[Convert] Organization 0440 - Organizing - Secrets

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Eyes of the night, 12 Tháng mười hai 2020.

  1. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Organization 0440

    [​IMG]


    Tác giả: Organizing_Secrets

    Thể loại: Viễn tưởng

    Convert: Eyes of the night

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - góp ý] - Các tác phẩm của Eyes of the night

    Văn án:

    Đây là một series tập hợp các hồ sơ liên quan đến một tổ chức bí mật nghiên cứu về các sinh vật dị thường tồn tại trên thế giới, được đăng tải bởi một tài khoản có tên Organizing_Secrets. Anh ta tìm thấy các hồ sơ này trên một đường link download được công bố bởi Freedom of Information Act(Đạo luật Tự do Thông tin) trong đường link đó chứa một thư mục xếp lẫn với một số hồ sơ và tài liệu khác nhau chúng nhắc đến các sinh vật di thường và các kiến thức nằm ngoài tầm hiểu biết của anh ta hay chỉ tồn tại trên các bộ phim khoa học viễn tưởng.

    Liệu đây là một cái bẫy dành cho anh hay số phận đã định rằng anh sẽ là người công bố nó ra thế giới? Dù nó là gì thì số lượng hồ sơ đang ngày càng tăng lên nhiều hơn cũng như cuộc sống của anh dần thay đổi.
     
    EC.Bắc.Hà, Nganha93, -Jenny-4 người khác thích bài này.
  2. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Case File #1 The Lightning Man

    Hồ sơ số 1: Người sét

    Một tuần trước hoặc lâu hơn, khi tôi đang tìm đọc một số tài liệu kỳ lạ được công bố bởi Freedom of Information Act (Đạo luật Tự do Thông tin) *1, thì tôi bắt gặp một đường link download của một thư mục, xếp lẫn với một số hồ sơ và tài liệu khác nhau. Tôi thấy tò mò và tải thư mục đó xuống. Chứa trong thư mục bí ẩn nhỏ bé đó là hàng trăm, thậm chí có thể hơn một ngàn hồ sơ và tài liệu mà bạn không thể thấy ở các trang web FOIA thông thường. Tôi xem lướt qua một số hồ sơ và ngay lập tức nhận ra rằng tất cả các tài liệu đều được viết bởi một tổ chức có tên là Federal Designation of Organization 440 (Tổ chức liên bang 440), và chúng đều đề cập một cách trực tiếp và khá nghiêm túc tới các paranormal entities (thực thể huyền bí, dị thường). Ngoài ra, tôi còn nhận thấy là không có bất kỳ một quy luật hay lý do hợp lý nào cho sự sắp xếp của các file trong thư mục (chúng được sắp xếp ngẫu nhiên).

    Tôi sẽ cố gắng để đánh máy và post những hồ sơ, tài liệu này lên reddit, cũng như tìm thêm thông tin về các tổ chức và cá nhân được đề cập đến trong các tài liệu đó. NoSleep, hãy chuẩn bị để tiếp nhận những thông tin mà tôi nghĩ rằng chúng ta không được phép biết tới..


    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hồ sơ: 001-653

    Ngày: 24/06/1981

    Địa điểm: Birming, Oregon

    Đối tượng: Randy Smith

    Entity: The Lightning Man

    Các báo cáo sau đây được thu thập và tổng hợp lại từ một vài tờ giấy nhàu nát tìm thấy tại nơi ở của Mr. Smith:

    Có một truyền thuyết trong thành phố của chúng tôi, một trong nhiều câu chuyện dân gian địa phương nho nhỏ, không đáng để chú ý tới.

    The Lightning Man (Người sét).

    Chuyện kể rằng Lightning Man là một loại hồn ma hoặc một cái gì đó tương tự. Những thứ huyền bí ma quái, hay bất cứ cái gì như vậy, thành phố nào mà chả có. Dù sao, người ta đã nhìn thấy Lightning Man trong nhiểu năm khi mà.. uhm.. những cơn bão kèm sấm sét diễn ra. Một ai đó sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và rồi BÙM! Ánh chớp lóe lên. Một bóng hình xuất hiện phía xa.

    Hầu hết mọi người thường mô tả hắn ta như một sinh vật hình người cao lớn với toàn bộ cơ thể được cấu tạo từ dây thần kinh và cơ bắp. Tôi đồ rằng nó có ngoại hình như vậy thì cũng dễ hiểu thôi. Sét là điện mà các dây thần kinh thì lại liên quan tới điện hoặc một cái gì khác với tính chất kiểu như điện. Tôi không rõ lắm. Tôi không phải là một sinh viên y khoa hay gì đó tương tự. Quay lại vấn đề chính, như vậy hắn ta là một sinh vật cao lớn, mình toàn gân. Cánh tay hắn dài hơn bình thường. Đôi bàn tay giống như những móng vuốt. Chắc chắn là kiểu "sinh vật sẽ khiến bạn gặp ác mộng". Nhưng đặc điểm nổi bật mà mọi câu chuyện về Lightning Man đều nhắc tới chính là đôi mắt. Hầu hết mọi người đều mô tả chúng như hai quả bóng điện nằm trong hốc mắt, để lại dư ảnh đáng sợ lâu dài cho bất kỳ ai chạm trán với hắn.

    Cho đến một vài tuần trước thì trong suy nghĩ của tôi, đó thực sự chỉ là một câu chuyện hoang đường.

    Tôi dọn ra khỏi nhà bố mẹ và tìm được một căn nhà cũ ở rìa của thị trấn. Không phải là một nơi ở hoàn hảo nhưng giá cả thì phải chăng nên tôi không thể phàn nàn gì. Căn nhà đó không có gì đặc biệt. Một ngôi nhà hai tầng cỡ trung bình. Khá là nhiều phòng cho một người ở. Điều thực sự thu hút tôi là những cánh đồng. Nhà của tôi được bao quanh bởi các cánh đồng cỏ ở cả ba mặt và tiếp nối chúng là khu rừng. Tôi được tận hưởng cảm giác gần gũi với thiên nhiên, một cảm giác khác hẳn so với cái cảm giác ngột ngạt nơi thành thị mà tôi luôn cảm thấy khi còn ở nhà cũ.

    Câu chuyện đáng sợ đó bắt đầu có lẽ là từ hai tuần trước. Tôi đang ngồi ở nhà xem truyền hình vào một buổi tối, kênh thời tiết. Nhân viên dự báo thời tiết nói rằng khu vực chúng tôi đang ở đang có mức nhiệt độ cao kỷ lục và đang hứng chịu một đợt hạn hán. Tôi nhìn ra bên ngoài và thấy có một cơn bão lớn ở ngoài kia. Loại bão với các cơn gió có thể hất đổ đồ đạc trên hiên nhà của bạn và làm cho ngôi nhà rung lắc không ngừng. Và trời thì chắc chắn là không nóng. Nếu có bất kỳ điều gì tôi có thể nói được thì đó là trời lạnh một cách khác thường. Chuyện như vậy thật hết sức kỳ lạ nhưng tôi lờ nó đi bởi một cơn bão kỳ dị như thế thì hiếm khi xảy ra ở thị trấn này.

    Lát sau, tôi thấy mệt và đi lên lầu vào phòng ngủ. Tôi đi ngang qua cửa sổ và UỲNH! Ánh chớp lóe lên. Cửa sổ của tôi nhìn ra một trong các đồng cỏ và ngay tại chỗ tiếp giáp của đồng cỏ và cánh rừng, tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy hắn ta. Đang đứng. Có lẽ là chậm rãi lết tới thì đúng hơn. Tôi chỉ thấy nó khi ánh chớp nhá lên và mọi việc diễn ra quá nhanh nên tôi đã nghĩ rằng mình bị điên. Nhưng khi tôi nhìn vào các góc tối của căn phòng, tôi vẫn có thể thấy hai dấu chấm nhỏ sáng rực như đang bốc cháy hiện lên trong một khoảng thời gian ngắn*2. Giống như bất kỳ một người có lý trí nào, tôi nhún vai, bỏ qua chuyện đó và đi ngủ. Thậm chí còn chả nghĩ tới nó đến lần thứ hai.

    Tôi thức dậy khi ngoài kia có nhiều sấm sét hơn. Bên ngoài trời vẫn còn rất tối nên tôi nghĩ tôi có thể đã ngủ được từ một tới hai tiếng. Nhìn vào đồng hồ báo thức. 8: 00. Đó là buổi sáng. Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra tin tức trên truyền hình, vào thời điểm này, tôi cho rằng chúng tôi đang chịu ảnh hưởng của một cơn bão kỳ dị và tôi muốn kiểm tra dự đoán của mình. Tin tức vẫn bình thường. Chuyển sang kênh thời tiết: Nắng và nóng. Không thể nào. Không thể thế được. Lấy điện thoại của tôi và gọi cho cha mẹ. Hoặc ít nhất là tôi đã cố làm thế. Điện thoại của tôi không hoạt động.

    UỲNH! Nhiều sấm sét hơn. Cơn bão bên ngoài không hề yếu đi chút nào. Tôi chắc chắn nó phải gần với mức gió bão cấp 8. Dũng khí nam nhi của tôi đã chiến thắng và tôi quyết định thử đương đầu với cơn bão. Tôi vật lộn để mở cánh cửa ra và chiến đấu chống lại gió và mưa mà chỉ bước được vài bước tới hiên nhà. UỲNH! Một ánh chớp nhá lên và hắn ta lại xuất hiện. Gần hơn so với đêm qua nhưng vẫn ở giữa cánh đồng. Tôi có thể thấy cánh tay của nó quá dài, dài tới mức các móng vuốt thực sự kéo lê trên mặt đất. Ngoại hình của nó còn gây ấn tượng mạnh mẽ hơn, bởi Lightning Man phải cao khoảng hơn 2m. Ít nhất đó là những gì tôi nhớ là mình đã nghĩ tới vào thời điểm đó. Khá là khó để đo lường tương đối chính xác một cái gì đó khi nó vẫn còn ở xa và chỉ hiện hình trong hai, có lẽ là ba giây.

    Chỉ như thế cũng đủ để dập tắt cái ý định rời khỏi nhà và chạy thoát của tôi. Tôi ẩn náu trong nhà trong suốt thời gian còn lại trong ngày và nằm co cụm thiếp đi trong phòng tắm với tất cả các cửa được khóa kín lại.

    Ngày hôm sau, cũng y hệt như vậy. Thực sự là.. tình trạng đó kéo dài cả tuần. Tôi thức dậy chỉ để thấy cơn bão vẫn còn hoành hành, điện thoại vẫn không hoạt động, và phần còn lại của thế giới không biết gì về cái nhà tù nhỏ này của tôi. Thế rồi mất điện.

    Tôi đã dành cả tuần này dò dẫm xung quanh ngôi nhà của tôi cố gắng để sống sót và nghe âm thanh của sét vang lên từng chặp. Mỗi khi tôi phải rời phòng tắm để lấy thức ăn hoặc để kiểm tra thời tiết tôi sẽ phải đi ngang qua một cái cửa sổ. Và mỗi lần chớp lóe lên là tôi lại nhìn thấy cặp mắt đó tiến tới gần hơn, gần hơn. Lần cuối tôi kiểm tra, Lightning Man đã ở ngay ngoài cửa sổ.

    Một vài giờ trước thì đã có điện trở lại, mặc dù các ngọn đèn thì cứ chập chờn, nhấp nháy liên tục kể từ lúc đó. Tôi chậm rãi bò qua nhà và nắm lấy một cây bút và giấy. Nếu tôi phải chết ở đây thì tôi muốn mọi người biết chính xác những gì đã xảy ra, rằng Lightning Man không phải là truyền thuyết. Nó có thật.

    Tôi chỉ có thể cảm thấy an tâm phần nào với cái thực tế là tôi đã chặn các cửa sổ lại và sấm sét không thể vào được đây. Sau cùng thì tôi sẽ chết, nhưng ít nhất cũng không phải dưới bàn tay của con quái vật kia. Giờ thì giá như những ngọn đèn chết tiệt kia đừng chập chờn, nhấp nháy nữa.

    Mẹ ơi, Cha ơi, Con-

    (Secrets: Các dòng chữ vào thời điểm này trên tờ giấy được viết rất vội vàng và chồng chéo lên nhau, tôi đang đánh máy nó ra thành những dòng chữ bình thường để tất cả chúng ta có thể đọc được)

    Hắn ta đang ở trong nhà. Tôi không biết làm thế nào nhưng nó đang ở đây. Tôi có thể nhìn thấy cặp mắt. Và nó có thể nhìn thấy tôi. Tiến tới gần hơn. Gần hơn. Chạy sang phòng khác nhưng bị móng vuốt cào vào một bên thân người. Cảm thấy luồng điện cường độ cao. Bị thương. Tồi tệ.

    Các dòng chữ dừng lại ở đó.

    Hành động được thực thi: Hai đặc vụ đã trà trộn vào đội điều tra (của cảnh sát khu vực). Họ đã tìm thấy và giấu đi các ghi chú cuối cùng của Mr. Smith. Cơ thể nạn nhân không bao giờ được tìm thấy và vụ việc đã được ghi nhận là một ca mất tích.

    Phân tích: The Lightning Man dường như là một entity spectral (mang tính chất ánh sáng / quang phổ) không phụ thuộc vào sét mà phụ thuộc vào sự xuất hiện và biến mất đột ngột của ánh sáng. Một tia sáng cũng có tác dụng với nó, mặc dù ánh chớp có thể duy trì cho nó một cơ thể vật lý tốt hơn nhiều so với một cái đèn trần đơn giản. Người dân Birming hầu hết đều liên hệ entity này với ánh chớp bởi những tia chớp lóe lên trong những cơn bão thường xảy ra ở khu vực này. Về cái chết của Mr. Smith, anh ta rất có thể đã bị đâm hoặc bị ghìm giữ bởi móng vuốt của Lightning Man, bị giật điện đến chết, và bị bắt cóc tới bất kỳ plane nào mà entity này sử dụng như một hang ổ của nó. Cơn bão xuất hiện xung quanh nơi cư trú của Mr. Smith thực tế có thể xảy ra trong một plane khác, việc bắt giữ entity này là cần thiết để phục vụ cho việc nghiên cứu cũng như để trả lời cho những vấn đề liên quan còn chưa rõ.

    The Lightning Man (Đối tượng 653) đã được cho phép để bắt giữ và nghiên cứu theo The Paranormal Defense Act (Đạo luật Phòng chống các sinh vật dị thường / entity). Liên hệ ____________ (Secrets: Điều duy nhất bị bỏ cắt khỏi tài liệu là cái tên này) để biết thêm thông tin.

    Cập nhật hồ sơ: Đối tượng 653 đã bị bắt và giam giữ tại Chi nhánh Đông Bắc. Entity bị giam giữ thông qua một hệ thống phức tạp gồm nam châm, điện trường, và ánh sáng nhấp nháy cường độ thấp. Các nghiên cứu và thử nghiệm liên tục với Đối tượng 653 sẽ bắt đầu từ giờ vào các khoảng thời gian thường xuyên với các cập nhật được gửi qua Báo cáo PRB. (Secrets: Không rõ PRB là viết tắt của cụm từ gì)

    Hồ sơ: Đóng (Vụ việc kết thúc / khép lại)

    * * *

    Vậy đấy. Hồ sơ số 1. Một cách ấn tượng để bắt đầu một series các tài liệu tương tự nếu bạn hỏi tôi. Tôi đã xem qua thêm một vài hồ sơ khác, có vẻ như chúng gồm các cuộc phỏng vấn với nhiều người, các vụ án chưa được giải quyết, một số báo cáo, vv.. Đó đều là những thứ mà tôi biết là NoSleep sẽ đánh giá cao.

    Tôi có một mong muốn được công bố tất cả các thông tin này ra ngay bây giờ. Vị trí tải về ban đầu của các tập tin đã biến mất. Tôi không thấy ngạc nhiên. Cá nhân tôi nghĩ rằng thư mục này vốn không được phép công bố cho công chúng. Có lẽ ai đó đã nhầm lẫn, hoặc muốn họ (Tổ chức 440) bị bắt. Tôi chắc chắn sẽ tiếp tục đọc và chia sẻ thêm cho các bạn biết.

    Bảo trọng nhé NoSleep.

    - Secrets

    * * *
     
    EC.Bắc.Hà, Nganha93, -Jenny-3 người khác thích bài này.
  3. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Case File #2 Banner Station

    Hồ sơ số 2: Trạm Banner

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hồ sơ: 002-Volos

    Ngày: 25/8/1986

    Địa điểm: Trạm Banner, Nam Cực

    Đối tượng: ASSTF(Anti-Soviet Special Task Force) (Lực lượng đặc nhiệm chống Liên Xô), Đơn vị số 7

    Thực thể: Volos, Thần Chết trong văn hóa / tín ngưỡng Slavic

    Các báo cáo đầu tiên do các thành viên của ASSTF Đơn vị số 7 cung cấp

    Đại úy James Alders, Chỉ huy của Chiến dịch Novolazarevskaya

    Ngày thứ nhất: Nhóm của chúng tôi di chuyển vào căn cứ nhờ sự che giấu của các nhà nghiên cứu Hoa Kỳ. Trạm Novolazarevskaya cách khoảng 10 dặm về phía bắc của Trạm Banner, một căn cứ mới được đặt tên. Nhiệm vụ là điều tra, kiểm tra tính chính xác của các khẳng định và thông tin bị rò rỉ cho rằng Trạm Novolazarevskaya thực tế là một cơ sở nghiên cứu siêu vũ khí của Liên Xô. Nếu chúng tôi xác nhận được sự hiện diện của những vũ khí như đã nói ở trên, chúng tôi có nhiệm vụ tiêu diệt tất cả các nhân viên ở trạm và tịch thu hoặc phá hủy vũ khí đó cùng toàn bộ các tài liệu liên quan.

    Đội của tôi bao gồm mười lăm Lính Đặc nhiệm, cộng thêm cả bản thân tôi nữa. Một công dân tên là Matthew Hoffer cũng đã được chỉ định vào đơn vị của chúng tôi với vai trò là một chuyên gia. Không rõ hắn ta là chuyên gia trong lĩnh vực gì. Toàn bộ chuyện này chắc chắn có gì đó không bình thường, nhưng tôi không được trả lương để mà phàn nàn về điều đó.

    Ngày thứ 7: Mọi người đều đã ổn định trong căn cứ (Trạm Banner) . Weld và Shaffer có xô xát chút ít. Không có gì khác thường. Chuẩn bị cử hai người đi trinh sát cái trạm Liên Xô đó vào ngày mai. Ngoài ra, Hoffer có vẻ đặc biệt xa cách. Hắn ta có lẽ đơn giản là thấy bị đe dọa bởi thực tế rằng hắn đang bị mắc kẹt ở cái địa ngục giá lạnh này với một đống lính đặc nhiệm, nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ để mắt đến hắn ta. Hắn cũng không đóng góp gì nhiều và khi tôi hỏi hắn chính xác thì tại sao anh lại tới đây, hắn nói: "Tôi chỉ hành động trong một số trường hợp nhất định" và sau đó thì chìa ra tờ lệnh Liên bang về việc không được phép tiết lộ. Những bí mật ẩn giấu trong một nhiệm vụ bí mật. Tôi ghét cái kiểu James Bond vớ vẩn đó.

    Ngày thứ 8: Allers và Weld đã báo cáo lại. Trạm Novolazarevskaya có vẻ như đã bị bỏ hoang, ngay cả cửa trước cũng để mở rộng. Điều này vượt xa những gì tôi dự đoán. Daniels và tôi đã thảo luận và kết luận rằng một vũ khí sinh học có thể đã gặp trục trặc và gây sự cố ngoài ý muốn. Anh ta bảo đảm với tôi rằng chúng tôi có đủ các thiết bị cho phép chúng tôi kiểm tra căn cứ đó. Tôi cử đi năm người, do Reynolds phụ trách. Họ có nhiệm vụ xâm nhập vào trạm Novolazarevskaya và thông báo cho chúng tôi bằng radio xem liệu căn cứ đó có thực sự bị bỏ hoang hay không.

    Ngày thứ 10: Sau hai ngày ở trong tình trạng báo động cao do đội của Reynolds không báo cáo lại, cuối cùng chúng tôi cũng thu được chút gì đó từ radio của họ. Âm thanh ngắt quãng và khó hiểu nhưng cụm từ "gửi cứu viện" có thể được nghe thấy rõ. Shaffer sẽ ở lại đây(Trạm Banner) với Hoffer. Những người còn lại trong đội sẽ tới Trạm Novolazarevskaya. Nếu có thể cứu được dù chỉ một người thôi khỏi bất kỳ chuyện gì đã xảy ra ở đó, tôi sẽ làm.

    Ngày thứ 11: Đó là một cơn ác mộng chết tiệt. Chúng tôi đã đến Trạm Novolazarevskaya và tất cả mọi thứ đều giống như những gì đã được báo cáo trước đó. Cửa trước mở rộng. Không có đèn. Không có điện. Không có sự sống. Tôi đã ra lệnh không cho tất cả các thành viên trong đội tiến vào căn cứ. Daniels giỏi làm bác sĩ hơn là làm một người lính nên tôi bảo anh ta và hầu hết những người trong đội ở lại trên đỉnh một ngọn đồi cách đó khoảng một phần tư dặm. Weld, Osa, Mendez, và bản thân tôi thận trọng tiến đến những cánh cửa mở rộng dẫn vào bên trong tòa nhà.

    Bản thân Trạm Novolazarevskaya bao gồm ba mô-đun nghiên cứu khác nhau và một khu nhà ở. Weld và Osa tìm kiếm tại mô-đun nghiên cứu đầu tiên trong khi Mendez và tôi làm nhiệm vụ đó ở mô-đun thứ hai. Ngoài việc thiếu điện và hoàn toàn im ắng, mọi thứ đều khá là bình thường. Không có dấu hiệu của một vụ ẩu đả. Không có vết đạn. Không có máu. Tất cả chúng tôi tập trung lại ở(trước cửa) mô-đun nghiên cứu thứ ba, nơi bạn phải đi qua để tới được khu nhà ở.

    Đáng lẽ tôi phải biết điều gì sắp đến vào cái gây phút chúng tôi phá cửa xông vào và khi cái mùi đó phảng phất lan tới chỗ chúng tôi, mùi tanh của máu. Thế rồi tôi đứng đó, hoàn toàn kinh hãi trước cái khung cảnh trước mặt. Nó thực sự khủng khiếp. Đó rõ ràng là hiện trường của một vụ thảm sát tàn bạo và ác độc. Máu và những khối nhỏ thịt bắn đầy lên các bức tường và trần nhà. Xác bị cắt mất một nửa của những người đàn ông nằm rải rác trên bàn và trên ghế. Một cái xác chắc hẳn đã bị quăng vào tường rất mạnh tới mức nó lún nửa chừng vào trong tường và bị kẹt lại ở đó. Và còn có một cái xác khác ở trong một góc của căn phòng có lẽ sẽ ám ảnh tôi đến cuối đời. Người đàn ông đó ngồi dựa vào tường với khuôn mặt nhìn thẳng lên trần nhà. Hẳn là hàm của anh ta đã bị biến dạng nghiêm trọng bởi một cánh tay đã bị cắt lìa bị đẩy thẳng xuống cổ họng của anh ta, bàn tay bị đẩy xuống trước nằm sâu trong cơ thể người đó nên không thể nhìn thấy, chỉ còn phần vai của cánh tay nhô ra khỏi miệng. Bởi một số lý do mà cái xác đó cứ thu hút sự chú ý của tôi khiến tôi nhìn kỹ hơn: Đôi mắt của anh ta rõ ràng là đang tập trung vào cánh tay đó trong giây phút cuối đời của mình, có nghĩa là anh ta hoàn toàn tỉnh táo khi chuyện đó xảy ra. Ngoài điều đó ra, anh ta trông giống với mọi người Liên Xô khác.

    Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra căn phòng, không có xác chết nào thuộc về đội của tôi. Cả bốn người chúng tôi tập trung tại cửa vào khu nhà ở và gỡ một cánh tay bị cắt lìa ra khỏi tay nắm cửa. Hẳn là một ai đó đã cố gắng thoát ra khỏi căn phòng nhưng không thành công. Osa phá cửa còn Mendez và bản thân tôi thì chuẩn bị súng ống sẵn sàng và bước vào trong.

    Các khu nhà ở có giường tầng xếp dọc các bức tường và nó là khá bình thường, chỉn chu. Chúng tôi nhanh chóng tiến hành kiểm tra. Không có gì ở dưới giường, không có gì đáng chú ý trong các tủ, tóm lại là chẳng có gì trong phòng cả. Còn có một cánh cửa ở phía bên kia của căn phòng mà tôi đoán là nó có thể dẫn ra nhà bếp. Trong khi Osa và Mendez lục soát căn phòng kỹ hơn thì Weld và tôi tiến tới cánh cửa nhà bếp. Anh ta phá bung nó ra và tôi thì hướng khẩu súng trường của mình vào trong bóng tối.

    Ngay lập tức tôi bị quật ngã xuống đất. Một cái gì đó đã nhảy lên người và tấn công tôi. Trong lúc tôi vật lộn với cái thứ đó, tôi lờ mờ nghe thấy Weld gọi những người khác tới để giúp đỡ. Tôi không nghe được thứ đó nói gì cũng như không thể nhìn thấy cái gì đang tấn công tôi. Tôi tung ra một vài cú đấm mạnh vào nơi mà tôi đoán là một khuôn mặt. Đèn pin của tôi đã bị rơi cùng với khẩu súng trường của tôi khi tôi bị quật ngã xuống đất. Kẻ tấn công tôi lùi lại và di chuyển ra xa. Tôi quờ quạng nhặt lấy súng, và quan trọng hơn là nguồn ánh sáng của mình và bắt đầu lia nó xung quanh. Cuối cùng tôi đã tìm thấy người tấn công tôi trong góc của căn phòng. Wilkens, một trong những người tôi cử đi với Reynolds ba ngày trước. Cậu ta thu mình lại và nép sát vào tường nhiều nhất có thể, nắm chặt một thứ trông giống như một cuốn sách cũ.

    Chúng tôi cố gắng nói chuyện với cậu ta trong vài phút nhưng không lấy được bất cứ thông tin gì. Trong nhà bếp cũng chẳng có gì hết. Tôi hạ lệnh rời khỏi đó. Chúng tôi không tìm thấy bất cứ điều gì và tôi cảm thấy mất bình tĩnh bởi toàn bộ chuyện này.

    Chúng tôi gặp lại tất cả mọi người ở bên ngoài và nói với họ những gì đã xảy ra. Phản đối lời khuyên của tôi, Daniels yêu cầu được đưa đến mô-đun nghiên cứu thứ ba. Khuôn mặt anh ấy trắng bệch như tuyết khi anh ta quay trở về.

    "Anh có nghĩ rằng đó là một cuộc tấn công gây ra bởi động vật?" Tôi nhớ anh ấy đã hỏi như thế. "Không biết. Loại động vật nào làm tất cả những điều đó thế rồi lại không ăn bất kỳ cái xác nào?" . Anh ta nhún vai và tất cả mọi người đi xe trở lại Trạm Banner trong im lặng. Ngoại trừ Wilkens, cậu ta bắt đầu rên rỉ những âm thanh đau đớn theo nhịp từng phút hoặc hơn. Vẫn giữ cái cuốn sách chết tiệt đó. Không ai có thể khiến cậu ta bỏ nó ra.

    Chúng tôi trở về căn cứ và tôi thậm chí không thể nói cho Hoffer và Shaffer biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ lê bước đến văn phòng của mình và bắt đầu viết báo cáo này. Phải cho những suy nghĩ của tôi ra khỏi đầu. Daniels đã đưa Wilkens tới phòng y tế và đang kiểm tra sức khỏe của cậu ta cũng như cố gắng để khiến cậu ấy nói chuyện. Tôi sẽ uống rượu cho đến khi thiếp đi, mặc xác các quy định.

    Báo cáo của Emerson Daniels và cuộc phỏng vấn Brian Wilkens

    Hôm nay là ngày thứ mười một của Chiến dịch Novolazarevskaya. Mặc dù ban đầu tôi được chỉ định vào nhóm này, là bởi trước đây tôi đã được đào tạo về lĩnh vực sức khỏe tâm thần, và tôi ở đây để giúp các đồng đội của tôi đối phó với môi trường khắc nghiệt mà chúng tôi được cử tới để làm nhiệm vụ, nhưng giờ đây có vẻ như tôi sẽ phải sử dụng những gì tôi biết để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Wilkens, Reynolds, và những người khác.

    Thể chất của cậu ta ổn, ngoại trừ việc không được ngủ trong nhiều ngày, thiếu thực phẩm, nước uống, vv.. Một điều kỳ lạ khác là cuốn sách đó. Tôi đã có một vài cơ hội để quan sát nó kỹ và nó có vẻ cũ, thực sự cũ. Tôi thấy những thứ trông giống như những con rắn và một số hình dạng của gia súc hoặc lợn rừng trên trang bìa. Trang bìa dường như được làm bởi một loại da được xử lý cẩn thận tuy nhiên đã bị xơ mòn đi nhiều. Không có dòng chữ nào trên bìa mà tôi có thể nhìn thấy nhưng tôi nghi ngờ khả năng quyển sách đó được viết bằng tiếng Anh. Wilkens hẳn đã nắm chặt lấy nó từ khi đội của cậu ta làm nhiệm vụ ở cái trạm Liên Xô đó. Quá trình huấn luyện của tôi đã dạy cho tôi một vài điều: Khi tâm trí bị chấn động đột ngột do một cảnh tượng hoặc tình huống khủng khiếp, vv, bệnh nhân thường bám lấy một đồ vật có ý nghĩa quan trọng. Rõ ràng cuốn sách đó rất quan trọng, nhưng tại sao? Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng"mượn" lấy nó từ tay cậu ta trong chốc lát sau khi loại thuốc an thần tôi đưa cho cậu ấy bắt đầu có tác dụng.

    Cập nhật nhanh: Đã lấy được cuốn sách từ Wilkens. Đọc lướt qua nó một chút. Không viết bằng tiếng Anh, chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên lắm. Tôi tin rằng thứ chữ viết trong đó có thể là một hình thức cổ xưa của tiếng Nga. Tôi không chắc chắn lắm bởi đến một chữ tiếng Nga bẻ đôi tôi cũng không biết. Tôi nghĩ rằng Wilkens và Kusman nói và đọc được tiếng Nga, mặc dù Kusman hiện giờ vẫn đang mất tích cùng những người khác ở Trạm Novolazarevskaya. Tôi chuẩn bị bỏ cuộc và đã đóng cuốn sách lại thì Wilkens tỉnh dậy và nhìn tôi. Cậu ta bình tĩnh yêu cầu tôi trả lại cuốn sách cho cậu ấy, và tôi tất nhiên đã làm như vậy. Tôi không rõ làm sao cậu ta tỉnh lại sớm đến thế, tuy nhiên cậu ấy bắt đầu nói chuyện trở lại và sẵn sàng cho tôi biết những gì đã xảy ra tại Trạm Novolazarevskaya.

    Daniels: Brian, anh và bốn người khác đã đến Trạm Novolazarevskaya trước những người còn lại trong đội chúng tôi để kiểm tra xem liệu có ai còn sống sót hay không. Đã xảy ra chuyện gì?

    Wilkens: (Cậu ta nói lắp và nhấn trọng âm sai. Rõ ràng là kết quả của chấn động tâm lý) Chúng tôi tới nơi và thấy căn cứ đó đúng như những gì đã được báo cáo từ trước. Nó đã bị bỏ hoang, các cánh cửa mở rộng. Tôi nghĩ rằng trong một phút, chúng tôi chỉ đứng đó. Reynolds có lẽ đã suy nghĩ về những chiến thuật. Baker và Hurst thì bịa chuyện ma, nghịch ngợm, làm những trò ngu ngốc. Kusman và tôi đứng xa cái trạm đó ngay từ đầu. Cá nhân tôi cảm thấy một cái gì đó xấu xa phát ra từ toàn bộ căn cứ đó và suy đoán từ biểu cảm trên khuôn mặt Kusman, tôi khá chắc là cậu ấy cũng có cùng suy nghĩ với tôi.

    Reynolds cuối cùng đã ra lệnh cho chúng tôi đi vào bên trong. Kusman và tôi phía bên trái, Baker và Hurst bên phải, còn Reynolds sẽ nhằm chỗ trung tâm. Chúng tôi thực hiện tất cả mọi việc chuẩn xác với dự đoán là có thứ gì đó nguy hiểm ở bên trong. Tôi rất hạnh phúc khi biết dự đoán của chúng tôi không chính xác. Nơi đó bị bỏ hoang nhưng không theo kiểu rùng rợn. Tôi thật sự đã nghĩ rằng mình sẽ thấy các xác chết trương phình hoặc các zombie. Khu vực lối vào cũng như hai mô-đun đầu tiên đều sạch sẽ, trống trải, không có gì khả nghi. Nơi duy nhất chưa được kiểm tra là cánh cửa dẫn đến mô-đun thứ ba và các khu vực xa hơn nữa. Linh tính của tôi về những chuyện xấu xa sắp diễn ra lên tới đỉnh điểm và tôi thấy mình không còn có khả năng giữ chắc khẩu súng của mình nữa.

    Chúng tôi bước vào phòng và chắng tìm thấy gì ở đó.

    Daniels: Nhưng tôi đã ở trong căn phòng đó Brian, ở đó là một trong số những điều kinh tởm nhất gây ra cho con người mà tôi từng nhìn thấy-

    Wilkens: Lúc chúng tôi ở trong căn phòng đó thì không có gì ở đó đâu, tin tôi đi. Chúng tôi chuyển tới các khu nhà ở và nó cũng trống rỗng như thế. Giường trống, phòng trống, trống rỗng như phần còn lại của tòa nhà. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu rời khỏi căn cứ và đó là khi chúng tôi nhìn thấy các xác chết. Tất cả đều giống như anh đã thấy vậy. Nhưng chúng tôi đã có mặt tại căn phòng đó khoảng mười phút trước và nó hoàn toàn trống rỗng, vậy chuyện quái gì đây?

    Để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi lục soát căn phòng đó, rất cẩn thận. Đó là cách mà chúng tôi tìm thấy cuốn sách. Nó được đặt một cách giản dị trên một chiếc bàn trung tâm, bìa sách đóng lại và trông không có gì đáng chú ý. Kusman nhặt nó lên và đó là lúc chuyện trở nên tồi tệ. Một trong những xác chết ở góc phòng túm lấy Baker. Chúng tôi không nhìn thấy nó di chuyển, chết tiệt. Tôi thậm chí còn không chắc lúc đầu thì cái xác đó ở đâu. Dù sao, tôi nhớ là nó đã chộp lấy anh ta bằng tay và quẳng anh ta đi.

