Có phải em? Tác giả: Coley Thể loại: Truyện ngắn Sau một thời gian dài lênh đênh trên biển và vắng mặt ở Baghdad, lần trở về này dường như thành b không thay đổi gì nhiều, chỉ khác một chút là có vẻ nhộn nhịp hơn, phồn thịnh hơn. Cảm giác được về nhà khiến cho các thành viên của thủy thủ đoàn phấn khởi hơn, vui vẻ hơn, họ len qua từng dòng người đông đúc và cứ đi một đoạn họ lại gật đầu chào, mỉm cười hay thậm chí là những cái bắt tay, những cái ôm khi gặp lại bạn bè hay người quen. Chỉ có Bryn, cô hoàn toàn xa lạ với nơi này, nhưng cái sự phấn khởi của các bạn thủy thủ cũng làm cô vui theo, à mà cô có một chút hơi không vui vì các anh chàng thuyền trưởng của cô, anh ta được quá nhiều những cô gái ở đây đón tiếp, họ chào hỏi anh nồng nhiệt không chỉ bằng những cái ôm mà còn cả những nụ hôn nữa. Bryn bật cười với chính cảm giác của mình, Sinbad là một anh hùng trong mắt các cô gái và cả trong mắt cô nữa, vậy thì tại sao cô có thể dành cho anh ta một sự quan tâm đặc biệt còn họ thì không. Giữa cô và họ không khác gì nhau, có khác chăng là cô là bạn của anh và đã cùng anh trải qua nhiều cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà thôi. Ngoài cái đó ra thì cô và anh vẫn không có một mối quan hệ nào đặc biệt để cô có cảm giác ghen tuông khó chịu ở đây. Nhưng trái tim người con gái thường không hợp tác với lí trí của họ. Cô biết cô và anh không có một mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng trái tim cô luôn hướng về anh, ngay cả khi cô nhìn thấy anh bên cạnh những người phụ nữ khác hay khi anh lặng lẽ thu mình trong cái cabin nhỏ tối tăm của mình lướt nhẹ những ngón tay trên quyển sách phép thuật của một cô gái đã từng ở vị trí của cô trên tàu Normad. Cô không biết gì về cô gái có tên Maeve ấy ngoài việc cô ta đã từng là thủy thủ của đoàn và bị mất tích trong một trận bão. Không một ai kể cho cô nghe về cô ta, và Sinbad cũng không, cô cảm nhận được cô ta là một thành viên rất quan trọng trên tàu Normad, và hơn hết là trong lòng của vị thuyền trưởng anh hùng, nhưng tại sao từ khi cô ta mất tích, không ai nhắc đến cô ta, thậm chí ngay cả một cái tên. Bryn bị cắt ra khỏi dòng suy nghĩ khi thấy đám lộn xộn phía trước, có lẽ là một trận đánh nhau, cô nghe thấy tiếng Sinbad nói với mọi người. "Tôi nghĩ chúng ta có việc cần phải làm rồi, lên phía trước xem thử" Đúng vậy, có chỗ đông vui hoạt náo nào lại thiếu thủy thủ tàu Normad, đó cũng là nguyên nhân mà họ đi đến đâu là gặp rắc rối đến đó, vị thuyền trưởng của họ không bao giờ từ chối những nơi cần đến anh cả. Bryn chạy đi vội theo các bạn, và cô nhìn thấy cả Sinbad và các bạn cô dừng lại, ánh mắt họ nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang một mình đánh chống trả vài tên đàn ông nát rượu. Bryn còn nghe thấy tiếng Sinbad nói nhỏ. "Không lầm chứ" Ngay sau đó Doubar và và Rongar nhày vào tiếp cho người phụ nữ một tay nhanh chóng quật ngã những tên nát rượu đó. Người phụ nữ nhìn thấy mọi người có vẻ rất phấn khích, cô chạy đến ôm Doubar rồi quay sang ôm lấy thuyền trưởng và kèm theo một nụ hôn hết sức nồng nhiệt. "Ôi, Sinbad, tôi rất nhớ anh đấy" Sinbad nghiêng đầu cười và không quên thắc mắc "Lại chuyện gì nữa đây, Talia, cô đã trộm gì của bọn họ thế?" "Ồ, không. Tôi đã hoàn lương rồi, thuyền trưởng ạ" Sinbad cười có vẻ như không tin, Talia kịp nhận ra ẩn ý trong nụ cười của anh và cả những người bạn cũ. "Những gã này.. thật ra là