Hiện Đại Con Ngoan, Mẹ Đây Rồi! - Doãn Vu Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi VyLaura123, 18 Tháng ba 2020.

  1. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Con Ngoan, Mẹ Đây Rồi!

    Tác giả: Doãn Vu Nguyệt

    Thể loại: Truyện ngắn, hiện đại, kết mở.

    Số chương: 5 chương

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Laura

    [​IMG]

    Văn án

     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng năm 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Chương 1: Cứ ngỡ hạnh phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khác với ban ngày xe cộ tấp nập, người người, nhà nhà bận kế sinh nhai, khi ánh chiều tắt hẳn Bắc Kinh tiến vào trạng thái khác, về đêm có phần yên tĩnh hơn, mất mẻ hơn nhưng cũng thật lung linh, huyền ảo. Ban đêm cũng nhộn nhịp không kém nhưng là thời gian dành cho gia đình, cho các công việc làm thêm của sinh viên diễn ra, và đặc biệt cho các cặp tình nhân hẹn hò.

    Hôm ấy, đối với Vũ Ngọc San là ngày vô cùng đặc biệt, bọn cô đi ăn với nhau và anh đã chính thức cầu hôn sau bốn năm quen nhau.

    Cô biết bản thân cũng không phải quá đẹp, quá xuất sắc chỉ như bao cô gái bình thường, lúc nhỏ lại còn rất béo gần như tự ti về ngoại hình bản thân. Rồi khi ý thức được vấn đề cân nặng, nhờ bạn bè gia đình yêu quý, động viên cô vượt qua được, sau đó tập thể dục, tự đưa ra chế độ ăn hợp lý, cuối cùng công sức bỏ ra cũng đáng, cô trở nên xinh xắn hơn, dù mặt hơi mủm mỉm chút.

    Cô quen anh khi đang lúc thất tình trong cuộc tình đầu tiên, lúc ấy với cô, Trần Gia Minh- anh như một ánh sáng xuất hiện thật đúng lúc xua tan rét lạnh, đau khổ trong lòng cô. Anh rất đẹp trai, gia đình cũng khá giả, chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lại có chút ngông cuồng, thích chơi bời nhưng khi gặp cô việc tụ tập lêu lỏng đã giảm bớt, có chí học hành, làm ăn hơn, cha mẹ anh đều rất hài lòng.

    Anh đối với cô lúc đầu rất săn sóc, mọi thứ đều y cô.

    Trong suốt bốn năm quen nhau thật bình lặng, chẳng có sóng gió nào, không ai xen vào cuộc sống của ai quá nhiều, đôi lúc giận hờn, cãi vã có nói lời chia tay nhưng rất nhanh chóng cô lại là người làm hòa trước.

    Vũ Ngọc San nhớ lần cãi nhau rất căng trước ngày cầu hôn hơn bốn tháng thì phải, lần chia tay ấy suốt hai tháng trời không ai nhượng bộ ai, cô đã nghĩ cuộc tình này đã đến lúc chấm dứt. Cho đến khi, một nam nhân liên tục theo đuổi cô bị anh biết. Không biết nguyên do gì, cô lúc ấy nghĩ anh rất yêu cô, nếu tiếp tục anh sẽ mãi mãi mất đi cô. Anh đã đến nhà cô

    - Dạ, con chào hai bác, hai bác khỏe không ạ?

    - Ừ, tốt cả, cha mẹ con cũng vậy?

    Bố mẹ cô lúc ấy tiếp chuyện cũng tốt không mặn không nhạt vì chuyện cô và anh chia tay, bố mẹ dù chưa biết nhưng có phần đoán được, vì dạo này cô có phần buồn bã, ăn ít đi, gầy bớt một vòng.

    - Dạ, ba mẹ con vẫn khỏe ạ!.. À, Ngọc San có nhà không bác?

    - Ừ, nó trên lầu.. dạo này hai đứa có chuyện gì sao? Hai đứa cũng còn trẻ có chuyện gì thì bảo ban, nhường nhau một chút, nếu không thể quay về như lúc ban đầu, cho lẫn nhau cơ hội nữa thì chia tay trong vui vẻ, chúc phúc đối phương.

    - Dạ, con cảm ơn bác, con hiểu rồi ạ!

    Sao đó cô cùng anh nói chuyện, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người họ cãi nhau vì chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là cô xuống nước trước. Quả thật lần này khiến tim cô có phần nguội lạnh, nhưng anh vẫn kiên trì, một mực ngày ngày đứng trước cửa nhà xin cô tha thứ, ngay cả quỳ xuống hứa sẽ không để chuyện này xảy ra cũng có.

    Phụ nữ mà có ai không mềm lòng, trong tình yêu lại cũng sẽ mù quáng, chính người đó đã từng là hy vọng, ánh sáng trong bạn nếu đã quay đầu, không lẽ bạn lại nỡ quay lưng, và Vũ Ngọc San cũng như vậy cô đồng ý quay trở về bên anh.