    Khi mà Baker bị ném đi, một loại tua hoặc xúc tu hoặc.. một cái gì đó màu đen lao xuống từ trần nhà và túm lấy Reynolds. Chỉ túm lấy anh ta xung quanh cánh tay, cổ, và tôi thậm chí có thể nhìn thấy chúng bắt đầu túm lấy các cạnh của miệng anh ta rồi kéo. Và sau đó thì Reynolds biến mất. Anh ấy chỉ, chỉ bị kéo lên qua trần nhà rồi biến mất.

    Tiếng gào thét của Baker đã đưa tôi trở về hiện tại. Tôi nhìn về phía đó chỉ để thấy cái xác chết giật đứt cánh tay của anh ấy ra. Thật sự là cái xác làm việc đó một cách vô cùng dễ dàng, như không tốn một chút sức lực nào cả. Các cơ bắp và da đã kháng cự lại lực kéo một cách yếu ớt, hoặc là cái xác đó khỏe kinh khủng. Baker, giờ đây không còn tay nữa, bắt đầu loạng choạng và đổ gục xuống. Anh ấy rơi xuyên qua sàn như thể chẳng có gì ở đó ngay từ đầu. Cái xác chết sau đó nắm lấy cánh tay của Baker và.. bắt đầu nhồi nó xuống cổ họng của mình, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng quai hàm của nó bị trật. Tại thời điểm này các xác chết khác rải rác trong căn phòng đều kích động và có dấu hiệu của.. sự sống? Hay là "không sống" ? Thật.. không thể hiểu nổi.

    Uhm, Kusman, Hurst, và tôi lao ra lối thoát. Hurst đến đích đầu tiên, và phải trả giá cho điều đó. Cánh cửa bật tung khỏi bản lề như thể có một quả bom đã phát nổ đằng sau nó và lao thẳng vào Hurst. Nó tông mạnh vào tường và Hurst thì bị nghiền nát.. tạo ra một âm thanh bệnh hoạn. Tất cả mọi thứ trong căn phòng đó đều bệnh hoạn cả.

    Những cái tua xuất hiện trở lại. Chúng chặn lên khung cửa bây giờ đã mở toang, vì vậy chúng tôi chỉ có thể rút lui vào khu nhà ở. Tôi chạy đến đó trước tiên, quay lại và thấy một cái tua đã túm lấy Kusman ngay khi cậu ấy tới được chỗ cửa. Cậu ta ném cho tôi cuốn sách bởi một số lý do nào đó và rồi cánh cửa đóng sầm lại.

    Daniels: Tôi đã nhìn thấy một vài trong số các xác chết anh đề cập đến, Brian. Nhưng không có ai trong đó là thành viên của đội chúng ta, tất cả bọn họ đều là các nhà nghiên cứu của Liên Xô.

    Wilkens: Anh không hiểu sao? Chúng ta thấy bất cứ điều gì nó muốn chúng ta nhìn thấy. Anh nhìn thấy xác chết của những người Liên Xô thay vì nhìn thấy Hurst và những người khác trong đội chúng ta bởi vì đó là những gì nó muốn.

    Daniels: Ai hay cái gì đã muốn như thế?

    Wilkens: Tôi đã bị mắc kẹt ở phía sau của căn phòng. Tôi sợ hãi và cô đơn. Tôi đọc cuốn sách bởi vì tôi không còn biết phải làm gì khác. Mẹ tôi từ Nga di cư đến Hoa Kỳ, vì vậy tôi biết một chút tiếng Nga. Cuốn sách là một loại sách triệu tập hoặc sách bùa chú gì đó, tôi nghĩ vậy. Nó chắc chắn là có sức mạnh vô cùng to lớn. Tôi đoán là Liên Xô không thể trì hoãn lâu hơn nữa và họ thấy cần phải vượt mặt chúng ta. Uhm, họ quyết định triệu tập một vị Thần rất cổ xưa và vô cùng chết chóc, Volos.

    Daniels: Uhm, chuyện đó chắc chắn.. sẽ được nghiên cứu. Vậy, làm thế nào mà anh liên lạc được với chúng tôi thông qua radio? Baker đã giữ nó bên mình khi anh ta "biến mất" .

    Wilkens: Volos nói chuyện với tôi sau khi tôi đã đọc vài phần của cuốn sách. Ông ta nói với tôi rằng ông ấy sẽ để cho tôi đi nếu tôi đem cuốn sách đi cùng với tôi. Tôi nghĩ đó là thỏa thuận. Tôi ngất đi tại thời điểm đó và không biết gì cho đến khi tôi nhìn thấy anh cầm cuốn sách. Anh, anh đã không mở nó ra phải không?

    Daniels: Chuyện đó có gì quan trọng?

    Wilkens: Từ những gì tôi đọc được, tôi nghĩ rằng việc mở sách ra đóng vai trò như một lời mời gọi, triệu tập. Kiểu như.. sự hủy diệt chỉ có thể xâm nhập vào một nơi nếu như anh mở cuốn sách ra trong tòa nhà đó. Hoặc, một cái gì đó như thế. Tôi không thực sự chắc chắn lắm. Tôi không thể đọc kĩ từng chữ ngay từ đầu và thực sự không dễ dàng để mô tả các cổng không gian và những thứ tương tự khi ngôn ngữ trong sách là loại ngôn ngữ cổ xưa.

    Wilkens từ chối nói chuyện sau đó. Cậu ta có vẻ mệt mỏi và chỉ thu mình lại trên chiếc giường để ngủ. Tôi không chắc phải đánh giá câu chuyện mà cậu ấy kể với tôi như thế nào. Nó có thể là cách mà não cậu ta đối phó với ám ảnh từ căn phòng. Có lẽ chỉ đơn giản là nó không chịu đựng được căng thẳng và cậu ta bị chấn động. Tất cả những gì tôi biết là tôi sẽ không chạm vào cuốn sách đó một lần nào nữa. Đã muộn rồi và tôi nghĩ rằng tôi cũng cần đi ngủ.

    Những khoảnh khắc cuối cùng của Đại úy James Alders.

    Ngày thứ 15

    Tôi đang viết những dòng này ngay lúc này trong trường hợp tôi không sống sót mà ra khỏi đây. Hầu như tất cả mọi người đều đã chết. Khốn kiếp. Daniels đã trò chuyện vắn tắt với tôi về nó trước khi anh ta bị giết chết. Đó là một loại thần thánh hay ma quỷ hoặc một cái gì đó khác. Tôi cũng đã đọc qua cuộc phỏng vấn của Daniels với Wilkens. Không có gì trong đó giúp ích được gì nhiều. Và Wilkens. Tôi không biết nữa. Cậu ta đã mang một cái gì đó đi cùng với mình khi chúng tôi cứu cậu ấy. Nó điều khiển cậu ta và con người cũ của cậu ấy đã biến mất. Cậu ta không còn là con người nữa.

    Tất cả những người còn lại trong đội chúng tôi bao gồm có Hoffer, Fenn, Weld, và cả bản thân tôi nữa. Chúng tôi hiện đang ẩn náu trong văn phòng của tôi, nhưng vẫn còn có hy vọng. Đồ cứu viện sẽ đến bằng trực thăng vào ngày mai. Chúng tôi sẽ trốn ra ngoài và đi nhờ trực thăng. Jenny, nếu anh không thể sống sót và có ai đó tìm thấy ghi chép này, xin hãy biết rằng anh yêu em rất nhiều và anh xin lỗi vì tất cả những khoảng thời gian anh không ở nhà. Nếu anh có thể về nhà, anh sẽ không bao giờ rời xa em một lần nào nữa.

    Báo cáo nhiệm vụ từ Operative (Đặc vụ, nhưng là cấp thấp hơn so với "Agent") Matthew Hoffer

    Tome of Volos(Cuốn sách của Volos) đã được đóng chặt lại. Toàn bộ Đơn vị số 7 đã thiệt mạng cũng như các nhà nghiên cứu ở Trạm Novolazarevskaya. Tôi đã thực hiện kế hoạch cuối cùng của Đại úy Alders và trốn thoát bằng trực thăng. Nếu các ghi chép có thể tin tưởng được thì Volos chỉ xuất hiện ở hai Trạm Novolazarevskaya và Trạm Banner. Tôi đã được thông tin là Trạm Banner sẽ bị thiêu hủy ngay lập tức, không có thông tin gì từ Trạm Novolazarevskaya.

    Danh sách những người tham gia nhiệm vụ:

    Alders: Bị bắn vào chân để Operative Hoffer có thể trốn thoát. Sau đó nhìn thấy bị lôi trở lại Trạm Banner.

    Weld: Bị xé xác bởi các tua của Volos trong lúc cố gắng trốn thoát.

    Shaffer: Không chịu nổi áp lực và tự bắn vào đầu. Xác chết sau đó bị điều khiển bởi Volos.

    Allers: Bị dụ ra khỏi nơi trú ẩn an toàn bởi hình ảnh của gia đình mình do Volos tạo ra. Nguyên nhân cái chết không được nhìn thấy nhưng có nghe thấy tiếng gào thét.

    Daniels: Bị tách khỏi nhóm trong cuộc tấn công của Volos vào Trạm Banner. Xác chết sau đó được nhìn thấy với nhiều phần cơ thể bị mất.

    Reynolds: Bị lôi vào trần nhà bởi các tua của Volos.

    Osa: Bị đâm bởi các tua của Volos và bị xé xác.

    Mendez: Đầu bị giật đứt bởi Wilkens(khi bị Volos khống chế).

    Wilkens: Cơ thể bị Volos điều khiển hoàn toàn. Cơ thể được cho là đã bị thiêu cháy cùng Trạm Banner.

    Kusman: Không trực tiếp nhìn thấy cái chết của anh ta. Tuy nhiên tìm thấy một cánh tay. Dự đoán là đã chết.

    Baker: Cánh tay bị giật đứt một cách thô bạo và chuyển dời xuyên không gian (sang một chiều không gian khác).

    Hurst: Bị nghiền nát vào tường.

    Fenn: Bị bắn vào chân để Operative Hoffer có thể trốn thoát. Xác nhận là đã chết.

    Guerra: Bị xé xác bởi xác chết của Shaffer.

    Glenshaw: Bị thương nặng trong cuộc tấn công của Volos vào Trạm Banner. Sau đó bị chảy máu đến chết do thiếu vật tư y tế.

    Wagner: Bị chặt đầu bởi các tua của Volos lao xuống từ trên trần.

    Hoffer: Trốn thoát. Hoàn thành mục tiêu với thiệt hại chấp nhận được. Việc thăng cấp đang được xem xét.

    Phân tích: Tome of Volos là một cửa ngõ trực tiếp dẫn đến realm of existence(có thể hiểu như một kiểu chiều không gian) của Volos. Cuốn sách cũng có những dòng, đoạn bùa chú với quyền năng mạnh mẽ có thể được sử dụng nếu một người có thể vượt qua được Volos. Biện pháp phòng ngừa đã được đưa ra nhằm cho phép nhiều nghiên cứu chuyên sâu về cuốn sách và những sức mạnh mà chúng ta có thể tận dụng. Tome of Volos sẽ được lưu trữ trong The Vault(Hầm chứa) khi không có chỉ thị nghiên cứu nó.

    Cập nhật hồ sơ: Trạm Banner đã bị thiêu hủy cùng với tất cả các bằng chứng được lưu trữ bên trong, ngoại trừ những thứ mà chúng ta đã tịch thu. Trạm Novolazarevskaya được giữ lại. Liên Xô từ chối phá hủy nó nhưng vẫn chưa thay thế nhân viên cũ của mình.

    Tình trạng hồ sơ: Đóng.

    * * *

    Tôi đang gặp rắc rối trong việc cố gắng hiểu cặn kẽ hồ sơ này. Ban đầu thì tôi nghĩ có lẽ tổ chức này là một tổ chức dị giáo, huyền bí quy mô nhỏ hoặc gì đó tương tự. Tuy nhiên, họ đã trà trộn một người đàn ông vào một chiến dịch của Lực lượng Đặc nhiệm trong Chiến tranh Lạnh và đã che đậy nó thành công. Tôi không biết tôi đã mong đợi những gì nhưng.. được thôi. Có lẽ chuyện này vượt quá khả năng xét đoán của tôi một chút. Dù thể nào đi nữa, tôi vẫn còn cảm thấy tò mò và tôi sẵn sàng chia sẻ thêm những thông tin kiểu này nếu mọi người ở đây quan tâm.. Bảo trọng nhé NoSleep.

    – Secrets

    * * *
     
    Nganha93, -Jenny-, AmiLee2 người khác thích bài này.
  4. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 3: Những tấm ảnh của Kepler

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Case File #3 The Kepler Photographs

    Hồ sơ số 3: Những tấm ảnh của Kepler

    * * *

    Hồ sơ: 003-111

    Ngày: 12/4/1984

    Địa điểm: Constance, Pennsylvania

    Đối tượng: Mary Cowan, Alex Kepler

    Entity: Entity không xác định (sau này được gọi là E-byss)

    Dưới đây là bản ghi chép về cuộc thẩm vấn Alex Kepler.

    Interrogator(người thẩm vấn) (viết tắt là I nhằm tránh làm cho hồ sơ dài hơn mức cần thiết): Alex Kepler. 24 tuổi. Đã từng sống với Maria Cowan.

    Alex: Sống. Tôi sống với cô ấy. Không phải thì quá khứ.

    I: Nhưng cô ấy đã biến mất-

    Alex (lời lẽ và điệu bộ trở nên căng thẳng) Tôi sẽ đi tìm cô ấy.

    I: Chúng ta sẽ nói tới chuyện đó sau, Mr. Kepler. Anh có thể vui lòng kể về thời gian đầu khi anh và Ms. Cowan bắt đầu chạm trán với thứ-

    Alex: Tên khốn đã bắt cô ấy chứ gì? (Đứng bật dậy, đầy tức giận. Hai Operative (đặc vụ, nhưng là cấp thấp hơn Agent) đi về phía anh ta và anh ta ngồi xuống, thở dài để lấy lại bình tĩnh) Được thôi, thời gian đầu..

    Chuyện là thế này, nó không bắt đầu với chúng tôi.. không phải ngay từ đầu. Mọi người bắt đầu tự nhiên bị mất tích.. hah, "tự nhiên bị mất tích" là một cách nói thú vị. Nó giống như nói rằng bạn xuất hiện để rồi bị mất tích hoặc một kiểu gì đó tương tự *1.

    I: Anh đang lảng tránh vấn đề, Mr. Kepler.

    Alex: (Ném một cái nhìn khó chịu về phía người thẩm vấn trước khi tiếp tục) Mọi người bắt đầu biến mất. Trẻ con, người lớn, người già, chỉ đơn giản là biến mất vào một ngày nào đó. Những vụ mất tích như thế không được đưa lên bản tin, tôi đoán vậy. Mặc dù thế, chúng tôi không sống ở một thành phố lớn hay bất cứ kiểu gì giống thế, cho nên việc hai mươi, ba mươi người đột ngột mất tích không thể không khiến người ta chú ý.

    Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải nói rằng hầu hết mọi người trong thị trấn đều ứng phó với chuyện đó với cái thái độ "Chuyện đó không xảy ra với tôi, vì vậy tôi không cần quan tâm" Miễn là đứa trẻ hoặc người yêu của họ không bị mất tích, họ chỉ việc tiếp tục sống như bình thường, và tôi thì cũng cư xử đúng y như họ vậy. Tôi chỉ muốn làm cái công việc buồn tẻ chết tiệt của tôi, được sống cùng cô bạn gái tuyệt vời của tôi, có lẽ là đôi khi cùng cô ấy đi chơi hoặc làm điều gì đó có ý nghĩa với cuộc đời mình. (Alex ngồi thụp xuống ghế của mình trong vài phút. Anh ta không động đậy hoặc nói bất cứ điều gì)

    I: Mr. Kepler. Alex, chúng tôi cần anh tiếp tục câu chuyện của mình.

    Alex: (thở dài, dụi mắt bằng cả hai tay, anh ta ngồi thẳng dậy để tiếp tục) Vâng. Có năm người chúng tôi đúng không nhỉ? Nhóm bạn của tôi. Bao gồm có Darren, Lyssa, Oliver, Mary, và tôi. Chúng tôi đều là bạn thân thời phổ thông và vẫn chưa chuyển đi khỏi thị trấn, chỉ năm người chúng tôi cùng làm việc, đi chơi, sinh sống tại nơi này. Nó thực sự giống như thể chúng tôi vẫn còn đang học trung học vậy. Tất cả chúng tôi đều làm việc từ sáng đến chiều, và sau đó thì gặp nhau tại một trong những địa điểm ưa thích của chúng tôi rồi đi chơi tới cuối ngày. Mọi việc đều rất tốt đẹp, nghe có vẻ ngây thơ theo một cách nào đó, nhưng vẫn là tốt đẹp.

    Đó là vào một trong những buổi tối vui vẻ như thế và rồi cái chuyện vớ vẩn đó bắt đầu. Năm người chúng tôi ở chỗ Darren, chúng tôi uống rượu và xem phim kinh dị. Darren vừa mới chia tay với ả bạn gái xấu tính của cậu ta, và chúng tôi tổ chức một buổi ăn mừng. Dù sao, tôi nhớ là đã liếc qua và thấy Lyssa cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó. Nó giống như một trong những tấm ảnh chui ra khỏi đáy của máy ảnh ngay sau khi chụp hình, tôi không thực sự nhớ kiểu máy ảnh đó được gọi là gì. Uhm, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó một cách vô cùng chăm chú. Tôi đang cảm thấy phấn khích, cho nên tôi đã làm mặt hề hướng về phía Lyssa nhằm trêu chọc cô ấy. Lyssa không ngước mắt lên khỏi tấm ảnh, và một phút hoặc lâu hơn đã trôi qua nên cuối cùng tôi tới và nói với cô ấy.

    "Này Lys, cậu có cái gì thế?" Tôi nhớ cô ấy nhảy dựng lên một chút khi tôi nói vậy. Cô ấy là một cô gái rụt rè, nhỏ bé luôn tỏ ra nghiêm trọng với mọi chuyện cho nên tôi thấy việc cô ấy nhảy dựng lên như thế thực sự rất là hài hước.

    "Heh, ha, thực sự là không có gì đâu, tôi không nghĩ.. Này Darren?" Darren quay lưng lại với cái cảnh giết chóc máu me be bét trên màn hình và hướng về phía cô ấy.

    "Ừ?"

    "Tôi không biết là cậu lại có một cái máy ảnh kỳ lạ như vậy đấy."

    "Tôi không sở hữu một cái máy ảnh Lyssa, cậu biết là tôi ghét việc bị chụp ảnh mà."

    "Ừ.. đó cũng là những gì tôi nghĩ. Uhm, cậu có thể tới xem cái này không?" Darren đứng dậy nhìn vào tấm ảnh. Tôi thấy miệng cậu ấy trễ xuống một chút và trên mặt cậu ta rõ ràng không phải là biểu cảm của một sự bối rối thoáng qua.

    "Này anh bạn, nó là cái gì vậy?" Darren nhìn tôi và làm một động tác trông như nhún vai, tôi đoán vậy, và cái vẻ kinh hoàng hoặc bất cứ điều gì tôi đã nhìn thấy ngay lập tức được thay thế bởi vẻ mặt bình thản, không tin vào những chuyện ma quái của cậu ta.

    Tấm ảnh chụp Darren, và bản thân cái điều đó cũng là kỳ lạ rồi. Darren ghét việc xuất hiện trong những tấm ảnh. Bất cứ khi nào chúng tôi chụp ảnh nhóm, Darren luôn là người cầm máy. Trở về với cái bức ảnh kia, đó là tấm ảnh chụp Darren đứng ngoài trời tại công viên thị trấn. Cậu ta không đứng quá xa máy ảnh, chỉ vừa đủ để bạn có thể nhìn thấy cậu ấy từ đầu đến chân. Nói chung thì cậu ta là một anh chàng trung bình. Chiều cao trung bình, cơ thể trung bình. Đeo kính, vài sợi tóc rối bù và cái vẻ mặt quen thuộc "Suy tư về những bí mật của vũ trụ mọi lúc mọi nơi khiến ta trông trí tuệ hơn chút ít" của cậu ta được trưng ra.

    Tấm ảnh trông khá là bình thường, ngoại trừ thực tế là Darren gần như không bao giờ để người khác chụp hình mình. Ở phía xa trong tấm ảnh là một cái cây, nó khá là lớn và có thể là một cây sồi hoặc cây phong. Khoảng 20 yard *2 phía sau Darren, có một hình dáng thò ra từ phía sau cái cây. Hình dáng đó cũng là Darren. Hơi giống thôi. Nó chắc chắn trông giống Darren ở các đặc điểm chính, nhưng có một số khác biệt nhỏ. Không đeo kính, áo sơ mi dính một vài vết bẩn tối màu, và phần lớn tóc thì bết lại. Nhưng điều thực sự nổi bật là khuôn mặt và bàn tay. Khi nó nghiêng người thò ra từ phía sau cái cây, hai bàn tay của nó đặt lên hai bên thân cây, và rõ ràng là có móng vuốt. Đó không phải là một lỗi máy ảnh, hai bàn tay đó chắc chắn có móng vuốt. Miệng của nó mở ra tạo thành một nụ cười nham hiểm, kiểu như trò chơi khăm lớn nhất từ trước đến nay sắp diễn ra và Darren chính là nạn nhân. Mắt của nó mới là phần tồi tệ nhất. Hoặc tôi nên nói là nó không có mắt. Ở đó chỉ có hai vòng tròn đen kịt. Mặc dù lúc đó tôi đã nghĩ là hai vòng đen đó có thể được vẽ thêm vào đè lên ảnh chính bằng một cây bút dạ, nhưng giờ nghĩ lại thì khoảng cách giữa nó và Darren là khá xa và trông rất thật nên việc vẽ thêm có vẻ không đúng lắm.

    Tất cả mọi người đều quan sát tấm ảnh và ngồi yên lặng trong một vài giây.

    "Uhm, có vẻ như một người trong số chúng ta thực sự rất giỏi trong việc chơi khăm đấy." Tôi nhớ là mình đã nói xen vào để phá vỡ sự im lặng. Tất cả chúng tôi sau đó đều coi đó như một trò đùa. Thật ngu ngốc. Hết sức ngu ngốc. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ cách nào để người ta có thể chỉnh sửa một trong những bức ảnh đó và thêm một Darren"kì dị" vào phần nền phía sau. Quan trọng nhất là phải có hai bức hình của Darren và chuyện đó thì gần như không thể.

    Cuộc sống tiếp tục trong khoảng một tuần sau đó. Tôi đã nghĩ mọi thứ đều bình thường và tất cả đều ổn, nhưng giờ khi nhớ lại, tôi có thể thấy những dấu hiệu. Chết tiệt. Cả nhóm gặp nhau chỉ trừ có Darren. Chúng tôi gọi cho cậu ta, và Darren nói là cậu ấy bị ốm. Cứ thế đến ba lần. Và cậu ta còn bỏ lỡ bữa tối mà không nói với bất cứ ai. Tất cả chúng tôi đều cho rằng Darren hẳn phải ốm rất nặng, vì vậy sau bữa tối, tôi qua nhà cậu ấy để kiểm tra tình hình trong khi những người khác về nhà của tôi và Mary.

    Toàn bộ căn nhà tối đen ngoại trừ ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ của Darren ở tầng hai. Cánh cửa để mở không khóa, vì vậy tôi nhẹ nhàng lách vào. Như tôi đã dự đoán, tôi tìm thấy cậu ta trong phòng của mình, ngồi ở bàn làm việc. Rải rác trên bàn là một vài bức ảnh giống như tấm ảnh kỳ dị mà chúng tôi thấy tuần trước. Tôi chỉ nhớ là cậu ấy trông cực kỳ u ám, suy sụp. Cậu ta có những quầng thâm rất lớn xung quanh mắt và chắc chắn là không hề tắm rửa gì, có lẽ là cả không ăn uống gì nữa.

    "Này anh bạn, có chuyện gì thế?" Tôi nhớ là đã hỏi cậu ấy với cái giọng yếu ớt như thế nào. Tôi thực sự sợ cậu ta, dù cậu ấy là bạn của tôi.

    "Chào." Chỉ một từ duy nhất được thốt ra. Giọng nói trống rỗng của một người đã bị đánh gục hoàn toàn. Chẳng giống với cậu ta chút nào cả.

    "Những cái đó là gì vậy? Thêm những tấm ảnh khác ư?" Tôi bắt đầu liếc qua chúng.

    "Ừ. Chúng cứ liên tục xuất hiện xung quanh tôi sau vài tiếng."

    Darren"kì dị" bò tới gần Darren"bình thường" hơn trong mỗi bức hình. Người nó gập lại theo cái tư thế lén lút thường thấy trong truyện tranh. Ở tấm ảnh cuối cùng, nó bước chính xác vào vị trí mà Darren đang đứng cho nên tấm ảnh này chính là một bức hình từ đầu đến chân của Darren"kỳ dị" .

    Lúc này thì nó ở đã gần máy ảnh tới mức tôi có thể nhìn thấy nó bệnh hoạn và quái dị đến mức nào. Các vết bẩn trên quần áo là vết máu. Mái tóc thì bị dính bết với máu, tôi nghĩ vậy, còn hộp sọ thì trông giống như nó đã bị nứt toác ở phía sau. Bàn tay chắc chắn có móng vuốt, mặc dù không theo kiểu đáng sợ như tôi đã nghĩ trước đó. Miệng của nó xoắn vặn lại thành một nụ cười nhe răng, hay cũng có thể là một sự giả tạo, nhạo báng. Tôi còn có thể thấy rõ những chiếc răng sắc nhọn và trông giống như răng nanh của thú ăn thịt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đôi mắt chỉ là hai cái lỗ đen ngòm. Toàn bộ hình ảnh đó gần như đem lại cho bạn một cảm giác rằng nó đang hả hê với thực tế là nó đã tới được chỗ Darren và thay thế cậu ấy.

    Tôi lật tấm ảnh để thấy rằng từ'END' (chết) được viết trên mặt sau của nó.

    "Cậu viết cái này hả Darren?"

    "Không, nó đã ở đó từ trước." Tôi nhận thấy tinh thần cậu ấy suy sụp hơn một chút. Darren khóc.

    Darren, người tránh biểu lộ cảm xúc và cũng là người suy nghĩ thực tế, lý trí nhất trong số những người bạn của tôi, giờ đây lại đang khóc. Không có lời nói nào được thốt ra. Tôi không nói bất cứ điều gì, tôi chỉ.. ôm cậu ta, tôi đoán vậy? Có lẽ ôm động viên là cụm từ thích hợp hơn. Cậu ấy là bạn của tôi, cậu ấy cần tôi và vì thế mà tôi ở đó. Tôi nhớ là đã hỏi Darren xem liệu cậu ta có muốn đến ở chỗ của tôi hay không, nhưng cậu ấy từ chối thẳng thừng. Vì vậy, tôi giúp Darren về giường, nói rằng tôi sẽ ở lại cho đến khi cậu ấy ngủ thiếp đi và sau đó tôi sẽ về nhà của mình.

    Cuối cùng thì cậu ta cũng ngủ được còn tôi thì về nhà. Đó lại là một sai lầm khác. Tôi đã phạm phải rất nhiều sai lầm trong thời gian gần đây. Tôi không nói chuyện với những người khác về những gì đã xảy ra. Tôi nói với Darren rằng cậu ấy chắc chắn cảm thấy không được khỏe và tôi sẽ tới chỗ cậu ấy vào ngày hôm sau và ở lại với cậu ta.

    Chuyện đó đã không diễn ra. Tôi đã phạm phải sai lầm quá tệ. Chết tiệt, nó thậm chí còn là một tình huống hay lặp lại đến nhàm chán trong các bộ phim kinh dị nhưng một phần trong tôi vẫn không tin vào điều đó. Tất nhiên là khi tôi đã đến nhà Darren thì cậu ấy đã biến mất. Và tất nhiên là căn phòng thì bị xới tung lên, những dấu hiệu của một cuộc vật lộn hiện ra rõ ràng ở bất kỳ chỗ nào tôi để mắt tới. Tôi mất Darren bởi tôi đã từ chối tin rằng cái chuyện tồi tệ đó đang diễn ra xung quanh tôi.

    (Tại thời điểm này Mr. Kepler suy sụp hoàn toàn. Mọi nỗ lực nói chuyện với anh ta đều thất bại và anh ấy được đưa trở lại phòng của mình. Cuộc thẩm vấn tiếp tục vào ngày hôm sau)

    I: Anh có sẵn sàng để tiếp tục không, Alex? Chắc hẳn anh muốn giúp chúng tôi bắt giữ cái thứ đó.

    Alex: Không, tôi không muốn giúp các người bắt nó. Tôi muốn giết nó. Tôi muốn giết chết hắn.

    Uhm, tiếp tục nhé. Chúng tôi đã nộp một bản báo cáo với cảnh sát bởi vì bạn bè của tôi nghĩ rằng làm như thế có thể có hiệu quả. Tôi vẫn không nói về các bức ảnh nhưng tôi còn không phủ nhận chuyện quái dị đó vào thời điểm này. Mục tiêu của tôi là bảo vệ những người bạn còn lại của tôi và bắt cái thứ đó. Tôi tìm đọc lịch sử thị trấn, truyền thuyết địa phương, và thậm chí còn tìm kiếm cả thông tin về những người mất tích khác. Chẳng có gì cả. Tôi đã dành trọn hai tuần tra cứu điên cuồng và đề cao cảnh giác, vậy mà tôi không thể tìm được bất kỳ manh mối nào.

    Khi chỉ còn lại một vài lựa chọn ít ỏi, tôi quyết định nói với bạn bè của tôi những gì tôi biết. Có lẽ là họ sẽ giúp đỡ. Hoặc không. Do đó, khi chúng tôi đã tụ họp đông đủ cả, tôi nói tất cả mọi thứ tôi biết cho họ. Ý tôi là, tôi không biết gì nhiều nhưng tôi có thể nói với họ về những gì đã xảy ra với Darren và các bức ảnh. Họ phản ứng với chuyện đó tốt hơn so với những gì tôi nghĩ. Oliver thì có một chút hoài nghi nhưng đó là bản chất của cậu ta rồi. Còn Mary thì lại lắng nghe chăm chú và có vẻ như tin những gì tôi nói. Tôi nhớ là Lyssa thì không tập trung và khá là mờ nhạt trong buổi gặp mặt đó. Cô ấy luôn im lặng và ít nói nhưng tôi thấy thật kỳ lạ khi cô ấy tuyệt đối không nói gì cả. Tôi biết tôi đã nói ở trên về việc tôi bỏ qua các dấu hiệu, nhưng chuyện đó thực sự nghiêm trọng. Tôi đã không nhận ra các dấu hiệu đúng lúc và chuyện đó thực sự làm tôi áy náy, hối tiếc.

    Đêm đó tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Đó là Lyssa. Cô ấy khóc nức nở rất nhiều và tôi gần như chẳng hiểu được cô ấy nói gì. Lyssa muốn tôi tới ngay lập tức. Tôi bảo Mary ở nhà vì Lyssa không thực sự cho tôi biết cô ấy gặp phải chuyện gì. Tôi đã nghĩ rằng nếu nó là cái thứ đã bắt mất Darren thì tôi có thể trả thù. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như vậy.

    Lyssa đã biến mất khi tôi đến nhà cô ấy. Tôi không biết là cô ấy bị bắt mất hay là cô ấy chủ động bỏ trốn, vì vậy tôi nhìn xung quanh trong chốc lát và tôi thấy một đống ảnh như những tấm ảnh của Darren. Bức ảnh đầu tiên là ảnh của Lyssa từ khoảng eo trở lên và cô ấy đang nhìn thẳng về phía trước vào máy ảnh. Tôi thực sự không thể tìm thấy bất cứ điều gì ở phía xa đằng sau có thể đe dọa cô. Sau đó, tôi nhìn vào khuôn mặt Lyssa, và cô ấy trông đầy sợ hãi. Tôi nhận thấy cổ họng của cô ấy có một chỗ phình to ra như thể có một cái gì đó lớn bị kẹt trong đó. Trong loạt ảnh tiếp theo, chỗ phình đó di chuyển dần từ cổ lên mặt và nó lớn đến mức mà hai má của cô ấy phồng lên, giống kiểu một con cá nóc khi nó hút đầy nước. Tôi lật tìm bức hình cuối cùng trong đống ảnh đó: Miệng Lyssa lúc này mở rộng, có lẽ là ở mức rộng nhất mà cô ấy có thể và một con nhện to lớn và kinh tởm nhất mà tôi từng thấy đang trồi ra khỏi đó. Tôi lật tấm ảnh và một lần nữa lại nhìn thấy từ "END" được viết ở mặt sau. Cô ấy đã giữ bí mật chuyện này và giả vờ như không có gì xảy ra, trái ngược với Darren tự cô lập bản thân và tách mình ra khỏi những người khác.

    Khi tôi cho những người còn lại xem tấm ảnh, họ có những phản ứng khác nhau. Oliver quyết định rời khỏi thị trấn. Cậu ta không muốn liên quan gì nữa tới chuyện này và tôi thật sự nghĩ rằng đó có thể là quyết định đúng. Có lẽ lúc này cậu ấy vẫn an toàn. Không như Mary..

    (Mr. Kepler nhìn lảng sang phía khác một lúc trước khi tiếp tục)

    Sự hoang mang và u ám bao trùm lên cuộc sống của tôi và Mary những ngày sau đó. Tôi không còn ý định chiến đấu chống lại cái thứ đó và tìm kiếm hai người bạn đã mất tích của tôi, còn Mary thì kiểu như tự cô lập hoàn toàn bản thân mình. Chúng tôi cứ như vậy trong khoảng một tháng hoặc lâu hơn. Tuy nhiên, ý chí đấu tranh đã quay lại với tôi, sau khi Mary tìm thấy bức ảnh đầu tiên của cô.

    Không như những nạn nhân trước đó, tôi có thể thấy Mary bị tác động như thế nào bởi sự xuất hiện và nội dung thay đổi của các tấm ảnh vì cô luôn chia sẻ với tôi cô ấy cảm thấy thế nào. Tấm ảnh đầu tiên chụp hình cô ấy đứng gần một hồ nước. Điểm dị thường duy nhất là một sắc xanh tái rất nhẹ gần như không thể nhận ra xuất hiện trên da và môi của cô ấy. Sự thay đổi nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn khi làn da của Mary ngày càng xanh tái hơn. Đôi mắt căng phồng và mờ đục trong khi cơ thể của cô ấy bắt đầu trương phình lên. Đó chính là hình ảnh của Mary trong trường hợp cô ấy bị chết đuối và bị bỏ lại trong nước. Đó cũng là lúc tôi phát hiện thêm một đặc điểm khác của toàn bộ những chuyện quái dị này. Nỗi sợ hãi lớn nhất của Mary là bị chết đuối. Nỗi sợ đó lớn đến mức đôi khi chúng tôi phải dụ dỗ mãi mới đưa được cô ấy tới một bể bơi, còn sông và hồ thì cô ấy tuyệt đối không bao giờ bơi lội ở đó. Lyssa thì chắc chắn là sợ nhện. Tôi đã nhìn thấy tóc gáy của cô ấy dựng đứng lên khi nghe ai đó đề cập vu vơ về những con nhện. Tôi không hoàn toàn chắc về việc những tấm hình của Darren có ý nghĩa gì, nhưng tôi cho rằng chúng có liên quan gì đó tới thực tế là cậu ta ghét bị chụp hình. Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của chúng tôi được thể hiện trong những tấm ảnh đó. Cho dù cái thứ đó có là cái gì thì nó hẳn phải biết rất rõ về chúng tôi, và chuyện đó làm tôi thấy sợ hãi.

