Con gái lớn rồi

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Hoa Tlp, 3 Tháng tám 2024.

  1. Hoa Tlp Chính Là Bạn

    Bài viết:
    2
    Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo miền Bắc. Cái nghèo bó buộc khiến bố mẹ tôi không được học nhiều, cũng chẳng được tiếp xúc với những thứ được gọi là cao sang, những nơi được cho là phồn hoa kia. Họ sống ở vùng quê với những con người thật thà, đơn giản và chân chất. Phải chăng vì thế nên bố mẹ tôi luôn lấy khuôn mẫu cô gái thôn quê dịu dàng làm hình mẫu để dạy dỗ và bảo ban tôi. Đó là hình ảnh một có gái với nụ cười dịu dàng, bước đi nhẹ nhàng, mái tóc đen, thẳng, dài được buộc gọn gàng; áo quần đơn giản nhưng tươm tất, thơm tho. Nói vậy chứ bố mẹ tôi không phải người độc đoán và cổ hủ. Họ vẫn luôn lắng nghe những yêu cầu của tôi và đáp ứng những yêu cầu thích đáng. Tôi vẫn luôn vùng vằng và tỏ ra không hài lòng, đôi khi còn phản kháng lại sự phản đối của họ về những yêu cầu của tôi. Có lần tôi đã làm trái cả mong muốn của mẹ tôi, nói dối mẹ và làm theo điều mình muốn. Điều đó đến giờ vẫn là nỗi ám ảnh trong tôi.

    Lần đó là khi tôi học lớp 11. Vì tóc tôi khi mọc ra nó sẽ bị xoăn (nó xoăn không đều và làm cho mái tóc tôi trở nên bù xù mỗi lần tôi buộc tóc) nên mỗi năm mẹ tôi sẽ dẫn tôi đi làm tóc một lần. Nói là làm tóc vậy thôi chứ lần nào cũng vậy, đều sẽ là cách làm ép thẳng. Ngày bé thì tôi khá hài lòng với điều đó, nhưng càng lớn dần, tôi càng được tiếp xúc và bị thu hút bởi những kiểu tóc khác. Lần này cũng vậy, khi đó đang hot kiểu tóc uốn xoăn đuôi, tôi thích kiểu tóc đó lắm. Tôi bày tỏ muốn làm kiểu tóc này nhưng mẹ tôi không cho, mẹ tôi đã rất từ tốn phân tích và thuyết phục tôi ép tóc thẳng như mọi lần. Tôi rất ít khi cãi lời mẹ và thường miễn cưỡng làm những điều mẹ yêu cầu mà tôi không thích. Tuy nhiên, lần này thì khác. Với tâm lý của một thiếu nữ mới dậy thì, cái sự ngang bướng đang nảy sinh mãnh liệt, sao tôi có thể chấp nhận làm điều mà mình không thích chứ. Lúc đó, tôi còn nghĩ: Giờ mình lớn rồi, mình có thể làm những điều mình thích mà không cần đến sự can thiệp của mẹ. Và thế là tôi nói dối mẹ, rằng tôi chỉ làm cụp đuôi tóc cho mái tóc đỡ bị đơ cứng thôi. Sau một hồi đôi co thì mẹ tôi đã chịu thua trước tôi.

    Thế là mẹ đưa tôi đi đến tiệm làm tóc. Mẹ tôi dặn dò cô thợ làm tóc, bảo cô ép thẳng cho tôi và uốn nhẹ đuôi tóc cho tôi, đặc biệt yêu cầu cô không được cắt hay tỉa tóc của tôi (vì mẹ tôi thích tôi để tóc dài và tôi biết điều đó). Xong xuôi mẹ tôi về nhà vì thời gian làm tóc cũng khá lâu. Vì phần đuôi tóc của tôi bị sơ nên cô thợ mới ngỏ ý hỏi tôi có muốn tỉa bớt tóc phần đó đi không. Chớt được cơ hội, tôi vội trả lời có, nhân tiện bảo cô tỉa layer cho tôi và uốn xoăn đuôi cho tôi luôn. Cô thợ đồng ý và bắt tay vào làm. Ngay sau đó là một loạt các thao tác cắt, tỉa, chải, lên thuốc.. Thấy những đoạn tóc bị cắt rơi trên sàn, tôi bắt đầu lo lắng, tôi lo sẽ bị mẹ mắng, nhưng ngay sau đó tôi lại tự trấn an mình và ngồi yên cho cô thợ tiếp tục làm tiếp.