chuyện của một người bạn của tôi. Chuyện nhỏ ấy mà. À, tôi đã mở một quán rượu ở gần đây, các anh đến chơi chứ, và còn phải kể cho tôi nghe về những cuộc phiêu lưu của các anh nữa" Mọi người gật đầu, có lẽ họ chỉ mong chờ bao nhiêu đó, sau những ngày dài trên biển, còn gì sung sướng hơn khi lên đất liền là được vào một quán rượu với thịt và cả những cô gái xinh đẹp. Talia nhìn Bryn, ánh mắt có chút hiếu kì. "À, đây là Bryn, thành viên của tàu Normad" Sinbad giới thiệu "Còn đây là Talia, bạn cũ của anh" "Khoan đã Sinbad, vậy còn cái cô em tóc đỏ?" Mắt Sinbad tối lại, nhìn xa xăm "Cô ấy đang ở cùng thầy Dim Dim" Talia gật đầu cười, cô không hỏi tiếp và trên đường đi họ trò chuyện về cuộc sống của cô, và quá trình tại sao cô trở thành một bà chủ quán rượu trong một thành phố sầm uất như thế này. Họ dừng lại trước cửa một quán rượu nhỏ nhưng lại rất đông khách, trước khi bước vào cửa Talia còn nói thêm. "Vào trong các anh sẽ được làm quen với cô bạn trong câu chuyện của tôi, cô ấy chính là nguyên nhân của trận đánh nhau vừa rồi đấy. Cảnh báo trước là các anh sẽ phải giật mình đấy" Talia cười bí ẩn "Cô ta quá nóng bỏng chăng, Talia" Doubar đùa Nhưng thật ra Talia chưa kịp trả lời, và hẳn cũng không cần phải trả lời câu hỏi nữa đùa của Doubar. Bởi bọn họ vừa bước vào cửa thì câu trả lời đã ở ngay trước mặt họ rồi. Bryn đi cùng và cũng nghe được câu chuyện của họ trên dọc đường chỉ là cái sự ngạc nhiên của Bryn và các bạn thùy thủ không giống nhau. Nếu như Bryn ngạc nhiên vì thái độ của các bạn khi bước vào cửa thì các bạn của cô đang há hốc mồm khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc yếm nâu bên trong chiếc váy xòe màu trắng. Nhìn cô ta cũng có thể nói là nóng bỏng theo lời của Doubar nhưng hẳn là các bạn của cô không phải há hốc mồm ngạc nhiên đơn giản vì cô gái nóng bỏng ấy. Đặc biệt là thuyền trưởng của cô, ánh mắt anh ấy nhìn chăm chăm vào cô gái, ánh mắt đó pha lẫn hạnh phúc và một điều gì đó khó tả lắm mà Bryn không cảm nhận được. Thuyền trưởng phải mất vài giây đứng bất động nhìn cô gái uống dứt ly rượu với vài gã lính, cái nụ cười của cô đầy sự quyến rũ và quen thuộc. Vị thuyền trưởng đứng cạnh Bryn thì thầm nhưng đủ để cho cô gái ấy nghe thấy "Maeve.." Cô gái xoay người lại nhìn anh ta với một nụ cười thân thiện, ngay lúc đó thuyền trưởng chạy đến ôm lấy cô gái ấy, hôn lên tóc lên cổ cô. "Maeve, đúng là em rồi.." Nhưng thật sự ngạc nhiên rằng cô gái đáp trả anh bằng một gối chân vào bụng thuyền trưởng, anh vừa đau vừa ngạc nhiên, phản ứng tự nhiên anh buông cô ra và ôm bụng, mặt nhăn nhó "Maeve.." "Ông làm cái quái gì thế?" cô gái gắt lên, thì ra cô ấy cho anh một cú gối vì cái hành động khiếm nhã của anh. Cả Sinbad và các đồng đội của anh đều rất ngạc nhiên trước thái độ của cô gái, đúng vậy Maeve của họ là một cô gái mạnh mẽ và sẵn sang ra tay với những gã có hành động khiếm nhã với cô. Nhưng không đến nỗi với Sinbad cũng vậy, vì cô sẽ hiểu rất rõ Sinbad không phải là loại đàn ông như vậy, à thì cũng có lần Sinbad đã hành động hơi quá nhưng lần đó anh cũng là vì mục đích tốt đẹp cho mọi người thôi. "Maeve.. cô không nhận ra chúng tôi sao" Doubar đến gần và đáp lại là cái thụt lùi tự vệ của cô ấy. "Ai là Maeve? Còn các ông là ai?" Kịp nhận ra đây là những vị khách do Talia dẫn về, Maeve đảo mắt sang nhìn Talia như là một câu hỏi. Talia hiểu ý bạn mình và cả những ánh mặt tội nghiệp của thủy thủ đoàn, cô