    Tình trạng của Mary càng trở nên tồi tệ hơn khi những bức hình xuất hiện nhiều hơn. Nó diễn ra khoảng một tuần rưỡi. Tôi đã bỏ việc và dành tất cả thời gian nói chuyện với những người có quen biết hoặc là gia đình của những người bị bắt cóc khác. Một vài người trong số họ đề cập tới những tấm ảnh kỳ lạ, còn những người khác thì không hiểu tôi đang nói về điều gì. Tôi biết thêm chút ít khi tấm ảnh cuối cùng với từ"END" được viết ở mặt sau xuất hiện.

    Tôi luôn luôn túc trực bên cạnh Mary tại thời điểm đó. Tôi có trong tay một cây gậy bóng chày và ý chí bảo vệ tình yêu của cuộc đời tôi. Mary thì trái ngược hoàn toàn. Cô ấy đã buông xuôi, từ bỏ và sẵn sàng chấp nhận rằng mọi sự phản kháng đều là vô ích. Chính các bức ảnh hoặc cái gì đó thuộc về chúng đã bòn rút bạn, làm cho bạn chấp nhận bất cứ điều gì xảy đến, dù kết cục đó có là gì đi nữa. Tại thời điểm đó trong tôi có đủ các trạng thái, cảm xúc lẫn lộn, nhưng tuyệt đối không có ý định từ bỏ. Tôi đã giận dữ, cảm thấy dũng cảm, và cả ngu ngốc nữa.

    Cái đêm mà hắn ta, hoặc cái gì đó mà tôi không biết, tới để bắt Mary, tôi đang thức trắng canh chừng phòng ngủ của chúng tôi còn Mary thì đâ ngủ say. Tôi đã ngủ nhiều giấc ngắn vào ban ngày để tới đêm có thể tỉnh táo mà bảo vệ cô ấy.

    Có một cảm giác ma quái kỳ lạ khi cái thứ đó vào phòng của bạn. Không khí trong phòng lạnh đi, nhưng không phải cái lạnh thông thường. Nó giống như nhiệt và hơi ấm đã hoàn toàn biến mất. Tôi đứng dậy ngay khi chuyện đó xảy ra, cầm lấy cây gậy của tôi và nhanh chóng bước ngang qua phòng, tìm kiếm bất cứ thứ gì kinh tởm mà tôi có thể giết chết. Tôi quay một vòng và rất ngạc nhiên với thứ mà tôi nhìn thấy. Một hình dáng đang đứng ngay bên cạnh Mary của tôi và quan sát chiếc giường. Nó chắc chắn là nam, mặc một chiếc áo hoodie màu đen với mũ trùm che khuất toàn bộ khuôn mặt. Tôi nghĩ là nó còn mặc một chiếc quần jean rộng thùng thình hoặc kiểu gì đó khác nhưng tôi thực sự không có thời gian để đứng đó mà nghiên cứu cái sinh vật đó. Tôi lao về phía hắn ta và vung gậy lên nhắm thẳng vào đầu hắn. Kẻ xâm nhập chộp lấy cây gậy khi nó còn đang vung lên, chặn hoàn toàn đòn tấn công của tôi. Tôi nhận ra bàn tay với móng vuốt giống với những bức ảnh của Darren. Sau đó tôi bị đẩy vào tường. Kẹt cứng. Những gì hắn ta làm sau đó thực sự vượt quá sức tưởng tượng của một người có lý trí thông thường. Nhưng tại thời điểm đó thì toàn bộ chuyện này đã vượt xa khả năng lý giải thông thường từ lâu rồi.

    Cơ thể của hắn ta dường như bị mở bung ra, không chỉ chiếc áo hoodie mở tung không cài khóa mà toàn bộ cơ thể của hắn. Hắn ta.. bung cánh? Hay là áo choàng? Chết tiệt, tôi còn chẳng biết nữa. Nhưng nó căng cả hai phần cơ thể sau khi mở bung ra và bao bọc lấy Mary. Thế rồi tên khốn đó liếc nhìn tôi. Tôi vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhưng tôi biết chắc là tôi đã nhìn thấy một cái nhếch mép trước khi hắn ta biến mất.

    Các anh biết phần còn lại rồi đấy. Các anh tìm thấy tôi ở đồn cảnh sát sau khi tôi kể câu chuyện của mình và làm loạn lên. Tôi bị giữ ở đây kể từ đó. Vậy nên, nói đi, thứ đó không phải là con người đúng không?

    I: Thực ra nó là một paranormal, một sinh vật dị thường, một thực thể đến từ thế giới khác. Chúng tôi tin là nó theo dõi rồi bắt cóc các nạn nhân về plane (một kiểu chiều không gian, nhưng nhỏ hơn dimension) của nó.

    Alex: Từ khi nào mà quái vật lại mặc áo hoodie kia chứ?

    I: Anh sẽ ngạc nhiên với những thứ chúng khoác lên người khi chúng tôi bắt được chúng. Vest, trang phục cầu kỳ lạ mắt, vv.. những kẻ thông minh hơn trong số chúng ăn mặc như vậy với những lý do mà chúng tôi chưa rõ.

    Alex: Và các anh giữ tôi ở đây là vì?

    Tôi: Thẳng thắn mà nói, chúng tôi cảm thấy rằng anh là mục tiêu tiếp theo và chúng tôi muốn bắt nó khi nó xuất hiện và tấn công anh.

    (Mr. Kepler lảng tránh ánh mắt của thẩm vấn viên một lúc trước khi thò tay vào túi và lôi ra một bức ảnh. Anh ta đẩy nó qua mặt bàn về phía người thẩm vấn)

    Anh đã nhận được bức ảnh đầu tiên của mình?

    Alex: Giống như bức ảnh cuối cùng thì đúng hơn.

    Tôi: Nhưng tôi không thấy có gì bất thường ở đây cả. Nó chỉ là một bức ảnh chụp anh ở trong đó.

    (Mr. Kepler lún sâu hơn nữa vào trong ghế, tư thế của một người đã bị đánh gục hoàn toàn)

    Alex: Tấm ảnh đó giống với một bức hình chụp tôi và Mary, ngoại trừ chi tiết là chỉ có tôi trong hình thôi. Với mỗi bức ảnh tôi nhận được, cô ấy ngày càng trở nên trong suốt hơn cho đến khi chỉ còn duy nhất mình tôi trong hình. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là mất cô ấy, và trớ trêu thay là chuyện đó đã xảy ra rồi. Cho nên, nếu các anh không phiền, hãy để tôi đi. Tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng để có thể giết chết nó. Hoặc, nó có thể bắt tôi đi và tôi sẽ tìm thấy cô ấy ở đó. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ chẳng thể làm được gì nếu cứ bị mắc kẹt ở đây.

    I: Tôi xin lỗi Mr. Kepler nhưng anh sẽ ở lại đây. Chúng tôi cần bắt giữ entity này và bây giờ anh là đầu mối tốt nhất có thể giúp chúng tôi hoàn thành mục tiêu đó.

    Alex Kepler sau đó được dẫn trở lại phòng giam của mình. Rất nhiều máy dò S-Class và S-Sapper (máy hút S) được lắp đặt trong và ngoài phòng giam. Thật không may Đối tượng 653(ám chỉ Lightning Man ở Hồ sơ số 1) đã cố gắng trốn thoát một lần nữa và Non-Paranormal Sector 12(Khu vực không nghiên cứu / giam giữ những sinh vật siêu nhiên số 12) bị mất điện trong vài phút. Alex Kepler đã trốn thoát và không bao giờ được tìm thấy. Anh ta được cho là đã bị bắt đi bởi entity với cái tên mới đặt là E-byss.

    Phân tích: Các nhân viên nghiên cứu đã chính thức đặt tên cho entity này là E-byss do mối liên quan của nó với Ether và cách nó bắt cóc nạn nhân. Bằng cách nào đó, nó đã sử dụng Ether để warp(di chuyển) giữa các địa điểm. Nó cũng được cho là có khả năng điều khiển Ether để tạo ra các bức ảnh khác nhau mà nạn nhân nhận được. E-byss chắc chắn là rất thông minh. Nó bày trò làm tinh thần nạn nhân suy sụp và chúng ta chỉ có thể giả định là nó làm thế với mục đích giải trí, tiêu khiển đơn thuần. Thí nghiệm với các E-Particle(hạt E) thu nhận được từ những bức ảnh và các hiện trường bắt cóc đã giúp chúng ta có thể lần theo dấu vết của E-byss và các sinh vật khác sống trong chiều không gian đó. Nạn nhân bị bắt cóc dường như được đưa đến một Ethereal Plane (chiều không gian Ethereal) có thể làm tổn thương hoặc giết chết con người bình thường. Tôi cực lực đề nghị chúng ta nhanh chóng triển khai The Flint Directive(Chỉ thị Flint) và tiến hành Dự án Hysteria.

    Một số dữ liệu cho thấy dường như E- byss đã di chuyển địa điểm. Chúng tôi không biết chính xác lý do tại sao. Có thể là nó chỉ săn một cái gì đó cụ thể ở Constance, hoặc là bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra địa điểm săn mồi của nó và nó không muốn chúng tôi tiếp cận nó. Dù thế nào đi nữa, chúng ta thiếu các phương tiện để chiến đấu chống lại E-byss tại thời điểm này.

    Tình trạng hồ sơ: Chưa được giải quyết.

    * * *

    Càng đọc tôi càng ghét Tổ chức 440, rõ ràng là thế đúng không? Tôi đã bắt đầu đọc Hồ sơ số 4. Nó có vẻ như là về Dự án Hysteria nên ít nhất chúng ta sẽ biết được chuyện gì xảy ra với cái dự án đó. Cũng có nghĩa là biết được nhiều hơn về 440 và những bí mật liên quan khác..

    – Secrets

    * * *
     
    Nganha93, -Jenny-, AmiLee2 người khác thích bài này.
  5. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 4: Dự án Hysteria

    Secrets: Tất cả các thông tin thường được liệt kê trên các hồ sơ khác như ngày tháng, địa điểm, vv, đã bị cắt bỏ.. ở hồ sơ này. Tôi cho rằng dự án Hysteria này diễn ra trong khoảng thời gian nửa cuối những năm 80 vì họ (Tổ chức 440) đã nói về nó ở cuối hồ sơ số 3. Tuy vậy, tôi cũng không chắc lắm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Lời giới thiệu của tiến sĩ Harry Marlowe về Dự án Hysteria

    Tổ chức này được thành lập sớm trong lịch sử nước ta để điều tra và chống lại những điều dị thường, huyền bí và không thuộc về thế giới này. Chúng ta đã cố gắng hết sức nhưng ta không thể chống lại những thứ kinh tởm, tàn ác đó chỉ với những binh lính thông thường. Một số dự án đã được tiến hành vào những năm 50 và 60 để tạo ra một sinh vật mạnh mẽ hơn, một cái gì đó chúng ta có thể sử dụng để chống lại những thứ không thể chống lại và thậm chí còn có thể nâng cao tầm quan trọng của Mỹ trên toàn thế giới. Những dự án đó đã thất bại thảm hại. Người ta đổ lỗi cho quan điểm đạo đức thời bấy giờ cùng sự thiếu hụt kinh phí. Theo Chỉ thị Flint, chúng tôi đã được cung cấp tiền bạc, tài nguyên, và cả sự ủng hộ để cải tiến con người bình thường hoặc để tạo ra một vài loại metahuman (siêu chiến binh, siêu nhân, người có khả năng vượt trội người thường) trong một nỗ lực nhằm bảo vệ đất nước này tốt hơn. Dự án của chúng tôi có thể không phải là dự án duy nhất được tiến hành nhưng nó sẽ là dự án thành công nhất.

    Dự án Hysteria được tiến hành dựa trên các khái niệm về cảm xúc dư thừa và paranormal entity (các thực thể huyền bí, dị thường). Những entity đó, cái mà – theo ngôn ngữ của người thường – gọi là "Ghost" (hồn ma), phát ra một cách tự nhiên những tín hiệu năng lượng và cảm xúc khác nhau liên quan đến cảm xúc của chúng. Chúng tôi tin rằng chúng tôi có thể sử dụng những tín hiệu đó để thay đổi sinh lý con người và cho chúng ta một cơ hội để chống lại các entity. Chúng tôi có tất cả 120 đối tượng, 60 người tình nguyện, 60 người.. không tình nguyện (bị cưỡng ép tham gia thí nghiệm). Nửa đầu tiên của mỗi nhóm sẽ phải chịu ảnh hưởng từ P+ (Positive Panormal Particle) (hạt Paranormal tích cực) trong khi nửa còn lại của mỗi nhóm sẽ phải chịu ảnh hưởng từ P- (Negative Panormal Particle) (hạt Paranormal tiêu cực). P+ liên quan đến những cảm xúc tích cực như niềm vui và hạnh phúc bị đẩy lên mức cực cao trong khi P- thì hoàn toàn ngược lại.

    (Để thuận tiện cho việc theo dõi, mình sẽ gọi

    30 người tình nguyện bị ảnh hưởng bởi P+ là nhóm I

    30 người không tình nguyện bị ảnh hưởng bởi P+ là nhóm II

    30 người tình nguyện bị ảnh hưởng bởi P- là nhóm III

    30 người không tình nguyện bị ảnh hưởng bởi P- là nhóm IV)

    Chúng tôi đã chiết xuất "vật chất" (nếu bạn có thể gọi nó như thế) để truyền vào từng đối tượng. Mỗi mẫu của vật chất đó đều liên quan đến cảm xúc của entity mà nó được chiết xuất ra. Chúng tôi cũng có kế hoạch sử dụng P-Emitter (Một phiên bản đã bị chỉnh sửa của P-Sapper (máy hút hạt P)) để phóng vào các đối tượng năng lượng và cảm xúc từ các entity để tiếp tục kích thích sự biến đổi và phát triển. Chuyện đó sẽ được thực hiện trong một khoảng thời gian mà hiện giờ là chưa xác định, chúng tôi đang tiến hành thí nghiệm về những thứ khác thường và kết quả như nào thì còn chưa rõ, nên tôi chưa muốn đặt ra bất kỳ một giới hạn nào cả. Tất cả mọi người cần phải đọc các quy trình an toàn và hướng dẫn điều trị ở các trang sau. Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào, xin hãy hỏi tôi sau giờ làm việc. Ngoài ra, hãy tránh xa Paranormal Research Bays 1-5 (Khu vực nghiên cứu Paranormal từ 1 đến 5). Đó là nơi tiến hành các dự án tuyệt mật khác. Cũng cần phải để mắt tới các thành viên của các dự án khác đi lạc vào Khu vực số 6. Dự án của chúng tôi cũng tuyệt mật như những dự án khác và những người đó không được phép vào đây.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Một

    Ghi chú: Tiến sĩ Marlowe sử dụng những ghi chép này để viết báo cáo chính thức về Dự án Hysteria, nhưng những ghi chú cá nhân chi tiết và đầy đủ hơn của ông ấy thì sẽ được lưu trữ trong kho.

    22 trong số 30 đối tượng nhóm I còn sống.

    17 trong số 30 đối tượng nhóm II còn sống.

    12 trong số 30 đối tượng nhóm III còn sống.

    19 trong số 30 đối tượng nhóm IV còn sống.

    Tuần đầu tiên của thử nghiệm đã trôi qua như dự đoán. Hầu hết cơ thể của những đối tượng đã chết không thể chịu được sự xâm nhập của các vật chất lạ. Một vài đối tượng khác thì chết khi chúng tôi sử dụng các tín hiệu bắn ra từ P-Emitter. Những người thiệt mạng bởi P-Emitter chỉ đơn giản là đã chết vì xuất huyết não và xác của họ đã được xử lý, trong khi những cái chết gây ra bởi việc truyền vật chất có vẻ có "kết quả".

    Có vẻ như loại vật chất chúng tôi đưa vào cơ thể của các đối tượng có khả năng giết chết những cơ thể quá yếu, không có khả năng chống lại sự xâm nhập từ chúng. Tôi đã định xử lý các xác chết đó, nhưng chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng các thi thể đó liên tục thay đổi vị trí và tư thế trong phòng giam của chúng khi không có ai nhìn. Chúng tôi đã kiểm tra các đoạn camera giám sát ở mỗi phòng giam và phát hiện ra rằng những cái xác đó thực ra đã đứng dậy và di chuyển xung quanh với động tác nhanh nhẹn và giật cục. Giả thuyết phổ biến hiện giờ cho rằng mỗi xác chết lúc này đã bị semi-possessed (bị điều khiển, khống chế một phần) bởi một số ảnh hưởng từ vật chất lạ trong cơ thể của chúng. Nếu ta để các xác chết biết rằng ta đã nhìn thấy nó di chuyển, nó thường dừng lại và sau đó ta có thể thử giao tiếp với nó.

    Có vẻ như thuộc tính của các hạt P ban đầu quyết định tâm trạng và tính khí của Mannequin (tên tạm gọi, không chính thức). Những đối tượng chịu ảnh hưởng của các hạt P tích cực dường như luôn có một nụ cười trên khuôn mặt của chúng. Chuyển động của chúng không thực sự uyển chuyển, linh hoạt nhưng có một sự vui vẻ và hăng hái trong cách chúng di chuyển. Rất khó để nói chuyện với chúng bởi chúng nói lắp bắp và sai ngữ pháp, hoặc nói với tốc độ quá nhanh để có thể hiểu được. Khi ta có thể giao tiếp với chúng, chúng hành động như trẻ con và dường như muốn chơi "các trò chơi", thứ mà chúng tôi phát hiện ra thực chất là hành vi gây hấn quá khích và có thể có cả ý đồ giết chóc trong đó.

    Các hạt P tiêu cực sản xuất một ra một loại Mannequin hoàn toàn khác. Bộ mặt của một Mannequin tiêu cực hoặc là rất buồn bã và ủ rũ, hoặc là rất cau có và giận dữ với cái nhìn trừng trừng. Tính cách của các Mannequin tiêu cực cũng khác nhau phụ thuộc việc liệu chúng buồn bã (mình gọi là V) hay tức giận (VI). Cả hai loại đều có thể giao tiếp được bởi chúng nói chuyện một cách chậm rãi. Các đối tượng V di chuyển rất chậm và uyển chuyển, giống kiểu một con lười, trong khi các đối tượng nhóm VI có chuyển động nhanh và giật cục (Mặc dù lần duy nhất chúng tôi quan sát thấy chúng di chuyển là khi chúng cố gắng tấn công một nhà nghiên cứu, còn thông qua camera giám sát thì không thấy chúng di chuyển gì cả). Dự đoán các đối tượng nhóm VI là những sinh vật khát máu. Các đối tượng nhóm V là có vẻ có lý trí nhất trong số 3 loại Mannequin và gần như có vẻ giống với con người. Có lẽ là một phần lớn tính cách con người trước kia của chúng vẫn còn được giữ lại.

    Chúng tôi đưa một đối tượng nhóm V sang một phòng thử nghiệm để kiểm tra xem liệu chúng ta có thể sử dụng chúng hay không. Mannequin đó là một chàng trai trẻ, cậu ta là một người không tình nguyện với thể trạng yếu ớt đã được lựa chọn chỉ để xem liệu P-Energy (năng lượng P) có thể làm cho cậu ấy mạnh mẽ lên hơn không. Tôi không ngạc nhiên khi thấy cậu ta đã chết khi bị truyền vật chất vào cơ thể. Kết quả thí nghiệm cho thấy hóa ra Mannequin có khả năng chống chịu rất tốt. Năm khấu súng lục bắn vào đầu, đâm thủng, và cắt bỏ các chi không thể giết hoặc ngăn cản một Mannequin. Đốt cháy có vẻ là phương pháp khả thi duy nhất để xử lý chúng tại thời điểm hiện giờ.

    Mỗi Mannequin cũng biểu hiện một vài khả năng nhất định mà tôi hy vọng sẽ thể hiện ở các đối tượng còn sống của chúng ta ở một mức độ nào đó. Các Mannequin tích cực đã bắt đầu thể hiện tốc độ trên mức trung bình trong cách chúng di chuyển. Điều này có thể tạo ra những dư ảnh đáng sợ mà chúng có vẻ dùng để làm suy sụp thần kinh đối phương. Các đối tượng nhóm VI có cấu trúc cơ thể bền chắc nhất và có thể chịu rất nhiều đòn tấn công trước khi cơ thể chúng bắt đầu mất hiệu quả. Các đối tượng nhóm V có vẻ hoạt động ở lĩnh vực tâm linh. Chúng dường như có thể truyền các cảm xúc tiêu cực và ý định tự sát vào một vài người xung quanh chúng.

    Các Mannequin chắc chắn là một sự cố đáng mừng của Dự án Hysteria. Có vẻ khá là khả thi để tạo ra một biện pháp nhằm kìm hãm và kiểm soát chúng. Tuy nhiên, chúng tôi được giao nhiệm vụ tạo ra các đối tượng sống, cho nên Mannequin sẽ được chuyển đến một chi nhánh khác để sử dụng bởi một dự án khác trong tương lai.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Hai

    Không có đối tượng nào tử vong.

    Chúng tôi đã tăng cường độ của P-Emitter và cũng cho từng đối tượng tiếp xúc trực tiếp với các entity. Nhiều sự đột biến đã được ghi nhận. Một vài trong số các đối tượng có quầng ánh sáng mờ ở mắt, tuy nhiên không chắc là nó có vai trò gì. Một vài người khác cho thấy sự tăng trưởng ở các chi của họ theo cách rất giống với Đối tượng 653 và Mục tiêu Omega. Tôi tin rằng còn có những thay đổi khác xảy ra mà chúng ta chưa nhận thấy.

    Liên quan đến hành vi của chúng, chúng tôi cũng đã nhận ra một vài xu hướng. Các đối tượng nhóm I hoạt động gần như là hoàn toàn bình thường, giống với giai đoạn trước khi họ tham gia thí nghiệm, ngoại trừ một thực tế là họ không còn ngủ nữa. Chúng tôi không chắc chắn rằng liệu họ đã đạt được một kiểu cân bằng chuyển hóa và không còn cần ngủ nữa, hay là có một cái gì đó ngăn không cho họ ngủ. Chúng tôi sẽ tiếp tục quan sát điều này trong một thời gian lâu hơn nữa trước khi quyết định làm gì tiếp theo.

    Các đối tượng nhóm II hành động tương tự như các Mannequin tích cực, họ quá "ham chơi" và đang bắt đầu cho thấy dấu hiệu của ý định giết người. Tôi đã thêm thuốc an thần nhẹ vào cocktail của họ để giữ cho họ khỏi đột nhiên nổi giận. Chúng tôi cũng quan sát thấy họ ngồi trong góc thì thầm với chính mình.

    Hầu hết các đối tượng nhóm III đã bị suy thoái đến một trạng thái kiểu như zombie. Quá trình suy thoái tệ tới mức chúng tôi phải cho họ ăn và mặc quần áo cho họ. Một số ít khác không giống zombie thì hành động khá là bình thường.

    Tất cả các đối tượng nhóm IV đều đã bị suy thoái đến một trạng thái giống với động vật, ngoại trừ một cá thể duy nhất. Chúng tôi hoàn toàn không thể giao tiếp với chúng. Đó thật sự là một thất bại đáng xấu hổ, nhưng nếu chúng cho thấy đủ dấu hiệu tiến bộ thì có lẽ chúng có thể được kiểm soát như Mannequin. Cá nhân duy nhất trong số chúng không trở nên hoang dại đã có dấu hiệu gia tăng sức chịu đựng, tốc độ, và cả trí thông minh. Không có thay đổi nào khác tính tới thời điểm hiện giờ.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Ba

    2 trong số 30 đối tượng nhóm I còn sống.

    7 trong số 30 đối tượng nhóm II còn sống.

    3 trong 30 đối tượng nhóm III còn sống.

    1 trong 30 đối tượng nhóm IV còn sống.

    Mọi thứ chắc chắn có tiến triển, cả xấu và tốt. Một đối tượng nhóm II đã giết chết hai nhà nghiên cứu và trốn thoát khỏi cơ sở nghiên cứu. Lúc đầu chúng tôi không chắc chắn làm thế nào nó có thể trốn thoát được nhưng camera giám sát cho thấy nó đã phát triển khả năng teleport (dịch chuyển tức thời) có thể thấy ở một số entity. Tên của cậu ta là Chris gì gì đó. Cậu ta được đưa đến đây cùng với ba người khác mà ba người đó lúc này đã là Mannequin. Mặc dù sự cố này thật khó chịu nhưng khó có thể đưa mọi thứ trở lại trật tự tại thời điểm này.

    Chúng tôi có lẽ đã phạm sai lầm với các đối tượng nhóm I. Chúng tôi bắt đầu ép họ phải ngủ, bởi vì chúng tôi nhận thấy rằng việc thiếu ngủ đã bắt đầu ảnh hưởng đến thân thể họ. Tất cả bọn họ đều từ chối ngủ, và chúng tôi buộc phải cho họ dùng thuốc an thần. Tất cả bọn họ đều đã chết trong lúc ngủ, ngoại trừ một cặp chị em sinh đôi. Khi tôi hỏi họ lý do tại sao tất cả mọi người khác đã chết, họ trả lời rằng đó là vì "Con quái vật không thể bắt được chúng tôi nếu một người trong chúng tôi vẫn còn thức để bảo vệ người kia". Bằng cách nào đó, một người trong số hai chị em đã kháng cự lại thuốc an thần đủ lâu để cho phép người còn lại ngủ trong vòng vài giờ, sau đó họ lại đổi phiên. Chúng tôi để họ ngủ theo chu trình quay vòng như vậy để thích nghi với thay đổi mới này. Cặp song sinh dường như phát triển năng lực tâm linh cấp thấp.

    Số người sống sót ở nhóm II nhiều hơn so với tất cả các nhóm khác. Tất cả bảy người trong số họ đã trải qua những thay đổi thể chất. Họ đã phát triển đôi tay kéo dài và xương vai của họ bây giờ nhọn lại ở một đầu. Răng của họ cũng trở nên giống với răng nanh của thú ăn thịt hơn. Các hành vi kỳ lạ của họ chỉ tăng thêm nhưng điều này không là gì so với khả năng mới của họ. Chúng tôi đã quan sát thấy họ ngồi dọc các bức tường phòng giam hoặc thậm chí là ngồi trên trần nhà. Camera giám sát cho thấy họ có thể đi bộ hoặc bò trên tường một cách dễ dàng. Tôi chỉ có thể đoán rằng năng lượng P bằng cách nào đó đã cho họ khả năng thay đổi lực hấp dẫn xung quanh mình.

    Tất cả các đối tượng nhóm III ở trong trạng thái zombie (như đã nhắc đến trong ghi chép lần trước) đã chết. Họ cũng không trở thành Mannequin và điều đó làm tôi hơi thất vọng. Tuy nhiên, ba đối tượng còn sống có dấu hiệu tăng trưởng về cơ bắp, chiều cao, và sức mạnh, cho nên kết quả thế này vẫn khá là thành công. Cả ba dường như có thần kinh bình thường, mặc dù họ trở nên khá tách biệt / khép kín, và ngại giao tiếp.

    Có vẻ như tất cả các đối tượng nhóm IV ở trạng thái hoang dại (như đã nhắc đến trong ghi chép lần trước) đã chết vì các triệu chứng khiến tôi nghĩ tới bệnh dại. Quá trình đó diễn ra mất vài ngày nhưng mỗi buổi sáng chúng tôi kiểm tra phòng giam của chúng thì thấy chúng chết trong một vũng máu sủi bọt. Không có một ai trong số chúng trở thành Mannequin. Tuy nhiên, người sống sót duy nhất đã thực sự trở thành một metahuman. Anh ta dường như là bình thường tới mức hoàn hảo, không có tăng trưởng bất thường, không có biến dạng, và anh ta vượt trội so với một người bình thường ở mọi phương diện. Tôi đặt nhiều hy vọng vào những gì anh ta sẽ có thể làm cho Tổ chức. Tôi chỉ hy vọng rằng việc anh ta là một người không tình nguyện tham gia vào thí nghiệm sẽ không ngăn cản anh ta đóng góp cho Tổ chức.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Bốn

    Không đối tượng nào tử vong.

    Đã 8 tháng kể từ khi Dự án Hysteria bắt đầu và giờ là lúc để gặt hái thành quả. Có vẻ như tất cả các sự phát triển năng lực cũng như sự đột biến cuối cùng đã bị chậm lại hoặc dừng lại hoàn toàn, và như vậy hiện nay có rất nhiều lý do để bắt đầu Live Testing (Thử nghiệm thực tế).

    Cặp song sinh là đối tượng sống duy nhất còn giữ lại đôi mắt tỏa sáng mờ. Chúng tôi tin rằng điều đó cho phép họ nhìn thấy những điều mà bình thường ta không thể thấy, có lẽ đó là khả năng nhìn vào một chiều không gian khác, hoặc khả năng nhìn thấy được những thứ vô hình đối với con người chúng ta. Khả năng tâm linh của họ dường như cũng có tiến triển nhưng về tổng thể, có một phiền toái nhỏ. Họ chỉ có thể hoạt động theo cặp. Những gì họ nói với chúng tôi ngụ ý rằng cái thứ đã giết chết các đối tượng nhóm I khác trong giấc ngủ, có thể giết họ nếu một người trong số họ sử dụng sức mạnh của mình mà không có người còn lại. Ít nhất bây giờ chúng tôi đã biết các đối tượng thích hợp để thu thập nếu muốn tái sản xuất kiểu năng lực này.

    Các đối tượng nhóm II đã trở thành những sinh vật thực sự thú vị. Đột biến cuối cùng của chúng rất giống với thứ mà chúng tôi đang hy vọng là có thể chiến đấu. Bả vai của từng đối tượng đã nhô ra ở các điểm nhất định. Cánh tay của chúng hiện giờ gần giống với tay của Đối tượng 653. Một vài sự đột biến đáng kinh ngạc khác cũng đã xảy ra. Tất cả lông tóc trên cơ thể chúng rụng và giờ thì chúng trụi hoàn toàn. Đầu của từng đối tượng cũng đã kéo dài ra gần giống với dạng hình nón và miệng của chúng bây giờ mở rộng tới mang tai. Một hàng răng sắc nhọn thứ hai cũng đã mọc ra ở cả phía trên và dưới của miệng. Tuy nhiên, đột biến đáng chú ý nhất là đôi cánh tay thứ hai. Đôi cánh tay đó phát triển từ phía sau lưng, ở vị trí cao hơn một chút phía trên thận rồi mới bắt đầu mọc ra bên ngoài. Chúng đều rất dài và kết thúc với móng vuốt sắc nhọn, thứ mà cặp cánh tay đầu tiên thiếu. Có vẻ như là rất nhiều xương được sử dụng để thúc đẩy sự tăng trưởng đã được lấy từ lồng ngực dưới, cho nên da và cơ ở khu vực đó đã trở nên cứng cáp hơn so với phần còn lại của cơ thể để bù đắp vào phần xương bị thiếu hụt. Tuy nhiên, các đối tượng nhóm II có vẻ không thông minh và rất khó để bắt chúng tuân theo mệnh lệnh. Chúng tôi không còn có thể giao tiếp với chúng nữa, nhưng có vẻ như chúng sở hữu một dạng khôn ngoan kiểu động vật thay thế cho trí tuệ con người. Có lẽ chúng tôi sẽ kiểm tra chúng với những câu đố cơ bản hoặc tăng cường giám sát, nhưng tôi thực sự mong chờ tới lượt Thử nghiệm thực tế của chúng.

    Ba đối tượng nhóm III đã đạt đỉnh điểm của sự phát triển thể chất với chiều cao hơn 8 feet (tầm 2.44m). Giống như các đối tượng nhóm II, họ đã rụng mất tất cả lông tóc trên cơ thể. Họ cũng có khả năng healing factor (tự lành vết thương với tốc độ khác thường) và cơ thể họ có thể đánh bật một viên đạn ra và làm lành các vết thương trong vài phút. Họ luôn khép mình và tránh bộc lộ cảm xúc nhưng họ vẫn còn sẵn sàng hợp tác.

    Người duy nhất còn lại của nhóm IV tiếp tục là đỉnh cao của dự án này. Anh ta có thể đánh bại tất cả các nhà nghiên cứu ở đây trong môn cờ vua một cách dễ dàng, vượt qua mọi bài kiểm tra trí tuệ mà chúng tôi đưa cho anh ta, và có thể chất tốt hơn con người thông thường. Mặc dù ban đầu chúng tôi lo lắng rằng anh ấy sẽ nổi giận với chúng tôi do anh ta vốn không tình nguyện tham gia dự án, nhưng thực ra anh ta khá biết ơn rằng anh ấy đã được biến đổi. Tôi không hoàn toàn tin chuyện đó nhưng chúng tôi không còn có thể làm gì hơn ngoài việc để mắt đến anh ta.

    Quá trình Thử nghiệm thực tế

    Quá trình Thử nghiệm thực tế đặt một đối tượng (là hai trong trường hợp cặp sinh đôi) trong một căn phòng lớn nhưng đóng kín với các mảnh vụn, các mức độ ánh sáng, và các yếu tố thay đổi khác để mô phỏng một khu vực chạm trán trong thực tế. Đối tượng sẽ phải chống lại U. S. Special Forces / Mercenaries / (Lực lượng đặc nhiệm / lính đánh thuê Hoa Kỳ) và những người khác đã được huấn luyện về kỹ năng chiến đấu. Những người đó được cho biết rằng họ đang thực hiện một fire drill (cuộc tập trận cứu hộ), và hoàn toàn không biết gì về những thứ mà họ sẽ phải đối mặt.

    Đối tượng Một: Người tình nguyện chịu ảnh hưởng của P+ (Nhóm I)

    Hai người lính được đưa vào căn phòng với cặp song sinh đã ở đúng vị trí từ trước. Những người lính leo qua các mảnh vụn, rõ ràng là cố gắng để ẩn nấp khỏi sự nguy hiểm mà họ không biết trước. Họ dừng lại khi nhìn thấy cặp song sinh. Cả hai người đàn ông hạ vũ khí, ra khỏi nơi ẩn nấp, và đó là một sai lầm chết người. Người lính đầu tiên bị xé toạc từ trong ra ngoài bởi một cơn bão psionic (tâm linh) hình thành từ trong cơ thể của anh ta. Người lính thứ hai bắn một vài phát đạn, nhưng những viên đạn đã bị một người trong cặp sinh đôi khéo léo làm chệch hướng, trong khi người còn lại giết người lính theo một cách tương tự như với người lính đầu tiên.

