Truyện Ngắn Có Thai Với Thằng Bạn Thân - Nguyễn Hằng My

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hà Ngọc Băng Tâm, 29 Tháng mười hai 2018.

  1. Hà Ngọc Băng Tâm

    Bài viết:
    54
    Tên tác phẩm: Có thai với thằng bạn thân

    Tác giả: Nguyễn Hằng My

    Thể loại: Truyện ngắn ngôn tình

    Văn án:

    Nhiều người khi nghe tên truyện sẽ nghĩ tôi là một người không ra gì, đến bạn thân mà còn ngủ với nhau trong khi không có tình cảm. Nhưng cuộc đời đều đã được sắp đặt sẵn, có bao giờ ta cưới được người ta yêu đâu. Số phận hoàn cảnh đẩy đưa. Tôi không ngụy biện, đơn giản chỉ muốn kể về câu chuyện của cuộc đời mình, coi như đó là kỉ niệm bồng bột thời tuổi trẻ. Nhiều lần muốn viết lên trang tâm sự của Eva nhưng sợ dài và loãng mọi người không theo dõi được hết. Mạnh dạn chia sẻ với My và vui khi cô bé này đồng ý viết. Cảm ơn My. (lời tâm sự của nữ chính dưới lời thuật của My)
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
  2. Hà Ngọc Băng Tâm

    Bài viết:
    54
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là con một trong gia đình, khỏi phải nói tôi được ba mẹ cưng chiều như thế nào. Nhưng đồng thời, ba mẹ cũng quản lí thời gian đi học và đi chơi của tôi rất chặt chẽ. Mỗi lần muốn đi chơi ở đâu đó hay cùng bạn bè tụ tập không về đúng giờ thì tôi lại cầu cứu thằng bạn thân của tôi.

    Thằng Tuấn, cả hai đứa biết nhau từ nhỏ. Mẹ nó và mẹ tôi là bạn thân với nhau từ thuở thiếu thời. Vì vậy ông bà hai bên cũng gán ghép, mong muốn sau này tụi nhỏ đến với nhau. Tôi luôn lầm bầm lẩm bẩm rằng: "Nhảm nhí. Ai thèm nó. Người thì cao to, lại còn đen thui. Đúng chuẩn cao to đen, còn hôi thì tôi không biết. Trớ trêu, tôi với nó học chung trường đại học, nhưng khác ngành. Tuấn học Công nghệ thông tin, còn tôi học thiết kế thời trang. Mỗi lần cần đi chơi về muộn thì phải gọi điện cầu cứu xin nó nói với nhà tôi là chúng tôi đi chơi chung với nhau thì ba mẹ tôi mới đồng ý và như thế thì tôi mới không bị la.

    Ba mẹ tôi thừa biết tôi đã có người yêu rồi, không cấm cản nhưng cũng không ủng hộ. Người yêu tôi đang đi du học. Anh 28 tuổi. Tôi 22. Hai đứa yêu xa. Mỗi ngày tôi luôn cầm khư khư cái điện thoại. Ai đang yêu xa chắc sẽ hiểu cảm giác này nên tôi cũng không muốn kể lể chi nhiều. Nhiều lúc đi ngoài đường, nhìn người ta có đôi có cặp mà chỉ ước rằng chỉ cần anh ở đây lúc này thì tốt biết mấy.

    Hôm nay lên trường, cứ suy nghĩ mông lung, không thể tập trung được. Tin nhắn tới:

    - Em đang làm gì? Có nhớ anh không?

    - Em đang trong lớp, nhớ lắm biết không? Khi nào anh về với em đây?

    - Sắp rồi! Anh nhớ em..

    Đôi khi chỉ cần những dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng bao cảm xúc đã được nói lên. Đọc đi đọc lại tin nhắn anh gửi rồi mỉm cười như một con điên." Anh nhớ em"Tôi tủm tỉm cười thì con bạn kế bên làm giật mình:

    - Con điên, cười gì vậy?

    - Hỏi làm gì?

    - Anh yêu nhắn tin hả?

    - Biết còn hỏi?

    Thời gian cứ thế trôi qua. Anh ấy đã hẹn ngày bay về Việt Nam. Tôi háo hức, trông mong biết bao nhiêu. Mỗi tối, cứ đến 10 giờ trước khi đi ngủ là tôi lại khoanh tròn trên tấm lịch bàn đếm từng ngày.

