Truyện Ngắn Có Những Vết Thương Mãi Chẳng Lành - Pearlchan1734

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi pearlchan1734, 24 Tháng mười một 2020.

  1. pearlchan1734

    Bài viết:
    51
    Tác phẩm: Có những vết thương mãi chẳng lành

    Tác giả: Pearlchan1734

    Thể loại: Truyện ngắn.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của pearlchan1734

    Văn án: Từ nhỏ hai người đã là thanh mai trúc mã, thế nhưng một biến cố xảy ra khiến cặp đôi mãi mãi phải rời xa. Chàng trai đặt chân tới đất nước mà cô gái gặp nạn, vô tình gặp một người y hệt cô ấy.. Người ấy là ai?

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. pearlchan1734

    Bài viết:
    51
    Phần 1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Nội, ngày 22 tháng 7.

    Em à,

    2 năm trôi qua nhanh như chớp mắt, tới nỗi anh vẫn không thể tin được rằng em đã thực sự rời xa anh.

    Hôm nay vừa tròn ngày giỗ thứ 2 của em..

    Anh vừa tốt nghiệp Đại Học Y Hà Nội, loại giỏi, đúng như mong ước của em, em vui chứ? Lễ tốt nghiệp diễn ra rất long trọng, anh vinh dự được lên nhận bằng khen thành tích tốt, nhận được biết bao lời khen của thầy cô và bạn bè, bố mẹ cũng đến chung vui cùng anh. Anh vui vẻ trò chuyện với mọi người, thỉnh thoảng nhìn ra xung quanh.. Mỗi khi vinh dự nhận được học bổng hay thắng một trận bóng, anh vẫn luôn đưa mắt kiếm tìm hình bóng của cô gái anh yêu..

    Anh tệ thật, dù biết em đã chẳng còn ở bên anh nhưng thói quen này vẫn mãi chẳng thể thay đổi được.

    Sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, anh nhanh chóng được nhận vào một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Anh vẫn luôn cố gắng không ngừng để trở thành một y sĩ có tâm với nghề, bố mẹ anh và cả bố Nam mẹ Thục cũng rất tự hào về anh. Đi làm về, anh luôn sang nhà hỏi thăm bố Nam mẹ Thục, đôi khi còn mua quà cho bố mẹ bằng chính tiền lương mà anh tự kiếm được. Họ vui lắm. Mỗi khi nhìn anh tỉ mẩn chăm sóc, mẹ Thục luôn lén lau những giọt nước mắt. Anh biết chứ, anh biết mỗi khi mẹ nhìn thấy anh, bà sẽ không ngừng nghĩ về em..

    Chúng ta đã từng là một đôi rất hạnh phúc, phải không? Bố mẹ anh và bố mẹ em là bạn thân của nhau, mua nhà ngay cạnh nhau. Mẹ anh vẫn thường kể, bà thường hay đi mua sắm cùng mẹ em, mỗi khi bố anh bận việc không về, mẹ Thục sẽ sang nhà ngủ cùng mẹ anh để bà bớt cô đơn và sợ hãi vì bà rất sợ bóng tối. Mỗi lần hai nhà cùng nhau sum vầy ăn uống, hai ông bố sẽ không ngừng nói về tương lai, rằng:

    "Này Kiên, sau này ông phải sinh con trai đấy, biết chưa? Vì vợ tôi thích con gái nên để vợ chồng tôi sinh ra một cô công chúa. Sau này chúng nó lớn lên, yêu nhau sẽ rất đẹp đôi."

    Nói rồi lại cùng cười đùa vui vẻ.

    Thế mà bố em lại đoán trước được tương lai cơ đấy! Bố mẹ anh quả thật đã sinh con trai- đứa bé đó cũng chính là anh. Và mẹ em đã hạ sinh một cô công chúa, là em. Chúng ta sinh cùng giờ, cùng tháng, cùng năm, chỉ khác mỗi ngày. Anh sinh ngày 17 tháng 5, còn em sinh ngày 21 tháng 5. Sau đó bố mẹ anh đã nhận em làm con nuôi, và bố mẹ em cũng thế, họ nhận anh làm con nuôi.

    Để sau này dễ dàng tác hợp hai đứa, nên bố mẹ em luôn nhắc nhở em phải gọi anh bằng anh, vì anh sinh trước em tận 5 ngày! Haha. Cô gái của anh luôn tỏ vẻ không đồng ý khi phải gọi một đứa suốt ngày trêu đùa mình bằng anh cả. Thế nhưng mưa dầm thấm lâu, em gọi: "Anh Việt" bằng giọng ngọt như đường, khiến đôi lúc mặt anh đỏ ửng dù trời chẳng nắng.

    Mình cùng nhau đi học, trưa về em sẽ chạy sang nhà anh ăn cơm, đôi khi anh cũng sẽ sang nhà em ăn cơm, chúng ta làm gì cũng phải có nhau.

    Anh vẫn nhớ lần đó, trên đường trở về nhà, em không may vấp ngã, xước một bên chân. Bằng cái giọng thánh thót trời sinh, em dùng hết sức khóc thét lên khiến anh cảm thấy vô cùng bối rối. Anh lúng túng không biết làm gì, vậy nên đã đưa cho em cây kẹo anh đang mút dở để dỗ dành em. Thế mà em lại nín khóc, nhận lấy cây kẹo và mút ngon lành! Mặt anh nóng ran, anh đã thầm nghĩ, liệu đây có phải là một nụ hôn gián tiếp không? Anh ngốc thật đấy.

    Sau này, lên cấp hai, chúng ta may mắn được cô xếp chỗ ngồi cạnh nhau, anh học tốt toán, sẽ giảng bài giúp em, còn em học giỏi tiếng anh, em sẽ kèm anh học. Gắn bó với nhau từ thời còn tắm chung tới khi em thành thiếu nữ, em vẫn luôn ở cạnh anh.