    Họ trở lại như lúc ban đầu, sau khi tan học thì cùng đi chơi, đi xem phim, cuộc sống như về với quỹ đạo vốn có, mà còn ngọt ngào hơn trước nhưng thật là có thể trở về hoàn hảo như lúc ban đầu.

    Hôm ấy kỉ niệm bốn năm quen nhau, sau trận cãi nhau quyết liệt ấy, anh lại cầu hôn cô, nhưng cô vẫn đang là sinh viên nên gia đình hai bên định ra sau khi cô tốt nghiệp sẽ làm đám cưới, hiện tại cứ để hai người đính hôn trước.

    Sau khi đính hôn, Vũ Ngọc San vẫn đi học, Trần Gia Minh thì cuối cùng quyết định lập nghiệp với bạn mặc dù bố anh có một công ty muốn anh vào đó làm.

    Trong thời gian anh mở công ty, nhiều lần bàn việc uống rượu xã giao. Hôm đấy, đi chơi ngoài ngoại ô cùng đám bạn cũ của anh thật rất vui, lần đó, uống rượu hơi nhiều, hai người cuối cùng vượt rào, cô cũng đã trao thân cho anh sau bốn năm quen nhau vì nghĩ bọn họ đã đính hôn nhưng sau này nghĩ lại đêm đó thật đáng châm chọc

    - Bạn anh say quá rồi! Anh giúp mọi người đem mấy tên say mèm này lên phòng cái đã, rồi quay lại! Chìa khóa phòng này, em cứ về phòng nghỉ trước!

    - Dạ!

    Đây cũng là điều bình thường cô chẳng thấy gì lạ cho đến khi..

    Sau đó, Trần Gia Minh quay trở lại phòng, cô tắm xong mở sẵn nước nóng, đi ra ngoài định ngủ trước, bất chợt anh từ đâu tiến lại, ôm chầm hôn lấy cô. Nụ hôn rất khẽ lên trán, rồi một đường đi xuống nhẹ nhàng ấm áp.. màn đêm còn rất dài! Trong lúc cao trào anh khẽ gọi!

    - San.. g

    Đây cũng không phải lần đầu bọn họ đi chơi xa nhà, ở cùng một phòng dù như thế nhưng chưa bao giờ vượt quy, không ngờ..

    Hai tháng sau, trong lúc cùng bạn học đi dạo phố, cô sửng sốt, vui mừng rồi lại lo lắng khi phát hiện ra mình mang thai, tâm trạng rối bời vì hiện tại Vũ Ngọc San- cô vẫn còn là sinh viên, "việc học sẽ như thế nào đây?"
     
    SaitamanMeo Meo 2524 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2020
  4. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Chương 2: Trước cơn giông bão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cô xác định đã mang thai, bèn nói với anh và gia đình. Trong sự ngỡ ngàng xen lẫn hạnh phúc, lúc ấy, sự việc xảy ra cũng quá đột nhiên, hôn lễ trọng đại của đời người cũng diễn ra gấp gáp theo.

    Vũ Ngọc San lúc ấy chỉ trong niềm vui hân hoan của một người mẹ, cùng hạnh phúc khi gả cho người mình yêu, cũng không kịpsuy nghĩ gì khác nữa.

    Sau đó cô chính thức làm vợ người ta, và chuẩn bị làm mẹ đứa bé trong bụng. Vì cô đang mang thai mà anh cũng là con trai độc* trong nhà, nên gia đình phản đối việc dọn ra ngoài ở, chỉ nói sau khi cô sinh xong rồi bàn tiếp. Lúc ấy cô nghĩ cũng phải, mai mốt bụng lớn anh cũng là con trai cũng không hiểu mấy chuyện sản phụ, nên nghe theo.

    (*) Con trai một

    Nhưng từ lúc cô mang thai đến sinh nở, gia đình chồng lại hạn chế việc đi lại của cô kể cả đi học.

    Hầu như suốt ngày cô đều ở nhà, ăn xong rồi ngủ quả thật lúc đầu nghén nặng cô ốm đi sau lại ngày càng tròn, đến cô cũng không nhận ra mình. Thật là cảm thấy uất ức đến nghẹn, vì chồng lại một lần nữa đi sớm về trễ, mặc dù vẫn vui vẻ, chu đáo mỗi khi ở nhà như cũ, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó khan khác, rồi cô lại tự nhủ "không nên luôn suy nghĩ lung tung."

    Một lần buổi tối, khi cô mang thai đến tháng thứ năm, ngủ sớm nên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, sờ qua gối nằm bên cạnh đã lạnh đi, nước trong bình cũng hết, cô bèn xuống lầu lấy thêm nước. Khi gần đến giang bếp bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ chồng và chồng cô. Cô đứng phía sau cánh cửa thấp thoáng nghe thấy.

