Tự Truyện Con Xin Lỗi! - Karen03

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Karen03, 31 Tháng năm 2019.

  1. Karen03

    Bài viết:
    2
    Con Xin Lỗi!

    Tác giả: Karen03

    Thể loại: Tự truyện​

    Đêm tối chỉ còn lại tiếng ve kêu. Bây giờ đã hơn mười giờ khuy hàng xóm xung quanh đều tắt đèn đi ngủ chỉ còn nhà tôi còn sáng đèn. Tôi đứng ngây ngốc trước cổng phân vân không biết có nên vào nhà hay không.

    Hôm nay sau khi lớp học phụ đạo kết thúc tôi đã lén mẹ đi chơi nhưng không báo trước. Trong lòng cũng sợ mẹ giận nhưng sự cám dỗ từ lời nói của lũ bạn quá lớn nên tôi không thể nào từ chối được.

    Đẩy cánh cổng sắt cũ trước mặt, hít sâu một hơi bước vào nhà, trong lòng thầm tự trấn an 'chắc mẹ tức giận lắm đâu nhỉ?'

    "MÀY ĐI ĐÂU SỚM GIỜ THẾ HẢ? MÀY CÓ BIẾT TAO TÌM MÀY SỚM GIỜ KHÔNG?" Không ngờ vừa nhìn thấy tôi bà liền quát lên mang theo ngữ khí đầy tức giận, gân cổ theo đó cũng nổi lên.

    Tôi giật mình sợ hãi lũi về phía sau một bước. Ngay sau đó bà liền bẻ một cây roi quất thẳng lên mông tôi, tôi theo bản năng né tránh bà liền nắm một tay tôi không để tôi né nữa.

    "LẦN SAU MÀY CÒN DÁM ĐI VẬY NỮA KHÔNG HẢ?" Bà quát.

    Tôi đau quá nhưng cũng ráng cãi lại: "Con đi chơi một lát thì có sao đâu chứ? Bạn bè con cũng đi miết mà ba mẹ nó có nói gì đâu!"

    "MÀY CÒN DÁM CÃI NỮA HẢ? MÀY CÓ BIẾT LÀ TAO LO LẮNG CHẠY ĐI TÌM MÀY KHẮP NƠI KHÔNG?" Mẹ tôi quát, đi kèm mỗi lời nói của bà là một lần cây roi đó lại giáng xuống mông tôi, lực còn mạnh hơn lần trước. Tôi có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu của bà lúc này đã rơm rớm nước, cánh tay cũng bắt đầu run run.

    Tôi còn muốn cãi nữa nhưng lại sợ cây roi đó lại giáng xuống mông tôi một lần nữa nên im.

    Mẹ tôi thấy vậy cũng không đánh nữa, bà quăng cái cây xuống một góc nhà sau đó đi ra vườn. Tôi thấy vậy liền chạy thẳng vô phòng đóng cửa lại không muốn quan tâm tới bà nữa.

    Tôi khóc, nước mắt lăn dài trên gối, trong lòng uất ức không thôi. Ba mẹ tôi ly hôn từ rất lâu rồi, ba tôi cưới người khác còn tôi thì ở với mẹ. Từ nhỏ đến lớn mẹ tôi cưng chiều tôi, đây là lần đầu tiên bà đánh tôi đến như vậy.

    "Mình làm vậy thì có gì quá đáng đâu cơ chứ? Tại sao lại đánh mình như vậy?" Tôi nhủ thầm tiếp tục nức nở.

    Ngày hôm sau sau khi đi học về tôi liền đi thẳng qua nhà ngoại, không về nhà nữa, tôi thức sự không muốn nhìn thấy mẹ tôi ngay lúc này!

    Trưa ngày hôm đó bà ngoại nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ, sau khi nghe bà nói mẹ muốn nói chuyện với tôi tôi liền lắc đầu nguậy nguậy bỏ chạy ra sau vườn. Tới tối, tôi nghe ngoại nói mẹ tôi sắp phải đi làm ăn xa rất lâu mới về được, ngoại bảo tôi trưa mai về nhà một lát vì trưa mai mẹ đi rồi. Tôi cũng gật đầu cho qua, trong lòng nhủ thầm 'Đi càng tốt, đi càng tốt, tốt nhất là đừng về luôn đi'.