    Điều này dẫn đến câu hỏi là psionic barrier (lá chắn tâm linh) của họ có thể hấp thụ bao nhiêu sự tấn công. Tất cả mọi thứ từ súng săn, lựu đạn tới súng trường phản vật chất đã được thử nghiệm và cặp song sinh đều có thể hấp thụ tất cả, mặc dù cả hai người bọn họ phải hợp lực để làm chệch hướng một số hỏa lực mạnh hơn.

    Đối tượng Hai: Người không tình nguyện chịu ảnh hưởng của P+ (Nhóm II)

    Một đối tượng nhóm II được đặt trong môi trường thử nghiệm với một người lính. Đối tượng nhanh chóng kiểm tra xung quanh và phát hiện ra vị trí của người lính mặc dù anh ta đang ẩn nấp. Đối tượng sử dụng các bức tường và trần nhà để che giấu bản thân, tiến hành theo dõi và "vờn" người lính trong một giờ năm mươi ba phút trước khi bổ nhào xuống, giật đứt tay chân anh ta bằng đôi tay có vuốt và bóp cổ anh ta với đôi tay bình thường. Sau đó, đối tượng bắt đầu ăn cái xác trước khi các loại khí ga khác nhau được bơm vào phòng để vô hiệu hóa nó. Nhiều thử nghiệm khác đã được tiến hành với nhiều người lính hơn trong khi vẫn giữ nguyên một đối tường. Trong những trường hợp đó, đối tượng chờ đợi và từ từ bắt đi từng người lính một, thường lao xuống từ trần nhà để thực hiện một cuộc tấn công và rút lui một cách nhanh chóng. Khi chỉ còn lại một người lính duy nhất, đối tượng sẽ bỏ thời gian vờn đuổi trước khi tấn công và giết chết anh ta.

    Đối tượng dường như có cách tiếp cận mục tiêu giống với hành vi săn mồi của mèo. Một đối tượng vả một người đàn ông khoảng vài phút trước khi rút lui một lần nữa để quan sát anh ta. Các đối tượng khác thì nhử những người đàn ông nhìn về một hướng duy nhất để chúng xuất hiện từ một hướng khác nhưng không tấn công. Có vẻ như các đối tượng thích làm thần kinh của đối phương suy sụp. Đôi tay có vuốt được sử dụng chủ yếu để giật đứt các chi và gây ra các tổn thương nghiêm trọng, trong khi đôi tay thường được dùng để nắm giữ, bắt, hoặc bóp cổ. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi quan sát thấy chúng thể hiện khả năng vồ mồi.

    Đối tượng Ba: Người tình nguyện chịu ảnh hưởng của P- (Nhóm III)

    Tất cả ba thử nghiệm với ba đối tượng nhóm III đều tiến triển theo cách thức giống nhau. Một hay nhiều người lính sẽ vào phòng và ngụy trang để trinh sát khu vực. Đối tượng chậm rãi tiến về phía họ và bị nã đạn liên tục. Khi tiến tới vị trí của người lính, đối tượng bắt đầu đập nát họ hoặc xé xác họ bằng tay không. Các vết thương của đối tượng lành lại vài phút sau đó và chúng có vẻ như không hề hấn gì. Các đối tượng nhóm III này yêu cầu được trang bị vũ khí và một nhóm binh lính lớn hơn để thử nghiệm với chúng. Nhiều loại vũ khí khác nhau đã được cung cấp và đã gia tăng hiệu quả chiến đấu của đối tượng, thậm chí khi phải chống lại các nhóm binh lính lớn hơn.

    Đối tượng Ba: Người không tình nguyện chịu ảnh hưởng của P- (Nhóm IV)

    Ban đầu thử nghiệm định cho đối tượng đọ sức với một người lính nhưng đối tượng đã yêu cầu có nhiều binh lính hơn trong thử nghiệm của anh ta. Yêu cầu này đã được chấp thuận. Tám binh sĩ được đưa vào trong căn phòng. Đối tượng tiếp cận họ như thể anh ta cũng là một phần của "thử nghiệm" và thuyết phục họ rằng có một mối đe dọa vô hình khác trong khu vực. Đối tượng sau đó sử dụng năng lực mà chúng tôi chưa từng biết tới. Anh ta sẽ tới gần một người lính. Thế rồi đôi mắt của anh ta thụt sâu trở lại vào trong đầu của mình trong khi anh ta thì thầm điều gì đó vào tai của người lính. Người lính sau đó sẽ quay sang và bắn một người đồng đội của mình, dẫn tới việc anh ta bị bắn bởi những người lính còn lại. Đối tượng làm như vậy nhiều lần để để làm giảm số lượng những người lính, trong khi vẫn liên tục nói với họ về sự khủng khiếp trong căn phòng. Khi chỉ còn lại ba người lính, đối tượng bẻ gẫy cổ hai người đầu tiên trước khi tiếp cận người lính còn lại và thì thầm vào tai anh ta. Đối tượng sau đó đi xa khỏi người lính trở về phòng giam của mình, bỏ lại anh ta nhìn chằm chằm vào khẩu súng. Sau cùng, người lính đưa súng lên và bắn vào đầu mình tự tử.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Năm

    Tôi vừa gặp một vài lãnh đạo cấp cao của tổ chức, dự án của tôi không chỉ là dự án đầu tiên có kết quả mà cũng có vẻ là dự án duy nhất ngoài Dự án Architect đã tạo ra các đối tượng có thể sử dụng được. Vì lý do đó mà tôi được tín nhiệm hơn và sẽ được cho phép để thực hiện các dự án thậm chí còn tham vọng hơn trong tương lai. Tuy nhiên, tôi cần phải xem xét lại các thuộc tính và khả năng của các đối tượng mà dự án của tôi đã tạo ra.

    Hồ sơ cho Nhóm Đối tượng từ Một tới Bốn

    Tên nhóm: Đối tượng Một

    Loại thử nghiệm: Người tình nguyện chịu ảnh hưởng của P+

    Số đối tượng sống sót: Hai

    Tên: Cắt bỏ

    Tuổi: 13 (Cả hai)

    Lịch sử: Cả hai chị em sẵn sàng tham gia dự án sau khi cha mẹ của chúng đã bị bắt vì tuồn các bí mật của Tổ chức ra ngoài để bán cho các nước khác. Thỏa thuận là nếu cặp song sinh tham gia vào các dự án thì cha mẹ của chúng sẽ được tha. Cha mẹ của chúng hiện đang được sử dụng để giữ cho cặp sinh đôi khỏi chống đối.

    Sức mạnh / Khả năng: Năng lực tâm linh, cả tấn công và phòng thủ. Tầm nhìn được tăng cường, có thể nhìn được vào thế giới khác.

    Tên mới: Aegis 1 và Aegis 2

    Thông tin bổ sung: Cả hai cô gái nói về một nhân vật hay một entity nào đó sẽ giết họ nếu họ ngủ hoặc sử dụng năng lực của mình một mình. Điều này có nghĩa rằng Aegis 1 và 2 chỉ có thể được sử dụng như là một đội thay vì hai đặc vụ riêng biệt.

    * * *

    Tên nhóm: Đối tượng Hai

    Loại thử nghiệm: Người không tình nguyện chịu ảnh hưởng của P+

    Số đối tượng sống sót: Bảy

    Tên: Cắt bỏ

    Tuổi: Khác nhau, dao động từ 19 tới 37

    Lịch sử: Tất cả những người không tình nguyện được lấy từ nhiều nguồn khác nhau bao gồm các nơi trú ẩn của người vô gia cư, các viện tâm thần, nhà tù, và một vài vụ bắt cóc. Tất cả các đối tượng hiện nay đều tương đối giống nhau về ngoại hình bất kể tuổi tác, giới tính và chủng tộc ban đầu trước khi bị biến đổi.

    Sức mạnh / Khả năng: Đột biến hoàn toàn. Thêm một đôi tay có vuốt còn đôi tay bình thường thì bị kéo dài ra. Phát triển hàm và răng. Khả năng leo và bám vào các bức tường và trần nhà. Khả năng nhảy và vồ ấn tượng.

    Tên mới: Stalker

    Thông tin bổ sung: Stalker đã được đặt tên bởi xu hướng rình mồi và vờn đuổi đối phương trước khi giết chết họ. Stalker cũng có vẻ hoàn toàn hoang dại, cho nên một phương thức kiểm soát cần phải được tạo ra hoặc chúng có thể được sử dụng trong trường hợp mà dân thường thiệt mạng là thiệt hại chấp nhận được. Ngoài ra, không rõ là liệu đối tượng đã trốn thoát có trở thành một Stalker hay không, nó sở hữu khả năng teleport không thấy ở những đối tượng khác.

    * * *

    Tên nhóm: Đối tượng Ba

    Loại thử nghiệm: Người tình nguyện chịu ảnh hưởng của P-

    Số đối tượng sống sót: Ba

    Tên: Cắt bỏ

    Tuổi: 27, 31, 39

    Lịch sử: Cả ba đối tượng là các đặc vụ tình nguyện tham gia vào dự án để tăng cường sức mạnh cho Tổ chức.

    Sức mạnh / Khả năng: Tăng cường chiều cao và phát triển cơ bắp. Khả năng healing factor có hiệu quả.

    Tên mới: Titan 1, Titan 2, và Titan 3.

    Thông tin bổ sung: Cả ba Titan biểu hiện sự sẵn sàng và mong muốn sử dụng vũ khí, cả vũ khí cận chiến lẫn vũ khí tầm xa, để hoàn thành mục tiêu. Lòng trung thành với Tổ chức vẫn có thể được xác nhận.

    * * *

    Tên nhóm: Đối tượng Bốn

    Loại thử nghiệm: Người không tình nguyện chịu ảnh hưởng của P-

    Số đối tượng sống sót: Một

    Tên: Cắt bỏ

    Tuổi: Cắt bỏ

    Lịch sử: Đối tượng đã bị bắt khỏi nhà của mình do sở hữu một nhóm máu không bình thường mà chúng tôi muốn xem liệu P-Energy có thể kết hợp với hay không.

    Sức mạnh / Khả năng: Tăng cường trí thông minh, sức mạnh và tốc độ. Khả năng thuyết phục.

    Tên mới: Savant

    Thông tin bổ sung: Savant là metahuman mà dự án này đã hy vọng là có thể tạo ra ngay từ đầu. Điều ngạc nhiên là đối tượng này đến từ các nhóm người không tình nguyện chịu ảnh hưởng của P-, nhưng có lẽ nguyên nhân chủ yếu của sự đột biến là do nhóm máu khác thường của anh ta. Savant sẽ bị theo dõi cẩn thận nhằm đề phòng bất kỳ dấu hiệu nổi loạn nào.

    Ghi chú kết thúc báo cáo của Tiến sĩ Marlowe

    Tôi đã tạo ra, bao gồm cả 3 loại Mannequin, tổng cộng là bảy loại sinh vật mới cho Tổ chức 440 sử dụng trong việc chiến đấu chống lại các entity. Tôi đánh giá Dự án Hysteria là một thành công lớn. Các sinh vật đó sẽ được chuyển giao cho Current Ops Branch để điều chỉnh và đào tạo thêm. Tôi cũng vừa được biết là Dự án Architect (Dự án Kiến trúc sư) là dự án thành công duy nhất ngoài dự án của tôi và họ chỉ có thể tạo ra một sinh vật. Thật nực cười, vô cùng nực cười. Tôi nghĩ là tôi sẽ nghỉ ngơi một vài tháng, một kỳ nghỉ thật xứng đáng trong khi tôi chờ đợi hướng dẫn về các dự án tiếp theo.

    * * *

    Và thế là kết thúc Hồ sơ số 4. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ sử dụng phần này để nói rõ thêm về một số việc và thậm chí còn cung cấp cho tất cả mọi người cái nhìn sâu sắc hơn về tình hình hiện tại.

    Trước hết, một vài người đã hỏi tôi tại sao tôi không chia sẻ thư mục mà tôi download được, đây là một lời trích dẫn trực tiếp của tôi từ (phần comment ở) Hồ sơ số 1:

    "Điều này có thể không phải là điều hay ho nhất để thông báo nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ giữ những hồ sơ này. Tôi nghĩ là lý do đầu tiên khá là hợp lý: Tôi thực sự không biết mình đang đối mặt với ai hay với cái gì. Nếu tôi gặp nguy hiểm bởi việc công bố những tài liệu này thì tôi muốn tôi là người duy nhất gặp rắc rối, không gây nguy hiểm cho những người khác. Lý do thứ hai của tôi thì có vẻ không được hay ho như lý do thứ nhất. Tôi đang sở hữu thứ mà tôi biết là không một ai khác có (theo nghĩa đen). Những kẻ săn tìm các câu truyện kinh dị và các cryptozoologist (người nghiên cứu và săn lùng các sinh vật chưa được chứng minh là có tồn tại) sẽ tìm mọi cách để chạm tay vào những gì tôi đang nắm giữ. Tôi thấy mình như đứa trẻ có trong tay trò Pokemon sớm hơn tất cả mọi người khác một năm trước ngày phát hành chính thức. Ý tôi là, nếu có chuyện xấu xảy ra hoặc nếu tôi cảm thấy tôi có thể bị mất những thông tin này thì tôi có thể tiến hành upload hàng loạt, nhưng giờ thì chưa phải là lúc đó. Tôi xin lỗi và hy vọng mọi người hiểu."

    Tiếp theo tôi muốn nói rằng tôi đang thực sự trải nghiệm một số chuyện kỳ lạ với những hồ sơ này:

    "Một vài người đã hỏi tôi là có tất cả bao nhiêu hồ sơ nhưng tôi lại không bao giờ đưa ra một câu trả lời chính xác. Đó là bởi vì nó luôn thay đổi. Số lượng các file trong thư mục thay đổi mỗi lần tôi ra và vào thư mục. Hơn thế, tôi nhận thấy các Hồ sơ tự động thay đổi thứ tự. Chuyện đó không dễ nhận ra bởi các hồ sơ không có tên riêng gì đặc biệt nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi đã thấy sự thay đổi trong thứ tự sắp xếp. Quan trọng nhất là tôi không thể không nghĩ rằng các file thay đổi thứ tự theo một chủ ý nhất định nào đó."

    Một số người suy đoán rằng một ai đó hoặc một cái gì đó có thể di chuyển các file, có thể là một loại hệ thống lưu trữ không thấy ở bất kỳ thiết bị dân sự nào, hoặc thậm chí lý do duy nhất mà tôi có các hồ sơ này là nhằm tiết lộ cho các bạn để tổ chức có thể có đánh giá được phản ứng của chúng ta với các hành động của họ. Không rõ nữa. Vẫn chưa có đủ thông tin để đưa ra bất kỳ kết luận gì. Tôi đã ngắt kết nối mạng của máy tính xách tay mà các file được lưu trữ ở đó để xem liệu có ai đó sử dụng internet để thay đổi nó hay không.

    Một điều cần đề cập đến nữa là các bản thân các file không ở dạng file văn bản (kiểu như file Word hay gì khác tương tự). Các file đó là file ảnh chụp các tài liệu viết tay. Chữ viết tay trên đó có thể rất khó để đọc và phải mất nhiều thời gian để đánh máy và upload lên. Ngoài ra, nếu bạn tìm thấy từ lặp, lỗi chính tả, vv.. đó là bởi vì tôi cũng thường làm thêm một cái gì đó khác trong khi đánh máy những hồ sơ này: Nghe nhạc, chơi video games, hoặc xem phim. Có nhiều hơn một lần, tôi đã viết nhầm một đoạn lời bài hát mà tôi vừa nghe được vào hồ sơ chỉ đơn giản bởi tôi đã không chú ý. Vì vậy, tôi xin lỗi trước về chuyện đó, và tôi sẽ dần dần rà soát lại các hồ sơ và sửa những lỗi ngữ pháp của mình.

    Oh, và trước khi tôi quên. Một trong các hồ sơ được đặt tên là Hoffer. File Hoffer thực ra là một trong những thứ khiến tôi nhận thấy rằng các file đã tự động di chuyển và thay đổi thứ tự.

    Thế đấy, chúc các bạn một ngày tốt lành, tôi hy vọng sẽ thấy các bạn ở phần comment. Như mọi khi, bảo trọng nhé.

    - Secrets
     
    EC.Bắc.Hà, Nganha93, AmiLee2 người khác thích bài này.
  6. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 5: Jack

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hồ sơ: 005-151

    Ngày: 24/8/1990

    Địa điểm: London, Vương quốc Anh

    Đối tượng: Kyle Grant

    Entity: Jack

    Các báo cáo sau đây được thu thập và tổng hợp lại từ nhật ký cá nhân của Mr. Grant, được tìm thấy tại căn hộ của anh ta.

    24/08/90 Thứ Sáu Entry (Mục) Một

    Mẹ mua cho tôi một cuốn nhật ký để ghi chép khi tôi phải sống ở đây, xa nhà. Tên tôi là Kyle Grant và tôi đang du học ngành văn học ở London. Thật là thú vị, tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể rời khỏi Ohio, chưa kể còn rời khỏi nước Mỹ nữa. Đây thực sự là một trải nghiệm lạ lẫm nhưng cũng rất tuyệt vời.

    Tòa nhà tôi ở có hơi tồi tàn một chút nhưng tôi không thực sự bận tâm lắm. Tôi trọ ở tầng thứ ba và có thể phóng tầm mắt ra nhìn một phần quang cảnh thành phố. Quận mà tôi ở có tên là Whitechapel. Tôi đoán rằng nó không phải là khu nhà ở thượng lưu, nhưng căn hộ của tôi có giá rẻ và tôi có thể nhanh chóng đi tới trường trong khoảng thời gian rất ngắn. Có tất cả bốn căn hộ riêng biệt ở cùng tầng với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ có căn hộ của tôi và một căn hộ khác là có người ở. Lát nữa, tôi sẽ đi gặp người ở cùng tầng với tôi, vì có lẽ chúng tôi sẽ thường xuyên gặp nhau sau này.

    Các lớp học bắt đầu vào thứ hai và tôi rất háo hức, dù không biết là tôi đang mong đợi điều gì. Tôi đoán là mình sẽ hoàn tất việc mở đồ, sắp xếp các thứ và nghỉ ngơi.

    25/08/90 Thứ Bảy Entry Hai

    Khám phá Whitechapel một chút vào ngày hôm nay. Có rất nhiều thứ hay ho ở đây cho dù nơi này không phải là khu vực thượng lưu, cao cấp. Có hàng trăm các cửa hàng thú vị kín đáo nằm khuất trong các góc nhỏ, và một vài nơi khác mà tôi biết là mình sẽ ăn tại đó. Điều duy nhất mà tôi không thích là việc quần áo của tôi trở nên quá rực rỡ so với những người dân ở đây. Có rất nhiều màu đen, nâu, và xám, thỉnh thoảng mới có chút màu xanh nhạt trên áo quần phụ nữ. Thế mà tôi lại mặc đồ màu xanh sáng rực, dạo bước trên đường phố.

    Trở về nhà nhưng vẫn chưa gặp được người thuê nhà cùng tầng kia. Không vấn đề gì, sớm muộn gì tôi sẽ gặp anh / cô ta thôi, tôi chắc chắn. Cũng phải nói thêm rằng tôi đã quá căng thẳng / hào hứng / tò mò về mọi thứ xung quanh tới mức tôi không thể viết nhiều như mọi khi nữa.

    26/08/90 Chủ Nhật Entry Ba

    Không viết được gì nhiều vào đêm qua và tôi đã ngủ gục ngay tại bàn. Tôi cũng thấy mệt mỏi và uể oải cả ngày hôm nay. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là sự kết hợp của sự mong đợi và nỗi nhớ nhà. Tôi đã viết một bức thư cho mẹ mà tôi định gửi đi trong mấy ngày tới, và điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn. Oh, và tôi đã gặp Jack.

    Từ phòng của mình, tôi nghe thấy cửa phòng anh ta mở ra với một tiếng cọt kẹt khá to, và tôi vội vàng chạy ra thật nhanh để chào hỏi. Nói chung thì anh ta trông khá là thú vị. Da nhợt nhạt, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen, tóc đen. Khi anh ta cất tiếng nói thì âm điệu giọng Anh rất mờ nhạt, như thể anh ta đã rời nước Anh trong rất nhiều năm, vì vậy mà giọng của anh ấy không còn là giọng Anh chuẩn nữa. Anh ta phát âm với giọng Mỹ giống tôi, và chúng tôi cùng trò chuyện về lý do tôi tới đây. Jack nói anh ấy vừa quay trở về từ Mỹ, và rằng một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ lần cuối anh ta ở London. Có hơi kỳ lạ một chút vì Jack trông không quá 25 tuổi, nhưng có lẽ anh ta chỉ đơn giản là một người trẻ lâu.

    Lớp học bắt đầu vào sáng ngày mai, dù háo hức nhưng tôi phải đi ngủ bây giờ. Hy vọng đó sẽ là một ngày tốt lành.

    27/08/90 Thứ Hai Entry Bốn

    Các lớp học rất thú vị. Tôi có hơi thu hút sự chú ý một tẹo do là người Mỹ duy nhất trong lớp, và thật là tốt khi có thể kể cho mọi người nghe về đất nước của mình. Chuyện đó thực sự có hiệu quả với nỗi nhớ nhà mà tôi đang trải qua. Chúng tôi chia sẻ một số tác phẩm trước đây của mình với tất cả mọi người. Rất nhiều người thực sự thích các bài viết của tôi, thật đấy. Có lẽ là tôi được nhận vào trường này bởi tôi có khả năng thực sự. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp.

    19/09/90 Thứ Tư Entry 27

    Tôi đã gặp một cô gái ngày hôm nay. Khi tôi tới nhà hàng nhỏ yêu thích của mình trên phố thì cô ấy đang ngồi ăn một mình. Tên cô ấy là Jenessa và cô ấy vô cùng xinh đẹp. Mái tóc đen dài.. đôi mắt tròn nâu.. cô ấy lọt vào mắt xanh của tôi ngay lập tức.

    Tôi thực sự không thể nói chuyện đã diễn ra như thế nào, nhưng kết quả là chúng tôi ngồi ăn cùng nhau và nói chuyện trong một vài giờ. Chúng tôi sẽ gặp lại vào ngày mai sau khi tôi đã học xong ở trường.

    Ngoài ra, có rất nhiều tiếng ồn phát ra từ căn hộ của Jack. Tôi không biết những âm thanh đó là gì. Chỉ là những tiếng ồn lớn. Tôi sẽ phải hỏi anh về chuyện đó.

    24/09/90 Thứ Hai Entry 32

    Jenessa và tôi trở nên vô cùng thân thiết. Tôi đoán đó là kết quả của việc ngày nào cũng ăn tối cũng nhau. Tôi thấy chúng tôi có nhiều mối quan tâm chung và cô ấy thậm chí còn có vẻ thích những câu chuyện mà tôi viết khi còn học trung học. Cô ấy rất dễ thương và còn vụng về hỏi xem liệu chúng mình có thể tiếp tục hẹn hò thường xuyên không. Thế rồi cô ấy.. hôn tôi. Thật là bất ngờ, và tôi biết cô ấy đã phải thu hết can đảm để làm điều đó kể từ khi chúng tôi gặp nhau vào bữa tối ngày hôm nay.

    Một chuyện vui khác là tôi dường như thuộc vào top đầu của lớp. Tôi học không tệ hồi còn ở Mỹ, nhưng tôi thực sự chăm chỉ vào những ngày này và cảm giác thật tuyệt. Cần phải viết một lá thư cho mẹ bởi mẹ vẫn chưa trả lời bức thư mới nhất của tôi.

    Nói chuyện với Jack về những tiếng ồn hôm nay. Tôi biết chuyện đó nghe có vẻ rất là ngu ngốc nhưng tôi thề là tôi đã thấy đôi mắt của anh ta nhíu lại hoặc kiểu gì đó tương tự, giống như trong truyện khi người ta mô tả cơn tức giận nhất thời của một người nào đó. Chuyện diễn ra y hệt như thế nhưng chỉ trong một giây. Tôi sẽ làm giống như cách mọi người vẫn hay phản ứng và coi chuyện đó là do tôi tưởng tượng ra. Dù gì thì, anh ta nói rằng tiếng ồn lớn là do TV của anh ấy phát ra. Jack có một chiếc TV đời cũ và âm thanh thường hay tăng lên đột ngột.

    30/09/90 Chủ nhật Entry 38

    Tôi thề là tôi đã nghe thấy tiếng kêu gào phát ra từ căn hộ của Jack ngày hôm nay. Tiếng kêu gào của phụ nữ, và âm thanh cũng lớn nữa. Tôi muốn tin rằng đó là do TV nhưng có lẽ.. uhm, chắc là không có chuyện gì đâu.

    Mấy ngày nữa là Jenessa sẽ tới đây. Tôi vừa vui mừng, vừa hồi hộp, lo lắng. Căn hộ của tôi không phải là nơi.. sang trọng nhất, nhưng cô ấy có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Tôi chắc mọi thứ sẽ ổn thôi.

    (Secrets: Chữ viết tay từ đây trở nên rất xấu, giống như Kyle đang viết rất nhanh và vội)

    Tôi đang ngồi đây, suy sụp hoàn toàn. Đây có lẽ sẽ là khoảnh khắc cuối cùng của tôi và tôi cần phải viết chuyện này ra. Jenessa đã chết. Chúng tôi đã có một buổi tối tuyệt vời cùng nhau trong căn hộ của tôi. Tôi tiễn cô ấy ra về và quay lên phòng. Từ cửa sổ phòng mình, tôi có thể nhìn thấy cô ấy đi bộ trở về nhà. Thế rồi Jack tấn công cô ấy. Hắn ta đột ngột xuất hiện từ đâu không rõ và đâm một con dao sâu vào bụng Jenessa.. Tôi chỉ có thể chứng kiến trong nỗi kinh hoàng khi hắn ta rạch sâu từ xương hông bên này tới xương hông bên kia để cho một phần.. ruột của cô ấy rơi xuống đất.

    Tôi đang viết thật chi tiết phòng trường hợp tôi không bao giờ có cơ hội để nói với cảnh sát về chuyện này. Tôi nghĩ phần sau đây có ý nghĩa quan trọng. Jack đứng trên cơ thể bây giờ không còn sự sống của Jenessa, và một cái gì đó đã xảy ra với khuôn mặt của hắn ta. Hắn đứng quay lưng lại phía tôi nhưng tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhô về phía trước một chút. Sau đó, nó mở bung ra ở giữa, tôi biết chắc điều đó là thật bởi tôi thấy cả hai phần của khuôn mặt hắn lộn trái ra và rung động trong gió. Cặp mắt, miệng, da, tôi thậm chí còn thấy cả các cơ bắp trên khuôn mặt.

    Jack cúi xuống gần vết thương sao cho khoảng cách chỉ còn vài inch *1 rồi từ từ ép bất cứ cái gì ở vị trí khuôn mặt của hắn lúc này vào vết thương. Tại thời điểm đó, có một cái gì đó bắt đầu quằn quại và luồn lách trong cơ thể Jenessa, tôi có thể nhìn thấy lớp da căng phồng lên ở một vài chỗ và nó làm cơ thể cô ấy co giật. Có lẽ đó là điều kinh tởm nhất mà tôi từng thấy từ trước đến giờ. Tôi nghĩ rằng nó đến từ đầu của Jack và có vẻ như nó đang tìm kiếm thứ gì đó trong cơ thể Jenessa. Thế rồi nó tìm được vật cần tìm bởi cơ thể cô ấy co giật rất mạnh. Có cảm giác như một cái gì đó đã bị lấy ra từ cơ thể của Jenessa và chuyển vào trong khuôn mặt của Jack.

    Hắn ta từ từ quay lại và tôi nhìn thấy cái thứ ở vị trí khuôn mặt của hắn lúc này. Chẳng có gì cả. Trống rỗng. Chết chóc. Có một lỗ sâu đen ngòm thay thế toàn bộ vùng mặt của Jack. Tôi đã vượt qua cảm giác kinh khiếp vào thời điểm này. Tôi đã không làm và có lẽ đã không thể cứu cô ấy.

    Jack khuỵu xuống một lúc và hai phần khuôn mặt của hắn lật lại trở về vị trí cũ. Trông như một dạng vật chất kiểu như sợi gân nối với hai phần khuôn mặt đó và kéo chúng lại với nhau. Khuôn mặt hắn sau đó dường như liền trở lại bình thường, và hắn ta lại trông giống như người tên Jack mà tôi vẫn gặp.

    Tôi vẫn tiếp tục quan sát cho tới lúc Jack túm lấy cơ thế Jenessa và biến mất khỏi tầm nhìn. Và tôi vẫn cứ nhìn như vậy khi hắn ta trở về nhà vài giờ sau đó, vết máu vẫn còn trên chiếc tạp dề da mà tôi vừa mới nhận ra là hắn có khoác trên người. Tôi chăm chú lắng nghe toàn bộ quãng thời gian hắn ta lê bước xuống hành lang rồi đi vào phòng của mình.

    Bây giờ tôi đang ngồi đây, cảm thấy mất mát và vô cùng cô độc. Jenessa đã chết, và hàng xóm của tôi vừa là kẻ sát nhân, vừa là con quái vật.

    Một ngày sau cái chết của Jenessa. Tôi không tới trường. Tôi không ra ngoài ăn uống. Tôi nằm đây và nghĩ về Jack và Jenessa. Thứ mà hắn đã làm với cô ấy. Tại sao hắn lại giết cô ấy? Tại sao lại lục lọi và moi móc cơ thể cô ấy? Hắn ta là cái gì? Tôi không chắc liệu tôi có muốn tìm hiểu chuyện đó hay không nữa.

    Hai ngày sau cái chết của Jenessa. Tôi không thấy ổn chút nào. Về tinh thần, thể chất hoặc cảm xúc. Tôi đã dành cả ngày hôm qua khóc thương cho cái chết của cô ấy nhưng bây giờ tôi cần phải tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi cần phải ngăn chặn Jack.

    Ba ngày sau cái chết của Jenessa. Cuối cùng tôi cũng rời căn hộ của mình để kiếm cái gì đó bỏ vào bụng. Tuy nhiên, nhà hàng thật trống trải khi thiếu vắng Jenessa và tôi chẳng có lòng dạ nào mà ăn ở đó. Tôi mua thức ăn cùng một vài đồ nhu yếu phẩm về nhà để không phải ra ngoài nữa.

    Nhìn thấy Jack trên đường trở về căn hộ. Tôi không muốn nói là hắn biết rằng tôi biết hắn là một con quái vật, nhưng hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể để hắn không nghi ngờ gì.

    Bốn ngày sau cái chết của Jenessa. Jack đưa một cô gái về căn hộ của mình ngày hôm nay. Họ có vẻ rất thích tán tỉnh nhau và cô ấy sẵn sàng tới nơi ở của hắn. Tôi nghĩ cô ấy có thể là nạn nhân tiếp theo. Tôi cần phải quan sát và lắng nghe thật kỹ càng.

    Năm ngày sau cái chết của Jenessa. Cô gái vẫn không ra khỏi nhà. Jack vào và ra căn hộ của hắn nhiều lần. Cô ấy có thể đã chết nhưng tôi sẽ tiếp tục theo dõi.

    Sáu ngày sau cái chết của Jenessa. Tôi nghe thấy tiếng gào thét một lần nữa cho nên tôi từ từ bò ra khỏi phòng mình và áp tai vào cánh cửa phòng hắn. Tiếng van xin thổn thức của cô gái mà tôi có thể nghe được bập bõm là những câu như "Tại sao anh lại làm thế?", "Dừng lại, làm ơn thả tôi đi", và cuối cùng cô ấy kinh hãi thét lên "Anh là cái gì, lạy Chúa, anh là cái gì vậy?". Tôi nghe thấy tiếng ồng ộc, tiếng như cái gì đó bị xé rách, và sau đó là âm thanh xì xụp, nhóp nhép. Và sau đó thì tôi phạm sai lầm. Tôi nghiêng người tới gần cửa và vô tình đẩy cửa mở rộng hơn một chút gây ra một tiếng cọt kẹt lớn. Qua khe cửa, tôi thấy Jack quay người lại. Tôi chạy về phòng mình và khóa cửa lại ngay lập tức.

    Hắn đã cắt đường dây điện thoại của tôi. Tôi cố gắng trốn ra ngoài bằng cửa sổ, nhưng tôi không thể rơi xuống từ tầng ba mà không chết hoặc tự làm mình bị thương nặng. Tôi có thể nghe thấy hắn ta đập cửa và gọi tên tôi, tôi biết hắn sẽ tìm cách xông vào sớm thôi. Tất cả vũ khí mà tôi có trong tay để bảo vệ bản thân mình là một con dao nhà bếp và một cái thông bồn cầu bằng gỗ mà tôi đã mài nhọn một đầu bằng dao. Tôi sẽ cố gắng để đâm vào khuôn mặt hắn, có thể đó là một điểm yếu. Mẹ, con yêu mẹ, cảm ơn vì đã luôn tin tưởng vào con. Jenessa, đây là lỗi của anh. Anh có trách nhiệm trong cái chết của em và anh biết điều đó. Anh sẽ đấu với Jack để trả thù cho em và rồi anh không biết..

    (Secrets: Chữ viết tay lúc này chuyển sang một kiểu thô hơn, không giống chút nào với kiểu trước đó của Kyle, ám chỉ, uhm, bạn biết rồi đấy)

    GOT HIM (TÓM ĐƯỢC NÓ RỒI).

    Nhật ký kết thúc ở đó.

    Hành động được tiến hành: Một đặc vụ được cài vào Zone 1 (Tổ chức tập thể nghiên cứu và xử lý các hiện tượng dị thường của châu Âu. Mỗi quốc gia đều được qui vùng phụ trách) *2 đã gửi thông tin này cho chúng tôi. Một cuộc truy tìm Jack đã được tiến hành. Cử Agent *3 Hoffer đi điều tra.

    Phân tích: Jack là một entity mà Tổ chức này đã biết đến từ lâu. Tên gốc của hắn thì không rõ nhưng gần đây hắn dường như có sử dụng biệt danh. Jack lần đầu tiên được đề cập đến khi gây ra nhiều vụ giết người ghê tởm tại London vào năm 1888. Mất dấu hắn cho đến khi hắn ta được tìm thấy ở Cleveland, Ohio trong khoảng thời gian từ năm 1934 đến 1938, và đột ngột xuất hiện ở Los Angeles, California vào cuối những năm 1940. Việc hắn vẫn trông như một người đàn ông trẻ tuổi bất chấp số tuổi thực của mình và dường như hắn lấy mất một cái gì đó từ cơ thể các nạn nhân ngụ ý rằng hắn đã tìm thấy một cách thức để trở nên bất tử vốn ẩn giấu trong cơ thể con người. Jack cần phải bị bắt giữ và thẩm vấn để thu thập thêm những thông tin cần thiết.

