùng hòa nhập rất nhanh. Tất cả đều nở nụ cười nói chuyện cùng nhau, và chủ đề lại cũng xoay quanh vấn đề về chuyện lựa chọn địa điểm ăn cơm tối.

    Hoàng hôn đã dần tắt nắng, chân trời xa xa cũng chỉ còn ánh sáng mờ ảo như phủ sương mù. Đi trên đường phố, ánh đèn đường sáng trưng in bóng người xuống mặt đường phẳng lặng. Bốn nam ba nữ đi cùng nhau, nam thanh nữ tú đều tươi sáng rạng ngời đầy sức sống.

    Đi được một đoạn đường, xa xa đã thấy quán xá cùng nhiều người xuất hiện trong tầm mắt. Đây đúng là con đường nhiều hàng quán bình dân, dành cho sinh viên cũng như người dân bình thường.

    - Mừng ngày gặp mặt Đan, hôm nay chúng ta quyết định ăn lẩu gà nhé!

    - Tán thành.

    Vậy là sau một hồi rôm rả lựa chọn, mọi người đã cùng tán đồng vào quán lẩu. Người vừa lên tiếng là chàng trai có duyên nói chuyện nhiều nhất trong nhóm, tên là Đăng.

    Nhân và Đan vẫn đi song song cùng nhau, dù sao thì mọi người cũng biết quan hệ của hai người. Chỉ là cô gái nhỏ vẫn còn mang nỗi lòng lạ lẫm nên vẫn ngượng ngùng ít nói. Nhưng lòng Đan lại vẫn luôn thấy vui, vì có thể đi cùng nhau với Nhân trên một con đường như thế này..

    - Đan định vào chơi mấy ngày?

    Người hỏi Đan lúc này là cô gái có khuôn mặt tròn đáng yêu tên là Nhi.

    - Tầm năm đến mười ngày gì đó nếu không có gì thay đổi.

    - Vậy chúng ta lên kế hoạch đi chơi đâu đó một chút đi? Mọi người thấy thế nào?

    - Cũng được, về xem xét lại lịch rồi chúng ta bàn lại sau.

    Sau khi gọi món ăn và chờ đợi, mọi người lại tiếp tục nói về chuyện đi chơi nhân lúc có Đan. Dù sao cũng là cơ hội cho mọi người có dịp để lại kỷ niệm trong cuộc sống sinh viên xa nhà.

    Vì đây là thành phố lớn nên cũng có nhiều trường cao đẳng đại học khác nhau. Chỗ Đan đến hôm nay nằm ở phía đông thành phố, nơi được xem là vùng đất mới phát triển du lịch biển rất tốt. Những dãy khách sạn có cũ có mới đều được nằm sát biển cách một một con đường. Trải dài phía cuối con đường gần biển nơi đây cũng là các khu rì sọt sang trọng, mỗi đêm ở lại đây cũng có thể lên tới 30 mươi triệu đồng một đêm.

    Thức ăn đã được bưng lên một lúc, cuộc nói chuyện của những sinh viên vẫn không dừng lại trong suốt bữa ăn. Cho đến hơn một giờ đồng hồ sau, mọi người mới thỏa mãn mà trả tiền ra về.

    - Đi dạo một chút ra biển mọi người nhỉ?

    Khánh là chàng trai vừa lên tiếng đề nghị, cậu ấy có nước da hơi ngăm đen nhưng cũng rất điển trai.

    - Ừ. Dù sao cũng đang no bụng, chúng ta đi dạo một chút đi.

    Hưởng ứng với đề nghị đầu tiên của Khánh là Trúc, cô gái xinh đẹp yêu kiều mà tràn đầy sự tự tin.

    - Đan có mệt không, đi dạo một chút nhé?

    Lúc này Nhân lên tiếng hỏi Đan, dù sao thì cô cũng vừa mới vào đây, quan tâm một chút, hỏi cô là điều nên làm. Mọi người đều đồng ý cho điều này, thấy Đan gật đầu đáp lại, mọi người lại cùng nhau tiếp tục trò chuyện vui vẻ và bước đi.

    Vì vẫn còn là mùa hạ, nên cái nóng còn hiện diện trong không khí. Người cũng vì vậy mà đi ở trên bờ biển cũng rất nhiều. Đan nhìn mọi người đang đi phía trước, còn Đan và Nhân bước chậm rãi cùng nhau ở phía sau như là điều hiển nhiên nên thế.

