Cổng Làng - Đoàn Mạnh Phương Kính tặng quê hương tôi Những cơn gió vịn vào vết nứt cổng làng tôi Mùi rơm rạ bế tôi lên bằng đầm đìa kí ức Lưng bà đã còng hơn Lúa phơi như nước mắt Những mùa đông hốc hác gọi tên chồi.. Hơi thở của mùa màng rung qua tuổi thơ tôi Có tiếng chim hót vào tim Kể về vết nứt ở cổng làng Về dấu chân của ông tôi, của cha tôi và nhiều người khác nữa Từ cổng làng ra đi Khi bình minh chưa vỡ Chẳng kịp về gọt vỏ những mùa trăng.. Từng vệt vôi loang lổ ở trên tường Với vết nứt ở cổng làng Cổ tích như dòng sông chảy vào tuổi nhỏ Chúng tôi lớn như cây Xanh trong mình nỗi nhớ Ký ức của xóm làng run rẩy vịn vào đây Những mái ngói vút cong in tạc thế rồng bay Tuổi đôi mươi mang hồn vía của làng Lên tận đỉnh núi cao Xuống tận cùng biển cả Lời bà như ngọn đèn soi từng trang sách mở: – Bao tướng tá, nhà văn, tiến sĩ Sinh ra từ vết nứt cổng làng tôi.. Nguồn: Thi ca. Net