    Rồi ngày ấy cũng đến 20-5-2014, ngày tôi nhớ nhất trong cuộc đời này. Hôm nay chọn môt cái váy thật xinh. Đã 1 năm rồi tôi không gặp anh. Cứ nghĩ đến giây phút được gặp anh, tôi như muốn nghẹt thở, chỉ muốn ôm thật chặt trong nỗi nhớ mà thôi.

    Dòng người chầm chậm đi ra cửa chính. Thấp thoáng đâu đó tôi thấy bóng dáng của anh. Dù anh có thay đổi như thế nào tôi vẫn có thể nhận ra được.

    Chúng tôi ôm nhau thật chặt. Anh hôn vào tóc tôi:

    - Anh nhớ em, em vẫn xinh đẹp như ngày nào, một năm rồi Linh ơi..

    Anh gọi tên tôi. Nước mắt tôi rơi vì hạnh phúc. Chúng tôi cùng đi qua nhiều con đường, góc phố, quán ăn mà ngày xưa hai đứa cùng đi, cùng nhau nắm tay nhắc lại kỉ niệm đã qua, chúng tôi càng xiết chặt tay nhau hơn. Tình yêu càng thêm mãnh liệt.

    - Anh chỉ ở lại Sài Gòn đêm nay thôi, mai anh phải bay về Hải Phòng để thăm bà con.

    - Khi nào anh vào lại Sài Gòn?

    - Phải cuối tuần anh mới vào lại nhưng hôm sau lai bay qua đó rồi, vì anh đang bận học, thời gian này lu bu quá.

    Nghe anh nói, tôi thấy buồn quá, xa nhau một năm, bên nhau được bao lâu? Mắt buồn nhìn anh.

    - Em buồn phải không?

    - Buồn..

    - Đêm nay ở bên anh nhé..

    (Tôi xin phép không nêu tên anh người yêu vì anh không phải nhân vật chính của truyện)

    Vậy là tôi phải tìm cách để xin đêm nay ngủ nhà bạn, chỉ cần năn nỉ ngoại tôi đồng ý, thì ba mẹ tôi cũng đồng ý. Tối đó tôi ngủ cùng anh ở khách sạn vì mai anh phải bay về Hải Phòng sớm.

    Tôi và anh ấy tính thời điểm bây giờ quen nhau được ba năm, và cũng đã làm chuyện đó với nhau rồi. Bao nhiêu cảm xúc sau một năm xa nhau, gói gọn hết trong đêm đó.

    Và rồi cũng đến ngày anh bay về Mỹ. Tôi tiễn anh ra sân bay, cố gắng không khóc trước mặt anh. Tôi chỉ muốn nói anh đừng đi. Tôi không hề biết rằng, đó là lần cuối cùng hai chúng tôi bên nhau. Tôi mất anh mãi mãi.
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
  3. Hà Ngọc Băng Tâm

    Bài viết:
    54
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu tháng trôi qua, mọi thứ vẫn bình thường. Hôm nay, đã 23h rồi mà anh vẫn chưa nhắn tin hay hỏi thăm tôi câu nào. Tôi lấy làm lạ. Bỗng nhiên có chuông tin nhắn tới:

    - Anh xin lỗi em nhé, hãy tha lỗi cho anh..

    Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi nhanh chóng trả lời:

    - Anh nói gì vậy?

    - Anh sắp kết hôn. Cô ấy có thai, nên anh phải chịu trách nhiệm. Anh xin lỗi em..

    Trời đất như quay cuồng. Buông điện thoại xuống giường. Tôi đi rửa mặt mấy lần cho tỉnh. Cầm điện thoại đọc lại tin nhắn mấy lần, anh nhắn tin cho tôi rất dài nhưng tôi chỉ kịp hỏi:

    - Anh chắc không? Hãy xác nhận lại giúp em đi, tình yêu chứ không phải trò chơi đâu anh.

    - Anh xin lỗi, hãy tha lỗi cho anh..

    Lại câu nói vô dụng đó, tôi nuốt nước mắt. Tôi xóa hết tất cả mọi thứ về anh chỉ trong một đêm. Tôi khóc đến sáng..

