Đam Mỹ Cược - Hữu Trà Vô Tửu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hữu Trà Vô Tửu, 19 Tháng mười một 2021.

  1. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28

    [​IMG]

    * * *​

    "Doãn Tư, ngươi luôn miệng nói yêu ta nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi chứng minh lời ngươi nói cả.."

    "Mặc Linh.. quay đầu là bờ."

    "Ha, sau lưng ta bây giờ chính là vực Vô Tang ngươi bảo ta quay đầu sao?"

    "Được ngươi nói ngươi yêu ta đúng không? Đến đây đi, ta buông bỏ tất cả chúng ta cùng nhau *táng mệnh tại đây, ngươi thấy sao?"

    "Được"

    "Nhị sư huynh.. ngươi không sợ sao?"

    "Ta đã dám cược thì sợ gì sẽ thua."

    Doãn Tư cắm mạnh thanh kiếm Tận Linh vào tảng đá từng bước tiến lại gần Mặc Linh.

    "Mặc Linh, Doãn Tư ta trong đời có ba lần nguyện, lần thứ nhất là ngày đầu tiên ngươi bước vào cửa Doãn gia ta bái sư, gọi ta một tiếng nhị sư huynh, lúc ấy ta đã nguyện sẽ bảo vệ cho tiểu sư đệ là ngươi thật tốt."

    Mặc Linh siết chặt thanh kiếm trong tay chờ cơ hội sẽ ngay lập tức giết chết Doãn Tư nghe vậy thì bật cười.

    "Ha, bảo vệ ta? Bảo vệ ta bằng cách hội tụ quần hùng vây chết ta ở vực Vô Tang này hay sao? Cách bảo vệ của nhị sư huynh cũng thật là đặc biệt.."

    Doãn Tư vẫn không ngừng bước chân, mặc cho Mặc Linh chất vấn.

    "Lần thứ hai là khi ta biết được bản thân đã yêu tiểu sư đệ của mình cũng là lúc ta biết được âm mưu thống nhất giang hồ của y."

    "Ta đã nguyện sẽ đi theo y ngăn chặn không cho y lầm đường lỡ bước."

    Doãn Tư chỉ còn ba bước chân nữa là tới gần Mặc Linh y lại dừng bước làm cho Mặc Linh khó lòng mà ra tay.

    "Nhị sư huynh sao lại dừng bước? Sợ rồi sao?"

    "Phải ta sợ rồi.."

    "Ha ha ha, Nhị sư huynh đây là tình yêu một lòng một dạ của ngươi đó sao? Cười chết mất.."

    "Lần thứ ba, là khi ta đã ngăn cản ngươi bốn năm rồi nhưng trong lòng ngươi ta vẫn chỉ là kẻ thù."

    "Ta cũng đã rõ thứ làm người toàn tâm toàn ý vẫn là thống nhất giang hồ một chút cũng không thay đổi, mỗi ngày một trầm trọng đến không thể níu kéo, ta cược ngươi sẽ vì ta mà từ bỏ nhưng xem ra là không thể rồi.."

    "Nên ta đã nguyện.. sẽ chết vì ngươi."

    "Sao?"

    Mặc Linh không kịp nghe hiểu Doãn Tư nói vậy là ý gì chỉ thấy trong chớp mắt thanh kiếm Mặc Linh đang siết chặt trong tay đã đâm vào tim Doãn Tư từ lúc nào.

    "Ngươi làm gì vậy?"

    Mặc Linh lập tức bước tới ôm chặt lấy Doãn Tư đang khụy xuống.

    "Tam đệ, ta thua rồi, ta thua vì bản thân chẳng đủ trọng lượng trong lòng đệ, ta biết khi ta bước tới đệ sẽ giết ta, ta không muốn chết dưới tay đệ nó sẽ đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần."

    "Ngươi rõ là đồ ngu! Biết rõ ta sẽ giết ngươi vậy thì giết ta đi.."

    "Ta chết rồi, không có ta cản đường đệ thì thiên hạ này sẽ là của đệ."

    "Ta yêu đệ nhưng lại chẳng thể cho đệ thứ đệ muốn vậy thì ta dứt khoát chết đi, không cho được nhưng sẽ không ngăn nữa."

    "Câm miệng! Ngươi muốn ta nhớ đến ngươi sao? Chỉ bằng cái chết nực cười này? Có đáng hay không hả?"

    "Mặc Linh à, ta yêu đệ."

    Cứ như vậy.. Doãn đại hiệp cứ như vậy mà chết đi rồi.

    Quần hùng đợi mãi chẳng thấy ai xuống núi thì quyết định lên núi xem đã xảy ra chuyện gì, khi lên đến nơi thì chỉ trông thấy thanh kiếm Tận Linh cắm sâu vào tảng đá, kế bên là một gò đất cao cùng tấm bia gỗ khắc 4 chữ "Doãn Tư Chi Mộ".

    * * *

    Từ ngày Doãn Tư tự kết liễu tại vực Vô Tang, giang hồ như lâm vào địa ngục..

    Mặc Linh gần như đã thống nhất được giang hồ với thủ đoạn ngày càng tàn ác của mình.

