Kiếp sau, kiếp trước Tác giả: Mạn Châu Sa Hoa Converter: Quả Quả Thể loại: Tình yêu Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm convert của Quả Quả GIỚI THIỆU: Nhân quả tự có luân hồi, trên đời ai cũng có kiếp trước và kiếp sau, sau khi chết linh hồn sẽ trở về Hoàng Tuyền, vô tội sẽ tiếp tục luân hồi chuyển kiếp, có tội sẽ không bao giờ được luân hồi. Và có những người yêu quá sâu đậm, chấp nhận đợi chờ ngàn năm ở cầu Nại Hà, ngàn năm sau mang theo ký ức quay về nhân gian, chỉ để gặp lại người ấy.. Bạn có tin vào tình duyên kiếp trước không? Lúc ngủ bạn có mơ không? Bạn có bao giờ mơ thấy một người như vậy, bạn không biết tên của anh ấy, không biết hình dáng của anh ấy, càng không biết anh ấy là ai, nhưng cảm giác ấy lại vô cùng quen thuộc, giống như đã quen từ rất lâu rất lâu? Liệu có bao giờ có một ngày, bạn và một người lạ gặp nhau, cảm giác thân thuộc đó liền trào dâng, bạn có dũng cảm nói với anh ấy, "Hình như, tôi đã gặp anh ở đâu rồi?"
Chương 1: Tình bạn trường tồn Bấm để xem "Tôi thích hoa Bỉ Ngạn, tôi thậm chí cảm thấy bản thân tôi chính là hoa Bỉ Ngạn." "Tại sao anh lại cho tôi cảm giác quen thuộc như vậy? Tại sao anh lại luôn phớt lờ tôi?" "Anh rốt cuộc, là ai vậy?" "An Hiểu Nhã, mình gọi cậu tám trăm lần rồi, cậu rốt cuộc ngẩn người cái gì vậy?" Bạn cùng bàn của An Tiểu Nhã là Tô Vũ Đồng nói lớn vào tai An Hiểu Nhã. An Hiểu Nhã bị dọa giật nảy mình, vội vàng xin lỗi Tô Vũ Đồng "Xin lỗi, mình không cố ý, cậu biết là mình là một người lúc nào cũng ngẩn người vậy mà, hihi, được rồi, gọi mình có chuyện gì vậy?" Tô Vũ Đồng, 17 tuổi, đại tiểu thư lớp mười một của học viện quý tộc, thiên kim của tập đoàn Tô thị, không chỉ có gia thế nổi bật, ngoại hình cũng thuộc hạng nhất nhì của học viện, nam sinh thích cô có thể xếp thành vòng tròn lớn xung quanh học viện. Bạn thân nhất của Tô Vũ Đồng là An Hiểu Nhã, 17 tuổi, An Hiểu Nhã chỉ là một cô gái ngoan ngoãn trong một gia đình bình thường, bởi vì thành tích vô cùng xuất sắc, lại có sự nâng đỡ của ba Tô nên đã thành công bước vào ngôi trường toàn là người có tiền này. Là do là bạn cùng bàn với Tô Vũ Đồng, thông qua Tô Vũ Đồng, ba Tô cũng quen biết được nha đầu đáng yêu này, hơn nữa ba Tô vô cùng yêu quý An Hiểu Nhã. An Hiểu Nhã không hề cảm thấy tự ti vì hoàn cảnh gia đình mà ngược lại cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi có thể học ở ngôi trường cao cấp này. Hơn nữa ngôi trường này, cô đã từng mơ thấy, trong giấc mơ, cô đã gặp được một người, nhưng cô không nhìn rõ được gương mặt của người đó, không chỉ mơ thấy một lần, cho nên An Hiểu Nhã nhất định phải đến ngôi trường này, mới có thể bước gần hơn một bước đến với đáp án của giấc mơ này. Tô Vũ Đồng từ một trang nào đó của quyển sáng lấy ra một tấm ảnh. "Cậu nghe gì chưa, học kỳ sau sẽ có 5 chàng soái ca chuyển đến, trong đó có nam thần Dịch Vũ Thần, chính là người này, đẹp trai không?" An Hiểu Nhã cẩn thận nhìn kỹ người trong bức ảnh, người này, cho cô một cảm giác kỳ lạ, cảm giác đó không cách nào hình dung được. "Cậu thích hoa Bỉ Ngạn?" Trong đầu của An Hiểu Nhã lại xuất hiện giọng nói của người trong giấc mơ. Tô Vũ Đồng nhìn vẻ si mê của An Hiểu Nhã, liền nhanh chóng cất bức ảnh đi "Cậu đừng thích cậu ấy đấy, cậu ấy là của tớ." Tô Vũ Đồng đã va phải tình yêu rồi, An Hiểu Nhã mỉm cười, còn tưởng rằng Tô đại tiểu thư sẽ không có người mà mình thích cơ, từ lúc quen biết cô ấy đến giờ, Tô Vũ Đồng đều luôn cao ngạo như vậy, quyền quý như vậy, lóa mắt như vậy, cũng có không ít phú gia công tử tỏ tình với cô ấy, cô ấy đều từ chối rồi, hơn nữa còn nói khiến cho đối phương không ngẩng đầu lên được, tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng Tô Vũ Đồng nói rằng như vậy họ mới hoàn toàn từ bỏ được. "Sắp thi rồi, qua học kỳ này rồi chỉ còn một học kỳ nữa thôi, thời gian trôi qua nhanh thật đó." An Hiểu Nhã tưởng rằng đến học viện này là có thể tìm được người cô ấy muốn tìm, có thể có được câu trả lời mà cô muốn, nhưng đã hai năm rồi, vẫn không thu được gì. " " Đúng rồi Hiểu Nhã, tối nay qua nhà mình đi, bạn của anh mình cũng đi nữa, sắp nghỉ hè rồi, trước khi nghỉ tụ tập một buổi, được không? " An Hiểu Nhã tuy rằng không muốn đi lắm, nhưng cũng không tiện từ chối Tô Vũ Đồng, nên đành miễn cưỡng đồng ý. Sau khi tan học " Hiểu Nhã, Vũ Đồng, bên này. " Vừa chào hỏi bọn họ là bạn của anh trai Tô Vũ Đồng, Khổng Hạo Nam. 18 tuổi, lớp 12. Khổng Hạo Nam cũng là một người giàu nhất nhì ở trường, nhưng con người anh ta không có chí tiến thủ lắm, thành tích cũng không quá cao. " Sao lại là anh ta đến đón mình vậy, anh mình dạo này bận cái gì vậy. Xem ra mình đành phải học lái xe vậy. Xe của anh ta lái nhanh như vậy, mình vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa. " Thực ra Tô Vũ Đồng và Khổng Hạo Nam qua hệ rất tốt, cũng vì quan hệ tốt, nên vừa gặp mặt mới nói như vậy, đây cũng là điều An Hiểu Nhã không khỏi ngưỡng mộ. " Thật ngưỡng mộ cậu đó, cậu muốn bao nhiêu tiền người nhà cậu liền cho cậu bấy nhiêu tiền, cậu xem cậu "bái kim" như vậy, bọn họ vẫn chiều chuộng cậu, nhà cậu có thể cho cậu, nếu tớ có một người ba như vậy thì tốt rồi. " An Hiểu Nhã không chỉ ghen tị với phạm vi của Tô Vũ Đồng. Cuộc sống của Tô Vũ Đồng cũng là mơ ước mà An Hiểu Nhã cầu cũng không cầu được. Tuy là đã hòa nhập vào phạm vi bạn bè của cô ấy, nhưng thế nào vẫn thấy có một rào cản nào đó. " Cậu mới "bái kim" ấy, "bái kim" không phải dùng như vậy đâu. " " Nhưng cậu thường mua những túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền, thậm chí mỗi một thành phố đi qua đều mua một căn biệt thự, không ở cũng không cho thuê, đây không phải "bái kim" sao? " An Hiểu Nhã và Tô Vũ Đồng quen biết gần năm năm rồi, ngay đầu năm vào lớp đã trở thành bạn tốt của nhau, An Hiểu Nhã từ nhỏ đã rất xuất sắc, thi được vào một trường trung học tương đối cao, tình cờ trở thành bạn cùng bàn của Tô Vũ Đồng. Tuy rằng hai cùng khác biệt, một người trên trời một người dưới đất nhưng lại có những chủ đề chung nói không bao giờ hết. " Xì, nếu mình mà biết lái xe, sớm đã mua chiếc xe ferrari mà mình thích rồi, đáng tiếc, mình không biết lái xe. Mình cũng thích Rolls Royce, Porsche và Maserati nữa. " " Cũng may là cậu không biết lái xe " An Hiển Nhã đã có thể tưởng tượng ra cảnh đó, nếu Tô Vũ Đồng biết lái xe, vậy mỗi ngày ra ngoài sẽ không phải là mặc bộ nào ra đường mà là lái chiếc xe nào ra đường." "Đi thôi, về nhà trước, cậu rảnh cũng dạy Khổng Hạo Nam làm bài tập không?" "Đó là bài tập lớp 12?" "Cậu đến cả đại học năm nhất còn biết cơ mà" "Vậy mình không rảnh" "Lý do này.. cho full điểm."
