Con Ghét Mẹ Tác giả: Vô Âm. * * * Đôi lời của "tôi" : Đây là câu chuyện ngắn về cuộc đời bấp bênh khổ sở của mẹ tôi, câu chuyện này là một câu chuyện có thực, đã xảy ra và đã được người con là "tôi" chứng kiến.. "Phụ nữ biết kiếm tiền là phụ nữ giỏi, phụ nữ kiếm nhiều tiền bằng việc chân chính là thông minh. Nhưng vừa biết kiếm tiền nhiều vừa biết làm bản thân trở nên xinh đẹp mới là phụ nữ đáng ngưỡng mộ." Mẹ tôi không được tuyệt vời như bao người mẹ khác, mẹ tôi chẳng được mạnh mẽ tài giỏi như bao người phụ nữ hiện đại ngày nay, mẹ tôi yếu đuối vô cùng.. Tôi ghét mẹ tôi Tối hôm đó, tôi lặng lẽ lật giở album của gia đình, xem đến những bức ảnh của mẹ, tôi bật khóc.. Tôi mò tìm những mảnh vụn kí ức của những ngày xưa.. Những mảnh kí ức vụn vỡ khi còn rất nhỏ, tôi có nhớ gương mặt trái xoan tròn trịa tây tây ấy, đôi mắt dịu hiền cong cong như trăng lưỡi liềm với cái mũi cân đối, khuôn miệng như được rót mật hay sao mà mẹ tôi lại cười ngọt ngào đến thế? Đó là mẹ tôi của ngày xưa. Trong ảnh, mẹ tôi dịu dàng, điềm đạm và vô tư lạc quan như bao người con gái khác – bạn của mẹ. Chính tôi cũng kinh ngạc khi thấy mẹ của ngày xưa ấy. Tôi không biết nói sao, lại nhớ tới những lần tôi bị mẹ mắng, mẹ mắng như tát nước, khuôn mặt mẹ cau có, khó gần, tự bao giờ và tự lúc nào, thời gian đã lấy cắp đi cái dịu dàng nhẹ nhàng như gió xuân của mẹ tôi những ngày xưa, giờ đây, khuôn mặt mẹ nhợt nhạt, gầy gò xanh xao, giữa hàng lông mày in sâu dấu hằn của những lần mẹ tức giận, cáu kỉnh, phẫn nộ. Cơ thể mẹ tôi ốm yếu, yếu ớt và mong manh như thể chỉ cần một cơn gió lùa tới là có thể tan biến vậy. Tôi nghe bố tôi kể: "Ngày đó, nhà ông bà mày nghèo lắm, làm gì có tiền mà cho mẹ mày đi học", thế nên mẹ tôi chỉ học hết cấp 2, hồi ấy cái đói cái nghèo như một dịch bệnh, ông bà không có tiền mua gạo, còn phải ăn cám lợn mà sống qua ngày. Những ngày đông giá rét, mẹ và các anh của mẹ (các bác tôi) mặc những chiếc áo cộc tay với quần đùi mỏng manh lội xuống ao mò cua bắt ốc, lạnh đến tê tái, chân tay mẹ tôi lúc đó có lẽ sưng tấy và xanh xao lắm. Rồi những ngày đói kém nhất, cả nhà bốn anh em hai ông bà ngồi quây quần bên cái bát nhỏ đựng một quả cà thiu, quả cà được ướp mặn chát để ăn dè. Nhớ đến những bữa cơm đủ đầy mà tôi ăn, giờ tôi mới để ý, ba mẹ chỉ ăn những món chị em tôi không thích, đặc biệt là rau. Có khi tôi hỏi, ba mẹ lại bảo: – Những món này mới có nhiều chất dinh dưỡng này, bố mẹ không thích ăn mấy đồ chiên rán làm gì nhiều. Tôi nhận ra mẹ là một người yếu đuối, ngây thơ, ương ngạnh và dễ nản. Vì mẹ không có bằng tốt nghiệp cấp 3 nên mẹ tôi xin việc rất khó, tôi có nhớ, mẹ đã đổi rất nhiều nghề: Mẹ làm khảo sát thị trường, những ngày nóng đến cắt da cắt thịt, mẹ lại ngồi trên chiếc xe máy nặng nề đi khắp nơi, những buổi trưa chị em tôi êm giấc ngủ, thì mẹ, con người ấy lại bôn ba bề bộn nơi những cửa hàng, siêu thị. Có lẽ vì việc khá mệt và cực, nên mẹ bỏ.. Mẹ đi bán vải vóc, đồ lưu niệm cho người Nhật, mẹ tôi biết tiếng Nhật nhưng không phải rất giỏi. Trong khi chị