chen lên đứng cạnh Maeve. "Tôi biết ngay là mọi người sẽ như vậy mà, nhưng tôi không nghĩ anh vui mừng quá khích như vậy đấy Sinbad, mọi người nên chú ý lời cảnh báo của tôi chứ" "Talia, làm ơn, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra" Sinbad gắt lên bằng thái độ khó chịu như thể anh chẳng chờ thêm được giây phút nào để biết sự thật "Anh đã từng nói với tôi cô em tóc đỏ đó chỉ là một thành viên thủy thủ bình thường thôi mà Sinbad, có cần khẩn trương như vậy không?" "Talia" Sinbad quát "Được rồi, được rồi. Tôi nghĩ có sự nhầm lần ở đây. Đây là người bạn tôi kể với mọi người, cô ấy đã đồng hành cùng tôi những năm qua" Talia như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của Sinbad "Tôi nghĩ cô đang thử thách sự kiên nhẫn của chú em tôi đấy Talia" Doubar nhắc nhở "Tên cô ấy là Joyce Rất giống đồng đội của mọi người có phải không?" "Không thể nào.. rõ ràng cô ấy là Maeve mà" Sinbad thì thầm, Doubar đặt tay lên vai em trai "Bình tĩnh đi nào chú em" "Xin lỗi, có lẽ lúc nãy tôi đã hiểu lầm ông" Joyce nhìn gương mặt đau khổ và thất vọng của Sinbad cảm thấy có chút hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Cô cảm nhận được người con gái có tên Maeve và hẳn là rất giống cô có một vị trí nào đó rất quan trọng trong lòng người đàn ông này. Sinbad không trả lời cô, có lẽ sự hụt hẫng và thất vọng trong anh quá lớn, chỉ mới vài phút trước đây thôi anh đã nghĩ rằng anh đã tìm được Maeve, đã được gặp lại cô và ôm cô vào lòng, người con gái mà chỉ khi cô rời khỏi anh thì anh mới biết rằng cô ấy luôn ở trong tim anh. Bao nhiêu năm qua rồi, nhưng nỗi đau và sự nhớ nhung vần luôn âm ĩ trong tim anh. Người con gái đó, người con gái có mái tóc đỏ, đang đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông, phải chăng bây giờ trông anh rất đáng thương, rất tội nghiệp. Sinbad thiểu não ngồi vào một cái bàn gần đó, các bạn anh không ai dám lên tiếng nói với anh lời nào, phải bình thường anh là một người bạn thân thiện và phóng khoáng của họ, nhưng từ ngày đó, từ ngày mà người bạn gái duy nhất trên tàu của họ mất tích trong cơn bão, anh trờ nên lạnh lùng và đáng sợ như lúc này chẳng hạn mỗi khi ai đó chạm vào nỗi đau của anh. "Talia, cho tôi rượu" Lời Sinbad ngắn gọn và dứt khoát như một mệnh lệnh. Các bạn anh nhìn nhau, họ cảm thương cho vị thuyền trưởng si tình của mình, và họ biết việc duy nhất họ có thể làm trong lúc này cho anh là im lặng và cùng ngồi uống với anh. Bryn quan sát thuyền trưởng, lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, giờ đây, cô cũng như anh, tim đau nhói. Cô đau vì anh đang đau, cái đau của cô có thua gì cái đau của anh. Cô không chỉ đang đau cùng nỗi đau của anh, mà còn cả cùng nỗi đau của cô. Joyce nãy giờ vẫn luôn đứng nhìn người đàn ông khổ sở này, trong lòng cô là một chút cảm thông lẫn chua xót thay cho ông ta. Cô vào trong mang rượu ra đặt xuống bàn và cùng ngồi xuống với thủy thủ đoàn. "Tôi uống cùng ông được chứ?" Mọi người nhìn cô ngạc nhiên, Sinbad cũng không tránh khỏi, anh không nói gì chỉ cầm ly rượu đưa lên trước mặt và mắt anh thì không rời khỏi cô, cô cũng nâng ly rượu lên cao rồi hai người cùng uống cạn ly. Sau đó, Sinbad đứng phắt dậy và nắm lấy tay của Joyce kéo cô đi theo anh, nhanh, mạnh, Joyce không kịp phản ứng và mọi người cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thuyền trưởng kéo Joyce đi được một đoạn thì Joyce vùng mạnh tay