Chương 2: Khổng Hạo Nam tự luyến thái quá Bấm để xem "Tiểu Khổng, đợi một chút qua bên phố ăn vạt một lát đi. Em muốn đi mua ít đồ ăn vặt buổi tối." An Hiểu Nhã và Tô Vũ Đồng mỗi lần tan học đều đi mua rất nhiều đồ ăn vặt, hai người đều là những người sành ăn, tuy rằng cuộc sông cấp ba có hơi mệt một chút nhưng cuộc sống rất thoải mái, hai người cùng nhau đi học, cùng nhau đi về, cùng nhua dạo quanh các quán ăn, cùng nhau nằm nói chuyện linh tinh, hai người bọn họ đã cho nhau rất nhiều sự vui vẻ. "Này, Tô tiểu thư, anh lớn em em hẳn một tuổi đó, em gọi anh như vậy, thật sự xem anh là tài xế sao?" "Nếu không phải tài xế nhà em có việc xin nghỉ một tháng, em sẽ ngồi xe của anh chắc" Tô Vũ Đồng và Khổng Hạo Nam vừa gặp mặt là sẽ cãi nhau, An Hiểu Nhã đã nhìn chán mắt rồi. "Được rồi hai người, đến siêu thị rồi, đi thôi Vũ Đồng, đi mua sushi mà cậu thích ăn nhất nào" Ba người An Hiểu Nhã vừa bước vào cửa hàng, cửa hàng liền trở nên náo nhiệt, ngoài cửa tiệm đỗ một chiếc xe vài trăm tệ, trên xe lại là một soát ca đạt chuẩn 5S, trong cửa hàng lại có khá nhiều nữ sinh, lúc này đã ồn ào náo nhiệt hết lên rồi. "Haizz, bổn thiếu gia đi đến đau cũng nhận được sự yêu mến như vậy." "Tự luyến thái quá" "Này, Vũ Đồng, quả trứng này đáng yêu quá, mua cho tớ đi" "Được" "Xin chào, xin hỏi cô muốn chọn gì?" Nhân viên bán trứng là một mỹ nữ rất xinh xắn, giọng nói còn rất ngọt ngào. "Này, tiểu thư, bao nhiêu tuổi rồi?" Khổng Hạo Nam vừa nhìn thấy cô, bệnh cũ lại tái phát. "Cái này nhìn có vẻ không tồi" An Hiểu Nhã chỉ một chiếc bánh có hình con gấu trắng lớn nói, An Hiểu Nhã không có chút sức đề kháng nào với bánh ngọt cả. "Quý khách thật có mắt nhìn đó, món điểm tâm này là sản phẩm mới của chúng tôi, rất được ưa chuộng, cô có muốn lấy một chiếc không?" Nhân viên phục vụ đó trực tiếp bỏ qua Khổng Hạo Nam, Tô Vũ Đồng đứng phía sau thầm cười trộm. "Này, cô thật bất lịch sự đó, tôi đang hỏi cô mà" Khổng Hạo Nam rất tức giận, một người soái khí như anh lại bị một nha đầu làm rối lên, đối với một người trọng thể diện như Khỏng Hạo Nam, đây là một việc vô cùng mất mặt. "Thật ngại quá, anh xem anh không gọi món ăn, dẫu sao khách hàng cũng là thượng đế mà. Anh cứ đi hỏi ông chủ của chúng tôi, ông ấy cũng cảm thấy việc làm của tôi không có gì sai." Khổng Hạo Nam hiếm lắm mới gặp được người miễn nhiễm với ngoại hình của mình ngoài Tô Vũ Đồng và An Hiểu Nhã ra, nhưng không thể mất kiểm soát được, nên nói gì đó. "Không phải là mua đồ sao, mang đến cho tôi mười phần sản phẩm mới nhất ở đây." Khổng Hạo Nam không thích ăn đồ ngọt, nhưng Tô Vũ Đồng và An Hiểu Nhã hai người đó có mua nhiều hơn cũng ăn được hết thôi. "Xin hỏi hai vị mang về hay ăn ở đây?" "Mang về mang về, cô gái, add wechat đi, đồ tôi đã mua rồi, khách hàng là thượng đế." Nhân viên vừa rồi lấy điện thoại ra, add wechat của Khổng Hạo Nam. Khổng Hạo Nam đối với việc chinh phục mỹ nhân vô cùng có cảm giác thành tựu. "Được rồi, Hạo Nam ca, về muộn sẽ bị mắng đó" Khổng Hạo Nam tạm biệt mỹ nữ vừa rồi, vui vẻ lái xe rời đi. Chiêu này của cậu được đấy, Vương Giai Diêu, anh ta thực sự muốn add wechat của cậu rồi. " Vương Giai Diêu mỉm cười," Trên thế giới này, không có người đàn ông nào tôi không xử lí được, người có tiền như anh ta, càng muốn tiếp cận anh ta, anh ta càng đáng ghét, càng xa lánh và ghét bỏ anh ta, anh ta càng cảm thấy có hứng thú, đây là vấn đề chung của những người có tiền. " " Vậy tiếp đến, cậu sẽ làm gì? " " Đợi anh ta gửi tin nhắn cho tôi, anh ta không quan tâm, tôi cũng sẽ không tìm đến. " Vương Giai Diêu đặt điện thoại xuống, nhanh chóng quay về trạng thái làm việc, cô ấy không phải là học sinh trường quý tộc, cô ấy là người bình thường học ở một ngôi trường bình thường. Bởi vì có vẻ ngoài ưa nhìn, được nhiều người thích, nhưng cô cảm thấy những người đó chỉ là con cóc muốn ăn thịt thiên nga, chỉ cso những nam sinh của trường quý tộc, mới xứng với cô. Cô vô tình chú ý đến Khổng Hạo Nam, không chỉ có tiền, người cũng đẹp, mỹ nam tử như vậy mới là người cô nên yêu. " Sắp thi rồi Hạo Nam ca, nếu anh không thi được vào trường quý tộc của bọn em, sau này muốn gặp cũng khó rồi, muốn xem hai người cãi nhau phải hẹn trước mất " Học viện quý tộc và Đại học quý tộc là chung một học viện, diện tích trường trung học tương đối nhỏ, phía sau trường trung học là đại học, diện tích trường đại học lại vô cùng lớn. An Hiểu Nhã đi qua đó một lần liền bị lạc đường, An Hiểu Nhã cảm thấy trường trung học không có người mà cô cần tìm, có thể là trường đại học sẽ có chăng" "Không sao, cổ đông lớn nhất của trường học quý tộc là Tô thị, là anh em thân thiết với anh, vào đó học vài năm là chuyện của nhiều người, em yên tâm đi Tiểu Nhã." An Hiểu Nhã lắc đầu, những đứa trẻ như vậy nếu ở trong gia đình bình thường sớm đã hết cách rồi, có thể là đi công trường làm việc rồi, nhưng may là mệnh anh ta tốt, biết tát sinh. "Đúng rồi Hiểu Nhã, cậu vẫn chưa gặp anh mình đúng không, tuy là đều ở cùng học viện, nhưng anh mình không thường xuyên đến học viện, luôn bận việc của công ty, cho nên hai người tuy học cùng trường nhưng hai năm vẫn chưa gặp mặt lần nào." Thật ra ở học viện hai năm không gặp mặt là chuyện bình thường, nhưng An Hiểu Nhã và Tô Vũ Đồng quan hệ tốt như vậy, An Hiểu Nhã còn đến nhà Tô Hiểu Đồng chơi, Tô Hiểu Đồng sống chung với anh trai, vậy mà một lần cũng chưa gặp mặt, đúng là hiếm có. "Cậu thân thiện hòa thuận như vậy, anh cậu chắc cũng không đến nỗi tệ." Tô Vũ Đồng cười gượng, không biết nên nói thế nào "Nghĩ gì vậy chứ, Tô Vũ Dương là người cực khó nói chuyện, giống như ông già năm sáu chục tuổi vậy, em nói gì cậu ấy đều không để tâm, có vẻ không thích emcho lắm. Tiểu Nhã, emphải cẩn thận đó."
