Ngôn Tình [Convert] Tuổi Trẻ Bắt Đầu Từ Việc Gặp Anh - Trư Bảo Bảo Manh Manh Đát

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi Otsutsuki, 12 Tháng mười 2020.

  1. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Tuổi Trẻ Bắt Đầu Từ Việc Gặp Anh

    Tên tiếng Trung của truyện: 青春从遇见他开始

    Tên tác giả: Trư Bảo Bảo Manh Manh Đát

    Converter: Otsutsuki

    Thể loại: Lãng mạn, hiện đại

    Lịch đăng: Tất cả các ngày trong tuần, một ngày nhiều chương

    Số chương truyện gốc: 4919

    Góp ý, thảo luận tại: [Thảo luận - Góp ý] - - Các tác phẩm của Otsutsuki

    Văn án:

    Sau khi họ chia tay 7 năm trước, anh đột ngột biến mất, 7 năm sau anh

    Đột ngột xuất hiện vào đêm trước đám cưới của cô và tìm mọi cách để ép cô kết hôn.. Vì vậy, một tờ giấy kết hôn đã trói chặt cô bên cạnh anh. Kể từ đó, Lọ Lem dấn thân vào con đường kết hôn với một gia đình giàu có.. Hoa hậu điềm đạm độc mồm độc miệng, IQ cao biến thái​
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2020
  2. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: Thu thập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chiếc taxi màu đỏ dừng ở lối vào của khách sạn Kempinski, người phụ nữ bước xuống xe trông giống như độ tuổi đôi mươi, cô ấy mặc một chiếc váy cotton trắng đơn giản với mái tóc hơi xoăn. Sang trọng, cực kỳ đơn giản nhưng lại rất thu hút, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên tay là chiếc túi xách màu trắng và một đôi giày cao gót màu đen và có phần mộc mạc, lập tức khiến người ta cảm thấy bất tử.

    Mặc dù nàng không phải loại xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đường nét của nàng rất tinh xảo, rất dễ nhận biết, khiến người ta có cảm giác như gió xuân. Mian tình cờ thuộc về số rất ít phụ nữ có tính khí độc đáo này.

    "Ồ, Hoắc Miên, cậu đến rồi. Mau trực tiếp đến sảnh đường Hoa Mẫu Đơn ở tầng hai. Mọi người đang đợi ở đó. Nếu biết cô ở đây, mọi người sẽ rất vui." Học sinh phụ trách lễ tân ở lối vào đại sảnh nhiệt tình chỉ tay về phía cô. Trên đường, Hoắc Miên mỉm cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía lầu hai, không biết vì sao trong lòng bắt đầu có chút bất an, loại cảm giác này đã lâu không cảm thấy..

    Thật ra, cô rất ít khi tham gia các buổi đoàn tụ cấp ba. Đúng vậy, không phải vì Hoắc Miên không thích giao du, cũng không phải bởi vì cô ấy ham danh lợi, mà là bởi vì có một người khiến cô ấy khó quên trong ba năm cấp ba, cho nên cô ấy luôn né tránh trong tiềm thức.

    Lần này tôi được mời là do giáo viên trung học Diêu trực tiếp gọi điện thoại. Cô giáo Diêu đã hơn 60 tuổi và đã nghỉ hưu từ lâu, người ta nói rằng ông đã cùng con gái nhập cư đến New Zealand, nay ông đột ngột trở về Trung Quốc và tổ chức một bữa tiệc. Hoắc Miên thật sự không có lý do gì để từ chối, mặc dù trong mắt giáo viên cô chưa bao giờ là loại học sinh xuất sắc nhưng cô lại dành tình cảm cho thầy Yao không kém gì những học sinh khác.

    Hơn nữa.. người đó đã biến mất bảy năm, không nên xuất hiện trong buổi họp lớp sao?

    Hoắc Miên tự an ủi mình bằng cách này, cố gắng giảm bớt sự lo lắng chết tiệt trong lòng.

    Lúc cô đẩy cửa đi vào, trong phòng riêng đã có hơn hai mươi người, nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người đều nhìn về phía cửa, Hoắc Miên xấu hổ cười.

    "Chào mọi người, đã lâu không gặp." Cô chủ động chào hỏi.

    "Hì hì, đây không phải là đại mỹ nhân Hoắc Miên sao? Thật là hiếm thấy, ngươi thật sự tới dự tiệc, đây là từ phía tây mặt trời đi ra." Một bạn học nữ kỳ quái nói.

    Hoắc Miên ngượng ngùng cười cười không nói, lúc này mới theo dõi Hàn Xu đứng dậy đi tới, nhiệt tình chào hỏi: "Hoắc Miên, đã lâu không gặp. Mọi người rất nhớ ngươi, thế nào? Ngươi thế nào?"

    "Ừm, tôi không sao, giám sát, còn cô giáo Nghiêu thì sao?" Hoắc Miên nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy sơ hở không kiểm soát của giáo viên trưởng.

    "À, anh Diêu vừa gọi điện nói là tắc đường, lát nữa sẽ tới, tìm chỗ ngồi đi."

    Hoắc Miên gật đầu, sau đó tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống nghe anh nói. Bạn cùng lớp nói chuyện ồn ào.

    Sau khi tốt nghiệp trung học nhiều năm, con người ai cũng thay đổi rất nhiều, có người trở thành doanh nhân nổi tiếng, có người thi đỗ công chức, có người ra nước ngoài học cao hơn, tóm lại, so với những người đó, Hoắc Miên, một cô gái thiên tài với IQ 130, Nó trông xỉn màu và không còn xỉn màu nữa.

