Xuyên Không Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện - Elaine

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Guinevere Elaine, 30 Tháng mười 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

    Tác giả: Elaine

    Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, cường thủ hào đoạt, nữ phụ, tổng tài, ngôn tình, ngược, sủng, ngọt văn, 16+

    Tình trạng: Đã Hoàn

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] Những Tác Phẩm Của Elaine

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện

    Tôn Yên là một cô gái trung học bình thường vô tình xuyên không vào thân xác của một tiểu thư nhà giàu trong một thế giới tiểu thuyết, nơi tất cả đã được định sẵn với một cuộc hôn nhân ép buộc cùng với Phó Nhậm Hiên - một tài phiệt lạnh lùng, quyền lực và tàn nhẫn.

    Trong mắt mọi người, Tôn Yên là người con gái luôn khao khát tình yêu của Phó Nhậm Hiên, sẵn sàng làm mọi thứ để trở thành Phó phu nhân.


    Nhưng thực tế, Tôn Yên của hiện tại không còn là cô gái cứng đầu vì tình yêu như xưa.

    Linh hồn của một nữ sinh trẻ tuổi với trái tim trong sáng và ước mơ tự do giờ phải đối mặt với sự độc đoán của Phó Nhậm Hiên và những mối nguy hiểm rình rập.


    Liệu cô sẽ làm thế nào để thay đổi số phận của mình khi tất cả mọi thứ đã được viết sẵn? Cô có thể thoát khỏi mối ràng buộc đầy đau thương hay sẽ phải chịu đựng một tình yêu không mong muốn?

    Hành trình đấu tranh vì tự do và tìm lại chính mình của Tôn Yên bắt đầu, với trái tim đầy dũng cảm và khao khát sống thật sự cho chính mình.


    Mục lục

     
    Thiên Túc, Annie Dinhchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  2. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 1: Tôn Yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Yên mở mắt trong sự hoang mang khi thấy mình nằm giữa một căn phòng xa lạ nhưng sang trọng, bày trí lộng lẫy với phong cách cổ điển.

    Từng đường nét trong căn phòng đều toát lên vẻ giàu có và quyền lực mà cô chưa từng thấy qua.

    Trước khi Tôn Yên kịp định thần lại, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến cô giật mình. Tôn Yên nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bên cạnh, có chút lưỡng lự nhưng vẫn bắt máy.

    "Con bé này, sao còn chưa đến Phó gia gặp Phó Nhậm Hiên? Còn định làm Tôn gia mất mặt đến bao giờ?"

    Giọng ông nội Tôn đầy trách móc và nặng nề vang lên từ đầu dây bên kia.

    Tôn Yên cố gắng nén cơn đau đầu đang cuộn trào, không hiểu nổi những gì đang diễn ra. Cô theo bản năng đáp một câu mơ hồ: "Con.. không khỏe.." Rồi dập máy, cảm thấy mệt mỏi không tưởng.

    Tôn Yên xoa nhẹ trán, lục lại từng mảnh trí nhớ trong đầu nhưng chẳng có gì quen thuộc. Như một phản xạ, Tôn Yên bước đến chiếc gương lớn trong phòng và gần như ngừng thở khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trước mắt.

    Đây không phải là gương mặt cô quen thuộc!

    Một mỹ nhân với vẻ đẹp sắc sảo và kiêu sa xa lạ đang nhìn Tôn Yên qua lớp kính. Tôn Yên kinh hãi, lòng dạ rối bời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Đó không phải là Tôn Yên – nhưng lại là chính cô.

    Tôn Yên cảm thấy hơi ớn lạnh khi nhận ra mình đang khoác trên người một bộ đầm ngủ mỏng manh, làm từ lớp ren đen mỏng quyến rũ, để lộ từng đường nét mềm mại của cơ thể.

    Tôn Yên nhìn lại bản thân, nhíu mày khó chịu. Đây không phải là phong cách của cô! Tôn Yên không bao giờ mặc đồ kiểu này, càng không quen với sự táo bạo và quyến rũ mà bộ đầm này toát lên.

    Tôn Yên bước đến mở tủ quần áo, hy vọng tìm thấy bộ đồ nào đơn giản và kín đáo hơn. Nhưng khi tủ đồ mở ra, từng chiếc váy đầm sexy và ôm sát cơ thể được bày biện trước mắt, từ chất liệu ren đến satin mượt mà.

    Sự táo bạo của những trang phục này khiến Tôn Yên càng thêm khó chịu. Không còn cách nào khác, cô vội khoác chiếc áo len bên ngoài để cảm thấy thoải mái hơn.

    Hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân, Tôn Yên đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

    Trước mắt Tôn Yên là một hành lang dài, to lớn, với những bức tường được trang trí cầu kỳ và đèn chùm lấp lánh trên trần nhà, ánh sáng phản chiếu khắp nơi khiến mọi thứ càng thêm xa hoa, lộng lẫy.

    Không khí xung quanh có phần nặng nề, tĩnh lặng đến đáng sợ. Mọi thứ xa lạ và quyền lực này khiến Tôn Yên không khỏi lo lắng khi từng bước đi sâu vào ngôi biệt thự mang tên "Tôn gia" này.

    Vừa bước ra khỏi phòng, Tôn Yên đã thấy một cô hầu gái trẻ đang đứng cúi đầu chờ sẵn bên ngoài.

    Khi vừa nhìn thấy Tôn Yên, cô gái ấy lập tức hoảng sợ, cúi đầu rồi nhanh chóng quỳ xuống, run rẩy đến mức không dám ngẩng mặt lên. Tôn Yên thoáng ngạc nhiên trước thái độ này, không hiểu vì sao cô hầu gái lại khiếp sợ mình đến thế.

    Tôn Yên đoán ra rằng có lẽ cô gái này đã quen với tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn của thân xác mà cô đang sở hữu.

    Tôn Yên hạ giọng mềm mỏng, cô bước đến gần và nói: "Cô tên là gì?"

    Cô hầu gái run rẩy đáp: "Tiểu.. Tiểu Mỹ."

    "Tiểu Mỹ, giúp tôi chuẩn bị vài bộ trang phục đơn giản được không?" Tôn Yên nhẹ giọng nói tiếp, không muốn khiến cô gái sợ hãi thêm: "Kiểu như váy trắng ngắn, áo thun và một chiếc áo khoác free size."

    Nghe yêu cầu khác hẳn với hình ảnh quen thuộc của "Tôn Yên", Tiểu Mỹ hơi sững sờ nhưng không dám hỏi lại. Cô lập tức gật đầu, giọng khẽ khàng: "Vâng, tiểu thư. Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay ạ."

    Nhìn Tiểu Mỹ vội vàng rời đi, Tôn Yên thở phào nhẹ nhõm. Trong khung cảnh quyền lực và lạnh lẽo của Tôn gia, cô vẫn giữ vững ý định sống theo cách của mình, bất chấp vai trò xa lạ mà cô buộc phải đảm nhận.

    Tôn Yên bước vào phòng bếp, cảm nhận sự tĩnh lặng lạ thường bao trùm cả căn biệt thự. Hôm nay không biết vì sao mà khắp nơi đều vắng vẻ, không một bóng người qua lại.

    Tôn Yên cảm thấy hơi đói bụng và có ý định nấu một gói mì để ăn tạm. Nhưng khi mở tủ, cô nhanh chóng nhận ra rằng ở đây không có một gói mì nào, thậm chí cả lương khô hay đồ ăn nhanh cũng không thấy đâu.

    Tôn Yên đành mở tủ lạnh, hi vọng tìm được thứ gì đó dễ chế biến.

    Nhưng thay vào đó, bên trong chỉ toàn là những nguyên liệu tươi ngon và đắt tiền: Từ thịt bò cao cấp đến hải sản tươi sống và các loại rau củ ngoại nhập, tất cả đều là sơn hào hải vị.

    Nhìn vào đống nguyên liệu này, Tôn Yên chợt cảm thấy bối rối – cô chưa bao giờ tự mình chuẩn bị những món ăn cầu kỳ như vậy.

    Ngậm ngùi đóng cửa tủ lạnh lại, Tôn Yên tự nhủ có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cô bị cản trở bởi chính sự xa hoa của Tôn gia. Cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi Tiểu Mỹ quay lại hoặc chờ một ai đó đến để giúp cô nấu nướng.

    Trong lúc chờ đợi, Tôn Yên ngồi tựa vào ghế, cảm nhận sự xa lạ và có phần cô độc đang bao quanh mình, đồng thời cũng bắt đầu hiểu rõ hơn cuộc sống mà "Tôn Yên" đã trải qua trong căn biệt thự xa hoa này.

    Khi Tiểu Mỹ quay về, trên tay là một túi xách đựng những trang phục mà Tôn Yên đã yêu cầu, cô vẫn giữ dáng vẻ run rẩy, cúi đầu đưa túi cho Tôn Yên.

    Tôn Yên nhẹ nhàng đón lấy, mỉm cười cảm ơn, khiến Tiểu Mỹ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.

    Tôn Yên nhìn Tiểu Mỹ, cố giữ giọng thân thiện nhất có thể: "Tiểu Mỹ, cô có thể kể cho tôi nghe một chút về căn biệt thự này.. và về Phó Nhậm Hiên không?"

    Tiểu Mỹ bối rối, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên và lo lắng, nhưng vì không muốn làm trái ý tiểu thư, cô đành chậm rãi đáp lời:

    "Thưa.. đại tiểu thư là người phụ nữ có quyền lực trong Nguyệt thành, nổi tiếng với sự sắc bén và lạnh lùng. Hiện tại, tiểu thư đang theo đuổi thiếu gia Phó Nhậm Hiên, nhưng vì.. vì tiểu thư Tôn Nghiên – em gái nuôi của tiểu thư – mà chuyện tình cảm không được thuận lợi lắm."

    Nghe đến đây, Tôn Yên hơi chấn động. Một cơn đau đầu nhẹ ập đến khi cô cố gắng liên kết những gì Tiểu Mỹ nói với những ký ức xa xôi của mình.

    Cái tên "Tôn Nghiên" và "Phó Nhậm Hiên" bắt đầu trở nên quen thuộc, những mảnh ký ức dần hiện lên rõ ràng.

    Tôn Yên nhớ ra rằng mình đã từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết hắc bang cường thủ hào đoạt, trong đó Tôn Nghiên là nữ chính dịu dàng, hiền lành, Phó Nhậm Hiên là nam chính lạnh lùng nhưng đầy quyền lực, người đã dùng mọi cách để chiếm đoạt tình yêu của Tôn Nghiên.

    Còn Tôn Yên – nhân vật cô đang nhập vai – chính là ác nữ trong câu chuyện này. Vì ganh tỵ với Tôn Nghiên, cô ta không ngừng tìm cách chia rẽ mối quan hệ giữa nữ chính và nam chính, cuối cùng nhận về kết cục bi thảm.

    Lòng Tôn Yên trĩu nặng. Định mệnh đẩy cô vào vị trí của một ác nữ trong một câu chuyện ngược tâm mà chính cô từng đọc. Dù biết trước kết cục tàn khốc, nhưng có lẽ cô không thể dễ dàng thay đổi nó. Tôn Yên âm thầm thề với lòng mình sẽ tìm cách vượt qua vai trò oan nghiệt này, không để bản thân bị cuốn vào bi kịch đã định trước.

    Những ký ức về cuốn tiểu thuyết đen tối dần ùa về trong đầu Tôn Yên, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

    Tôn Yên nhớ lại những tình tiết kinh hoàng, đặc biệt là đoạn kết đầy máu me khi nhân vật "Tôn Yên" phải chịu sự trừng phạt tàn khốc của Phó Nhậm Hiên.

    Để bảo vệ Tôn Nghiên – nữ chính yếu đuối và ngây thơ mà hắn một mực yêu thương – Phó Nhậm Hiên đã không ngần ngại ra tay dã man với Tôn Yên.

    Hắn lạnh lùng cầm thanh katana chém thẳng vào cổ Tôn Yên, không hề nương tay, như thể chỉ xem cô là một kẻ cản đường đáng chết.

    Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu đó, Tôn Yên không khỏi rùng mình. Cô đã từng thương hại "Tôn Yên" khi đọc cuốn tiểu thuyết ấy, nhưng giờ đây khi nhập vai thành chính nhân vật ấy, cảm giác sợ hãi và lo lắng càng tràn ngập trong lòng cô.