    Hôm sau tôi sốt. Ba mẹ tôi hoảng sợ lo chăm con gái, tôi không thể làm gì nổi. Đến sáng, tôi xác định, là hai chúng tôi đã chia tay. Mọi việc đến thật nhẹ nhàng nhưng trong lòng tôi đau như ai cắt từng khúc ruột. Chắc có lẽ, nỗi đau này sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời.

    Một tuần sau, tôi mới đỡ bệnh. Ba mẹ tôi không yên tâm để tôi lái xe đi học một mình nên đã gọi điện thoại cho Tuấn tiện đường chở tôi đi. Dù gì thì chúng tôi cũng học chung trường mà.

    - Nè, sao sốt vậy? Đã đỡ hẳn chưa?

    - Thất tình..

    - Mày thất tình.. mày đang có người yêu mà thất tình cái gì? Định dụ dỗ tao à?

    - Tao thất tình. Mày có nghe rõ không? -Tôi hét to vào tai Tuấn.

    Tuấn giật mình, thắng gấp xe tấp vào lề đường.

    - Mày điên à Linh? Làm tao giật mình chút nữa té xe, ai chịu trách nhiệm.

    - Tao mong vậy đó, tôi không muốn sống nữa.

    - Tao xin mày đó, bình thường lại đi, đừng để tao bị mẹ tao chửi vì mày nha!

    Tuấn chở tôi đến trường, sau đó lớp ai người đó vô học. Tôi không thể tập trung được vì nỗi đau trong lòng chưa dứt.

    Giờ giải lao, thấy Tuấn nhá máy điện thoại, tôi nhìn ra cửa thấy Tuấn đang đứng, trên tay cầm một số thứ linh tinh.

    - Nè ăn đi cho mập mặt!

    - Tao đâu có ham ăn đâu, sao tự nhiên mua mấy thứ này (Tuấn mua đồ ăn vặt cho tôi)

    - Tao thấy mày tội nghiệp quá.. mày cãi nhau với anh D đúng không?

    - Mày nhây quá, tao nói là chia tay rồi..

    Tôi giật đồ ăn trên tay Tuấn, bỏ đi vào lớp không nói lời nào.

    Một tháng trôi qua, kể từ ngày chia tay D, tôi tuyệt nhiên không làm phiền cuộc sống của D và D ngược lại cũng vậy. Chúng tôi đã chia tay thật rồi mà!

    Đêm đến, đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất với tôi. Kinh khủng đến mức tôi không dám ở trong phòng một mình. Ba mẹ tôi cũng nhận ra, tôi đang thất thường.. Thời gian trước, điện thoại lúc nào cũng trên tay và thông báo tin nhắn đến liên tục. Bây giờ, chả ma nào nhắn tin đến. Tôi nhắn tin cho Tuấn:

    - Hồi mày thất tình, bao nhiêu ngày hồi phục vậy, chỉ cho tao với!

    - Lâu..

    - Lâu là bao lâu?

    - 2 tuần..

    - Hai tuần của mày là lâu ấy hả? Đúng là con trai.

    - Tao không muốn nhắc lại khoảng thời gian đó đâu!

    Tôi phì cười. Thằng khờ. Thất tình hẳn hai tuần cơ đấy. Hai tuần là nó quên sạch. Đến chịu. Tôi hạ giọng:

    - Tuấn..

    - Nói đi, ngắn gọn thôi, mày dài dòng quá, để tao còn cua gái..

    - Tao buồn quá, tao không biết tâm sự với ai cả. Ngoài mày. Tao biết mày không có nhiều chuyện!

    - Mày lầm to rồi Linh. Chẳng qua mày chưa biết. Ngày mai, tao sẽ nói với đám bạn mày là mày bị bồ đá.

    Tôi im lặng, bực bội, tâm sự với nó để lòng nhẹ nhõm. Nó không an ủi thì thôi. Tắt điện thoại, tôi nằm ngủ.

    30 phút sau..

    - Linh, Thằng Tuấn tìm này. Giờ này 9-10 giờ đêm mà đi đâu hai đứa?

    Tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ gọi. Chạy xuống nhà tôi thấy nó ăn mặc lịch sự. Nó ra dấu cho tôi thay đồ. Thế là nó chở tôi dạo một vòng Sài Gòn.

    - Sao mày tốt bụng vậy? Giờ này còn qua chở đi dạo

    - Mày thất tình mà, bạn bè thì quan tâm nhau chứ. Tao chọc mày tí, mà sợ mày giận.

