Cúc Dại Mỏng manh cúc nở ven đường Ngập trong khói bụi mà dường như không Hồn nhiên giữa buổi đục trong Đất già, cỏ rối mà không nản lòng Cúc dại đấy, có ai trồng Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay Thản nhiên như gió vậy thôi Tâm tư chi lắm để rồi hóa sương. Trái đời lắc giữa nhịp chuông Biết đâu địa ngục thiên đường mà rơi Gáo nước cặn chứa mặt trời Ai đem tạt cả tiếng cười vào ai Nhìn cúc dại nở sớm mai Sắc không vay mượn chẳng phai bao giờ Cởi mình về với hoang sơ Trút trăm khát hạt vật vờ ngóng trông Ta về một sớm đầu đông Thầm nghe cúc thắp lửa nồng trong mưa.