Chương 3: Tô Vũ Dương - tổng tài bá đạo Bấm để xem "Anh có thể đừng dọa người được không, anh trai em chỉ là không biết cách làm sao biểu đạt thôi, làm gì khoa trương như anh nói đâu chứ." Tô Vũ Dương, 18 tuổi, học lớp 12, một học kỳ đến học viện không quá ba lần, nhưng điểm số bao giờ cũng đúnge đầu lớp, Tô thị vì muốn bồi dưỡng Vũ Dương nên đã giao công việc của công ty cho anh quản lí, Tô chủ tịch và Tô phu nhân đã hưởng thụ không gian lãng mạn của hai người, đi du lịch các nước trên thế giới, một chút cũng không hề lo lắng con trai có mệt chết hay không. Rất nhanh đã đến nhà của Tô Vũ Đồng, phòng khách có đủ các loại đồ ăn đồ chơi "Về rồi sao? Mau đi thay quần áo đi, làm bẩn rồi ngày mai không có gì mặc đâu." Người vừa nói là bạn thân thứ hai của Tô Vũ Dương, Dịch Thần. 18 tuổi, luôn ở nước ngoài, mới về nước không lâu. "Hiểu Nhã, đây là Dịch Thần, bạn thân của anh trai mình. Dịch Thần ca, đây là bạn thân em, An Hiểu Nhã." "Xin chào em, Hiểu Nhã, không cần khách sao với anh đâu, anh rất hòa đồng, không biết em thích ăn gì, dù sao anh cũng mua hết các loại ở siêu thị rồi." Dịch Thần cũng là một mỹ nam hiến gặp, không giống với vẻ đẹp của Khổng Hạo Nam, Dịch Thần có gương mặt cổ trang, nếu không phỉa trong lòng An Hiểu Nhã đã có người rồi, có lẽ sẽ không thể cưỡng lại vẻ đẹp của anh ấy. "Dịch Thần, sầu riêng tôi dặn cậu mua đâu?" Khổng Hạo Nam tìm một vòng mà vẫn không thấy sầu riêng mà anh đã dặn Dịch Thần mua. "Cái đó à, Tô Vũ Dương nói, em gái cậu ấy không thích hương vị của nó, cho nên bảo tôi không mua rồi." "Lại là Tô Vũ Dương." An Hiểu Nhã đi theo Tô Vũ Đồng vào phòng, cô không phải là lần đâu đến phòng của Tô Vũ Đồng, nhưng mỗi lần đến đây, đều không kìm được lòng ngưỡng mộ. Phòng của Tô Vũ Đồng theo tông chủ đạo là màu hồng, trần nhà bằng thủy tinh vô cùng bắt mắt, chiếc giường công chúa rất lớn và mềm mại, trên giường có một dãy búp bê, ban công có một ít hoa và một chiếc ghế võng. Toàn bộ căn phòng đều là đồ cao cấp, căn bản đều là màu hồng, giường màu hồng, tủ màu hồng, bàn máy tính màu hồng, máy tính màu hồng, tủ kính màu hống, rèm cửa màu hồng, dôi dép màu hồng, con gấu cũng màu hồng.. Bàn trang điểm chứa đầy mỹ phẩm quý giá, bên cạnh có một cánh cửa, mở cửa ra, bên trong còn có một không gian rất rộng khác, trên người toàn là quần áo, giày dép túi xách đều là hàng hiệu, một cái cũng phải bằng tiền lương của một gia đình bình thường trong vài năm. Sau khi thay quần áo, Khổng Hạo Nam kéo Dịch Thần phải đi mua sầu riêng với mình, Tô Vũ Đồng chỉ đành đi theo bọn họ, cô ấy quả thực không hề thích mùi của món sầu riêng này. An Hiểu Nhã không muốn đi ra ngoài, ở phòng khách xem phim, ăn snack. Khi đang chuẩn bị ăn thì ngoài cửa có một người dì bước vào. "Đói chưa nào, có cần dì làm chút đồ ăn cho cháu không? Giờ ăn tối của các cháu vẫn còn sớm lắm, Tô thiếu gia hôm nay có lẽ hơi bận việc công ty." Đây là bảo mẫu Tô gia mời đến, dì Trương. "Dì Trương, không cần làm đồ ăn cho cháu đâu, cháu không đói, cháu chỉ muốn ăn chút đồ ăn vặt, xem ti vi mà không ăn gì cứ cảm thấy có gì đó thiếu thiếu thôi mà." "Trong tủ lạnh còn có nhiều đồ ăn nữa đấy, dì đưa cháu đi lấy." An Hiểu Nhã gật gật đầu, đi theo dì Trương đến trước cửa tủ lạnh, cánh cửa tủ lạnh mở ra. "Cháu tự xem xem thích ăn gì, dì làm cho cháu, đợi một lát nữa Vũ Đồng về, dì sẽ làm cho các cháu những món ăn ngon." Dì Trương rất yêu quý Vũ Đồng, cũng là chứng kiến Vũ Đồng trưởng thành, dì ấy đối với bạn bè của Vũ Đồng cũng vô cùng yên tâm. An Hiểu Nhã nhìn vào tủ lạnh, kinh ngạc không nói lên lời, trong tủ lạnh có vô vàn các loại đồ ăn, có các loại hoa quả, nước ngọt và các loại kem, còn có các loại mà An Hiểu Nhã chưa từng ăn qua, An Hiểu Nhã coi như là được mở rộng tầm mắt. "Dì Trương hôm qua đặc biệt đi mua đo, muốn ăn thì ăn đừng khách sáo." An Hiểu Nhã giật nảy mình, cứ nghĩ trong nhà chỉ có dì Trương thôi, đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến giọng nói của một nam nhân. An hiểu Nhã suýt chút nữa bị dọa mất hồn. "Anh.. anh là?" "À, đúng rồi, hai người chưa gặp nhau bao giờ, đây là Tô thiếu gia, Tô Vũ Dương." An Hiểu Nhã vuốt vuốt ngực, Tô Vũ Dương điềm tĩnh ngồi trên sô pha, làm ra vẻ như không nhìn thấy An Hiểu Nhã, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy An Hiểu Nhã, lần đầu cảm thấy không có gì tốt. An Hiểu Nhã biết rằng Tô Vũ Đồng có một người anh trai, không ngờ cũng là một mỹ nam. "Chào anh, em là An Hiểu Nhã, là bạn của Tô Vũ Đồng." "Tôi biết." An Hiểu Nhã nhất thời không biết nói gì, dì Trương cũng đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối rồi, cả phòng khách tràn chỉ toàn hai chữ khó xử. Tô Vũ Dương vẫn điềm tĩnh ngồi trên sô pha uống cà phê, trong tay cầm một chiếc điện thoại và một quyển sổ. "Cái này cho em." An Hiểu Nhã nhận lấy tờ cổ phiếu ghi năm mươi vạn, cô nhất thời không biết phải làm sao "Không cần biết anh nói gì, dù sao em cũng không cần." An Hiểu Nhã trả lại cho anh tờ cổ phiếu đó. Tô Vũ Dương nghiêm túc nhìn An Hiểu Nhã, anh biết em gái mình có một cô bạn thân, nhưng anh chưa bao giờ nhìn kỹ cô gái này, anh luôn cho rằng người con gái này chỉ vì tiền của em gái anh, nhưng cô ấy lại từ chối số tiền này, Tô Vũ Dương trong lòng có chút rung động, nhưng có lẽ chỉ là giả vờ, Tô Vũ Dương vẫn cảm thấy không ổn. "Em biết rằng Vũ Đồng không có bạn nào cả. Em là người bạn tốt duy nhất của em ấy. Em ấy rất quý trọng em. Tôi biết em quan tâm đến em ấy rất nhiều. Tôi hy vọng em sẽ quan tâm đến em ấy như thế này mãi mãi. Nếu một ngày nào đó, em làm điều gì khiến em gái tôi buồn, số tiền này là để mua mệnh của em đấy, nhận lấy đi." An Hiểu Nhã có chút tức giận, không thể ngờ được cùng một ba mẹ sinh ra mà tính cách lại khác biệt đến như vậy. "Nếu như có ngày đó, em sẽ tự giết chết em, không cần anh phải động tay."