    Sau khi tốt nghiệp trung học, cô từ bỏ một trường cao đẳng nào đó ở Kyoto và theo học chuyên ngành điều dưỡng trung học của trường Y. Sau khi tốt nghiệp, cô vào bệnh viện tỉnh với tư cách là y tá thực tập và ký hợp đồng ba năm.

    Hiện tại tôi có một người bạn trai, mối quan hệ ổn định, anh ấy là bác sĩ nội trú khoa phẫu thuật não của bệnh viện này, gia cảnh tuy trung bình nhưng tương lai của anh ấy vẫn rất tốt. Hoắc Miên cảm thấy kiếp này cô đã đủ rồi, không phải giàu có mà là ổn định.

    Đúng lúc này, có người từ phía sau vỗ về cô, Hoắc Miên mới giật mình hoảng sợ quay lại.
     
  3. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2: Nam thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nhìn thấy những người đến, tôi thở phào nhẹ nhõm..

    "Linh Linh, cậu định làm tôi sợ chết khiếp sao?"

    "Ha, tớ đã đồng ý rằng cậu sẽ đợi tớ ở cửa rồi. Cùng vào đi. Chạy vào đi." Chu Linh Linh vừa nói vừa kéo ghế ngồi bên cạnh Hoắc Miên.

    "Tôi muốn đợi cậu, nhưng lại tình cờ nhìn thấy bạn học đang đón cậu ấy ở cửa. Cậu ấy nói rằng mọi người đều ở trên lầu nên tôi đi lên." Hoắc Miên cười dịu dàng.

    Chu Linh Linh, người bạn thân nhất của cô thời trung học, hiện là tiếp viên hàng không dân dụng, một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, có thể trở thành một vài người bạn thân nhất của Hoắc Miên, chỉ vì cô ấy giống như Hoắc Miên, cô ấy tốt bụng trong xương. Con gái.

    "LinhLinh, mấy ngày nay anh không bận sao?"

    "Sao anh lại bận? Hôm nay anh bận quá nên định đi thành phố Tinh, nhưng đây không phải là kịp bữa tiệc sao? Anh vừa làm việc với đồng nghiệp của mình. Nhân tiện, anh bác sĩ gia đình làm gì? Làm sao không mang theo?" "

    Hôm nay anh ấy phẫu thuật, không thể qua khỏi." "

    Ha, tốt tốt, hứa hẹn, đúng rồi, hai người gần đây ở nhà xem thế nào?" "

    Hầu, nhìn Ba trong số đó, một trong số đó không tồi. Tôi sẽ bàn bạc với bố mẹ anh ấy

    Và quyết định một trong hai." "Nhanh như vậy, ở đâu? Mua nhà là chuyện lớn, anh có thể nghĩ tới." Chu LinhLinh thuyết phục.

    "Ở đường vành đai ba, nếu đi xe buýt đi làm chỉ mất hơn 20 phút, khá là tiện." Hoắc Miên cười nhạt.

    "Chiếc nhẫn thứ ba là tốt, và giá trung bình là 8.000, phải không? Bạn trai của bạn khá là có khả năng?" Chu Linh Linh ghen tị.

    "Chúng ta không phải là trả toàn bộ, chỉ là trả trước một phần, còn lại hai người sẽ từ từ trả lại. Dù sao chúng ta vẫn còn trẻ."

    "Sau khi mua nhà xong, sẽ bàn chuyện kết hôn đúng không?" Linh Linh kéo tay Hoắc Miên hỏi lại.

    "Ừm, nếu không có tai nạn thì nên như thế này." Hoắc Miên gật đầu.

    "Tiểu Miên."

    "Chà?"

    "Em mới kết hôn như thế này.. Em thực sự muốn sao?" Chu Lingling đột nhiên hỏi với ánh mắt trịnh trọng.

    "Ồ, bây giờ hòa giải cái gì?"

    "Tiểu Miên, em có biết anh hỏi gì không? Em thật sự đã quên anh ấy rồi sao?" Giọng của Chu Linh Linh trầm xuống, nhưng Hoắc Miên vẫn lắng nghe. Rõ ràng, khi nghe thấy anh ta, trong mắt anh ta có một tia buồn bã và một dấu vết đau lòng khó nắm bắt.

    "Hòa giải thì sao? Không muốn thì sao? Tất cả đều là số phận, tôi thừa nhận, Linh Linh, tôi đã thừa nhận điều đó bảy năm trước." Hoắc Miên nói câu này với một nụ cười chua xót trên khóe miệng.

    Chu Linh Linh lập tức muốn nói gì đó, lúc này cửa phòng riêng mở ra, tất cả học sinh đều đứng dậy ngay lập tức, Hoắc Miên và Chu Lingling theo mọi người đi lên, đi theo phòng riêng nhìn qua cửa, cô có nguyện vọng, nhìn thấy Diêu giáo đầu tóc bạc. Sư phụ, và người bên cạnh Giáo viên Diêu.. thật ra là ai?

    Người đàn ông đã biến mất bảy năm, người đàn ông đã từng là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của Hoắc Miên.. Anh ta xuất hiện ở đây một cách như đang nằm mơ, khiến người ta không khỏi chuẩn bị trước.

    Trong phút chốc, Hoắc Miên cảm thấy mọi thứ thật ngớ ngẩn..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2020
  4. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 3: Căng thẳng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trời ạ, tớ không nhìn lầm chứ, người đó.. là Tần Sở sao?" Trong đám người, không biết là cô gái nào bật thốt lên, kéo mọi người ra khỏi sự kinh ngạc.