    "Nhị sư huynh, huynh có thấy được những gì ta đã làm không? Có hối hận vì đã giải phóng con ác thú này hay không? Ha ha ha, ngu ngốc."

    Mặc Linh một mình một bầu rượu ngồi trên cây cao ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng y bất giác lại nhớ về ngày tháng ở Doãn gia sơn trang.

    * * *

    "Tam đệ, có phải đệ làm gãy kiếm gỗ của ta rồi không?"

    "Nhị sư huynh à, huynh không thương đệ nữa sao?"

    "Được rồi, không luyện nữa đi bắt thỏ."

    * * *

    "Mặc Linh! Ngươi vậy mà dám luyện võ công tà đạo? Doãn Hành, Doãn Tư lập tức bắt nó lại tống vào ngục, Doãn gia không thể có thứ đệ tử như thế được."

    "Ha, sư phụ xin thứ lỗi cho Mặc Linh bất kính"

    "Tam đệ.. dừng tay lại đi vẫn chưa muộn."

    "Nhị sư huynh đa tạ huynh bao lâu nay đã quan tâm ta, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng nếu như có gặp lại ta hy vọng huynh vẫn là bạn không phải địch, cáo từ."

    * * *

    "Mặc Linh, cùng ta trở về đi."

    "Doãn Tư ngươi là âm hồn không tan sao hả? Tại sao cứ phải ngăn ta làm gì? Doãn gia không phải không hỏi chuyện đời nữa hay sao? Cút về đi."

    "Doãn gia không còn nữa.. chỉ còn ta và đệ thôi."

    ".. Kẻ nào?"

    "Cùng ta trở về đi."

    "Doãn Tư, ta đã không còn là tam đệ của ngươi từ lâu rồi.."

    "Mặc Linh, ta yêu đệ."

    "Sao? Yêu ta?"

    "Phải."

    "Ha ha ha, vậy được thôi nhị sư huynh, nào đến đây cùng ta thống nhất giang hồ đi."

    "Ta yêu đệ, ta cược đệ sẽ vì ta mà từ bỏ tất cả cho dù là ôm nhau cùng chết."

    * * *

    "Ha ha ha, thua rồi, huynh thua rồi."

    Trong đêm tối tĩnh lặng một mình Mặc Linh vừa uống rượu vừa cười như kẻ điên không biết bản thân là ai.. từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc rồi y khóc rồi.

    "Nhị sư huynh, ta đã có được giang hồ như ý nguyện của ta rồi nhưng tại sao lại không vui như ta đã từng mơ thấy chứ? Lạnh lẽo cô đơn.. huynh bỏ ta, huynh dám bỏ ta, huynh không yêu ta nữa.. ĐI CHẾT ĐI."

    Mặc Linh tức giận ném bình rượu vào hồ làm gợn lên làn sóng mạnh mẽ lan tỏa trên mặt hồ cũng giống như nội tâm của y lúc này.

    "Tại sao lại không vui? Ta đã dùng thời gian năm năm để chứng minh cho huynh thấy giấc mộng của ta đẹp đến thế nào, ta làm được rồi.. khen ta đi, nhị sư huynh ta không sai đúng không?"

    "Nhị sư huynh à, ta chơi đủ rồi, dẫn ta về nhà đi.. ta quên đường mất rồi."

    Nói rồi Mặc Linh khóc nấc lên nghẹn ngào chua chát, háo thắng cố chấp đánh đổi sinh mạng người khác để đạt được mục đích của bản thân nhưng kết quả thì sao?

    Cho dù có là ngai vàng thì cũng chỉ có một mình, cô độc lạnh lẽo biết bao.

    "Nhị sư huynh.. huynh dùng cả mạng mình để cược ta sẽ từ bỏ phải không? Ngu ngốc, hiện giờ có ai không sợ ta, có ai dám không nghe lời ta, có ai dám.. ngăn ta?"

    Nói rồi y chợt ngẩn người nhìn xuống mặt hồ, cũng phải thôi ngoài kẻ ngu nhị sư huynh của y ra làm gì có ai đủ can đảm ngăn y lại.

    Mặc Linh y thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không ghê tay, y có cái gì để cho nhị sư huynh yêu y chứ?

    Phải chăng hắn chỉ là nhớ nhung ngày tháng y còn là một tiểu sư đệ ngoan ngoãn đáng yêu?

    Hay vì hắn đã không còn người thân nữa, nên muốn y quay về cùng hắn? Nhưng mà làm sao y có thể quay về đây.

    Mặc Linh thở dài, lau đi nước mắt.

    "Giang hồ này chỉ có thế, ta chán rồi."

    Mặc Linh nói rồi lao xuống khỏi cây một mạch chạy thẳng lên núi, nơi y muốn đến chính là vực Vô Tang, đêm khuya gió lạnh không ngừng đánh mạnh vào người y cũng không ngừng lại, chẳng mấy chốc y đã đến rồi.

    "Nhị sư huynh."

    Mặc Linh từng bước nhẹ nhàng đến bên mộ của Doãn Tư, y quỳ xuống đưa tay vuốt nhẹ lên bia mộ.