    Liệu Tôn Yên có thể thoát khỏi kết cục đáng sợ đó không?

    Tiếng tim đập nhanh bất chợt kéo Tôn Yên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cơn ớn lạnh bủa vây khi cô nhớ lại những tình tiết kinh hoàng của cuốn tiểu thuyết.

    Hình ảnh Phó Nhậm Hiên lạnh lùng giáng xuống thanh katana sắc bén, kết thúc cuộc đời Tôn Yên chỉ để bảo vệ người hắn yêu – Tôn Nghiên. Cảnh tượng đẫm máu đó khiến cô không khỏi rùng mình.

    Nghĩ đến kết cục kinh hoàng ấy, cảm giác buồn nôn xộc lên khiến Tôn Yên vội chạy vào nhà vệ sinh, cố kìm nén cơn co thắt. Vị giác của cô đắng ngắt, tay bấu chặt vào bồn rửa, ngực phập phồng cố hít thở đều đặn.

    Đây không phải là trò đùa – Tôn Yên thực sự đã nhập vai vào một câu chuyện đen tối, nơi mà chính sinh mạng mình có thể bị đe dọa bởi tình yêu mù quáng và lòng thù hận của Phó Nhậm Hiên.

    Dần bình tĩnh lại, Tôn Yên ngẩng đầu lên, nhìn vào gương và tự nhủ rằng cô sẽ không để mình rơi vào bi kịch này một cách dễ dàng. Thay vì trở thành một ác nữ tàn độc theo kịch bản, cô nhất định sẽ tìm cách sống sót và thay đổi số phận của mình.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  3. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 2: Tôi muốn từ hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông nội Tôn bước vào biệt thự với vẻ mặt hậm hực, theo sau là Tôn Nghiên. Mới nhìn thấy ông, Tôn Yên đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng dày đặc.

    Ngay khi đặt chân vào phòng khách, ông nội đã kêu to tên Tôn Yên, giọng đầy tức giận:

    "Tôn Yên! Tại sao con không đến gặp Phó Nhậm Hiên? Ông đã mất mặt vì con đến mức nào rồi, hả?"

    Tôn Yên không ngạc nhiên khi nghe ông nội mắng mỏ, nhưng cô cũng không thể bỏ qua ánh mắt sắc lạnh của ông.

    Tôn Yên quay sang nhìn Tôn Nghiên, thấy em gái nuôi đang cố gắng an ủi ông nội, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng và kiên nhẫn.

    Tôn Nghiên luôn là người giữ gìn hòa khí trong gia đình, nhưng Tôn Yên cảm thấy khó chịu khi thấy cô ấy đứng về phía ông nội.

    "Ông.. ông không cần phải lớn tiếng như vậy." Tôn Yên lạnh lùng nói, không chút sợ hãi: "Thân thể con không khỏe, không thể đến gặp ai."

    Câu nói của Tôn Yên khiến không khí trong phòng càng thêm căng thẳng. Ông nội Tôn nhíu mày, nhìn thẳng vào Tôn Yên với ánh mắt không thể chấp nhận được.

    Nhưng Tôn Yên đã quyết định không lùi bước; cô sẽ không để ông nội hay bất cứ ai bắt nạt mình nữa. Mặc dù biết rõ vị trí của mình trong câu chuyện, nhưng cô nhất định sẽ không để cho những định kiến cũ của gia đình và xã hội ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

    Tôn Yên hít một hơi thật sâu, dồn nén cảm xúc của mình và quyết định sẽ không nhượng bộ. Cô nhìn thẳng vào ông nội nói: "Con muốn chuyển về nhà ngoại, đến khu biệt thự ở ngoại ô xa xôi."

    Lời nói của Tôn Yên như một cú sốc lớn. Ông nội Tôn tức điên lên, gương mặt đỏ bừng, ông quát:

    "Con thật sự muốn đi à? Con có biết mình đang nói gì không? Tôn gia này nuôi con lớn lên, mà giờ con lại muốn bỏ đi như vậy? Ai sẽ chịu trách nhiệm với cái danh tiếng của gia đình?"

    Tôn Yên không để ý đến cơn tức giận của ông nội. Cô lạnh lùng đáp: "Con sẽ để lại mọi thứ cho Tôn Nghiên, theo đúng như lời ông nội đã nói. Con chỉ cần thừa kế khu biệt thự vắng vẻ đó. Đó là tất cả những gì con muốn."

    Ông nội Tôn sững người, rồi sự tức giận trong ông dường như tăng lên gấp bội. Nhưng cuối cùng, ông cũng không thể kiềm chế được sự chán ghét với Tôn Yên.

    Ông tức tối hất tay, đồng ý: "Được! Nếu con đã quyết định như vậy, thì ông cũng muốn đuổi con đi từ lâu rồi! Cứ đi đi, Tôn Yên! Chỉ cần con không ở đây làm bẩn mắt ông nữa!"

    Nhìn ông nội bùng nổ cơn giận dữ, Tôn Yên cảm thấy nhẹ nhõm.

    Quyết định này, mặc dù nghe có vẻ cực đoan, nhưng chính là cách Tôn Yên giành lấy tự do cho bản thân. Cô không còn muốn tham gia vào mối tình rắc rối giữa Tôn Nghiên và Phó Nhậm Hiên, không muốn bị cuốn vào những toan tính và âm mưu xung quanh họ.

    Giờ đây, Tôn Yên chỉ muốn trốn đi thật xa, sống một cuộc sống mà không phải quan tâm đến bất cứ ai hay những kỳ vọng từ gia đình. Dù con đường phía trước có thể rất chông chênh, nhưng cô đã quyết tâm không để bản thân bị ràng buộc thêm nữa.

    Tôn Nghiên không đồng ý với quyết định của Tôn Yên, ánh mắt cô lộ vẻ hoảng loạn:

    "Chị, chị không thể đi được! Chị có hôn ước với Phó Nhậm Hiên! Nếu chị bỏ đi, thì chuyện gì sẽ xảy ra với hôn ước đó?"

    Ông nội Tôn bực bội ngắt lời, giọng gắt gỏng nhìn Tôn Yên: "Nếu muốn từ hôn thì tự con mà đi từ hôn!"

    Tôn Yên rùng mình khi nghĩ đến cảnh phải tự mình bước vào biệt thự Phó gia, đối mặt với Phó Nhậm Hiên – người mà cô chỉ muốn tránh xa.

    Hình ảnh Phó Nhậm Hiên lạnh lùng lại xuất hiện trong tâm trí, cảm giác sợ hãi lại ập đến. Tôn Yên không muốn tiếp tục tham gia vào mối quan hệ rắc rối này.

    "Con sẽ đi!" Tôn Yên gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực và cất cao giọng, thể hiện quyết tâm của mình: "Con chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ hôn ước nào."

    Cảm giác trái tim mình như đang thắt lại khi nghĩ đến cái giá mà Tôn Yên phải trả nếu như buộc phải đối mặt với Phó Nhậm Hiên.

    Tuy nhiên, Tôn Yên không cho phép bản thân lùi bước. Cô biết rằng không có cách nào khác, nhất định phải giữ vững quyết định của mình.

    Sau khi tuyên bố xong, Tôn Yên quay lưng lại với ông nội và Tôn Nghiên, đi thẳng về phòng ngủ của mình. Cánh cửa khép lại phía sau, như một rào cản an toàn giữa cô và những áp lực bên ngoài.

    Trong không gian riêng tư của mình, Tôn Yên hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô ngồi xuống giường, suy nghĩ về những bước tiếp theo.

    Cuộc sống ở biệt thự này đã trở thành một gánh nặng, Tôn Yên chỉ muốn tìm một lối thoát cho bản thân. Dù có thể phải đối mặt với nhiều khó khăn trong tương lai, nhưng ít nhất cô sẽ không phải sống trong cái bóng của những kỳ vọng và hôn ước không mong muốn nữa.

    Tôn Yên run rẩy cầm điện thoại, nhìn vào số điện thoại của Phó Nhậm Hiên. Một cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng dâng lên trong lòng, cô quyết định gọi thử. Cô tự nhủ có thể hắn sẽ không bắt máy, nhưng thật bất ngờ, tiếng chuông chỉ kêu một lần rồi hắn đã nghe máy ngay lập tức.

    "Chuyện gì?"

    Giọng nói của Phó Nhậm Hiên lạnh lẽo và trầm thấp, khiến Tôn Yên cảm thấy sợ hãi. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh mắt sắc lạnh của hắn trong trí nhớ.

    "Tôi.. Tôi muốn.." Tôn Yên nói tiếp: "Tôi muốn từ hôn."

    Chưa kịp dứt lời, Tôn Yên nghe thấy tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia, một tiếng cười đầy lạnh lẽo và đe dọa.

    "Từ hôn? Cô nghĩ mình có quyền từ hôn sao, Tôn Yên?"

    Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu như thể đang chế nhạo Tôn Yên: "Cô nên biết rằng mọi thứ không dễ dàng như vậy. Nếu cô muốn từ hôn, sẽ có cái giá phải trả."

    Tim Tôn Yên đập mạnh, cảm giác như bị giam cầm trong cái không khí ngột ngạt. Phó Nhậm Hiên không chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, mà còn là một kẻ quyền lực đầy bí ẩn, cô lại đang đứng trên bờ vực của một cuộc chiến mà cô không chắc mình có thể thắng.

    "Cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định." Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng nói không một chút cảm xúc: "Nếu cô thật sự muốn từ hôn, hãy chuẩn bị tinh thần cho mọi hậu quả."

    Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập, nhưng cô quyết định nhẹ nhàng giải thích.

    "Tôi sẽ không làm phiền anh nữa." Tôn Yên nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: "Hiện giờ, Tôn Nghiên sẽ thay tôi đính hôn với anh. Tôi cảm thấy anh thích em ấy mà."

    Đột nhiên, bên đầu dây bên kia im lặng một lúc. Không khí trở nên căng thẳng, Tôn Yên rùng mình khi nghĩ đến những phản ứng của Phó Nhậm Hiên.

    Cuối cùng, Phó Nhậm Hiên cất tiếng, có vẻ như không tin vào những gì Tôn Yên vừa nói.

    "Muốn làm gì thì tùy." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu ngập tràn sự lạnh lùng và châm biếm.

    Phó Nhậm Hiên cúp máy.

    Tôn Yên cảm thấy như vừa bị rơi vào một cái hố sâu, nỗi lo lắng và bế tắc lại dâng lên. Cô không biết mình đã thực sự thoát khỏi hôn ước hay chỉ đang châm ngòi cho những rắc rối lớn hơn. Phó Nhậm Hiên không dễ đối phó, cô không thể chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sẽ đến tiếp theo.

    Tôn Yên bắt đầu sắp xếp hành lý cho chuyến đi, mặc dù hiện tại cô đang trong kỳ nghỉ hè của năm ba đại học. Cảm giác hào hứng xen lẫn hồi hộp khi nghĩ đến việc về biệt thự nhà ngoại để thư giãn một thời gian.

    Tôn Yên lục lại tủ quần áo, chọn những bộ đồ thoải mái và nhẹ nhàng, thích hợp cho không khí yên bình ở ngoại ô.

    Trước khi đi, Tôn Yên không quên gọi điện cho ba mẹ. Sau khi nghe cô trình bày về kế hoạch của mình, họ đồng ý ngay lập tức.

    "Con cứ về đó nghỉ ngơi cho thoải mái nhé! Ở nhà ngoại có không khí trong lành, sẽ tốt cho con." Mẹ cô nói với giọng dịu dàng.

    Tôn Yên cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được sự ủng hộ từ gia đình. Cô cúp điện thoại và tiếp tục chuẩn bị, hình dung về những ngày sắp tới sẽ trôi qua như thế nào, một khoảng thời gian không còn bị ràng buộc bởi những kỳ vọng và áp lực từ gia đình và xã hội. Cô hy vọng rằng, tại biệt thự nhà ngoại, mình có thể tìm lại sự bình yên và sức mạnh để đối mặt với những thử thách đang chờ đón.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  4. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 3: Chuyến đi chữa lành (phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại tập đoàn Phó Thị, không khí làm việc luôn căng thẳng và áp lực. Những nhân viên ở đây đều biết rằng làm việc dưới trướng Phó Nhậm Hiên không phải là điều dễ dàng. Hắn không chỉ nổi tiếng với tài năng và sự quyết đoán, mà còn với tính cách lạnh lùng và đôi khi rất tàn nhẫn.