    Cấp 3 trôi qua yên ả, không có gì đặc sắc ngoài việc anh biết được mình đã thích em. Từ đó anh dần chú ý tới ngoại hình. Trước khi đi chơi cùng em, anh luôn chải chuốt thật kỹ, ăn mặc thật sạch sẽ gọn gàng, vì anh biết em thích một chàng trai sáng sủa. Không biết có phải vì sự chau chuốt đó mà có nhiều cô gái để ý tới anh không? Từ đó anh nhận được rất nhiều bức thư tình được cất trong ngăn bàn, anh vẫn đọc hết và cất chúng đi, anh cần trân trọng tình cảm của người khác dành cho mình, dù cho mình không đáp lại người ta. Bởi anh thấu hiểu cảm giác thích thầm, sẽ thật đau lòng nếu anh vứt thư của họ vào thùng rác, cũng giống như việc anh sẽ rất buồn nếu em từ chối đi món quà của anh. Những bức thư gửi tới nhiều đến nỗi anh không thể giấu được chuyện này, chuyện đã đến tai em. Không hiểu vì lý do gì mà em đã không còn đi học cùng anh, không muốn nói chuyện và muốn ăn cơm chung cùng anh, dù chỉ một chút. Mẹ Thục biết chuyện, mẹ an ủi anh và sẽ giúp anh dò hỏi tâm trạng em. Khi đó anh rất sốt ruột. Nhưng khoảng 2 ngày sau, em lại trở về dáng vẻ bình thường, lại cùng anh đi học, đi chơi. Nhiều lần anh gặng hỏi nhưng em chỉ tủm tỉm cười. Mẹ đã nói gì với em thế? Điều đó đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết được câu trả lời..

    Thời gian trôi qua, thế là sắp kết thúc quãng đời học sinh, chúng ta sẽ bước vào cuộc chiến đầy cam go- đối mặt với kì thi Đại Học. Em, và cả anh, hai ta đã gắn bó với nhau 17 năm, thế nên cũng rất mong có thể được nắm tay nhau bước qua cánh cổng Đại học, phải không? Em lương thiện, em muốn trở thành bác sĩ, vì vậy anh theo em, nộp đơn vào Đại học Y, dù cho bố anh là Thượng tá, và ông mong anh sẽ học Quân y. Thế nhưng ông cũng không cấm cản anh điều gì, trước giờ ông luôn tôn trọng quyết định của anh.

    Thế rồi kỳ thi đến, anh và em cùng đạp xe tới trường thi, em hồi hộp mãi không thôi, anh chỉ biết nắm lấy đôi tay run rẩy và nhìn em bằng ánh mắt kiên định, bởi anh tin em có thể làm được..

    Ba ngày thi trôi qua, trong thời gian đợi kết quả, em thường sang nhà anh chơi, nấu ăn cùng mẹ anh. Bà hài lòng lắm, luôn miệng bảo:

    "Có con gái nuôi kiêm luôn con dâu thì thích nhỉ!"

    Nhìn đôi má phớt đỏ và thẹn thùng của em, anh thấy tim mình đập mạnh lắm, bởi anh cũng rất mong chờ ngày đó sẽ đến.

    Sau 3 tuần chờ đợi, kết quả thi đã được đăng lên trang web của Bộ. Anh hồi hộp bấm thông tin cá nhân.. Ừ, anh đỗ rồi, anh đã chính thức trở thành học sinh trường Y khoa Chấn thương chỉnh hình. Nhưng anh chưa mừng vội, anh còn chưa biết điểm em mà? Tay anh hồi hộp bấm thông tin của em, bất chợt có một đôi tay nhỏ ôm lấy anh từ phía sau, giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai:

    "Anh muốn tìm điểm em hả? Không cần mất công, em đỗ rồi!"

    Anh ngạc nhiên, rồi cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng thì chúng ta cũng lại được ở bên nhau. Trên đời này có mấy đôi thanh mai trúc mã được như này? Anh ôm lấy em, vùi mặt vào vai em, anh hạnh phúc lắm! Thậm chí lúc đó anh không ngừng nghĩ về tương lai của đôi ta, bố là bác sĩ chấn thương chỉnh hình, mẹ là bác sĩ đa khoa, tụi mình nên cho con theo ngành gì nhỉ? Haha, ngốc thật đấy! Anh không kìm nổi lòng mình nữa, bản thân đã yêu thầm em suốt nhiều năm qua, sức chịu đựng đã đủ rồi.. Anh buông em ra, giữ lấy vai em như sợ em sẽ chạy đi mất vậy, và rồi anh cũng can đảm nói lời yêu. Em thẹn thùng gật đầu, cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để xác lập một mối quan hệ chặt chẽ.

    * * *

    Những năm tháng của thời sinh viên, hạnh phúc nhất là có em bên cạnh..

    Thế nhưng, vào năm thứ tư đại học, em bỗng nhiên nói với anh rằng em muốn tới Nepal, vừa để thực tập, rèn luyện kỹ năng, vừa để cứu người dân ở đó khỏi bệnh tật, ốm đau. Cô gái của anh luôn đáng yêu và lương thiện như thế, nhỉ? Nhưng anh không hề đồng ý. Anh không muốn em một mình đi tới nơi đất khách quê người, em lại kiên quyết rằng sẽ cho anh thấy khả năng của mình sau 2 tháng làm việc ở Nepal. Ngày em đến sân bay, lòng anh như lửa đốt, Nepal là một đất nước còn nghèo và lạc hậu, trong 2 tháng tới, em sẽ sống khổ cực như thế nào đây?

    Bước đến quầy lễ tân, anh kéo tay em lại: "Em đợi anh 1 tiếng, anh về chuẩn bị đồ đạc rồi sẽ đi cùng em." Em bật cười, gõ đầu nói anh ngốc, em bảo anh không cần lo cho em, 2 tháng thôi là em sẽ trở về..

    Thế rồi máy bay cất cánh, mang theo tình yêu của anh đi rồi.. Em nói hai tháng sau đôi ta sẽ gặp lại, em sẽ kể cho anh những câu chuyện thú vị ở Nepal, về những đứa trẻ da màu đáng yêu, nhưng hai năm trôi qua, em vẫn không quay lại..