    - Con có chắc không đấy! Nó là con của con?

    - Mẹ, mẹ đã hỏi chuyện này bao nhiêu lần rồi? Mới đầu con cũng không dám tin nhưng Ngọc San cô ấy yêu con, sẽ không đâu!

    - Ai mà biết được!

    - Mẹ cũng biết, con không giống..

    - Rồi! Con cũng nên ở nhà quan tâm nó nhiều hơn suốt ngày bên ngoài, cứ tưởng nó giúp con thay đổi được rồi chứ. Thật chẳng ra sao!

    - Mẹ!

    * * *

    Hai người họ còn nói gì đó nhưng chỉ là bình thường, sợ họ phát hiện cô đành lẳng lặng lên lầu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

    Nằm trên giường, không tài nào chìm vào giấc ngủ, chỉ hỗn loạn nghĩ: "Họ đang nói gì vậy? Sao bà có thể dùng lời lẽ đó hoài nghi cô!" Cô quả thật nghe đến mơ hồ, chỉ có một việc chắc chắn là mẹ chồng cũng không thật sự quý cô như bề ngoài. Cô nghĩ chắc bà hiểu lầm cô điều gì rồi nên không nghĩ nữa, miễn chồng cô luôn tin tưởng, bên cạnh cô là được.

    Trong lúc buồn bực dù Trần Gia Minh ở nhà với cô thường xuyên hơn, hình như anh nói công ty kia để cho bạn rồi, anh chỉ còn cổ phần để trong thôi.

    Hôm ấy anh không ở nhà, cô quyết định về nhà cha mẹ đẻ. Thật lâu rồi cô không được làm nũng với mẹ, hay khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt chứa đầy sủng nịch yêu thương của cha.

    Chỉ là không ngờ lần này về, cô lại nghe tiếng cãi vã, to tiếng của họ.

    - Cha mẹ! Hai người có chuyện gì sao?

    - À, không có gì! Mà sao hôm nay con về mà không gọi trước vậy?

    - Cha mẹ không chào đón con! Con về nhà mình mà còn gọi sao?

    - Ấy, cái con bé này! Ý ba con là gọi để mẹ còn đi siêu thi mua thêm đồ bổ nấu cho con ăn.

    Quả thật, dù buồn phiền nhưng về nhà, được ăn những món ăn mẹ nấu hay nghe tiếng trách cứ của cha, cô vẫn cảm thấy vui vẻ và ấm áp.

    Rồi một ngày nọ, Vũ Ngọc San gặp các bạn thân của cô.

    - Tiểu San, chúc mừng cậu, sắp lên chức mẹ nha. Hihihi, bọn tớ phải làm mẹ nuôi của con cậu! Đúng không tiểu Nhã, tiểu An!

    - Phải tiểu Gia nói vô cùng đúng! Cậu phải giới thiệu bọn tớ là mẹ nuôi của tiểu bảo nhà cậu nha!

    - Hihihi

    Đúng nha, đây là những con bạn thân của cô Ngọc Gia, Thiên Nhã, cùng Thúy An. Cô nhớ lại ngày tháng đi học trước kia, vô ưu vô lo, ngày ngày điên điên khùng khùng cùng nhau. Không ngờ Vũ Ngọc San cô lại là người kết hôn trước bọn họ, lại còn sắp làm mẹ. Cuộc đời đúng là không đoán trước được điều gì, ngay chính bản thân cô cũng không đoán trước được điều gì, ngay chính bản thân cô cũng không tin được, quả thật là ác mộng..

    Trên đường về nhà một nam nhân va phải cô, hóa ra đó là bạn của Trần Gia Minh. Y cùng cô đến một quán cà phê gần đó ngồi nghỉ, vì sợ bụng cô không khỏe. Đây cũng là một nam nhân khá anh tuấn, rất biết cách phối đồ, cơ thể săn chắc, đôi mắt sâu thẳm, như ẩn chứa nỗi buồn miên man, khi nói chuyện ánh lên nét dịu dàng như nước mùa thu. Bọn cô trò chuyện khá vui vẻ, không còn ngượng ngùng, lúc trước dù đi chơi với Minh nhưng không có tiếp xúc, trò chuyện quá nhiều với các bạn của anh. Hóa ra, cậu bạn này cũng thú vị, lần đầu tiên tán gẫu lại không có cảm giác khác biệt giữa nam và nữ, nói chuyện với y lại cho cô sự thoải mái và chính cô cũng từ y biết nhiều hơn một chút về thuở nhỏ của Minh, thì ra y lớn hơn cô một tuổi tên là Tống Thanh Sang.
     
    SaitamanMeo Meo 2524 thích bài này.
  5. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Chương 3: Hôn nhân oan nghiệt- Giông tố nổi lên!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi ra ngoài đi dạo phố hôm đó cô cũng không còn đi đâu nữa, chỉ ru rú ở nhà, dưỡng thai chờ ngày lâm bồn*.