    Biển đen không thấy điểm cuối, gió thoảng hương biển vào lòng cũng làm lòng Đan như bình tĩnh hơn. Bước đi cùng nhau với Nhân trên những hạt cát nhỏ li ti, Đan cảm thấy mình như đang ở trong giấc mơ. Trong mơ có chàng trai cô yêu và yên bình bầu bạn cạnh nhau, cùng đón chờ những tháng ngày tình yêu dài lâu của cả hai ở phía trước..

    Tình yêu như mê man, như say nồng men rượu hương vị đặc biệt hạnh phúc. Chạm nhẹ tay nhau như cách tình yêu bắt đầu lặng lẽ, chớm nở nụ cười như làn gió mát thổi vào cõi lòng nỗi an yên. Đôi ba câu chuyện trò dịu dàng từ từ quen thuộc, vấn vương lòng người kỷ niệm cũng như vậy khó phôi phai..

    Kết thúc một buổi tối ở nơi chỉ vừa lúc chiều muộn đặt chân đến. Đan nói lời tạm biệt cùng Nhân và mọi người rồi quay về phòng ngủ của mình. Trên khuôn mặt Đan là nụ cười tươi tắn, tâm trạng Đan lúc này thực sự rất thỏa mãn, niềm hân hoan như len lỏi in sâu nơi tâm hồn của cô vậy..
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    107


    Chương 02. Muôn kiếp không tương phùng



    Vì Nhân và mọi người vẫn còn chương trình học hai ngày tới mới bắt đầu nghỉ hè. Cho nên mọi người cũng quyết định ba ngày sau sẽ đi chơi.

    Địa điểm cũng chỉ là quanh thành phố với những nơi nổi danh cảnh đẹp có sức hút khách du lịch. Nơi đó cách xa nơi Đan cùng mọi người ở cũng khoảng tầm hơn ba mươi lăm km một chút, cũng được xem như là nơi đầu và cuối của thành phố này.

    Trong ba ngày này, Đan mỗi ngày đều ở trong nhà làm bạn với chiếc điện thoại của mình. Buổi trưa và chiều tối Nhân trở về là lúc hai người gặp nhau đi ăn hoặc đi dạo, như là những buổi hẹn hò đơn giản của tình yêu một thuở tuổi sinh viên..

    Một buổi tối không trăng không sao..

    Sân trường đại học vẫn có những ánh đèn sáng trưng, vẫn có tốp năm tốp ba người ra vào đi lại trong sân trường. Khuôn viên trong trường đại học thường vẫn luôn có ký túc xá dành cho sinh viên, cũng như vẫn có nhiều hoạt động khác nhau trong các khoa cho sinh viên vào buổi tối.

    Tối hôm nay, đúng là Nhân đã dẫn Đan đến trường đại học mà Nhân theo học dạo bước. Đến hàng ghế đá phía sau dãy phòng học, Nhân mạnh dạn hơn nắm tay Đan đến ghế đá ngồi xuống, chiếc ghế không có ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng đen tối mờ ảo không rõ ràng..

    Nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau. Nhân nhìn Đan chăm chú khiến Đan hơi ngượng ngùng dời mắt sang chỗ khác.

    - Đan thật xinh đẹp.

    Câu nói của chàng trai bất chợt làm trái tim Đan đập nhanh hơn, cũng khiến cho bầu không khí giữa hai người kéo gần thêm khoảng cách. Hơi thở nam tính quanh quẩn bên tai và ngày càng đến gần hơn.

    Bàn tay chàng trai sờ lên má cô gái, khuôn mặt cũng ngày càng gần nhau. Nụ hôn cứ thế rơi xuống trên đôi môi, hơi thở hòa quyện, bàn tay cô gái cũng trong vô thức siết chặt lại. Eo nhỏ cũng đang được ghì chặt chẽ, nụ hôn kéo dài cùng bàn tay chàng trai đang không yên phận. Bóng người chàng trai như bao phủ lên cô gái nhỏ, hai người gần nhau hơn bao giờ hết..

    Nụ hôn đầu của tình yêu đầu tiên, cứ thế, Đan đã trao nó cho chàng trai tên Nhân mà cô yêu..