    * * *

    Chỉ vài tháng sau khi làm việc ở bệnh viện Hà Nội, anh quyết định xin nghỉ phép để tới Nepal. Bố mẹ anh, và cả bố mẹ em đều ngăn anh không nên đến đó. Họ biết anh vẫn chưa quên chuyện cũ. Làm sao anh quên được? Người con gái anh yêu ở lại mãi trên đất Nepal, em biến mất không một dấu vết, không một tin tức nào về em suốt 2 năm qua. Lúc mới nhận được tin dữ của em, thế giới của anh như sụp đổ. Làm việc gì anh cũng không thể tập trung. Anh đã phải nghỉ làm ở bệnh viện một thời gian dài, không bệnh viện nào cho phép một bác sĩ vào phòng phẫu thuật nhưng tâm trí lơ đãng trôi ở nơi khác. Mẹ Thục dù đau buồn nhưng vẫn gắng sức khuyên nhủ anh, bà làm rất nhiều món ngon, mong anh nén đau thương, cố gắng sống luôn cả phần của em. Thế rồi anh cũng vực lại tinh thần, anh lao đầu vào học tập và củng cố kỹ năng.

    Ước mơ của chúng ta là gì, em nhớ không?

    Em muốn sau này có thể tự tay chăm sóc sức khỏe cho bố mẹ, nếu có thời gian thì sẽ đi tới các nước nghèo ở Châu Phi để cứu những người dân không có khả năng tới bệnh viện. Em đã làm được, em trở thành một sinh viên Y, em đã đặt chân tới nơi có những đứa trẻ đang cần sự giúp đỡ của em, nhưng em mãi nằm lại ở đó. Để rồi, anh- một người tưởng chừng đầy đủ mọi thứ, bỗng nhiên trở nên vô vọng vì thiếu vắng em trên cõi đời. Vết thương này mãi mãi chẳng thể lành lại. Mỗi khi nhớ về vụ động đất ở Nepal năm đó, tim anh lại rỉ máu.. Anh bỏ qua tất cả lời khuyên can hay cấm cản của bố mẹ, quyết tâm tới Nepal.

    Máy bay hạ cánh, anh kéo vali đi dọc trên con phố kiếm tìm một khách sạn để nghỉ chân. Nhưng lạ thật, cả khu phố cũng không có một khách sạn hay nhà nghỉ. Anh lo lắng nhìn xung quanh, bất chợt, từ khóe mắt, anh nhìn thấy một bóng hình.

    Một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc hoe vàng, làn da trắng sứ đang mua hàng ở một quầy bánh kẹo. Cô gái nhỏ cầm trong tay cây kẹo mút vị bạc hà khiến tim anh đập thình thịch. Tâm trí anh bị lấp đầy khi nhớ đến em. Năm xưa, mỗi khi em khóc, chỉ cần anh đưa cây kẹo mút vị bạc hà, em lập tức ngừng khóc, khẽ vén mái tóc hoe vàng gọn gàng rồi lại nở nụ cười tươi, để lộ má lúm đồng tiền nho nhỏ. Giờ đây, người trước mặt và người trong tim như hòa làm một, anh không suy nghĩ gì, vội chạy tới, vỗ nhẹ vào vai cô gái..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2022
  4. pearlchan1734

    Bài viết:
    51
    Phần 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái quay đầu, anh sững sờ, nhận ra đó không phải em.

    Anh vội lảng sang chủ đề khác

    "Xin hỏi cô có biết nhà nghỉ nào gần đây không?", vốn tiếng Anh của anh ít ỏi nhưng cũng có thể tận dụng vào những lúc thế này.

    Cô gái mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền nhỏ hai bên má

    "Khu này vừa được dựng lại nên chưa ai xây nhà nghỉ cho du khách ở đây. Nếu anh không ngại thì có thể đến nhà tôi, bố mẹ tôi có một khu trọ cho thuê.."

    Thế rồi anh đi theo cô gái về nhà. Trên đường trò chuyện cùng cô, anh biết một số thông tin cơ bản, cô ấy vốn là người Việt, tên là Cloudy, được nhận nuôi năm 3 tuổi, cha mẹ cô ấy đều là người Nepal. Anh chẳng lưu tâm điều gì ngoài việc cô ấy có cái tên rất giống tên tiếng anh của em. Từ nhỏ, bố mẹ đặt tên em là Vân Anh, nhưng anh cảm thấy tên đó hơi dài, vậy nên đã lược bớt chữ Anh đi. Từ đó anh vẫn luôn gọi em là Vân, em cũng dần quen với việc này, đến mức em đã lấy tên Cloudy để dùng mỗi khi đến tiết Tiếng Anh.

    * * *

    Hiện giờ anh đang ngồi trong khi vườn của khu trọ nhà Cloudy, lúc này, có thời gian ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, anh mới thực sự cảm thấy sốc bởi sự sống động của nơi này. Hai năm trước, anh đã đọc vô số tin tức về cảnh tượng hoang tàn, đổ nát do vụ động đất xảy ra ở đây, tất cả đều bị phá hủy, chỉ còn sót lại những bức tường bị đập vỡ, cấp độ do động đất gây ra được cập nhật liên tục và không ngừng tăng lên.

    Lúc đó, anh mới nhận ra rằng, khi mẹ thiên nhiên nổi cơn thịnh nộ thì nhân gian này chính là địa ngục.

    Em có còn nhớ ngày đó không? Thi xong Đại học, em thường sang nhà cùng nấu ăn với mẹ anh, anh thường trêu em nấu ăn dở tệ, hại em cả ngày ngồi ôm cuốn sách dạy nấu ăn mãi chẳng rời. Em thường lúng túng khi thái cà rốt, mỗi lần như vậy đều gọi tên anh thật to, và rồi anh xuất hiện như một ông Bụt vậy. Anh thích ăn cá, em dành cả ngày chủ nhật để đi chợ mua một con cá tươi, một ít dưa chua và đủ thứ gia vị khác. Đã bỏ ra nhiều thời gian như thế nhưng món cá nấu dưa chua không như ý muốn, em phát điên lên vì mãi chẳng hết mùi tanh. Thế nhưng anh vẫn ăn rất ngon, đối với anh, thứ gì là của em, chúng đều rất đáng trân trọng. Em ngây người rồi vội giữ tay anh lại, cười nói:

    - "Em biết em nấu ngon nhưng anh không nên ăn nhiều đồ chua quá như vậy, anh bị đau dạ dày mà!"