    (*) ý sinh nở

    Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô nhận tình yêu thương, được chăm sóc, thăm hỏi không chỉ của cha mẹ cô, cha mẹ chồng, còn cả người cô yêu- Trần Gia Minh. Họ đều mong chờ đứa bé này, cô đã nghĩ thế.

    Thằng bé sinh ra trông rất bụ bẫm, đáng yêu nhưng đau lòng thay, một chân lại có tật, rồi cũng đáng mừng bác sĩ nói tròn hai tuổi bé có thể làm phẩu thuật, sau đó sẽ hồi phục đi lại giống bình thường.

    Vừa trải qua thập tử nhất sinh, một sinh linh bé bỏng chào đời lại không khỏe mạnh, người mẹ nào mà chịu nổi. Vũ Ngọc San lúc đó nước mắt tuôn rơi, chỉ biết cắn răng cố gắng nuốt nghẹn ngào vào trong, vì đây là con cô sinh.

    Thằng bé được đặt tên là Khang- Trần Hiếu Khang, ý chỉ lớn lên khỏe mạnh, hiếu thảo. Vũ Ngọc San đã chọn cho bé cái tên ở nhà là tiểu Hổ.

    Những tưởng khi có con mọi chuyện sẽ tốt, nhưng ai nói cho cô biết tại sao gia đình chồng đột nhiên thay đổi thái độ với cô, dù vẫn yêu thương cháu.

    - Con ở đâu thế? Con đối khóc này mau tranh thủ về đi, con mới qua thôi nôi mà suốt ngày ở bên ngoài.

    - Con vừa ra khỏi nhà chưa tới một tiếng, mà con đã cho nó ăn trước khi đi mà mẹ! Anh Minh đâu, không phải con nhờ ảnh chăm con giúp..

    - Nó có việc đi rồi, con cũng có bận gì đâu mau về đi!

    - Anh ấy đi đâu thế ạ?

    - Cô là vợ mà hỏi tôi! Có chồng mà cũng không quản được. Tút!

    * * *

    Từ sau khi con cô thôi nôi xong mọi thứ dường như không thể tưởng. Từ đoạn đối thoại trước kia cô biết, mẹ chồng không quá thích mình, nhưng không ngờ.. Còn ba chồng lại là người sợ vợ, dù có muốn bênh cô cũng không nói gì được.

    Mà đáng buồn thay, bà nói tôi suốt ngày ra ngoài.. đây cũng là bữa đầu tiên cô ra ngoài thư giãn giây lát với đám bạn thân từ khi có con đến nay. Khi cô ẩm cháu qua nhà mẹ ruột, thì mẹ còn kêu cô đi ra ngoài cho khuây khỏa, để cháu cho mẹ trông, còn mẹ chồng ẳm cháu đi chưa tới nửa ngày, lại viện cớ nhớ cháu kêu cô ôm trở về.

    Mà tới lúc cô nhờ trông cháu giây lát cũng tìm cách thoái thác toàn bộ đẩy lên người cô, không giúp. Đúng như cô đoán lần nào cũng thế lúc về bé Hổ cũng không hề khóc gì, chỉ lẳng lặng chơi trong nôi. Còn chồng cô dạo này ngày càng kì lạ, toàn đi tới tối muộn mới về, ở nhà lại tìm cách lảng tránh truy hỏi, hay thân cận của cô.

    Có phải chăng Vũ Ngọc San đang rơi vào thời kì nguội lạnh của hôn nhân?

    Đêm dần buông, ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi qua khung cửa sổ, len lỏi vào trong phòng ngủ một mảnh tăm tối cũng giống như lòng cô lúc này, không tìm thấy lối đi.

    Người bên cạnh ngủ say từ bao giờ, không còn ôm cô vào lòng như khi trước. Chẳng lẽ sau khi sinh con cô xuống sắc quá rồi, đến anh cũng chán. Đây phải chăng như người xưa thường nói: "Đồng sàng dị mộng*", "kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng"

    (*) chỉ cảnh ngủ chung giường nhưng hai tư tưởng suy nghĩ khác nhau

    "Phải chăng Trần Gia Minh đã có người con gái khác? Một người đã từng quan tâm, chăm sóc, chìu chuộng cô như thế, còn thay đổi bản thân vì cô, nay đến lời cô nói cũng chẳng thèm bận tâm, tại sao chứ? Có phải cô đã làm sai gì không? Nếu anh thật sự có người khác cô nên làm gì đây? Ly hôn, tiểu Hổ như thế nào đây?"

    Hàng loạt những câu nghi vấn, kể cả sự hoang mang, lo sợ của cô cứ ngày một chất đầy.