    "Tần Sở.. Đúng là Tần Sở!" Lại có bạn nữ kích động lặp lại.

    Hoắc Miên ngơ ngác nhìn bóng dáng kia. Người đó của bây giờ còn chói mắt hơn cả người đó của năm xưa, ánh hào quang tỏa ra từ anh khiến người ta không thể xem nhẹ. Chiều cao một mét tám lăm, mái tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi đen, quần tây đen. Bộđồđơn giản được mặc lên người anh cũng trở nên chói mắt. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Đây chính là người mà Hoắc Miên đã từng vô số lần gặp ở trong mơ.

    Bây giờ thật sự gặp được, cô không biết nên nói cái gì cho phải. Vào giây phút đó, cô cảm thấy tim mình đập điên cuồng như muốn nhảy ra..

    "Tiểu Miên, tớ vừa nhắc đến là anh ấy xuất hiện, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chậc chậc, tình cảnh này quá máu chó rồi, có thể so với phim truyền hình lúc tám giờ." Chu Linh Linh tỉnh lại từ sự kinh ngạc, chạm nhẹ cánh tay Hoắc Miên.

    Hoắc Miên không hề phản ứng, tâm tư vàánh mắt của côđều dừng trên người Tần Sở..

    Dung mạo của người đàn ông đó không hề thay đổi. Chỉ là, đã bảy năm trôi qua rồi, trông anh thêm phần ung dung và thành thục, khóe môi nở nụ cười như có như không. Tần Sở của trước kia luôn lạnh lùng, căn bản sẽ không có vẻ mặt thế này. Rốt cuộc là anh thay đổi hay là năm tháng thay đổi?

    Tần Sở nhìn xung quanh, lúc lướt qua Hoắc Miên cũng không có dừng lại quá lâu, chỉ coi cô như những người bạn khác, điều này làm cô có cảm giác mất mát khó hiểu.

    "Đã lâu không gặp." Tần Sở nhìn xung quanh rồi giống như vô tình chào hỏi.

    "Trời ạ, nam thần, cậu trở về thật rồi à? Không phải tớ đang nằm mơ đấy chứ! Mấy năm nay cậu chạy đi đâu thế?" Lưu Tư Dĩnh vọt tới trước mặt Tần Sở, kích động hỏi.

    Ai cũng biết thời cấp ba Lưu Tư Dĩnh cuồng si Tần Sở. Lúc đó, bởi vì Tần Sở cho nên cô ta không nói một câu nào với Hoắc Miên trong suốt ba năm cấp ba, gặp mặt cứ như kẻ thù. Bây giờ, bảy năm trôi qua rồi, cô ta vẫn không có chút tiến bộ nào, vừa thấy Tần Sở liền nhào lên, giống như chó săn đói bụng rất lâu nhìn thấy cục xương, không hề có một chút rụt rè.

    Mấy bạn nữ khác cũng vây lại, ai cũng thích nam thần đẹp trai như Tần Sở.

    "Tôi vẫn luôn học ở nước Mỹ." Đối mặt với chất vấn của mọi người, Tần Sở trả lời một cách thoải mái.

    Bảy năm, trọn bảy năm, Tần Sở hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người không biết anh đi đâu, kể cả Hoắc Miên, người mà anh yêu..

    Lúc này, lớp trưởng Hàn Húc đi lên cười nói: "Trở về là tốt rồi, lần này là lần họp lớp đông đủ nhất của lớp mình. Cô Diêu, mời cô ngồi. Mọi người cũng ngồi đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

    Tần Sở dìu cô Diêu ngồi xuống. Anh ngồi bên tay trái cô Diêu, Hàn Húc vừa định ngồi bên tay phải cô Diêu, thì chợt nghe cô Diêu gọi: "Hoắc Miên."

    "Cô Diêu." Hoắc Miên lập tức đứng dậy.

    "Lại đây, ngồi bên này." Cô Diêu khoát khoát tay.

    Hàn Húc vô cùng xấu hổ, có điều anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức hùa theo lời cô Diêu: "Mau tới đây, Tiểu Miên, cô Diêu đã lâu không gặp cậu rồi, cậu tới đây ôn chuyện với cô đi."

    Hoắc Miên gật đầu, mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải đi qua đó..

    Mỗi một bước đi, tim cô đều run lên, bởi vì cô đang tiến tới gần Tần Sở..

    Có thể là bởi vì quá căng thẳng, cho nên cô vừa ngồi xuống ghế, cốc nước thủy tinh liền bị cô đụng ngã, rơi xuống đất vỡ tan tành.
     
  5. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: Cưỡng hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ngại quá.." Hoắc Miên vội vàng xin lỗi.

    Trong lúc hoảng loạn, không biết ai đưa khăn giấy, cô cầm khăn giấy lau váy, sau khi ngẩng đầu lên mới phát hiện người đó là Tần Sở.

    "Cảm ơn." Giọng điệu của Hoắc Miên rất lạnh nhạt, như muốn xóa sạch tất cả quan hệ từng có với anh.

    Tần Sở không nói gì, chỉ là thi thoảng trò chuyện với bạn học, hình như không để ý đến Hoắc Miên.