    - "Lo cho anh hả? Thế thì ở bên anh, chăm sóc anh cả đời nhé?"

    Cô gái của anh đáng yêu thật, trêu một chút đã ửng đỏ cả hai má rồi, khiến anh không kìm được mà phải hôn vào cặp má phúng phính ấy một cái.

    * * *

    Sau này khi em đến Nepal, em vẫn thường gửi thư về cho anh và bố mẹ. Em nói rằng đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị, em nhớ những món ăn của mẹ Nga. Thú vui của anh có lẽ là ghẹo em rồi, anh phản hồi thư rất nhanh, không quên viết một câu giận dỗi: "Em chỉ nhớ đồ ăn của mẹ anh làm thôi sao? Không nhớ người yêu của em hả?" Em nói rằng kỳ thực tập sắp hết, 2 tuần nữa là có thể quay về Việt Nam, ôm anh thật chặt và thưởng thức những món cao hương mĩ vị do đại nhân Mama nấu cho rồi.

    Thế nhưng chưa kịp tới hai tuần, anh đã nhận được tin em gặp nạn.

    Trận động đất kinh hoàng đã xảy ra và Nepal chính là tâm chấn. Đó là trận động đất lớn nhất xảy ra ở Nepal kể từ năm 1934. Tử thần trơ mắt nhìn 8OOO người chết và 16OOO người bị thương. Anh không muốn tin vào điều đó, đây là lần đầu tiên chúng ta chia xa, em còn nói sau khi trở về sẽ kể cho anh nghe mọi thứ, sẽ cùng anh nấu một bữa cơm ngon cho bố mẹ.. em còn nói khi trở về sẽ cưới anh..

    Vân của anh luôn nói được làm được, mặc dù em có chút ngốc nghếch, có hơi lơ là, nhưng mọi điều em hứa với anh, em chưa bao giờ nuốt lời.

    Nên anh tin nhất định em sẽ trở về, cho dù cả người em đều bị thương, cho dù toàn thân em dính máu, cho dù em tàn tật mà quay về, anh cũng không để ý tới.

    Thế nhưng báo đài dần không còn nhắc tới chuyện này, em cùng trận động đất năm đó như một bài hát đã trôi vào dĩ vãng.

    Anh tới dự tang lễ của em, trong ảnh, Bạch Vân Anh nở nụ cười ấm áp.

    Khoảnh khắc đó, anh đau lòng khôn xiết, trái tim anh như bị moi ra rồi bọp nghẹt vậy. Anh không thể thở. Cũng không thể kìm được những giọt nước mắt.

    Khi đó, anh mới tuyệt vọng mà chấp nhận rằng em đã ra đi mãi mãi.

    Thế giới này sẽ không còn ai lao vào lòng anh, ôm chầm lấy anh từ phía sau và thủ thỉ vào tai anh những lời đường mật: "Em học tốt tiếng Anh, nhưng thứ em thích nhất vẫn là tiếng Việt."

    Có những chuyện, một khi nhớ lại chỉ càng khiến tim ta nhói đau. Từng ký ức xưa cũ như một thước phim quay chậm, lần lượt chuyển động trước mắt anh, anh muốn đưa tay ra nắm lấy chúng, như muốn níu giữ một chút gì đó còn sót lại về em.. Nhưng tất cả hóa ra cũng chỉ là ảo ảnh..

    * * *

    Dòng suy nghĩ miên man của anh bị cắt đứt khi nghe thấy tiếng Cloudy

    "Đã muộn rồi, anh đã có một chuyến đi dài, hãy nghỉ ngơi cho tốt!"

    Anh quay đầu, quan sát kỹ Cloudy. Cô gái này quả thực giống em vô cùng. Đôi mắt nâu sáng, long lanh như có nước, nụ cười ngọt ngào xen chút tinh nghịch, mỗi khi cười luôn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ ở khóe miệng trông rất duyên. Anh không kìm nổi tò mò, hỏi cô ấy:

    - Cô nói cô là người Việt, vậy có từng nghĩ sẽ quay trở về Việt Nam không? Tôi cảm thấy cô rất giống một người.. một người rất quan trọng với tôi..

    Cloudy khá bất ngờ trước câu hỏi của anh, nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, cô ấy nhẹ nhàng đáp:

    - Từ năm 3 tuổi tôi đã được nhận nuôi. Vậy nên tôi chưa từng nghĩ sẽ quay về Việt Nam, vì tôi không biết gì nhiều về nơi đó. Năm 16 tuổi tôi mới được biết rằng mình có gốc là người Việt. Vậy nên Nepal mới là quê hương của tôi.

    Lòng anh trùng xuống, có lẽ cô ấy chỉ có ngoại hình, giọng nói giống em chứ không liên quan gì tới em cả. Ba tuổi cô ấy đã tới đây, khi đó anh và em còn đang cùng nhau tới trường mẫu giáo, sao có thể là cùng một người chứ? Có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều..

    Anh chán nản quay về phòng ngủ, đêm đó anh đã có một giấc mơ thật đẹp..

    Trong mơ, anh thấy anh và em đang ngồi cạnh nhau trong phòng đội tuyển, đó là giờ nghỉ trưa. Anh vừa đi mua đồ ăn trưa về, còn em thì đang ngủ. Em rất ham ngủ, có thể ngủ đến mức quên ăn. Anh lo em bỏ bữa nên đã vừa học vừa đút cho em. Con mèo nhỏ cuộn mình trong cái áo rộng của anh, lười biếng mở miệng để anh đút cơm. Chúng ta ăn chung một hộp cơm nhưng anh vẫn thấy no cơ đấy! Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc và ngọt ngào..

