Tên truyện: Cưới Nhau Nhé, Bà Xã! Tác giả: Dạ Nhan Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, sủng. Văn án: Cô vì anh mà vứt bỏ mọi thứ, kể cả ước mơ của mình. Nhưng đổi lại là gì? 1 câu nói xé nát trái tim cô. Anh cũng vì cô mà dồn nén tình cảm của mình năm năm trời. Sự hiểu nhầm - liệu có được giải quyết? Sự chờ đợi - liệu có được đền đáp? Anh và cô, liệu có được bên nhau? Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Dạ Nhan
Chương 1. "Mời đọc." "Anh có từng yêu tôi không?" "Chưa từng." "Bách Thiếu Nam, anh được lắm." "..." Ngôn Mẫn nghe được câu trả lời tuyệt tình kia liền dứt khoát quay đầu bước đi. Dù cô yêu anh 3 năm, làm mọi thứ vì anh, đến cả việc chấp nhận từ bỏ ước mơ của mình để được bên cạnh anh, nhưng cuối cùng cô nhận lại được là câu nói 'anh chưa từng yêu cô'. Một khắc quay lưng kia, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, chảy dọc theo gò má tinh xảo, thấm vào khóe môi, cô không muốn anh nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô vì tôn nghiêm cuối cùng không cho phép cô khóc trước mắt anh. Nếu như cô quay lại, có lẽ cô sẽ nhìn thấy khóe mắt của người đàn ông kia cũng rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng nó không thấm vào khóe môi, theo máu trôi vào tim như cô mà là lặng lẽ rơi xuống đất. Tách một tiếng, giống như tiếng trái tim của người con trai vỡ vụn theo từng bước chân của cô. Bách Thiếu Nam nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của cô, anh biết câu nói của anh làm cô tổn thương, nhưng anh thật sự không còn cách nào khác. Tất cả là vì cô mà thôi. Biệt thự Ngôn gia. Ngôn Mẫn vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Ngôn thái hậu ngồi ngay ngắn ở ghế sopha như một bức tượng điêu khắc, liền than nhẹ một tiếng: "Mẹ, vẫn còn chờ con sao? Đã 9h rồi." "Con lại đây ngồi đi." Ngôn thái hậu ngước mắt nhìn con gái một cái liền lạnh nhạt lên tiếng. Ngôn Mẫn bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Ngôn thái hậu, liền rót cho mình một tách trà, nói: "Mẹ gọi con về có việc gì không?" Từ Ngọc liền đẩy chiếc phong bì to trên bàn đến đối diện Ngôn Mẫn, giọng nói lạnh nhạt, nhưng nếu nghe rõ sẽ phát hiện một tia tình cảm len lỏi bên trong vang lên: "Mẫn Mẫn, mẹ đã chuẩn bị hồ sơ du học cho con rồi, là chuyên ngành con ưa thích – thiết kế thời trang, 3 ngày nữa xuất phát." "..." Ngôn Mẫn thẫn thờ nhìn tập hồ sơ trước mắt, kí ức 3 năm trước lại ùa về lần nữa. "Mẫn Mẫn! Mình chia tay đi. Anh thật sự rất yêu em, nhưng anh không muốn yêu xa." "Thiếu Nam. Em quyết định rồi. Em sẽ không học thiết kế nữa." Ngôn Mẫn quyết liệt trả lời. "Nhưng mẹ em đã quyết định rồi. Không thể thay đổi được." "Sao lại không? Tương lai của em, cuộc sống của em, em sẽ là người quyết định." "Được." Cô vì câu nói đó, vì câu nói 'anh yêu em' của Bách Thiếu Nam mà cãi lại quyết định của mẹ cô, từ bỏ ngành thiết kế mà chuyển sang học Kinh tế, chỉ để có thể ở lại thành phố A cùng anh. Cũng vì sự việc đó mà mẹ con cô từ mặt nhau suốt 2 năm liền, dần dà mẹ cô cũng chấp nhận chuyện của cô và anh. Đến khi sắp tốt nghiệp, anh và cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau thì anh lại dùng chính câu nói ngày xưa lặp lại một lần nữa. "Mẫn Mẫn, tất cả đã qua rồi." Lời nói chứa đầy tình cảm của Ngôn thái hậu đánh tan dòng kí ức đang ùa về của Ngôn Mẫn, ánh mắt cô lóe lên bi thương nhưng trôi đi rất nhanh, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng. Con về phòng trước đây. Mẹ ngủ ngon." "Ừ." Năm năm sau "Reendy, 9 giờ chúng ta có cuộc hẹn với công ty Long Tường tại nhà hàng Đế Cung." "Được. Trước tiên đến Ngôn thị." 15 phút sau, một chiếc maybach dừng trước cổng tập đoàn Ngôn thị gây chú ý vô cùng lớn với tất cả mọi người. Chiếc xe dừng lại, một cô gái trẻ trung, có mái tóc dài màu hạt dẻ, mặc trên người một chiếc áo vest công sở đơn giản với chiếc váy chữ A cùng tông màu đen bước xuống xe. Cô không ngừng lại mà quay về phía cửa sau, thận