    Cho đến khi Lưu Tư Dĩnh cố ý lớn tiếng hỏi trước mặt tất cả các bạn: "Hoắc Miên, tôi nghe nói cô sắp kết hôn rồi phải không? Chồng sắp cưới của cô là bác sĩ, không tệ, đến lúc đó đừng quên gửi thiệp mời cho mọi người, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp."

    Lưu Tư Dĩnh hỏi xong những lời này, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều hiểu ý mà quay sang nhìn phản ứng của Tần Sở.

    "Hai nhà còn đang bàn bạc, vài ngày nữa sẽ quyết định. Khi nào có quyết định, tôi nhất định sẽ thông báo với mọi người." Hoắc Miên xấu hổ cười ngượng.

    Lúc này, Hoắc Miên rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô.

    "Cô sắp kết hôn rồi?" Im lặng một lát, rốt cuộc Tần Sở cũng mở miệng nói câu nói đầu tiên với cô.

    Hoắc Miên gật đầu, ngay cả một tiếng "ừ" cũng không thốt ra được, không biết là vì sợ hãi hay là vì quá căng thẳng.

    "Ồ, chúc mừng." Khóe môi Tần Sở mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng, khiến người ta run rẩy.

    "Cảm ơn." Hoắc Miên lúng túng, khách sáo trả lời. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Tần Sở, bởi vì nụ cười trên mặt anh làm cho cô có cảm giác cực kỳ áp lực. Vô số lần cô nghĩ đến cảnh tượng gặp lại anh, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống hôm nay. Nghĩ tới đây, đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn.

    "Thật là đáng tiếc, người đẹp Hoắc của chúng ta, hoa khôi của trường chúng ta năm đó, tôi vẫn luôn cảm thấy chắc chắn cậu sẽ tìm một cậu ấm nhà giàu nào đó để kết hôn, không ngờ cậu lại bị người ta cưa đổ nhanh như vậy. Hà, thật sự đáng tiếc, biết thế thì tôi đã theo đuổi cậu rồi. Hay là cậu đừng lấy chồng nữa, cậu thấy tôi thế nào?" Ngụy Đông từ xưa đến giờ đều lưu manh, sau khi uống mấy cốc rượu liền bắt đầu nói đùa.

    Gia đình Ngụy Đông không tệ, cha anh ta buôn bán vật liệu xây dựng. Mấy năm nay, ngành bất động sản phát triển nhanh chóng, anh ta và cha làm ăn rất khá. Cho nên, mỗi lần họp lớp, ngay cả nói đùa anh ta cũng nói thoải mái như thế.

    Chu Linh Linh lập tức lườm Ngụy Đông, tức giận mắng: "Thôi đi, không tới lượt cậu theo đuổi Hoắc Miên đâu, mơ đi nhé, khi còn đi học cậu còn thua nam thần rồi, bây giờ sao mà cưa được.."

    Chu Linh Linh còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên ý thức được mình đã nói hớ, cho nên im miệng ngay lập tức.

    Chuyện về Tần Sở và Hoắc Miên, có lẽ đã trở thành một bộ phim của Châu Kiệt Luân: Bí mật không thể nói.

    Tần Sở nghe thế cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Miên bằng ánh mắt như đang trông chờ mòn mỏi.

    Hoắc Miên cười xấu hổ, sau đó đứng lên nói: "Thật ngại quá, tôi đi toilet."

    Thật ra trong phòng cũng có toilet, Hoắc Miên chỉ muốn mượn cớ thoát ra khỏi đây, hoặc là nói thoát khỏi Tần Sở.

    Sau khi ra ngoài, Hoắc Miên thở dốc. Thậm chí, cô còn có thể cảm giác được tiếng tim đập thình thịch.

    Hoắc Miên chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Tần Sở bằng cách này. Bảy năm rồi, anh đột nhiên xuất hiện, làm cho cô không kịp trở tay.

    Sau khi bình tĩnh lại, Hoắc Miên dặm lại lớp trang điểm, sau đó cúi đầu đi ra ngoài. Không đợi cô thấy rõ ràng có chuyện gì xảy, cô đã bị một bàn tay to lớn kéo giật lại ấn vào trong góc tường. Sau đó.. cánh môi lạnh băng đột ngột ập đến, hơi thở xa lạ xen lẫn mùi vị quen thuộc làm cho đại não cô lập tức ngừng hoạt động..
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  6. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5: Dây dưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Hoắc Miên còn chưa kịp đẩy anh ra, anh đột nhiên buông tay, nâng mặt cô lên, cười mờ ám, tiếng cười trầm thấp truyền vào trong tai cô. Anh nói: "Hoắc Miên, anh đã trở về."

    Nghe giọng nói quen thuộc, Hoắc Miên khẽ run lên. Nhìn ánh mắt chất chứa quá nhiều thứ của anh, hình như từ sâu trong lòng cô có thứ gì đó vốn bị đè nén rất lâu rồi đang thoát ra ngoài..

    Hoắc Miên không nhớ rõ mình rời khỏi toilet trong trạng thái hoảng hốt như thế nào. Cô lảo đảo mở cửa phòng, cả người đều hoảng loạn.

    "Tiểu Miên, cậu sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?" Chu Linh Linh vội vàng đứng dậy dìu Hoắc Miên.

    "Không sao." Lúc Hoắc Miên nói không sao, sắc mặt côđã vô cùng tái nhợt.

    Suy nghĩ trong chốc lát, cô quyết định rời khỏi đây. Vì vậy, cô dè dặt đi đến bên cô Diêu, cúi xuống thì thầm với cô: "Thật ngại quá, cô Diêu, em hơi khó chịu, em đi trước, hôm khác em sẽ đi thăm cô."