    Hôm nay, Phó Nhậm Hiên ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, theo dõi từng báo cáo và dự án mà các nhân viên trình bày.

    Mọi người đều biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến những trận chỉ trích gay gắt.

    "Cô có thể giải thích tại sao dự án này lại trễ hạn không?"

    Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang lên, lạnh lẽo như băng giá. Nhân viên đứng trước bàn làm việc run rẩy, cố gắng đưa ra lời bào chữa, nhưng sự lo lắng trong mắt cô ấy không thể che giấu.

    Trong khi đó, tâm trí Phó Nhậm Hiên lại đang lạc trôi đến cuộc điện thoại mà Tôn Yên vừa gọi cho hắn.

    Tôn Yên đã dám nói rằng mình sẽ không làm phiền Phó Nhậm Hiên nữa và để cho Tôn Nghiên thay cô đính hôn. Một ý tưởng làm hắn khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy hứng thú.

    Không dễ dàng gì để một người như Tôn Yên từ bỏ quyền lợi và địa vị của mình.

    Phó Nhậm Hiên tự hỏi liệu Tôn Yên có thực sự đủ dũng cảm để bước ra khỏi cuộc sống mà mình đã chọn hay không. Hắn không muốn để lộ ra cảm xúc, nhưng trong lòng lại có một sự quan tâm bất ngờ.

    Liệu quyết định này có phải là một cách để Tô. Yên trốn chạy khỏi những ràng buộc, hay là một chiến thuật nhằm thu hút sự chú ý của Phó Nhậm Hiên?

    Phó Nhậm Hiên lắc đầu, không cho phép bản thân suy nghĩ quá nhiều. Hắn phải tập trung vào công việc, nhưng cái bóng của Tôn Yên vẫn ám ảnh trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể hoàn toàn bình tĩnh.

    Hắn quyết định sẽ không để Tôn Yên đi dễ dàng như vậy.

    Thư ký Đỗ với dáng vẻ nghiêm túc và cung kính, bước vào văn phòng của Phó Nhậm Hiên. Cậu ta chần chừ một chút rồi báo cáo:

    "Thưa Phó tổng, tôi có thông tin về chuyến công tác sắp tới. Ngài sẽ có chuyến công tác ở khu du lịch vùng biển Ngàn Sao."

    Nghe vậy, Phó Nhậm Hiên chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn đeo bám vào những tài liệu trên bàn. Hắn không mấy hào hứng với chuyến đi này, nhưng vẫn biết rằng đó là một cơ hội tốt để mở rộng các mối quan hệ và tìm kiếm đối tác mới.

    "Thời gian cụ thể là khi nào?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.

    "Dự kiến vào cuối tuần này, thưa Phó tổng." Thư ký Đỗ trả lời: "Tôi đã chuẩn bị tất cả thông tin cần thiết cho ngài."

    Phó Nhậm Hiên khẽ nhíu mày, một suy nghĩ chợt lướt qua đầu hắn.

    Liệu Tôn Yên có muốn đi chung với hắn chuyến công tác này không?

    Phó Nhậm Hiên đột nhiên nghĩ đến việc Tôn Yên có thể sẽ chọn vùng biển đó để thư giãn, giống như cô đã từng nói muốn tránh xa mọi thứ.

    "Chuẩn bị cho tôi một số tài liệu về các khách hàng trong khu vực đó." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng điệu không có gì thay đổi.

    "Vâng, thưa Phó tổng." Thư ký Đỗ ghi chú, cảm thấy nhẹ nhõm khi được giao nhiệm vụ cụ thể.

    Phó Nhậm Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Dù chuyến công tác này có vẻ như chỉ là một phần của công việc, nhưng hắn biết nó có thể mang lại nhiều điều bất ngờ hơn thế.

    Những mảnh ghép của cuộc sống luôn có cách xô đẩy con người vào những tình huống mà họ không bao giờ tưởng tượng nổi.

    Tôn Yên bước ra từ taxi, cảm giác như một trang mới trong cuộc sống của mình vừa mở ra.

    Tôn Yên mặc một chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, tạo nên sự tươi sáng giữa không gian xanh ngát của biển cả. Trên đầu cô đội một chiếc nón tai bèo bằng vải, bảo vệ khỏi cái nắng rực rỡ, còn mái tóc dài buông xõa bay theo làn gió nhẹ.

    Tôn Yên kéo theo chiếc vali và đeo một chiếc túi xách nhỏ, cùng với đôi kính đen che nửa khuôn mặt, tạo nên vẻ bí ẩn nhưng cũng rất phong cách.

    Tiếng sóng biển vỗ vào bờ vang lên rì rào, như một bản nhạc chào mừng Tôn Yên đến với khu du lịch vùng biển Ngàn Sao.

    Cảm giác mệt mỏi và áp lực dường như tan biến khi Tôn Yên đứng giữa không gian rộng lớn này. Tôn Yên hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí trong lành của biển cả.

    Mọi thứ ở đây đều khác biệt so với cuộc sống gò bó trong biệt thự Tôn gia. Tôn Yên tự nhủ rằng đây chính là thời gian của mình, khoảng lặng cần thiết để tìm lại bản thân và hồi phục năng lượng.

    Khi bước đi, ánh mắt Tôn Yên không thể rời khỏi cảnh biển xanh và bầu trời trong vắt. Tôn Yên không biết mình sẽ ở lại bao lâu, nhưng cô đã quyết định sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc tại đây, tận hưởng tự do và yên bình mà nơi này mang lại.

    Khi Tôn Yên đứng trước cửa biệt thự, quản gia Ngô lập tức chạy ra, vẻ mặt cung kính và vui mừng.

    "Đại tiểu thư, hoan nghênh cô trở về!" Ông nói, ánh mắt sáng lên với niềm hạnh phúc.

    Những người hầu khác cũng nhanh chóng chạy ra, họ đều ngạc nhiên khi thấy Tôn Yên xuất hiện tại vùng ngoại ô vắng vẻ này.

    Trước đây, ai cũng biết Tôn Yên không thích những nơi yên tĩnh, cô chỉ ưa những chốn phồn hoa và nhộn nhịp. Vậy mà giờ đây, cô lại trở về biệt thự này, nơi mà cô từng gọi là chốn tạm lánh.

    Tôn Yên cảm thấy một chút ngượng ngùng trước sự chào đón nồng nhiệt của mọi người.

    "Cảm ơn mọi người." Tôn Yên nói với nụ cười nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn."

    Quản gia Ngô gật đầu, sự thấu hiểu hiện rõ trên nét mặt ông: "Đây chính là nơi lý tưởng để cô nghỉ ngơi, đại tiểu thư. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng."

    Tôn Yên bước vào bên trong, cảm nhận không khí mát mẻ và thanh tịnh của biệt thự. Mặc dù nơi đây có vẻ vắng vẻ, nhưng cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

    Đây là nơi Tôn Yên có thể tìm thấy chính mình, không còn bị áp lực bởi hôn ước hay những kỳ vọng từ gia đình. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như một chương mới trong cuộc sống của mình vừa bắt đầu.

    Mặc dù những người hầu vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến Tôn Yên, người được coi là "ác nữ" của Nguyệt Thành, nhưng cô không bận tâm đến ánh nhìn e ngại của họ.

    Sau khi thay đồ xong, Tôn Yên quyết định dành thời gian ở bãi biển để tận hưởng ánh nắng và không khí trong lành.

    Tôn Yên đi dọc bãi biển, ngắm nhìn làn sóng vỗ về và hít thở không khí mát lạnh từ biển. Không thể cưỡng lại sức hút của biển cả, Tôn Yên nhanh chóng tìm một người cho thuê và quyết định thuê một cây dù lớn để che nắng, một thùng nước đá để giữ cho nước và trái cây luôn mát lạnh, cùng với một ghế nằm thoải mái để thư giãn.

    Khi mọi thứ được thiết lập, Tôn Yên ngồi xuống ghế nằm, cảm nhận từng cơn gió mát rượi lướt qua, mang theo hương vị của muối biển. Cô mở tủ đông di động ra, bên trong có đầy trái cây tươi ngon và lon nước ngọt lạnh, là những thứ cô cần để làm dịu cơn khát và nạp lại năng lượng.

    Ngồi giữa thiên nhiên bao la, Tôn Yên cảm thấy như mình đã rũ bỏ được những gánh nặng bấy lâu nay. Mặc dù danh tiếng của cô có thể khiến người khác khiếp sợ, nhưng giờ đây, cô chỉ đơn thuần muốn sống cho chính mình, không còn bị ràng buộc bởi những định kiến hay áp lực từ quá khứ. Biển cả và ánh nắng là tất cả những gì cô cần để bắt đầu lại từ đầu.

    Trong lúc Tôn Yên thư giãn trên ghế nằm, nhắm mắt để tận hưởng không khí biển, một chiếc du thuyền hạng sang lướt sóng và cập bến gần đó.

    Vẻ ngoài của nó lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, tạo nên một khung cảnh sang trọng và lôi cuốn. Những tiếng cười và âm thanh vui vẻ từ du thuyền vang lên, nhưng Tôn Yên chẳng màng để ý.

    Tôn Yên đang trong trạng thái thư giãn tuyệt đối, cảm nhận được tiếng sóng biển vỗ về, gió nhẹ lướt qua gương mặt và mùi hương của muối biển xộc vào mũi. Những lo lắng, áp lực và mệt mỏi dường như tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên trong tâm hồn. Đối với cô, đây chính là khoảnh khắc quý giá mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay.

    Chiếc du thuyền sang trọng có thể thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng với Tôn Yên, đó không phải là điều cô quan tâm. Cô chỉ muốn tận hưởng sự tự do mà mình đã quyết định giành lấy, không còn lo lắng về những mối quan hệ phức tạp hay những kỳ vọng từ gia đình.

    Giữa khung cảnh tuyệt đẹp của biển cả, Tôn Yên cảm thấy như mình đang bước vào một khởi đầu mới. Cô quyết tâm sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở bản thân tìm kiếm hạnh phúc và sự bình yên trong cuộc sống.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  5. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 4: Chuyến đi chữa lành (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên chiếc du thuyền sang trọng, thư ký Đỗ đi bên cạnh Phó Nhậm Hiên khi họ bước xuống.

    Khung cảnh bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, những người xung quanh đổ xô lại để chiêm ngưỡng sự xuất hiện của các nhân vật lớn.

    Ánh nắng phản chiếu lấp lánh trên làn sóng, làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng và quyến rũ của Phó Nhậm Hiên.

    Khi cả hai đặt chân xuống chiếc di thuyền sang trọng đó, ông chủ khách sạn 5 sao của Ngàn Sao lập tức ra đón tiếp, vẻ mặt tươi cười và đầy nhiệt tình.

    "Chào mừng Phó tổng đến với khu du lịch nghỉ dưỡng Ngàn Sao! Chúng tôi rất vinh dự được đón tiếp ngài tại khu nghỉ dưỡng tuyệt vời này." Ông ta nói, gương mặt hớn hở, không ngừng nịnh bợ để thể hiện sự kính trọng với vị giám đốc trẻ tuổi.

    "Cảm ơn."

    Phó Nhậm Hiên đáp lại, giọng nói lạnh lùng nhưng không kém phần tinh tế. Hắn không mấy quan tâm đến những lời nịnh bợ, mà chỉ muốn hoàn thành công việc của mình một cách nhanh chóng.

    Thư ký Đỗ đứng bên cạnh, ghi chú những thông tin cần thiết cho chuyến công tác này.

    Phó Nhậm Hiên nhìn xung quanh, tự hỏi không biết có ai ở đây là người quen hay không.

    Trong khoảnh khắc này, tâm trí Phó Nhậm Hiên lại bất chợt hiện lên hình ảnh của Tôn Yên.

    Trước sự chào đón nồng nhiệt từ ông chủ khách sạn, Phó Nhậm Hiên chỉ gật đầu rồi tiếp tục tiến vào trong khu nghỉ dưỡng, mặc cho những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo.

    Phó Nhậm Hiên cảm thấy một điều gì đó lạ lẫm trong lòng, nhưng hắn nhanh chóng đẩy mọi cảm xúc sang một bên, tập trung vào nhiệm vụ và những kế hoạch sắp tới của mình.