    Cho đến cái ngày cho những bắt đầu của chuỗi ngày tuyệt vọng với hôn nhân cùng với sự mờ mịt của tương lai không lối thoát.

    Hôm ấy, Trần Gia Minh không đến công ty làm, hỏi mẹ chồng thì bà bảo không biết, có việc chồng đi đâu mà cô cũng quản. Đây là ý gì chứ, cô quản chuyện không đâu, đó là chồng cô mà?

    Cô đành gọi điện, nhắn tin bạn bè, các mối quan hệ xã giao của anh mà cô biết, nhưng nhận lại là những cái lắc đầu, hoặc sự ấp úng tỏ vẻ không biết.

    Lần này, quả thật cô chịu đựng đủ, đã tới điểm cuối rồi, cô quyết định đi tới từng nhà bạn anh, cùng những địa điểm tụ tập của anh mà cô biết.

    Cô cũng không sợ họ báo lại anh nữa.

    Rồi bỗng nhiên, cô nhận được một tin nhắn nặc danh, gửi cô một địa chỉ cùng với bức ảnh anh lái xe đi vào.

    "Đây chẳng phải chung cư, anh vào đó làm gì?"

    Sắc mặt cô trắng bệch, có lẽ nên đến lúc kết thúc, nếu đó là nơi anh cùng với người con gái khác, cô sẽ hỏi thẳng rốt cuộc anh chọn cô ta hay là gia đình nhỏ của anh.

    Cô sải những bước chân kiên định, mạnh mẽ trên đôi giày cao gót, nhưng khi cô lên đến phòng, lại sực nhớ cô làm gì có thẻ vào phòng chẳng lẽ gõ cửa, chần chờ giây lát, rồi lại nhận ra cửa phòng không khóa.

    "Đây là sao?"

    Tay cô cầm cán cửa run run đẩy vào, đi thẳng vào bên trong để bắt quả tang nhân tình của chồng, nhưng cảnh tượng trước mắt cô là gì đây? Dù đã chuẩn bị trước tất cả tình huống có thể xảy ra nhưng quả thật cô chẳng thể nào tin nổi đó lại là sự thật mà còn tàn nhẫn hơn..

    - Áaaaaaa!

    * * *

    Đôi lời của tác giả: Nếu có từ ngữ nào đụng chạm đến LGBT. Mình không có ý gì, tác phẩm này dựa trên một câu chuyện có thật, mình biết rất lâu trước kia.
     
    Saitaman thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tư 2020
  6. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Chương 4: Con ngoan, có mẹ đây rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải cô đang gặp ác mộng, có phải tỉnh dậy sẽ không còn. Nhưng tại sao cô đã nhắm mắt lại mở mắt ra mọi thứ càng rõ hơn, hai người họ càng ôm chặt, càng quấn quýt lấy nhau hơn. Người đó.. là chồng cô.. người kia là bạn anh cũng là bạn cô mà nhưng sao có thể được, hai người họ.. đều là đàn ông mà?" "

    Cô cứ thế đứng trân trân, hai mắt vô thần như nhập ma, hít thở cũng trở nên khó khăn, chỉ muốn hét to nhưng âm giọng như tắt lại không tài nào phát ra, bụng cô lại dâng lên cảm giác buồn nôn, đầu óc vựng huyễn, cô lui dần, đôi chân loạng choạng, cả người vô lực ngã xuống, tay không tự giác quơ lấy vật gần đó để nắm lấy, cái bình hoa cũng theo đó mà rớt xuống.

    Mảnh vỡ thủy tinh cứa vô tay, khi cô chống người cố đứng dậy, máu theo lòng bàn tay cứ thế" tít.. tít! "Từng giọt chảy xuống,

    Hai kẻ kia cũng theo đó mà ngừng lại tất cả động tác quay người nhìn cô.

    Có phải cô nên cảm ơn ông Trời vì họ vẫn còn mặc quần tây trên người không? Cô còn may là vô sớm chút không?

    - Các người..

    - San.. em

    - Áaaaa.. đừng qua đây!

    " Sao có thể? Chồng cô anh ta lại là!" "Hahaha!" Vũ Ngọc San lại cười nước mắt cũng trào ra khỏi khóe mắt, anh kêu tên cô nhưng cô lại cảm thấy như đang kêu người bên cạnh "Sang, Tống Thanh Sang không phải tên kẻ đó sao." Mắt nhắm lại cảnh tượng trước mắt khiến cô không tài nào tiếp thu được, cô cứ thế ngất đi, cả người chìm vào bóng tối.

    Trước giờ cô chưa từng nghĩ bản thân là người mạnh mẽ, quyết tuyệt, cô nghĩ có thể vì gia đình vì con mà nhường nhịn, cố gắng tha thứ chuyện này, nếu anh quay đầu, cũng có thể cố chấp níu anh thoát khỏi tình nhân nhưng giả thiết đểu bị phá hủy, làm sao người chồng cô ngoại tình đối tượng lại là nam.