    Cô Diêu nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó gật đầu: "Đi đi, trên đường cẩn thận."

    Sau đó, Hoắc Miên không để ý đến ánh mắt của những người khác, cầm túi xách đi luôn, làm cho Chu Linh Linh không hiểu ra sao.

    "Hoắc Miên quá kiêu ngạo rồi! Cô ta giỏi giả vờ giả vịt thật đấy, chúng ta tốt nghiệp lâu như vậy mà không có lần nào cô ta đến dự họp lớp, như thể muốn ra oai với chúng ta. Lần này lại đột nhiên xuất hiện, tôi biết ngay là có mờ ám rồi mà. Nhất định là cô ta biết Tần Sở tới, cho nên cô ta mới tới. Bây giờ cô ta lại về trước để gây sự chúý của người ta. Đúng là hạng đàn bà mưu mô, trước đây dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt quyến rũ Tần Sở, bây giờ lại bày ra cái vẻ này nữa. Thật là ả đàn bà khiến người ta chán ghét!" Lưu Tư Dĩnh mắng liên tục.

    Những bạn học khác không tiện nói gì, dù sao chuyện của Tần Sở và Hoắc Miên đã qua bảy năm..

    Hoắc Miên biết rõ người đàn ông Tần Sở này rất nguy hiểm, cảm giác này giống hệt như năm đó, làm cho đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Cô cho rằng côđã sớm quên mất, ai ngờ bây giờ gặp anh, cô vẫn còn cảm giác như vậy..

    Ký ức tựa như nước lũ ào ào xông đến..

    Buổi tối ngày tốt nghiệp của bảy năm trước đã xảy ra nhiều chuyện, Hoắc Miên từng cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại Tần Sở nữa..

    Sau đó, anh mất tích một cách bí ẩn, không ai biết anh đi đâu.

    Mà bây giờ, anh đột nhiên trở về, thật giống như ma thuật, làm người ta không thể tin nổi.

    Hoắc Miên là một người sống trong thế giới bình thường, làm gì chống được loại giày vòđó.

    Mặc kệ thế nào đi nữa, thì Tần Sở không phải là người mà Hoắc Miên có thể trêu vào được. Giống như bảy năm trước, bọn họ yêu nhau rồi lại không có kết quả. Bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến mình và anh sẽ gặp nhau lần nữa. Đối với Hoắc Miên mà nói, cô chỉ muốn tìm một người đàn ông thực tế để kết hôn, đây chính là mong muốn trong quãng đời sau này của cô..

    Lúc ra khỏi khách sạn, lên taxi, điện thoại của Hoắc Miên đổ chuông liên tục, đều là Chu Linh Linh gọi. Cô không nghe máy, bởi vì cô không biết nên nói gì trong giờ phút này. Trong lòng cô rất loạn, loạn đến mức mất đi khả năng suy nghĩ.

    Gần mười một giờ, cô về tới nhà trọ. Cô đẩy cửa ra, bên trong tối đen.

    Mở đèn lên mới phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người, xem ra Ninh Giai còn chưa hết ca đêm?

    Sau khi tốt nghiệp, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này là do bạn trai cô Ninh Trí Viễn thuê. Cô ở đây một là vì thuận tiện chăm sóc Ninh Giai, hai là vì gần bệnh viện, không cần đón xe buýt đi làm, sáng sớm có thể ngủ thêm một lát. Hơn nữa, hoàn cảnh ởđây không tệ, tiền thuê nhà trong mức chấp nhận được. Cô vẫn luôn cảm thấy trước khi mua nhà thì ở chỗ xoàng cũng được, ít nhất có một bến cảng để tránh gió. Cùng Ninh Trí Viễn ở đây, cô cũng mơ hồ cảm nhận được hương vị của nhà.

    Hai người họ ở bên nhau đã lâu, thật ra cảm giác nhiều nhất là ỷ lại mà không phải là yêu, Hoắc Miên cảm nhận được rất rõ ràng điều này.

    Hoắc Miên tắm nước nóng, thay đồ ngủ, sau đó trở lại phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi.

    Lúc này, điện thoại của Hoắc Miên bỗng nhiên đổ chuông. Cô nhìn màn hình, là số lạ.
     
  7. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 6: Cầu hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A lô."

    Đầu dây bên kia không có ai nói chuyện..

    "Vì sao trốn tránh anh?" Giọng nói thân quen vang lên trong điện thoại.

    "Tần Sở?" Hoắc Miên run rẩy hỏi ngược lại.

    "Vì sao trốn tránh anh?" Tần Sở ở đầu dây bên kia lặp lại vấn đề khiến người ta rối bời.

    "Tần Sở, anh đừng nổi điên được không? Chuyện giữa chúng ta đã sớm kết thúc, kết thúc từ bảy năm trước rồi.."

    Hoắc Miên còn chưa dứt lời, đã bị Tần Sở cắt ngang.

    "Anh đang ở dưới nhà em." Dứt lời, không đợi Hoắc Miên đáp, Tần Sở liền cúp điện thoại.

    Lúc này, phản ứng đầu tiên của Hoắc Miên là làm sao Tần Sở biết nhà cô ở đâu. Chẳng lẽ là con nhóc lắm mồm Chu Linh Linh nói? Nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở toilet lúc nãy, cô hoàn toàn không muốn gặp anh, không muốn đi xuống.