Chương 4: Thời gian ăn tối Bấm để xem "Được rồi, trước tiên, tôi vẫn là hoan nghênh em đến nhà, cũng vui vẻ kết bạn với em." Tô Vũ Dương cuối cùng cũng cười rồi, nhưng cũng chỉ vậy thôi, cũng xem như An Hiểu Nhã muốn làm bạn với anh ta vậy. "Thứ lỗi, Vũ Đồng là em gái của tôi, lúc nhỏ tôi không thể ở cạnh để chăm sóc tốt cho em ấy, cho nên khi có người bắt nạt tôi không ở bên cạnh bảo vệ am ấy, xong khi xong việc, lúc em ấy nhìn thấy tôi, liền nói hận người anh trai này. Lúc đó, tôi không bao giờ cho phép ai bắt nạt em ấy, có phải tôi rất thất bại không?" An Hiểu Nhã không hề biết hóa ra lúc nhỏ Vũ Đồng đã trải qua những chuyện như thế này, trước giờ cô ấy không hề nhắc đến quá khứ của mình, có thể là không bao giờ muốn nghĩ lại. "Tuy là em không biết hai người đã trải qua những gì, nhưng mà em dám khẳng định, Vũ Đồng trước giờ chưa từng ghét anh." Chưa được bao lâu, Vũ Đồng và hai người kia đã về, Khổng Hạo Nam cầm một về một quả sầu riêng, vui vẻ chạy vào nhà. "Khổng Hạo Nam, tôi nói cậu rồi mà, vứt nó đi cho tôi." "Aiya, đừng nhỏ nhen như vậy mà, Đồng Đồng đồng ý cho tôi mua rồi." Tô Vũ Dương nhìn Vũ Đồng, Vũ Đồng miễn cưỡng gật gật đầu. "Nhưng mà bây giờ anh ăn cho em, em và Tiểu Nhã lên phòng chơi, nếu như cơm đã làm xong, bọn em xuống mà vẫn còn mùi này, anh xong đời rồi đó." Vũ Đồng nhìn Hạo Nam đe dọa, sau đó kéo An Hiểu Nhã về phòng. "Sao rồi? Làm quen với anh trai mình chưa?" Tô Vũ Đồng biết tính cách của anh trai mình, cũng biết tính cách của An Hiểu Nhã, hai người không qua vui vẻ cũng là điều đương nhiê, nhưng chắc chắn không kéo dài mãi như vậy được. "Cũng được, anh ấy bảo mình không được bắt nạt cậu, Vũ Đồng, tại ao anh cậu nói cậu rất ghét anh ấy?" Vũ Đồng có chút trầm mặc, nhưng cuối cùng cũng mở lời "Từ nhỏ ba mẹ luôn dành tình yêu thương nhiều hơn cho anh trai mình, nhưng mình không phải vì vậy mà ghét anh ấy, bởi anh ấy luôn đối xử rất tốt với mình, có gì ngon, có gì vui là lại nghĩ đến mình. Những ba mẹ dường như chỉ có con trai, không có con gái vậy, anh trai có thể học ở trường học tốt nhất, mình chỉ có thể học ở trường học bình thường. Anh trai mình ngày ngày đều có bảo vệ, mình lại chỉ có thể bị bắt nạt, thậm chí bọn họ biết mình bị bắt nạt, cũng không quan tâm, không để ý, anh trai mình chỉ là không để ý mà ngã một cái, đã lo lắng chết đi được, đấy là gia đình mình, là ba mẹ của mình." An Hiểu Nhã có chút hiểu được tâm trạng của Tô Vũ Đồng, tuy rằng từ ngày bé An Hiểu Đồng được lớn lên trong sự yêu thương ấm áp của ba mẹ, cũng vì thế mà hiểu được không có được tình yêu của ba mẹ là một việc đau lòng biết bao nhiêu. An Hiểu Nhã ôm lấy Tô Vũ Đồng, không biết nên nói gì an ủi cô ấy, chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy vậy. "Được rồi, đều là chuyện quá khứ rồi, cậu nhìn xem, cái này là vòng tay tình bạn năm ngoái mình đặt đó, mỗi bên đều có một cái nút, bên trái là để chia sẻ vị trí của chúng ta, kết nối được với điện thoại, bên phải thể hiện được cảm xúc của cậu, cậu chỉ ấn một cái là mình biết được cảm xúc của cậu, vòng tay của mình sẽ dựa trên cảm xúc của cậu để thông báo." An Hiểu Nhã đeo lên một chiếc vòng tay, ấn nút bên phải, vòng tay của Vũ Đồng laajo tức phát ra ánh sáng, số lần hơi nhanh một chút. "Thần kỳ vậy sao, thế này là thể hiện cho cái gì vậy?" "Này là cậu đang rất vui, nhịp tim của cậu tăng lên, chúng ta dùng quen rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi, cái này không cần tránh lửa tránh nước, luôn đeo nó nhé, đừng tháo ra.." An Hiểu Nhã mới là không nỡ tháo ra, cái này trông rất đắt, hơn nữa còn rất đẹp, món quà như vậy cô thật sự rất thích, nghĩ lại bản thân không làm được gì, trong lòng có chút áy náy, nhưng cũng biết áy náy vậy thôi.. Thời gian trôi qua rất nhanh, giờ ăn tối cũng đã đến. "Các quý cô, cơm di Trương nấu xong rồi này, còn không xuống ăn hả?" Tô Vũ Đồng và An Hiểu Nhã kéo tay nhau xuống, trong mắt Tô Vũ Dương, An Hiểu Nhã cũng giống như em gái mình vậy, anh sẽ dần dần thích cô gái này thôi, trong nhà có cô gái này cũng không quá buồn chán. "Hey, hai vị muội muội, lại gặp nhau rồi." Khổng Hạo Nam sớm đã ngồi vào bàn ăn rồi, Dịch Thần đang ở tủ lạnh lục lọi gì đó, Tô Vũ Dương ngồi ở bàn ăn đợi hai người xuống ăn, dì Trương thì đã rời đi lúc nào rồi. "Này, Hạo Nam, anh không có chút lịch sự nào sao, con gái bọn em còn chưa xuống đến nơi, anh chưa từng được ăn cơm sao hả" Tô Vũ Dương lắc lắc đầu, biểu thị lại bắt đầu rồi, em gái anh bình thường yên tĩnh là vậy nhưng kho gặp Khổng Hạo Nam lại giống như núi lửa phun trào, cũng không biết từ bao giờ lại như vậy nữa. "Được rồi được rồi mà" An Hiểu Nhã đã thấy đói rồi, chỉ muốn ngồi xuống ăn bữa cơm ngon lành. "Tôi nhớ ra hôm nay gặp mỹ nữ đó, tôi thấy không tệ đó." Khổng Hạo Nam hớn ha hớn hở cứ tưởng rằng mình nhặt được kho báo, cảm thấy không nhận được tin nhắn nào của cô còn cảm thấy hơi hụt hẫng "Không phải chứ? Nữ nhân viên đó? Em cảm thấy cô ta khá thủ đoạn, trái tim không thuần khiết, hai người ở bên nhau, nhất định là anh sẽ chịu khổ." An Hiểu Nahx chỉ mới nhìn cô ta một lần, nhưng tính cách và bản chất đều viết rõ lên trên mặt, nhìn có vẻ bình thường nhưng An Hiểu Nahx lại cảm thấy có chút không đúng.