    "Nhị sư huynh, huynh có lạnh không? Cô đơn không?"

    "Nhị sư huynh à, huynh là đại anh hùng vậy có phải sẽ được đi gặp người thân không? Đời này của ta chỉ toàn làm chuyện ác có phải ta sẽ lại một mình ở địa ngục hay không?"

    "Nhị sư huynh mau trả lời ta đi.."

    "Nhị sư huynh à ta sai rồi, thứ ta muốn thật xấu xí biết bao, một chút cũng không thú vị."

    "Ta nhớ Doãn gia sơn trang, ta nhớ đại sư huynh, ta nhớ sư phụ, ta hối hận đã quá muộn rồi, biết bao nhiêu người đã chết vì ta, ta sợ lắm."

    Mặc Linh lảo đảo đứng lên, dùng sức muốn rút kiếm Tận Linh ra khỏi đá.

    "Nhị sư huynh à ta xấu xa như vậy, huynh có còn yêu ta không? Có còn chờ ta không?"

    *Keng*

    Mặc Linh đã rút được kiếm rồi, y siết kiếm trong tay lại quỳ xuống ôm lấy bia mộ.

    Y đã nghĩ ra cách có thể quay về cùng nhị sư huynh của y, y muốn đến gần hắn, ôm chặt lấy hắn.

    Nhưng y lại sợ bàn tay nhiễm đầy máu của mình sẽ làm bẩn *bạch y của hắn.

    Y cũng sợ mình đến rồi nhị sư huynh lại không ở đó, hắn sẽ ở nơi tươi sáng, còn y sẽ phải chịu đày đọa trong tăm tối vì chính những tội ác của mình.

    "Nhị sư huynh, ta thua huynh thắng rồi, nếu như ta phải xuống địa ngục huynh có thể đến nhìn ta một lần có được không?"

    Y nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bia mộ.

    "Im lặng nghĩa là đồng ý."

    * * *

    Hôm nay là ngày giỗ của Doãn đại hiệp, một đoàn người cùng nhau lên núi để tưởng nhớ vị anh hùng này.

    Lên đến vực Vô Tang không biết họ đã thấy gì mặt ai cũng đầy vẻ hoang mang, thì ra là ai đó bị một thanh kiếm đâm xuyên tim nhưng tư thế lại quỳ xuống ôm lấy bia mộ.

    Đoàn người bàn tán xôn xao, một người trong số họ dũng cảm tiến lên trước.

    "Đây.. đây không phải là Mặc ma đầu sao?"

    Đoàn người nghe thế càng hoang mang hơn, sao Mặc ma đầu lại bị kiếm Tận Linh đâm xuyên tim? Càng khó hiểu hơn là Mặc ma đầu tại sao lại ôm bia mộ của Doãn đại hiệp.

    Đoàn người cùng nhau chạy đến nhìn cho rõ có thật sự là Mặc ma đầu hay không, vậy mà đúng là y.

    "Ha ha ha, thay trời hành đạo, giết hay lắm."

    Không biết là ai nói nhưng đoàn người lại chẳng quan tâm vì giờ ai nấy đều cười, ai nấy đều tung hô vị anh hùng đã giúp họ thay trời hành đạo.

    Cuối cùng giang hồ đã có thể sóng yên biển lặng rồi.

    (Hết)

    *Táng mệnh: Kết thúc mạng sống.

    *Bạch y: Áo trắng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2021
  2. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Mọi người nhận xét và góp ý giúp mình nha, mình tự biết khả năng bản thân có rất nhiều yếu kém nên xin mọi người giúp đỡ ạ.
     
  3. Vyl Hana

    Bài viết:
    115
  4. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Cảm ơn bạn nhiều nhiều~mình sẽ ngày một cố gắng hơn nè.
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
  6. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Cảm ơn bạn đã góp ý, mình sẽ rút kinh nghiệm nè.
     
  7. Bán Nguyệt Vẫn một mình làm bạn với cô đơn...

    Bài viết:
    232
    Mặc dù thoại hơi nhiều nhưng mình thấy khá hợp lí, dẫn thoại để bộc bạch nội tâm nhân vật. Truyện hay quá bạn ơi, xúc động lắm!

    *qobe 18*
     
  8. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Cảm ơn bạn nhiều nhiều~
     
  9. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Mình thì theo trường phái logic, nên có cảm giác hơi hơi không hợp lí lắm.

    Kiếm đã đâm vào đá, cuối truyện lại đâm xuyên tim, là rút kiếm ra rồi đâm xong ôm bia mộ chết? Chỗ này khai thác đáng lí phải quằn quại hơn, mình đọc chưa cảm được cái ngược thì truyện đã kết rồi. Hơi bị vội vàng luôn ý.

    Với chữ "tán mệnh" là chia nhỏ sinh mạng, "táng mệnh" mới là kết thúc mạng sống (tán là chia nhỏ, cà ra thành bột; táng là chôn).

    Góp ý trên tinh thần xây dựng, không nhằm mục đích đả kích nha đồng chí.
     
  10. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Cảm ơn bạn đã góp ý, mình sẽ rút kinh nghiệm nè.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...