    Vẫn chưa thoát ra khỏi sự ngây ngô và ngượng ngùng. Lúc song song cùng nhau trở về, cô gái nhỏ Đan im lặng trên suốt cả chặng đường. Vừa tới cánh cổng ngôi nhà quen thuộc mà cô đã ở lại mấy hôm nay, bước chân Đan gấp gáp trở nên nhanh hơn. Cô nhanh chóng vào nhà, để lại chàng trai nhìn theo cô chỉ biết mỉm cười lắc đầu như thấu hiểu cùng một chút cưng chiều..

    Trở về phòng, Đan đóng cửa lại nhưng trong đầu vẫn chưa bao giờ ngừng nhớ lại về nụ hôn vừa rồi. Cảm giác lâng lâng ngọt ngào của tình yêu thật sự khiến lòng Đan say mê chẳng muốn quên đi chút nào.

    Bước tới giường nằm xuống, cô gái nhỏ lần đầu biết yêu trên môi cứ mỉm cười mãi. Một lúc sau mới thấy cô ngồi dậy, bước xuống giường và mở cửa phòng đi xuống lầu.

    Chân nhỏ bước đi rất nhẹ nhàng, cũng dường như Đan không muốn làm phiền đến bất kỳ ai. Cũng gần mười giờ đêm rồi, cô nghĩ có thể mọi người ai cũng cần được yên tĩnh nghỉ ngơi. Chỉ là lúc nãy trở về cô muốn về phòng thật nhanh, giờ mới nhớ là trong phòng mình hết nước để uống. Nên giờ cô mới phải thật nhẹ nhàng muốn xuống nhà bếp lấy nước đây.

    Phòng khách không được bật đèn, trong phòng bếp có ánh sáng nhỏ. Lúc tới gần nhà bếp, dườngnhư Đan nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Cô đang phân vân không biết có nên tiến vào hay không thì bất chợt nghe thấy giọng nữ nói chuyện nhỏ nhẹ bên trong, cùng giọng nói quen thuộc của chàng trai cô yêu.

    - Anh thật sự muốn ở bên Đan sao?

    - Vậy em muốn như thế nào?

    - Mặc dù em quen biết anh sau Đan, nhưng mà mấy tháng vừa qua anh làm em cứ tưởng là anh có tình cảm với em cơ. Tại sao trước đó anh lại hôn em kia chứ?

    Đứng ngoài phòng bếp, Đan như sững người lại. Cô vô thức bịt chặt miệng mình để không phải phát ra tiếng gì. Chàng trai mà cô yêu vẫn còn đang ở bên trong nói chuyện tình cảm với cô gái khác. Đan nhận ra giọng nói đó, chính là Trúc, cô gái thật xinh đẹp yêu kiều..

    Không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, Đan cảm thấy lòng mình trống rỗng đến lạ. Bước chân không tự giác đến gần phòng bếp hơn. Khung cảnh bên trong cũng rõ ràng trước mắt Đan hơn. Chỉ thấy Trúc đứng sát mép tường, còn Nhân thì đang dựa gần sát vào Trúc. Đôi mắt Đan bỗng chốc mở lớn khi thấy người mà cô yêu dùng hai bàn tay ôm má người con gái khác. Sau đó chính mắt cô nhìn thấy Nhân cúi đầu xuống hôn Trúc..

    Hai người bên trong vẫn tiếp tục hôn nhau cuồng nhiệt, còn cô gái nhỏ bên ngoài đã không thể nán lại thêm được nữa. Đan dựa vào tường một tay ôm lấy ngực mình, nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi trên đôi mắt nhắm nghiền. Dường như Đan đang cố gắng bình tĩnh lại, sau đó bước chân cũng chậm rãi quay người bước lên lầu. Cô không biết rằng, tất cả những gì vừa xảy ra với cô đều được Khánh nhìn thấy..

    Sau khi bóng dáng cô gái nhỏ đau đớn cô đơn bước đi. Khánh cũng bước lại gần phòng bếp, hai người bên trong vẫn chưa buông nhau ra, vẫn hôn nhau mà chẳng quan tâm bất kể điều gì diễn ra xung quanh.. Tay Khánh đang nắm chặt lại như kiềm chế sự tức giận trong lòng mình. Cậu cũng chẳng muốn nhìn thêm hai người bên trong nữa mà bước đi..