    Nhưng nếu cô không xuống, thì có khi nào anh đứng chờ mãi ở đó không? Lát nữa Ninh Trí Viễn về, có thể gặp anh hay không?

    Hoắc Miên vừa suy nghĩ miên man, vừa mặc áo khoác, bối rối mất một lúc, mới đi xuống nhà trong tâm trạng miễn cưỡng.

    Quả nhiên, Tần Sở ở dưới lầu, đứng dựa vào chiếc Audi R8 màu xám bạc, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.

    "Tần Sở, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Hoắc Miên đi tới, mắt trợn trừng trừng, không quá thân thiện hỏi.

    Tần Sở ngẩng đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn Hoắc Miên. Cái ánh mắt chết tiệt này sẽ làm cô có ảo giác rằng giờ phút này trong mắt của anh chỉ có cô, giống như năm xưa anh từng yêu chiều cô.

    "Tiểu Miên, em vẫn giống ngày xưa, không thay đổi chút nào." Tần Sở nhìn chằm chằm Hoắc Miên, trong mắt anh chất chứa quá nhiều thứ, quá phức tạp.

    Hoắc Miên khổ sở nhếch môi, trả lời: "Sai rồi, là người thì sẽ thay đổi. Tần Sở, tôi không cần biết anh muốn làm gì. Tôi chỉ muốn nói, quá khứ thì cứ để nó qua đi, tôi mệt rồi, không muốn dây dưa với anh. Chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, xin anh đừng tiếp tục nổi điên nữa, được không?"

    "Anh không điên, anh chưa từng lý trí như lúc này." Tần Sở nói rất nghiêm túc.

    "Mục đích của anh là gì? Ôn chuyện sao?" Hoắc Miên cười nhạt nhìn người trước mắt.

    Tần Sở nhìn Hoắc Miên, đôi mắt lóe sáng, sau đó thốt ra sáu chữ: "Hoắc Miên, kết hôn với anh."

    Nghe được câu đó, Hoắc Miên suýt nữa thì phát điên. Người đàn ông này biến mất bảy năm, chuyện đầu tiên khi trở về là cầu hôn cô?
     
  8. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 7: Bắt gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Sở, người đàn ông quan trọng nhất trong ba năm cấp ba của Hoắc Miên, người đàn ông từng làm cho cô yêu hận quấn quýt, si mê đến tận xương, người đàn ông biến mất bảy năm đột nhiên trở về. Bây giờ, đúng vào thời điểm không thích hợp nhất, địa điểm không thích hợp nhất, tình cảnh cũng không thích hợp anh lại cầu hôn. Hoắc Miên cảm thấy đây thật sự là chuyện hoang đường nhất trên đời này.

    "Tần Sở, đừng gây chuyện nữa, chúng ta không còn là trẻ con." Hoắc Miên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói khàn khàn.

    "Anh không nói đùa." Tần Sở nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc của Hoắc Miên, nhấn mạnh lại một cách nghiêm túc.

    "Anh muốn đem tôi ra làm trò đùa sao?" Hoắc Miên cười giễu, ngay cả cô cũng cảm thấy tiếng cười của mình thê lương đến vậy.

    "Không phải."

    "Vậy ý của anh là anh nghiêm túc?" Hoắc Miên không những không giận mà còn cười, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của Tần Sở đặc biệt nực cười.

    Tần Sở không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh đã trả lời cho Hoắc Miên biết.

    Hoắc Miên hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ Tần Sở: "Tần Sở, lặp lại lời anh vừa nói."

    "Hoắc Miên, chúng ta kết hôn đi." Tần Sở rất hiểu Hoắc Miên, lập tức lặp lại lần nữa.

    "Tần Sở, anh nghe kỹ cho tôi, tôi sắp kết hôn, nhưng người tôi kết hôn tuyệt đối không phải là anh. Cho nên, anh đừng nằm mơ nữa, giữa chúng ta đã sớm không còn khả năng nào nữa rồi. Tôi đã từng nói, dù cho đàn ông trên thế giới này chết sạch, thì tôi cũng sẽ không ở bên anh. Lẽ nào anh đã quên điều này? Có thể anh không biết, cuộc đời này tôi chưa từng hận người nào, thế nhưng tôi vô cùng hận anh. Anh mang đến cho tôi tổn thương và đau đớn cả đời không thể xóa nhòa. Anh không phải tôi, cho nên anh không thể có cùng cảm nhận với tôi, vĩnh viễn không thể hiểu được cơn ác mộng tôi đã trải qua. Nói tóm lại, hai chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, tôi cũng có bạn trai rất yêu tôi. Anh đi đi, tôi mãi mãi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đối với tôi mà nói, tên của anh chẳng khác gì lời nguyền vĩnh viễn không thoát ra được. Tôi không muốn có bất cứ dây dưa gì với anh nữa."

    Hoắc Miên cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng. Cho nên, vừa nói xong cô liền xoay người chuẩn bị lên nhà.

    Nhưng đột nhiên lại bị Tần Sở kéo lại..

    "Buông tay! Tần Sở, anh còn muốn làm gì?" Không đợi Hoắc Miên nói xong, Tần Sở đã kéo cô vào trong lòng của anh.

    Có lẽ là do Tần Sở kéo quá mạnh, cho nên đầu của Hoắc Miên đập vào trong lồng ngực dày rộng của anh, trên áo sơ mi màu trắng còn có mùi thơm thoang thoảng của nước hoa Versace. Khoảnh khắc này, Hoắc Miên lại cảm thấy cái ôm này vẫn thoải mái, vẫn quen thuộc như ngày xưa. Trong phút chốc, ký ức ùa về khiến sống mũi cô cay cay, nước mắt suýt trào ra.