    Tôi mỉm cười, nhìn dòng người lướt qua trong đêm. Nhìn họ ôm nhau, tôi thấy lòng mình sao trống trải, cũng may tôi còn có người bạn thân là Tuấn.

    Mấy hôm sau, vì ba mẹ Tuấn có việc nên về quê. Tuấn cùng đám bạn chơi chung tổ chức nấu nướng tiệc tùng tại nhà nó. Thế là nó rủ tôi.

    - Mày đang ở đâu, tao qua chở mày. Nay tụi nó nấu nướng các kiểu. Qua chơi cho đỡ thất tình.

    Tôi rủ thêm hai đứa bạn thân. Xin phép nhà tôi qua nhà Tuấn chơi, tất nhiên là ba mẹ tôi sẽ đồng ý.

    Cả đám bạn Tuấn chơi lầy lắm, gái trai đủ cả. Tôi đang buồn nên uống rất nhiều, nghĩ ngây thơ rằng buồn quá thì dùng bia rượu giải sầu. Chưa có cái ngu nào như cái ngu này mà!

    Trong buổi tiệc, Tuấn chăm sóc tôi tận tình. Trong nhóm có một con nhỏ mà Tuấn đang để ý. Khi Tuấn gắp thức ăn cho tôi, nó nhìn tôi với ánh mắt khó chịu bực bội. Tôi biết ý nên cũng tự biên tự diễn, không làm mất tình cảm hai đứa nó.

    Xong tiệc, cả đám say mèm. Tôi cũng vậy. Say đến nỗi không thể tự đứng dậy được. Tuấn bảo tôi lên phòng Tuấn ngủ tí rồi nó chở về. Bây giờ nó cũng say, lên phòng nó cho khỏi ồn ào vì dưới này toàn con trai.

    Tôi cùng con bạn cùng lên ngủ. Lúc đó mới năm giờ chiều nên thôi tôi cứ nghĩ ngả lưng một tí chắc không muộn.

    Tỉnh dậy, đầu như búa bổ. Tôi quay sang ôm con bạn ngủ tiếp nhưng thấy là lạ. Mở mắt ra, tôi hét lên:

    - Tuấ.. nnnnnnnn
     
    Tố Văn thích bài này.
  4. Hà Ngọc Băng Tâm

    Bài viết:
    54
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhìn Tuấn trong bộ dạng cả hai đứa không mảnh vải che thân. Tôi sửng sốt cố nhớ đã có chuyện gì xảy ra. Tuấn cũng ngồi dậy, vớ lấy tạm cái chăn:

    - Trời.. Đã có chuyện gì vậy?

    - Tại sao mày lại ở đây? Con N đâu? (con bạn tôi)

    * * *

    Tuấn im lặng mặt đổ mồ lấm tấm, bối rối

    - Có chuyện gì đó xảy ra giữa tao với mày rồi phải không? Tao chỉ nhớ là tao lên đây cùng N.. định ngủ tí rồi mày chở tao về.. đúng không?

    Tuấn mặc vội cái quần, lấy đồ trên giường đưa tôi

    - Mày mặc vào đi Linh.

    Vừa nói xong, tôi tát Tuấn thật mạnh, tôi đau đớn nói:

    - Tất cả là do mày đúng không? Mày cố tình gài tao đúng không Tuấn?

    - Mày điên à Linh, chính tao cũng không nhớ nổi. Đây là phòng tao và tao cũng say mà!

    - Đồ mất dạy, mày là thằng tồi.. mày vẽ ra kế hoạch hay lắm. Mày thừa biết tao và mày chơi từ nhỏ tới lớn, thừa biết giữa tao và mày như thế nào mà bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này.

    Tôi nói xong mặc quần áo, chạy thẳng ra khỏi nhà Tuấn, mặc Tuấn đứng bất động ngơ ngác, tôi chạy đi trong nước mắt..

    Tôi đau đớn với chuyện vừa xảy ra. Cứ càng chạy đi thì hình bóng D lại càng hiện rõ ra trước mắt. Vì tôi nghĩ cả đời này tôi chỉ ở bên D

    Đến 10h tối, tôi mới về tới nhà!

    - Trời ơi, sao vậy con? Sao không bảo ba qua đón cho về?

    - Con không sao..

    Nói xong tôi chạy lên phòng tắm rửa. Tôi thấy nhục nhã và ê chề, kinh tởm bản thân mình với việc vừa xảy ra..