    Mấy tháng sau trong lòng cũng đã nguôi giận, tôi bắt đầu nhớ đến mẹ. Mấy tháng rồi mẹ cũng không gọi về, bà ngoại dặn tôi không được gọi cho mẹ vì công việc của mẹ rất bận. Hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ, bà hỏi về cuộc sống của tôi và căn dặn tôi nhiều thứ. Tôi có thể nhận ra sự quan tâm qua những lời nói đó nhưng vì chút tự ái trong lòng tôi chỉ ậm ừ cho qua.

    Vài tháng sau đó tôi lại bắt đầu nhớ bà hơn. Tôi nhớ sự dịu dàng của bà, nhớ từng sự quan tâm nhỏ nhặt, nhớ những lời dạy của bà khi tôi làm sai, tôi nhớ tất cả..

    Vài ngày sau tôi nhận được một cuộc điện thoại của mẹ. Vẫn giọng nói dịu dàng đó bà hỏi thăm tôi nhưng hôm nay giọng nói đó hôm nay có pha chút mệt mỏi.. Tôi hỏi khi nào bà về nhưng bà chỉ trầm mặc một chút rồi bảo không biết. Tôi kìm lòng không được nói: "Con nhớ mẹ." Bà lại trầm mặc một lát rồi nói bằng giọng nghẹn ngào: "Thôi mẹ cúp máy đây." Âm thanh píp píp vang lên trong điện thoại, nước mắt tôi cũng bắt đầu rơi..

    Vậy là tôi đã học lớp bảy rồi. Nhập học cũng được vài hôm nhưng hôm nay đến trường tôi quên học bài nhưng xui thay hôm đó cô lại cho kiểm tra mười lăm phút kết quả bài kiểm tra của tôi bị một điểm. Con bạn ngồi trước tôi thấy vậy liền quay lại nói: "Này! Sao mày không hỏi thằng bên cạnh?"

    Tôi nhìn qua cậu bạn mới chuyển đến miệng không tự chủ được nói: "Mẹ tao từng dặn 'nếu chưa làm được điều gì cho người khác thì đừng yêu cầu họ làm gì cho mình'."

    Cô bạn gật gù như vừa nhận ra một chân lý cô liền nói với tôi: "Mẹ mày là một người rất tốt!"

    "Tất nhiên rồi!" Tôi tự hào nói nhưng khúc sau hơi bị nghẹn lại vì ngoại trừ hai cuộc gọi trước tôi vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ bà, nhiều lần có gọi thử nhưng là nào bà cũng không bắt máy.

    Đêm noel giá lạnh, tuyết rơi đầy trời. Cả thành phố rực rỡ ánh đèn, trẻ con vui sướng nắm tay bố mẹ tung tăng giữa lễ hội đông người. Trên môi ai cũng mang nét cười của sự hạnh phúc.

    Ngắm nhìn dòng người qua lại mà đáy lòng tôi cô đơn đến lạ. Tôi đã ngồi ở ban công hơn ba tiếng rồi, hai bên gò má đã sớm ửng hồng vì lạnh, bắp chân cũng bắt đầu tê cứng dần nhưng những suy nghĩ đang đấu tranh trong đầu làm tôi không muốn bận tâm đến những điều ấy nữa.

    "Đi ngủ đi con!" Một giọng nói truyền từ phía sau nhắc nhở tôi. Tôi không quay đầu lại nhưng cũng biết giọng nói đó là của dì giúp việc.

    "Dì cứ ngủ trước đi, con chỉ thức thêm một lát nữa thôi." Tôi trả lời nhưng vẫn không nhìn dì, đôi mắt vẫn hướng xuống dòng người dưới đường. Bởi vì tôi sợ chỉ cần một cái ngoảnh đầu lại cũng sẽ bỏ mất một khoảnh khắc nào đó mà tôi đã đợi chờ trong sự hy vọng suốt ba tiếng đồng hồ qua.

    Tiếng đóng cửa khép lại, căn phòng tiếp tục chìm vào không gian yên tĩnh.

    "Bà ấy sẽ về." Tôi lẩm bẩm.

    Hôm nay trong điện thoại mẹ đã hứa với tôi rằng mẹ sẽ về cùng tôi đón noel và bà sẽ mua cả quà cho tôi nữa. Không ai biết được tôi đã vui sướng đến nhường nào khi nghe được câu nói đó. Tôi nhảy cẫng lên và để chắc chắn mình không nghe lầm, tôi bắt bà lặp lại câu nói đó. Bà bật cười và nhấn mạnh "Mẹ_hứa".