    Cho đến khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, tay đang vô nước biển, vết thương trên người cũng được xử lý, nhưng vết thương trong lòng ai chữa giúp cô.

    Vũ Ngọc San rút kim ra khỏi người, thất tha thất thểu một đường từ bệnh viện trở về, nhưng trước đó cô đã quay lại nhà chồng, không quên ẵm con theo, cô muốn bên vòng tay cha mẹ, không một ai đáng tin lúc này, bây giờ cô chỉ muốn về nhà nơi cô ở hai mươi mốt năm, nhưng cha mẹ cô đi đâu, đành lấy chìa khóa dự phòng mở cổng bước vô nhà, cô đặt bé vào phòng ngủ, mệt quá cô thiếp đi.

    Đến tỉnh lại nghe tiếng bố mẹ cô liền đi xuống, nhưng một tin như sét đánh ngang tai bổ ập vào não bộ của cô.

    - Bố nói gì thế? Đã ly hôn? Mẹ! Hai người chỉ đùa thôi phải không?

    - Con.. Nếu hôm nay nó nghe được thì bà nói cho nó luôn đi, dù sao cũng không thể cứ che giấu mãi? Nó cũng lớn rồi! Có chuyện gì thì gọi cho tôi, bây giờ tôi đến công ty!

    "Bố mẹ cô đã ly hôn, chỉ là khi đó cô mang thai, không chịu nổi đả kích", cô không thể suy nghĩ thêm gì hơn nữa, sau khi bố cô rời đi mẹ nắm lấy bàn tay cô rồi kéo cô ngồi xuống.

    - Chị cũng biết chuyện này phải không? Cả nhà lại giấu con? Là trước đó.. lúc con thấy hai người to tiếng là đã? Chẳng lẽ quan hệ không thể cứu vãn?

    Vũ Ngọc San chợt nhớ ra trước khi kết hôn mấy ngày, cô thấy chị mình cùng mẹ nói chuyện gì đó, rồi lặng lẽ khóc. Lúc ấy họ thấy cô thì đột nhiên im bặt, cô có hỏi nhưng đáp lại là vì không nỡ xa cô. Cô cũng không suy nghĩ nhiều. Là cô quá ích kỉ, quá vô tâm với gia đình cô rồi chăng?

    - Tiểu Ngọc, bố mẹ xin lỗi! Chúng ta cũng không định giấu, chỉ là lúc đó.. haizz! Con bây giờ cũng lớn có chồng có con rồi, bố mẹ cũng yên tâm, chúng ta định con của con cứng cáp rồi nói, không ngờ hôm nay.. Mẹ không có tâm nguyện gì chỉ mong chị con và con luôn được hạnh phúc!

    * * *

    "Chồng.. cô có sao?" Nghe thật nực cười, chói tai lúc này, như có một mũi dao tàn nhẫn đâm thẳng vào tim, cô không tài nào thở nổi, hai mắt mông lưng nhưng cố kiềm không cho giọt nước lăn xuống. Mẹ cô khi giấu hai chị em cô ly hôn chịu đựng âm thầm một mình khi đó như thế nào? Chắc ruột gan xế từng khúc phải không? Không nói việc hai người gắn bó với nhau cũng gần ba mươi năm, mà còn.. cô với anh chỉ mới bốn năm tính là gì chứ..

    - Mẹ, con xin lỗi.. con không còn chồng nữa rồi!

    - Ngọc, con đang nói bậy gì vậy hả? Hai đứa cãi nhau sao?

    Cô chỉ biết lắc đầu nghẹn ngào, nước mắt như dòng suối cứ thế tuôn rơi không ngừng. Bà không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ dịu dàng ôm cô vào lòng như khi còn nhỏ nhẹ bảo.

    - Con ngoan, có mẹ ở đây, đừng khóc! Đã có chuyện gì xảy ra?
     
    SaitamanMeo Meo 2524 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2020
  7. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Chương 5: Hạnh phúc của mẹ đơn thân+ Phiên ngoại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tường thuật lại tất cả cho mẹ cô, cả người cô như bị rút cạn sức lực. Hãy cho cô một lần cuối cùng yếu đuối, cô sẽ học cách mạnh mẽ sau đêm nay. Vì thế đêm đó cô sốt, sốt đến mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, thân thể như lạc vào cõi hư vô, cô chỉ muốn nhắm mắt, chìm vào bóng đêm dày đặc, như chạy trốn khỏi thế giới thực tại trốn mình trong chiếc vỏ ốc do mình tạo nên.

    Rồi sáng hôm sau, Vũ Ngọc San vẫn nằm mê mang đấy, nhưng một tiếng khóc như xé ngang bầu trời, kéo cô ra khỏi bóng tối. Cố gắng mở mắt ra, lết thân mình ngồi dậy bước ra khỏi phòng nơi tiếng khóc phát ra.