    Sáng hôm sau, anh đi dạo trong khi vườn phía sau nhà trọ, anh thấy Cloudy đang ngồi vuốt ve những chú mèo con ở đó, đôi lúc còn ngâm nga vài câu thơ

    "Đôi ta yêu nhau, đợi tới tháng Năm lau nở,

    Đợi mùa nước đỏ cá về

    Đợi chim tăng ló hót gọi hè

    Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.

    Không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau lúc góa bụa về già."

    Anh giật mình. Từ nhỏ cô ấy đã tới Nepal, tại sao cô ấy lại biết đến đoạn thơ này?

    Nghe thấy tiếng chân, Cloudy quay người lại, thoạt nhìn gương mặt đờ đẫn của anh, có lẽ cô ấy cũng hiểu được ít nhiều

    "À, những câu thơ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, trước kia mẹ tôi từng dạy tôi tiếng Việt, bà nói đó là tiếng mẹ đẻ nên muốn tôi học và trân trọng nó.. Thế mà tôi học mãi không vào, lại chỉ thuộc mỗi bài thơ Tiễn dặn người yêu!", cô ấy hào hứng kể.

    Anh im lặng không nói. Bởi đó là đoạn thơ em thích nhất, và em muốn anh học thuộc nó bằng được, dù anh rất kém Ngữ văn, học thuộc không nổi ba, bốn câu thơ. Thế nhưng anh vẫn cố gắng học, vì đó là thứ em thích.

    Em là cô gái mơ mộng, rất thích những thứ lãng mạn, những câu thơ kia quả thật khiến em thích thú.

    Giờ đây từng câu từng chữ ùa về trong trí nhớ, anh rối lên, tạm biệt Cloudy rồi ra ngoài đi dạo.

    Khung cảnh yên bình thật đấy. Anh chầm chậm bước trên từng phiến đá, châm một điếu thuốc, nhả khói nhìn về xa xăm. Em ở nơi đó có ổn không?

    Em có ổn không..

    Nhớ những năm học lớp 11, có một tiền bối khóa trên rất thích em. Hằng ngày anh ta đều mua đồ ăn sáng lặng lẽ đặt vào ngăn bàn em, rồi lại lặng lẽ rời khỏi. Càng về sau, cách anh ta thể hiện càng quá đà. Có những lúc anh thấy anh ta đứng ngoài cửa sổ, nhìn em chăm chú.

    Trông thấy cảnh tượng đó, đầu anh nóng lên. Hoàng Việt Anh anh chưa bao giờ đánh nhau hay gây sự với ai, nhưng đó là lần duy nhất, là vì em. Anh ném cặp sách sang một bên, bước đến nắm chặt cổ áo hắn, gằn giọng quát:

    "Cút đi chỗ khác!"

    Tiếng láo loạn bên ngoài khiến em chú ý tới. Anh bước vào lớp, tâm trạng không được tốt. Thế mà con mèo nhỏ bên cạnh cứ quấn lấy tay, tinh nghịch chọc tức anh

    "Anh sao thế? Trước giờ có bao giờ lớn tiếng với ai đâu? Sao nay đại nhân lại ra mặt giúp tiểu nữ vậy?"

    "Ừm" anh liếc em, "Chẳng qua anh cảm thấy hắn rất chướng mắt"

    "Haha, hóa ra không phải anh ghen!"

    Lúc ấy anh thật muốn bịt cái miệng của em lại.

    Sau này khi mình ở cạnh nhau, em thường hay dậm chân, chống nạnh, phụng phịu bảo: "Việt, chắc anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, ở bên cạnh em phải là một người biết nấu ăn đó nhaaa, em ăn nhiều lắm!" Có lẽ bởi thế mà suốt năm thứ nhất đại học, anh được mệnh danh là người đàn ông của gia đình, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào việc bếp núc.

    Ký ức cũ giống như một con dao hai lưỡi vậy, càng chạm vào, trái tim càng rỉ máu.

    * * *

    Hôm sau, khi anh đang ăn sáng ở nhà ăn thì gặp Cloudy, cô ấy tiến lại nói chuyện với anh bằng tiếng Việt. Tuy chưa sõi nhưng anh cảm thấy cô ấy nói rất hay, giọng trong trẻo, như em vậy. Cô ấy có tên tiếng Việt là Khúc Thiên Thư, anh rất thích tên cô ấy. Từ trước tới giờ, ngoài họ Bạch của em ra, đây là người đầu tiên anh gặp mang họ đặc biệt như vậy.

    Anh cảm thấy có một mối liên hệ lạ kỳ nào đó giữa em và Cloudy. Anh chần chừ, rồi cuối cùng cũng lôi ra một bức ảnh- bức ảnh anh luôn cất kỹ trong ví, đưa ra cho cô ấy xem.

    Anh gặng hỏi

    "Cô.. có biết cô gái này không?"

    Cloudy ngây ngốc lắc đầu.

    "Chưa từng gặp qua. Nhưng cô ấy xinh thật đấy, bạn gái anh hả?"

    Anh cười chua chát..

    Nói chuyện một lúc, mẹ Cloudy gọi cô ấy cùng đi chợ với bà. Sau vụ động đất kinh hoàng năm đó, Nepal bị thiệt hại rất nặng nề. Quá trình cải tạo và xây dựng lại đang hoàn thiện nhưng chưa đầy đủ, vì vậy khu phố này chỉ có duy nhất một khu chợ. Thế nhưng Cloudy rất hào hứng nói rằng khu chợ đó có đủ thứ trên đời, còn ngỏ ý muốn anh đi cùng để thăm thú. Nhưng hiện giờ tâm trạng anh không tốt, anh cười, lắc đầu từ chối

    Mẹ Cloudy- bà Winslet nhẹ nhàng trách cô ấy rồi mỉm cười, quay lại nói với anh

    "Đàn ông con trai, làm gì có ai muốn đi thăm chợ chứ? Chàng trai này, nếu cậu muốn thì có thể đi leo núi, cũng gần đây thôi, hứng thú chứ?"

    Bà Winslet đã giới thiệu cho anh rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng, anh cảm thấy bà ấy thật chuyên nghiệp.