    Suy nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu khiến Hoắc Miên giật nảy. Cô thầm mắng: Hoắc Miên, có phải mày điên rồi không? Lẽ nào mày đã quên lúc trước người đàn ông này đối xử với mày như thế nào?

    Người đàn ông này là ai? Anh chính là ma quỷ! Sao mày lại muốn đứng đây nói nhảm với anh ta? Mày sắp kết hôn rồi, mày có Ninh Trí Viễn. Nghĩ tới đây, Hoắc Miên tỉnh táo lại.

    "Tần Sở, anh mau buông ra, đồ khốn kiếp này, anh còn không buông ra thì tôi sẽ hét lên!" Hoắc Miên nhíu mày uy hiếp.

    Dường như Tần Sở không nghe thấy, vẫn ôm chặt Hoắc Miên, không chịu buông tay..

    Anh ôm chặt cô, như đang ôm chặt một món báu vật đã mất rồi tìm lại được. Anh vốn là người không giỏi nói chuyện, chỉ cần có thểôm cô như bây giờ là anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Lần này trở về, anh có mục đích rất rõ ràng, sẽ không ai có thể chia rẽđược bọn họ, không ai cả.

    Đúng lúc này, Hoắc Miên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Các người đang làm gì?"
     
  9. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8: Hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ thể Hoắc Miên run lên. Cô quay đầu, liền thấy bạn trai Ninh Trí Viễn đang đứng ở cách đó không xa.

    Chắc là Ninh Trí Viễn vừa tan ca tối, trong tay anh ta cầm ngô nướng và coca ướp lạnh mà Hoắc Miên thích nhất.

    Lúc này Hoắc Miên mới hoàn toàn tỉnh táo lại, đẩy Tần Sở ra, sau đó lập tức giải thích: "Trí Viễn, chúng em.. không phải như anh nghĩ đâu, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, hãy nghe em nói, được không?"

    "Được, anh nghe em nói, em nói đi." Ninh Trí Viễn cực kỳ bình tĩnh. Anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Miên, sau đó nhìn Tần Sở sau lưng Hoắc Miên bằng vẻ mặt đầy thù địch. Anh ta hiểu rõ con người của Hoắc Miên, cô không phải là loại phụ nữ ngoại tình sau lưng anh ta. Bình thường, ngay cả Wechat mà cô cũng ít dùng, mỗi ngày chỉ có làm việc và về nhà, rất đàng hoàng. Bây giờ xảy ra chuyện này, anh ta tin là có nguyên nhân.

    Lúc Hoắc Miên còn chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào với Ninh Trí Viễn thì Tần Sở bỗng nhiên nói: "Hoắc Miên.. là của tôi."

    Nghe Tần Sở nói những lời này, Hoắc Miên cảm thấy mình như sắp phát điên..

    Cảnh tượng máu chó như vậy lại xảy ra với cô.. Hoắc Miên đột nhiên cảm thấy ông trời đang đùa giỡn ác ý với cô.

    Giờ phút này, sau khi nghe xong câu đó, trong mắt Ninh Trí Viễn không còn dịu dàng giống trước, thay vào đó là sự lạnh lẽo..

    "Tần Sở, anh nói bậy bạ gì đó?" Cuối cùng Hoắc Miên cũng nổi giận.

    "Tiểu Miên, em nói cho anh biết trước, anh ta là ai?" Ninh Trí Viễn chỉ vào Tần Sở, vẻ mặt u ám hỏi.

    "Trí Viễn, anh hãy nghe em nói, thật ra anh ta chỉ là.. bạn học cấp ba của em." Lúc nói câu này, rõ ràng Hoắc Miên không có đủ tự tin. Có điều, đây không được tính là nói dối, Tần Sở đúng là bạn học cùng lớp ba năm cấp ba của cô.

    "Hoắc Miên, quan hệ của chúng ta chỉ là bạn thôi sao? Sao em không nói cho anh ta biết lúc nãy chúng ta hôn nhau trong toilet?" Tần Sở nói một cách đầy ác ý, khóe môi mang theo ý cười khoe khoang không gì sánh được.

    Nghe những lời này, Ninh Trí Viễn bắt đầu khó chịu, khuôn mặt sa sầm xuống..

    "Em không.." Hoắc Miên cố gắng giải thích sự thật bị Tần Sở bẻ cong.

    "Hoắc Miên, đừng nói dối, em không nói dối được. Em xem, môi của em còn mang theo mùi vị của anh." Tần Sở dùng ngón trỏ miết cánh môi của Hoắc Miên, động tác vô cùng thân thiết và khiêu khích.

    Sau đó, Tần Sở nhìn Ninh Trí Viễn, hỏi: "Anh và Hoắc Miên quen nhau, chẳng lẽ cô ấy không nói cho anh biết quá khứ của cô ấy sao?"

    Quá khứ? Ninh Trí Viễn hơi ngẩn ra, đúng là anh chưa từng nghe Hoắc Miên nhắc đến quá khứ của cô. Ngoại trừ qua lại khá thân thiết với Chu Linh Linh thì hình như cô không tham gia bất cứ cuộc họp lớp nào, mà anh ta cũng chưa từng hỏi cô.

    "Sao vậy? Không biết sao? Cô ấy chưa từng nói bảy năm trước cô ấy từng yêu một người đàn ông rất sâu sắc sao? Người đó.. là tôi!" Tần Sở gằn từng chữ. Vết thương vốn đã khép lại của Hoắc Miên từ từ vỡ ra, đau đến mức không muốn sống nữa.