ra, cô chẳng biết hôm nay là cái ngày tồi tệ gì khi gặp phải gã thuyền trưởng điên rồ này. Vừa nãy thấy gương mặt đau khổ của anh ta cô còn thấy cảm thương, nhưng cái cách hành xử này của anh cô không thể nào không khó chịu. Cô ghét nhất là ai đó ra lệnh cho cô, ghét nhất là ai ép buộc cô làm điều gì đó và càng ghét nhất là những người không tôn trọng cô mà tự ý hành xử những việc liên quan đến cô. Joyce ném cho Sinbad một cái lườm đầy sát khí. "Ông đang làm cái gì thế, tôi sẽ không khách sáo với ông nữa, nếu ông cứ.." Joyce không nói hết câu, và cũng không thể nói hết câu khi Sinbad dùng hai tay nắm lấy vai cô, nhìn cô, ánh mắt anh khiến cô không thể nói gì nữa, anh mắt tha thiết, day dứt xoáy sâu vào trái tim cô. Joyce sợ, Joyce thấy sợ khi phải nhìn vào ánh mắt của anh. "Ông làm tôi đau.." Sinbad nghe cô nói vậy buông nhẹ hai bàn tay ra, anh quên rằng anh đang làm đau cô và như vậy cũng làm cho anh hiểu rằng người con gái đứng trước mặt anh đây không phải là Maeve của anh, thật sự không phải. Nếu là Maeve của anh thì cô sẽ không nói với anh như vậy để anh buông cô ra, Maeve của anh sẽ lên gối vào bụng anh, hoặc là sẽ quát vào mặt anh, mà có khả năng hơn là cô sẽ dùng phép thuật để cho anh một bài học. Maeve của anh sẽ dùng một ánh mắt rực lửa để nhìn anh, chứ không phải ánh mắt thỏa hiệp xuống nước như thế này. Sinbad lại thêm một lần hụt hẫng, anh không nói gì quay lưng đi trong đau đớn. "Ông Sinbad" Joyce gọi với theo, lại một lần nữa lòng cô lại mềm nhũn ra trước anh mắt ấy, cô không biết tại sao nhưng ánh mắt đó lại làm "Tôi xin lỗi cô" "Cô ấy, cô gái có tên là Maeve.." Sinbad quay lại nhìn cô, phải, khuôn mặt, vóc dáng và cả mái tóc đỏ của Joyce rất giống Maeve nhưng khi nhìn kỹ lại, suy nghĩ kỹ lại thì đúng thật Joyce không phải là Maeve. Cả hai cùng ngồi trên một mỏm đá to trên bờ biển, Joyce không để ý rằng Sinbad vẫn luôn lặng lẽ nhìn và quan sát từng cử chỉ của cô, nhìn cái cách cô ngồi trên mỏm đá làm anh nhớ tới Maeve, cái ngày mà họ lao vào cuộc giải thoát bạn gái của terhan, cũng là một ngày đẹp trời và Maeve cũng ngồi tên mỏm đá to cùng với Firouz, cũng cái dáng ngồi này, cũng nụ cười này. Ôi không, Joyce không phải là Maeve, anh buộc phải nói với bản thân mình ngàn lần như vậy để thôi nghĩ đến Maeve mỗi khi anh nhìn thấy Joyce. "Cô ấy.. ý tôi nói là Maeve, là bạn gái của ông à?" Sinbad cười lắc đầu "không phải" Joyce quay sang nhìn anh, không phải chứ, cái cách của anh thể hiện, cô đã nghĩ chắc chắn rằng người con gái đó hoặc là vợ hoặc là người yêu, nếu không phải vậy thì sao anh lại phản ứng mạnh như vậy khi gặp cô. "Nhưng cô ấy là người tôi quan tâm nhất" "Vậy là ông yêu đơn phương cô ấy" Joyce thích thú với cái suy nghĩ của cô, người đàn ông đang ngồi cạnh cô có một ngoại hình tương đối thu hút và hấp dẫn đối với phụ nữ, lại yêu đơn phương một cô nàng nào đó, ừ thì một cô nàng nào đó giống cô như đúc. Sinbad bậc cười trước câu hỏi của Joyce. Yêu đơn phương à? Làm sao có thể kia chứ, một thuyền trưởng anh hùng trong lòng các cô gái sao lại yêu đơn phương được, đúng hơn là đã có lúc Maeve yêu đơn phương anh chăng. Cũng không hẳn là như vậy nữa, vậy thì sao, mối quan hệ giữa họ là gì, họ chẳng phải người yêu của nhau, họ cũng chẳng yêu đơn phương đối phương, nhưng họ quan tâm đến nhau nhiều lắm. Bằng chứng là Khi cô rời khỏi anh trong trận bão năm ấy, trái tim anh dường như cũng bị nhấn chìm dưới