    Phó Nhậm Hiên cùng với ông chủ khách sạn ngồi trong quán café có sân thượng nhìn ra biển, không khí ở đây rất thoải mái, nhưng trong lòng hắn lại đầy suy tư.

    Những cơn sóng vỗ nhẹ vào bờ mang đến âm thanh dễ chịu, nhưng Phó Nhậm Hiên biết rằng công việc vẫn cần được ưu tiên.

    Khi cả hai đã ngồi xuống, ông chủ khách sạn cầm tách cà phê, mỉm cười và bắt đầu giới thiệu về những dịch vụ mới mà khu nghỉ dưỡng đang triển khai.

    "Phó tổng, chúng tôi vừa hoàn thành việc nâng cấp các phòng nghỉ và mở thêm nhiều tiện ích mới để phục vụ khách hàng. Chúng tôi rất mong nhận được sự hỗ trợ và hợp tác từ ngài trong tương lai."

    Phó Nhậm Hiên gật đầu, chăm chú lắng nghe. Hắn biết rằng khách sạn này có tiềm năng lớn, việc hợp tác sẽ mang lại lợi ích cho cả hai bên.

    "Tôi muốn xem các tài liệu về chi phí và kế hoạch tiếp thị của ông." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng rõ ràng.

    Ông chủ khách sạn lập tức ghi chú, sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của Phó Nhậm Hiên:

    "Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài những thông tin chi tiết nhất. Chúng tôi rất mong muốn có cơ hội hợp tác lâu dài với tập đoàn của ngài."

    Trong khi họ thảo luận, Phó Nhậm Hiên cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Hắn luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng một phần trong hắn vẫn còn vướng bận về Tôn Yên.

    Khi cuộc họp diễn ra, cả hai tiếp tục bàn về các chiến lược hợp tác, nhưng trong lòng Phó Nhậm Hiên, hình ảnh của Tôn Yên và cuộc sống của cô vẫn không ngừng hiện lên. Hắn nhận ra rằng, bất chấp tất cả, sự xuất hiện của cô trong cuộc sống của hắn đã tạo ra những biến chuyển không thể lường trước được.

    Trong lúc Phó Nhậm Hiên và ông chủ khách sạn tiếp tục cuộc thảo luận về kế hoạch hợp tác, ánh mắt hắn vô tình lướt qua khung cảnh bên ngoài.

    Đột nhiên, một bóng người quen thuộc thu hút sự chú ý của Phó Nhậm Hiên. Hắn dừng lại, cảm giác như nhịp tim mình chậm lại.

    Tôn Yên mặc chiếc đầm trắng nhẹ nhàng và nón tai bèo, đang đứng ở gần bờ biển, mái tóc bay trong gió. Cô tận hưởng làn gió biển, khuôn mặt tươi tắn và thư thái.

    Hình ảnh này khiến trái tim Phó Nhậm Hiên bỗng dưng có chút chao đảo. Mặc dù Tôn Yên đang ở một khoảng cách khá xa, nhưng hắn có thể nhận ra sự bình yên trên gương mặt cô, điều mà hắn chưa từng thấy trước đây.

    Những cuộc trò chuyện quanh bàn bỗng chốc trở nên mờ nhạt. Phó Nhậm Hiên không thể nào rời mắt khỏi Tôn Yên. Hắn tự hỏi không biết cô có thực sự hạnh phúc khi rời xa tất cả mọi thứ hay không.

    Đó là điều mà Phó Nhậm Hiên chưa bao giờ nghĩ đến – việc Tôn Yên sẽ chọn sống một cuộc đời không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng hay hôn ước.

    Khi Tôn Yên quay lưng lại, Phó Nhậm Hiên không thể thấy được vẻ mặt của cô, nhưng cảm giác tò mò và lo lắng lại dâng trào trong lòng.

    Phó Nhậm Hiên chợt cảm thấy như có điều gì đó giữa họ chưa hoàn tất, nghĩ rằng cuộc sống của Tôn Yên và cuộc đời của hắn vẫn đang bị ràng buộc bởi những mối quan hệ phức tạp.

    "Hãy cho tôi biết thêm về các dịch vụ giải trí tại đây."

    Phó Nhậm Hiên bỗng lên tiếng, cố gắng kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ về Tôn Yên.

    Nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn không rời khỏi bóng dáng Tôn Yên, cô đang tận hưởng những phút giây bình yên bên bờ biển, như thể cô đang sống một cuộc đời hoàn toàn tách biệt với thế giới mà hắn đang sống.

    Tôn Yên đang đắm chìm trong vẻ đẹp của biển cả thì bỗng nhiên, một hình ảnh làm cô giật mình.

    Từ xa, Tôn Yên thấy một bé trai nhỏ đang vẫy tay kêu cứu giữa dòng nước, gương mặt của cậu bé toát lên vẻ hoảng loạn và sợ hãi. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm trí Tôn Yên, và trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như ngưng lại.

    "Cứu với! Có người cần giúp!"

    Tôn Yên hốt hoảng kêu lên, chạy đến gần bờ, mắt không rời khỏi cậu bé. Cô cảm nhận được sự hoảng loạn đang lan rộng xung quanh, những người tắm biển khác bắt đầu nhận ra tình hình khẩn cấp và nhìn về phía cậu bé.

    Giữa tiếng sóng vỗ và sự ồn ào, một người phụ nữ chạy đến, gương mặt tái xanh, la lên:

    "Con trai tôi! Ở đó! Cứu nó!"

    Giọng nói đầy hoảng loạn của cô ấy làm Tôn Yên cảm thấy nghẹn lòng.

    Không chần chừ, Tôn Yên lật đật nhảy xuống biển. Nước lạnh buốt làm cô choáng váng, nhưng sự quyết tâm trong lòng khiến cô không hề do dự. Cô bơi nhanh về phía bé trai, cố gắng giữ bình tĩnh. Mỗi nhịp đập của trái tim như một lời nhắc nhở về sự sống và sự cần thiết phải cứu lấy một mạng người.

    Mặc dù dòng nước có vẻ mạnh mẽ, nhưng Tôn Yên không ngừng tiến về phía cậu bé, cảm giác như mọi khó khăn đều có thể vượt qua trong khoảnh khắc này. Cô có thể nghe thấy tiếng gọi cứu giúp từ phía bờ, nhưng mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Tâm trí của cô chỉ tập trung vào cậu bé đang vùng vẫy giữa làn sóng.

    Cuối cùng, Tôn Yên cũng đến gần được với cậu bé.

    "Nắm lấy tay chị!"

    Tôn Yên hô to, cố gắng để cậu bé nghe thấy giữa tiếng nước ào ạt. Cô chìa tay ra, lòng đầy quyết tâm và hy vọng. Cô biết rằng mình phải làm tất cả để đưa cậu bé trở về bờ an toàn.

    Ông chủ khách sạn đang chăm chú bàn luận với Phó Nhậm Hiên về các kế hoạch cho khu nghỉ dưỡng thì bất ngờ có một nhân viên cứu hộ hối hả chạy vào.

    "Thưa ông, có một cô gái xinh đẹp nhảy xuống biển để cứu một bé trai đang gặp nạn!" Nhân viên thông báo với giọng đầy lo lắng.

    Thay vì tiếp tục cuộc trò chuyện, ánh mắt của Phó Nhậm Hiên lập tức sáng lên, sự chú tâm của hắn đột ngột tăng cao. Hắn cảm thấy hồi hộp, trái tim đập nhanh khi nghĩ đến khả năng đó là Tôn Yên.

    "Cô ấy ở đâu?" của Phó Nhậm Hiên hỏi nhanh chóng, không thể kiềm chế nổi sự lo lắng trong lòng.

    Ông chủ khách sạn nhìn của Phó Nhậm Hiên một cách khó hiểu, nhưng trước khi có thể trả lời, Phó Nhậm Hiên đã đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi quán café.

    Phó Nhậm Hiên chạy về phía bờ biển, không màng đến những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Mọi thứ như mờ đi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải đảm bảo rằng Tôn Yên an toàn.

    Khi Phó Nhậm Hiên đến gần bờ, cảnh tượng trước mắt làm hắn chết lặng. Một nhóm người đứng thành vòng tròn, tất cả đều dõi theo sự hỗn loạn trên biển.

    Cô gái đang bơi, mái tóc dài bay lòa xòa và chiếc đầm trắng, chính là Tôn Yên. Mọi thứ xung quanh dường như ngưng lại khi hắn thấy cô dũng cảm đối mặt với dòng nước, hướng về phía cậu bé đang kêu cứu.

    Phó Nhậm Hiên không thể đứng yên một chỗ. Với một cú nhảy, Phó Nhậm Hiên lao xuống nước, quyết tâm không để Tôn Yên phải đối mặt với nguy hiểm một mình. Hắn bơi về phía Tôn Yên, cố gắng vượt qua từng cơn sóng, lòng tràn đầy lo lắng.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  6. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 5: Chuyến đi chữa lành (phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Yên vừa đưa được bé trai cho nhân viên cứu hộ, cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong lòng. Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu khi đột nhiên, một cơn sóng lớn ập đến.

    Tôn Yên chưa kịp phản ứng đã bị cuốn ra xa bờ, cơ thể bị chao đảo trong dòng nước dữ dội.

    "Cẩn thận!"

    Một giọng nói từ xa vang lên, nhưng Tôn Yên không thể nghe rõ. Cô chỉ cảm thấy sức mạnh của sóng nước đẩy cô ra xa, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Tim cô đập thình thịch, và nỗi sợ hãi lại xâm chiếm tâm trí.

    Đột nhiên, Tôn Yên cảm thấy chân mình bị chuột rút. Cơn đau nhói làm cô không thể bơi được nữa, dòng nước lạnh lẽo xung quanh bắt đầu kéo cô xuống. Tôn Yên cố gắng bình tĩnh, nhưng cơn đau quá mạnh, cô không thể không hoảng loạn.

    Tôn Yên nhìn quanh, trong tuyệt vọng tìm kiếm ai đó có thể giúp đỡ.

    Ngay lúc này, từ phía bờ cát, Phó Nhậm Hiên cũng vừa chạm tới nơi dòng nước bắt đầu trở nên dữ dội. Hắn thấy Tôn Yên đang vùng vẫy, không còn đủ sức để chống cự lại cơn sóng.

    "Tôn Yên!"

    Phó Nhậm Hiên thét lên, sự lo lắng lấp đầy ánh mắt.

    Phó Nhậm Hiên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng hắn phải cứu Tôn Yên. Phó Nhậm Hiên lao về phía cô, bơi qua từng cơn sóng, nỗ lực hết sức để đến gần. Từng giọt nước bắn vào mặt hắn, nhưng không gì có thể ngăn cản hắn trong khoảnh khắc này.

    Cuối cùng, Phó Nhậm Hiên cũng đến bên cạnh Tôn Yên, gương mặt cô đã tái xanh vì sức lực cạn kiệt.

    "Nắm lấy tôi!"

    Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng nói đầy quyết tâm. Không chờ đợi, hắn vòng tay qua người Tôn Yên, kéo cô lại gần.

    Tôn Yên dù đang trong tình trạng mệt mỏi và hoảng loạn, vẫn cố gắng tuân theo. Phó Nhậm Hiên nắm chặt lấy tay cô, cảm giác ấm áp từ bàn tay hắn truyền đến, giúp cô tìm lại một chút sức mạnh.

    Phó Nhậm Hiên cũng đầy hồi hộp khi cả hai đang phải đối mặt với sức mạnh của biển cả.

    Tôn Yên được đưa lên bờ cát, thân hình cô mềm nhũn, không còn sức lực. Trong những giây phút mơ màng, cô cảm giác như mình đang trôi dạt giữa những cơn sóng.

    Tiếng hò reo, tiếng ồn ào xung quanh dần trở nên mờ nhạt, nhưng một ánh sáng ấm áp bất ngờ chiếu rọi vào lòng Tôn Yên.

    Phó Nhậm Hiên không hề chần chừ. Hắn quỳ xuống bên cạnh Tôn Yên, lo lắng nhìn vào gương mặt tái nhợt của Tôn Yên. Hắn liền hô hấp nhân tạo cho cô, từng nhịp thở dồn dập, tràn đầy sự quyết tâm. Đã nhiều lần hắn nghĩ đến hình ảnh này, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi và lo lắng như lúc này.

    "Tôn Yên, tỉnh lại đi."