    Sau đó anh mới biết, vợ chồng bà Winslet vốn là hướng dẫn viên du lịch có tiếng ở Nepal. Những năm gần đây, khách du lịch tới Nepal càng nhiều, trong đó có cả người Việt, vậy nên vợ chồng bà ấy đã dựng một quán trọ nhỏ để kiếm thêm thu nhập.

    Anh đột nhiên nhớ ra, khi mới tới đây, em hay gọi về cho anh, than phiền rằng hướng dẫn viên du lịch ở đây có trình độ tiếng Anh quá kém, khiến việc giao tiếp trở nên khó khăn.

    Anh trầm giọng, hỏi bà Winslet

    "Bác có còn nhớ vụ động đất xảy ra cách đây 2 năm không?"

    Lúc này, gương mặt bà ấy lộ rõ vẻ đau thương, đôi mắt đầy vết chân chim trở nên rúm ró, ngân ngấn nước. Thì ra, trận động đấy ấy đã cướp đi người chồng mà bà ấy vô cùng yêu thương.

    "Cháu xin lỗi", anh cảm thấy khá áy náy, "Chỉ là.. một người thân của cháu đã gặp nạn ở đây.. Cháu thực sự muốn hỏi thăm tin tức về cô ấy, cho nên.."

    "Không sao", bà ấy lắc đầu "Chuyện đã qua rồi.."

    Sau khi mẹ con Winslet rời đi, anh thẫn thờ trở về phòng, lấy ra một tấm bưu thiếp mà em đã gửi cho anh năm đó. Sau khi em ra đi, anh đã từng muốn đốt nó cùng tấm ảnh của em, cũng muốn đốt luôn cả cuộc tình đầy đau thương này. Anh đã từng thử quên em, anh tưởng thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Nhưng 730 ngày giày vò đã khiến anh nhận ra rằng: Điều gì anh cũng có thể làm được, ngoại trừ quên em..

    Anh lật tới lật lui tấm bưu thiếp cũ, đọc lại từng câu từng chữ của em. Và rồi anh sững người..

    Anh phát hiện ra mặt sau tấm bưu thiếp, em có gửi ẩn một tấm bưu thiếp khác. Trong thư em viết rất dài, cuối thư còn bổ sung thêm một câu: "Người dẫn đường cho em ở đây là một người phụ nữ tên Winslet. Lúc nghe tên bác ấy, em khá ngạc nhiên. Liệu bác ấy có họ hàng gì với thần tượng Kate Winslet của anh không? Haha. Anh thấy không, cho dù đi đâu, em vẫn luôn bắt gặp những điều liên quan đến anh."

    Anh vội lao ra ngoài, chặn đầu một chiếc taxi. Anh không quan tâm tài xế hét giá cao bao nhiêu, hối thúc ông ấy chạy xe thật nhanh về phía khu chợ. Tới chợ, anh nhận ra mình không biết nên đi đâu để tìm kiếm Winslet và Cloudy, anh cứ chạy mãi, cuối cùng cũng thấy Cloudy ngồi đợi bên ngoài trong khi bà Winslet chọn hoa quả. Anh bước vội về phía Winslet, giơ tấm ảnh của em ra trước mặt, bà ấy còn chưa hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở đây, thì anh đã cắt ngang

    "Hai năm trước, có phải bác đã từng làm hướng dẫn viên cho một cô gái người Việt phải không? Cô ấy tên Bạch Vân Anh."

    Winslet ngẩn người, mơ hồ nhìn anh rồi chầm chậm lắc đầu.

    Anh thầm cười nhạo bản thân mình. Họ Winslet đâu chỉ một mình bà ấy có, không thể đánh đồng bà ấy chính là người hướng dẫn cho em tại Nepal được.

    Bước ra ngoài cổng chợ, anh gặp Cloudy đang đứng đợi mẹ. Anh như phát điên, lao tới chỗ cô ấy rồi gào lên

    "Cô có biết cô gái tên Bạch Vân Anh không? Cô ấy tên là Bạch Vân Anh!"

    Thế nhưng Cloudy chỉ im lặng nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đồng cảm.

    Anh quả là một gã ngốc.

    Anh ngồi phịch xuống đất, ôm đầu thật chặt. Đầu anh đau quá. Từng mảng ký ức đang ghép lại..

    Trước đây, mỗi lần em ốm, anh đều mua một túi táo thật to đến gọt cho em ăn. Vân của anh rất thích táo, đúng không? Chưa gọt hết vỏ, em đã nóng vội đem lên miệng cắn, rồi lại nháy mắt tinh nghịch với anh. Anh phì cười, có lẽ anh đã chiều em quá rồi, phải phạt mới được. Thế rồi anh tiến lại gần, hôn lên đôi môi em.

    Hôn xong chính anh cũng cảm thấy xấu hổ, liếc mắt qua nhìn em. Còn em thì mặt đỏ lựng nhưng vẫn thản nhiên, vừa ăn vừa nhìn anh

    "Yên tâm đi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh mà"

    Lúc anh và em ở cạnh nhau, em đã từng hỏi anh yêu em ở điểm nào. Anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi chẳng tìm ra lý do, chỉ là anh cảm thấy, bản thân sẽ không ổn nếu không có em.

    Sau này anh mới biết, hóa ra "Yêu" không phải là vấn đề phức tạp, loằng ngoằng, không cần định nghĩa quá khứ thế nào, tương lai ra sao, đó chỉ đơn giản là không muốn đánh mất.

    Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa từng hối hận vì đã yêu em.

    * * *

    Anh cảm thấy tim mình đau nhói. Anh đứng lên, chạy ra ngoài. Cloudy thấy anh không ổn, vội chạy theo anh. Trời đã nhá nhem tối, anh đứng giữa khu phố, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, để mặc cho bóng tối bao trùm như đang ôm ấp vỗ về.

    Cloudy nhanh chóng chạy tới, gọi to:

    "Việt? Anh sao vậy?"