lòng đại dương lạnh lẽo ấy. Sinbad lắc đầu cười: "Hình như cô ấy cũng rất quan tâm đến tôi" Joyce bậc cười, "hình như" ư? Anh ta cũng chẳng dám khẳng định cái điều đó "Thật là cô ta giống tôi lắm hay sao? Cô ấy là người như thế nào?" Nghe Joyce hỏi về Maeve, hình ảnh lần đầu tiên anh và Maeve gặp nhau lại hiện về trước mắt anh, hình ành lần đầu tiên cô bước lên tàu Normad, lần đầu tiên xém chút cô đốt cháy cột bườm của anh, lần đầu tiên cô trao cho anh một nụ cười, lần đầu tiên cô hôn anh, và vô vàng cái lần đầu tiên mà họ đã cùng nhau trải qua. Nhớ, những kỉ niệm ấy làm anh nhớ cô đến quay quắt. Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày cô mất, lần đầu tiên anh ngồi nói chuyện với ai đó về cô, lần đầu tiên anh để mặc cho những kỉ niệm ùa về chứ không cố ép bản thân mình không nhớ đến những kí ức cùng với cô. "Phải, cô ấy và cô giống nhau như hai giọt nước. Maeve là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường, lại rất ương bướng và không chịu khuất phục ai cả. Cô ấy là một thành viên thủy thủ của tôi" "Anh là thuyền trưởng, cô ấy cũng không khuất phục anh sao?" Sinbad vừa cười vừa lắc đầu "Cô ấy sẽ chẳng bao giờ khuất phục ai", cảm thấy dường như câu trả lời này làm cho anh mất một chút khí phách, anh nói thêm "Nhưng tôi là thuyền trưởng mà, ờ thì đôi khi cô ấy vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của tôi. À, có một khác biệt rất lớn giữa cô và cô ấy, đó là cô ấy là một phù thủy, và cô thì không" Joyce mở to mắt nhìn Sinbad rồi hỏi ngược lại anh "Nghĩa là cô ấy cũng biết phép thuật?" Sinbad gật đầu rồi nhớ lại những lần Maeve dùng phép thuật của mình để giúp đỡ bọn anh và cả những lần phép thuật của cô gây ra sự cố nữa. "Cô ấy vẫn còn là một phù thủy tập sự. Nhưng thôi, chúng ta đừng nói về Maeve nữa, nói về cô đi" Joyce không nghe những gì Sinbad nói, cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ về Maeve, một người con gái giống cô như hai giọt nước, một người con gái cũng biết phép thuật. "Joyce, cô làm sao thế" "À, không, không có gì. Anh đang nói đến đâu thế?" "Tôi nói chúng ta hãy nói về cô" "Gia đình tôi cũng có một con tàu nhỏ, và thường xuyên lênh đênh trên biển. Nhiều năm trước, chúng tôi gặp một trận bão lớn, cả gia đình tôi đều bị mất tích trong trận bão năm đó. Còn tôi bị sóng biển đánh dạt vào bờ và may mắn sống sót. Sau khi tỉnh lại, tôi không còn gia đình và tài sản gì nữa, vậy là tôi đến thành Baghdad và tình cờ gặp Talia, chúng tôi cảm thấy hợp với nhau nên tôi đã cùng cô ấy mở một quán rượu. Và như anh biết đấy, cuộc sống hiện tại của chúng tôi rất tốt" "Một chút nghi ngờ là Talia đã hoàn lương?" Sinbad mỉm cười dò hỏi Joyce "Ồ không, anh có biết tại sao chúng tôi quen nhau không?" "Talia lấy cắp của cô thứ gì sao?" "Chính xác là chúng tôi đã gặp nhau khi tình cờ cùng trộm một món đồ của một thương lái" Joyce cười giải thích trong khi Sinbad thí há mồm ngạc nhiên, thì ra cô gái này là đồng nghiệp của Talia sao. Ôi càng lúc anh càng nhận ra với cô gái này ngoài gương mặt, vóc dáng và mái tóc đỏ ra thì dường như cô ta chẳng còn một điểm chung vào với Maeve cả. Nhưng nhìn cái cách của cô ta xem, cũng đáng yêu lắm. "Sao anh lại cười?" "À, không có gì. Nhưng tại sao cô và Talia lại hoàn lương.. ý tôi là sao 2 cô lại cùng mở quán rượu?" Joyce cuối mặt cười, đôi gò má của cô hơi ửng hồng một chút "Thật ra, dù làm gì, tính cách như thế nào thì cả tôi và