    Phó Nhậm Hiên thì thầm, đôi môi gần sát bên môi Tôn Yên. Hắn không thể chờ thêm nữa. Với một động tác đầy dứt khoát, hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Tôn Yên, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt, như một sự sống mới, một niềm hy vọng.

    Cảm giác ấm áp từ nụ hôn ấy như truyền thêm sức mạnh vào cơ thể cô. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Tôn Yên. Cô từ từ mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến cô khó chịu. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phó Nhậm Hiên, cô cảm thấy hoang mang.

    Phó Nhậm Hiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tôn Yên đã hồi tỉnh, nhưng vẫn chưa dám buông lơi tay mình ra.

    Tôn Yên hoảng hốt ngồi dậy, nhưng cảm giác choáng váng khiến cô phải ngồi lại.

    "Anh.. anh đang làm gì ở đây?" Tôn Yên hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng lại chứa đầy bất ngờ.

    Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhìn Tôn Yên, ánh mắt sắc bén như một mũi dao. Sự im lặng kéo dài giữa họ khiến không khí trở nên căng thẳng.

    Tôn Yên cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong ánh mắt của Phó Nhậm Hiên, một cảm giác sợ hãi ập đến khiến cô muốn chạy trốn. Nhưng cơn đau nhói ở chân khiến cô không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi lại trên bờ cát, lòng dạ bối rối.

    "Chưa thấy cô cứu người bao giờ.."

    Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu nhạt nhòa, nhưng sự châm chọc trong đó không thể phủ nhận. Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân nhỏ bé của Tôn Yên, cảm giác bàn tay hắn mạnh mẽ và lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp mà cô vừa trải qua trong nụ hôn vừa rồi.

    "Đau không?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một chút gì đó khiến Tôn Yên cảm thấy lẫn lộn.

    Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên như thể đang cố gắng tìm hiểu một bí ẩn ẩn sâu bên trong.

    Tôn Yên không biết phải trả lời thế nào: "Chỉ là một chút thôi." Cô lắp bắp, nhưng trong lòng không khỏi dậy lên một cơn sóng khác.

    Tôn Yên cảm thấy bàn tay Phó Nhậm Hiên vẫn nắm chặt cổ chân mình, nhưng ý muốn rút chân lại lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết rõ Phó Nhậm Hiên chỉ đang giả vờ, bởi con người độc ác như hắn sẽ không biết đến sự dịu dàng.

    Phó Nhậm Hiên chỉ dành điều đó cho Tôn Nghiên, em nuôi của Tôn Yên, người mà hắn vẫn luôn yêu thương.

    Ký ức về những chi tiết trong tiểu thuyết hiện về trong tâm trí Tôn Yên, cảnh Phó Nhậm Hiên đã chém đầu cô như thế nào trong cái kết bi thảm của câu chuyện.

    Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, Tôn Yên rùng mình khi nghĩ đến điều đó.

    "Tôi không cần anh."

    Tôn Yên nói, giọng có phần yếu ớt nhưng quyết tâm. Cô gạt tay Phó Nhậm Hiên ra, ý định tự mình đứng dậy.

    Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên với ánh mắt đầy thú vị, như thể sự phản kháng này là một điều gì đó mới mẻ và hấp dẫn.

    "Cô không giống như trước đây."

    Phó Nhậm Hiên nhận xét, điều đó chỉ khiến Tôn Yên thêm phần chán ghét. Hắn không phải là người đã từng nâng niu cô, mà là người đã từng đẩy cô vào những tình huống tồi tệ nhất.

    Khi Tôn Yên cố gắng đứng lên, Phó Nhậm Hiên đột nhiên bế cô lên, khiến cô hoảng hốt.

    "Buông tôi ra!"

    Tôn Yên vùng vẫy, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ siết chặt hơn, hoàn toàn không có ý định thả cô xuống. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, trong lòng lại một lần nữa dấy lên sự hoang mang.

    "Cô không cần phải vùng vẫy." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu không hề mảy may lo lắng, chỉ có sự kiêu ngạo: "Tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm lần nữa."

    Sự chiếm hữu trong lời nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên cảm thấy vừa sợ hãi vừa tức giận.

    "Tôi không cần anh giúp!"

    Tôn Yên cãi lại, lòng thầm cầu mong rằng Phó Nhậm Hiên hiểu được điều đó. Cô không muốn bị giam cầm trong vòng tay của một kẻ mà cô đã từng sợ hãi, một người mà cô chỉ có thể nhìn thấy qua những lớp màn của sự độc ác và sự lãnh đạm.

    Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ cười, ánh mắt ấy khiến Tôn Yên cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.

    Quyết tâm không để bản thân trở nên yếu đuối, Tôn Yên nắm lấy cổ áo Phó Nhậm Hiên, kéo hắn gần lại. Hơi thở của họ gần kề, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể hắn.

    "Anh sẽ không làm gì được tôi đâu."

    Tôn Yên đe dọa, cố gắng tạo ra gương mặt đáng sợ và kiêu ngạo của một nữ phản diện: "Hãy nhớ rằng tôi không phải là người dễ dàng bị khuất phục."

    Phó Nhậm Hiên nhướng mày, đôi mắt hắn phản ánh sự hứng thú. Hắn không hề hoảng sợ trước sự tức giận của Tôn Yên, mà ngược lại, điều đó dường như chỉ khiến hắn thêm phần thích thú.

    "Cô đang cố gắng đe dọa tôi à?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút chế giễu: "Thú vị đấy."

    Tôn Yên cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô không thể để sự yếu đuối lộ ra: "Tôi không muốn anh can thiệp vào cuộc sống của tôi, buông tay ra."

    Tôn Yên nắm chặt lấy áo Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn chỉ giữ nguyên vị trí, không có ý định buông tha cho cô.

    "Tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình." Tôn Yên tiếp tục, giọng nói mang theo một chút bất lực nhưng không kém phần kiên quyết.

    Tôn Yên không muốn trở thành một đứa con gái đeo bám Phó Nhậm Hiên, nhưng sức mạnh của hắn lại khiến cô cảm thấy nhỏ bé.

    Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Yên, như thể muốn xuyên thấu mọi nỗi sợ hãi và sự kiêu ngạo của cô.

    "Cô có nghĩ rằng chỉ cần gầm ghè là có thể làm cho tôi sợ hãi? Cô có thể khóc lóc hay vùng vẫy, nhưng điều đó chỉ khiến tôi muốn giữ cô lại lâu hơn mà thôi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu mang đầy sự thách thức.

    Tôn Yên cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Lời nói của Phó Nhậm Hiên như một lời cảnh báo, một lời nhắc nhở rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản là sự giận dữ hay tình yêu, mà còn là một trò chơi nguy hiểm mà cả hai đều đang tham gia.

    Tôn Yên không thể để mình trở thành kẻ thua cuộc, nhưng cũng không thể chấp nhận sự thật rằng hắn lại có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô.

    Trong giây phút đó, từng nhịp thở như hòa vào nhau trong không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng. Tôn Yên biết rằng cô cần phải tìm ra cách để vượt qua sự chơi đùa của Phó Nhậm Hiên, nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm nhận được một phần của mình đang bị lôi cuốn vào sức hút bí ẩn của Phó Nhậm Hiên.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  7. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 6: Chuyến đi chữa lành (phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Yên vẫn còn đang bị bế trên tay Phó Nhậm Hiên, cả hai người đều ướt sũng vì nước biển, hơi thở của cả hai đều hòa quyện với vị mặn của biển cả.

    Tôn Yên cố gắng nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên, nhưng chỉ cảm thấy một cơn tức giận dâng lên.

    Tôn Yên cắn môi để tự tỉnh táo, cô không để bản thân trở nên yếu đuối. Gương mặt cô trở nên lạnh lùng đến cực độ, từng đường nét đều thể hiện sự kiên cường và kiêu hãnh.

    "Bỏ tôi xuống." Tôn Yên đe dọa, giọng nói trầm nhưng đầy sức mạnh: "Tôi không cần sự thương hại của anh."

    Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, nhưng ánh mắt hắn không phản ánh chút nào sự lo lắng hay hối lỗi. Hắn chỉ đơn giản là một con sói hoang dã, lạnh lùng nhìn Tôn Yên như thể cô chỉ là một con mèo nhỏ đang kêu gào.

    Phó Nhậm Hiên không chỉ bế Tôn Yên lên mà còn ôm chặt lấy cô, như muốn bẻ gãy hết xương trên người cô.

    Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có chút chế giễu: "Cô càng vùng vẫy, tôi càng không muốn thả cô ra."

    Tôn Yên cảm thấy tức giận và bất lực, không thể để cho sự lạnh lùng và sức mạnh của Phó Nhậm Hiên khiến cô khiếp sợ.

    "Tôi không phải là vật sở hữu của anh!" Tôn Yên quát lên, quyết tâm không để Phó Nhậm Hiên đánh bại tinh thần của mình.

    Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nở một nụ cười nhếch mép, như thể việc Tôn Yên cố gắng kháng cự lại chỉ khiến hắn thêm thích thú. Hắn giữ chặt cô hơn, tạo nên một khoảng cách giữa cô và thế giới bên ngoài, làm cho lòng cô thêm nặng trĩu.

    "Hãy cẩn thận với những gì cô nói." Phó Nhậm Hiên cảnh báo, đôi mắt tối lại như bão tố: "Bởi vì tôi không phải là kẻ dễ dàng tha thứ."

    Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, nhưng cô cũng biết rằng mình không thể thua cuộc. Cô phải tìm cách thoát ra khỏi sự kìm kẹp này, nhưng không biết làm thế nào để đối phó với người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn này.

    Phó Nhậm Hiên không chỉ là hôn phu của Tôn Yên, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô - một phần mà cô không thể đơn giản xóa bỏ.

    Ông chủ khách sạn Ngàn Sao bước ra, vẻ mặt lo lắng khi thấy tình hình hỗn loạn, ông vội vã hỏi thăm: "Phó tổng, có chuyện gì xảy ra vậy? Cô tiểu thư.. có sao không?"

    Ánh mắt ông đảo quanh, nhưng không thể không dừng lại ở Tôn Yên hiện đang nằm trong vòng tay Phó Nhậm Hiên.

    Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên lại chỉ tập trung vào người Tôn Yên. Chiếc đầm trắng bị ướt ôm sát cơ thể khiến cô lộ ra những đường nét mềm mại, vòng ngực và làn da trắng mịn. Hắn nhăn mày, lo lắng cho tình trạng của cô.

    "Em có ổn không?"

    Phó Nhậm Hiên hỏi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ. Hắn ôm chặt Tôn Yên, tạo nên một cảm giác an toàn nhưng cũng khiến cô cảm thấy khó thở. Cô không thể thở nổi, liền đập nhẹ vào người hắn để đòi lại không gian riêng.

    "Bỏ tôi ra!"

    Tôn Yên phản ứng, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn cô, không hề có ý định thả cô ra, lạnh lùng liếc sang ông chủ nói: "Chuẩn bị phòng cho tôi và vị hôn thê của tôi."

    Ông chủ khách sạn lập tức hiểu ra tình huống, nhanh chóng quay người lại và kêu gọi nhân viên chuẩn bị phòng tổng thống.

    Không khí xung quanh trở nên gấp gáp, nhưng Tôn Yên cảm thấy như mình đang rơi vào một vòng xoáy không có lối thoát.

    Phó Nhậm Hiên ôm cô thật chặt, nhưng Tôn Yên không thể gạt bỏ đi cảm giác khó chịu. Cô không thể hiểu nổi vì sao hắn lại có thể vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng đến vậy.

    Phó Nhậm Hiên giống như một người bảo vệ nhưng lại cũng là kẻ mà cô đã từng sợ hãi. Trong lòng Tôn Yên, sự mâu thuẫn này khiến trái tim cô đập loạn nhịp, vừa sợ hãi lại vừa tò mò về những gì đang chờ đợi phía trước.

    Phó Nhậm Hiên ôm Tôn Yên về phòng tổng thống, không nói một lời nào. Hắn mạnh bạo mở cửa và ném cô vào phòng tắm, không cho cô bất kỳ thời gian để định hình lại tình huống.

    "Chờ đã!"

    Tôn Yên kêu lên, nhưng tiếng kêu của cô đã bị át đi bởi tiếng cửa đóng sầm lại. Tôn Yên chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy hắn đang cởi bỏ lớp áo sơ mi, thân hình hắn hiện ra trước mặt cô một cách mạnh mẽ và đầy sức hút.