    Cập nhật hồ sơ: Mẹ Kyle Grant đã được phát hiện chết tại nhà, cơ thể bị mổ phanh. Có vẻ như Jack đã quay lại Hoa Kỳ. Triệu hồi Hoffer từ Vương quốc Anh và chuyển hướng điều tra của anh ta ra xung quanh địa điểm xảy ra án mạng.

    Tình trạng hồ sơ: Chưa được giải quyết.

    * * *

    Dường như những điều bí mật được tìm thấy ở khắp mọi nơi, ngay cả trong lịch sử.

    Bảo trọng nhé Nosleep.

    - Secrets

    * * *
     
    Nganha93, AmiLee, -Jenny-1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2020
  7. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 6: Trái Đất A

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hồ sơ: 006-189

    Ngày: 18/3/2007

    Địa điểm: Cắt bỏ

    Đối tượng: Marleen Reyes (Trái Đất A)

    Sau đây là bản ghi chép cuộc thẩm vấn Marleen Reyes.

    Người thẩm vấn (I) : Cô có thể giới thiệu về bản thân mình được không, Miss Reyes?

    Marleen :(Lạnh lùng) Tên tôi là Marleen Reyes và tôi đã chết.

    I: Miss Reyes, cô có thể vui lòng kể lại câu chuyện của mình từ đầu được không?

    Marleen: Vâng, chắc chắn rồi. Dù sao thì tôi cũng chỉ ở đây được một lúc thôi đúng không?

    I: Chúng tôi không hoàn toàn chắc chắn, đó là lý do tại sao chúng tôi muốn ghi âm lại câu chuyện của cô càng sớm càng tốt.

    Marleen :(Thở dài) Ok. Hôm qua, tôi đã ở cùng Miles, tôi nghĩ vậy. Miles là bạn trai của tôi và chúng tôi đã ở bên nhau được một thời gian. Uhm, tôi bắt đầu nhìn thấy một vài thứ, những thứ kỳ lạ.

    I: Cô có muốn miêu tả chính xác những gì mình thấy không?

    Marleen: Tôi nhìn thấy một con mèo và nó trong suốt, không ai có thể tương tác với nó hoặc nhìn thấy nó ngoại trừ tôi. Tôi nhìn thấy một số người và họ có những dư ảnh kỳ lạ xung quanh mình, cứ như thể họ đang ở hai nơi cùng một lúc hay kiểu gì đó tương tự. Cả ngày hôm đó toàn là những chuyện kỳ dị kiểu như thế. Tôi cũng bắt đầu có những cảm giác lạ khi ngày dài thêm.

    I: Cảm giác như thế nào?

    Marleen: Thật khó để giải thích rõ ràng, nhưng đại loại là tôi cảm thấy như bị "lôi kéo" theo một chu kỳ nhất định, kiểu như có một cái gì đó thực sự tác động vào tôi. Trọng lực dường như trở nên mạnh hơn, và tôi cảm thấy cơ thể mình rất nặng nề.

    I: Cô có còn cảm giác như thế kể từ khi tới đây không?

    Marleen: Có, một vài lần, chủ yếu là trong vài giờ qua.

    I: Tôi hiểu. Tiếp tục đi.

    Marleen: Uhm, tôi cố gắng chịu đựng tình trạng như vậy cả ngày hôm đó. Tôi nghĩ là mình có thể tới bệnh viện vào buổi sáng hôm sau nếu chuyện trở nên tồi tệ hơn. Tôi nằm cạnh Miles vào buổi tối hôm đó và tỉnh dậy trong một sa mạc. Tôi cứ lang thang ở đó trong một ngày hoặc lâu hơn trước khi ngã quỵ và ngất đi. Thế rồi tôi thức dậy ở đây. Tôi ở đây kể từ khi bị thẩm vấn và được bảo rằng mình không còn sống nữa.

    I: Đó chỉ là một cách nói thôi. Các nhà khoa học và các nhà nghiên cứu đầu tiên mà cô gặp ở đây đã nói với cô những gì? Chúng tôi muốn nghe trực tiếp từ phía cô.

    Marleen :(Đột ngột khóc nức nở) Họ nói với tôi.. họ nói với t- (Có một Dimensional Pull (ám chỉ cảm giác bị "lôi kéo") vào thời điểm này. Ms. Reyes được nghỉ ngơi vài tiếng trước khi cuộc thầm vấn tiếp tục)

    I: Cô có cảm thấy tốt hơn không, Miss Reyes? Cô đã sẵn sàng để tiếp tục chưa?

    Marleen: Tôi thực sự sẽ sớm rời khỏi đây, đúng không?

    I: Không có gì là chắc chắn cả, Miss Reyes. Cứ tiếp tục đi.

    Marleen: Được rồi. Về các tiến sĩ. Uhm, tôi thức dậy tại đây và thấy mình ở trong một căn phòng nhỏ. Ngay sau khi thức dậy, một số người đến và đưa tôi tới một phòng thí nghiệm. Tôi được yêu cầu cởi bỏ quần áo và bị kiểm tra ngay tại đó. Tôi có thể hiểu làm thế là cần thiết nhưng lúc đó tôi vẫn còn sợ hãi và bối rối nên không thực sự tỏ thái độ hợp tác lắm.

    Sau khi họ lấy số liệu và những thứ tương tự khác trong khoảng một giờ hoặc ít hơn, tôi được mặc lại quần áo và họ nói chuyện với tôi một chút.

    I: Họ nói gì?

    Marleen: Chỉ là các câu như cô là ai, các câu hỏi để xác nhận danh tính của tôi, rồi về cái cảm giác bị lôi kéo mà tôi đã nói với anh khi nãy. Sau đó họ nói với tôi một số chuyện nghiêm trọng mà ban đầu tôi hoàn toàn không tin được. Rằng tôi đã chết.

    I: Không hẳn là thế đâu.

    Marleen: Ok. Họ nói rằng phiên bản của tôi ở dimension (chiều không gian, nhưng lớn hơn plane) này đã chết. Ôi trời, thậm chí cái việc bị bảo rằng hiện giờ tôi không ở đúng thế giới của mình, và bằng cách nào đó tôi đã đi xuyên giữa các chiều không gian cũng không phải là một điều dễ dàng để tin hoặc có thể hiểu được.

    I: Quả là thế, nhưng chuyện đó đã xảy ra với trường hợp của cô, và nó còn xảy ra trước đây nữa kia. Cô thấy đấy, chúng tôi đã phát hiện ra rằng chiều không gian của chúng tôi cực kỳ gần và song song với một chiều không gian khác. Chúng tôi gọi nó là Trái Đất: Trái đất A. Cô từ Trái Đất A và đã được kéo tới đây một cách ngẫu nhiên như nhiều trường hợp đã xảy ra trước đó.

    Marleen: Đúng. Đó là những gì các tiến sĩ nói với tôi. Họ cũng nói với tôi rằng vào buổi sáng sau khi tôi teleport (dịch chuyển tức thời, trong trường hợp này có thể hiểu là dịch chuyển xuyên chiều không gian), bạn trai của tôi đã giết chết tôi. Anh ta đã ngoại tình hoặc có quan hệ mờ ám gì đó và tôi đã phát hiện ra. Uhm, đúng ra là Marleen ở chiều không gian này đã phát hiện ra và hắn ta đã giết chết cô ấy. Ban đầu thì tôi không tin nhưng rồi tôi theo dõi câu chuyện đó trên Kênh Tin tức, đọc các bài viết trên báo chí, và thậm chí còn xem các báo cáo chính thức của cảnh sát về nó. Miles đã giết tôi.

    I: Chuyện đó thật đáng tiếc, nếu cô có cơ hội để trở về Trái đất của mình, cô sẽ làm gì?

    Marleen :(Giận dữ) Tôi sẽ giết hắn ta.

    (Tại thời điểm này, vùng không gian giữa Ms. Reyes dường như bị co, gấp lại và cô ây hét lên. Âm thanh tiếng thét giảm dần và bị bóp méo đi cho đến khi nó đột nhiên dừng lại. Ms. Reyes không còn ở trong phòng với người thẩm vấn nữa)

    Phân tích: Trái đất A và Trái đất của chúng ta gần như giống nhau hoàn toàn. Các nhà khoa học nghĩ rằng một sự kiện quan trọng trong tương lai sẽ đánh dấu sự phân nhánh chính trong dòng thời gian liên tục của hai thế giới. Chúng ta có thể sử dụng các dữ liệu lấy từ Ms. Reyes để tạo ra một loại thiết bị để quan sát Trái đất A. Sự kiện này đánh dấu một điểm khác biệt so với Trái đất A mà chúng ta có. Marleen Reyes quay trở về chiều không gian của mình và ngay lập tức giết chết Miles Barton. Thế rồi cô ấy bị kết án tử hình và bị xử tử một thời gian sau đó. Điều đó hoàn toàn giống với những gì đã xảy ra với Miles ở Trái đất của chúng ta. Cuối cùng cả hai Miles và Marleen đều chết. Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi xem sự kiện đó gây ra những khác biệt lớn tới đâu trên mỗi Trái đất. Các nhà khoa học đang nghiên cứu một cách thức để đi tới và rời khỏi Trái đất A theo ý muốn.

    Tình trạng hồ sơ: Chưa được giải quyết.

    * * *

    Tôi không thực sự mong đợi một cái gì đó như thế này. Hồ sơ này có ngắn hơn một chút so với các hồ sơ khác, nhưng tôi thấy nó khiến mình phải suy nghĩ. Ngày ghi trong hồ sơ cũng khiến tôi chú ý. Năm 2007 là cách đây không lâu. Thế nên, bảo trọng nhé No Sleep.

    - Secrets
     
    Nganha93, AmiLee, -Jenny-1 người nữa thích bài này.
  8. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 7: Sự kiện Hastings

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hồ sơ: 007-867

    Ngày: 3/11/2009

    Địa điểm: Zone 7 *1, Cắt bỏ

    Đối tượng: Zone 7, Argus Hastings

    Entity: Stalker, Target Omega (Đối tượng Omega)

    Sơ lược nhiệm vụ

    Argus Hastings đã làm việc với Tổ chức 440 trong nhiều năm, đóng góp vào các hoạt động, các dự án của chúng ta, nói chung là đã thúc đẩy sự phát triển của tổ chức. Chúng tôi phát hiện ra rằng Hastings đã đào thoát và đang có kế hoạch cung cấp một phần lớn thông tin cũng như địa điểm các căn cứ của chúng ta cho Zone 7. Chúng ta không thể cho phép điều này xảy ra. Các đặc vụ được lệnh bí mật vô hiệu hóa Zone 7 và đưa vào một Stalker nhằm tiêu diệt toàn bộ mọi người ở trong. Thu thập dữ liệu của Zone 7 và phá hoại căn cứ sau khi Stalker đã hoàn thành nhiệm vụ.

    Báo cáo tóm tắt nhiệm vụ

    Hầu hết các thông tin về nhiệm vụ này được lấy từ các camera giám sát của Zone 7 sau khi nhiệm vụ kết thúc. Hầu như tất cả các cuộc đối thoại (bằng ngôn ngữ khác, không phải tiếng Anh) đã được dịch ra nhằm thuận tiện hơn cho việc theo dõi.

    3/11/2009 0400

    Hai Agent Chan và Weles xâm nhập vào vòng ngoài của Zone 7 nhờ sử dụng các thiết bị công nghệ cao. Các lính canh bên ngoài bị hạ gục thông qua các cách thức khác nhau bao gồm súng giảm thanh, cận chiến, và vũ khí có lưỡi sắc bén (dao, kiếm).

    0430

    Toàn bộ vòng ngoài của Zone 7 đã được xử lý. Agent Chan xâm nhập vào hệ thống và vô hiệu hóa Zone 7 trong khi Đặc vụ Weles bắt đầu vận chuyển Stalker.

    0445

    Stalker được đưa thành công vào Zone 7 thông qua hệ thống thông gió. Các Đặc vụ niêm phong đường ống lại ngay lập tức nhằm ngăn chặn Stalker thoát ra ngoài và sau đó tiến hành đóng kín bất kỳ lối thoát nào khác mà Stalker có thể tìm thấy.

    0450

    Stalker tìm thấy những nạn nhân đầu tiên của nó trong khoang kỹ thuật. Các kỹ sư cố gắng phá cửa thoát hiểm chính với các công cụ khác nhau khi Stalker cho biết sự hiện diện của bản thân bằng cách giấu mình trong bóng tối và phát ra những tiếng rít lớn. Ba kỹ sư trong số năm người trong phòng tản ra xung quanh với các công cụ trong tay giơ lên như vũ khí. Hai kỹ sư khác tìm cách mở cửa.

    Người ở xa nhất phía bên phải bị tấn công đầu tiên. Stalker nhảy xuống ngay phía sau anh ta trước khi bật trở lại vị trí cũ với cả hai móng vuốt bấm chặt vào lưng nạn nhân. Lực của bước nhảy đẩy móng vuốt của Stalker xuyên qua lưng người kỹ sư, đâm thủng và thò ra khỏi khung xương sườn của anh ta. Stalker biến mất vào vùng bóng tối trên trần nhà với cơ thể của người kỹ sư trong khi hai người còn lại điều tra nguồn gốc của tiếng động.

    Stalker quăng cơ thể của nạn nhân đầu tiên xuống hai người còn lại. Cái xác rơi trúng một trong hai người, làm anh ta bất tỉnh còn bản thân cái xác bị nát bét. Người kỹ sư còn lại giơ cao ngọn đuốc lên lại gần sát mình trong một tư thế phòng thủ. Stalker nhảy xuống ngay bên phải và giật đứt đầu anh ta chỉ với một nhát vung tay (Nhận xét: Ý tưởng của các nhà nghiên cứu nhằm mài sắc các móng vuốt của Stalker chứng tỏ là một sự lựa chọn thông minh). Stalker chậm rãi bước tới gần người kỹ sư đã bất tỉnh lúc trước và bẻ gẫy cổ anh ta với một chút do dự trước khi quay trở lại vùng tối xung quanh trần nhà.

    Các kỹ sư còn lại với nhiệm vụ mở cửa cất tiếng gọi những người đồng nghiệp của mình trước khi cố gắng mở cửa thêm một lần nữa. Stalker phát ra một vài tiếng kêu nhỏ xung quanh căn phòng nhằm làm lung lay tinh thần của họ. Sau đó, nó ném một vài phần cơ thể của các kỹ sư đã chết tới gần hai người đàn ông trong một nỗ lực nhằm khiến họ kinh khiếp hơn. Các kỹ sư hoảng sợ và quay lưng lại phía Stalker để mở cửa nhanh hơn. Stalker tận dụng cơ hội này để đáp xuống phía sau họ và tấn công. Người kỹ sư bên trái bị Stalker túm lấy và đập nhiều lần vào tường. Người kỹ sư kia đột ngột chĩa ngọn đuốc về phía Stalker nhưng nó nhanh chóng dùng những bản tay rảnh rang còn lại để bẻ gẫy bàn tay anh ta, quay ngược ngọn đuốc về phía anh ta và thiêu cháy nạn nhân tới chết.

    0525

    Tất cả mọi người trong khoang Kỹ thuật đều đã chết và Stalker tìm kiếm những người khác trong tòa nhà, sử dụng các đường dẫn khí để di chuyển xung quanh.

    Hastings đang ở trong khu vực nghiên cứu chính, run rẩy thấy rõ.

    0530

    Stalker xâm nhập được vào hệ thống hành lang chính và tiêu diệt một số nhân viên cùng bảo vệ bị mắc kẹt trong đó.

    0540

    Người đứng đầu phụ trách an ninh (bị mắc kẹt trong Phòng Giám sát An ninh) phát hiện ra hình ảnh của Stalker trên camera (Các Agent đã vô hiệu hóa hầu hết các camera nhưng một số vẫn còn làm việc vào thời điểm này) và cảnh báo những người còn lại trong tòa nhà thông qua hệ thống liên lạc nội bộ.

    Bản sao lại của cảnh báo.

    Một entity chưa xác định, có cơ thể vật lý đang di chuyển tự do trong căn cứ, một số trường hợp tử vong đã được xác nhận. Hãy chặn cửa vào hệ thống thông hơi trong phòng của bạn và bất kỳ lối vào nào khác mà entity có thể sử dụng để xâm nhập. Ngoài ra, có vẻ như một phần lớn căn cứ đang bị trục trặc kỹ thuật. Cửa không đóng mở được, máy tính và điện thoại không sử dụng được. Đây có thể là một hành động phá hoại.

    Hastings đang trốn trong một góc của khu vực nghiên cứu chính và viết vào một quyển sổ.

    0550

    Stalker đánh hơi thấy ba nhà nghiên cứu trốn trong một phòng thí nghiệm và bắt đầu cậy mở cánh cửa kim loại. Một nhà nghiên cứu chạy đến một giao diện điều khiển máy tính và bắt đầu đánh máy cật lực.

    Tin nhắn của nhà nghiên cứu

    Chúng tôi đang bị tấn công. Chắc chắn là bởi tên đào ngũ tới đây ngày hôm qua. Tôi đã biết rằng cho phép hắn ta vào đây là một ý tưởng tồi, lẽ ra phải đưa hắn tới công ty hoặc một vài nơi công cộng nào khác. Tổ chức 440 chỉ đơn giản là quá mạnh vào thời điểm này để mà chống lại. Thật may là phần lớn nghiên cứu của chúng tôi đã được chuyển đến Zone 2 nhờ vào thỏa thuận mới của chúng tôi. Ít nhất nó cũng có thể coi là một sự an ủi khi mà họ (Tổ chức 440) không thể chạm tay vào công trình của tôi. ______, thông báo này có thể không bao giờ tới được với em nhưng anh yêu em rất nhiều. Anh xin lỗi là anh chưa bao giờ nói với em về công việc của anh. Làm ơn hãy nuôi dạy con của chúng ta trở nên-

    Stalker bẻ gập cánh cửa ra đằng sau và nhào tới nhà nghiên cứu gần nhất, xé toạc ông ta làm hai nửa một cách dễ dàng. Hai nhà nghiên cứu khác cố gắng trốn đằng sau phòng thí nghiệm nhưng Stalker lôi họ ra khỏi đó một cách thôi bạo và bóp cổ cả hai tới chết trước khi di chuyển trở lại thông qua các hành lang.

    0630

    Chỉ còn lại bốn phòng có người còn sống tính tới thời điểm này. Phòng Giám sát An ninh, Khu vực Nghiên cứu chính, Phòng Giải trí, và Phòng Thử nghiệm số Hai. Một vài nhân viên an ninh trong Phòng Giám sát An ninh đang cố gắng tìm cách thoát ra khỏi phòng bằng cách đập và đẩy cửa ra vào, đục đẽo kính thủy tinh chịu lực, cũng như cố gắng làm cho hệ thống của căn cứ hoạt động trở lại.

    Nhóm người trong Khu vực Nghiên cứu chính đang khẩn trương chặn lại một vài phần của căn phòng và tạo rào chắn. Một vài người trong số họ đã phát hiện ra một ống thông gió và đang cố gắng tạo ra một chiếc thang tạm để đóng kín nó lại. Hastings vẫn trốn trong góc của căn phòng, cặm cụi viết.

    Phòng Giải trí dường như là một trong những khu vực không bị ảnh hưởng. Nhóm người bên trong bị phân theo hai luồng ý kiến trái ngược: Cố gắng trốn thoát hoặc cố thủ chờ người tới cứu.

    Những người trong Phòng Thử nghiệm số Hai đang hoảng loạn cực độ hơn nhiều so với các nhóm khác. Có vẻ như họ đang bị mắc kẹt ở giữa một cuộc thí nghiệm và entity vốn là trọng tâm của cuộc thử nghiệm đã thoát ra khỏi tình trạng bị giam cầm.

    0650

    Các camera tại Phòng Thử nghiệm số Hai không hoạt động vào thời điểm này.

    Những người trong Phòng Giải trí bị chia làm hai nhóm với số người gần như đều nhau. Năm người trong số họ muốn trốn ra ngoài trong khi bốn người khác muốn tạo rào chắn và cố thủ trong phòng. Stalker mở tung cửa và vồ lấy hai người gần nhất, xé toạc cơ thể và khoét mắt họ ra bằng móng vuốt. Bốn người chạy thoát ra khỏi căn phòng, hai người chạy sâu vào trong Phòng Giải trí để lẩn trốn, còn một người bị moi ruột trong khi cố gắng cứu một trong các nhà nghiên cứu khỏi Stalker.

    0655

    Stalker tiêu diệt hoàn toàn hai nhà nghiên cứu trốn trong Phòng Giải trí và giật đứt chân tay họ. (Hành động lặp đi lặp lại của các nhà nghiên cứu nhằm lẩn trốn khỏi Stalker rõ ràng là không hiệu quả. Giác quan của Stalker được chứng minh là quá nhạy bén) Nó bắt đầu ăn những cái xác trong phòng.

    0700

    Bốn nhà nghiên cứu tiếp tục chạy thoát qua các hành lang, cố gắng mở những cánh cửa khác nhau trên đường đi và vượt qua những xác chết của các nạn nhân trước đó của Stalker.

    0705

    Hai trong số các nhà nghiên cứu dừng lại ở cửa sổ Phòng Giám sát An ninh và nện vào đó trong khi hai người kia tiếp tục hướng về phía lối ra chính.

    Tiếng tĩnh điện và tiếng gào thét vang lên từ micro của Phòng Thử nghiệm số Hai. Những tiếng la hét dường như là sự trộn lẫn giữa tiếng gào của các nhà nghiên cứu trong phòng và âm thanh của entity mà họ nghiên cứu.

    0720

    Stalker đã ăn xong. (Một Stalker có thể tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ khi phải liên tục tấn công và di chuyển. Chúng có xu hướng dừng lại ăn thịt các nạn nhân trước đó để nạp lại năng lượng) Nó chậm rãi di chuyển ra phía hành lang và bắt đầu hướng về Khu vực Nghiên cứu chính.

    Hai nhà nghiên cứu dừng lại trước Phòng Giám sát Anh ninh có một cuộc thảo luận ngắn gọn về đích đến tiếp theo. Một trong số họ muốn kiểm tra Phòng Thử nghiệm số Hai để đảm bảo failsafe (hệ thống tự động phản ứng khi có điều không mong muốn xảy ra, kiểu như một cơ chế bảo toàn, phòng ngừa bất trắc) của họ không bị vô hiệu hóa trong khi người kia muốn hướng về phía lối thoát. Họ tranh cãi trong vài phút trước khi tách rời và đi theo những hướng khác nhau.

    0730

    Stalker tới Khu vực Nghiên cứu chính. Nó bắt đầu đập và gõ thình thịch vào các cánh cửa khác nhau, thử độ bền chắc của chúng. Một số người trong phòng túm lấy bàn ghế cùng nhiều đồ đạc cỡ lớn khác và bắt đầu chặn lên các cánh cửa ở phía đó của căn phòng.

    Nhà nghiên cứu đi tới lối vào của Phòng Thử nghiệm số Hai, run rẩy thấy rõ. Anh ta hét lên nhiều lần ở cửa trước khi loạng choạng ngã trở lại, lưng dựa vào tường.

    Những tiếng la hét ngừng phát ra từ Phòng Thử nghiệm số Hai.

    Tất cả mọi người trong Khu vực Nghiên cứu chính dừng những hành động họ đang làm trước đó lại và tập trung nghe ngóng một cái gì đó.

    Hastings chạy thật nhanh tới một cái bàn, nấp bên dưới và thu mình trong đó.

    0731

    Stalker rít lên.

    Cửa của Phòng Thử nghiệm số Hai đột nhiên mở ra bất chấp thực tế là không có điện để vận hành nó. Chiếc camera gắn trên tường hành lang chĩa vào Phòng Thử nghiệm số Hai bắt đầu chập chờn và một khối lượng lớn.. vật chất quằn quại trườn ra ngoài hành lang, bao bọc lấy nhà nghiên cứu đang ngồi dựa vào tường. (Camera bị nhiễu nặng khiến cho khả năng hiển thị rõ sự kiện này rất kém)

    0732

    Tất cả các camera trong tòa nhà đột ngột ngừng hoạt động. Không có âm thanh hoặc đoạn phim nào.

    0740

    Tất cả các camera hoạt động trở lại. Mỗi phòng đều chứa đầy những cảnh tượng khủng khiếp, chuyển động duy nhất được ghi nhận khi các camera hoạt động trở lại là một hay nhiều người nào đó đã đi ra được nửa chừng ở lối vào chính. Họ bước qua cánh cửa và nó đóng lại sau lưng họ nhưng Chan và Weles báo cáo rằng không có ai ra khỏi cánh cửa đó. Camera bên ngoài cũng không hề hiển thị cửa mở ra hay có ai đó rời khỏi tòa nhà.

    0900

    Một nhóm được gửi đến để điều tra tòa nhà và tìm Hastings. Họ tìm thấy một vài trang xé ra từ cuốn sổ của ông ta ở lối vào căn cứ.

    Cuốn sổ của Hasting

    Căn cứ đã bị vô hiệu hóa, khóa chặt chúng tôi trong Khu vực Nghiên cứu chính. Tôi cho rằng chuyện này có nghĩa là Tổ chức 440 đã đến để bắt tôi hoặc ít nhất là ngăn chặn không cho tôi giúp đỡ bất cứ ai khác. Tôi sẽ biết rõ hơn khi tôi tìm hiểu ra Đặc vụ nào đã được cử tới.

    Tôi không thực sự phản bội Tổ chức 440, không phải theo kiểu có thù oán, ác tâm hoặc bất cứ điều gì tương tự. Tôi đã tìm thấy một nơi có một thứ mà các người (Tổ chức 440) không có và tôi quyết định rằng tài năng của tôi sẽ được sử dụng (cho lợi ích của họ). Rốt cuộc thì làm việc ở đây với những người này sẽ có lợi cho toàn thể nhân loại trong cuộc chiến dai dẳng của chúng ta chống lại những thứ dị thường, huyền bí.

    Tôi thừa nhận là tôi đang chuẩn bị làm rò rỉ một số thông tin. Những thông tin đó có thể làm lộ địa điểm một vài căn cứ và có thể khiến một số ít các phòng thí nghiệm của Tổ chức bị phá huỷ. Đó là một hậu quả không mong muốn nhằm chiếm lấy lòng tin của họ. Họ sẽ không cho phép tôi tham gia vào dự án trừ khi họ chắc chắn rằng tôi không phải là một tên gián điệp.

    Còn giờ là lý do mà tôi đang viết ra tin nhắn này, lý do tại sao tôi lại muốn viết một thông điệp gửi tới những người có lẽ đang cố gắng tìm cách giết chết tôi. Nếu các người thành công trong việc sát hại tôi thì các người vẫn cần được chỉ dẫn. Tôi vẫn còn có những người mà tôi quan tâm tới trong thế giới này, vì vậy mà tôi sẽ gạt bỏ những cảm xúc nhỏ nhen của mình sang một bên để chắc chắn rằng những gì cần phải thực hiện sẽ được thực hiện.

    Họ đã phát hiện và bắt giữ Mục tiêu Omega. Tôi không biết chính xác họ làm chuyện đó khi nào và như thế nào. Về mặt kỹ thuật thì lẽ ra họ không có khả năng để thực hiện một chuyện như vậy. Trong khi tất cả các tổ chức bí mật trên toàn thế giới đã tiếp cận với những công nghệ thực sự vượt bậc so với những thiết bị được sử dụng phổ biến hiện giờ, thì Zone 7 vẫn chưa vươn tới bất kỳ vị trí đặc biệt nào cao trong bảng xếp hạng thứ tự về sức mạnh công nghệ.

    Họ không cho tôi biết chi tiết cụ thể nhưng tôi tin rằng Mục tiêu Omega đã bị bắt trong trạng thái ngủ đông tại đất nước này. Nó làm tôi thực sự lo lắng, vớ phải một trong những entity mạnh nhất trong plane (chiều không gian, nhỏ hơn dimension) này và họ chỉ chạm trán nó khi nó đang ngủ. Có rất nhiều vấn đề phức tạp có thể xảy ra khi bạn không thực sự bắt được một entity mà lại giam giữ nó.

    Vì vậy, bây giờ các người biết lý do tại sao tôi đào thoát. Nếu tôi nói với Tổ chức về Omega thì một cuộc tấn công vào phòng thí nghiệm sẽ trở thành điều không thể tránh khỏi, và có khả năng cao là Omega sẽ thức tỉnh và trốn thoát. Tôi không thể để điều đó xảy ra, vì vậy tôi đã làm những gì tôi phải làm. Thật không may, cuộc tấn công vẫn được tiến hành và tôi chỉ có thể hy vọng là không có gì xảy ra ngoài thiệt hại về người của cán bộ nghiên cứu ở đây.

    Một thông báo về việc đóng kín các lỗ thông hơi được phát ra. Một Stalker ư? Các người quả thực muốn giết chết tôi.

    Đây là tất cả những gì tôi biết về Mục tiêu Omega: Đó là một thực thể giống và không giống với những sinh vật khác mà chúng ta đã từng chạm trán trước đây. Nó có khả năng di chuyển giữa các chiều không gian, một khả năng thể hiện ở nhiều entity khác, năng lực tâm linh mà tôi chưa bao giờ thấy, và rõ ràng là cả khả năng điều khiển vật chất. Xét trên mọi phương diện, thứ này thực sự có những năng lực giống như của thần linh, hơn rất nhiều so với các vị thần bị giam giữ như Volos.

    Tuy nhiên, khả năng không ổn định và ấn tượng nhất của nó lại dường như là độc nhất, chỉ mình nó có. Mục tiêu Omega là một shapeshifter *2 nhưng không giống những sinh vật mà chúng ta đã nhìn thấy trước đó. Omega có vẻ luôn trong trạng thái biến đổi từ hình dạng này sang hình dạng khác. Mặc dù vậy, vẫn có một điểm trừ: Nếu có ai đó nhìn Omega thì nó không thể hoặc sẽ không thay đổi hình dạng. Camera dường như cũng làm giảm khả năng biến hình của Omega.

    Khi cá nhân tôi có dịp quan sát Omega, nó là một người phụ nữ xinh đẹp. Tôi được bảo là hãy nhìn sang hướng khác và sau đó quay lại nhìn Omega. Người phụ nữ trước đó giờ đây là một con bướm. Tôi hoàn toàn bối rối và tự đặt ra thật nhiều câu hỏi trong đầu khi tôi chứng kiến chuyện đó. Làm sao mà một thứ có hình dạng.. xinh đẹp như vậy lại có thể là một mối đe dọa thực sự? Người đứng đầu dự án nói với tôi rằng Omega chỉ biến thành những hình dạng dịu dàng bởi nó đang mơ những giấc mơ tích cực. Ông cũng nói với tôi rằng khi Omega lần đầu tiên ở đây, nó bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng liên tục và biến thành những thứ vô cùng khủng khiếp tới mức khiến cho một số nhân viên ở đây tự sát.

    Các người không- Chúa ơi, nó được tự do rồi. Hiện giờ (tôi) đang ẩn náu dưới một chiếc bàn. Tất cả mọi người có thể nghe thấy tiếng ồn lúc này, chắc chắn đó là âm thanh của cái chết.

    Chữ viết trở nên lộn xộn hơn.

    Mất điện hoàn toàn. Đèn dự phòng được bật lên khiến mọi thứ chìm trong ánh sáng màu đỏ sẫm. Vẫn trốn dưới bàn làm việc, không ai khác nói chuyện mặc dù tôi có nghe thấy một tiếng động lạ.

    Đứng dậy để tìm hiểu nguồn gốc tiếng ồn. Tôi có thể thấy chuyển động ở góc xa của căn phòng, nhưng tôi không thể nhìn rõ trong điều kiện ánh sáng thế này nên tôi rọi ánh sáng từ điện thoại của mình vào đó. Thật là một sai lầm. Có chuyện gì đó đã xảy ra với các nhà nghiên cứu khác. Vài người bị treo lên cách vài inch so với mặt đất, phần ruột kéo dài lên tận trần nhà. Một trong số họ bị một chiếc kính hiển vi đâm xuyên qua mắt và nó nhô hẳn ra phía sau của hộp sọ. Một số ít có vẻ như là xác rỗng, xương sườn của họ bị banh ra ngoài và tôi có thể thấy là nội tạng đã bị mất. Một trong những cái xác rỗng thậm chí còn có hẳn một cái xác khác nhồi vào bên trong nó.

    Tiếng ồn tôi nghe thấy đến từ phía sau cái cảnh tàn sát kinh tởm này. Ba nhà nghiên cứu ngồi thành một vòng tròn ăn ruột lẫn nhau. Tiếng thịt bị xé là những gì tôi đã nghe thấy. Một trong số họ phát hiện ra tôi và nhìn hướng về phía tôi với cặp mắt điên loạn nhất mà tôi từng thấy. Miệng của người đó méo mó lại thành kiểu mà tôi chỉ có thể đoán đó là một tiếng thét câm lặng. Thế rồi người đó đổ gục xuống, hai người còn lại cũng vậy.

    Cuối cùng tôi cũng bắt đầu nhận ra tình hình hiện tại và bắt đầu hoảng sợ. Vì vậy, tôi chạy đến cánh cửa duy nhất trong phòng để thấy rằng nó đã được mở sẵn. Trong hành lang, tôi ngay lập tức được chào đón với những gì còn lại của Stalker. Nó là một trong những Stalker ban đầu được tạo ra, một trong những Stalker có nhiều kinh nghiệm và nguy hiểm nhất. Bây giờ nó là hai nửa riêng biệt, bị xẻ dọc gọn gàng ở giữa. Cả hai nửa có vẻ như vẫn còn sống và đang cố lết về phía nhau.

    Tôi chạy thêm một chút xuống sảnh trước khi quỵ ngã, lưng dựa vào tường. Từ lúc đó tới giờ, tôi đã bình tĩnh lại, đủ bình tĩnh để viết ra những dòng này. Tôi đã tỉnh táo trở lại và tự chủ hơn. Phần nhà khoa học trong tôi cần phải đi xa hơn nữa. Có thể tôi sẽ tìm thấy một lối thoát không chừng.

    Đã được vài phút kể từ khi tôi viết đoạn trên và cuối cùng tôi cũng đã đến khu vực an ninh. Các cửa kính bị bao phủ hoàn toàn bởi máu và những hình ảnh kinh tởm.

    Tôi cũng đã suy nghĩ thêm một chút về tình hình của tôi lúc này. Tôi tin rằng Omega đã thức tỉnh. Hoặc là tôi đang ở trong một pocket dimension *3, tức là ở rất xa so với căn cứ mà tôi đã biết, hoặc là Omega chỉ thay đổi vật chất trong thực tế của tôi nhằm phù hợp với ý đồ của nó.