    Anh quay đầu nhìn cô ấy. Gió thổi khiến vạt áo của cô ấy tung bay. Ánh sáng le lói của khu phố về đêm khiến gương mặt Cloudy trở nên mờ ảo. Tất cả những gì anh nhìn thấy lúc đó chỉ là một cô gái tóc hoe màu nắng, nhìn anh nở nụ cười thật tươi.

    Anh không kiềm được bản thân mình nữa, nỗi nhớ nhung hóa thành tiếng thở dài, anh mơ hồ gọi

    "Vân.."

    Cloudy nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu "Anh Việt?"

    Anh nhìn cô ấy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Anh gục đầu vào tay mình, không ngừng gọi tên em.

    Cô ấy thở dài, nở một nụ cười cảm thông, đi tới vỗ vai anh: "Chuyện qua rồi, xin anh bớt đau thương.."

    Thì ra, đau buồn nhất không phải người ra đi, mà là người ở lại..
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2021
  5. pearlchan1734

    Bài viết:
    51
    Phần 3.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, lúc anh ngồi nghỉ ở bàn công cộng dành cho khách trong nhà trọ, anh thấy một chiếc ví da nhỏ của ai đó để quên. Anh mở chiếc ví ra xem thì phát hiện bên trong có chứng minh thư của Cloudy.

    Anh đang xem, chợt có tiếng chân nhẹ nhàng từ phía sau tiến đến chỗ mình, anh quay đầu, thì ra là Cloudy. Cô ấy thấy anh đang cầm chiếc ví trên tay thì thở phào nhẹ nhõm:

    "Thì ra là ở đây."

    Anh cười, trả lại chiếc ví cho cô ấy, thuận tiện hỏi:

    "Nhìn bên ngoài trông cô không giống trong ảnh chứng minh thư cho lắm."

    "Thật sao?", cô ấy cười nhẹ, "Lúc ấy tôi vừa làm phẫu thuật xong, gương mặt vẫn chưa hồi phục."

    Anh giật mình

    "Phẫu thuật gì vậy?"

    "Sửa lại toàn bộ khuôn mặt.", cô ấy chỉ ngón tay vào mặt mình, "Thật ra tôi cũng là một trong những người may mắn sống sót khỏi vụ động đất năm đó, nhưng bị thương quá nặng, khuôn mặt bị hủy hoại gần hết, chỉ còn cách phẫu thuật thôi."

    Anh như bị sét đánh ngang tai, những hình ảnh bỗng chốc lóe lên nhưng không thể xâu chuỗi lại được, cảm giác như anh đã bỏ lỡ một điều gì đó.

    "Vậy.. ngoài mặt ra, cô có bị thương ở đâu khác không? Phần đầu thì sao?"

    Cô ấy khá ngạc nhiên

    "Sao anh biết? Đúng là tôi có bị tổn thương sọ não. Bác sĩ nói sẽ mất trí nhớ tạm thời, nhưng thời gian hồi phục là bao lâu thì chưa thể xác định."

    Cloudy thở hắt một hơi, nói tiếp

    "Cũng đã hơn hai năm rồi nhưng tôi vẫn chẳng thể lấy lại được trí nhớ. Vậy nên tôi đã quyết định buông bỏ. Quá khứ đã qua không nên mãi níu kéo, phải không? Tôi nên sống cho hiện tại thì hơn."

    Quá khứ đã qua thì không nên níu kéo sao?

    Xin lỗi, anh thật sự không làm được như vậy.

    Anh không đứng vững được nữa. Tay anh đỡ lấy đầu, cố gắng ngẩng mặt lên nhìn Cloudy

    "Vậy.. tại sao cô biết cô tên Cloudy? Tại sao cô biết cô đến Nepal năm 3 tuổi? Tại sao?"

    Cô ấy sững người, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu

    "Là mẹ tôi nói cho tôi biết."

    Mắt anh đục ngầu. Anh phát điên mất. Chưa bao giờ anh mất kiểm soát đến thế.

    Anh nhìn cô ấy, rất muốn nói cho cô ấy mọi việc, nhưng anh thậm chí còn không thể mở miệng.

    Một lát sau, anh đứng lên, tạm biệt Cloudy rồi tiến thẳng đến nhà chính tìm chủ nhà trọ.

    Bà Winslet có lẽ đang dọn dẹp nhà cửa, trên tay đang lật giở cuốn album cũ kĩ. Thấy anh đến, bà ấy cười

    "Không đi thăm thú gì sao? Nếu rảnh thì ngồi lại đây nói chuyện với bác. Mau đến đây xem này."

    Bà ấy chìa cuốn album cho anh xem. Trong hình đều là bà Winslet và "Cloudy" ôm nhau cười thật tươi, thật hạnh phúc. Nếu không biết, có lẽ ai cũng nghĩ họ thật sự là mẹ con.

    Anh chăm chú nhìn từng bức ảnh. Anh nhìn mãi nụ cười của Cloudy, nụ cười mà anh ngày đêm mong nhớ và đợi chờ.

    Anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói

    "Tôi từng có một cô bạn gái. Chúng tôi đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Cô ấy đến đây làm từ thiện, còn hứa sau khi trở về sẽ cùng tôi kết hôn."

    Winslet bối rối nhìn anh.

    Anh không quan tâm tới thái độ của bà ấy, nói tiếp

    "Cuộc sống sau khi kết hôn chúng tôi cũng đã bàn xong, cô ấy nấu cơm, tôi rửa chén. Mỗi tối đi làm về tôi sẽ cùng cô ấy xem phim. Cô ấy rất thích cún, chúng tôi sẽ cùng nhau mua một chú cún con và cô ấy muốn đặt tên là Mèo.."

    Bà Winslet đột nhiên hét lên.

    "Cậu đừng nói nữa!"

    Anh nhìn thẳng vào mắt bà ấy

    "Trên đời này, ngoài dung mạo ra, có rất nhiều cách để chứng minh thân phận của một người. Tôi không quan tâm rằng trong cuộc đời có tồn tại cái tên Cloudy hay không. Tôi chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng từ bác."

