Truyện Ngắn Cưỡng Đoạt - Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Điền Mặc Vũ, 13 Tháng năm 2020.

  1. Điền Mặc Vũ nghèo

    Bài viết:
    61
    Cưỡng Đoạt

    Tác giả:


    Thể loại: ngụy huynh đệ niên hạ, nhất thụ nhất công, HE/OE

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vũ

    Văn án

    Hắn yêu người đó, hắn không thể buông tay. Nhưng con người kia lại không hề để ý đến hắn.. vậy hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi..

    [​IMG]

    Nam nhân đứng trước cửa một căn nhà xa hoa, bên trong là cảnh tượng mà ai nhìn cũng thấy được hạnh phúc. Hai đứa trẻ tầm bốn năm tuổi đang chơi trò chơi cùng cha và mẹ chúng. Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn đang cười với cậu bé. "Con thích mẹ hay cha hơn?" Cậu bé nheo mắt hôn lên khuôn mặt của người đàn ông.

    "Ba Ba là tốt nhất, ma ma chỉ chơi với mỗi tiểu Mẫn thôi, toàn bỏ Tiếu Tiếu qua một bên."

    Người đàn ông cười cười với người phụ nữ trẻ trung bên cạnh, người phụ nữ cũng vậy.

    "Ai nói mẹ chỉ chơi với tiểu Mẫn thôi? Tiếu Tiếu mới là chỉ chơi với ba ba bỏ mẹ nha."

    Cô bé thắt tóc bím níu áo cha nó nói: "Ba Ba chỉ chơi với Tiếu Tiếu, oa.. con cũng muốn chơi mà.."

    "HAHAH ba ba yêu cả hai đứa.."

    Đôi mắt của người đứng ngoài cửa trầm xuống, cảnh một nhà bốn người này thật đầm ấm làm hắn như người dư thừa xen ngang hạnh phúc của họ.

    "KHỤ.. ai nha mọi người có mặt ở nhà cả à.."

    "A.. Trình thúc thúc.. thúc có mang quà về cho tụi cháu không?"

    Mấy đứa trẻ mặt mày rạng ngời chạy ra đón người ngoài cửa hai tay dang ra đòi bế, nam nhân đặt chiếc vali xuống ôm lấy cả hai đứa trẻ vào trong lòng mình. Người phụ nữ cũng vui vẻ ra đón tiếp: "Cậu đã về đấy à, vào đi, chắc mệt lắm hả." Riêng người đàn ông thì mặt mày trầm xuống không nói câu nào đã đi vào trong thư phòng, người phụ nữ tinh tế nhận ra kéo ống tay áo của nam nhân.

    "Anh ấy chắc còn giận chú đi mà không báo đó, mau vào đi trước khi anh ấy đi làm."

    Người phụ nữ nói ra lời nói nhu hòa nhưng ánh mắt phiếm tình cùng hành động cọ sát mờ ám giữa nàng và nam nhân lại làm cho lời nói có ý nghĩa khác đen tối hơn. Nam nhân ánh mắt hiện lên tia khinh miệt dành cho nàng ta, nhưng vẫn làm ra vẻ cợt nhả mà hơi sờ nơi eo. Hai đứa trẻ ngây thơ nghịch ngợm món quà mà thúc thúc của chúng mang đến nên không hề nhìn thấy tình cảnh ám muội giữa mẹ và chú của chúng.

    Nam nhân mở cánh cửa ra, người đàn ông ngồi trên ghế đằng sau bàn khuôn mặt cương nghị nhíu mày khi thấy nam nhân đi vào.

    "Trình Ngôn, cậu về đây làm cái gì? Gia nghiệp mà cha mẹ để lại tôi đã đưa hết cho cậu rồi, nếu cậu dùng hết thì tự làm mà ăn đừng có đến tìm tôi đòi tiền."

    Trình Ngôn không nói gì, hắn kéo cái ghế dựa để ngồi xuống. Người đàn ông kia chính là anh của hắn, là một giáo viên giỏi của đại học A. Vốn dĩ phải là người thừa kế tập đoàn ANF mà cha mẹ họ vất vả gây dựng lên nhưng hắn lại là người đã dùng mọi thủ đoạn để tranh dành tài sản cùng quyền thừa kế mà anh hắn có. Không ngờ được người trước mặt lại thản nhiên quay đầu mang theo hai bàn tay trắng ra đi, cùng tấm bằng đại học kinh tế loại giỏi mà trở thành một giáo viên rất được kính nể.

