Con Đường Ma (Truyện Cô Chín) - Thu Hương Nguyễn Thị

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thu Hương Nguyễn Thị, 12 Tháng hai 2020.

  1. Thu Hương Nguyễn Thị Thương Quê

    Bài viết:
    94
    Con đường ma

    (Truyện cô Chín)


    Thể loại Truyện ma

    Tác giả: Thu Hương Nguyễn Thị

    Link thảo luận - góp ý:

    Năm thứ tư đại học, cô Chín xin về quê thực tập. Từ nhà cô Chín tới trường cấp 3 nơi cô thực tập 7 cây số. Khoảng giữa con đường cô đi gần một nghĩa địa lớn của xã giáp danh với xã cô Chín. Đó là một đoạn đường vắng, hai bên là cánh đồng.

    Hàng ngày cô Chín vẫn đi về trên con đường này một cách bình thường. Cô chẳng thấy có điều gì xảy ra với cô cả. Dù có vài chuyện xì xào to nhỏ gần đây, trên đoạn đường này, nhưng cô Chín không tin lắm. Những chuyện đó không đủ căn cứ để cô tin.

    Một buổi tối, ở trường tổ chức bữa tiệc liên hoan nhỏ. Cô Chín cùng các bạn thực tập sinh dọn dẹp xong xuôi rồi mới trở về nhà.

    Cô Chín nhớ lúc mình đi đến đoạn đường gần nghĩa địa là hơn 10 giờ tối. Trời tối đen như mực. Bầu trời không thấy ông sao nào xuất hiện. Lại thêm hai bên đường gần nghĩa địa hàng chục cây gạo, cây đa lớn bé, ngả nghiêng theo các hướng, nên trời đã tối lại càng tối thêm.

    Tuy nhiên, chiếc đèn xe cúp của cô Chín rất sáng. Chiếc đèn xe cúp của cô Chín đi tới đâu thì chiếu sáng khắp tới đó. Cô Chín rất vững tâm.

    Nhưng khi xe của cô Chín chạy tới gần lối rẽ xuống nghĩa địa thì đèn xe của cô bỗng dưng chập chờn, nhấp nháy, lúc sáng lúc tối. Dù vậy, cô Chín vẫn vững tâm đi tiếp. Trong đầu cô chưa xuất hiện những suy nghĩ lo lắng nào.

    Xe chạy tiếp thêm đoạn đường ngắn, gió bắt đầu thổi qua lạnh lạnh. Tiếng ngọn cây khẽ quật vào nhau xào xạc. Cô Chín cảm nhận thấy, có gì đó cứ ẩn hiện hai bên đường. Trong ánh sáng chập chờn, cô Chín nhìn thấy rõ, đứng hai bên đường là những bóng trắng không đầu. Rất nhiều! Rất nhiều! Có cả những bóng trắng không đầu máu còn đang phun ra như mạch nước. Cô Chín hốt hoảng, vê ga phóng vút. Cả một đoạn đường về nhà, cô Chín giữ nguyên một tư thế, vê ga và nhìn thẳng, không dám ngó nghiêng sang hai bên một chút nào.

    Hú hồn! Cuối cùng cũng về tới nhà. Nghe tiếng xe máy, mẹ cô Chín vui mừng, mở cửa đón con. Ở bên cạnh mẹ, cô Chín vẫn tim đập chân run.

    Từ đó trở đi, mỗi lần đi qua đoạn đường đó cô Chín đều cảm thấy sởn gai ốc. Nếu là đi vào buổi tối thì phải có ai đi cùng cô Chín mới dám đi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...