    Mẹ của cô đang ôm nó vào lòng vừa vỗ nhẹ, vừa hóng

    - Cháu ngoan của bà, nín đi nào!

    Như có thứ gì đánh vào người, cô chợt tỉnh lại. Con cô cần cô, mẹ cô vất vả cả đời, hiện tại lại.. chắc bà lo lắng nhiều lắm. Cô vội chạy đến ôm lấy nó từ tay bà, cố nặng một nụ cười gượng gạo, như muốn nói "Mẹ yên tâm, con sẽ ổn!"

    Quả nhiên đứa bé như nhận ra hơi ấm của mẹ, sự ưu thương phản phất của mẹ, bé dịu ngoan trong lòng cô, chỉ còn vài tiếng nấc nhẹ.

    Bé còn nhỏ như vậy, lại hiểu chuyện đến như vậy, thì ra bé cũng cảm nhận được nỗi lòng của mẹ, cũng biết buồn biết vui, biết đau thay cho mẹ.

    Đường tương lai trở nên mờ mịt, cô chỉ biết mình cần một công việc, để có thể dành quyền nuôi con, nhưng cô chỉ là sinh viên, lại chưa tốt nghiệp, cũng đã hơn một năm rồi chưa từng đụng tới sách vở, hay làm thêm công việc gì. Trong một thời ngắn khó tiếp nhận cảm giác bơ vơ lạc lõng, cứ như bị cả thế giới vứt bỏ.

    Còn về Trần Gia Minh, anh chỉ nói xin lỗi với cô, chấp thuận chuyện ly hôn và trao quyền nuôi con cho cô, anh nói đã từng nghĩ sẽ cố gắng cùng cô đi đến cuối cùng, nhưng không ngờ.. Anh hy vọng cô tha thứ và chúc cô hạnh phúc.

    Cô lại nói cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh nhưng mãi mãi không thể tha thứ cho những gì anh và bạn anh đã gây ra cho cô được.

    Đúng là không ngờ thật, không biết trong chặng đường sau này thế nào, điều gì tồi tệ hơn sẽ xảy ra, chắc chỉ có cuộc hôn nhân này là nhiều chuyện không ngờ xảy ra nhất, cũng khiến cô khó chấp nhận nhất.

    Từ khi quyết định ly hôn, Vũ Ngọc San đã sẵn sàng đối mặt với tất cả để trở thành người mẹ đơn thân. Với cô đứa bé là tất cả, là hy vong, là nguồn sống với cô.

    Một cô gái bơ vơ giữa dòng đời, lại có thêm con nhỏ, cô vừa đi làm vừa chăm con, nhưng hầu như thứ duy nhất Vũ Ngọc San có thể dựa dẫm lúc ấy là mẹ, vì thế bà giúp cô chăm con, nấu ăn đối với cô là điều hiển nhiên. Cô dễ gần, dịu dàng vui vẻ lúc nào trở nên khó gần, dễ gắt gỏng, cự tuyệt sự quan tâm của họ hàng, bạn bè, tự lập một hàng rào xung quanh bản thân.

    Nhưng có một ngày, khi cô đi làm về tới tối muộn lại còn say xỉn, mẹ cô lại ngã bệnh, bé thì khóc không ngừng. Chị cô từ sau bếp đi ra, thấy cô không nói hai lời liền tát cô một cái.

    - Mẹ bị bệnh em cũng không biết, em làm con kiểu gì vậy hả? Lại còn say khướt. Nếu không phải hôm nay chị ở nhà chồng thấy lo lắng, ghé thăm, mẹ chúng ta không phải nằm ngất xỉu ở đó. Mẹ và chị biết em đau khổ sau hôn nhân nhưng không thể vì vậy mà em đánh mất chính mình, không quan tâm đến người yêu quý em. Đó là con em, kia là mẹ chúng ta. Chăm con là nghĩa vụ của em, mẹ chỉ giúp phần nào thôi, không thể thay em cả đời, em không quan tâm mẹ mà còn..

    - Em sai rồi, em là người mẹ tồi, đứa con bất hiếu, em xin lỗi. Mẹ có sao không chị!

    - Chị xin lỗi, chị nói hơi nặng lời rồi, chị cũng không tốt, cũng không quan tâm nhiều mẹ với em. Bác sĩ nói mẹ không sao, chỉ là lớn tuổi, nên cẩn thận, nghỉ ngơi, không nên lo lắng nhiều. Được rồi, em tắm rửa thay đồ đi!

    Phải, mẹ yêu cô đến như vậy, sao cô có thể để mẹ buồn phiền, lo lắng vì mình, cô cũng không phải một mình, cô còn có mẹ, có bé, có chị, họ thật lòng tương đãi không phải sự thương hại, là gia đình cô.