Talia cũng là phụ nữ. Một người phụ nữ bình thường và đến một lúc nào đó cũng cần một mái ấm, một gia đình, một nơi gọi là nhà và trong ngôi nhà đó là một người đàn ông thuộc về chúng tôi và những đứa trẻ nhỏ gọi chúng tôi là mẹ. Chúng tôi cảm nhận được đã đến lúc nên thôi cuộc sống vô định, lênh đênh trên biển hay là những chuyện đi đến vùng đất này hay vùng đất khác để mà tìm về cuộc sống của một người phụ nữ bình thường. Vậy là chúng tôi cùng nhau" làm chuyến cuối ", có một ít vốn và quyết định dừng chân ở Baghdad" Sinbad phát hiện khi một người phụ nữ nói về mơ ước cuộc sống gia đình, cô ấy rất đẹp, đẹp hơn lúc nào hết. Rồi anh nghĩ đến Maeve, Maeve cũng là một người phụ nữ, vậy có lúc nào Maeve cũng như Joyce, như Talia, mong muốn được dừng chân ở một nơi gọi là nhà bên cạnh một người đàn ông thuộc về cô. Anh bậc cười khi vô tình tưởng tượng ra cảnh Maeve vụn về với một đứa trẻ trên tay hay quá tay làm cho thức ăn cháy khét trên bếp, ôi tệ hơn là cô sẽ ném quả cầu lửa vào anh mỗi khi anh say xỉn quá chén. Ồ không, anh đang nghĩ gì thế kia, sao lại có anh ở trong đấy. Sinbad lắc lắc đầu, rồi như sực tỉnh, nhớ đến lời nói của Joyce, cài gì nhỉ "làm chuyến cuối", Sinbad bậc cười: "Làm chuyến cuối?" "Ôi, anh cũng biết mà, để mở một quán rượu thì chúng tôi cần phải có vốn. Talia đã nói rằng chúng tôi chỉ mượn tạm thôi, khi nào có thể chúng tôi sẽ trả lại" "Vậy nạn nhân của" chuyến cuối "không phát hiện được sao? Không gây phiền phức gì cho các cô?" "Thật ra thì chúng tôi đã bị phát hiện, nhưng mà cũng may mắn là vì ngoại hình của tôi" Sinbad lại cười, cái cô gái này nói chuyện cũng thú vị ấy nhỉ, Joyce tiếp tục giải thích "Anh chàng ấy, à cái người đàn ông cũng như anh, ý tôi là người đàn ông đó ban đầu đã lầm tưởng tôi là cái cô Maeve nào đó" "Cô nói sao? Anh ta cũng biết Maeve, anh ta tên gì?" "Hình như là.. tôi cũng không nhớ tên anh ta nữa, quan trọng là anh ta không cho chúng tôi 1" bài học ", và dù biết tôi không phải là cô Maeve gì đó, anh ta vẫn sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi một ít vàng. À tôi nhớ, họ là đoàn người đến từ Nauy" "Tôi nghĩ tôi đã biết anh ta là ai, chúng ta về thôi, không thì các bạn của tôi sẽ đi tìm chúng ta đấy" Suốt đoạn đường quay về cô gái trẻ tên Joyce cứ huyên thuyên suốt hết chuyện này đến chuyện kia, lúc thì hỏi anh về các chuyến đi, lúc thì hỏi về mối quan hệ của anh và Talia vì có lần cô nghe Talia kể về anh, có lúc cô lại kể cho anh nghe về cuộc sống của cô và Talia khi mở quán rượu, và về những vị khách của họ.. Sinbad đi bên cạnh cô với bao nhiêu là sắc thái gương mặt, lúc bậc cười thả ga, lúc há mồm kinh ngạc.. đã lâu lắm rồi anh không thấy mình thoải mái và vui vẻ như vậy. Với cô gái này là cái gì đó quen thuộc gần gũi lắm, có lẽ vì Maeve chăng. Và với cô gái này còn là cái gì đó mới mẻ, tình tính cô ta khác hẳn Maeve, đó là điều anh rút ra được sau một hồi tiếp xúc. Nếu như Maeve mạnh mẽ quyết liệt, nếu như Maeve lạnh lùng và ương bướng thì ở cô gái này là sự nồng nhiệt và trẻ trung.
Chào bạn, mình là Linh, mình có đôi lời muốn nói với bạn. Thứ nhất, câu chuyện cần thêm thảo luận góp ý để mọi người có những đóng góp về câu chuyện này cũng như câu chuyện khác. Thứ hai, câu chuyện của bạn rất hay, mặc dù chưa hiểu nội dung nhưng đọc qua những lời lẽ của bạn cũng rất hay và cảm thấy thán phục khi viết về nhân vật mang tên tiếng anh như vậy. Cảm ơn bạn đã viết nên câu chuyện để mọi người cùng đọc và cùng cảm nhận về câu chuyện này.
