Tháng tám mùa thu Lá khởi vàng em nhỉ Từ độ người đi Thương nhớ âm thầm Chiều vào thu nghe lời ru gió Nắng vàng lơ lửng ngoài hiên Mắt nai đen mùa thu Hà Nội Nghe lòng ấm lại tuổi phong sương May mà có em cho đường phố vui May còn chút em trang sức sông Hồng Một sáng vào thu bềnh bồng hương cốm Đường Cổ Ngư xưa bắt bước phiêu bồng Thôi thì có em đời ta hy vọng Thôi thì có em sương khói môi mềm Có phải em mùa thu Hà Nội Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát Lững thững Hồ Tây một dáng Kiều Có phải em mùa thu Hà Nội Nghìn năm sau níu bóng quay về Phải nơi đây miền Thanh, Nghệ Tĩnh Phải nơi đây Hồng Lĩnh - Ba Vì Phải nơi đây núi Nùng, sông Nhị Lớn đậy con người đất Tổ Hùng Vương Anh sẽ đi Cả nước Việt Nam yêu dấu Đẹp quê hương gặp lại tình người Bước nhỏ long lanh hồn nghệ sĩ Mơ Quang Trung vó ngựa biên thuỳ Ngày anh đi Nhất định phải có em Đường cỏ thơm giong ruổi Sẽ ghé lại Thăng Long Thăm Hoàng Thành, Văn Miếu Chắc rêu phong đã in dấu bao ngày Đã nghe Bập bùng trống trận Ngày chiến thắng Điện Biên Sáng hồn lửa thiêng Xuôi quân về giữ quê hương Hôm nay mùa thu Gió về là lạ Bỗng xôn xao con tim lời lá Bỗng xôn xao rơi vàng tiếng gọi Lệ mừng gặp nhau ngàn phím dương cầm Có phải em mùa thu Hà Nội Ngày sang thu lót lá em nằm Bên trời xa sương tóc bay Hà Nội ơi em có hay Quê hương thần thoại hiển linh hồn sông núi Nắng thu muôn màu rực rỡ trong hồn anh Tô Như Châu Đà Nẵng, tháng 8-1970. Bài thơ này đã được nhạc sĩ Trần Quang Lộc phổ nhạc.
Trời tháng mười, Hà Nội đã sang thu. Thu năm nay đưa về cùng bão tố và những cơn mưa suốt những ngày dài. Hương cốm mới, hương hoa sữa, hay chỉ đơn giản là ánh nắng tàn của mùa hè chưa kịp ghé ngang đây. Và em, ở tự phương nào, tôi cũng bâng quơ tự hỏi. Những ngày mưa, và gió lạnh, tôi ước một lần được cùng em đẫm ướt, cùng sưởi ấm cho nhau giữa cái không gian này, chỉ tiếc là.. Em chưa từng ở đây, chưa từng tới bên tôi, chưa từng thấu hiểu. Còn tôi, một mình, giữa lòng thành phố, giữa cả triệu con người, lang thang, lạnh giá.. Đã từng có những ngày gió lạnh mùa đông, hai đứa chở nhau trên con xe "giấc mơ" cũ, cùng ghé vào một quán nem nướng tránh gió, hay như sở thích của em, thưởng thức một cây kem lạnh vào những ngày trở gió. Đó chỉ là dĩ vãng, có lẽ chúng ta chưa từng là của nhau, chưa từng bên nhau thực sự, những gì đẹp đẽ kia chỉ là nhất thời, và nó nằm lại mãi trong kí ức ít ỏi của tôi về em, có chút tiếc nuối, pha chút chờ mong về một ngày tôi lại được chở em đi qua những con đường đầy gió. Hết đợt mưa bão này, liệu em có cùng tôi tiếp tục đi khắp mùa thu Hà Nội? Chúng ta sẽ đi qua những hàng cây ở Phan Đình Phùng, ghé ngang con đường tình yêu ở Sư Phạm, hay lang thang khắp mười bảy kilomet hồ Tây dưới ánh tà dương.. Với tôi, tôi đi đâu cũng thế, bất kì đâu, chỉ cần em ở phía sau, cho tôi được che chở em khỏi gió se lạnh mùa thu, và đưa em băng qua khắp phố phường Hà Nội.. Liệu có thể không? Một lần nữa? Tôi không dám nói lời yêu em thêm nữa, nhưng tôi tiếc, tôi chưa kịp yêu em đủ nhiều để học thêm đủ nhiều điều nữa. Lang thang giữa cơn mưa lạnh thu qua, điều ở lại trong tôi lúc này, là em, mùa thu Hà Nội, và có lẽ là mùa thu cuối cùng tôi để ý đến em.
Người sống ở Hà Nội chưa chắc đã cảm nhận được thật nhất, ấm áp nhất về mùa thu. Mùa thu trong mắt kẻ "sống nhờ" thành phố trên những chòi gác máy hay phòng trọ lụp xụp đi đêm về khuya, ngắm Hà Nội đêm trong veo, mát dịu về tiết thu. Yêu lắm! Nghĩ rằng chẳng có tình yêu nào đẹp hơn thế, dịu dàng hơn thế!