em tôi vừa học vừa chơi, thì mẹ, lại vừa học vừa làm. Tôi không biết tại sao mẹ lại bỏ nghề này, tôi lại thấy nó khá tốt và hợp với mẹ. Mẹ đi học làm spa, bố tôi phải chi tiền cho mẹ đi học, mẹ học và làm. Có lẽ mẹ tôi thấy hổ thẹn về mình, chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa ổn định công việc thậm chí còn làm tốn tiền của gia đình nên mẹ tự dằn vặt mình lắm! Đêm nào mơ màng tôi cũng thấy mẹ chưa ngủ, mẹ cầm chiếc điện thoại trên tay đọc những bài học của mình, tôi lặng ngắm mẹ.. Đôi bàn tay mẹ gầy giơ xương, gầy đến mức tôi có thể nhìn rõ từng đốt sống, hai má tròn trịa xinh xinh bị những sóng gió nhọc nhằn xén mất. Đôi mắt buồn chẳng có sức sống, thay vào đó là quầng thâm sậm dưới hàng mi rũ rượi, những tơ đỏ xuất hiện trong lòng trắng như hút cạn hết sức sống nơi con ngươi, làm đôi con ngươi mẹ tôi nhạt nhòa và mù mịt đến thương tâm.. Hình ảnh này đã chạm đến trái tim vô tâm của tôi, mẹ, cuối cùng vẫn là mẹ, là món quà mà Chúa đã ban cho con, nếu con không sinh ra trên cõi đời này, mẹ cũng chẳng cần khổ như vậy. Tôi hiểu, nhưng tôi chẳng khống chế nổi cái ương bướng, tức tối và cái "tôi" của mình, tôi vẫn vẩu mồm lên cãi lại mẹ những khi mẹ mắng tôi, nghĩ lại, tôi thấy mình thật bố láo và mất dạy, tôi đã từng băn khoăn có nên xin lỗi mẹ hay không, và dĩ nhiên vì quá xấu hổ và mặc cảm nên tôi đã gạt phắt ý nghĩ đó đi.. Mẹ tôi hay suy nghĩ nhiều, mẹ lo từng chút một cho đứa con của mình, đôi khi mẹ lo đến thái quá lên, điều đó làm tôi – một người theo chủ nghĩa tự do và vô tư cảm thấy thật phiền phức và gò bó, nhiều lúc tôi đã phải bịt tai lại để không phải nghe thấy tiếng nói lải nhải vang vọng bên tai của mẹ. Điều khiến tôi ghét nhất ở mẹ, mẹ lo lắng cho mọi người, lo đến từng li từng tí nhưng, mẹ lại chẳng hề lo cho mình tốt, mẹ ốm yếu dần mà tôi lại tăng cân nhanh, tôi thấy mình như một cục nợ chứ không phải là kết tinh tình yêu giữa ba mẹ tôi, thế nên tôi dần chú ý đến từng bữa cơm mẹ ăn, tôi có gắp cho mẹ, nhưng mẹ lại nói không thích mà đút cho tôi. Tôi rất lười, chỉ cần mẹ sai làm gì là tôi lại nhăn nhó ngay. Đôi lúc đột nhiên tôi muốn giúp mẹ thì lại chả có gì để giúp, việc tôi biết làm chỉ đếm trên năm đầu ngón tay.. Tôi thật vô dụng! Rồi đến một ngày, mẹ tôi kết thúc việc học và bắt đầu thuê một chỗ làm nhỏ làm mặt cho khách, mới đầu quả là ít khách, mà gia đình lại đang khó khăn, điều đó làm mẹ tôi mau nản và mẹ đã tự ý chuyển chỗ làm mà không nói với bố, tối đó bố mẹ cãi nhau, mẹ khóc, những giọt nước đong đầy trong hốc mắt thâm quầng của mẹ. Tôi đau đớn và nghẹn ngào. Tiền quả là quan trọng, rất quan trọng, nó là một thứ tất yếu trong cuộc sống, tiền là khởi nguồn của mọi hạnh phúc và thành công trên đường đời.. Gia đình tôi cần tiền.. Tôi rất cần tiền.. Nếu không vô tình bắt gặp một người mẹ với tấm thân mông lung mơ hồ, nếu tôi không chịu chững lại, chịu nhìn nhận, tôi cũng chẳng nhận ra những trắc trở, những cơn mưa phùn lai dai, những khoảnh khắc "tối đèn" ấy của mẹ, sẽ chẳng bao giờ tôi bận tâm đến rằng "mẹ đã già