Chào chị! Sau khi xem qua truyện ngắn của chị thì em xin nói vài ý nho nhỏ về truyện nhé! 1. Cần viết hoa tên địa danh riêng: Ví dụ: Sau một thời gian dài lênh đênh trên biển và vắng mặt ở Baghdad, lần trở về này dường như thành b ==> Thành b thì nên viết hoa. 2. Cuối thoại không ghi dấu câu: Ví dụ: "Không lầm chứ" "Ôi, Sinbad, tôi rất nhớ anh đấy" "Ồ, không. Tôi đã hoàn lương rồi, thuyền trưởng ạ" "Những gã này.. thật ra là chuyện của một người bạn của tôi. Chuyện nhỏ ấy mà. À, tôi đã mở một quán rượu ở gần đây, các anh đến chơi chứ, và còn phải kể cho tôi nghe về những cuộc phiêu lưu của các anh nữa" 3. Không chấm cuối câu: Ví dụ: Nhưng thật sự ngạc nhiên rằng cô gái đáp trả anh bằng một gối chân vào bụng thuyền trưởng, anh vừa đau vừa ngạc nhiên, phản ứng tự nhiên anh buông cô ra và ôm bụng, mặt nhăn nhó 4. Chia đoạn quá dài: Sau một thời gian dài lênh đênh trên biển và vắng mặt ở Baghdad, lần trở về này dường như thành b không thay đổi gì nhiều, chỉ khác một chút là có vẻ nhộn nhịp hơn, phồn thịnh hơn. Cảm giác được về nhà khiến cho các thành viên của thủy thủ đoàn phấn khởi hơn, vui vẻ hơn, họ len qua từng dòng người đông đúc và cứ đi một đoạn họ lại gật đầu chào, mỉm cười hay thậm chí là những cái bắt tay, những cái ôm khi gặp lại bạn bè hay người quen. Chỉ có Bryn, cô hoàn toàn xa lạ với nơi này, nhưng cái sự phấn khởi của các bạn thủy thủ cũng làm cô vui theo, à mà cô có một chút hơi không vui vì các anh chàng thuyền trưởng của cô, anh ta được quá nhiều những cô gái ở đây đón tiếp, họ chào hỏi anh nồng nhiệt không chỉ bằng những cái ôm mà còn cả những nụ hôn nữa. Bryn bật cười với chính cảm giác của mình, Sinbad là một anh hùng trong mắt các cô gái và cả trong mắt cô nữa, vậy thì tại sao cô có thể dành cho anh ta một sự quan tâm đặc biệt còn họ thì không. Giữa cô và họ không khác gì nhau, có khác chăng là cô là bạn của anh và đã cùng anh trải qua nhiều cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà thôi. Ngoài cái đó ra thì cô và anh vẫn không có một mối quan hệ nào đặc biệt để cô có cảm giác ghen tuông khó chịu ở đây. Nhưng trái tim người con gái thường không hợp tác với lí trí của họ. Cô biết cô và anh không có một mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng trái tim cô luôn hướng về anh, ngay cả khi cô nhìn thấy anh bên cạnh những người phụ nữ khác hay khi anh lặng lẽ thu mình trong cái cabin nhỏ tối tăm của mình lướt nhẹ những ngón tay trên quyển sách phép thuật của một cô gái đã từng ở vị trí của cô trên tàu Normad. Cô không biết gì về cô gái có tên Maeve ấy ngoài việc cô ta đã từng là thủy thủ của đoàn và bị mất tích trong một trận bão. Không một ai kể cho cô nghe về cô ta, và Sinbad cũng không, cô cảm nhận được cô ta là một thành viên rất quan trọng trên tàu Normad, và hơn hết là trong lòng của vị thuyền trưởng anh hùng, nhưng tại sao từ khi cô ta mất tích, không ai nhắc đến cô ta, thậm chí ngay cả một cái tên. Bryn bị cắt ra khỏi dòng suy nghĩ khi thấy đám lộn xộn phía trước, có lẽ là một trận đánh nhau, cô nghe thấy tiếng Sinbad nói với mọi người. ==> Chị nên chia nhỏ ra cho dễ đọc nhé! Ví dụ thử như: Sau một thời gian dài lênh đênh trên biển và vắng mặt ở Baghdad, lần trở về này dường như thành B không thay đổi gì nhiều, chỉ khác một chút là có vẻ nhộn nhịp hơn, phồn thịnh hơn. Cảm giác được về nhà