    "Anh đang làm gì vậy?" Tôn Yên đỏ mặt, la hét lên trong hoảng loạn.

    "Đương nhiên là phải tắm." Phó Nhậm Hiên nói với vẻ lạnh nhạt, như thể hành động này là điều hiển nhiên.

    "Nước biển dơ, em không thấy sao? Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, việc thấy cơ thể nhau là điều bình thường."

    Phó Nhậm Hiên nhướng mày, ánh mắt lấp lánh như đang chế nhạo sự ngượng ngùng của Tôn Yên: "Hồi trước, em cũng đã nhiều lần quyến rũ tôi lên giường mà, không phải sao?"

    Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên không biết nên phản ứng thế nào. Cô chỉ còn biết đứng đần ra, mặt đỏ bừng và tâm trí rối bời. Hắn nói như thể mọi chuyện giữa họ đều rất bình thường, nhưng trong lòng cô thì không như vậy.

    Những ký ức về những lần gặp gỡ trong quá khứ, ánh mắt và nụ cười kinh dị nhưng lại cuốn hút của Phó Nhậm Hiên bỗng tràn về, khiến Tôn Yên cảm thấy một cơn sóng dữ trong lòng.

    "Anh.. anh không thể như vậy!"

    Tôn Yên lắp bắp, vội vàng bước lùi lại, nhưng Phó Nhậm Hiên đã tiến đến gần hơn, không để cô có bất kỳ không gian nào để trốn chạy. Hắn cất tiếng cười khẽ, đầy mỉa mai, như thể đang thưởng thức cảm giác quyền lực trong tình huống này.

    "Em không thể trốn tránh mãi được, Tôn Yên. Chúng ta đều biết điều này."

    Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, nhưng Tôn Yên chỉ biết đứng im, không biết mình nên làm gì. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, giữa sự căng thẳng này, cô cảm thấy mình như đang ở giữa một cơn bão.

    Phó Nhậm Hiên bước vào phòng tắm, mở vòi sen để nước lạnh chảy xuống, trong khi Tôn Yên thì ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp.

    Tôn Yên đỏ mặt, không thể tin được rằng mình và Phó Nhậm Hiên đang dùng chung một phòng tắm và cả hai đều không mặc gì.

    Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và căng thẳng.

    Nước nóng vỗ về cơ thể Tôn Yên, nhưng Tôn Yên vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn về phía Phó Nhậm Hiên. Cô biết rằng mình sẽ không thể sống sót nếu cứ ở gần hắn quá lâu.

    Nếu Phó Nhậm Hiên yêu Tôn Nghiên..

    Theo như tiểu thuyết mà cô từng đọc, một năm sau khi đính hôn với Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên sẽ yêu Tôn Nghiên điên cuồng, điều đó như một cái bóng đen phủ lên tâm trí Tôn Yên.

    "Em không cần phải lo lắng."

    Phó Nhậm Hiên nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn chứa đựng một chút mỉa mai: "Tôi không có ý định làm gì em đâu."

    Phó Nhậm Hiên quay lại, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại không thiếu phần thách thức: "Dù sao thì em cũng đã cứu một đứa trẻ, tôi không thể để em gặp nguy hiểm."

    Tôn Yên cảm thấy như có một áp lực khổng lồ đè nặng lên mình. Phó Nhậm Hiên là một kẻ tàn ác trong tiểu thuyết, giờ đây hắn lại đứng ngay trước mặt cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của hắn.

    "Anh.. anh thật sự nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được tất cả sao?" Tôn Yên nói, cố gắng giữ giọng điệu của mình vững vàng.

    Một nụ cười mỉa mai nở trên môi Phó Nhậm Hiên. Cảm giác đó càng làm Tôn Yên thêm lo sợ. Cô biết rằng mọi thứ giữa họ là những cảm xúc phức tạp đang chực chờ bùng nổ.

    Tôn Yên không thể để mình bị cuốn vào mối quan hệ này, nhưng lại không thể phủ nhận rằng có một phần trong lòng cô đang thổn thức vì hắn.

    "Hãy tắm rửa đi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu của hắn giờ đã dịu đi một chút: "Nước nóng sẽ giúp em thư giãn."

    Nhưng Tôn Yên không thể cảm thấy thư giãn. Trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh về Tôn Nghiên, về mối quan hệ giữa họ, về cái giá mà cô sẽ phải trả nếu như mọi thứ diễn ra như nội dung của cuốn tiểu thuyết.

    "Và nếu tôi không muốn?" Tôn Yên hỏi, bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng.

    "Em sẽ phải muốn, Tôn Yên." Phó Nhậm Hiên nói tiếp: "Bởi vì tôi sẽ không để em đi đâu cả."

    Tôn Yên không biết rằng lời nói của Phó Nhậm Hiên lại như một lời nguyền, một dấu hiệu cho những điều tồi tệ sắp xảy ra. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, không biết phải làm gì để thoát ra khỏi tình huống này.
     
    Thiên Túc, chiqudollDương2301 thích bài này.
  8. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 7: Chuyến đi chữa lành (phần 5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tắm xong, Tôn Yên khoác lên mình chiếc áo choàng lông của khách sạn, cảm giác ấm áp từ chất liệu mềm mại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô thở dài, cố gắng xua đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

    Khi quay lại, ánh mắt Tôn Yên vô tình chạm phải Phó Nhậm Hiên, người đang đứng ở một góc phòng, mặc áo choàng tắm của khách sạn.

    Phó Nhậm Hiên trông thật quyến rũ và lạnh lùng, mái tóc ướt át xõa xuống trán và làn da vẫn còn hơi ẩm. Chiếc áo choàng tắm vừa vặn ôm lấy cơ thể săn chắc của hắn, tạo nên một vẻ đẹp trai cuốn hút nhưng lại đầy vẻ bí ẩn.

    Tôn Yên không thể rời mắt khỏi Phó Nhậm Hiên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

    "Em ngắm tôi lâu như vậy, có điều gì đặc biệt sao?"

    Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vừa lạnh lùng lại vừa có chút châm biếm. Tôn Yên cảm thấy một cơn nóng ập đến mặt, vội vàng quay đi để che giấu sự bối rối.

    "Không có gì." Tôn Yên lắp bắp, lòng thầm nhủ không nên để mình bị cuốn vào vẻ đẹp mê hoặc ấy: "Tôi chỉ.. chỉ đang nghĩ về việc phải đi."

    Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Tôn Yên: "Đi đâu? Em không thể rời khỏi đây. Em đã ở đây, điều đó có nghĩa là em sẽ ở bên tôi."

    Tôn Yên cảm thấy ngột ngạt: "Tôi không có ý định ở lại." Cô phản bác, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của cô dần yếu đi.

    Phó Nhậm Hiên gần như tạo ra một sự thu hút không thể cưỡng lại, Tôn Yên biết rằng mình đang ở trong một tình huống không hề dễ dàng.

    "Tôi không nghĩ em có thể đi đâu." Phó Nhậm Hiên nói, như một mệnh lệnh: "Tôi sẽ không để em ra ngoài một mình."

    Tôn Yên không biết phải phản ứng thế nào, cô nhìn Phó Nhậm Hiên, cảm nhận được sức mạnh và sự kiểm soát mà hắn mang lại.

    "Cái gì cũng có giới hạn của nó." Tôn Yên nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất lực.

    Phó Nhậm Hiên chỉ cười nhẹ, như thể không có gì có thể làm lay chuyển được hắn.

    "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua giới hạn đó." Phó Nhậm Hiên nói, trong giọng nói của hắn có một điều gì đó đầy thách thức.

    Tôn Yên cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô đã nghĩ rằng mình có thể thoát ra khỏi tất cả, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang dần thay đổi theo hướng mà cô không thể kiểm soát.

    Tôn Yên cố gắng nói trong tiếng thở gấp: "Tôi.. phải về biệt thự của ông ngoại. Mọi người đang chờ tôi.."

    Nhưng Phó Nhậm Hiên không hề dao động. Hắn tiến lại gần giường với ánh mắt lạnh lùng, từng bước nặng nề khiến trái tim Tôn Yên đập loạn nhịp. Hắn cúi xuống, một tay chống lên giường ngay cạnh cô, tay còn lại giữ lấy cằm cô, ngón tay siết chặt khiến cô nhăn mặt vì đau.

    "Em tưởng có thể thoát khỏi tôi chỉ bằng vài lời nói dối vụng về như vậy sao?"

    Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên trầm thấp, đậm chất cảnh cáo. Tôn Yên dùng cả hai tay cầm lấy cánh tay hắn, cố đẩy ra nhưng chẳng khác nào chống lại bức tường kiên cố. Cơn đau từ lực siết của hắn khiến cô khó chịu, nhưng trước khi cô có thể phản kháng thêm, Phó Nhậm Hiên cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.

    Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên đầy chiếm hữu, mạnh bạo đến mức khiến cô gần như nghẹt thở. Tôn Yên cựa quậy muốn thoát ra, nhưng hắn không hề nới lỏng.

    Trong sự hỗn loạn của cảm xúc, Tôn Yên cảm nhận rõ sức ép của Phó Nhậm Hiên, sự bá đạo ngấm ngầm trong từng chuyển động khiến cô vừa sợ hãi vừa choáng ngợp.

    Cuối cùng, Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.

    Tôn Yên ngước lên, vừa sợ hãi vừa bàng hoàng.

    Tôn Yên cố giữ cho ánh mắt mình lạnh lẽo, dù trong lòng không ngừng run rẩy. Đôi tay cô siết chặt, cố lấy lại tự chủ và nói: "Chúng ta.. sẽ hủy hôn. Tôi không muốn đính hôn với anh, Phó Nhậm Hiên."

    Phó Nhậm Hiên dừng lại, đôi mắt lóe lên tia thích thú. Khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười, đầy vẻ chế nhạo.

    "Thật thú vị." Phó Nhậm Hiên cười khẽ, nhìn Tôn Yên với vẻ mặt vừa đắc thắng vừa thích thú: "Người từng điên cuồng theo đuổi tôi giờ lại muốn bỏ rơi tôi sao?"

    Phó Nhậm Hiên cúi xuống, thì thầm bên tai Tôn Yên với giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa nguy hiểm: "Em có biết chúng ta đang ở đâu không? Là ở khách sạn đó."

    Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên lập tức nhận ra ý nghĩa mờ ám trong lời hắn nói.

    Tim Tôn Yên đập loạn lên, không chần chừ thêm giây nào, cô đẩy hắn ra, nhưng Phó Nhậm Hiên chẳng hề suy chuyển, vẫn đứng đó, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô.

    Đôi mắt Tôn Yên lóe lên nỗi sợ hãi, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ cười nhẹ, sự chiếm hữu vẫn hiện rõ trong từng cử chỉ.

    Phó Nhậm Hiên chậm rãi cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén như muốn xuyên thấu mọi lớp vỏ phòng bị của Tôn Yên.

    Nụ cười nhếch mép mang theo một sự khinh miệt và ngạo mạn, như thể Phó Nhậm Hiên đang nắm trọn vận mệnh của Tôn Yên trong lòng bàn tay. Cô run rẩy lùi lại, nhưng hắn chỉ tiến thêm, áp lực bức bối như chặn mọi lối thoát.

    "Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy sao?"

    Giọng nói của Phó Nhậm Hiên trầm thấp, từng lời như tiếng gió lạnh thoảng qua, nhưng đủ sức khiến Tôn Yên cảm nhận được sự tàn nhẫn bên trong.

    Đôi mắt của Phó Nhậm Hiên không hề dịu đi, thay vào đó là sự ham muốn khám phá và chiếm hữu. Hắn thấy mọi nỗi sợ, mọi xúc cảm của Tôn Yên đang hiện rõ, điều đó chỉ khiến hắn thêm thích thú.

    Tôn Yên giữ lấy tay áo choàng, nắm một cách thật chặt, cố gắng tìm một chút can đảm để đối diện.

    "Anh đừng quên." Tôn Yên khẽ thở, giọng run rẩy: "Hôn ước là do gia đình hai bên sắp xếp, không có nghĩa là anh có quyền sở hữu tôi."

    Lời Tôn Yên vừa dứt, Phó Nhậm Hiên bật cười khẽ, tiếng cười như cắt qua không gian tĩnh mịch. Hắn nắm chặt cổ tay cô, kéo lại gần, khiến cô không thể chống cự.