rồi" mà đón chào tứ quý danh hoa "mai, trúc, cúc, tùng" rộ nở, sẽ chẳng bao giờ tôi thương mẹ, sẽ chẳng bao giờ tôi khóc vì mẹ, chẳng bao giờ tôi trưởng thành, để có thể vì mẹ mà thay đổi.. Đúng vậy, đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy ở họ một sự phiền phức, đáng ghét và xấu xí thôi.. Con người mẹ tôi bản chất vô cùng đơn thuần và ấm áp, thế nhưng, cái bản tính đó đã bị những nỗi lo lắng, buồn đau che lấp mất. Sau tất cả, mẹ đã khổ quá rồi.. Mẹ đăng kí vào làm việc tại một công ty spa nọ, họ bắt mẹ đặt tiền cọc là 5 triệu, thời gian bên mẹ càng bị rút ngắn lại, mẹ đến công ty từ sớm mà tận đêm mới quay về, thời gian làm việc tận mười tiếng đồng hồ thậm chí còn hơn. Mỗi lần về tới nhà, mẹ tôi một thân tàn tạ đến mức tôi nhìn mà suýt khóc, ngay cả nói một câu thôi mà cũng vỡ giọng, không nói ra hơi. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại nhớ nhung được nghe những lời mắng chửi tôi từ mẹ, tôi muốn nghe mẹ mắng, mẹ mắng nhiều, chứng tỏ mẹ vẫn còn khỏe, mẹ ơi.. Mẹ tôi gầy giơ xương, mặc bộ nào cũng rộng, bố bắt đầu nghi mẹ bệnh, nên chuẩn bị cho mẹ đi khám. Việc khám bệnh của mẹ bị trì hoãn lại bởi cần thẻ bảo hiểm y tế hỗ trợ, trong những ngày đó, mẹ vẫn đi làm, mẹ gầy yếu thế mà họ bắt xoa bóp cơ bụng cho khách đấy. Quá đáng! Rồi một hôm vỡ lở và lộ tẩy, công ty đó là một lũ lừa đảo, mẹ tôi mất trắng 5 triệu, mọi công sức đổ sông đổ bể mà cũng chẳng nhận được tí đồng lương nào, một lũ khốn nạn, họ còn đe dọa, chèn ép và lừa gạt mẹ thêm mấy lần nữa, mẹ tôi mù mờ, dễ tin người và hiểu biết hẹp, họ lừa thành công.. Về sau, mẹ không phục, mẹ kiện, nhưng lũ xảo trá đó lại biện minh mình hoàn toàn trong sạch, ngay cả pháp luật cũng vô dụng, mẹ tôi rứt ruột đau đớn từ bỏ.. Mẹ đi khám bệnh, và quả thật mẹ bệnh nặng rồi, mẹ bị cường giáp (Basedow), bệnh này không thể chữa triệt để nên cả đời mẹ phải uống thuốc, mẹ phải điều trị và dưỡng bệnh, bố mua cho mẹ nhiều món dinh dưỡng, mẹ ăn, mà mẹ cũng chẳng muốn ăn, mẹ mệt mỏi bi lụy với những trớ trêu trái ngang, mẹ một nắng hai sương gồng mình làm việc, cuối cùng nhận lại là gì? Tôi hiểu được nỗi đau của mẹ, mẹ đang chìm đắm trong nỗi thất vọng, mẹ đang quỵ lụy trước số phận nghiệt ngã truân truyên, những khốn cùng của nghèo khổ và cay đắng.. Mẹ tôi chẳng hề mạnh mẽ đâu, nhưng mẹ đã gục ngã và lại đã đứng dậy, mẹ không kiên cường mà mẹ cố chấp, mẹ thương gia đình nên mẹ buộc phải đứng dậy trên đôi chân đau rát của mình.. Đối với tôi, mẹ thật phi thường, dù mẹ chẳng hề như những người mẹ can đảm và thông minh mà người ta hay ca ngợi. Đó là mẹ của tôi, người phụ nữ yếu đuối, cố chấp mà tuyệt vời.. là món quà mà Thượng Đế ban cho tôi. Mỗi người mẹ đều có những nét đẹp rất riêng, và mẹ tôi, thật duyên dáng và đẹp đẽ, mẹ đã cho đi tất cả tình yêu và xúc cảm của mình một cách thẳng thắn và chân thành, cho đi mà không đòi nhận lại bất kì điều gì ở tôi, bố và cả gia đình.. Tôi ghét mẹ, đơn giản là vì tôi thương mẹ, hận mẹ một mình âm thầm chịu khổ để rồi hại chính mình.. Người phụ nữ ấy..