Chương 5: Dịch Vũ Thần Bấm để xem "Tiểu cô nương như em thì biết cái gì, yêu bao giờ?" An Hiểu Nhã trợn tròn mắt nhìn Khổng Hạo Nam, cũng không muốn quản chuyện yêu đương tầm thường của bọn họ "Em nói anh nghe, Tiểu Nhã nhìn người rất chuẩn đó, em cược một trăm tệ, người phụ nữ đó không có gì tốt đẹp." Tô Vũ Đồng cũng không thích người phụ nữ đó, chẳng có lý do gì đặc biệt, An Hiểu Nhã không thích, cho nên cô cũng không thích, hơn nữa An Hiểu Nhã nhìn người trước giờ chưa hề sai. "Anh cũng cược một trăm, người mà Hạo Nam công tử của chúng ta thích, nhất định không phỉa là kiểu người gì tốt đẹp." Dịch Thần cũng tham gia vào ván cược này, khẽ đánh vào tay Tô Vũ Dương một cái Đây là buổi tối mà An Hiểu Nhã mong muốn, nam sinh thì ồn ồn ào ào, nữ sinh thì cười lớn haha, không khí này, mang lại cho cô cảm giác an toàn, cô thích không khí như thế này. Không biết là chơi được bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, hiện tại đã rất muộn rồi, ai lại đến nhà Tô Vũ Đồng "Để em đi mở." Lời nói của Tô Vũ Đồng khiến An Hiểu Nhã phải kéo cô lại, cô cẩn thận nhìn kỹ gương mặt này, nhưng không thể nào nhận ra được đây là ai. "Xin chào, mời vào." "Ya, khách quý khách quý, Dịch ca ca trở về khi nào vậy?" Đây là người khiến Tô Vũ Đồng hao tâm tổn trsi, nam thần duy nhất trong lòng Tô Vũ Đồng. Dịch Vũ Thần, anh trai của Dịch Thần, 18 tuổi, Chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty nổi tiếng thế giới. Cha mẹ của Tô Vũ Dương và Dịch Vũ Thần là bạn bè, quan hệ của hai gia đình vô cùng tốt, nhưng Dịch Vũ Thần suốt ngày chạy đi chạy về trong và ngoài nước nên rât ít khi tụ tập với mọi người. "Dịch ca ca, nghe nói anh sẽ chuyển từ Anh về đây học đúng không? Vậy quá tốt rồi, đến lớp em đi, em đã tìm cho anh một vị trí tốt nhất rồi." Tô Vũ Đồng giống như muốn có bao nhiêu hạnh phúc liền có bấy nhiêu hạnh phúc ngay lúc này, từ nhỏ đã thích Dịch Vũ Thần nhưng cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít. "Em là heo sao Vũ Đồng? Dịch Vũ Thần của em, là Dịch ca ca của em, anh ấy chuyển về cũng là học đại học, liên gì đến trường trung học của em?" Đột nhiên, một tia sét ngang trời xanh, Tô Vũ Đồng không chỉ cực kỳ thất vọng, còn vô cùng khó xử, rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hề nghĩ đến tuổi của anh ấy. "Vũ Đồng, anh có đồ cho em này, của ba mẹ em đấy." Dịch Vũ Thần nhận được tin nhắn của ba mẹ Tô Vũ Đồng, nhờ anh đi thăm Tô Vũ Đồng, tiện mang chút quà cho cô bé, cho nên Dịch Vũ Thần vừa về đã đến nhà Tô Vũ Dương, không ngờ rằng vừa đến đã gặp được người con gái khiến tim anh đập không ngừng, Dịch Vũ Thần lần đầu tiên gặp một người cho anh cảm giác này, anh không biết bản thân mình làm sao nữa, tại sao tim lại đập nhanh như vậy, tại sao lại có loại cảm giác, loại cảm giác quen thuộc khiến anh muốn chạy đến ôm chặt cô vào lòng. "Những thứ này đều là ba mẹ em nhờ anh mang đến sao? Cũng thật là có lòng quá, thay em nói với họ: Quà, em không thích cái nào hết, đừng lấy những cái này ra làm quà lấy lệ." "Đừng như vậy Vũ Đồng." Tô Vũ Dương biết rằng, là ba mẹ nợ cô ấy, nhưng ba mẹ đã biết lỗi của mình rồi. "Đúng vậy Đồng Đồng, em không cần vậy cho anh đi, đúng lúc anh không biết nên tặng gì cho cô gái vừa rồi. Khổng Hạo Nam nhìn đống quà, vừa định nói gì với Dịch Vũ Thần, nhưng lại thấy Dịch Vũ Thần luôn nhìn An Hiểu Nhã. Dựa theo hiểu biết của cậu, Dịch Vũ Thần có người mình thích rồi? " Tổng giám đốc Dịch, cậu cũng thật không đủ ý gì cả, về cũng không báo trước một tiếng. " " Tôi cũng mới về thôi. " " Dịch ca ca, lần này trở về, anh sẽ ở lại bao nhiêu ngày? " Mỗi lần Dịch Vũ Thần trở về đều chỉ ở lại có vài ngày, không có thời gian nói chuyện. " Lần này trở về phải ở lại một năm, Vũ Thần cứ ở nhà em ăn nhờ uống nhờ như vậy thực sự ngại quá, lần này anh và anh trai em hợp tác. Được rồi, anh đưa Vũ Thần về nhé, mọi người tiếp tục đi. " Tô Vũ Dương tiễn Dịch Vũ Thần ra ngoài, không ai giữ cậu ấy ở lại vì mọi người biết giữ cũng không giữ được. " Vũ Đồng, cậu thật sự thích Dịch Vũ Thần? " Bị An Hiểu Nhã hỏi như vậy, Tô Vũ Đồng có chút ngại ngùng, đỏ mặt. " Khi còn học mẫu giáo, mình không thích nói nhiều, không có nhiều bạn bè, thậm chí còn bị mọi người bắt nạt, không ai bảo vệ mình. Là Dịch ca ca, là anh ấy đã không kể bất cứ lúc nào cũng bên mình, đứng về phía mình. Lúc đi học cấp một, lúc đó vì đi về nhà một mình nên mình bị kẻ xấu bám theo, mình đã vô cùng sợ hãi, mình bỏ chạy và bị ngã, chân còn chảy máu. Dịch ca ca đã dọa cho kẻ xấu đã bỏ đi và cõng mình về. Lúc đó, mình đã thích anh ấy rồi, mình thề rằng nhất định phải gả cho anh ấy, sau này Dịch ca ca cùng bố mẹ chuyển đến Anh quốc và đã nhiều năm không quay lại, em nhớ anh ấy rất nhiều. Mãi đến năm cấp hai, thỉnh thoảng anh ấy mới về một lần, mỗi lần về vài ngày rồi lại rời đi. Cũng không biết là trưởng thành rồi hay vì lý do gì, mình luôn cảm thấy Dịch ca ca đã thay đổi rất nhiều, anh ấy trở nên lạnh lùng hơn, và ít nói hơn, nhưng mình vẫn thích anh ấy, điều này mãi mãi sẽ không thay đổi." An Hiểu Nhã nghe những lời nói của Tô Vũ Đồng, trong lòng liền có một loại cảm giác không thể lý giải được, An Hiểu Nhã lúc đó nhất thời không biết nói sao. Cho đến mãi sau này cô mới biết, đây gọi là Ghen.
Chương 6: Lần chạm mặt đầu tiên Bấm để xem "Tiểu Nhã, cậu rất biết nhìn cảm xúc của người khác, cậu cảm thấy mình và Dịch ca ca có thể ở bên nhau hay không?" Tô Vũ Đồng hai mắt chỉ có Dịch Vũ Thần, nếu như An Hiểu Nhã nói bọn họ không có khả năng đó, sẽ khiến Tô Vũ Đồng đau lòng, nhưng hai người học quả thực không hợp nhau, có bên nhau cũng không được lâu, An Hiểu Nhã nghĩ một chút nói "Mình cảm thấy, chỉ cần cậu nỗ lực theo đuổi, dám yêu, cho dù về sau không thể bên nhau, ít nhất cũng không nuối tiếc. Sau này nhắc lại chuyện này, có thể mạnh mẽ nói ra, khiến người khác ngưỡng mộ dũng khí của cậu." Tô Vũ Đồng bị An Hiểu Nhã làm cho cảm động, bất luận làm gì, An Hiểu Nhã cũng đứng về phía cô, Tô Vũ Đồng cũng hiểu ý của An Hiểu Nhã, quen biết lâu như vậy rồi, chút chuyện này sao có thể không hiểu được chứ. Ý của Tiểu Nhã chẳng qua chỉ là không có khả năng đó, nhưng lại không nỡ nói ra trực tiếp, chỉ đành nói như vậy. "Đúng rồi Vũ Đồng, sao mình cảm thấy Dịch Vũ Thần và Dịch Thần không giống nhau chút nào vậy, mặc dù đều rất đẹp trai. Đương nhiên là Dịch Vũ Thần của cậu đẹp hơn rồi. An Hiểu Nhã cảm thấy bọn họ không chỉ ngoại hình khác nhau, tính cách cũng rất khác biệt, có lẽ là giống anh em Vũ Đồng, tính cách Vũ Đồng và Vũ Dương quả thực rất khác nhau như lửa với nước nhưng dù sao vừa nhìn đã biết bọn họ là anh em. " Bởi vì ba mẹ của Dịch ca ca đã nhận một đứa trẻ khi anh ấy còn nhỏ, đứa trẻ đó đã bị ba mẹ bỏ rơi. Khi mẹ của Dịch ca ca đi ra ngoài, bà đã nhìn thấy một đứa bé ở cửa. Có lẽ bởi vì thấy Dịch gia có tiền, dù có nuôi thêm một đứa bé cũng không có gì áp lực. Đứa bé là Dịch Thần, họ không phải anh em, nhưng quan hệ của họ luôn rất tốt, không khác gì anh em ruột cả. Cái tên Dịch Thần là do mẹ của Dịch ca ca đặt cho. Bởi vì Dịch Thần là do mẹ của Dịch ca ca gặp được vào một buổi sáng sớm, cũng là hy vọng Dịch Thần có thể giống như ánh mặt trời buổi sáng, tràn đầy sức sống. Tô Vũ Đồng biết rằng An Hiểu Nhã biết cách nhìn người, chút điểm này có thể nhận ra được, đổi lại là người bình thường làm sao có thể nhận ra chuyện này, cho nên Tô Vũ Đồng càng cảm thấy bản thân không xứng với Dịch Vũ Thần. Suy cho cùng Dịch Vũ Thần bây giờ là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty, là chức vị cao biết bao nhiêu, anh ấy mới 18 tuổi, rốt cuộc là làm băng cách nào vậy? "Mình ăn no lắm rồi, vẫn còn sơm, chúng ta đi tản bộ không?" An Hiểu Nhã thực ra đang nghĩ đến Dịch Vũ Thần, Dịch Vũ Thần khiến cho cô có cảm giác rất giống với cảm giác trong giấc mơ. Nhà của Tô Vũ Đồng là một căn biệt thự, xung quanh đây cũng toàn là biệt thự, nhà của Khổng Hạo Nam và Dịch Vũ Thần cũng gần đây. "Tiểu Nhã, trời tối lắm, chúng ta về đi." Tiểu Nhã vẫn là không muốn về, dù là trời cũng đã tối nhưng ở đây chỗ nào cũng đều khá sáng, không chỉ có đèn đường mà khắp nơi còn có đèn màu trang trí, một chút cũng