    Đan thực sự đã khóc, nước mắt chẳng thể nào ngăn được cứ rơi. Trái tim cùng lồng ngực cô thật khó chịu, thật đau, thật ngốc nghếch. Phải rồi, Đan thấy mình thật ngu ngốc, vì người ta mà không ngần ngại vào thành phố này gặp mặt. Vì yêu vì nhung nhớ mà bất chấp một thân một mình con gái đến nơi xa lạ, chỉ mong được gần nhau hơn.. Cô đúng là thật ngốc nghếch..

    Chỉ vừa mới lúc nãy thôi, chàng trai mà cô yêu đã hôn cô, tưởng chừng như hạnh phúc và mãn nguyện đến diệu kỳ..

    Ấy vậy mà, chỉ không đến một giờ sau, chàng trai làm cô hạnh phúc đó, đã ghim chặt một nhát dao vào tim cô khiến cô đau đớn đến tột cùng..

    Đan cứ khóc và suy nghĩ thật nhiều như vậy. Cô gái nhỏ trên giường ôm chặt lấy chiếc gối như phao cứu sinh cho mình. Tiếng nấc nhỏ vẫn cứ vang lên trong căn phòng, tĩnh lặng đến làm người đau lòng thay..

    Ba giờ sáng, Đan không thể ngủ được. Cô ngồi dậy mở vali mình ra, cũng lấy những đồ dùng cần thiết của mình còn lại trong phòng bỏ vào vali. Không thể ở lại đây thêm được nữa, cô quyết định về lại nơi cô thuộc về..

    Năm giờ sáng, cô gái nhỏ xách vali bước từng bước xuống bậc thang. Trong tiết trời mùa hè, ánh sáng ban ngày cũng đang dần hiện diện. Bước chân tới phòng khách, Đan bất ngờ khi thấy bóng người ngồi ở trên ghế.

    Nghe thấy tiếng động nhỏ, Khánh quay người lại. Lúc nhìn thấy cô gái nhỏ cùng chiếc vali, Khánh hiểu rõ và đứng lên bước lại gần Đan.

    - Để Khánh tiễn Đan ra sân bay nhé!

    Thấy Đan chần chừ một chút rồi gật đầu, Khánh vội bước chân về phòng mình và lấy chìa khóa ra mở cửa cổng nhà. Vì Khánh có xe máy nên cũng tiện thể chở Đan ra sân bay luôn.

    Bảy giờ ba mươi..

    Chuyến bay sắp được cất cánh, Đan đứng dậy khỏi ghế ngồi chờ đợi. Khánh vẫn đang ngồi cạnh cô cũng đứng dậy theo, hai người từ lúc ra sân bay mua vé và làm thủ tục, trong lúc chờ đợi không ai nói với nhau câu gì.

    - Cảm ơn Khánh. Tạm biệt.

    - Ừm. Tạm biệt Đan. Đừng suy nghĩ nhiều nhé!

    Đan không trả lời lại, chỉ nắm lấy vali và bước vào lối đi cho hành khách ra phi trường lên máy bay. Sau đó cô đứng lại cùng một vài người chờ đợi.

    Đan đứng quay lưng về phía Nhân, khoảng cách chỉ là hơn mười bước chân. Đan như có linh cảm bởi điều gì đó, cô quay đầu lại một chút, ánh mắt chạm nhau. Trong ánh mắt Đan dường như chỉ còn sự trống không. Không còn dịu dàng, không còn tình yêu, cũng không có thù hận hay là thất vọng oán trách..

    Nhân không lên tiếng gọi, cũng như không nói điều gì để níu lại hình bóng Đan. Tất cả như một cuộn phim ngắn quay quanh trong đầu Nhân trong suốt những ngày qua. Đan nở nụ cười, Đan gọi tên Nhân như đã luôn thân thuộc như thế..

    Bóng người nhỏ xinh trong chiếc váy màu xanh dương của biển cả, mái tóc nâu ngang lưng được thắt đơn giản. Đan vẫn đặc biệt cùng xinh đẹp đứng giữa nhiều người xung quanh..