    "Quyền?" Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh từng chữ, mắt nhìn sâu vào Tôn Yên: "Nhìn tôi không có đủ quyền lực sao? Đây không còn là vấn đề của gia đình nữa. Em sẽ là của tôi, dù có đồng ý hay không."

    Tôn Yên cố gắng giằng tay ra, nhưng bàn tay Phó Nhậm Hiên siết chặt đến nỗi cô không còn chút sức lực phản kháng. Trước sự bất lực của cô, hắn chỉ càng thêm thích thú, ánh mắt như dạo chơi trên sự sợ hãi của cô.

    "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không kết hôn với anh." Tôn Yên nói, giọng như thách thức, dù sâu trong lòng là nỗi hoang mang.

    Phó Nhậm Hiên nhếch môi, như thể lời của Tôn Yên chỉ là trò đùa.

    Phó Nhậm Hiên tiếp tục giữ chặt Tôn Yên, ánh mắt sắc bén, không để cô có cơ hội trốn thoát. Nụ hôn của hắn chiếm đoạt, gần như nhấn chìm mọi sức phản kháng yếu ớt của cô.

    "Buông.. ra.."

    Tôn Yên cố vùng vẫy, giọng kêu cứu nghẹn lại, nhưng Phó Nhậm Hiên không để cô thoát khỏi sự kiểm soát. Tay hắn luồn vào mép áo choàng, động tác mạnh mẽ khiến cô giật mình kinh hãi.

    "Dừng.. lại.."

    Tuy nhiên, cảm giác bất lực và sợ hãi không làm cô chùn bước. Tôn Yên cố gắng dồn hết sức lực còn lại để đẩy Phó Nhậm Hiên ra, ánh mắt lạnh lẽo lộ vẻ không khuất phục.

    "Phó Nhậm Hiên, anh buông tôi ra!"

    Bị ánh nhìn ấy thách thức, Phó Nhậm Hiên dừng lại một thoáng, rồi cười khẩy, như thể Tôn Yên chỉ là một món đồ chơi làm hắn thấy thích thú.

    Tôn Yên nằm dưới sức nặng của Phó Nhậm Hiên, đôi môi lại bị khóa chặt trong nụ hôn chiếm hữu và thô bạo.

    Cảm giác ngột ngạt khiến Tôn Yên gần như nghẹt thở, tiếng kêu cứu bị mắc kẹt trong cổ họng, chỉ phát ra những âm thanh yếu ớt và đầy tuyệt vọng. Đôi tay cô cố vùng vẫy, nắm lấy cánh tay Phó Nhậm Hiên, nhưng sức lực chênh lệch khiến cô gần như bất lực.

    Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên không hề nhẹ nhàng, mà là sự xâm chiếm lạnh lẽo, thể hiện rõ ý muốn kiểm soát hoàn toàn. Hắn như đang thử thách sức kháng cự của Tôn Yên, ánh mắt lạnh lùng không hề tỏ ra mảy may cảm thông.

    Tôn Yên càng cựa quậy, Phó Nhậm Hiên lại càng siết chặt hơn, tay hắn bắt đầu lướt dọc theo đường viền áo choàng, khiến cô kinh hãi và kêu lên lần nữa, giọng yếu ớt và gần như lạc đi.

    "Làm ơn.. buông ra.."

    Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí. Phó Nhậm Hiên dừng lại trong chốc lát, ánh mắt đầy vẻ khó chịu nhưng vẫn không rời khỏi Tôn Yên, như thể hắn đang phân vân giữa việc nhấc máy hay tiếp tục trò chơi chiếm hữu.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  9. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 8: Chuyến đi chữa lành (phần 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Yên nức nở, cảm xúc dâng trào biến thành những lời tức giận và sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, nghẹn ngào nói:

    "Anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi không phải là đồ chơi của anh!"

    Mỗi lời nói của Tôn Yên đứt quãng giữa những giọt nước mắt, nhưng ánh mắt thì không hề lay chuyển, chứa đựng sự tức giận xen lẫn tuyệt vọng.

    Tôn Yên cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh để không bật khóc, nhưng không giấu nổi nỗi bàng hoàng trước sự lạnh lùng và thái độ chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.

    Phó Nhậm Hiên khẽ nhếch môi, nhưng đôi mắt trầm xuống. Hắn nhìn Tôn Yên, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn một chút khó hiểu, như thể hắn đang cố hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

    Tôn Yên hít một hơi sâu, đẩy tay Phó Nhậm Hiên ra với tất cả sức lực có thể, lời nói của cô dứt khoát hơn: "Tôi không cần một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Anh không hiểu sao?"

    Bầu không khí căng thẳng bao trùm giữa họ, cả hai đều đứng im, sự giận dữ và nỗi đau giằng xé trong đôi mắt của Tôn Yên, khiến Phó Nhậm Hiên dường như có chút ngập ngừng.

    Tiếng chuông điện thoại bị Phó Nhậm Hiên lạnh lùng ngắt tiếng mặc cho nó reo trong sự im lặng, căn phòng rơi vào yên lặng tuyệt đối. Hắn đứng nhìn Tôn Yên, ánh mắt chứa đựng vẻ mỉa mai, như thể mọi hành động của cô chỉ là trò cười trước mặt hắn.

    Tôn Yên đưa tay lên lau nước mắt, cảm nhận rõ sự run rẩy trong từng ngón tay. Cô biết quá rõ sự phức tạp của tình thế này. Cô không còn là Tôn Yên trước kia, kẻ từng bám đuổi và khao khát từng cái nhìn từ Phó Nhậm Hiên.

    Giờ đây, Tôn Yên chỉ muốn thoát khỏi sự đe dọa của Phó Nhậm Hiên, tránh xa khỏi số phận bi thảm mà bản thân đã biết trước.

    Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên trở nên sắc lạnh hơn, đầy vẻ xem thường.

    "Em diễn cũng giỏi đấy." Phó Nhậm Hiên nhếch mép, tiến lại gần thêm một chút: "Chẳng phải chính em từng tìm mọi cách để lên giường tôi sao? Giờ giả vờ ngây thơ là có ý gì?"

    Giọng Phó Nhậm Hiên cất lên, mỗi lời nói như từng nhát dao đâm vào lòng cô. Tôn Yên cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, hít sâu và đáp trả, dù giọng còn run rẩy:

    "Phó Nhậm Hiên, tôi không phải Tôn Yên của ngày xưa nữa. Tôi không muốn tiếp tục thích anh nữa."

    Phó Nhậm Hiên khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt sắc bén thoáng chút ngạc nhiên, nhưng chỉ trong giây lát, vẻ mặt hắn lại trở về lạnh lùng.

    Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn không muốn buông tha Tôn Yên, như muốn kéo cô trở lại trò chơi nguy hiểm này.

    Tôn Yên cảm nhận rõ ràng sự đe dọa trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên, nhưng lần này, cô sẽ không lùi bước.

    Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhìn Tôn Yên, nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt điển trai của hắn, như thể mọi cảm xúc của cô chỉ là thứ gì đó vô nghĩa trong mắt hắn.

    "Hôn ước này sẽ diễn ra như kế hoạch của hai bên gia đình."

    Phó Nhậm Hiên tuyên bố, giọng điệu không hề có chút do dự nào. Những từ ngữ ấy như một bản án tử hình dành cho Tôn Yên, khiến cô cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực.

    Phó Nhậm Hiên vừa dứt lời, liền với tay cầm điện thoại, chuẩn bị rời đi mà không hề ngoảnh lại.

    Tôn Yên cảm thấy một cơn sóng đau đớn dâng lên trong lòng: "Đợi đã!"

    Tôn Yên hét lên, tiếng nói của mình vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Nhưng Phó Nhậm Hiên không dừng lại, bước chân hắn như muốn khẳng định rằng cô không thể thay đổi được bất cứ điều gì.

    Tôn Yên ôm đầu, nước mắt chảy dài trên gò má, từng giọt như thấm vào nỗi tuyệt vọng.

    "Không, không.. tôi không muốn đính hôn với anh."

    Tôn Yên hét lên, hy vọng rằng tiếng hét của mình có thể chạm đến chút nào đó trong tâm trí của Phó Nhậm Hiên. Nhưng mọi thứ dường như chỉ là tiếng vọng lại trong căn phòng trống rỗng.

    Tôn Yên cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng trong lòng tràn ngập nỗi hoang mang. Nhất định phải huỷ hôn, phải tìm cách thoát khỏi mớ rối ren này.

    Từng hơi thở nặng nề, từng suy nghĩ hỗn loạn khiến Tôn Yên cảm thấy như đang đứng giữa một bức tường vô hình. Cô không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng một điều chắc chắn là cô sẽ không để Phó Nhậm Hiên điều khiển cuộc đời mình thêm lần nào nữa.

    Tôn Yên trở về biệt thự Tư gia, tâm trạng nặng nề và rối bời. Cánh cửa vừa mở ra, ông ngoại Tư đã đứng chờ ở phòng khách. Thấy cháu gái mình khóc lóc, mắt đỏ hoe, ông liền cau mày, lo lắng hỏi:

    "Cháu gái, sao vậy? Tại sao lại khóc nhiều như thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

    Giọng ông Tư đầy trăn trở, ông đưa tay ra, định ôm Tôn Yên vào lòng để an ủi. Nhưng cô lại lùi lại một bước, không muốn ông thấy mình yếu đuối. Tôn Yên chỉ biết cúi đầu, nước mắt lại rơi lã chã.

    "Ông ơi, con không muốn.. không muốn kết hôn với Phó Nhậm Hiên."

    Tôn Yên nức nở, giọng nói lắp bắp: "Hắn ta.. hắn ta không phải người tốt.. Hắn chỉ coi con như một món đồ chơi."

    Ông Tư nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt lo lắng hiện lên: "Tại sao con lại nghĩ như vậy? Cậu ta có điều gì khiến con cảm thấy sợ hãi?"

    Tôn Yên nhìn ông, trong lòng lại dâng lên cảm xúc tội lỗi vì không thể giải thích rõ ràng: "Con.. con cảm thấy hắn lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn không thương con, ông à!"

    Ông ngoại Tư lắc đầu, nắm lấy tay Tôn Yên và kéo nhẹ lại gần mình:

    "Tiểu Yên à, hôn nhân không chỉ dựa vào tình cảm. Con phải xem xét nhiều điều. Phó Nhậm Hiên là một người có tiếng tăm, gia tộc cũng rất có thế lực. Nhưng nếu con thực sự không hạnh phúc.."

    "Ông, con không thể!" Tôn Yên ngắt lời, sự giận dữ trong cô lại bùng lên: "Con không thể chịu đựng thêm nữa. Con muốn huỷ hôn!"

    Ông Tư thở dài, hiểu rằng Tôn Yên đang ở trong tình thế rất khó khăn: "Con hãy bình tĩnh đã. Hãy cho ông biết mọi chuyện, từ đầu đến cuối. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết."

    Trong lòng Tôn Yên dần dần bình tĩnh lại. Cô biết rằng ông ngoại là người duy nhất luôn đứng về phía mình. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của ông, cô cảm thấy khó khăn hơn bao giờ hết.

    Tôn Yên cảm thấy bản thân không thể nói ra được sự thật. Nếu kể về những gì đã xảy ra, về việc mình đã xuyên không vào cơ thể của Tôn Yên, về những gì diễn ra trong tiểu thuyết mà cô đã đọc, chắc chắn không ai tin cô.

    "Ông à." Tôn Yên nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt: "Con.. con không sao cả."

    Nước mắt lại trào ra, Tôn Yên ôm chầm lấy ông ngoại, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay ông.

    Ông Tư vỗ về lưng Tôn Yên: "Không sao đâu, Tiểu Yên. Con cứ nói ra hết những gì con cảm thấy, ông sẽ không phán xét con đâu."

    Tôn Yên nín khóc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề. Cô đã chịu đựng quá nhiều. Hình ảnh Phó Nhậm Hiên lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng đầy sức hút vẫn hiện rõ trong tâm trí cô. Cô sợ hãi vì biết rằng theo cốt truyện, Phó Nhậm Hiên sẽ yêu Tôn Nghiên, đến một ngày, hắn có thể sẽ ra tay chém đầu cô như trong tiểu thuyết.

    "Con chỉ cảm thấy sợ hãi." Tôn Yên thì thầm: "Sợ rằng mọi thứ sẽ không như mình mong muốn. Phó Nhậm Hiên.. hắn ta không phải là người mà con có thể tin tưởng."