    Vào thời điểm này, chữ viết tay của Hastings bị kéo sát lại, chồng đè lên nhau tới mức không thể đọc được. Phải mất thời gian để giải đoán những dòng chữ nguệch ngoạc của ông ấy.

    Tôi có thể nhìn thấy cô ta. Người phụ nữ. Omega. Ở rất xa phía bên kia của hành lang, nhìn tôi, không di chuyển. Đang viết những dòng này mà không nhìn xuống, không dám rời mắt khỏi nó vì sợ bị tấn công.

    Đánh rơi bút chì. Phải cúi xuống để nhặt lên. Vô tình rời mắt khỏi Omega. Thật ngu ngốc. Omega đã tới gần hơn đáng kể, bây giờ (nó) là một sinh vật cao, không giới tính. Cặp mắt hung ác. Cũng có thể thấy rằng Omega đang chầm chậm tới gần hơn mặc dù vẫn bị nhìn thẳng vào mắt.

    Các dòng chữ trở lại trạng thái dễ đọc hơn như lúc đầu.

    Một xác chết đập mạnh vào cửa sổ ở phòng an ninh. Tôi đã hoảng sợ và giật mình nhắm mắt lại trong một giây. Khi tôi mở mắt ra thì Omega đã biến mất. Liệu nó chỉ coi tôi như một thứ đồ chơi ư? Tôi chắc chắn là đã nhìn thấy sự hung ác trong Omega vì vậy đây không phải là một hành động của lòng nhân từ.

    Hẳn là nhiều giờ đã trôi qua kể từ lần cuối tôi viết vào quyển sổ này. Tôi đã tình cờ chạm trán Omega hai lần. Lần đầu tiên nó ở phía bên kia của một cửa sổ kính trong hình dạng của một đứa trẻ. Căn phòng đã bị khóa vì vậy tôi không thể vào trong được, mặc dù tôi có lẽ cũng sẽ không vào bất kể là nó có khóa hay không.

    Lần thứ hai tôi thấy nó ở trong khu vực giải trí. Nó trông giống như một biến thể của Stalker và đang nghịch các xác chết trong phòng. Tôi chủ tâm rời mắt khỏi nó để xem nó sẽ làm gì. Ban đầu nó quay lưng về phía tôi, cắt xẻo những xác chết và cắn vào họ. Sau đó, tư thế của nó thay đổi như thể nó đã bất ngờ chú ý tới tôi. Nó vẫn quay lưng về phía tôi nhưng ngồi thụp xuống trong một dáng vẻ dường như vô hại. Khi tôi nhìn lại thì nó chỉ còn cách tôi vài inch, cúi gập người xuống với khuôn mặt nó rất gần với mặt tôi. Cái miệng vặn vẹo thành hình giống miệng của một người đang hét, cặp mắt đen và đầy hận thù, hàm răng sắc nhọn và quá dài ngay cả đối với một Stalker. Tôi chạy ra khỏi phòng và không bị đuổi theo.

    Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng rời khỏi đây, để xem giả thuyết về pocket dimension của tôi liệu có phải là không chính xác.

    Cửa chính được mở rộng sẵn, mặc dù tôi không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào đến từ bên ngoài. Hẳn là trời đã tối vào thời điểm này hoặc tôi có lẽ đang ở trong một chiều không gian khác. Tôi sẽ để lại những trang này của tôi ở đây, trong tòa nhà, cùng với một số các công thức tôi đang nghiên cứu nhằm tạo ra một containment field (khu vực giam giữ) Omega tốt hơn. Một người nào đó có thể cần đến chúng.

    Ghi chép của Hastings kết thúc ở đây.

    Phân tích: Omega và Hastings không được tìm thấy. Nguồn tin của chúng ta lẽ ra phải có kế hoạch cho trường hợp cả hai việc như thế này cùng xảy ra, bởi Tổ chức 440 sẽ không thực hiện cuộc tấn công nếu biết rằng một entity nguy hiểm như vậy có khả năng tẩu thoát. Thông tin về Omega cũng như công thức giam giữ của Hastings đã được tìm thấy và đang được nghiên cứu. Các cuộc thảo luận đang được tiến hành nhằm ra quyết định nên làm gì với Zone 2. Hiện tại, có thể họ đang nắm giữ thông tin về Omega.

    Tình trạng hồ sơ: Chưa được giải quyết.

    * * *

    Secrets đây. T để lại cho tôi một lời nhắn thông qua một file Word trên máy tính để bàn của tôi. Dựa trên cách anh / cô ấy diễn đạt, tôi tin rằng anh / cô ấy muốn tôi post nó ở phần cuối của Case File này.

    Lời nhắn của T: Chúc mừng bạn đã quay trở lại và tiếp tục viết, Secrets. Bây giờ tôi biết bạn và NoSleep có rất nhiều câu hỏi về những gì xảy ra với bạn, những gì liên quan tới các hồ sơ, và có lẽ là cả về việc tôi là ai hoặc cái gì, cộng thêm nhiều câu hỏi liên quan đến những thứ khác nữa, tôi chắc chắn là vậy. Vậy, một cuộc trò chuyện theo kiểu Q & A (Hỏi và Trả lời) thì sao? Hồ sơ số 10 sẽ khá là ngắn và sau đó tôi sẽ trả lời các câu hỏi mà NoSleep sẽ PM bạn hoặc comment trên hồ sơ số 9. Tôi sẽ trả lời những gì tôi có thể và những câu tôi muốn trả lời. Ngoài ra, tôi sẽ chỉ tiết lộ một số thông tin về tôi thôi. Chuẩn bị đi, tôi rất nóng lòng đợi tới cuộc trò chuyện đó.

    Q & A ư? Uhm, tôi quyết định rằng mình sẽ tham gia. Tôi cũng cần thông tin nhiều như các bạn vậy và chơi trò chơi nhỏ này là một bước tiến trong việc thực hiện điều đó. Vì vậy, sau khi tôi post Hồ sơ số 9, PM tôi hoặc viết comment đặt câu hỏi, tôi đoán vậy. Tôi sẽ để lại chúng trong một file Word trên máy tính để bàn của tôi.. mặc dù công bằng mà nói thì anh ta đã biết tôi là đang type Hồ sơ số 7 trước cả khi tôi post nó.. có lẽ như thế cũng là cần thiết. Còn nữa.. có vẻ như anh ta ít nhất cũng biết khí hậu của nơi tôi đang chuyển nhà đến. Hay thật. Nếu mọi người biết bất cứ điều gì, hãy liên hệ với tôi, tôi rảnh rỗi hầu hết mấy ngày này. Oh, còn nữa, cái hồ sơ trước đó.. uhm.. Hồ sơ dấu chấm than hoặc bất cứ cái tên gì mà bạn muốn gọi nó, có thể đã bị một số trong các bạn bỏ qua không đọc do quy cách đặt tên kỳ lạ. Tôi chỉ muốn tạo một lời nhắc nhở thân thiện là hãy đọc nó nếu bạn có lỡ bỏ qua. Như mọi khi, bảo trọng, NoSleep.

    * * *
     
    Nganha93, AmiLee, -Jenny-1 người nữa thích bài này.
  9. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 8: Căn nhà Villier

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hồ sơ: 008-695

    Ngày: 24/9/1995

    Địa điểm: Rainston, Virginia

    Đối tượng: O440 Paranormal Squad Three (Đội Paranormal số 3 của Tổ chức 440) *1

    Entity: The Man in the Corner (Người đàn ông trong góc) (Đối tượng 695)

    Đội hình Đội Paranormal số 3

    Robert DuLange

    Dane Samuels

    Rory Jackson

    Ted Avery

    Zack Paulson

    Phần tóm tắt nhiệm vụ được truyền đạt cho Đội 3.

    Ở Rainston có một ngôi nhà được hầu hết mọi người trong vùng biết đến như là một nexus (tâm điểm, điểm kết nối), nơi thường xuyên xảy ra các hiện tượng dị thường. Nó được gọi là Villier House (Căn nhà Villier). Những người tới gần ngôi nhà thường bị mất tích, một phần lớn những người vào trong nhà bị chết hoặc bị các di chứng tâm lý, hóa điên. Chúng tôi tin rằng hoặc ngôi nhà đó thực sự là một tâm điểm diễn ra các hiện tượng dị thường, hoặc là một entity với Mức độ Đe dọa cao đã chọn ngôi nhà đó làm nơi trú ngụ. Các anh (chỉ những người nhận thông báo này, tức là Đội 3) có nhiệm vụ điều tra ngôi nhà, tìm kiếm nguồn gốc thực sự của hiện tượng này và có hành động tấn công, chống trả nếu các anh cho rằng điều đó là cần thiết.

    Đây là một báo cáo về những gì chúng tôi biết lúc mới đầu.

    Ngày 24/9/1995, Đội 3 bắt đầu nhiệm vụ và bước vào trong Villier House. Một thời gian ngắn sau khi họ bước vào nhà, có một spike (xung nhiễu) năng lượng dị thường cực lớn được các máy đo ghi nhận. Căn nhà sau đó tự động khóa lại. Đội 1 và Đội 4 đã được cử đến để vào nhà và hỗ trợ Đội 3 nhưng không thể tìm thấy bất cứ đường nào để vào nhà cả. Cửa ra vào và cửa sổ không bị tổn hại ngay cả khi bị bắn vào bằng các loại hỏa lực. Đội 3 được coi là bị mất tích cho đến khi ngôi nhà mở ra và có thể vào được khoảng một tháng sau đó.

    Đội 1, 2, 4 và 5 đã được cử tới để giải cứu Đội 3. Có 3 người của Đội 3 được giải cứu thành công và còn sống sót: Robert DuLange, Rory Jackson, và Zack Paulson. Thi thể nguyên vẹn của Dane Samuels và vài phần cơ thể của Ted Avery cũng được tìm thấy.

    Robert ở trong tình trạng khá bình thường và đã có thể trả lời phỏng vấn trong vòng vài ngày sau khi được giải cứu khỏi ngôi nhà. Rory từ chối mọi nỗ lực giao tiếp với anh ta và không chịu trả lời phỏng vấn trong vòng vài tháng. Zack tới giờ vẫn không thể nói chuyện hoặc giao tiếp, tuy nhiên vài tháng sau khi được giải cứu, một số bác sĩ đã tìm ra một phương pháp giúp anh ta có thể kể lại trải nghiệm của mình.

    Báo cáo nhiệm vụ của Robert

    Tôi đoán là mình sẽ bắt đầu báo cáo bằng việc chúng tôi trên đường tới Villier House. Rory và Ted lại bắt đầu trêu chọc nhau với những chi tiết trong loạt phim Alien như mọi khi. Rory nói rằng cậu ta "có một dự cảm xấu về lần hạ cánh này", *2 Ted vào hùa với cậu ta và cuối cùng thì họ trích dẫn gần một nửa tất cả các câu thoại của cái bộ phim chết tiệt đó. Dane thì im lặng chăm chú đọc sơ đồ hoặc tóm tắt mục tiêu nhiệm vụ hoặc một cái gì đó liên quan đến công nghệ, tôi thực sự không biết. Dane luôn là người ít nói trong nhóm. Zack dành hầu hết thời gian trên đường chỉ để nghe nhạc hay gì đó. Bọn nhóc luôn thích những thứ như vậy, hẳn rồi.

    Uhm, chúng tôi tới nơi và tôi chỉ dẫn cho mọi người trong đội công việc của họ. Dane và bản thân tôi sẽ đi vào qua cửa trước, Rory sẽ vào cửa sau, Ted sẽ vào qua cánh cửa tầng hầm, còn Zack sẽ vượt qua một loạt cầu thang tới mái hiên phía sau ở trên tầng hai và đột nhập vào nhà thông qua cánh cửa tầng hai.

    Tôi ra hiệu và tất cả chúng tôi bước vào nhà. Dane và tôi phát hiện ra nơi chúng tôi đứng là một phòng khách trống rỗng. Bẩn thỉu. Nền nhà mục nát, mốc ở khắp nơi, các tấm lát sàn bị tróc ra và thiếu hụt ở nhiều chỗ. Rõ ràng là một căn nhà ma ám điển hình.

    Tất cả mọi người thông báo qua bộ đàm rằng họ đã vào vị trí mà không gặp phải trở ngại gì nên tôi đã đồng ý để họ bắt đầu lắp đặt các loại thiết bị quét khác nhau.

    Thiết bị của chúng tôi cũng không phải là loại kém chất lượng, và tôi biết rằng những người làm công tác quản lý kinh doanh như các anh thường không biết nhiều về công nghệ của chúng tôi, nên tôi sẽ giải thích ngắn gọn như sau: Tất cả chúng tôi đều mặc áo giáp chiến đấu thông thường, thứ mà đội SWAT và một số cơ quan quân đội sử dụng. Các sinh vật huyền bí, bản thân chúng không sử dụng súng nhưng lại có thể điều khiển người khác dùng vũ khí tấn công chúng tôi, nên bộ giáp đó ít nhất sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi những trường hợp như vậy.

    Súng của chúng tôi là loại vũ khí đã được cải tiến, dựa trên súng trường, SMG hoặc các loại súng khác, tùy thuộc vào từng người. Chúng tôi đều là lính đã được đào tạo bài bản và cấp trên cho phép chúng tôi sở hữu và tùy biến vũ khí của mình. Dù sao, tất cả các khẩu súng của chúng tôi đều đã được cải tiến để tương thích với nhiều loại đạn khác nhau phụ thuộc vào loại entity hay loại sinh vật hoặc bất cứ thứ gì mà chúng tôi phải chiến đấu chống lại. Đối đầu với một quái vật điện ư? Bắn đạn từ hóa vào nó, hiệu quả cực kỳ. Chúng tôi phát hiện ra càng nhiều loại entity khác nhau, thì đội nghiên cứu khoa học lại cung cấp cho chúng tôi càng nhiều loại đạn dược tương ứng.

    Chúng tôi có hai loại máy quét. Một loại cầm tay và một loại cố định với phạm vi quét rộng hơn. Các máy quét sẽ ghi nhận sự chuyển động, sự thay đổi nhiệt độ, nhiễu loạn EMP, P-Particle, tất tần tật. Nếu có gì bất thường thì các máy quét, trong phần lớn các trường hợp, đều có thể phát hiện ra.

    Uhm, trở lại với câu chuyện, như vậy là tất cả mọi người đều đã lắp đặt máy quét xung quanh ngôi nhà, chúng tôi đang ở thế phòng vệ. Thế rồi tất cả các cánh cửa đột ngột đóng sập lại. Tôi ra lệnh cho tất cả mọi người quan sát máy quét của họ thật kỹ để phát hiện bất kỳ chuyển động nào, rồi sau đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở trung tâm căn nhà.

    Đột nhiên hai máy quét của Dane và của tôi sáng lên như điên, và xung quanh trở nên tối sầm lại.

    Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong.. một tòa nhà khác hoặc một cái gì đó tương tự. Tôi đang ở giữa một hành lang. Các bức tường đều bẩn thỉu và xuống cấp tệ hại nhưng không giống với Villier House. Những bức tường này làm bằng thép hoặc một kiểu kim loại nào đó và chúng đều đã rỉ sét và bị ăn mòn. Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Dane đã ngất đi trên sàn nhà bên cạnh tôi. Sau đó tôi nhận thấy rằng chúng tôi đều mất hết các trang thiết bị và vũ khí của mình.

    Tôi không muốn mạo hiểm đi quá xa, sâu hơn dọc theo hành lang phòng trường hợp Dane thức dậy sớm, nhưng đồng thời tôi cũng không muốn chỉ ngồi một chỗ mà không làm gì cả. Vì vậy, tôi nhớ là mình đã đi xuống một phía hành lang, chỉ để xem liệu tôi có thể tìm thấy một cánh cửa. Tôi cũng muốn đề cập thêm là hành lang đó được lắp một dãy đèn huỳnh quang chiếu ra thứ ánh sáng mờ xỉn. Dù sao, tôi cũng đi được vài phút dọc theo hành lang đó mà không thấy bất cứ điều gì khác lạ, vì vậy tôi quay trở lại chỗ Dane. Cậu ấy vẫn bất tỉnh. Tôi ngồi bên cạnh cậu ta trong khoảng thời gian mà tôi đoán là vài giờ trước khi cậu ấy bắt đầu tỉnh lại.

    Chờ đợi như thế cũng chẳng dễ dàng gì. Nó giống như là một cái chết câm lặng, kiểu như sự yên tĩnh tuyệt đối, yên tĩnh khác thường mà âm thanh duy nhất vang vọng trong tai anh là tiếng động phát ra từ chính cơ thể. Mặc dù vậy, cuối cùng thì Dane cũng bắt đầu cựa quậy một chút và rồi cậu ấy tỉnh lại hoàn toàn. Tôi hỏi cậu ta về những gì cậu ấy nhớ được và câu trả lời của cậu ấy cũng giống với của tôi.

    Dane sau đó nhắc tới điều mà tôi cũng đã nghĩ tới trong lúc chờ cậu ta tỉnh lại, rằng chúng tôi đã rơi vào cái bẫy của căn nhà và chúng tôi hiện giờ đang ở trong một cuộc kiểm tra, hoặc là chỉ bị giữ ở đây chờ tới lúc bị giết. Dane cũng đưa ra một khả năng rằng có thể chúng tôi đang chịu ảnh hưởng của một kiểu ảo giác hoặc đang ở trong một dạng pocket dimension kỳ dị nào đó. Cậu ta vốn thông minh vô đối rồi, vì vậy tôi không thực sự tranh luận với bất kỳ giả thuyết nào của cậu ta, tôi chỉ đứng đó và giúp cậu ấy cố gắng đưa ra được một kết luận. Sau cùng, Dane phát hiện ra rằng nếu chúng tôi tiếp tục bước dọc theo hành lang, có khả năng lớn là chúng tôi sẽ gặp một dạng thử thách, một entity, hoặc có thể là một điểm yếu của bất cứ cái gì đang giam giữ chúng tôi ở đây.

    Chúng tôi bắt đầu theo hướng ngược lại so với chiều mà tôi đã đi lúc trước và cứ đi trong ít nhất là một giờ mà không có bất cứ điều gì xảy ra. Lúc đầu, tôi lo rằng chúng tôi đã bị mắc kẹt trong một kiểu bẫy lặp (đi lòng vòng, đi mãi mà vẫn quay lại điểm xuất phát) nhưng Dane nói rằng cậu ta đã để ý và ghi nhớ một vài dấu hiệu dễ thấy trên các bức tường và rằng cho tới giờ thì chưa có dấu hiệu nào bị lặp lại cả. Chúng tôi chỉ đơn giản là đang ở trong một cái hành lang chết tiệt dài chưa từng thấy.

    Nhiều giờ nữa trôi qua, không có gì mới xảy ra cả.

    Nhiều giờ hơn nữa, vẫn không có gì.

    Tôi không thể tin rằng chúng tôi đã không phát điên lên bởi cái thực tế là không có bất cứ điều gì mới xảy ra và cả bởi cái tiếng vang vọng trong tai của chúng tôi nữa. Khi một cái gì đó cuối cùng cũng xảy ra, uhm, nó tệ hơn tôi đã hy vọng nhưng quả thực là tôi đang mong chờ nó.

    Chúng tôi vẫn còn đang chậm rãi bước dọc theo hành lang thì đột nhiên các ngọn đèn phía sau chúng tôi bắt đầu tắt phụt. Nghe có vẻ giống một bộ phim kinh dị rẻ tiền nhưng chuyện đó thực sự xảy ra. Một cách từ từ, các nhóm đèn phía sau lưng chúng tôi tắt phụt, từ nhóm đèn ở xa nhất tới những nhóm đèn ở gần chúng tôi hơn. Kinh nghiệm từ việc xem các bộ phim kinh dị của Dane và tôi đủ để khiến chúng tôi không muốn thứ bóng tối đằng sau lưng bắt kịp mình, vì vậy mà chúng tôi tăng tốc và bắt đầu đi bộ nhanh hơn.

    Hah, tôi thấy cái nhìn khó hiểu của anh dành cho tôi nhưng đúng, đúng là chúng tôi chỉ đi với tốc độ vừa phải, chỉ đủ nhanh để chúng tôi vượt trước bóng tối đằng sau và từ từ dứt ra xa khỏi nó. Có ích gì nếu chúng tôi hoảng sợ và tiêu tốn calore chạy hết tốc lực tới mức kiệt quệ? Chúng tôi là binh lính được đào tạo, chứ không phải là bọn teen ngớ ngẩn (trong các phim kinh dị) chờ đợi để bị một nhát dao rựa vào đầu.

    Dù sao thì kế hoạch đó cũng không hiệu quả. Bóng tối đằng sau cũng tăng tốc cho nên cuộc đi bộ với tốc độ vừa phải của chúng tôi bây giờ là một cuộc chạy đua thực sự, không có cách nào để chúng tôi có thể chạy mãi như thế trong một thời gian dài. Mười hay mười lăm phút trôi qua, chúng tôi chạy và bóng tối chỉ còn cách một vài nhóm đèn thì cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy thứ khiến mình nhẹ nhõm hơn. Một cánh cửa ở phía bên trái hành lang. Nó cũng bị rỉ sét như mọi thứ khác nhưng Dane đã đẩy bung cửa ra và cả hai chúng tôi rẽ ngoặt vào trong, đóng sầm cánh cửa lại.

    Chúng tôi thở dốc và kiểm tra khu vực mới mà chúng tôi đang ở: Một căn phòng nhỏ, không lớn hơn phòng khách ở căn hộ của tôi. Trần nhà cao khoảng 2 tới 2, 5 mét, sàn xi măng, tường bây giờ trông giống như xây bằng bê tông xỉ than và được sơn một màu trắng xỉn với các sọc xanh lá cây. Gần như gợi cho tôi nhớ đến một căn phòng trong trường học hoặc bệnh viện. Không có gì khác trong phòng ngoại trừ một bóng đèn dây tóc treo trên trần nhà.

    Tôi nhớ là đã chửi thề trong một phút hoặc hơn trong khi Dane chỉ ngồi đó phân tích tình hình. Anh biết đấy, Dane luôn luôn là một người có đầu óc tốt.. cho cậu ta một vài năm thôi, có thế cậu ấy sẽ được thăng cấp và chỉ huy một đội của riêng mình. Lẽ ra là cậu ta đã có một đội của riêng mình rồi nếu cậu ta thể hiện năng lực của một người lãnh đạo thêm chút nữa.

    Dane kết luận rằng tình hình hiện tại của chúng tôi ít nhất là cũng tốt hơn so với ở hành lang và rằng chúng tôi nên dành một vài phút để nghỉ ngơi. Tôi không tranh cãi và thực sự đã ngủ gục đi mất. Tôi thức dậy và thấy Dane kêu gọi tôi giúp đỡ trong khi cậu ta cố gắng đóng cánh cửa lại. Đẩy từ phía bên kia cánh cửa là.. uhm, bóng tối. Những cái tua màu đen hoặc xúc tu hoặc một cái gì đó đang cố gắng để mở cánh cửa ra. Tôi nhảy vào, dồn tất cả trọng lượng của tôi lên cánh cửa và cuối cùng cũng thành công trong việc sập cửa lại. Tôi thề rằng tôi đã nhìn thấy một vài cái tua bị cắt đứt và rơi xuống sàn nhà nhưng khi tôi nhìn kỹ lại thì tất cả những gì tôi thấy lại là nền xi măng trống trơn.

    Dane ngồi sụp xuống, lưng dựa vào cửa. Cậu ta trông thật tệ, xanh xao và sợ hãi. Tôi hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra kể từ khi tôi ngủ gục. Dane nói với tôi về chuyện đã xảy ra và tôi nhớ khá chính xác những lời của cậu ấy như sau:

    "Ngay sau khi anh ngủ, tôi bắt đầu điều tra căn phòng kỹ hơn. Tôi tìm kiếm manh mối hoặc dấu vết của một cánh cửa ẩn hay cái gì đó tương tự. Tôi rà soát toàn bộ khu vực sàn nhà trước tiên và không thấy gì cả. Sau đó tôi kiểm tra các bức tường, tìm kiếm dấu vết sơn bong tróc hoặc các đường gờ nổi. Khi tôi tiến vào góc xa hơn của căn phòng, tôi có cảm giác rất.. lạ, gần giống như là nỗi kinh sợ. Điều đó làm tôi quay người, nhìn về phía cánh cửa mà lúc đó đã được mở rộng sẵn. Hành lang bên ngoài hoàn toàn tối đen và điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy là hình bóng của một người, hay là một thứ giống người? Tất cả những gì tôi có thể nói là cái hình dáng đó khá là to béo. Tôi chạy tới cánh cửa để đóng nó lại và đó là khi tôi kêu anh dậy, thưa chỉ huy."

    Bây giờ tôi thấy anh lại nhìn tôi với cái ánh mắt đó một lần nữa. Anh là nhân viên quản lý kinh doanh, vì vậy tôi sẽ nói rõ thêm một chút. Trong quá trình huấn luyện, chúng tôi được dạy để tin tưởng bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào mà chúng tôi cảm nhận được. Cơ thể con người từ chối và phản ứng với những thứ dị thường. Dane cảm thấy điều đó khi đứng ở lối vào và dự cảm đó khiến cậu ta quay người nhìn quanh. Chết tiệt, tôi dám chắc là lúc đó, cơ thể của tôi cũng có phản ứng bồn chồn mặc dù là tôi đang ngủ.

    Tôi ước gì tôi có thể nói rằng Dane và tôi đã có đủ can đảm mà đi ra ngoài hành lang, đá đít bất cứ cái gì ở ngoài đó và trốn thoát. Điều đó không xảy ra. Một thời gian ngắn sau khi chúng tôi đóng được cánh cửa lại, bóng đèn bắt đầu nhấp nháy, chớp tắt. Tôi nghĩ rằng Dane và tôi biết rằng chúng tôi sẽ gặp rắc rối to nếu chúng tôi cứ ở lại trong căn phòng vào thời điểm đó, vì vậy chúng tôi cố gắng để phá cửa ra, nhưng nó chẳng nhúc nhích lấy một inch. Ánh sáng tắt ngấm hoàn toàn và tôi cảm thấy cơ thể của mình bị ném xuống sàn nhà. Tôi không thể di chuyển, không thể nói, chỉ cảm thấy lạnh và tối.

    Một khoảng thời gian không rõ đã trôi qua với tôi nằm trong bóng tối khi đèn sáng trở lại. Tôi nhận thấy ba điều ngay lập tức: Ánh sáng trong phòng mờ đục hơn rất nhiều, đủ để có bóng tối ở các góc của căn phòng; Dane nằm một vài feet trên sàn phía bên phải của tôi, có thở nhưng không động đậy gì; và có một người đàn ông lớn đứng trong góc phòng. Cần phải nói thêm rằng biết rằng hắn ta to béo như Dane đã nói, không phải loại quái vật cao dài như mấy cha nghiên cứu khoa học luôn phàn nàn về.

    Bóng tối quay trở lại thành một sinh vật sống hay kiểu gì đó tương tự, tôi gần như có thể nhìn thấy nó thở. The Man in the Corner (Người đàn ông trong Góc) quay mặt về phía chúng tôi, và khi hắn ta bước lại gần tôi bắt đầu thấy rằng hắn ta có một khuôn mặt hầu như là không có ngũ quan gì cả. Hói. Hai vòng tròn hoàn hảo ở chỗ của cặp mắt, vòng tròn hoàn hảo theo nghĩa đen ấy, với hai chấm đen nhỏ ở trung tâm hai vòng tròn. Tôi không thể nhớ mũi của hắn như thế nào. Hắn có thể có mũi, hoặc là không, tôi chỉ không thể nhớ ra. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhớ cái miệng của hắn. Đó là cái nụ cười nhếch mép tự tin chết tiệt nhất mà anh từng thấy, như thể hắn ta luôn luôn biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra hoặc hắn ta biết được những bí mật sâu kín nhất của vũ trụ. Tôi nghĩ là mình còn nhớ hắn ta mặc một thứ gì đó như là một cái áo lót, loại thường mặc bên trong vét, hoặc một cái gì đó khác cùng một kiểu quần đơn giản, nhưng tôi thực sự không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác sau khi nhìn thấy cái khuôn mặt đó của hắn.

    Hắn ta bước đến chỗ Dane đang nằm và cúi xuống để chạm vào cậu ấy. Ngay khi tay hắn ta chạm vào Dane, bóng tối ở các góc của căn phòng ùa về phía Dane và bắt đầu dồn đẩy xuống hai hốc mắt và miệng của cậu ta. Dane giãy giụa và kháng cự một lúc, sau đó thì cậu ấy nằm im. Đồ quái vật to béo ngu ngốc.. Thế rồi hắn ta nhìn thẳng vào tôi.

    Tôi đã sẵn sàng để hắn ta chạm vào tôi, để cho bóng tối tấn công tôi hoặc bất cứ điều gì tương tự, nhưng hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Nụ cười của hắn đã biến mất, hai chấm đen nhỏ ở mắt hắn rung rung chút ít.

    Rồi sao? Tôi thực sự không biết. Tôi tỉnh dậy trong cái phòng khách chết tiệt của Villier House, nằm cạnh Dane còn Hoffer và Đội 1 của hắn đang lay chúng tôi dậy. Dane đã chết, tôi thì không.

    Sau đó tôi biết được ai đã sống sót và ai đã chết.. cũng như tình trạng của tất cả mọi người. Rory vẫn im lặng không chịu giao tiếp còn Zack thì đang ở reservation (khu bảo lưu) chết tiệt. Tôi biết rằng anh và một số người làm việc văn phòng khác đang cố gắng đánh giá cả tình trạng của tôi nữa, và tôi sẽ nói đơn giản thế này:

    Nhiều chuyện tệ hại xảy ra với nhiệm vụ lần này. Tôi buồn vì tôi đã không bảo vệ được đội của mình, tôi khó chịu bởi các anh đã chọn cử duy nhất chỉ mình đội của tôi vào một nơi chưa biết rõ, tôi càng khó chịu hơn bởi Hoffer có lẽ đã cứu mạng tôi, cái tên khốn đó. Nhưng các anh đã trả rất nhiều cho những gì chúng tôi làm và tôi cảm thấy như mình đang bảo vệ cho trẻ em hoặc người vô tội khỏi vô tình chạm trán hoặc rơi vào những cơn ác mộng đó (ám chỉ các entity). Tôi có thể không phải là người thông minh nhất ở đây, nhưng tôi có đủ kiên cường và rõ ràng là các anh cho rằng tôi đủ giỏi để làm người chỉ huy. Cho tôi nghỉ một tuần hoặc một cái gì đó tương tự rồi sau đó để tôi đào tạo nhóm newbie (người mới) tiếp theo. Oh, và nói với Hoffer là I'm coming for his job *3.

    Vài tuần sau phỏng vấn này, Robert DuLange quay trở lại với công việc và tiếp tục chỉ huy đội của anh ta.

    Thông tin chi tiết hơn về hồ sơ: The Man in the Corner, giờ được biết đến là Đối tượng 695, đã bị bắt giữ thông qua một phương pháp không được kín đáo và khéo léo cho lắm. Villier House được tách ra khỏi mặt đất và được vận chuyển bằng đường hàng không tới căn cứ. Nhiều công dân của Rainston đã bị mua chuộc, bị đe dọa, hoặc bị bắt giữ nhằm ngăn không cho thông tin này phát tán thêm.

    Báo cáo nhiệm vụ của Rory

    Đã vài tháng qua đi kể từ khi chuyện đó xảy ra với tôi, và tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi nhắc tới nó, nhưng tôi tin rằng bây giờ tôi có thể chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi đoán là Robert đã tóm tắt sơ lược mục tiêu nhiệm vụ cho anh, vì vậy tôi sẽ bắt đầu luôn từ thời điểm tôi bước vào căn nhà đó.

    Tôi mở cửa sau và bước vào căn nhà. Tôi thấy mình đang ở trong một căn bếp, một căn bếp thực sự bẩn thỉu. Tôi kiểm tra vị trí của mình, chặn các lối vào khác nhau, rà soát những nơi mà người ta có thể trốn ở đó. Không có gì cả. Tôi vừa dùng bộ đàm thông báo là mình đã vào vị trí mà không gặp phải trở ngại gì, vừa nã đạn vào chạn bếp và tủ lạnh, không có vấn đề gì xảy ra bởi chúng đều rỗng không. Rob ra lệnh lắp đặt các loại máy quét và tôi làm như anh ấy bảo. Tôi lắp đặt máy quét lớn và lấy ra máy quét cầm tay của mình. Máy quét cầm tay phát hiện ra một cái gì đó đến từ một cái cửa ở đằng xa. Sau đó đột nhiên cánh cửa dẫn ra ngoài và mành cửa sổ đóng sập lại. Robb đưa ra một số cảnh báo thông qua hệ thống liên lạc, và tôi bắt đầu đi bộ đến cánh cửa đằng xa mà tôi đã nhắc đến trước đó khi tôi nghe thấy máy quét cố định trên sàn báo động ầm ĩ. Tôi nhớ là mình còn cố gắng quay người để kiểm tra cái máy quét đó, thế rồi tôi bị bất tỉnh.

    Tôi thức dậy và thấy mình đang nằm trên một cái cáng có bánh xe trong một bệnh viện. Tôi thừa nhận rằng tôi có hoảng sợ một chút và gọi tên những người khác trong đội trong khi lẽ ra tôi nên nằm xuống và kiểm tra khu vực xung quanh mình. Không có ai trả lời và cũng không có thứ gì lao vào phòng để giết tôi, cho nên tôi đứng dậy và rời khỏi căn phòng đó.

    Lúc đó, tất cả các thiết bị cũng như súng của tôi đều bị mất, vì vậy tôi cố gắng lần theo các bức tường và đi xuống sảnh lớn.

    Tôi cuối cùng cũng tìm thấy một bản đồ của bệnh viện ở trên tường và sử dụng nó để định vị. Bệnh viện có hai Khu vực phía Đông, phía Tây cùng các Phòng Cấp cứu nằm ở trung tâm bệnh viện. Tôi đang ở trên tầng hai của Khu vực phía Tây. Lúc này tôi đã có chút nhận thức khái quát về nơi mình đang ở, và tôi bắt đầu rà soát từng phòng một ở Khu vực phía Tây. Tôi tin rằng tất cả các phòng đều trống rỗng hoàn toàn ngoại trừ một phòng duy nhất. Một trong các căn phòng có một thứ.. uhm.. cũ, một chiếc mũ nam giới hoặc mũ cũ gì đó. Tôi không thể nhớ ra tên của kiểu mũ đó ngay lúc này, nhưng cái mũ đó chỉ được đặt nằm ở góc căn phòng. Đó là tất cả những gì tôi tìm thấy ở Khu vực phía Tây.

    Tôi tìm đường tới khu vực trung tâm của bệnh viện, cố gắng để thoát ra ngoài thông qua lối vào phía trước, nhưng các cánh cửa không nhúc nhích chút nào cả. Tôi đấm chúng, đá chúng, đẩy chúng, kéo chúng và chẳng có gì xảy ra cả.