    Tôi có tin nhắn:

    - Tao không cố ý làm việc đó. Tao xin lỗi mày nhé Linh! Tao không phải loại người như mày nghĩ

    - Tao không cần nghĩ, bản thân mày, mày tự biết.

    * * *

    - Từ này đừng xuất hiện trước mặt tao nữa! Thằng chó!

    Tôi quăng mạnh điện thoại xuống giường. Khóc tức tưởi. Chửi nó là chó thì có quá đáng không? Trong khi bản thân tôi cũng say và không biết gì. Huống hồ nó cũng là một thằng con trai mà!

    Nhưng đau lòng nhất, là tôi không yêu Tuấn, không yêu, nhưng chúng tôi đã làm chuyện đó với nhau. Và càng nghĩ đến D tôi càng đau lòng hơn. Tôi yêu D và nhớ D rất nhiều. Cảm giác tội lỗi vây quanh. Khóc một trận đã đời, tôi thiếp đi đến sáng.

    Đến sáng cầm điện thoại trên tay, biết bao nhiêu tin nhắn của Tuấn. Tuấn nói nhiều lắm, nhưng tôi không trả lời và xóa hết tất cả tin nhắn.

    Những ngày sau, tôi nhốt mình trong nhà, luôn ăn sau cùng mỗi bữa ăn, ít nói chuyện với người nhà, không la cà như trước kia. Suốt ngày nằm trên giường nghe nhạc không lời vu vơ, nước mắt thì không ngừng rơi.

    Tôi nhận ra đã ba ngày kể từ khi tôi và Tuấn quan hệ với nhau, không biện pháp, và tôi vẫn chưa uống thuốc tránh thai. Lật đật thay đồ, tôi chạy ra khỏi nhà

    - Linh đi đâu đấy, 8h tối rồi đó nha con gái!

    - Con đi mua Băng vệ sinh mẹ ạ!

    - Linh.. mẹ có mua sẵn..

    Mẹ tôi chưa kịp dứt lời, tôi đã mất hút. Đọc kĩ hướng dẫn, dường như muộn nhưng vẫn hi vọng còn kịp, thôi thì cứ uống cho chắc, hơn nữa kinh nguyệt tôi không đều nên chắc không sao. Hy vọng là thế, lạy chúa!

    Đang nằm trên phòng thì có tiếng đập cửa

    - Linh, xuống ăn cơm nào con..

    Tôi thở dài không muốn đi nhưng vẫn cố gắng xuống ăn để không bị chửi. Đang ngồi ăn dở thì tôi nghe thấy có tiếng xe ai vô nhà, nhưng tôi không quan tâm.

    Tôi nghe mẹ tôi gọi mày mày tao tao. Ngước mặt lên nhìn thì ra là ba mẹ Tuấn đến.

    - Dạ con chào cô chú!

    - Con Linh càng lớn càng xinh xắn nhỉ-mẹ Tuấn nói.

    - Mày khen mày lo gì, mai này cho làm con dâu đấy! -mẹ tôi nói vậy

    Tôi nghe bực mình, từng lời nói như quấy rầy tâm trí tôi. Tôi xin phép lên phòng.

    Tôi đã chặn số điện thoại Tuấn, định mở facebook lên chặn nó thì thấy tin nhắn:

    - Sao mày lại trốn tao? Tình bạn từ nhỏ đến giờ mày nghĩ tao làm vậy à? Mày chặn số điện thoại tao à? Mày có trốn được tao cả đời không?

    Tôi lẩm bẩm. Thằng này nó cứ bám dai như đĩa vậy trời. Tôi càng cố quên thì nó lại lải nhải. Tôi quyết định block Facebook nó.

     
  5. Hà Ngọc Băng Tâm

    Bài viết:
    54
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau đến trường, đang ngồi trong quán nước tán dóc với mấy đứa bạn, hút một hơi nước thật dài ngước lên thì thôi sặc nước. Thấy bóng dáng Tuấn đi về hướng tôi, tôi gục mặt xuống bàn dúi đầu vào bụng con bạn.

    - Mày làm trò gì vậy?

    - Im coi.. im lặng

    - Ơ Tứng.

    - Tao bảo mày im mà..

    Hú hồn nó không thấy tôi, tôi bây giờ gặp nó như gặp ma vậy.