    "Hoắc Miên, anh hỏi em, anh ta nói thật sao?" Giờ phút này, giọng điệu của Ninh Trí Viễn đã lạnh đến mức không có chút độ ấm.
     
  10. Otsutsuki

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 9: Rạn nứt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải, Trí Viễn, anh nghe em giải thích, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu." Hoắc Miên là một cô gái rất bình tĩnh. Nhưng cứ đụng tới chuyện bảy năm trước là cô sẽ luống cuống, thậm chí còn bắt đầu nói năng lộn xộn.

    "Hoắc Miên, từ trước đến nay em không nói dối, sao bây giờ em lại lừa anh ta? Em nên nói cho anh ta biết tất cả chuyện trước đây của chúng ta." Tần Sở gây chuyện.

    "Hoắc Miên, anh hỏi em, anh ta là bạn trai cũ của em, đúng không? Anh ta có chạm vào em không? Có hôn em không, hả?" Ninh Trí Viễn đi lên từng bước, càng ngày càng tới gần Hoắc Miên.

    Quen nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên Hoắc Miên thấy mặt này của Ninh Trí Viễn, ánh mắt của anh ta như muốn ăn thịt người.

    Thời gian Ninh Trí Viễn và Hoắc Miên bên nhau không tính là ngắn, nhưng bọn họ cùng lắm chỉ nắm tay hoặc hôn nhau, còn chưa đến bước cuối cùng. Có lẽ vì Hoắc Miên vốn là một cô gái truyền thống, Ninh Trí Viễn lại muốn kết hôn với cô nên luôn nhịn. Bây giờ, nghe nữ thần trong lòng mình bị người khác làm bẩn, sao anh ta có thể chịu đựng được?

    Một ngọn lửa không tên bùng lên, Ninh Trí Viễn tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.

    Hoắc Miên không muốn lừa Ninh Trí Viễn. Vừa rồi cô bị cưỡng hôn, nếu lúc này cô nói thật, thì chẳng phải sẽ khiến anh hiểu lầm sâu hơn?

    Lúc cô đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào để Ninh Trí Viễn dễ dàng chấp nhận thì giọng nói của ác ma Tần Sở lại vang lên.

    "Nhìn dáng vẻ này của anh, chẳng lẽ anh không biết bảy năm trước chúng tôi đã lên giường rồi sao?"

    "Ầm" một tiếng, những lời này của Tần Sở đã đập tan chút lý trí cuối cùng của Hoắc Miên..

    Cô không bao giờ ngờ rằng Tần Sở có thể nói ra chuyện bảy năm trước một cách thản nhiên như vậy. Hơn nữa vẻ mặt của anh còn tùy tiện như thế nữa. Không phải vậy, điều này không giống tính cách của Tần Sở. Chẳng lẽ thời gian bảy năm đã biến anh thành một người khác rồi sao?

    "Tần Sở, sao anh lại trở nên đê tiện.." Hoắc Miên đã bị chấn động đến mức không nói đầy đủ được một câu.

    "Thằng khốn kiếp này, mày nói cái gì?" Ninh Trí Viễn vứt coca và ngô nướng xuống, hung hãn túm cổ áo Tần Sở, trợn đôi mắt vằn tia máu hỏi.

    Tần Sở hơi nhếch mép, vừa liếc Hoắc Miên đứng cạnh vừa nói: "Xem ra các người còn chưa phát triển đến bước đó, Hoắc Miên cũng không yêu anh như vậy."

    "Khốn kiếp, mày nói cái gì? Tao đánh chết mày!" Ninh Trí Viễn đấm một cú vào mặt Tần Sở.

    Tần Sở nhanh nhẹn né tránh, Ninh Trí Viễn lại nhào tới đấm thêm phát nữa, tốc độ cú đấm này quá nhanh, Tần Sở không kịp nhìn rõ nên hứng trọn cúđấm.

    Tần Sở lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau đó dùng ngón tay lau máu bên khóe môi, lạnh lùng nói: "Nể mặt mấy năm nay anh giúp tôi chăm sóc Hoắc Miên, tôi nhận cú đấm này, có điều anh không còn cơ hội nữa đâu."

    "Được, đánh trả đi, lại đây, đồ khốn kiếp. Mày dựa vào cái gì mà làm như vậy với Tiểu Miên? Dù mày là bạn trai cũ thì sao? Quá khứ là quá khứ, mày quay lại tìm cô ấy làm gì?" Giờ phút này, Ninh Trí Viễn đã giận điên lên. Anh ta thừa nhận, lúc nghe Tần Sở nói bảy năm trước Hoắc Miên đã lên giường với Tần Sở, anh ta gần như sụp đổ đến nơi.

    Bảy năm trước Hoắc Miên bao nhiêu tuổi? Chỉ có mười tám tuổi, khi đó cô còn là học sinh cấp ba..

    Không có một người đàn ông nào chấp nhận sự thách thức của một tên tình địch mạnh mẽ như vậy, Ninh Trí Viễn cũng không ngoại lệ..

    Mặc dù Tần Sở đã cảnh cáo, nhưng Ninh Trí Viễn lại không nghe, nhào tới như nổi điên.

    Lần này, Tần Sở không tránh né nữa, mà đánh phủ đầu Ninh Trí Viễn một cú, cú đấm này đủ để anh ta ngã xuống..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...