    Từ cuộc chiến tranh đoạt gia sản đã bảy năm trôi qua, cả hai trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Những tính cách nông nổi ngày xưa đã qua đi, hắn nhận ra chỉ có một mình hắn cô độc trên thế giới này. Hai bàn tay hắn có rất nhiều thứ, tiền tài, phụ nữ cùng quyền lực hắn không thiếu bất cứ thứ gì, duy chỉ có cái gọi là tình thân hắn không có. Hắn nhìn quanh mình, những người xưng danh là bạn hắn, có thật là bạn hay không. Hắn không muốn lấy một người phụ nữ chỉ thích tài sản của hắn, cũng không muốn có những mối quan hệ gượng ép kia. Lúc đó hình ảnh người anh trai luôn xuất hiện trong kí ức của hắn..

    Trong giấc mơ của hắn luôn xuất hiện một ngôi nhà nhỏ sơn màu trà ấm áp, một mảnh vườn có cây cỏ.. mùi hương của những cây hoa tuylip, cẩm tú cầu bao quanh căn nhà ấy. Đứng giữa những bông hoa là một thiếu niên cao gầy, ánh mắt mắt u buồn của cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. Xúc cảm cô đọng như những giọt nước nặng trĩu rơi xuống lòng của hắn, hắn cố gắng vươn bàn tay to lớn của mình để bắt lấy thiếu niên kia nhưng dù có vươn đến đâu hắn cũng không thể chạm vào cậu. Người đó nhìn hắn lần cuối sau đó bất giác chạy đi.. Hắn nhận ra.. Hắn biết.. Đó chính là anh hai hắn.. Người đã bị hắn cướp đi tất cả..

    Trình Ngôn dành cả một thời gian dài để tìm tung tích người anh ấy, đến khi tìm được cũng đã là hơn một năm sau khi anh hắn ra đi. Anh hắn lấy một người con gái học chính trị, dịu dàng và đảm đang như mẹ của họ. Hắn cầu xin anh hắn, dùng nhiều thủ đoạn để người kia tha thứ cho hắn nhưng anh hắn tựa như muốn cắt đứt tất cả, hận không thể trút ra hết những giọt máu mang cùng huyết thống với hắn. Cho đến khi Tiếu Tiếu và tiểu Mẫn ra đời mọi chuyện mới dần hòa hoãn.

    "Trình Văn Hạo có người đến gặp anh này."

    Giọng nói ngọt ngào của Lan Lan vang lên ngoài cánh cửa phòng, khuôn mặt của Trình Ngôn đen lại. Sao đúng lúc hắn có chuyện muốn nói lại bị cắt ngang, Trình Văn Hạo đóng cặp tài liệu lại rồi đi ra ngoài gặp đồng nghiệp sau đó hôn tạm biệt Lan Lan liền lên xe đi luôn.

    "Cũng muộn rồi các con đi ngủ đi."

    "Còn sớm mà mẹ, cho chúng con chơi với thúc thúc đã."

    Tiếu Tiếu chu mỏ, từ lúc thúc thúc về đã vào phòng nói chuyện với ba ba, nó còn chưa chơi với thúc thúc đâu. Lan Lan dỗ nó cùng tiểu Mẫn vào phòng. "Các con phải ngoan thì thúc thúc mới thích được, nào mai cùng thúc thúc chơi còn bây giờ thì ngủ thôi."

    Hai đứa trẻ ngây thơ đi vào giấc ngủ, Lan Lan chỉnh lại chăn cho chúng rồi đóng cửa phòng lại. Kiểm tra cửa ra vào rồi tiến đến thư phòng nơi mà Trình Ngôn vẫn đang ngẩn người suy nghĩ. Lan Lan một bộ mị hoặc đi vào ngồi lên đùi của hắn, đôi môi nhỏ của nàng hơi hé mở hướng đến khuôn mặt nam tính kia. Trình Ngôn cũng cúi xuống cùng nàng hôn môi, đầu lưỡi quyện vào nhau mang theo nước bọt của đối phương, tay phải của Trình Ngôn di chuyển xuống chạm vào bộ ngực nhỏ nhắn. Cách một lớp áo có thể nhận ra được hơi ấm từ đôi bàn tay đấy, người của Lan Lan hơi run rẩy càng dính chặt vào người Trình Ngôn hai tay vòng qua cổ hắn làm cho nụ hôn càng thêm sâu. Tay trái hắn cũng không an phận mà từ eo trượt xuống mông nàng, hắn cảm nhận được mùi hương của phái nữ trên người nàng.

    Rèm cửa mỏng manh màu cà phê bay phất phơ che đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng nồng đậm một cỗi mùi của tình dục. Hai con người trần trụi quấn lấy nhau, những giọt mồ hôi hòa trộn lại chảy xuống dọc theo thân thể..

    "Trình.. Trình Ngôn.. Aaa.."