    Tôi có dự cảm xấu về dãy Phòng Cấp cứu vì vậy tôi đi kiểm tra Khu vực phía Đông trước. Sau một giờ rà soát các căn phòng, tôi không tìm thấy gì cả và quay trở lại sảnh chính với các cánh cửa ra vào và dãy Phòng Cấp cứu.

    Tôi bước vào hành lang Phòng Cấp cứu thấy rằng ở đó có khoảng 10 phòng hoặc hơn. Tôi kiểm tra hai căn phòng đầu tiên và không tìm thấy bất cứ điều gì. Khi tôi quay trở lại hành lang, tôi thấy có ai đó bước vào một căn phòng ở đầu bên kia của hành lang.

    Khi ấy, tôi nghĩ rằng đó có thể là một người nào đó trong đội của tôi, vì vậy tôi đi tới căn phòng đó và bước vào không chút do dự. Tuy nhiên, nếu như tôi kịp dừng lại để suy nghĩ kĩ về nó, tôi sẽ nhận ra rằng cơ hội cho điều đó xảy ra là vô cùng nhỏ và có lẽ tôi sẽ thận trọng và chuẩn bị tốt hơn.

    Khi tôi mở cửa, tôi thấy các bóng hình của một ai đó ở góc phòng. Linh tính về chuyện xấu sắp xảy ra của tôi lên tới cực điểm vào thời điểm đó, nhưng nỗi sợ bị kẹt ở đây một mình đã khiến tôi bỏ qua dự cảm đó mà bước tới hình dáng kia. Khi tôi đi được nửa đường tới giữa căn phòng, ánh sáng tắt phụt đi trong khoảng năm hay sáu giây.

    Khi căn phòng sáng trở lại.. uhm, (những thứ xảy ra tiếp theo đủ khả năng) khiến tôi bị tổn thương tâm lý vĩnh viễn đến hết đời. Sàn lát gạch, tường, và trần nhà của bệnh viện không còn là vật liệu xây dựng như trước. Lúc này, các bức tường được làm bằng những khối thịt với những cái miệng có răng nanh và những con mắt gắn bên trên. Trần nhà trông như thể nó đang thở. Và sàn nhà được bao phủ hoàn toàn bởi các loại ấu trùng và sâu bọ. Hình dáng trong góc phòng quay người lại và tôi nhận ra rằng đó không phải là thành viên trong đội của tôi. Mọi việc sáng tỏ và tôi tin rằng rất có thể tôi đã bị mắc kẹt trong căn phòng khủng khiếp này với chính entity mà tôi được cử đến để săn lùng.

    Hắn cười mỉm với tôi, thực ra thì giống một cái nhếch mép hơn khi mà tôi nhớ kỹ lại lúc này, và hắn bắt đầu đi về phía tôi. Tôi đã đọc bản báo cáo của Rob và tôi có thể nói với anh rằng sinh vật mà tôi đang nhắc đến ở đây giống hoàn toàn với mô tả của Rob: Quần áo kiểu cách, dáng người to béo, cặp mắt, và thậm chí cả nụ cười nhếch mép đó. Uhm, hắn đến gần và nắm lấy vai tôi.

    Trần nhà bắt đầu co giật dữ dội, các cái miệng trên các bức tường bắt đầu cắn liên tục và tất cả các con mắt đều nhìn thẳng vào tôi đầy giận dữ. Phần tồi tệ nhất là lũ bọ, chúng bắt đầu bò lên chân tôi và tôi thì không thể động đậy gì. Tôi không thể phủi chúng đi. Tôi hoàn toàn bất lực. Tôi ngẩng đầu lên và thấy The Man in the Corner đang lùi lại góc phòng. Tôi nhắm mắt lại khi đám bọ bò lên cổ tôi, và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong bếp với các thành viên của những đội khác xung quanh mình.

    Kể từ hôm đó, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, trong đó toàn bộ sự kiện kinh khủng đó lại tái diễn. Tôi tin rằng ký ức đó sẽ ngăn không cho tôi tham gia vào các đội của Tổ chức cho đến hết đời. Ngoài ra, tôi thực sự không muốn nói về điều này chút nào, vì vậy tôi có thể đã bỏ qua một số chi tiết khi mô tả lại sự kiện nhằm kết thúc cuộc phỏng vấn này càng nhanh càng tốt. Tôi không bỏ sót bất cứ chi tiết quan trọng nào, do đó anh không cần phải lo lắng quá đâu. Giờ thì xin cáo lỗi. (Rory kết thúc báo cáo và rời đi)

    Rory Jackson hiện đang bị nhốt trong một viện tâm thần do Tổ chức điều hành sau khi có hành động cố gắng tự tử.

    Báo cáo nhiệm vụ của Zack: Kể lại thông qua Head Trauma Counselor (Bác sĩ chính điều trị các tổn thương tâm lý) của anh ta

    Trong vài tháng sau sự việc, rất khó để tiếp cận với Zack Paulson. Cậu ấy đã mất khả năng nói chuyện và phương tiện duy nhất mà chúng ta có thể để cậu ấy tương tác với là nghệ thuật, cụ thể là các bức vẽ bằng bút chì màu. Ban đầu không có quy luật hoặc ý nghĩa rõ ràng nào thể hiện trong các bản vẽ của cậu ta, nhưng một số người chăm sóc cũng như bản thân tôi nhận thấy những chi tiết lặp lại trong các bức vẽ. Rõ ràng là Zack đang kể nhiều câu chuyện riêng biệt dưới những góc nhìn khác nhau trong các bức tranh của cậu ấy. Tôi có thể khẳng định điều đó khi tôi đọc qua báo cáo của Robert DuLange. Về cơ bản, Zach đã vẽ lại toàn bộ những sự kiện đó nhưng qua góc nhìn của Dane Samuel.

    Ban đầu, chúng tôi không nhận ra sự liên quan giữa các bức vẽ vì Zach không vẽ chúng theo thứ tự hay quy luật nào. Chúng tôi nghiên cứu kỹ tất cả các bản vẽ tương ứng với câu chuyện của Dane và nhận thấy rằng Zach đã giấu những con số nhỏ ở vị trí nào đó trong các bức tranh để chúng tôi có thể sắp xếp chúng theo thứ tự. Zack dường như đã hoàn thành bức tranh cuối cùng của cậu ấy bởi vì ngay sau khi vẽ xong bức đó, cậu ta cất giấy thừa và bút chì của mình vào ngăn kéo và không bao giờ mở chúng ra nữa.

    Bên cạnh chuyện của Dane, chúng tôi cũng có các bức vẽ tương ứng kể câu chuyện của Zack và Ted Avery, cũng như các nhóm tranh khác với khả năng làm sáng tỏ thêm về entity này.

    Tôi cũng sẽ chỉ tóm tắt những gì có thể phỏng đoán ra từ các bản vẽ. Điều này sẽ đưa đến loạt báo cáo có phần hơi ngắn nhưng lại rất chi tiết.

    Câu chuyện của Ted

    Các bức vẽ bắt đầu ở giai đoạn đội 3 đi tới Villier House, thể hiện qua việc Ted nhìn Rory Jackson và các thành viên khác. Sau đó Ted ở trong tầng hầm của Villier House. Các bức tranh cho thấy tầng hầm chứa đầy các giá đỡ đựng áo, quần màu đen, mũ chóp cao cũ và mũ quả dưa.

    Bức tranh tiếp theo bị tô đen hoàn toàn, và tôi tin rằng nó ám chỉ Ted cũng bị bất tỉnh giống như những người khác.

    Ted thức dậy tại một nơi trông giống như một hầm mỏ. Có nhiều xe đẩy dùng trong khai thác mỏ và nhiều bóng đèn treo trên dây dọc đường hầm. Ted đi lang thang trong hầm mỏ một lúc, và tôi nghĩ rằng cậu ta đang bị đe dọa bởi một cái gì đó, vì hầu hết các bản vẽ cho thấy cánh tay và chân của Ted ở trong tư thế như đang chạy.

    Cậu ta chạy xuống một đường hầm dài và nhìn lướt qua một giao điểm nơi hai đường hầm gặp nhau, và anh có thể lờ mờ nhận ra hình bóng của một thứ mà tôi tin chính là entity đó. Cả Robert và Rory gọi nó là The Man in the Corner, vì vậy tôi cũng sẽ gọi nó như thế. Ted, hoặc không chú ý đến The Man in the Corner, hoặc không phản ứng mạnh với chuyện đó bởi cậu ấy vẫn tiếp tục chạy sâu xuống hầm.

    Có rất nhiều bức tranh về Ted cho thấy cậu ta cứ chạy mãi cho đến khi các cạnh của bức tranh bắt đầu trở nên mờ và đen. Tôi tin rằng điều này ám chỉ sự kiệt quệ của Ted.

    Ted cuối cùng vấp phải một đường ray lắp trong hầm mỏ để vận chuyển hàng và ngã xuống. Khi cậu ta quay người nhìn quanh, có những sinh vật giống nhện xuất hiện ở phía mép góc nhìn của cậu ấy. Một trong số đó dường như là có kích thước của một chiếc xe đẩy dùng trong hầm mỏ, vì vậy tôi thực sự tin rằng Ted đang bị truy đuổi bởi những sinh vật hình nhện cỡ lớn.

    Cậu ta cố gắng để đứng dậy nhưng sinh vật gần nhất túm lấy chân, làm cậu ấy ngã khuỵu và kéo Ted về chỗ các sinh vật còn lại. Điều đó dẫn đến việc cậu ta bị những sinh vật đó giữ chặt tay chân và không thể trốn thoát. The Man in the Corner vươn mình nhô ra từ một đường hầm bên cạnh và đi về phía Ted. Hắn tới gần chỗ Ted hơn trong mỗi bản vẽ, và cuối cùng thì chạm vào bụng cậu ấy. Ngay lập tức, những sinh vật giống nhện kia kéo tay chân của Ted ra cho đến khi chúng bị đứt lìa.

    Loạt tranh này kết thúc với phần lớn các bức tranh bị tô đen hoàn toàn, chỉ chừa ra một hình vẽ ở trung tâm thể hiện một thứ gì đó trông như thể một nụ cười nhếch mép.

    Câu chuyện của Zach

    Loạt tranh về Zack thực sự khác biệt so với với các nhóm tranh khác vì cậu ta dùng headphone bật nhạc và nghe nó trong toàn bộ nhiệm vụ. Vì một số lý do, trong cuộc chạm trán với entity, Zack nhớ chính xác những thứ đã được play từ headphone, và cậu ta còn viết lời bài hát và một số nốt nhạc ở phía dưới mỗi bức tranh kể câu chuyện của mình. Bây giờ, tôi không tin bản thân những lời bài hát đó có gì quan trọng nhưng Zach đã viết chúng ra ngay từ đầu và không còn viết thêm một từ nào khác kể từ đó.

    Zack xuất hiện trong một phòng ngủ hay gì đó tương tự trong Villier House. Zack nhìn thấy một chuyển động lướt qua ở lối vào và nâng khẩu súng của mình lên trước khi bị bất tỉnh.

    Phần tiếp theo của các bức tranh về Zach thì khá.. thú vị. Một phần của bức vẽ thể hiện một thứ dường như là một khu rừng tối tăm, trong khi các phần kia của cùng bức vẽ đó lại mô tả những điều xảy ra trong Villier House. Một điều nữa cần cần lưu ý là cánh tay phải của Zack, khi được thể hiện trong ngôi nhà thì cậu ấy vẫn giữ vũ khí của mình, nhưng khi ở trong rừng thì bàn tay đó lại trống không. Cá nhân tôi nghĩ rằng Zack đã được chuyển đến một khu rừng giống như mọi người trong đội cũng được chuyển đến những địa điểm khác, ngoại trừ âm nhạc liên tục vang lên trong tai của cậu đã giúp cậu ấy nhận thức được thực tại, tôi không nghiên cứu các entity và cũng không có mong muốn làm công việc đó.

    Zack đi lang thang qua hỗn hợp rừng-nhà đó cho đến khi cậu ấy tiến tới tầng hầm của ngôi nhà / (trong khu rừng thì đó là) rễ cây của một cái cây khổng lồ. Cậu ta rà soát các kệ và các giá đỡ một cách nhanh chóng với khẩu súng của mình luôn chĩa về phía đó. Trong khu rừng, có các con mắt đầy đe dọa ẩn hiện xung quanh Zach.

    Zack nhận ra The Man in the Corner ở.. uhm, góc của tầng hầm, nhìn chằm chằm vào cậu ta với cặp mắt hoàn toàn khác với mô tả về nó ở các bức tranh khác. Đầy tức giận. Trong rừng, một cánh tay có móng vuốt hay cái gì đó tương tự vươn ra khỏi bóng tối hướng về phía Zach. Zack chĩa súng vào The Man in the Corner và bắn về phía hắn. Sinh vật đó biến mất khỏi góc phòng, để lại một vài vệt máu, và Zack được nhìn thấy chạy lên lầu với rất nhiều bàn tay vươn ra túm lấy cậu ấy trong khu rừng.

    Zach lên tới tầng trệt và nhìn xung quanh. Những bàn tay trong rừng có vẻ mỏng manh và đang lắc lư, trông chúng khá yếu về tổng thể. Zack tiến thêm một vài bước nữa trước khi đổ gục. Khi cậu ta tỉnh dậy, một số binh sĩ khác đang ở quanh Zach và cậu ấy bỏ headphone ra, kết thúc bài hát. Phần còn lại của loạt tranh vẽ chỉ liên quan tới thời gian của cậu ta tại trung tâm điều trị này.

    Loạt tranh vẽ khác

    Loạt tranh này gồm năm bức vẽ đã giúp tôi chắp nối và biết thêm một chút thông tin về The Man in the Corner.

    Bức tranh đầu tiên vẽ phòng khách của Villier House với Robert và Dane đang nằm trên mặt đất. Ttrong tranh, The Man in the Corner đang làm Dane ngạt thở, và hắn ta quay mặt đối diện trực tiếp với người xem tranh.

    Bức tranh thứ hai vẽ nhà bếp. Rory đang nằm sõng soài trên sàn nhà gần cánh cửa bên và The Man in the Corner có thể thấy đang vươn người ra từ phía sau tủ lạnh, một lần nữa lại nhìn chằm chằm vào người xem tranh.

    Bức tranh thứ ba mô tả chuyện xảy ra trong tầng hầm. Bức vẽ cho thấy chân Ted bị giật đứt bởi The Man in the Corner trong khi hắn ta nhìn về phía người xem tranh.

    Bức tranh thứ tư vẽ phòng ngủ. Zack đang cố gắng tỉnh dậy, còn The Man in the Corner có thể được nhìn thấy trong gương, và hắn đang nhìn Zack đầy giận dữ.

    Bức tranh cuối cùng mà Zack vẽ mô tả chính tòa nhà này. Trong tranh, Zack ngồi tại bàn nơi cậu đã vẽ hầu hết các bức tranh, còn tôi thì nghiêng người qua vai cậu để nhìn tờ giấy. Khung cảnh đó có lẽ là khoảng ba tháng trước hoặc lâu hơn. Bên ngoài cửa sổ, cách xa một chút là The Man in the Corner đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.

    Tôi sẽ rút khỏi vị trí này và chuyển đi. Tôi khuyên các anh nên tăng cường các biện pháp giam giữ và kiểm soát entity này, bởi tôi tin rằng nó đang lừa các anh tin rằng nó đang bị bắt giữ.

    Phân tích cuối cùng của tôi về toàn bộ chuyện này là entity này dường như có thể teleport ý thức của con người tới các realm (vùng không gian) khác, và sau đó tấn công thể xác, cơ thể vật lý của họ để giết họ. Tuy nhiên, tôi không phải chuyên gia về những chuyện như thế này, nên tôi sẽ để các anh nghiên cứu sâu hơn. Làm ơn hãy bắt nó lại. Vì Zach và vì sự an toàn của tôi.

    Zack và Head Trauma Counselor hiện đang mất tích. Các biện pháp bảo vệ tốt hơn đã được thiết lập xung quanh Đối tượng 695, mặc dù chúng tôi có bằng chứng cho thấy nó luôn luôn bị giam giữ kể từ khi chúng tôi di dời Villier House.

    Tình trạng hồ sơ: Đóng.

    * * *

    Secrets đây, post hồ sơ mới từ căn hộ mới của tôi. Tuyệt vời. Nhưng đúng, hiện tôi đang sống ở một địa điểm mới xa quê nhà của tôi.

    Tôi thực sự không có nhiều điều để nói về hồ sơ này. Có vẻ như đây là công việc thường thấy của Tổ chức 440, mặc dù bây giờ tôi tin rằng không phải 100% những người trong Tổ chức 440 đều xấu xa. Ý tôi là.. kiểu gì thì tôi cũng sẽ biết chuyện đó, nhưng có bằng chứng văn bản như thế này vẫn tốt hơn.

    Không có gì mới với Tattle. Hãy nhớ rằng Hồ sơ số 9 có thể sẽ là cơ hội cuối cùng để các bạn đặt câu hỏi cho Tattle.

    Tôi cũng sẽ trả lời bất cứ điều gì có liên quan mà tôi có thể trả lời trong phần comment dưới đây. Vì vậy.. như mọi khi, bảo trọng, Nosleep.

    - Secrets

    * * *
     
    Nganha93, AmiLee, -Jenny-1 người nữa thích bài này.
  10. Eyes of the night

    Bài viết:
    1
    Hồ sơ số 9: Dự án Tulpa

    Giống như Dự án Hysteria, tất cả thông tin thường xuất hiện ở phần mở đầu các hồ sơ khác đã bị cắt bỏ tại hồ sơ này.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời giới thiệu của Tiến sĩ Harry Marlowe về Dự án Tulpa

    Đã vài năm trôi qua sau thành công ban đầu của tôi với Dự án Hysteria. Kể từ đó, tôi đã chỉ đạo hai dự án tương đối thành công khác, The Mannequin Armament Project (Dự án Mannequin có vũ trang) và Project Artemis (Dự án Artemis). Một dự án mới đã thu hút sự chú ý của tôi, một dự án có thể thành công rực rỡ dưới sự giám sát và lãnh đạo của tôi: Dự án Tulpa.

    Tulpa hoàn toàn không phải là một khái niệm mới. Các nhà sư Phật giáo đã sử dụng Tulpa như là một trong những nguyên lý trung tâm về đức tin của họ, và nhiều nhà nghiên cứu công khai đang bắt đầu tiến hành những thí nghiệm cực kỳ cơ bản về Tulpa. Nhưng Tổ chức 440 đã biết về những tiềm năng của Tulpa từ lâu, các nghiên cứu đã được thực hiện có thể được tìm thấy trong cơ sở dữ liệu của Tổ chức. Công việc của chúng tôi là nghiên cứu xem chúng ta có thể tạo ra những gì với Tulpa, cho dù đó là những chiến binh hoặc đặc vụ mới vô cùng mạnh mẽ, hay chỉ là một phương pháp mới để kiến tạo ra và phá hủy.

    Chúng tôi có tổng cộng 120 đối tượng khác nhau, từ trẻ em đến người lớn, từ sinh viên, binh sĩ cho tới kẻ sát nhân. Mục tiêu của chúng tôi gồm hai phần: Kiểm tra và cải thiện sức mạnh / khả năng phát triển / kiểm soát Tulpa của từng cá nhân; kiểm tra sức mạnh / khả năng phát triển và kiểm soát Tulpa của cả một tập thể gồm nhiều người.

    Ban đầu chúng tôi sẽ kiểm tra khả năng tập trung, project (phóng chiếu) suy nghĩ và hiện thực hóa các ý tưởng vào physical plane (thế giới vật chất) của từng đối tượng. Bất kỳ đối tượng nào tỏ ra thiếu năng lực hoặc khá thành thạo trong việc project Tulpa của họ sẽ được tách riêng ra và sử dụng cho các thử nghiệm khác nhau. Điều kiện khắc nghiệt sẽ được thử nghiệm với bottom tier (các cá nhân ở cấp dưới - những người thiếu năng lực sử dụng Tulpa nhất) để xem liệu một sự kích thích mạnh có thể dùng để gia tăng sức mạnh của họ. High tier (Những người ở cấp cao) chỉ phải trải qua những thí nghiệm nhẹ nhàng, chủ yếu để xác định những yếu tố mà chúng ta có thể sử dụng để nâng cao sức mạnh của họ trong tương lai. Mid tier (Những người ở cấp giữa) sẽ tiếp tục bị kiểm tra thường xuyên để xem liệu họ có thể phát triển năng lực tốt hơn nếu được cho nhiều thời gian hơn một chút.

    Sau khi các thử nghiệm cá nhân đưa đến những kết quả ban đầu, chúng tôi sẽ tiến hành thử nghiệm Tulpa nhóm để xem các giới hạn và khả năng của nó là gì. Rất nhiều thí nghiệm sẽ tương tự như các thí nghiệm đã được thực hiện trong thử nghiệm cá nhân, nhưng được tiến hành trên các nhóm đối tượng nhỏ thay vì từng cá nhân riêng lẻ. Sau đó chúng tôi sẽ chuyển sang sử dụng tất cả các đối tượng còn lại thành một nhóm lớn.

    Một vài đối tượng top đầu sẽ được đánh giá kỹ lưỡng để xem liệu họ có thể được đào tạo trở thành Đặc vụ hoặc thành các công cụ khác hỗ trợ cho Tổ chức. Thử nghiệm chiến đấu trực tiếp có thể xảy ra hoặc không, tùy theo quyết định của tôi.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Trước dự án

    Tất cả các đối tượng đã được đưa vào phòng của họ và đang được phỏng vấn, làm quen với chương trình. Một vài trong số họ đã khiến tôi để mắt tới. Một tên giết người hàng loạt, một cặp song sinh, một người đàn ông bị mắc chứng mất trí nhớ trầm trọng, một cậu bé có liên kết với một entity, và một nghệ sĩ chuyên mơ các lucid dream (giấc mơ sáng suốt).

    Trong tuần tới, chúng tôi sẽ quét sóng não của họ khi họ cố gắng tập trung và hiện thực hóa suy nghĩ của mình, khả năng tập trung của họ sẽ được đánh giá và tôi có thể bắt đầu phân họ vào từng cấp. Nhiệm vụ mà họ sẽ cố gắng để thực hiện là mở rộng psyche (tâm trí) của mình, từ đó bắt đầu cảm nhận môi trường xung quanh, và cố gắng dùng ý chí để biến những đồ vật nhỏ trong tâm trí mình vào thế giới vật chất.

    Tôi khá tự tin rằng không ai trong số họ có thể thực sự tạo ra các đồ vật nhỏ, tuy nhiên khả năng mở rộng tâm trí là một trong những khả năng mà họ có thể đạt được thông qua các thí nghiệm này.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Một

    Lưu ý: Những con số hiện giờ chỉ là ước tính ban đầu. Một số đối tượng với khả năng nằm ở khoảng ranh giới phân chia giữa các cấp độ đã được gộp vào một cấp cụ thể ở giai đoạn đầu của dự án.

    Low tier: 55 đối tượng

    Mid tier: 45 đối tượng

    Top Tier: 20 đối tượng

    Tuần đầu tiên của thử nghiệm đã cho kết quả. Như dự đoán, chúng tôi có một số lượng lớn các đối tượng cấp thấp. Cũng như mong đợi, sáu đối tượng đặc biệt mà tôi chú ý tới đều nằm ở Top Tier.

    Kết quả quét sóng não đã chứng tỏ rằng đó là một quyết định đúng đắn, khi mà chúng tôi đã phát hiện ra rằng các phần sáng tạo hơn của não bộ đã được sử dụng trong việc tạo ra Tulpa. Tôi cảm thấy bất kỳ nghệ sĩ hoặc các đối tượng có khuynh hướng sáng tạo bẩm sinh đều sẽ phát triển mạnh trong dự án này, trong khi các đối tượng không có tiềm năng sáng tạo và đầu óc thực tế hơn sẽ bị giữ ở cấp thấp. Tất nhiên chúng tôi vẫn tạo điều kiện cho các đối tượng không có tài năng sáng tạo có cơ hội để rèn luyện khả năng tập trung ý chí và thành công trong việc sử dụng Tulpa.

    Cũng cần lưu ý là các giác quan của một số đối tượng đã phát triển do sự mở rộng và cải thiện tâm trí. Các đối tượng khẳng định rằng họ có thể cảm thấy các nhân viên nghiên cứu tới gần phòng của họ và hai trong số họ đã đoán được chính xác số lượng nhân viên trong cả tòa nhà.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Hai

    Low Tier: 49 đối tượng

    Mid Tier: 48 đối tượng

    Top Tier: 23 đối tượng

    Đã vài tuần trôi qua kể từ ghi chép lần trước của tôi. Chúng tôi đã đạt được một số tiến bộ đáng kể và tôi khá hài lòng với kết quả thu được.

    Trước hết, chúng tôi đã nghiên cứu cậu bé một cách chi tiết hơn. Cậu bé chỉ mới ba tuổi vì vậy rất nhiều thử nghiệm đang được sửa đổi để phù hợp với cậu bé. Cậu ấy là đối tượng trẻ nhất mà chúng tôi có cho đến nay và nếu như không phải do điều kiện đặc biệt của cậu, tôi sẽ không sử dụng cậu bé đó trong dự án này. Có vẻ như là entity mà tôi nhắc đến trước đó đã bám vào tâm trí của cậu bé. Nó có một sóng não riêng biệt và hơi nhỏ hơn đi kèm với sóng não của cậu bé. Luyện tập sử dụng Tulpa giúp tăng cường khả năng của cả cậu bé và entity.

    Kẻ giết người hàng loạt đã phát triển một vài thói quen hơi khác thường một chút. Trong quá khứ, anh ta đã giết hại nhiều phụ nữ bởi những lý do mà anh ta không chịu tiết lộ cho cảnh sát cũng như cho chúng tôi. Bây giờ, dường như người đàn ông đó đang nói chuyện với các nạn nhân trong quá khứ của mình và tương tác với họ như thể họ đang hiện diện ở đó. Chúng tôi biết chắc rằng không có ma trong căn phòng của anh ta, vì vậy có thể anh ta đang sử dụng Tulpa để tái tạo lại các nạn nhân của mình. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng anh ta sẽ thành công.

    Thật đáng ngạc nhiên, tương tự như cặp song sinh Aegis trước đó của tôi, cặp song sinh trong dự án này dường như có thể cùng lúc sử dụng Tulpa một cách hiệu quả hơn so với bất kỳ đối tượng nào khác. Ban đầu tôi muốn viết đơn giản là họ có lợi thế trong việc sử dụng Tulpa theo nhóm, nhưng khả năng của họ mạnh hơn 400% so với đối tượng thứ hai sử dụng Tulpa thành thạo nhất trong Top Tier. Cặp song sinh đã sử dụng ý chí để hiện thực hóa ra một cái nĩa bạc, và chúng tôi sẽ đẩy mạnh các thử nghiệm của họ với yêu cầu tạo ra những đồ vật to lớn và phức tạp hơn.

    Lucid dreamer (Người chuyên mơ các giấc mơ sáng suốt) là đối tượng thứ hai sử dụng Tulpa thành thạo nhất, chỉ xếp sau cặp song sinh. Cô ấy cũng là một trong hai người có các giác quan được tăng cường. Cá nhân tôi cho rằng lucid dreamer có lẽ có nhiều cách sử dụng Tulpa sáng tạo hơn so với một số đối tượng khác của chúng tôi, nguyên nhân là do trí tưởng tượng phong phú của cô ấy, và cũng bởi cô ấy đã có những luyện tập trước đó về việc làm thế nào để tập trung tư tưởng.

    Còn có một vài đối tượng khác cho thấy họ cũng có tiềm năng, nhưng tôi có cảm giác là tỷ lệ thành công tổng thể có lẽ sẽ thấp hơn so với dự án trước đó của tôi. Tuy nhiên, thành công thế nào thì vẫn là thành công.

    Bây giờ, dự án sẽ có một thay đổi liên quan tới một vài chuyện từng xảy ra trước đây. Cả Đức quốc xã và Liên Xô đều đã cố gắng thử nghiệm Tulpa trong quá khứ. Một thử nghiệm thường thấy của họ là yêu cầu đối tượng thí nghiệm nỗ lực tạo ra một phiên bản thứ hai của họ hoặc một "living imaginary friend" (người bạn tưởng tượng sống). Rất nhiều thử nghiệm như vậy đã kết thúc với việc đối tượng thí nghiệm bị điên hoặc không thể kiểm soát được thứ mình tạo ra và bị giết chết bởi chúng. Tôi có kế hoạch cắt cử một số bảo vệ tại đây nhằm giảm thiểu khả năng những chuyện như vậy xảy ra.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Ba

    Low Tier: 47 đối tượng

    Mid Tier: 48 đối tượng

    Top Tier: 20 đối tượng

    Tới giờ, đã có năm đối tượng thiệt mạng sau thử nghiệm gần đây nhất, hai đối tượng Mid Tier và ba đối tượng Top Tier. Hai đối tượng Low Tier của chúng tôi đã phát triển năng lực và chuyển lên Mid Tier, như vậy thì ít nhất thiệt hại cũng đã được giảm nhẹ phần nào.

    Hai trong số năm đối tượng đã chết có nguyên nhân đơn giản là phát điên và chúng tôi tin rằng họ không còn muốn sống nữa. Đối tượng thứ ba tự sát sau khi nghe projection (tạo vật tạo ra bằng ý nghĩ nhờ sử dụng Tulpa) của người đó nói với anh ta rằng nó sẽ giết hại bạn bè và gia đình của anh ấy sau khi dự án kết thúc. Đối tượng thứ tư liên tục đập đầu mình vào tường cho đến khi hộp sọ của người đó nứt toác ra. Bình thường thì tôi sẽ coi việc đó như là một hành động tự tử, nhưng bạn có thể thấy đối tượng thường xuyên vật lộn trong phòng tại nhiều thời điểm khác nhau, điều đó khiến tôi và một số người khác tin rằng đối tượng đó đã bị giết bởi một projection có thái độ thù địch. Đối tượng cuối cùng trong số những người thiệt mạng bị quăng quật xung quanh phòng giống như một con búp bê vải. Lúc các nhân viên tiếp cận được thì cái xác đã bị dập nát khá nhiều. Chỉ là một trường hợp khác của việc không kiểm soát được projection.

    Kẻ giết người hàng loạt đã đạt được những tiến bộ to lớn trong việc tái tạo lại các nạn nhân cũ của mình. Họ có thể tương tác vật lý với môi trường xung quanh mặc dù chúng tôi vẫn không thể nhìn thấy họ. Chúng tôi cũng xác nhận rằng đó là các projection của anh ta và không có hồn ma nào quay trở lại ám người đàn ông đó. Vì vậy, tôi tin rằng anh ta có thể đã giết chết những người phụ nữ đó bởi ham muốn dục vọng không được chấp thuận, và bây giờ anh ấy đang cố gắng tạo ra các phiên bản khác của họ, những phiên bản chấp nhận anh ta.

    Cậu bé và entity gắn liền với cậu cũng đã có một vài tiến bộ. Lần đầu tiên kể từ khi tham gia vào dự án, sóng não của entity mạnh hơn sóng não của cậu bé. Tuy nhiên, nó không giống như là entity giành quyền kiểm soát cơ thể cậu bé, mặc dù tôi không hoàn toàn rõ tại sao nó lại không làm như vậy. Giả thuyết của tôi là nó đang đợi cho cậu bé trở nên khỏe mạnh và cứng cáp hơn, trước khi chiếm hữu cơ thể của cậu. Dù sao, việc quan sát đối tượng này trong thời gian dài có thể là cần thiết.

    Người mất trí nhớ cũng bắt đầu thể hiện những tiềm năng đáng kể. Hầu như là anh ta không có chút ký ức nào để dựa trên đó mà tưởng tượng hay sáng tạo, cho nên khi anh ta tạo ra đồ vật hoặc con người, tạo vật của anh ta có những điểm khác thường thú vị. Những cá thể người mà anh ta tạo ra có hành động khác với chuẩn mực thông thường. Anh ấy còn tạo ra một con dao găm xoắn ốc và có ba lưỡi.

    Các đối tượng còn lại cũng có nhiều tiến bộ nhanh chóng với thử nghiệm này. Phần lớn trong số họ bây giờ có thể cảm nhận được toàn bộ tòa nhà bằng cách "feeling out" với tâm trí của mình và hầu hết các Top Tier có thể thực sự rời khỏi tòa nhà bằng phương pháp tâm linh *1. Với các đối tượng giỏi nhất trong kỹ thuật này, tôi hy vọng rằng chúng tôi có thể tạo ra các gián điệp hoặc lính do thám.

    Tôi cũng gần hoàn thành phác đồ cơ bản cho Low Tier. Họ sẽ bị đẩy đến giới hạn, bị tổn thương tâm lý, và hy vọng là họ sẽ rơi vào trạng thái dễ dàng bị ảnh hưởng. Tôi mong là nếu tâm trí của họ được đặt trong tình trạng tương tự như nhau thì một lần thử nghiệm Tulpa nhóm sử dụng toàn bộ các đối tượng Low Tier có thể chứng minh là có hiệu quả, và họ có thể được sử dụng như một công cụ khổng lồ gồm một nhóm người, trái ngược với việc làm các cá nhân vô dụng riêng lẻ.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Bốn

    Low Tier: 1 đối tượng

    Mid Tier: 45 đối tượng

    Top Tier: 23 đối tượng

    Vài tháng đã trôi qua kể từ khi tôi gửi đi ghi chép gần đây nhất của mình về dự án này, và chúng tôi đã có một số.. chuyển biến thú vị với các đối tượng Low Tier.

    Một vài nhà nghiên cứu cấp dưới của tôi bày tỏ lo ngại và phản đối những gì tôi sắp bắt các đối tượng Low Tier phải trải qua, nhưng tôi phải nhắc nhở họ rằng với các lãnh đạo cấp cao, thất bại hoàn toàn là không thể dung thứ. Cuối cùng, tôi đã thuyết phục tất cả mọi người thông qua kế hoạch của tôi.

    47 đối tượng Low Tier đã bị ép buộc phải xem những đoạn băng ghi hình ghê rợn mà tôi tổng hợp được. Quỷ Nhật Bản xuất hiện trên camera an ninh, video tự sát của Nga, video ghi hình các nghi lễ bí mật gặp trục trặc và gây hậu quả thảm khốc, và những thứ tương tự. Một bộ sưu tập kinh tởm và thô bỉ, đấy đã là nói giảm nói tránh hết mức rồi, nhưng lại tỏ ra hiệu quả. Một phần lớn các đối tượng đã bị xáo trộn tâm lý hoàn toàn, nhưng không có trường hợp tử vong xảy ra ở giai đoạn này, và những chấn thương tâm lý tác động lên họ mà tôi cần vẫn chưa thu được.

    Giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch này là nhốt từng đối tượng trong một căn phòng nhỏ, tối, giống kiểu một phòng giam ở nhà tù. Trong mỗi phòng giam, có một Mannequin được xích vào tường ở bên trái hoặc bên phải căn phòng. Tại thời điểm này, tôi quyết định hy sinh một số đối tượng để đẩy nhanh tốc độ của kế hoạch. Dây xích bị cắt ở một vài chỗ, cho phép Mannequin có thể phá xích, thoát ra và giết chết các đối tượng trong phòng. Mười đối tượng đã hy sinh theo cách này. Cảnh máu me trong phòng không được tẩy rửa, làm sạch, dây xích gắn vào tường được sửa chữa để các nhóm đối tượng tiếp theo bị nhốt vào phòng không bị giết, và các đối tượng đó sẽ phải chịu đựng cả sự đe dọa từ Mannequin lẫn khung cảnh kinh tởm của những cái xác thối rữa dần dần. Phương pháp này tỏ ta cực kỳ hiệu quả, và phần lớn các đối tượng còn lại đã rơi vào tình trạng tâm thần mà tôi đã cố gắng đạt được.

    Những đối tượng khác không rơi vào tình trạng tâm thần mà tôi mong muốn, thì phải chịu đựng những nỗi kinh hoàng được tạo ra bởi Tome of Volos. Đây không phải là phương pháp tôi muốn sử dụng bởi nó có thể hủy hoại, làm ô nhiễm sức khỏe tâm thần của họ, nhưng tôi đã quyết định rằng sử dụng nó trên 6 đối tượng còn lại thì sẽ không gây hại gì nhiều.

    Sau đó, toàn bộ 37 đối tượng Low Tier được đưa đến Group Tulpa Testing Room (Phòng Thử nghiệm Tulpa Nhóm) và được yêu cầu project suy nghĩ của họ vào một khối năng lượng lớn. Kế hoạch của tôi là sử dụng nguồn năng lượng đó để hiện thực hóa một vật thể to lớn hoặc phức tạp, nhưng lại có một sự cố thú vị xảy ra trong quá trình thí nghiệm.

    Ảnh hưởng của 6 đối tượng bị tác động bởi Volos đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch của tôi. Volos, hoặc một phần của Volos, đã thành công trong việc xâm nhập vào khối năng lượng và từ đó lây nhiễm sang 31 đối tượng khác. Tất cả tính cách, cảm xúc, và suy nghĩ của họ cuối cùng bị hòa lẫn vào nhau và chuyển giao giữa toàn bộ 37 cá nhân. Lúc đó, tôi lập tức nghĩ đến câu chuyện về Legion trong Kinh Thánh *2, khi mà tất cả các đối tượng đã trở thành một ý thức tập thể. Từ những gì chúng tôi tìm hiểu được trong thời gian ngắn ngủi này, ý thức tập thể đó điều khiển tất cả 37 đối tượng cùng lúc, cho nên không còn ai trong số các đối tượng giữ vai trò cá nhân nữa. Tôi tin rằng bản thân ý thức đó được duy trì liên tục trong trạng thái projected (bị phóng / chiếu ra ngoài) và nó không bị lưu giữ trong tâm trí của bất kỳ đối tượng nào. Một điều cần lưu ý là chúng tôi hoàn toàn kiểm soát được hành động của ý thức đó. Có vẻ như những tổn thương tâm lý chúng tôi liên tục buộc các đối tượng phải chịu đựng đã vô hiệu hóa bất kỳ sự trung thành nào với Volos mà các đối tượng có thể có.

    Trong một giây phút hào phóng nhất thời, tôi cho phép một nhà nghiên cứu cấp dưới đặt tên cho entity mới này, và tôi rất ngạc nhiên bởi anh ta đã thực sự nghĩ ra một cái tên rất hợp lý. Anh ta đặt tên nó là The Thrall (nghĩa là Nô lệ), và bởi ý thức được tạo nên bởi các đối tượng cấp thấp và yếu ớt nhất, tôi hoàn toàn đồng ý với cái tên đó.

    Khả năng chủ lực của The Thrall là cảm biến / quét. Chúng tôi có thể theo dõi mọi chuyển động của Fidel Castro trong biệt thự của ông ấy trong ba ngày qua. Từng cử động ông ấy thực hiện và mọi lời ông ta nói đều được ghi nhớ bởi The Thrall và có thể được truyền đạt, phát lại cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Điều này còn tốt hơn so với bất kỳ công nghệ quét hình vệ tinh nào sắp xuất hiện trong vài năm tới. The Thrall dường như cũng có được một phần rất nhỏ sức mạnh của Volos: Các đối tượng có thể sử dụng các cái tua khi phải đối mặt với nguy hiểm, và có vẻ như The Thrall có thể sử dụng một sự kết hợp giữa Tulpa và một sức mạnh bí ẩn khác nhằm triệu tập ra một số entity giống Volos để tạm thời bảo vệ cho bản thân nó. Một nghiên cứu đầy đủ về The Thrall sẽ được tiến hành một cách riêng biệt, bởi nó không còn là một đối tượng liên quan đến Tulpa nữa.

    Các đối tượng Mid Tier đang tiến bộ thông qua những thí nghiệm thường xuyên trong thời gian kéo dài, nhằm thu hẹp khoảng cách với Top Tier. Một số đối tượng thành thạo ở Mid Tier đã khiến tôi lưu tâm, và tôi hy vọng là họ sẽ vươn lên Top Tier.

    Nhắc tới Top Tier, sáu đối tượng ưa thích của tôi vẫn ở top đầu. Cặp song sinh giữ vị trí số một, còn lucid dreamer đứng thứ hai. Chúng tôi đã bắt đầu các thử nghiệm nhẹ nhàng với Top Tier nhằm xác định chính xác các phần của não bộ tham gia vào quá trình tạo ra Tulpa, nhưng tôi tin rằng mình đã có giả thuyết của riêng mình ngay từ lúc này rồi.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Năm

    Low Tier: 1 đối tượng

    Mid Tier: 21 đối tượng

    Top Tier: 13 đối tượng

    Một phần các đối tượng của chúng tôi đã thiệt mạng kể từ lần ghi chép gần đây nhất. Chuyện đó thật đáng tiếc, nhưng tôi sẽ tiếp tục và gặt hái thành công, ngay cả với những tổn thất đó. Đầu tiên là một nhóm đối tượng đã quyết định thử bỏ trốn, họ dự định sẽ sử dụng khả năng cảm biến của mình để tránh các nhà nghiên cứu và chuồn ra khỏi căn cứ. Thật may, tôi không phải là một người dễ bị lừa. Tôi đã ra lệnh cho The Thrall liên tục giám sát tất cả các đối tượng, và nó đã phát hiện ra một vài thứ. Một số đối tượng đã đạt được khả năng project suy nghĩ của họ vào đầu của người khác. Khi được sử dụng trong chiến đấu, mục đích của khả năng này là nhằm tẩy não, tấn công tinh thần, dụ dỗ kẻ thù về phe mình, khiến cả một đội quân tự sát, vv.. Các đối tượng có khả năng này cũng sử dụng nó để truyền tin và trao đổi với nhau (về kế hoạch bỏ trốn), với hiệu quả tương đương. The Thrall đã thu được các tin nhắn đó và chuyển tiếp lại cho chúng tôi. Một khả năng hữu ích khác của The Thrall là năng lực Tulpa của nó vô cùng độc đáo và dị thường tới mức nó thực sự có thể "ẩn giấu" cả một đội lính khỏi khả năng cảm biến của các đối tượng.

    Có 24 đối tượng Mid Tier và 10 đối tượng Top Tier cố gắng bỏ trốn. Những người lính mà tôi cắt cử canh gác đã bắt được tất cả các đối tượng đó với sự hỗ trợ của thuốc an thần, và tôi quyết định xem liệu họ có thể được đưa vào trạng thái thích hợp và sáp nhập thêm vào The Thrall. Họ hiện đang trong giai đoạn đầu tiên của quá trình đó.

    Thử nghiệm Tulpa nhóm cuối cùng cũng đã bắt đầu. 34 đối tượng còn lại được yêu cầu để tập trung sức mạnh ý chí của họ vào một vật thể nhất định. Bằng sự kết hợp khả năng tập trung của họ, chúng tôi có thể tạo ra một thứ mà tôi tin là một lỗ sâu *3 hoặc một portal (cổng / kẽ nứt không gian) gì đó. Tôi không có ý miêu tả nó một cách mơ hồ, chỉ biết là một phần mặt đất rất lạ bắt đầu xuất hiện và lan ra với một tốc độ nhanh chóng *4. Tôi không có nhiều thời gian để quan sát cái kẽ nứt như tôi muốn, nhưng tôi tin rằng đích đến có thể được xác định bởi người sử dụng Tulpa mạnh nhất trong nhóm, trong khi những người khác chỉ cung cấp năng lượng cho nó bằng sức mạnh ý chí của họ. Tất nhiên đó chỉ là phỏng đoán.

    Nhóm đối tượng đó cũng có thể tạo các đồ vật như xe hơi và nhà nhỏ. Tạo ra vật thể từ hư không.. thực sự chúng tôi đang viết lại quy luật chi phối vũ trụ của chúng ta ở đây, và nó thật là thú vị. Tiềm năng mà Tulpa nắm giữ chỉ đơn giản là khiến người ta phải choáng ngợp.

    Ghi chép nghiên cứu của Tiến sĩ Marlowe: Sáu

    Low Tier: 1 đối tượng

    Mid Tier: 14 đối tượng

    Top Tier: 10 đối tượng

    Hôm nay, tôi đã cố gắng để tích hợp các đối tượng nổi loạn vào The Thrall. Trong một biến cố thú vị, nó chỉ chấp nhận những người yếu nhất trong số các đối tượng Mid Tier vào ý thức của nó. Các đối tượng khác bị phanh thây, giật đứt tay chân bởi các tua của The Thrall. Tôi tin rằng The Thrall chỉ chấp nhận các đối tượng có khả năng tương đương với năng lực hiện tại của nó, nhằm tránh trường hợp một đối tượng cấp cao kiểm soát toàn bộ ý thức tập thể do người đó mạnh hơn.

    Chúng tôi cũng gặp rắc rối với cậu bé. Entity bám vào cậu bé dường như đã bắt đầu gây rối bằng cách tăng cường sóng não của cả nó và cậu bé lên đến mức khá cao. Có vẻ như entity đã bòn rút sức mạnh ý chí của cậu bé để sử dụng Tulpa nhằm làm cho nó mạnh hơn, đồng thời cũng gia tăng sức mạnh ý chí của cậu bé để nó có thể bòn rút nhiều hơn nữa. Vấn đề là entity đó đã tìm thấy một kẽ hở mà nó có thể lợi dụng trong quá trình sử dụng Tulpa. Nếu có đủ thời gian, nó có thể dùng sức mạnh ý chí để biến chính nó thành một entity với Mức độ Đe dọa là Omega / God, theo nghĩa đen. Như một hành động nhân đạo, tôi sử dụng một số kỹ thuật và công cụ tiên tiến của chúng tôi để buộc entity đó quay trở lại vào trong cậu bé, và giữ entity đó trong tình trạng không hoạt động. Điều này gây ra hai tác động khác nhau. Cậu bé thu được gần như tất cả sức mạnh ý chí đã được phát triển giữa hai người, đồng thời cậu cũng rơi vào tình trạng hôn mê với thời gian chưa rõ, có thể là ngắn hạn hoặc dài hạn. Tôi đã chuyển cậu ấy đến một bệnh viện dân sự, và nếu cậu bé có hồi phục, cậu sẽ được đưa vào một trại trẻ mồ côi. Entity đó có thể xuất hiện trở lại trong tương lai, cho nên cậu bé sẽ bị giám sát suốt đời.

    Một tin xấu khác là kẻ giết người hàng loạt đã mất kiểm soát projection của anh ta. Anh ta đã tiến rất gần tới việc tạo ra sinh vật sống thực sự dựa trên projection của mình, họ thực sự chập chờn xuất hiện trong thế giới vật chất hết lần này tới lần khác. Tôi tin rằng sự căng thẳng của việc cố gắng hiện thực hóa họ, kết hợp với bất kỳ cảm giác tội lỗi nào mà anh ta nắm giữ, có thể đã ảnh hưởng tới các projection, và cuối cùng tôi nhìn thấy ba hình dáng chập chờn đó banh hàm anh ta ra và chui vào trong cơ thể của người đàn ông đó. Khám nghiệm tử thi cho thấy các cơ quan nội tạng đã bị cắt sâu, tàn phá. Tôi tin rằng điều tốt đẹp nhất mà chúng tôi có thể rút ra từ chuyện này là chúng tôi đã biết nhiều hơn về cách đối phó với "projection sống". Tình trạng tinh thần của người sử dụng Tulpa để project ra một sinh vật có tri thức khác phải là một tâm trí lành mạnh, đồng thời người đó cũng phải kiểm soát suy nghĩ của mình thật tốt. Nếu một ý nghĩ tiêu cực xâm nhập vào và tác động lên projection của họ, thì điều đó sẽ gây ra nguy hiểm cực kỳ cho họ cùng những người khác. Từ bây giờ, "Projection sống" sẽ bị giới hạn cho một vài đối tượng nhất định mà thôi.

    Một biến cố khác là một người trong cặp song sinh đã giết chết anh trai của mình. Có vẻ như đó là kết quả của sự ghen tỵ, và chúng tôi tìm thấy người anh bị chết với nhiều vết đâm trên cơ thể gây ra bởi các vật sắc nhọn. Camera an ninh cho thấy người em ghen tỵ bởi anh trai mình dần dần vượt xa mình trong quá trình luyện tập, và đã đẩy anh ta. Trước khi cậu ta ngã xuống đất, vùng không gian phía sau lưng cậu được rải đầy đinh, nĩa, dao, các loại đồ vật sắc nhọn với các hình dạng khác nhau. Trong khi chuyện đó thật buồn bởi một người trong cặp song sinh đã ra đi, tôi cuối cùng cũng đã nhìn thấy một trận chiến sử dụng Tulpa, và nó thật là tuyệt vời.

    Cuối cùng chúng tôi đã xác định được một số khía cạnh về Tulpa, những khía cạnh thực sự có thể làm cho việc tái sản xuất các đối tượng trong tương lai trở nên khó khăn hơn. Có vẻ như là mức độ sáng tạo, kinh nghiệm cá nhân, trạng thái tinh thần, khả năng tập trung và sức mạnh ý chí của mỗi người luôn luôn khác nhau. Đây là những đặc điểm cốt lõi ảnh hưởng tới Tulpa. Tôi đã đi đến kết luận rằng trong khi chúng tôi sẽ không thể dễ dàng tái tạo lại bất kỳ một đối tượng nào, chúng tôi vẫn còn có thể tìm thấy những người phù hợp cho việc sử dụng Tulpa.

    Tôi sẽ cố gắng đào tạo các đối tượng còn lại học chiến đấu bằng cách sử dụng Tulpa, và sau đó tiến hành Thử nghiệm Thực tế.

    Quá trình Thử nghiệm thực tế

    Quá trình Thử nghiệm thực tế đặt một đối tượng trong một căn phòng lớn nhưng đóng kín với các mảnh vụn, các mức độ ánh sáng, và các yếu tố thay đổi khác để mô phỏng một khu vực chạm trán trong thực tế. Đối tượng sẽ phải chống lại U. S. Special Forces / Mercenaries / (Lực lượng đặc nhiệm / lính đánh thuê Hoa Kỳ) và những người khác đã được huấn luyện về kỹ năng chiến đấu. Những người đó được cho biết rằng họ đang thực hiện một fire drill (cuộc tập trận cứu hộ), và hoàn toàn không biết gì về những thứ mà họ sẽ phải đối mặt.

    Đối tượng Một: The Twin

    Một người lính được đưa vào căn phòng và anh ta bắt đầu di chuyển ngang qua khu vực. The Twin nhanh chóng tìm thấy anh ta bằng cách mở rộng tâm trí của mình và tiếp cận anh ta trong khi vẫn giữ cho mình không bị phát hiện. The Twin tập trung trong khoảng một giây và các thiết bị của chúng tôi ghi nhận được một sự gia tăng sức mạnh ý chí dữ dội. Twin đã tạo ra một projection hoàn hảo của chính cậu ta hoặc của người anh sinh đôi của cậu ta, và làm cho nó xuất hiện đằng sau người lính. Projection đó bí mật tiến tới phía sau người đàn ông và.. phase / ooze (nhập vào) sau lưng anh ta. Người lính đổ sập xuống và chết.

    Chúng tôi vẫn thu nhận được dấu vết của projection đó ngay cả sau khi Thử nghiệm Thực tế đã kết thúc. Tôi tin rằng The Twin đã tái tạo thành công người anh trai của mình và sử dụng anh ta như một thứ vũ khí. Còn với người lính, tôi tin rằng projection đó đã xâm nhập vào cơ thể và / hoặc ý thức của anh ta, sau đó chỉ đơn giản làm cho các cơ quan trong cơ thể ngừng hoạt động. Một cách giết người khéo léo.

    Đối tượng Hai: Lucid Dreamer

    Lucid Dreamer nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa đối phương và mình. Cô ta nhìn người lính bò trườn xung quanh một chút, chờ đợi một cái gì đó. Lucid Dreamer khiến giọng nói của mình phát ra từ một số đống đổ nát nằm lệch một chút ra khỏi con đường chính, chúng tôi không rõ là cô ấy có khả năng đó từ trước hay đó là kết quả của Tulpa. Người lính tiếp cận đống đổ nát với khẩu súng trường nhắm về phía đó, còn Lucid Dreamer cho thấy một khả năng suy tính trước và sử dụng Tulpa đầy ấn tượng và sáng tạo. Cô ta "đảo ngược" lực hấp dẫn tác động lên người lính, khiến anh ta quay ngược, trần nhà lúc này trở thành sàn nhà với anh ta. Thông thường đó sẽ là một cú ngã đau, rất có thể sẽ làm gãy chân người lính, ngoại trừ một việc là Lucid Dreamer đã dụ anh ta đến một nơi mà trần nhà lởm chởm cắm đầy các thanh và cọc sắt được tạo ra từ thử nghiệm trước đó. Cơ thể người lính cuối cùng bị đâm xuyên và găm trên những cái cọc đó.

    Một điều cần lưu ý là Lucid Dreamer phải ngừng di chuyển và tập trung hết sức để đảo ngược lực hấp dẫn tác động lên người lính. Tôi cũng tin rằng cô ấy chỉ có đủ sức mạnh ý chí để làm như vậy với một mục tiêu duy nhất, và rằng cô ấy cần giúp đỡ và đào tạo nhiều hơn để có thể trở nên hiệu quả khi phải chống lại cả một nhóm kẻ thù.

    Đối tượng Ba: The Amnesiac

    The Amnesiac và người lính tiến vào khu vực thử nghiệm. The Amnesiac cúi xuống thấp và với một sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, anh ta trèo lên một đống đổ nát. Anh ta nằm ở một vị trí thuận lợi hơn so với người lính. Bằng một cách thức chuyên nghiệp và thành thạo, anh ta hiện thực hóa ra một con dao và phóng thẳng nó vào cột sống của người lính.

    Tốc độ hoàn thành của thử nghiệm này khiến rất nhiều người trong chúng tôi ngạc nhiên. Ban đầu chúng tôi chỉ biết về The Amnesiac nhiều như những gì anh ta có thể nhớ được về bản thân mình, tuy nhiên giờ thì rõ ràng là anh ta đã từng ở trong quân ngũ, có thể là một đơn vị đặc nhiệm hoặc gì đó tương tự. Sau cùng thì có vẻ như anh ta sẽ trở thành một đặc vụ chiến đấu rất có giá trị.

    Đối tượng Bốn: The Whore

    Người lính tiến vào khu vực thử nghiệm, ngay lập tức tìm thấy một vị trí phòng thủ và nấp ở đó. The Whore sử dụng khả năng quét của mình để xác định vị trí của người lính. Tại thời điểm này, chúng tôi cũng tin rằng The Whore đã thăm dò tâm trí của người lính để tìm hiểu một số thông tin nhất định, đặc biệt là sở thích tình dục của anh ta. The Whore rút ngắn khoảng cách giữa mình và người lính. Cô ta dần dần trút bỏ quần áo của mình trong khi tiến tới gần hơn. Ngay trước khi The Whore xuất hiện trong tầm nhìn của người lính, thiết bị của chúng tôi phát hiện ra một sự gia tăng sức mạnh ý chí đột ngột. Cơ thể của Whore bắt đầu có những thay đổi tinh tế: Cặp chân của cô ta trở nên quyến rũ hơn, vùng ngực trở nên lớn hơn, màu tóc của cô ta chuyển từ nâu sang đen, màu da của cô ta sẫm hơn, và các đặc điểm trên khuôn mặt của cô ta thay đổi chút ít. Tại nơi trước đó có một người phụ nữ da trắng rách rưới đứng, lúc này lại là một người mẫu Mỹ - Latinh. The Whore tiến về phía người lính một cách dễ dàng, thậm chí anh ta còn hạ vũ khí của mình xuống, và cô ấy hôn anh ta. Một sự gia tăng sức mạnh ý chí đột ngột khác được ghi nhận, và cô ta quay trở về hình dạng ban đầu của mình. Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, lưỡi của cô ta có thể được nhìn thấy, kéo dài và đầy gai nhọn, và nó được đẩy xuống miệng và cổ họng của người lính. Cơ thể của anh ta co giật trong vài giây trước khi đổ sập xuống.

    The Whore là một gái làng chơi đã bị bắt cóc khỏi đường phố nơi cô ta thường hành nghề, và là một trong những đối tượng ngẫu nhiên mà chúng tôi chọn sử dụng trong dự án. Ban đầu cô ta được xếp vào nhóm Low Tier, nhưng cô ấy đã nỗ lực tiến lên đứng đầu nhóm Mid Tier. Tôi tin rằng với thời gian nhiều hơn một chút, cô ta sẽ lên được Top Tier. Cô ấy là một ví dụ hoàn hảo cho thấy thói quen sử dụng Tulpa bị ảnh hưởng bởi kinh nghiệm quá khứ và bởi những lĩnh vực mà cá nhân đó thành thạo. The Whore kiếm sống dựa vào tình dục và Tulpa của cô ta phản ánh điều đó. Cô ấy cũng là đối tượng duy nhất mà chúng tôi biết có thể thay đổi hoàn toàn các bộ phận cơ thể của cô ấy thông qua sức mạnh ý chí đơn thuần. Còn về phương pháp tấn công của cô ta, có vẻ như lưỡi của The Whore đã luồn lách qua cơ thể của người lính và xé rách, tàn phá các cơ quan nội tạng quan trọng.

    Đối tượng Năm: The Marine

    The Marine đi vào khu vực thử nghiệm trước người lính. Anh ta chạy thật nhanh tới nơi mà người lính từ đó sẽ xuất hiện. Marine nấp đằng sau một đống đổ nát nhỏ gần cửa nơi người lính từ đó sẽ tiến vào khu vực thử nghiệm. Khi người lính cuối cùng cũng tiến vào, The Marine nhảy vụt ra khỏi đống đổ nát, tung một cú đấm vào một bên mặt của người lính, một sự gia tăng đột ngột sức mạnh ý chí được ghi nhận, và một vài cú đấm khác nữa được tung ra. Hàm của người lính bị rách toạc khỏi một bên mặt và chỉ còn treo lủng lẳng nhờ phần thịt và cơ ở phía mặt bên kia. Marine tung ra một cú đấm cuối cùng, lần này tay của anh ta đi xuyên qua đầu, lao thằng vào não bộ và ngay lập tức giết chết người lính.

    Vốn là một đối tượng Low Tier nhưng đã nỗ lực tiến lên, Marine là một ví dụ điển hình của việc không có năng lực sáng tạo nhưng vẫn thành công nhờ ý chí khổ luyện. Có vẻ như là anh ta đã sử dụng Tulpa để gia tăng sức mạnh cú đấm của mình lên tới cấp độ vượt mức một người thường có thể tạo ra. Anh ta cũng có thể khiến tay của mình đi xuyên qua vật chất rắn để tóm được bộ não của đối phương. Một vũ khí đơn giản và tàn bạo nhưng lại rất hiệu quả.

    Các đối tượng còn lại

    Các đối tượng còn lại cũng đạt được các mức độ thành công khác nhau. Một số giết chết đối thủ của họ ngay lập tức, số khác lại bị đối phương kết liễu. Một vài đặc điểm chung mà tất cả bọn họ đều có là khả năng cảm nhận đối phương, khả năng hiện thực hóa ra các loại vũ khí cận chiến đơn giản, và các cấp độ khác nhau của năng lực đọc ý nghĩ. Các đối tượng này sẽ cần được huấn luyện chiến đấu nhiều hơn nữa để hoạt động có hiệu quả và có thể hành động đơn độc một mình, nhưng hiện giờ thì họ đủ tiêu chuẩn để làm việc như các đặc vụ cấp thấp.

    Hồ sơ cá nhân của các đối tượng

    Tên đối tượng: The Twin

    Tên thật: Cắt bỏ

    Tuổi: 17

    Lịch sử: Lấy từ một gia đình Nhật Bản nghèo đông con, The Twin và anh trai đã cho thấy sự tiến bộ nhanh chóng và dẫn đầu các đối tượng khác trong phần lớn thời gian của dự án.

    Sức mạnh / Khả năng: Project ý nghĩ, năng lực cảm biến, khả năng triệu tập các đồ vật nhỏ với số lượng lớn, khả năng triệu tập ra một nhân cách giống hệt, kiểu doppleganger.

    Tên mới: Conjurer

    Thông tin bổ sung: Conjurer dường như sử dụng doppleganger của mình như là một phương thức để tấn công và tránh cho bản thân mình khỏi nguy hiểm. Doppleganger đó luôn hiện diện cùng cậu ta và có thể dễ dàng hành động.

    * * *

    Tên đối tượng: Lucid Dreamer

    Tên thật: Cắt bỏ

    Tuổi: 24

    Lịch sử: Lucid Dreamer là một nghệ sĩ thực hành giấc mơ sáng suốt và sau đó sẽ vẽ lại thế giới trong giấc mơ của cô. Cô ta đang thiếu tiền và đã sẵn sàng tham gia vào dự án sau khi Tổ chức 440 cung cấp tiền cho cô ấy.

    Sức mạnh / Khả năng: Project ý nghĩ, năng lực cảm biến, khả năng thay đổi và tạo ra vô số thứ vốn chỉ bị hạn chế bởi sức mạnh ý chí và trí tưởng tượng của cô ta.

    Tên mới: Dreamer

    Thông tin bổ sung: Dreamer từng được huấn luyện chiến đấu chút ít trước đó, nhưng đã đồng ý tình nguyện học tập thêm một số hình thức cận chiến khác.

    * * *

    Tên đối tượng: The Amnesiac

    Tên thật: Không biết

    Tuổi: Không rõ, cuối 20 – đầu 30

    Lịch sử: Xuất hiện tại một bệnh viện với những vết thương nghiêm trọng và không có ký ức, Tổ chức 440 đưa anh ta ra khỏi bệnh viện sau khi các vết thương đã lành.

    Sức mạnh / Khả năng: Project ý nghĩ, năng lực cảm biến, khả năng tạo ra các sinh vật sống và các đồ vật có đặc điểm khác thường, kinh nghiệm chiến đấu thể hiện rõ, là chuyên gia với một con dao, khả năng di chuyển nhanh nhẹn.

    Tên mới: Dagger

    Thông tin bổ sung: Dagger rất có thể từng là lính của một lực lượng đặc nhiệm hay gì đó tương tự. Anh ta rất thành thạo trong việc sử dụng dao và đã thiết lập kỷ lục trong một khóa đào tạo thể lực cấp cao.

    * * *

    Tên đối tượng: The Whore

    Tên thật: Cắt bỏ

    Tuổi: 29

    Lịch sử: Một gái làng chơi kiếm sống trên đường phố, The Whore bị bắt cóc bởi Tổ chức 440 để thêm một yếu tố ngẫu nhiên vào dự án.

    Sức mạnh / Khả năng: Project ý nghĩ, năng lực cảm biến, khả năng thay đổi đặc điểm cơ thể, thành thạo trong việc đọc suy nghĩ.

    Tên mới: Temptress

    Thông tin bổ sung: Temptress là một đối tượng Mid Tier đã đột ngột thể hiện tiềm năng trong thử nghiệm chiến đấu. Rất nhiều loại thuốc ức chế thần kinh khác nhau đã được sử dụng để kiểm soát cô ta, bởi cô ta thường không thể kiểm soát ham muốn giết chóc quá mức của mình.

    * * *

    Tên đối tượng: The Marine

    Tên thật: Cắt bỏ

    Tuổi: 34

    Lịch sử: Một người lính tình nguyện từ một Paranormal Squad (Đội Paranormal) của chúng tôi.

    Sức mạnh / Khả năng: Project ý nghĩ, năng lực cảm biến, khả năng thay đổi sức mạnh của cú đấm / đá, khả năng đi xuyên qua vật chất.

    Tên mới: Brute

    Thông tin bổ sung: Brute là một đối tượng Mid Tier khác đã khiến chúng tôi chú ý trong quá trình thử nghiệm chiến đấu. Anh ta trung thành 100% với Tổ chức 440 và nên chứng tỏ bản thân là một đặc vụ có giá trị.

    * * *

    Tên đối tượng: Đối tượng 1-13

    Tên thật: Cắt bỏ

    Lứa tuổi: 19-38

    Lịch sử: Các đối tượng khác nhau được thu thập từ nhiều nguồn khác nhau, không hiển thị bất kỳ năng lực đặc biệt nào ngoài khả năng sử dụng Tulpa thông thường.

    Sức mạnh / Khả năng: Project ý nghĩ, năng lực cảm biến, khả năng tạo ra vũ khí cận chiến đơn giản.

    Tên mới: Shade

    Thông tin bổ sung: Tất cả các Shade sẽ được đào tạo về cách sử dụng vũ khí, cận chiến, và kỹ thuật gián điệp nhằm phục vụ Tổ chức như các đặc vụ cấp thấp.

    Ghi chép kết thúc báo cáo của Tiến sĩ Marlowe

    Dự án thứ tư dưới sự lãnh đạo và hướng dẫn của tôi đã kết thúc, và tôi đã chứng minh được rằng mình vẫn còn có khả năng gặt hái thành công. Tôi đã cung cấp cho Tổ chức 18 đặc vụ mới với các kỹ năng khác nhau, The Thrall, và có lẽ là cả cậu bé cũng có thể được sử dụng trong tương lai sau khi cậu ấy lớn hơn một chút. Tôi cũng đã tiến một bước dài và quan trọng vào một lĩnh vực mà trước đây chúng ta còn chưa biết nhiều về nó. Đã có nhiều giả thuyết về các ứng dụng của Tulpa nhưng chưa có ai thử sử dụng chúng. Tôi đã chỉ ra rằng Tulpa có thể sử dụng như một thứ vũ khí, như một phương pháp phòng thủ, cũng như nhiều ứng dụng khác. Như với các dự án trước đó của tôi, các đặc vụ mới này sẽ không còn nằm dưới sự kiểm soát của tôi nữa. Có lẽ tôi sẽ thực hiện một nghiên cứu chi tiết hơn về The Thrall sau này, nhưng giờ là lúc để dừng lại và nghỉ ngơi.

    * * *

    Secrets đây, khá là thú vị khi thấy một hồ sơ về một dự án khác của Tiến sĩ Marlowe. Công trình của ông ấy thú vị hệt như quan điểm đạo đức mập mờ của chính nó vậy.

    Uhm, khái niệm về Tulpa thực sự là một thứ mà tôi có biết chút ít. Đây là lần đầu tiên mà tôi biết về chủ đề được nhắc đến trong hồ sơ từ trước, vì vậy hãy để tôi nói cho các bạn về những gì cá nhân tôi biết. Lần đầu tôi phát hiện ra thông tin về Tulpa là thông qua một creepypasta cũ trôi nổi trên mạng. Tò mò như mọi khi, tôi tìm kiếm sâu hơn và phát hiện ra rằng Tulpa là một khái niệm có thực. Đó là một phần quan trọng của Phật giáo, cũng như là một khái niệm cốt lõi đối với tôn giáo phương Tây. Mẹ tôi thậm chí còn là thành viên của một hội gọi là The Law of Attraction (Quy luật của sự thu hút), cho rằng nếu bạn tin rằng những điều tốt đẹp sẽ tới với bạn thì sau đó bạn sẽ thực sự thu hút những điều đó tới với mình. Bất kỳ những trao đổi thêm về những gì tôi biết và tin vào Tulpa có thể được thực hiện ở phần comment bên dưới.

    Tiếp theo là về phần Q&A sắp tới. Tattle hứa là các câu trả lời sẽ đi cùng với Hồ sơ số 10, vì vậy nếu bạn có câu hỏi nào, tôi sẽ gửi nó đi bây giờ. Tôi không biết Tattle định làm chuyện này thế nào, có lẽ anh ta sẽ gửi cho tôi một file doc đầy các câu trả lời hoặc chỉnh sửa Hồ sơ số 10 sau khi tôi post nó và thêm vào phần Q&A. Tôi không biết nữa.

    Câu hỏi của tôi cho Tattle là: Tại sao các hồ sơ lại được sắp xếp theo thứ tự đặc biệt này? Anh đã nhử chúng tôi bằng các câu chuyện về Trái Đất A, Hoffer, Jack, gợi ý về The Lightning Man ở nhiều chỗ, E-byss, vv.. Rất nhiều hồ sơ chưa được giải quyết, và trong khi nó rất là thú vị thì nó đồng thời cũng khiến người ta thấy vô cùng khó chịu. Liệu rằng còn có những hồ sơ khác tiếp tục câu chuyện của những người và các entity khác nhau đã từng xuất hiện trong các hồ sơ trước đó?

    Dù sao, tôi rất vui khi các bạn đều ủng hộ những hồ sơ này, tôi rùng mình khi nghĩ tới những gì Tattle có thể làm với tôi nếu anh ta nghĩ rằng tôi vô dụng. Tôi sẽ tiếp tục post các hồ sơ chừng nào mọi người còn muốn.

    - Secrets

    Edit: Có vẻ có một nơi nhỏ bé đáng yêu tại Reddit dành cho Tulpa ngay tại.. đây. Tuy nhiên, dường như nó chỉ quan tâm tới việc tạo ra sinh vật sống bằng cách sử dụng Tulpa. Để biết thêm thông tin chi tiết hơn về kiểu Tulpa mà Tổ chức 440 dường như nghiên cứu trong hồ sơ này, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu về Phật giáo Tây Tạng và những thứ tương tự. Uhm, chỉ cần tìm kiếm về Tulpa trên mạng, ngoại trừ các trang web creepypasta, là bạn sẽ biết thêm vài thông tin nhằm thảo mãn sự tò mò của mình.

    * * *
     
    Nganha93, AmiLee, -Jenny-1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...