[Cover Lời Việt] Độ Ta Không Độ Nàng - Sakura Shan: Lời: Từng tự tay ta gieo xuống nỗi vấn vương từ mấy đời Hỏi tiểu tăng quay đầu chưa? Tiếng mõ đã dần im lặng Chùa này đã vắng bóng nàng Bồ đề chẳng độ cho Bỉ ngạn đầy sân đỏ thắm Phật kinh vài quyển khó lưu Nàng rời nhà đi xa mãi Chẳng thể giãi bày yêu hận Hỏi còn kịp quay đầu không? Để ngắm nụ cười của nàng Phải làm sao trút áo phật Trả nàng một mái nhà đây? Vì sao độ ta không độ nàng? Từng tự tay ta gieo xuống nỗi vấn vương từ mấy đời Hỏi tiểu tăng quay đầu chưa? Tiếng mõ đã dần im lặng Chùa này đã vắng bóng nàng Bồ đề chẳng độ cho Bỉ ngạn đầy sân đỏ thắm Phật kinh vài quyển khó lưu Nàng rời nhà đi xa mãi Chẳng thể giãi bày yêu hận Hỏi còn kịp quay đầu không? Để ngắm nụ cười của nàng Phải làm sao trút áo phật Trả nàng một mái nhà đây? Vì sao độ ta không độ nàng? Lòng quyết tâm ta vẫn không đổi Vẫn chẳng nghe được câu biệt ly Ngoài chùa trời đã sang tiết nào rồi? Chẳng còn hồ điệp thành đôi Ta sớm đã quy y Phật rồi Cố chấp cõi trần buông thôi Nàng trồng bỉ ngạn đầy chùa dâng Phật Lời nguyền cửa Phật khó đổi Trần duyên ta nào biết đâu Chỉ biết nàng là ngọt ngào Nàng chẳng còn ở trang viên này nữa mới biết lệ mặn thế nào Tiếng chuông chẳng vang sớm trưa Linh hồn siêu độ làm sao? Quên con đường trần thế từng bước Hận chẳng thể chiếu cố nhau Chẳng tiếc nuối giữ thanh quy Chẳng còn bỉ ngạn phân phi Mới hiểu thấu tương tư sẽ thành đôi nhưng không thể truy cầu chi Nàng chết bên hồ, trông quan ải Làm sao không vương tình ái? Kiếp sau nguyện chẳng làm tăng Khăn hỉ đỏ chỉ dành nàng thôi Khăn hỉ này.. chỉ dành nàng thôi. Thổi hoài không ngưng, cơn gió đã khiến niên hoa rối loạn Chàng lại để tóc dài thôi cất mõ đi chẳng màng Bồ đề chẳng thấy bóng nàng Lại trải mấy tiết hạ qua Mắt còn vương sầu bi? Nàng đã rời xa chốn đây Lại vài hồi chuông ta gõ Muôn hoa gian trần khó độ Chỉ mỉm cười cúi đầu thôi Mái tóc ai xa khuất rồi Hỏi Phật thế gian này ngài độ đã bao phàm nhân Nhưng sao độ ta không độ nàng? Thổi hoài không ngưng, cơn gió đã khiến niên hoa rối loạn Chàng lại để tóc dài thôi cất mõ đi chẳng màng Bồ đề chẳng thấy bóng nàng Lại trải mấy tiết hạ qua Mắt còn vương sầu bi? Nàng đã rời xa chốn đây Lại vài hồi chuông ta gõ Muôn hoa gian trần khó độ Chỉ mỉm cười cúi đầu thôi Mái tóc ai xa khuất rồi Hỏi Phật thế gian này ngài độ đã bao phàm nhân Nhưng sao độ ta không độ nàng?