không cảm thấy sợ. "Hay là cậu về trước đi, mình đợi lát nữa về." "Ừm.." Tô Vũ Đồng rời đi, An Hiểu Nhã liền ngồi xuống ghế đá suy nghĩ, cây cối trong công viên đều phát sáng, những chiếc ghế đầy đèn màu trông rất mơ mộng. Không biết từ đâu xuất hiện một con chó lao vào phía An Hiểu Nhã, An Hiểu Nhã bỏ chạy trong tiềm thức, con chó cũng vô thức đuổi theo An Hiểu Nhã. Bước đến đoạn cầu thang, An Hiểu Nhã lo lắng mà ngã xuống đất, tay cũng bị trầy xước rồi. "A~mày đừng qua đây." "Đừng sợ, nó là chó của tôi, nó thích em nên mới chạy đến, không phải muốn cắn em đâu, em quá kích động rồi." An Hiểu Nhã nhìn con chó, hình như quả thực không hề có ác ý, cẩn thật từng li từng tí xoa xoa trán con chó, con chó nhào đến liếm mặt An Hiểu Nhã. "Chó ngoan, đừng nghịch nữa, tay còn đau lắm này." An Hiểu Nhã bắt đầu cảm thấy thích chú chó này rồi, đột nhiên có tia sét lóe lên, An Hiểu Nhã giật mình sợ hãi che hai tai lại. Dịch Vũ Thần lắc đầu, chưa nhìn thấy một ai nhát gan như vậy, nhưng lại cảm thấy An Hiểu Nhã làm như vậy không có gì là lạ, giống như thể biết được rằng cô sợ sấm sét. "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, tôi đỡ em dậy." An Hiểu Nhã nhìn Dịch Vũ Thần, đặt tay lên tay Dịch Vũ Thần, hai người lúc cầm tay nhau đột nhiên cả hai đều thấy chóng mặt, trong đầu hai người đều xuất hiện một bông hoa Bỉ Ngạn, cả hai đều không biết, cứ nghĩ rằng chỉ bản thân mình bị như vậy, đương nhiên không ai nhắc đến chuyện này. Đây chính là lúc bánh xe vận mệnh bắt đầu. Cũng là An Hiểu Nhã cảm thấy, đây chính là cảm giác trong giấc mơ, hình như bản thân cô đang nằm mơ, hình như cứ mãi như vậy không thể tỉnh lại được, nhưng chú cho không ngừng nghịch ngợm dưới chân An Hiểu Nhã, cũng nhắc nhở An Hiểu Nhã rằng đây không phải mơ, đây là sự thực. "Sắp mưa rồi, mau đi thôi." An Hiểu Nhã vẫn chưa trả lời, Dịch Vũ Thần đã rời đi trước rồi, An Hiểu Nhã nhìn theo bóng lưng của Dịch Vũ Thần, càng dám khẳng định, anh chính là người trong giấc mơ, anh là người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô trong vài năm qua, cô không muốn anh rời đi nữa, cô dã tìm được đáp án, tìm thấy người ấy rồi. Khi đang định gọi Dịch Vũ Thần lại, đột nhiên xuất hiện một tia sét trắng, An Hiểu Nhã ngất đi. "Con đã biết quá sớm rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ dậy rồi, lại là một ngày mới."
Chương 7: Cậu đã nghe về chuyện của Mạnh Bà chưa? Bấm để xem Ngày thứ hai, lúc An Hiểu Nhã là cô đã ở nhà của Tô Vũ Đồng. "Hiểu Nhã, cậu về sao cũng không nói một tiếng vậy?" An Hiểu Nhã cũng không hiểu, cô trở về lúc nào? Tại sao lại không có chút ấn tượng gì, nghĩ nửa ngày cũng không ra cô trở về nhà lúc nào nữa. An Hiểu Nhã biết rằng cô có chứng hay quên, nhưng cũng không thể nào quên một cách vô lý như vậy. Hơn nữa, vô lý nhất chính là An Hiểu Nhã nghi ngờ bản thân mơ thấy Dịch Vũ Thần, kiểu chuyện này nhất định phải dừng lại, dù sao đó cũng là người Tô Vũ Đồng thích, là bạn thân của cô, cô làm sao có thể cướp người mà Tô Vũ Đồng thích, thế giới lớn như vậy, tuyệt đối không thể nào phát sinh ra chuyện này, nhất định là không thể, nhát định là mơ nhầm rồi. "Cậu ngẩn người cái gì vậy? Nhanh lên nào, sắp muộn rồi đấy." An Hiểu Nhã vội vội vàng vàng dậy đánh răng rửa mặt, tiết học hôm nay rất quan trọng, đều là nội dung sẽ thi, sắp học xong lớp 11 rồi, chỉ còn vài ngày cuối, nhất định không được đến muộn. Buổi tối về nhà, An Hiểu Nhã và Tô Vũ Đồng cùng ngủ với nhau "Tiểu Nhã, mình luôn biết rằng cậu có người trong lòng, cậu có thể nói với mình không? Trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc đến." An Hiểu Nhã không biết nên nói thế nào, cũng không biết có phải là thích hay không, thích một người không tồn tại, có bình thường không? "Anh ấy à, nói thế nào nhỉ? Mình không biết tên của anh ấy, không biết trông như thế nào, càng không biết anh ấy là ai, nhưng luôn cảm thấy đã gặp anh ấy ở đâu rồi. Từ nhỏ đến lớn, mình đều mơ thấy anh ấy, những nơi khác nhau trong đời thực, mình đều có thể mơ thấy anh ấy, lần nào mình cũng nỗ lực muốn nhìn cho rõ mặt anh ấy, nhưng thế nào cũng không thế. Có một lần, mình đã nhớ được tên của anh ấy, nhưng khi tỉnh dậy lại quên mất. Nhưng mình vẫn nhớ được có ba chữ, anh ấy cao hơn mình, là một người vô cùng đẹp trai, tuy rằng mình không nhìn thấy mặt nhưng có thể cảm nhận được, mình có thể thấy anh ấy đối với mình rất tốt, rất dịu dàng ấm áp." Tô Vũ Đồng vô cùng chăm chú lắng nghe, tuy rằng cô ấy cảm thấy giấc mơ có chút hoang đường, nhưng cô ấy cũng cảm thấy mỗi lần mơ đều là mơ cùng một người, luôn có chút gì đó đáng để suy nghĩ, có thể trên thế giới này cũng có những duyên phận đặc biệt, giống như kiểu kiếp trước trước sau. "Cậu đã nghe nói về một truyền thuyết chưa? Về Mạnh Bà?" Truyền thuyết? Tô Vũ Đồng khó tin nhất là những thứ này, lắc lắc đầu. "Tương truyền, có một con sông tên là Vong Xuyên, trên sông có một chiếc cầu tên là cầu Nại Hà, đối diện cây cầu có một mái đình, gọi là Mạnh Bà Đình, trong Mạnh Bà Đình, có một bà lão tên là Mạnh Bà, Mạnh Bà nấu một loại canh, gọi là canh Mạnh Bà, uống một ngụm canh là có thể quên hết tất cả ký ức của kiếp này, của thế giới này, nhưng nếu như không uống canh Mạnh Bà thì sẽ phải nhảy vào sông Vong Xuyên, chờ đợi nghìn năm, nghìn năm sau sẽ được đầu thai cùng với những ký ức mơ hồ. Bên cạnh dòng sông ấy có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn, người nhảy xuống sông Vong Xuyên phải chờ đợi ngàn năm mới có thể đầu thai. Trong nghìn năm ấy chỉ có những người lần lần lượt lượt đi đầu thai và loại hoa không thấy lá, thấy lá không thấy hoa. Sau một thời gian dài, ký ức sẽ dần mơ hồ, đầu thai với ký ức mơ hồ ấy, nhưng sẽ tạm thời quên hết ký ức của kiếp trước. Chìa khóa trong ký ức cuối cùng lưu lại chính là người mà dành cả nghìn năm chờ đợi. Đường chỉ đỏ của Nguyệt Lão càng ngắn, càng cho thấy rằng sắp gặp được người ấy rồi." Tô Vũ Đồng càng nghe càng thấy mê tín, đây không phải chỉ là một rất mơ rất bình thường sao, chỉ cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều nên đã đem giấc mơ ấy biến thành một thứ hoàn mỹ mà thôi, nhưng Tô Vũ Đồng không nói, chỉ hỏi một câu hỏi khác. "Vậy nếu như người mình chờ đợi không xuất hiện thì sao?" "Không phải vẫn còn một câu chuyện sao? Mỗi một người sinh ra đều được Nguyệt Lão buộc một sợi chỉ đỏ, hai người bị buộc vào nhau sẽ có sức hút với nhau, cho đến khi hai người gặp nhau, đoạn dây càng ngày càng ngắn, ký ức cũng sẽ trở nên rõ ràng." "Ồ, càng ngày càng vô lý rồi đó." Tô Vũ Đồng càng chắc chắn An Hiểu Nhã đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không ngờ bản thân nỗ lực đọc sách như vậy, cũng không thể nghĩ rằng người có thành tích tốt như vậy lại có suy nghĩ vớ vẩn như thế, ông trời thật sự không có lòng bao dung mà! "Đương nhiên cũng có những người không giống, có những người khi bắt đầu hiểu chuyện sẽ nhớ ra mọi chuyện trong kiếp trước, nhớ ra người họ từng yêu sâu đậm trong kiếp trước, và cả những chuyện khiến họ hối hận." "Nói như vậy vẫn nên quên đi thì tốt hơn, ai cam tâm sống chung với những đau khổ của kiếp trước chứ, có những gì không vui vẻ, mình chỉ muốn quên sạch đi mà thôi." Tô Vũ Đồng có những lúc rất ngưỡng mộ chứng hay quên của An Hiểu Nhã, có thể rất nhanh quên đi được những chuyện không nên nhớ. "Lựa chọn của mỗi người là không giống nhau, có những người vì yêu quá sâu đậm, chỉ là đợi nghìn năm mà thôi, có gì phải sợ hãi, có những người trên cầu đi tới đi lui, hết lần này đến lần khác uống canh Mạnh Bà, sau đó cân nhắc lại có nên tiếp tục hay không. Có những người nhìn thấy chồng mình ở kiếp này tự do tự tại, bên cạnh một người khác, thì chọn cách buông tay, cho dù là ngâm mình xuống sông, cánh hoa rơi xuống sông cứa vào da thịt như ngàn lưỡi dao cào xé. Nỗi đau ấy không chỉ là vết thương ngoài da, mà là nỗi đau trong tim, giống như đau thắt lồng ngực vậy" Nghe câu chuyện của An Hiểu Nhã, Tô Vũ Đồng đã chìm vào giấc ngủ rồi, An Hiểu Nhã nhìn ánh trăng bền ngoài cửa sổ, ánh trăng rất mê người. Đột nhiên khiến cô nhớ lại một bài thơ: Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư, giai nhân!