    Trình Ngôn thực sự không hiểu hắn đang làm gì, hắn luôn luôn lí trí nhưng mỗi lần đến căn nhà này mọi thứ dường như thay đổi. Hắn trỗng rỗng chỉ muốn phát tiết chính mình, muốn quên đi cái ánh mắt lạnh lẽo mà anh hai dành cho hắn, ánh mắt ấy hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nữa. Có lẽ đắm chìm trong dục vọng sẽ khiến hắn cảm thấy tốt hơn chăng..

    "Bộp".

    Tiếng cặp rơi xuống sàn nhà thức tỉnh hai con người đang cuồng hoan trong phòng, Trình Ngôn nhìn ra cửa. Trình Văn Hạo đứng đó, anh chỉ đứng đó nhìn. Không giống như trong tưởng tượng của hắn, anh không đạp phá hay phẫn hận, không một cảm xúc nào xuất hiện trong con mắt đó. Chỉ có lạnh lùng cùng thơ ơ như trước mắt không phải vợ mình cùng em mình làm chuyện đó. Hắn căm tức, hắn không muốn nhìn thấy cái biểu cảm chán ghét kia của anh hắn.. Tại sao lúc nào cũng là ánh mắt đó, anh không thể ban phát cho hắn một loại cảm giác khác hay sao.. Không thể hay sao..

    Lan Lan giật mình khi thấy chồng đang đứng nhìn.. Mặt nàng tái đi không biết nên làm gì bây giờ. Bắt quả tang ngay tại nhà mình, ngay tại nơi mà mình luôn làm việc. Trình Văn Hạo nhếch miệng cười lạnh, trong mắt anh hai người kia không phải vợ, cũng không phải em ruột mà chỉ là hai kẻ không quen không biết đang làm chuyện sinh sản ra đời sau mà thôi.

    "Chắc tôi đã làm phiền."

    Anh đóng cửa lại chậm rãi bước ra khỏi nhà, Trình Ngôn vội vàng buông người phụ nữ dưới thân mình ra mặc quần áo rồi chạy nhanh đuổi theo Trình Văn Hạo.

    Hắn hối hận rồi.. Hắn không nên thử thứ mà hắn đã biết trước kết quả. Hắn cứ nghĩ.. vẫn ôm lấy tia hi vọng là anh của hắn sẽ mắng hắn, đánh hắn.. Nhưng cái loại ánh mắt dửng dưng ấy lại giống như ngàn mũi dao đâm vào tâm hắn, làm trái tim hắn rỉ máu. Anh chỉ coi hắn như người ngoài, anh căn bản chưa từng đặt hắn vào trong trái tim mình.

    Trình Ngôn nhìn thấy Trình Văn Hạo đang đứng ở công viên gần nhà nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm. Trình Văn Hạo ngẩn người, tại sao lại không có mưa, chẳng phải những tình huống như thế này vẫn luôn có mưa hay sao. Anh cảm thấy nực cười, ngay cả ông trởi cũng không khóc cho anh một giọt nước mắt nào, ngay cả ông trời cũng cười nhạo anh ngu ngốc. Trình Ngôn im lặng theo dõi Trình Văn Hạo, hắn không biết phải nói gì. Nói xin lỗi sao? Hay nói hắn chỉ muốn được anh tha thứ?

    "Sao cậu còn ra đây làm gì, chẳng phải cậu nên ở lại trấn an cô ấy hay sao?"

    Anh nói với giọng điệu thản nhiên, như thể người bị phản bội không phải là anh mà là người khác.

    "Anh nói thế là có ý gì?"

    Ánh mắt của Trình Văn Khanh rốt cuộc cũng xuất hiện chút u buồn, mặt anh trầm xuống.

    "Anh biết tất cả rồi. Cậu không cần phải nói dối anh nữa."

    "Biết tất cả. Anh thì biết cái gì chứ! Anh chẳng hiểu gì cả."

    Anh đâu có hiểu em yêu anh đến nhường nào.. Anh đâu có hiểu cảm giác của em khi nhìn thấy anh cùng cô ta âu yếm nhau.. Em không muốn.. Em không cam tâm.. Em sẽ bắt anh hiểu cảm giác khi nhìn người mình yêu nhất cùng với người khác một chỗ.. Nỗi đau đó em sẽ bắt anh phải chịu đựng cùng..

    Đúng! Hắn yêu anh hắn. Hắn yêu Trình Văn Hạo. Hắn biết điều đó ngay khi nhìn thấy anh cùng người con gái khác vào lễ đường, hắn đã nhận ra hắn muốn số tài sản đó là vì sao. Hắn làm vậy chỉ để anh chú ý đến hắn, để hắn có thể xuất hiện trong tầm mắt cao ngạo của anh. Hắn chỉ cần trở nên đặc biệt hơn những người khác thôi.