khiến cho các thành viên của thủy thủ đoàn phấn khởi hơn, vui vẻ hơn. Họ len qua từng dòng người đông đúc và cứ đi một đoạn họ lại gật đầu chào, mỉm cười hay thậm chí là những cái bắt tay, những cái ôm khi gặp lại bạn bè hay người quen. Chỉ có Bryn, cô hoàn toàn xa lạ với nơi này, nhưng cái sự phấn khởi của các bạn thủy thủ cũng làm cô vui theo. À mà cô có một chút hơi không vui vì các anh chàng thuyền trưởng của cô, anh ta được quá nhiều những cô gái ở đây đón tiếp. Họ chào hỏi anh nồng nhiệt không chỉ bằng những cái ôm mà còn cả những nụ hôn nữa. Bryn bật cười với chính cảm giác của mình, Sinbad là một anh hùng trong mắt các cô gái và cả trong mắt cô nữa, vậy thì tại sao cô có thể dành cho anh ta một sự quan tâm đặc biệt còn họ thì không. Giữa cô và họ không khác gì nhau, có khác chăng là cô là bạn của anh và đã cùng anh trải qua nhiều cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà thôi. Ngoài cái đó ra thì cô và anh vẫn không có một mối quan hệ nào đặc biệt để cô có cảm giác ghen tuông khó chịu ở đây. Nhưng trái tim người con gái thường không hợp tác với lí trí của họ. Cô biết cô và anh không có một mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng trái tim cô luôn hướng về anh, ngay cả khi cô nhìn thấy anh bên cạnh những người phụ nữ khác hay khi anh lặng lẽ thu mình trong cái cabin nhỏ tối tăm của mình lướt nhẹ những ngón tay trên quyển sách phép thuật của một cô gái đã từng ở vị trí của cô trên tàu Normad. Cô không biết gì về cô gái có tên Maeve ấy ngoài việc cô ta đã từng là thủy thủ của đoàn và bị mất tích trong một trận bão. Không một ai kể cho cô nghe về cô ta, và Sinbad cũng không, cô cảm nhận được cô ta là một thành viên rất quan trọng trên tàu Normad, và hơn hết là trong lòng của vị thuyền trưởng anh hùng, nhưng tại sao từ khi cô ta mất tích, không ai nhắc đến cô ta, thậm chí ngay cả một cái tên. Bryn bị cắt ra khỏi dòng suy nghĩ khi thấy đám lộn xộn phía trước, có lẽ là một trận đánh nhau, cô nghe thấy tiếng Sinbad nói với mọi người. 5. Viết một câu quá dài: Cô biết cô và anh không có một mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng trái tim cô luôn hướng về anh, ngay cả khi cô nhìn thấy anh bên cạnh những người phụ nữ khác hay khi anh lặng lẽ thu mình trong cái cabin nhỏ tối tăm của mình lướt nhẹ những ngón tay trên quyển sách phép thuật của một cô gái đã từng ở vị trí của cô trên tàu Normad. ==> Một câu tương đương cả đoạn văn là không hợp lý rồi. Chị nên ngắt câu để dễ hiểu cũng như dễ đọc chị nhé! Ví dụ: Cô biết cô và anh không có một mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng trái tim cô luôn hướng về anh. Ngay cả khi cô nhìn thấy anh bên cạnh những người phụ nữ khác, hay khi anh lặng lẽ thu mình trong cái cabin nhỏ tối tăm của mình, lướt nhẹ những ngón tay trên quyển sách phép thuật của một cô gái đã từng ở vị trí của cô trên tàu Normad. 6. Có quá nhiều thoại trong một câu chuyện: - Thoại nhiều khiến câu chuyện thiếu chiều sâu. Dĩ nhiên khi nghe các nhân vật nói, câu chuyện sẽ diễn biến theo lời của nhân vật. Mình nên tả nhiều vào, nói lên cách nhìn của tác giả thay vì chỉ dừng ở điểm nhìn của nhân vật khi họ nói. Do là truyện ngắn nên em nghĩ chị nên đẩy tình huống lên đến cao trào rồi hóa giải tình huống đó, câu chuyện sẽ thâm thúy và ấn tượng hơn á chị^^ Đôi dòng cảm nghĩ, chúc chị luôn vui vẻ và viết nên nhiều tác phẩm thành công nhé! ^^ Chào chị nha! ^^