trọng mở kính xe. Theo đó là bước ra là một cô gái phải dùng từ là cực phẩm trong cực phẩm. Chỉ thấy cô ta mặc một chiếc váy ren ôm sát liền thân mùa đỏ rượu, cổ chữ V khoét sau, bộ ngực sữa như ẩn như hiện sau lớp áo càng làm cho người ta phun máu mũi. Không những thế, nếu ai thuộc ngành thời trang thì có thể phát hiện chiếc váy cô đang mặc trên người là bộ váy phiên bản giới hạn mới nhất của hãng Owen Fashion, có giá đến 200 000 NDT (688 tỷ VND). "Đing." Thang máy mở ra, hai cô gái đứng trước phòng Chủ tịch liền lịch sự gõ cửa. Tiếp đó là âm thanh lạnh nhạt của một người phụ nữ lên tiếng: "Vào đi." "Mẹ, con đã về." Người phụ nữ đang chăm chú vào chiếc máy tính trên bàn nghe vậy liền ngẩng mặt lên, nhìn thấy người con gái đứng trước mặt, dù kích động nhưng vẫn bình thản lên tiếng: "Mẫn Mẫn đã về rồi sao? Ngồi đi." Ngôn Mẫn gật đầu liền liếc mắt với trợ lý của mình, cả hai cùng ngồi xuống ghế đối diện Từ Ngọc. "Mẹ, đấy là Rosy, trợ lý của con." Từ Ngọc liếc mắt nhìn vào cô gái gọi là Rosy kia, cũng rất được, xinh đẹp và trầm ổn. Liền nhìn sang Ngôn Mẫn, có như không hỏi: "Con về nước đã có tính toán gì chưa?" "Con sẽ giúp công ty về vấn đề thời trang, chẳng phải công ty đang có ý định lấn sân sang mảng này sao?" "Một công ty nhỏ như công ty của mẹ sao dám để cho nhà thiết kế hàng đầu giúp không công được chứ?" Từ Ngọc nhìn thấy con gái liền vui vẻ, chính bà cũng đang mong Mẫn Mẫn có thể giúp bà một tay trong mảng thời trang này, lại không dám nói ra, không ngờ Mẫn Mẫn lại đưa ra yêu cầu này, bà vui còn kịp. "Được." "Con còn công việc phải xử lý. Tối gặp mẹ nhé." "Ừ." Ngôn Mẫn nói xong liền cùng Rosy đứng dậy ra khỏi phòng. Cô còn phải đến gặp nhà đầu tư chủ chốt trong dự án lần này của cô. Đây là dự án đầu tiên sau khi cô về nước, cũng là đánh dấu sự bắt đầu của Ngôn Mẫn cô trong giới thời trang trong nước. Phòng Tổng thống – Nhà hàng Đế Cung. "Tổng giám đốc, lần này hợp tác có quá mạo hiểm không?" "Sẽ không. Nhà thiết kế lần này là Reendy, nữ hoàng trong giới thiết kế thời trang tại Anh." "..." Anh chàng kia muốn nói gì đó liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang lại. "Đến rồi. Lộ Phong, mở cửa." Lộ Phong đến mở cửa liền thấy hai cô gái xinh đẹp xuất hiện phía sau cửa liền chết trân tại chỗ. Má ơi, đẹp! Anh đã tưởng tượng nhà thiết kế lần này không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu hình dạng, nhưng tại sao anh lại không nghĩ đến cô ta lại đẹp đến vậy chứ. "Ân." Vị Tổng giám đốc nào đó hừm một tiếng kéo cái anh chàng đang mơ mộng kia về hiện thực, Lộ Phong bắt đắc dĩ gãi gãi đầu, cẩn thận lên tiếng: "Mời vào." Reendy vừa bước vào liền nhìn thấy một anh chàng toàn thân là một bộ vest đen đứng quay lưng về phía cô ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô dường như thấy có một cảm giác gì đó quen thuộc nhưng lại không biết là vì cái gì, liền đảo mắt lạnh nhạt lên tiếng: "Chào anh. Tôi là Reendy. Còn đây là trợ lý của tôi, Rosy." "Mời ngồi." Reendy liếc mắt với Rosy liền cùng nhau đến chiếc ghế đã được kéo ra sẵn kia. Cô cũng không quá gấp gáp đi thẳng vào vấn đề nên chỉ có ngồi xuống, cùng Rosy bàn bạc về hợp đồng. Còn người đàn ông kia nghe giọng nói quen thuộc kia vang lên, thân hình liền cứng đờ. Tại sao anh lại nghe giọng nói kia quen thuộc đến vậy, cô cũng đã đi năm năm rồi. Có lẽ do anh quá nhớ cô, nhớ cái ước hẹn năm năm ngày xưa nên mới nghe nhầm giọng nói của cô. Lạnh nhạt cười một tiếng, người đàn ông liền đó quay lại, liếc mắt đến Lộ Phong, lạnh lùng đến chiếc ghế đối diện hai cô ngồi xuống. Dường như nghe được tiếng kéo ghế, phát hiện ra người đàn ông kia đã ngừng ngắm phong cảnh, đến đối diện cô ngồi xuống. Reendy cũng biết thời thế ngừng bàn về hợp đồng với Rosy mà hướng mắt về phía anh. Người đàn ông kia giống như có thần giao cách cảm với cô, cùng cô nâng ánh mắt. Khi cả hai nhìn vào nhau, không tự chủ cả kinh, đồng thanh lên tiếng: "Bách Thiếu Nam!" "Mẫn Mẫn!"