    Vậy mà anh chỉ nhìn hắn như thể không có chuyện gì xảy ra, đối xử với hắn như những con người khác.

    "Tiếu Tiếu và tiểu Mẫn không phải con anh."

    Hắn giật mình nhìn anh như một con nai nhỏ, anh.. anh đang nói gì?

    "Hôm nay anh đã gặp người xét nghiệm ADN, chúng là con cậu."

    "Không thể.. đấy là chuyện không thể."

    Mắt hắn hoa lên, sự việc sao lại thành ra thế này?

    "Cậu biết vì sao anh để lại cho cậu số tài sản đó mà ra đi không?"

    Trình Văn Hạo dừng một chút, nhìn xa xăm "Anh không thể có con, anh biết điều này khi kiểm tra sức khoẻ định kì. Thật sự anh nghĩ nó cũng bình thường thôi, anh vẫn sống tốt.. cho đến khi anh nhận ra mình không thể lấy số tiền kia!"

    "Dù anh vô sinh hay không thì số tiền ấy vẫn là của anh mà." Trình Ngôn nghi hoặc.

    Trình Văn Hạo cười, nụ cười kia mang nhiều phần u ám chua xót.

    "Vì anh không phải con của bố mẹ. Anh đã nghe thấy họ nói chuyện với nhau, mặc dù họ coi anh như con ruột anh vẫn không muốn chiếm lấy dù chỉ một chút tài sản của con họ."

    Anh nhìn vào hắn, đôi mắt kia không còn lạnh lẽo nữa mà là mà là sự kiên định đến cố chấp.

    "Họ đã dành ra tất cả tình thương cùng thời gian của mình để chăm sóc anh, như vậy anh đã mang ơn họ quá nhiều rồi. Mọi thứ nên trả lại chỗ cũ, anh cũng không muốn tham lam mà tranh dành của cậu. Anh đã làm thủ tục li hôn với Lan Lan, có lẽ như thế sẽ tốt hơn với tất cả mọi người."

    Hắn như không nghe thấy gì, mọi chuyện xảy ra quá đường đột cùng dồn dập, sự thật ẩn dấu dưới bức mành của dối trá bị lật lên. Hắn Cười.. cười như điên dại.. Trình Ngôn bỗng chạy đến ôm chặt lấy Trình Văn Hạo, ngửi mùi hương quen thuộc của người kia.

    "Trình. Hạo. Cậu đang làm.."

    "Vậy anh có biết em rất yêu anh không hả đồ ngốc. Tại sao không nói thật ra? Tại sao lúc đó anh lại đối xử lạnh lùng với em? Chẳng nhẽ là do anh phát hiện ra chúng ta không cùng huyết thống sao?"

    Trình Văn Hạo không nói, để mặc Trình Ngôn ôm mình, một quyết định sai lầm sao, là do anh sao?

    "Cậu nghĩ một chữ yêu là giải quyết được tất cả ư, cậu vẫn ngây thơ như vậy nhỉ. Còn Tiếu Tiếu, tiểu Mẫn và Lan Lan thì sao? Bọn họ là gia đình cậu, cậu cứ vậy bỏ họ sao?"

    Trình Ngôn lúc này đã không muốn nghĩ.. Hắn thật sự không muốn thấy sự tồn tại của những người kia.. Bọn họ như thể sự rằng buộc mà hắn không muốn nhất, hắn hối hận vì đã lên giường cùng Lan Lan. Sự đau đớn làm hắn mù quáng, hắn không nên phát sinh bất kì mối quan hệ nào với nàng, hắn chỉ muốn được gần gũi với anh thêm một chút mà thôi.

    Tiếc thay trên đời không có thuốc hối hận, những sự việc đã phát sinh trong quá khứ không thể biến mất hay thay đổi. Anh và hắn cuối cùng cũng không thể gần nhau, cho dù có thể Trình Văn Hạo cũng nhất định không chịu để hai đứa trẻ cùng người phụ nữ kia đau khổ.

    "Những thứ nên buông bỏ thì buông bỏ đi, trách nhiệm của cậu vẫn là nên tự gánh vác lấy."

    Trình Văn Hạo đẩy tay của hắn xuống, đột nhiên nghe thấy bên tai tiếng nói trầm thấp âm lãnh.

    "Không! Lần này em sẽ không để bất cứ thứ gì xen ngang giữa hai chúng ta nữa. Anh nhất định phải là CỦA EM!"

    Hết.
     
    Aishaphuong, Lãnh YQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...