Con đò lạc bến Ngọn nến trong đêm Dòng sông có lúc dịu êm Khi thì bão tố phủ lên thân gầy Phong ba bủa vây Đong đầy cay đắng Dãi dầu tâm tư trống vắng Lênh đênh đêm ngày khoảng lặng vương mang Duyên phận bẽ bàng Lệ tràn khóe mắt Cô phòng ánh đèn hiu hắt U sầu nặng trĩu tủi vắt trên vai Bến nước mười hai Trải dài vô tận Tháng năm làm bạn tủi phận Vu quy theo chồng lận đận ai mong Người được xuôi dòng Má hồng tươi thắm Kẻ thì một đời chìm đắm Hai tiếng êm đềm đổi trắng thay đen Bến đợi không tên Lãng quên hạnh phúc Yêu thương bức tranh tối đục Sóng gió vô tình biết lúc nào qua Lạc bến trôi xa Trăng tà khuất bóng Mênh mông nghìn trùng con sóng Con đò âm thầm đứng ngóng xa xăm