Chương 8: Mạn Châu Sa Hoa, Mạn Đà La Hoa Bấm để xem "Vậy cậu làm sao biết được cảm giác đó vậy? Cậu nghe nói, hay là mơ thấy." An Hiểu Nhã lắc lắc đầu, cô cũng không biết tại sao bản thân lại biết được, nhưng cô không hề nói dối, tự cô cảm nhận được cảm giác ấy, có thể nói kiểu bệnh này có chút đáng sợ, cứ coi như chưa từng trải nghiệm, dù sao An Hiểu Nhã cũng không muốn trải qua cảm giác đau khổ này. "Cậu nói xem những người ấy đã nghĩ gì vậy nhỉ? Nhìn người mình nguyện sống nguyện chết kết hôn sinh con với người khác, không tức giận sao? Luân hồi bao nhiêu lần như vậy, mỗi lần đều là một người khác nhau, rõ ràng biết đau khổ như vậy, tại sao Mạnh Bà còn để lộ ra bức này cho những người say mê tình yêu xem?" Tô Vũ Đồng nghĩ cũng không hiểu. "Vậy để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện khác." "Còn câu chuyện gì hoang đường nữa sao? Mấy chuyện hôm nay đều thật kỳ lạ." "Kỳ quái chỗ nào chứ, nếu cậu lắng nghe và liên kết những chuyện này lại với nhau thì sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa, có một truyền thuyết cho rằng, nhưng rất ít người đem ra kể lại, cũng rất ít người tin nó. Dù sao mình cũng tin, tương truyền Mạnh Bà và Nguyệt Lão là một đôi tình nhân, bọn họ vô cùng ân ái, hai người như hình với bóng không thể tách rời, nhưng đến một ngày Mạnh Bà biết được một bí mật, Nguyệt Lão là thần tiên, nhưng Mạnh Bà lại chỉ là người phàm, bọn họ dù sao cũng là không thể. Cuối cùng, dưới sự ép buộc, Nguyệt Lão chỉ đành quyết định rời xa Mạnh Bà, nhưng sau cùng vẫn luôn nhớ nhung Mạnh Bà, liền hạ phàm đi tìm Mạnh Bà. Thế nhưng thời gian trên trời và dưới phàm khác nhưng, khi Nguyệt Lão tìm thấy Mạnh Bà, Mạnh Bà đã chết rồi, Nguyệt Lão đau khổ không thôi. Vì muốn bù đắp cho tình yêu này, Nguyệt Lão trên thiên đình buộc cho mỗi một đứa trẻ sơ sinh một dây tơ hồng, một đầu là nam đầu còn lại là nữ, ngay từ khi sinh ra họ đã định là của nhau, sẽ bên nhau trọn đời. Nhưng khi Mạnh Bà chết đi, đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi. Không muốn đi đầu thai, liền ở cầu Nại Hà, nấu một món canh đặc biệt, tên là canh Mạnh Bà, uống canh của bà sẽ quên hết tất cả những người từng yêu và tất cả mọi chuyện. Cứ như vậy, một người tạo nên mối tình, một người phá hủy nó." "Cho nên Mạnh Bà mới hận những nữ tử say mê với tình yêu đó sao? Chỉ vì báo thù Nguyệt Lão? Quá tàn nhẫn rồi." "Vậy hoa Bỉ Nhạn bên cầu Nại Hà là Nguyệt Lão gửi tặng bà ấy, Mạnh Bà và Nguyệt Lão mỗi người một bên, vốn dĩ toàn là màu trắng. Nhưng sau đó không biết tại sao bên của Mạnh Bà lại biến thành màu đỏ, được bà ấy gọi là Mạn Châu Sa Hoa, còn Nguyệt Lão từ đầu đến cuối vẫn là màu trắng, gọi là Mạn Đà La Hoa. Mạn Đà La Hoa nở rộ trên đường đến thiên đàng, Mạn Châu Sa Hoa thì mọc khắp đường đến địa ngục. Tô Vũ Đồng bắt đầu đồng cảm với những nữ tử day mê với tình yêu kia, nhìn người yêu mình đi kết hôn, sinh con và yêu một cô gái khác, thực sự không biết họ vượt qua bằng cách nào. " Đúng rồi, có khả năng này không vậy, nữ tử chờ đợi nam tử, còn nam tử sau khi chết thì sau thể quên được người mà anh ta yêu sâu đậm ở kiếp này, nguyện chờ đợi nghìn năm, vậy nữ tử chờ đợi anh ta phải làm sao? " Trường hợp này đúng là cũng có đó, An Hiểu Nhã cảm thấy đau lòng nhất chính là trường hợp này. " Vậy thì cô ấy sẽ bị bỏ rơi, linh hồn bị Mạnh Bà lấy ra, đặt vào một bông hoa Bỉ Ngạn, luôn luôn ở bên cạnh bà ấy, ở bên cạnh cầu Nại Hà. " " Vậy không thể khiến họ cùng nhau nhớ ra sao? " Tô Vũ Đồng càng nghe càng thấy Mạnh Bà có vấn đề, giống như người khác đau khổ bà ấy đều rất vui vậy. " Thực ra sau khi chết sẽ nhớ được tất cả mọi sự, không kể là kiếp nào đều có thể nhớ lại, nhưng họ sẽ không thể biết rằng có người đã ở đó đợi họ suốt cả nghìn năm. Cho nên một người không yêu, bên còn lại sao có thể nỗ lực chứ, kết quả đều rất đáng thương. " Tô Vũ Đồng nhớ đến Dịch Vũ Thần, nếu như anh không thích cô, vậy cô phải làm sao? Nếu như đầu dây tơ hồng của bọn họ không phải là đối phương vậy phải làm sao? Nhưng thật sự cô rất rất thích Dịch Vũ Thần, vừa nghĩ đến Dịch Vũ Thần, cơn buồn ngủ của Vũ Đồng lại tỉnh hơn một nửa. " À, đúng rồi, cậu nói toàn về nữ tử đọie nam tử, vậy không có nam tử đợi nữ tử sao? " Sao lại có thể không có chứ, trên đời này sự việc kỳ quái còn ít sao, cuối cùng có một câu chuyện tên là Si nam oán nữ. " Đương nhiên là có rồi, chỉ là nghe chuyện thôi, đừng có nghiêm túc như vậy, chỉ là kể chuyện thôi mà." Dịch Vũ Thần lúc này cũng đang nghĩ về hoa Bỉ Ngạn trong ký ức ngày hôm nay, lần đầu tiên anh thấy hoa Bỉ Ngạn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết đó chính là hoa Bỉ Ngạn, hơn nữa bông hoa Bỉ Ngạn đó khiến anh có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác quen thuộc đó giống như cảm giác với cô gái lạ kia vậy. Có thể chỉ là ảo giác, cũng có thể là biểu hiện thích cô gái đó rồi, nhưng nhất định là có một chuyện là thật, Dịch Vũ Thần cảm thấy ghét bản thân mình hiện tại, anh không thể nào khống chế được cảm xúc của mình, không thể khống chế được bản thân đừng nhớ đến cô nữa, anh không thích bản thân mình như vậy, anh không nên là một người như vậy. Có thể anh đã thật sự thích cô gái này rổi, nhưng nghĩ cẩn thận lại, thích là thế này sao? Dễ dàng như vậy sao? Dịch Vũ Thần trước giờ chưa thích ai, cũng thực sự không biết thích là thế nào, chỉ là cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, hơn nữa còn tự đi vào trái tim cô ấy, mặc dù cô ấy không làm gì cả. Có thể thích, đơn giản vậy thôi.