    Chiều về vừa bước vào thì ba tôi lên tiếng

    - Thay đồ đi con, rồi đi chung với ba mẹ!

    - Đi.. đi đâu ba?

    - Hôm nay sinh nhật cô Hoa (mẹ Tuấn)

    - Con không đi.. (tôi nói trong vô thức)

    Nhìn mặt ba tôi, mẹ tôi liếc, tôi nhỏ giọng:

    - Con có thể không đi được không, cả ngày ở trường giờ con thấy mệt quá. (thật ra là tôi sợ đối mặt với Tuấn)

    - Đừng cãi lời ba.

    Tôi cúi đầu lên phòng thay đồ, vì tôi biết ba tôi nghiêm khắc và không muốn làm mẹ tôi buồn nên tôi lặng lẽ làm theo lời ba. Tim tôi cứ đập thình thịch, tôi thấy run sợ khi đối mặt với Tuấn!

    Tôi bước đi nặng nề. Phòng tiệc nhỏ tầm 4 bàn thôi. Tôi giật mình khi nhìn thấy Tuấn đang nhìn tôi chăm chăm, tôi vội đứa mắt về hướng khác; đi lướt qua, tôi xem Tuấn như không tồn tại!

    Trong suốt buổi tiệc tôi đứng ngồi không yên, ăn nhưng luôn cảm giác không tự nhiên, đâu đó có ánh mắt luôn dõi theo tôi mọi lúc, đôi lúc liếc nhìn về mọi hướng, ánh mắt tôi và Tuấn bắt gặp nhau trong chốc lát! Tôi càng ghét Tuấn thêm..

    Nhưng trớ trêu ba mẹ Tuấn và Tuấn đến cụng ly bàn ba mẹ tôi. Tôi ngó lơ, nhưng cũng phải nhìn và chào hỏi trong gượng gạo.

    Rồi buổi tiệc cũng qua, một tháng trôi qua kể từ ngày xảy ra việc đó, tôi đang lang thang ngồi hành lang của trường thì thấy Tuấn, quay mặt lại tôi lấy túi xách đồ bỏ đi, nhưng càng đi càng biết Tuấn đang đuổi theo tôi.. Bỗng tay tôi bị kéo về phía sau..

    - Linh..

    Tôi biết là Tuấn, tôi không quay lại mặt nghênh lên

    - Mày tha tao được không? Thấy mày tao chỉ muốn chết thôi..

    - Mày đừng trốn tránh tao được không? Tao xin mày đấy!

    Tôi giật tay mạnh ra, kéo dây túi xách lên, nhìn thẳng vào mặt Tuấn!

    - Ủa Tuấn, tao có mắc nợ mày gì không? Sao mày cứ theo tao hoài thế, hãy đối xử với tao như lúc trước ấy, cố gắng đừng quan tâm tao có được không?

    - Không được..

    - Mày hài quá, bớt khùng dùm tao..

    Tuấn kéo tay tôi ra chỗ ít người

    - Tao không có theo mày, nhưng tao muốn mày đừng suy nghĩ đến việc đã qua. Tất cả đều không như mong muốn.

    - Ờ

    - Và tao cũng muốn nói với máy một điều: Mày giấu kín việc này được không?

    Tôi tức giận cười nhếch mép mồm. Tôi khinh bỉ!

    - Mày nghĩ tao sẽ đi rêu rao là chúng ta ngủ chung với nhau khi là bạn từ nhỏ à?

    Giọng tôi ngày càng lớn dần Tuấn che miệng tôi lại.

    - Mày thôi đi, mày nghĩ tao muốn làm với mày chuyện đó à? Tao chỉ mong không ai biết vì tao không muốn Thảo biết chuyện này! Ok? (người nó thích) Tao thích nó, tao không muốn vì mày mà mất nó! Ok!

    - OK? OK! Cái con khỉ thằng Đểu.

    Tôi chỉ mặt Tuấn

    - Tao cảnh cáo mày nha.. đừng làm phiền và đừng xuất hiện trước mặt tao lần nữa, mày cứ xem tao không tồn tại đi!

    Nói xong tôi bỏ đi, cuộc đời đã gặp thằng người yêu không ra gì, bị cắm sừng dài thật dài đau chua nguôi, lại gặp ngay thằng bạn âm binh đầu đinh, số đúng số con chó! Tủi thân vô cùng!
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...