    "Con phải tự bảo vệ bản thân." Ông Tư nói: "Nếu Phó Nhậm Hiên thực sự không đối xử tốt với con, chúng ta có thể tìm cách huỷ bỏ hôn ước này. Ông sẽ không để con phải chịu đựng thêm nữa."

    Câu nói ấy như một ánh sáng le lói giữa bóng tối. Tôn Yên hít một hơi thật sâu, gật đầu lia lịa. Cô không thể sống trong sự sợ hãi và bất an này mãi. Cô phải tìm ra cách để thoát khỏi vòng tay của Phó Nhậm Hiên, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.

    Tôn Yên dần dần bình tĩnh lại, nhưng nỗi lo lắng vẫn đeo bám trong tâm trí. Tôn Yên biết rằng mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Cô đã không còn là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết nữa. Cô là Tôn Yên, cô sẽ không để cho số phận của mình bị định đoạt bởi những kẻ khác.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  10. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 9: Hủy hôn? Nằm mơ đi! (phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư ký Đỗ bước vào văn phòng của Phó Nhậm Hiên trong khách sạn Ngàn Sao, cậu cầm trên tay những tài liệu cần thiết.

    "Thưa Phó tổng, bộ váy mà ngài đã chuẩn bị cho Tôn Nghiên đã được gửi đến Tôn gia." Cậu ta thông báo.

    Nghe đến tên Tôn Nghiên, Phó Nhậm Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn nhíu mày, hỏi: "Mua hồi nào? Tại sao lại mua như vậy?"

    Thư ký Đỗ nhìn Phó Nhậm Hiên, vẻ mặt ngạc nhiên: "Không phải ngài thích Tôn Nghiên và ghét Tôn Yên sao?"

    Phó Nhậm Hiên chợt nhớ ra điều gì đó.

    Những biểu hiện gần đây của Tôn Yên khiến Phó Nhậm Hiên không thể không suy nghĩ. Cô ấy đã thể hiện tình cảm với hắn, một tình yêu sâu sắc đến mức ghen tuông và cố tình tránh xa hắn. Hắn cười nham hiểm, một ý tưởng mới xuất hiện trong đầu.

    "Không." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu tràn đầy sự tự tin: "Đó là cơ hội để tôi lấy lòng Tôn gia, thúc đẩy hôn sự này nhanh hơn."

    Thư ký Đỗ nhìn Phó Nhậm Hiên, vẫn còn bối rối: "Nhưng ngài có chắc rằng đây là quyết định đúng đắn không? Tôn Nghiên có thể sẽ không vui nếu biết điều này."

    Phó Nhậm Hiên chỉ cười lạnh lùng, ánh mắt lấp lánh sự kiêu ngạo: "Đừng lo lắng. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi. Tôn Nghiên sẽ là một phần của hình ảnh hoàn hảo mà tôi muốn xây dựng. Còn Tôn Yên.. cô ấy sẽ phải học cách chấp nhận vị trí của mình."

    Trong lòng Phó Nhậm Hiên, sự thích thú với trò chơi quyền lực này dần dần lớn lên. Hắn muốn xem phản ứng của Tôn Yên khi biết rằng hắn không chỉ dành sự quan tâm cho Tôn Nghiên mà còn đang chủ động thúc đẩy mối quan hệ với Tôn gia.

    Tôn Yên sẽ không thể nào dễ dàng thoát khỏi cái bóng của Phó Nhậm Hiên, hắn sẽ chứng minh điều đó cho cô gái đó biết.

    Ông ngoại Tư gõ cửa phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên trong khách sạn Ngàn Sao, trong lòng tràn đầy lo lắng. Ông nghe nói rằng Phó Nhậm Hiên đang công tác ở đây và quyết định đến chào hỏi, nhưng không ngờ cuộc gặp gỡ này lại có thể ảnh hưởng đến cháu gái mình, Tôn Yên.

    Khi cửa mở ra, Phó Nhậm Hiên đứng bên trong, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn giữ được phong thái điềm tĩnh của một doanh nhân thành đạt.

    Ông Tư gật đầu, cố gắng nở một nụ cười: "Chào cậu, Nhậm Hiên, tôi nghe nói cậu đang làm công tác ở đây, nên tôi đến chào hỏi."

    "Chào ông, chủ tịch Tư."

    Phó Nhậm Hiên trả lời, giọng nói trầm ấm nhưng không thiếu phần xa cách. Hắn mời ông vào, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ về lý do ông Tư đến.

    Ông Tư không ngồi xuống ngay mà dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên.

    "Tôi muốn nói về cháu gái tôi, Tôn Yên. Gần đây tôi thấy con bé rất buồn. Tôi nghĩ.. có thể cậu và Phó gia cần xem xét lại hôn ước này."

    Phó Nhậm Hiên nhướng mày, cảm thấy bị châm chọc: "Tôi không hiểu ý ông. Tôn Yên và tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu nhau. Cô ấy sẽ sớm thích nghi với vai trò của một người phụ nữ đứng bên cạnh tôi."

    "Nhưng tôi nghe nói cậu đã khiến cháu tôi khóc." Ông Tư kiên quyết nói, không chịu để vấn đề trôi qua dễ dàng: "Tôi không muốn cháu gái mình bị tổn thương. Cậu là một người thành đạt, nhưng với cách cư xử như vậy, tôi e rằng sẽ không tốt cho Tiểu Yên."

    Phó Nhậm Hiên cười khẩy, một nụ cười lạnh lùng: "Ông không cần phải lo lắng. Tôn Yên đủ mạnh mẽ để vượt qua những thử thách. Hôn sự này đã được hai bên gia đình sắp đặt, nó sẽ diễn ra như kế hoạch."

    "Nhưng tôi không muốn cháu gái mình phải chịu đựng một mối quan hệ mà con bé không thực sự hạnh phúc." Ông Tư khăng khăng: "Tôi đã nghĩ đến việc huỷ hôn. Nếu điều này làm con bé đau khổ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ con bé."

    Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng hắn không thể hiện rõ sự tức giận. Thay vào đó, hắn giữ vẻ điềm tĩnh, châm chọc:

    "Nếu ông quyết định huỷ hôn, ông có nghĩ đến hậu quả không? Hôn ước này không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến danh dự và mối quan hệ giữa hai gia tộc."

    Ông Tư cảm thấy áp lực nhưng không lùi bước: "Tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ Tiểu Yên. Tôi không thể để cháu gái mình rơi vào tay một người mà không biết trân trọng tình cảm của con bé. Tiểu Yên xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc."

    Trong không gian tĩnh lặng, sự đối đầu giữa hai người đàn ông trở nên căng thẳng.

    Phó Nhậm Hiên cảm thấy bị thách thức, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng những gì ông Tư nói có phần nào đó hợp lý.

    Câu chuyện của Tôn Yên đã khiến Phó Nhậm Hiên bắt đầu suy nghĩ lại về mối quan hệ này, và có thể, có điều gì đó trong lòng hắn thực sự muốn thay đổi.

    Phó Nhậm Hiên cười khẩy, âm thanh lạnh lẽo đến cùng cực. Hắn nhìn thẳng vào ông Tư, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào:

    "Ông Tư à, Tôn Yên mang họ Tôn, không phải họ Tư. Quyết định của Tôn gia đã được đưa ra, họ đã quyết định để Tôn Yên làm phó phu nhân. Điều này Tư gia không có quyền nhúng tay vào."

    Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh từng từ, như thể muốn khẳng định vị trí của mình trong mối quan hệ này.

    Ông Tư cảm thấy bị châm chọc, nhưng vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình: "Tôi không quan tâm đến họ Tôn hay họ Tư, điều tôi quan tâm là hạnh phúc của cháu gái tôi. Tiểu Yên dương như không có hạnh phúc khi ở bên cậu."

    "Ông không hiểu sao?"

    Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng điệu trở nên sắc lạnh hơn: "Tuần sau, khi mọi chuyện ở đây được giải quyết xong, tôi sẽ đưa Tôn Yên về. Điều này không thể thay đổi. Ông hãy chuẩn bị tinh thần cho điều đó."

    Ông Tư cắn chặt môi, cảm thấy sự kiên quyết trong lời nói của Phó Nhậm Hiên: "Tôi sẽ không ngồi yên nhìn cháu gái mình đau khổ. Tôi không thể chấp nhận hôn sự này nếu nó chỉ mang lại tổn thương cho Tiểu Yên."

    Phó Nhậm Hiên bước tới gần ông Tư, ánh mắt đầy thách thức:

    "Ông hãy nhớ, tôi là người đứng đầu ở Nguyệt Thành, tôi không dễ dàng từ bỏ những gì mình đã quyết định. Nếu Tôn Yên là người mà tôi đã chọn, thì không ai có thể can thiệp vào mối quan hệ này."

    Ông Tư cảm nhận được sức mạnh trong từng lời nói của Phó Nhậm Hiên, nhưng lòng ông vẫn tiếp tục: "Tôi sẽ tìm cách để bảo vệ Tiểu Yên. Dù cho chuyện gì xảy ra, tôi cũng không bỏ cuộc."

    Phó Nhậm Hiên khẽ lắc đầu, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi:

    "Tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Trong xã hội này, không phải lúc nào tình cảm cũng có thể chiến thắng được quyền lực và tiền bạc."

    Cuộc đối đầu giữa hai người đàn ông trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

    Ông Tư cảm thấy lo lắng cho tương lai của Tôn Yên, còn Phó Nhậm Hiên thì quyết tâm thực hiện những gì hắn đã hoạch định. Hắn không thể để bất kỳ ai cản trở con đường của mình, đặc biệt là trong vấn đề liên quan đến Tôn Yên.

    Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào ông ngoại Tư, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động. Hắn hất cằm về phía cửa, ra hiệu cho thư ký Đỗ bước vào với một tập tài liệu dày cộp trong tay.

    "Ông Tư." Phó Nhậm Hiên bắt đầu:

    "Tư thị hiện đang gặp khó khăn tài chính. Tôi có thể tài trợ để giúp đỡ, nhưng đổi lại, tôi muốn ông hãy im lặng và ủng hộ cuộc hôn nhân này."

    Ông Tư sững sờ, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Phó Nhậm Hiên không chỉ đơn giản là một tài phiệt có quyền lực mà còn là người biết cách lợi dụng tình thế để đạt được mục đích của mình.

    "Phó Nhậm Hiên, cậu không thể sử dụng tiền bạc để ép buộc tôi phải chấp nhận hôn ước này!" Ông Tư phản đối, giọng ông tràn ngập sự tức giận và bất bình.

    "Tôi không ép buộc ông." Phó Nhậm Hiên trả lời một cách bình thản, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của ông Tư: "Tôi chỉ đang đưa ra một đề nghị hợp lý. Nếu ông muốn Tư thị thoát khỏi khó khăn, tôi có thể giúp. Nhưng đổi lại, ông phải hiểu rằng hôn ước này sẽ diễn ra, Tôn Yên sẽ trở thành Phó phu nhân."

    Ông Tư nhìn tập tài liệu trong tay thư ký Đỗ, cảm thấy một sự cám dỗ mơ hồ. Nhưng tình yêu thương dành cho cháu gái khiến ông không thể chấp nhận cái giá phải trả quá đắt.

    "Tôi sẽ không để Tiểu Yên phải chịu đựng chỉ vì lợi ích của Tư thị."

    "Ông đang đánh cược với tương lai của Tư thị, không chỉ riêng mình ông."

    Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:

    "Hãy nhớ rằng, sự lựa chọn của ông sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Tôi không muốn dùng sức mạnh của mình để hủy hoại ông, nhưng nếu ông không hợp tác, hậu quả sẽ không dễ dàng để ông có chấp nhận được."

    Ông Tư cảm thấy nỗi lo lắng và bất lực dâng lên: "Nếu Tiểu Yên không hạnh phúc, tôi cũng sẽ không thể sống yên ổn với quyết định của mình."

    "Tôn Yên sẽ không phải khổ sở." Phó Nhậm Hiên khẳng định, giọng điệu mang chút châm chọc:

    "Cô ấy sẽ có một vị trí cao quý và được yêu thương, ít nhất là từ một người như tôi. Nếu ông không thể nhìn thấy điều đó, thì có lẽ ông thật sự không hiểu rõ về Tôn Yên."
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...