    Khoảnh khắc đó, Nhân đưa tay ra như muốn níu lại điều gì.. Cũng trong khoảnh khắc đó, Đan quay đầu dứt khoát bước đi thoát khỏi tầm mắt của Nhân..

    Đan lựa chọn rời xa nơi này..

    Rời xa người Đan không muốn nhìn thấy nữa..

    Rời xa tình yêu không thuộc về Đan..

    Mãi mãi muôn kiếp không hẹn tương phùng!

    Để lại phía sau lưng, chàng trai tên Nhân đó, và Khánh cùng tất cả mọi người trong nhà trọ vừa đến sân bay. Để lại bóng lưng cô gái nhỏ với chiếc váy xanh dương của biển cả xinh đẹp, cô gái nhỏ bước đi chẳng bao giờ thêm một lần nào quay đầu nữa..

    Ba năm sau..

    Máy bay hạ cánh an toàn, chàng trai trẻ bước ra từ sân bay và bắt taxi đến nơi cần đến. Lúc đứng trước cánh cổng nhà trước mắt, chàng trai hơi do dự một chút nhưng cũng đưa tay lên ấn chuông cửa. Năm phút sau, một người phụ nữ trung niên có gương mặt phúc hậu cùng đôi mắt buồn man mác mở cánh cổng ra.

    - Cháu tìm ai?

    - Dạ cháu tìm Đan ạ!

    Trong khoảnh khắc chàng trai trả lời đó, gương mặt người phụ nữ dường như hơi bất ngờ cùng bối rối thay đổi. Thế nhưng cô cũng mở rộng cửa ra hơn và mời chàng trai vào nhà.

    - Cháu vào nhà đi.

    - Vâng. Cảm ơn cô.

    Hai người cùng bước vào phòng khách, bước chân chàng trai sững lại ngay lúc này. Ánh mắt không thể nào dời đi tấm di ảnh cô gái được đặt trên bàn thờ ở kia. Đôi mắt chàng trai dần đỏ lên, tay cũng nắm lại thật chặt ghim sâu những móng tay vào làn da..

    - Cháu tới đây ngồi một chút đã.

    - Cháu không biết..

    Giọng chàng trai im bặt vì không biết nên nói như thế nào. Người phụ nữ thấy vậy nên lên tiếng..

    - Đan rời đi cũng được một năm rồi..

    - Ai đến đấy hả mẹ?

    Có giọng nói vang lên ngoài cửa cắt đứt lời nói tiếp theo của người phụ nữ. Nhìn thấy chàng trai bước vào, người phụ nữ nở nụ cười hiếm có lên trên khuôn mặt.

    - Khánh đến đấy hả con? Mau vào nhà, có bạn Đan đến thăm con bé đây này.

    - Vậy ạ, là ai..

    - Mày đến đây làm gì?

    Chàng trai vừa bước vào nhìn đến người trong phòng khách. Giọng nói cũng bất chợt thay đổi và hơi bất ngờ cùng gai góc lên.

    - Khánh quen cậu ấy hả con?

    - Dạ. Chỉ là người quen cũ một chút. Mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi, mẹ đang bị cảm mà, để con tiếp khách cho cũng được.

    - Vậy nhờ con. Cậu trai ngồi chơi cùng Khánh nhé.

    - Dạ vâng, cô vào nghỉ ngơi đi ạ!

    Người phụ nữ gật gật đầu và bước chậm vào bên trong. Để lại hai chàng trai ở bên ngoài với không khí trong phòng khách như đang bị kìm nén lại.

    - Mày không có gì để nói với tao à? Tại sao năm đó sau khi Đan rời đi thì mày cũng không từ mà biệt hả? Khánh?

    - Có gì thì mày cứ bình tĩnh rồi từ từ mà hỏi rồi tao trả lời. Dù sao cũng ba năm rồi không gặp mày, Nhân nhỉ?

    Đúng là Nhân, sau ba năm kể từ lúc ở sân bay. Đến hôm nay, Nhân mới quyết định đi tìm Đan gặp mặt nói chuyện rõ ràng. Ba năm đâu phải là thời gian ngắn ngủi, có quá nhiều điều đã thay đổi và xảy ra. Cũng đã thay đổi được Nhân, chàng trai đào hoa đa tình và nhận ra được người con gái mình yêu thực sự là ai. Đến lúc hối tiếc cùng ân hận và nhớ nhung không thể bỏ, đi tìm lại người đã từng yêu thì cũng đã quá muộn màng..