    Tôi dường như có thể thấy được khuôn mặt bà lúc đó. Khóe mắt của bà cong lên, nếp nhăn hai bên má bắt đầu rõ hơn vì nụ cười ở miệng.

    Mỗi lần nhớ tới lời hứa đó cùng nét mặt hiền từ của ông, khóe môi tôi bất giác lại mỉm cười để lộ sự hạnh phúc như một đứa trẻ sắp được nhận quà.

    Lúc đó tôi vốn định xin lỗi bà vì lần đó rõ ràng tôi làm sai. Nhưng sau đó tôi lại quyết định sẽ để cho đến khi gặp lại bà tôi sẽ dùng hết dũng khí của mình để nói lời xin lỗi tận đáy lòng.

    "Cạch" Cánh cửa phòng lại được mở ra, dì giúp việc nói với tôi bằng giọng đầy hoảng hốt: "Trúc Nhi! Mẹ con bị tai nạn ở chỗ ngã tư gần nhà mình rồi."

    Khóe môi tôi cứng lại, trợn tròn mắt nhìn dì, một giây sau tôi lập tức đứng dậy dùng hết sức lực của mình chạy thật nhanh đến chỗ mẹ. Tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng bởi vì trong lòng tôi mẹ là người thân duy nhất, là người mà tôi thương yêu nhất trong cuộc đời này và cũng là chỗ dựa duy nhất để cuộc sống tôi có một chút gì đó gọi là ý nghĩa.

    Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ở ngã tư đường, đám đông vây quanh lại một chỗ. Lòng tôi như muốn điên lên, dùng thân hình bé nhỏ chen vào đám đông, miệng không ngừng hét lên mang theo sự hoảng sợ: "TRÁNH RA."

    Đập vào mắt tôi là hình ảnh người mẹ của mình đang nằm giữa lề đường, máu trên đầu bà chảy xuống thành vũng, tay bà vẫn nắm chặt con gấu bông. Mắt bà chưa nhắm. Bà như đang nhìn tôi như muốn nói lời xin lỗi với tôi.

    Tôi bước lại gần mẹ, đưa đôi tay mảnh khảnh lên sờ mặt bà miệng không ngừng lẩm lẩm: "Mẹ.. mẹ ơi.."

    "Mẹ cháu chết rồi." Một người đàn ông ở sau lên tiếng.

    "IM ĐI!" Tôi quát lớn, tôi thật sự không muốn nghe những lời kinh khủng đó.

    "Mẹ à! Mẹ ngồi dậy đi rồi mình đi chơi noel, được không?" Tôi thì thào vào tai bà, mong chờ một điều kì diệu nào đó sẽ xuất hiện. Bà sẽ tỉnh dậy, sẽ cười với tôi, sẽ nói rằng "mẹ đã về".

    Nhưng bà vẫn không cử động. Nhìn xuống con gấu bông đang được nắm chặt trong lòng bàn tay bà mà lòng tôi như chết lặng. Tôi tiếp tục thì thào vào tai bà: "Mẹ! Dậy đi, mẹ đang làm con sợ đó, dậy đi, con xin mẹ. Con xin lỗi, con thực sự xin lỗi mà.. Mẹ đừng giận con nữa mà dậy đi mà.." Chất lỏng trong suốt bắt đầu lăn dài hai bên gò má của tôi.

    Nhưng rồi bà vẫn không tỉnh dậy. Tôi chưa bao giờ thấy sự im lặng của bà lại đáng sợ đến như vậy. Bà cứ vậy mà ra đi bỏ tôi một mình.

    Tôi là một người rất thiếu kiêng nhẫn nhưng tôi thật không ngờ chỉ một lời hứa đã khiến lòng tôi trở nên kiêng định. Một lời hứa khiến tôi đợi chờ cả đêm không thấy nản. Một lời hứa khiến tôi vui sướng cùng hồi hộp. Nhưng. Cũng chỉ một lời hứa cũng có thể biến niềm vui sướng trong lòng tôi bỗng chốc trở thành sợ hãi.

    Ngày hôm đó, lúc mẹ tô đánh tôi tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà nhưng bây giờ nhớ lại có lẽ tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân lúc đó.

    Bây giờ ước nguyện lớn nhất cuộc đời tôi là cho tôi quay lại lúc đó, nếu thực sự thời gian có thể quay trở lại tôi chỉ muốn nói với mẹ: "Con xin lỗi.."
     
    Admin, CaoSGLãnh Y thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...