Chương 9: Mối nguy Tô Vũ Dương mang đến. Bấm để xem "An Hiểu Nhã, An Hiểu Nhã em là heo sao?" An Hiểu Nhã bị tiếng gõ cửa ồn ào làm cho trằn trọc không thể ngủ tiếp. "An Hiểu Nhã." An Hiểu Nhã bực hết cả mình, xem qua đồng hồ, đã tám giờ rồi. "Xong rồi xong rồi, lần này thực sự là đi muộn rồi." Tô Vũ Dương bên ngoài cửa đã bắt đầu không thể kiên nhẫn nữa. "An Hiểu Nhã, không nói nữa, anh vào trong đấy." An Hiểu Nhã mau chóng xuống giường, chải lại tóc tai đang rối bù, chạy ra phía cửa, đúng lúc cưa bị mở ra, Tô Vũ Dương nhìn An Hiểu Nhã xộc xà xộc xệch, chân không đi dép, dáng vẻ luống cuống. "Anh nói rồi, em ngủ cũng giỏi thật." An Hiểu Nhã ngượng nghịu gãi gãi đầu, sau đó lảng sang chuyện khác. "Tô đại thiếu gia, anh thế này là đang làm gì vậy? Người ta dù sao cũng là con gái, anh nói vào là vào, nếu như em không mặc quần áo thì xấu hổ biết bao, làm em sao có thể nhìn mặt người khác nữa chứ, lần sau nhớ chú ý đó." Tô Vũ Dương sau khi bị nói vậy không những không cảm thấy khó xử, mặt còn không biểu hiện gì nhìn An Hiểu Nhã. "Anh sẽ xem xét, thu dọn đi, anh đưa em đi học." An Hiểu Nhã vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên trong đời còn có một người con trai khác ngoài ba cô đưa đi học. "Nói mới nhớ, Vũ Đồng sao không gọi em dậy?" An Hiểu Nhã vừa chải tóc vừa nhìn Tô Vũ Dương, mới sáng sớm ra đã được nhìn một anh chàng đẹp trai quả thực vô cùng mãn nhãn. "Hôm nay Vũ Đồng có việc rồi, anh cũng xin nghỉ xong rồi." "Ừm.." Tô Vũ Dương xuống lầu đợi An Hiểu Nhã, An Hiểu Nhã thu dọn lại một chút, thay quần áo, ngắm qua bản thân một chút, bắt đầu nghĩ ngợi một chút, trên thế giới này, thật sự có tiền kiếp kim sinh sao, thật sự có nhân quả luân hồi sao? Mỗi một người mà ta gặp được, đều đã được sắp xếp rồi sao? " Mỗi ngày cô đều tự hỏi ban thân những câu này, có những lúc cô cũng tự nghi ngờ rằng bản thân có bệnh, nhưng từ trước đến nay cô luôn tin rằng, duyên phận nên gặp, cuối cùng cũng sẽ gặp, những điều tốt đẹp luôn ở phía trước. " An Hiểu Nhã, tiết đầu tiên sắp kết thúc rồi đó. " " Xuống đây xuống đây. " An Hiểu Nhã lần đầu ngồi xe của Tô Vũ Dương, có chút căng thẳng. " Say xe sao? " " Hả? " Còn chưa nói xong, Tô Vũ Dưỡng đã lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, An Hiểu Nhã vừa kêu, vừa nắm chặt lấy tay ghế, xe cuat Tô Vũ Dương là xe hiệu, gió không ngừng làm rối tóc của hai người. " Đến rồi, xuống xe. " An Hiểu Nhã biết ơn vì cô vẫn còn sống. " Em thề, có đánh chết em cũng không ngồi xe của anh nữa. " Tô Vũ Dương nhìn An Hiểu Nhã hơi say xe, tiến đến dìu cô cũng không ổn, không dìu cũng không ổn, trong lòng còn đang đắn đo " Mọi người nhìn xem, là Tô Vũ Dương, anh ấy đi học chung với một nữ sinh sao? " Một nữ sinh đang dựa vào cửa kính cách đó không xa, vừa đủ nhìn thấy Tô Vũ Dương ở dưới tầng, rất nhanh câu chuyện Tô Vũ Dương đưa nữ sinh kia đến trường bị lan truyền. " Nữ sinh đó là ai? " " Hình như là ở lớp VIP. " An Hiểu Nhã và Tô Vũ Dương hoàn toàn không biết chuyện này. " Có đi được không? Không được anh cũng đi đây. " An Hiểu Nhã đặt tay lên vai Tô Vũ Dương, may mà chưa ăn gì, không thì sẽ nôn mất. " Trời ạ, cô gái kia thực sự không cần thể diện nữa sao, Vũ Dương muốn đi còn kéo anh ấy lại, xem ra là fan cuồng của Vũ Dương nhà chúng ta rồi. " " Đúng vậy, thật không biết liêm sỉ, mau chụp lại gửi vào trong nhóm của trường đi. " An Hiểu Nhã cảm thấy dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô. " Nhìn cái gì, đi thôi. " Cũng may là điểm sô của An Hiểu Nhã khá tốt, giáo viên cũng sẽ không vì đến muộn mà phạt cô. " Tuần sau là bắt đầu chuẩn bị thi cuối kỳ rồi, những lúc tôi không ở đây, mọi người có thể hỏi An Hiểu Nhã, tiết học đến đây là kết thúc rồi, sau khi học xong đi tập luyện một chút, thư giãn một chút, đừng quá căng thằng. " Sau khi giáo viên rời đi, An Hiểu Nhã cũng vẫn chưa giải lao, cô bắt đầu xem kiến thức lớp 12. " OMG, mọi người xem, Tô Vũ Dương đột nhiên bị một nữ sinh bám đuôi theo bắt làm bạn trai của cô ấy này. " " Thật hay giả vậy, ôi trời ơi, còn có cả video này. " " Thật đáng tiếc, không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy lưng cô ta. " " Nữ sinh kia đúng thật là không cần thể diện nữa rồi. " Đột nhiên, cả lớp trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt, thay vì nói cả lớp có thể nói là cả trường đều rất nào nhiệt ồn ào. An Hiểu Nhã cũng tò mò không biết bọn họ xem cái gì, mở điện thoại ra, cô liền lập tức đơ cứng, nữ sinh không cần thể diện kia chính là cô, không ngờ rằng chỉ bám Tô Vũ Dương một chút liền bị nói đến mức quá đáng như vậy, người truyền người, truyền chết người ta mất! Nữ sinh bị đào bới kia chính là cô, nữ sinh lớp 12 không thể trà trộn vào đây được, cơn ghen của mọi người thực sự quá lớn, lớn như súng đạn vậy. " Hiểu Nhã, mình thấy bóng lưng này giống cậu đó. " Đột nhiên cả lớp im lặng, dồn ánh nhìn về phía An Hiểu Nhã, An Hiểu Nhã vội vàng xua tay giải thích," Không không không, sao có thể là mình được chứ, mình và Vũ Đồng quen biết lâu như vậy, nếu như thích Tô Vũ Dương mình đã sớm hành động rồi, hơn nữa, Tô Vũ Dương bận như vậy, mình còn chưa nhìn thấy anh ấy, sao có thể cùng nhau đi học chứ. " An Hiểu Nhã có vẻ rất điềm tĩnh nhưng thực ra trong lòng lo lắng không thôi/ " Cũng đúng. Cũng may là những người lớp VIP đa số là những người cao thông minh cho lắm, nếu không cô chắc chắn sẽ bị nhìn thấu rồi.