    Cơn mưa chiều mùa thu bất chợt đến, nơi hẻo lánh yên tĩnh phía xa xa đang có một chàng trai trẻ đứng dưới mưa. Chàng trai đứng nơi đó thật lâu thật lâu không rời đi. Đôi mắt chỉ hướng tới nơi phần mộ trước mặt mình.. Nhìn nơi mà dù có trăm ngàn ánh nhìn lưu luyến vấn vương đi nữa cũng chẳng thể gặp lại được người con gái của năm xưa..

    - Đan! Nhân xin lỗi, thực sự xin lỗi..

    - Tất cả tao đã kể cho mày hết rồi. Giờ có ân hận cũng chẳng được gì đâu. Tao về trước. Tạm biệt mày.

    Sau khi nói xong, Khánh quay người bước đi. Trong đầu Khánh giờ chỉ còn một câu nói: "Đời người, có những sai lầm, dù có hối hận bao nhiêu cũng không thể nào làm lại."

    Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao, Khánh nhớ Đan, nhớ cô gái nhỏ dịu dàng, nụ cười xinh đẹp thanh khiết luôn vô hại đó. Nhớ cô gái mà Khánh cũng đã đem lòng mình yêu thương không lý do, cũng không cần cô hồi báo hay đáp ứng gì..

    - Đan à! Nếu có kiếp sau, Khánh vẫn nguyện yêu thương chăm sóc Đan cả cuộc đời.

    Giọng nói tuy nhỏ thôi mà như vang vọng khắp đất trời mênh mông, vang mãi không dứt nơi đáy lòng muôn người. Ngay tại khoảnh khắc đó có chú bướm nhỏ xinh hai màu trắng đen bay đến bên người Khánh. Tuy Khánh không nhìn thấy nhưng nó vẫn bay lượn quanh chàng trai như chẳng muốn xa rời..

    Ba năm trước, sau khi từ biệt thành phố với những hồi ức đau thương. Đan trở về nhà mình và như biến mất khỏi cuộc sống cũng như cuộc đời của Nhân. Từ việc đổi số điện thoại, xóa hết tin nhắn cuộc trò chuyện của hai người trong điện thoại đến việc xóa cả facebook. Mục đích duy nhất của Đan lúc đó là muốn xóa đi tất cả ký ức về Nhân mà thôi..

    Sáu tháng sau đó, Khánh tìm đến Đan. Mặc cho Đan lãng tránh, mặc cho Đan từ chối, mặc cho Đan không yêu thương. Khánh vẫn luôn không từ bỏ mà dần dần bước vào cuộc sống của Đan hơn từng chút một. Khánh chân thành vừa phải, không ép buộc Đan phải yêu mình, cũng không quá mức làm phiền cuộc sống của Đan. Khánh đơn giản chỉ là muốn yêu thương Đan theo cách mà Đan cảm thấy tự nhiên thoải mái nhất..

    Thế nhưng, Đan vẫn lạnh nhạt với Khánh như thế. Cả hai vẫn có những thời gian nói chuyện cùng nhau. Chỉ là dường như Đan đã không thể mở lòng để trao niềm tin hy vọng cho ai được nữa, cũng không thể nắm lấy cơ hội cho mình thêm một lần để có tình yêu trong đời..

    Lúc Đan gặp tai nạn giao thông bất ngờ, khi hay biết tin Khánh đã tức tốc lên chuyến bay sớm nhất để đến. Lúc Đan phải chiến đấu với sự sống cùng cái chết trong hai tuần. Khánh cũng bỏ mặc tất cả ở bên Đan không rời, chỉ hy vọng kỳ tích xảy ra..

    Nhưng.. Đan đã không thể chiến thắng số mệnh và rời đi thế gian này, cũng không thể một lần nào mở mắt ra để có

    Thể nhìn mọi người, không thể nhìn thế gian với ánh sáng tươi đẹp lần cuối cùng..

    Tạm biệt Đan..

    Kiếp duyên người dừngl ại ở tuổi hai mươi lăm..

    Tạm biệt.. thanh xuân thiếu nữ..

    Hết chương.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...