    Một lúc sau, mẹ tôi qua đưa bánh mì cho tôi vì khi sáng tôi chưa kịp ăn gì, mẹ lo tôi đói. Và điều gì đến cũng sẽ đến (khi này cô thợ đang cuốn lô cho tôi để uốn xoan rồi), mẹ cũng đã nhìn thấy những đoạn tóc rơi trên sàn, nụ cười gượng nở trên môi, mẹ hỏi tôi: "Ôi cắt nhiều thế này á gái? Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ, ấp úng đáp:" Tóc con bị sơ nên con bảo cô cắt bớt cho con ". Dường như chưa tin vào những điều vừa nghe vừa thấy, mẹ tôi quay sang nói với cô thợ làm tóc:" Ôi cắt nhiều quá cô nhờ ". Sau đó tôi không còn nhớ mẹ tôi và cô đã nói những gì nữa, có lẽ sự lo lắng, bất an làm tôi không thể để tâm đến những thứ xung quanh. Sau đó mẹ tôi về nhà, nét buồn trên khuôn mặt mẹ suýt làm tôi sụp đổ, nhưng tôi vẫn cố trấn an bản thân bằng sự bốc đồng và ngang bướng của một cô gái tuổi mới lớn.

    Sau đó không lâu, việc làm tóc cũng đã hoàn thành, tôi vội về nhà lấy đồ và ăn tạm bát cơm để đi sang làm bên cạnh (chiều hôm đó tôi có một cuộc gặp mặt bên đó). Mẹ tôi vẫn không ngừng than phiền về mái tóc của tôi, nhưng mẹ tôi không nói nặng lời với tôi, vẫn ngồi bên giục tôi ăn hết bát cơm rồi hãng đi. Chỉ là cứ 2-3 phút mẹ tôi lại nói:" Xấu quá con ạ "," Cắt nhiều tóc quá con ạ "," Đuôi tóc xoăn quá gái ạ".. Nhưng vì vội đến buổi hẹn nên tôi cũng không quan tâm những lời nói của mẹ cho lắm, tôi còn chẳng nhìn xem trên khuôn mặt mẹ khi ấy đã hiện rõ những nét buồn tủi, thất vọng đến cỡ nào.

    Rời nhà cùng một người bạn, tôi nhanh chóng đến buổi hẹn, ở đó tôi rất vui, đôi lúc cũng nghĩ đến việc mẹ sẽ buồn như thế nào với mái tóc của tôi. Nhưng tôi lại lấy lại tinh thần ngay sau đó, hòa vào không khí của buổi gặp mặt và vui vẻ cho đến tối. Hơn 9h tối hôm đó tôi mới về, dư âm của buổi hẹn khiến tôi vẫn vô cùng vui vẻ.

    Tối vào phòng thì thấy đứa em gái, nó cho tôi biết mẹ đã rất buồn vì chuyện mái tóc của tôi, đến mức mà mẹ đã không ăn trưa, cũng không ăn tối, không ngừng than phiền về mái tóc của tôi, đỉnh điểm là mẹ tôi đã nằm trong phòng từ tối tời giờ và có lúc mẹ tôi đã khóc. Mẹ tôi khóc vì mái tóc của tôi ư? Tôi không còn tin vào tai mình nữa, tôi đứng sững người, bối rối một hồi lâu. Cái cảm giác hoang mang, lo lắng, hối hận.. cứ rối loạn trong tôi, tôi không biết phải làm gì nữa, họng tôi đã nghẹn cứng lại. Tôi chạy sang phòng bố mẹ tôi, ấp úng nói xin lỗi mẹ, sự buồn rầu vẫn còn im rõ trên khuôn mặt mẹ tôi nhưng mẹ chỉ nhắc tối vào ăn thêm cơm đi không đói. Sự quan tâm mọi lúc, mọi thời điểm của tôi làm tôi sững người một lần nữa. Tôi muốn khóc, nước mắt tôi rơi ngay sau đó, không muốn khóc trước mặt mẹ, tôi chạy về phòng, đóng cửa lại và thút thít khóc. Bố tôi cũng biết chuyện và đến bên an ủi tôi. Thấy bố tôi càng khóc to hơn, tôi ôm lấy bố, vừa khóc vừa mếu máo nói lên sự ân hận của mình như một đứa trẻ lên ba. Nhờ sự an ủi của bố, dần dần tôi nín khóc và lấy lại bình tĩnh. Sau lần đó, tôi đã có cho mình một bài học đắt giá. Giọt nước mắt của mẹ tôi làm tim tôi thắt lại và tôi tự nói với bản thân mình không được làm mẹ khóc một lần nào nữa.

    Sau này khi nhớ đến câu chuyện này, trong tôi đều dâng lên một cảm giác khó tả mà chính tôi cũng chẳng biết nó được kết tinh từ những cảm xúc nào. Giọt nước mắt của mẹ như vết hằn trong trái tim tôi, một nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi. Lớn hơn, đôi lúc tôi cứ suy nghĩ mãi về những điều ấy, cứ nghĩ mãi về những điều xảy ra ngày hôm ấy. Tôi thắc mắc, không lẽ chỉ vì mái tóc của tôi mà mẹ phải buồn và thất vọng đến vậy hay sao? Sau này tôi lại nghĩ, có lẽ không đơn mẹ buồn là vì mái tóc của tôi mà là vì đứa con bé thơ ngày nào nay đã lớn rồi, không còn nghe lời mẹ nữa, không còn tung tăng dưới cái bóng của mẹ nữa..
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...