    Cô nhìn đứa trẻ đang trong nôi, vì sự xuất hiện của cô mà ngừng tiếng khóc, cô ôm nó vào lòng. Đây là con cô đứt ruột đẻ ra, là sinh mạng của cô, là do tình yêu kết thành dù không trọn vẹn, vậy mà cô vô tâm..

    - Bảo bối, mẹ đây rồi. Mẹ đã sai, mẹ sẽ không như vậy nữa!

    Vũ Ngọc San sau đêm đó lại một lần nữa có sự thay đổi lớn theo một hướng tích cực. Cô nhận ra những chuyện cô gặp phải không hề khó chấp nhận như cô tưởng, đã rất bình thường. Chỉ là làm mẹ đơn thân thôi mà, ngoài kia có rất nhiều, họ có thể, cô cũng có thể. Con trai cô sẽ ngày một lớn, cô sẽ là người che mưa, che nắng cho nó, tự tạo một vùng trời cho con hạnh phúc lớn lên, chỉ là không như những đứa trẻ khác có cha bên cạnh.

    Hóa ra khi mở rộng lòng, thứ cô nhận lại là báu vật vô giá là tình cảm chân thành từ những người quan tâm, gia đình, họ hàng, anh em chú bác, bạn bè, láng giềng.. Quá khứ có lẽ đau khổ, đầy u ám nhưng hiện tại và tương lai cô không thể phí hoài, không thể làm ra những chuyện khiến bản thân hối hận. Chỉ cần gia đình nhỏ bé vui, Vũ Ngọc San sẽ cảm thấy mình hạnh phúc. Hạnh phúc hóa ra rất đơn giản chỉ là bạn chưa nhận ra!

    * * *

    Phiên ngoại

    Khi Vũ Ngọc San ở nhà vào cuối tuần, vừa xuống lầu uống được vài hớp nước thì nghe tiếng con khóc. Chạy lên lầu thì thấy thằng bé nó đang tìm mẹ. Cô nhẹ nhàng xem con làm gì.

    Con đứng đó khóc và nhìn phía mẹ. Tiếng khóc con nhỏ dần đi rồi mẹ xoa lưng cho con ngủ lại. Mẹ phải vừa làm ba vừa làm mẹ. Có lẽ không muốn mình không chồng để tự nuôi con và để cho con mình không có cha. Đàn ông thương con qua lời nói, rồi đi nhậu tâm sự bạn bè còn phụ nữ vì gia đình. Đàn bà thương con qua hành động cử chỉ dù họ không biết nói với ai.

    Mẹ đơn thân là không được buồn, không được tủi thân, không được khóc. Phải giấu tất cả cảm xúc, để con được bình yên, phải không?

    Cuộc sống vốn dĩ chưa bao giờ công bằng, việc mà mỗi chúng ta cần làm là tập quen dần với điều đó. Đừng bao giờ khóc về những chuyện đã kết thúc, mà chúng ta hãy cười vì nó đã qua rồi.

    Ở ngoài kia có rất nhiều mẹ đơn thân phải có trách nhiệm vừa làm cha, vừa làm mẹ nên áp lực sẽ lớn hơn, đôi khi sẽ mệt mỏi hơn. Vũ Ngọc San cô cũng không phải duy nhất, những việc mà cô nghĩ khó chấp nhận, nhưng hóa ra càng về sau, lại cảm thấy chẳng có gì, kể lại cũng rất bình thường. Vì thế khi bỏ qua quá khứ, cuộc sống lại muôn màu muôn vẻ hơn, tiếp tục tiến về phía trước, trân trọng hiện tại tương lai là điều quan trọng nhất.

    Có thể tương lai cô sẽ gặp người đàn ông nào đó có thể bao dung, cao thượng sẵn sàng chở che cho mẹ con cô, nhưng hạnh phúc hiện tại đối với cô đã đủ, cô không tham quá nhiều!

    * * *

    Đôi lời tác giả

    Người ta hay bảo phụ nữ làm mẹ đơn thân mặc nhiên phải mạnh mẽ. Nào là nuôi con một mình, lời dèm pha dị nghị cũng phải nghe, tự mình gánh vác, tự mình bươn chải. Nếu chưa từng kiên cường thì giờ là lúc phải học cách thôi yếu đuối. Có những lúc sợ bản thân chạnh lòng mỏi mệt, sợ mình yếu ớt không trụ nổi, sợ mình tủi hờn tự ti, sợ cả lúc gió mưa bão táp.. nhưng tất cả đều phải sẽ vượt qua vì con vì chính bản thân, và cũng là vì những người đang quan tâm ta hiện giờ.

    Truyện "Con ngoan, mẹ đây rồi", đã đến hồi kết, tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật mà mình đã nghe qua, nên chỉ mang ý nghĩa gửi gắm, cổ vũ những người mẹ đơn thân.

    Cảm ơn các bạn đã đón đọc!

    *** Hết ***​
     
    SaitamanAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...