    Bà ấy run rẩy, hai tay siết chặt vào nhau

    "Năm đó tôi và chồng là hướng dẫn viên du lịch. Chúng tôi dẫn Vân Anh đi thăm quan khu phố, nhưng không may xảy ra động đất. Khi đó, Vân Anh vẫn còn ở trong bảo tàng.. chồng tôi lao vào cứu.. Ông ấy cứu được người nhưng lại không giữ nổi mạng sống của chính mình. Vân Anh là một cô gái tốt, lương thiện và hiểu chuyện.. Tôi.. tôi chỉ là muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình.. mỗi lần nhìn thấy Cloudy, tôi như nhìn thấy hình bóng của người chồng đã mất.. Tôi cũng chỉ muốn tìm một lý do để sống tiếp mà thôi."

    Anh lặng người, khó khăn lên tiếng

    "Vậy bác có từng nghĩ, ở một nơi rất xa, có người vì mất đi cô ấy mà mất luôn cả lý do để sống tiếp hay không?", anh cắn răng, gằn từng câu từng chữ.

    Ngày em đi, anh đã đau khổ như thế nào, bà ấy có thể hiểu sao? Bà ấy có biết rằng anh đã đau đến mức bỏ ăn bỏ uống, không thiết làm bất cứ việc gì. Rằng anh đã từng tiêm glucose để duy trì cơ thể. Rằng anh sa vào thuốc lá, men say để quên đi mọi thứ nhưng mãi chẳng thể gạt em ra khỏi tâm trí..

    Bà ấy vốn dĩ không thể biết.

    Anh kích động, nắm chặt lấy vai bà ấy, gào lên

    "Bà dựa vào cái gì hả?"

    Một giây sau đó, có người chen vào xô anh ra, cô gái nhỏ nhắn Cloudy đang đứng trước mặt anh với gương mặt giận dữ.

    "Anh đang làm gì vậy?"

    Anh loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

    Anh nhìn cô ấy. Anh đã từng cõng một người trên lưng, cùng người đó băng qua những con đường đầy lá, anh đã từng có những giây phút hạnh phúc nhất trên đời khi có người đó ở bên.

    Giờ đây, người ấy đang đứng trước mặt anh, nhưng anh chẳng thể chạm tới.

    Em vẫn còn sống, đang đối diện với anh. Nhưng không còn là gương mặt tinh nghịch hay cười, em nhìn anh với ánh mắt đầy căm phẫn dưới thân phận là một người xa lạ. Và người phía sau mà em đang bảo vệ, là người mẹ của em.

    Rốt cuộc thế nào mới được gọi là yêu một người? Chỉ cần nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, sống hạnh phúc viên mãn là đủ rồi sao?

    Anh im lặng, cố gắng không để bản thân rơi nước mắt. Anh quay người, lặng lẽ rời đi.

    * * *

    Sáng hôm sau, anh dọn dẹp hành lý, chuẩn bị rời khỏi Nepal.

    Khi chuẩn bị ra xe, Winslet vội vàng chạy ra, gọi anh lại.

    Bà ấy nhìn anh với vẻ bối rối

    "Tôi xin lỗi vì chuyện hôm qua. Thật ra trước đây tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đã có lúc tôi nghĩ mình nên trả cô ấy về với nơi mà cô ấy thuộc về. Nhưng thật sự những thông tin về Vân Anh quá ít ỏi.."

    Ngập ngừng một lát, Winslet tiếp lời

    "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, hãy để Vân Anh về với cậu. Mấy năm nay con bé vẫn không thể nhớ được, có lẽ một phần là do đất nước xa lạ này không có kỷ niệm đáng nhớ. Nếu trở lại Việt Nam, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra, cậu yên tâm, tôi đã nói trước với Cloudy, tôi nói nó đến Việt Nam du lịch một thời gian cho khuây khỏa, con bé đã đồng ý nên cậu không cần lo ngại.."

    Anh ngạc nhiên lắm. Không ngờ bà ấy lại đưa ra quyết định như thế. Anh cũng đã xin lỗi bà ấy vì sự mất kiểm soát hôm qua, cũng cảm ơn bà ấy và người chồng quá cố. Nếu không có họ, chắc hẳn anh sẽ chẳng còn được đứng cạnh em như ngày hôm nay. Winslet cười, nói rằng chuyện đã qua thì không nên tính toán nữa. Bà ấy cười vẫy tay tiễn em, nhưng lại lén quay người lau những giọt nước mắt. Một người mẹ vĩ đại với tình yêu thương và bao bọc vô bờ, chắc em sẽ nhớ bà ấy lắm.

    Thế là em đã tạm biệt mẹ nuôi, cùng anh lên máy bay, trở lại đất nước mà em nên sống.

    Trên đường đi, anh hỏi em rất nhiều, kể cho em những chuyện của quá khứ, những kỷ niệm của đôi mình. Anh còn kể về bố mẹ hai nhà, về những món ngon của mẹ Nga, về sự nhớ nhung của mẹ Thục..

    Anh biết hiện tại em chưa thể nhớ ra điều gì, nhưng anh tin, thời gian sẽ chữa lành vết thương, em sẽ trở lại là em của ngày xưa, trở lại dáng vẻ của cô gái anh yêu.

    * * *

    Những ngày sống ở Việt Nam, anh đưa em đi đến những nơi năm xưa mình từng lui tới, mong rằng em sẽ có chút gợi mở gì đó trong lòng. Em đã dần cởi mở hơn, không còn giữ khoảng cách như trước nữa.

    Thế rồi, một ngày cuối thu, anh và em cùng nhau dạo phố.

    Có cô gái nhỏ đi bên cạnh, anh không kìm lòng được, mon men nắm lấy bàn tay em. Em nhìn anh, hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng để mặc cho anh nắm. Tay em lạnh quá. Trời cuối thu khiến đôi tay em lạnh sao? Anh xoa xoa tay em để tạo hơi ấm, em nhìn anh rồi đột nhiên phì cười

    "Việt ngố."

    Anh vội ngẩng đầu. Vân của khi trước hay chê anh không hiểu chuyện, hay gọi anh là "Việt ngố". Em đã nhớ ra rồi sao?

    Anh nhìn em, như đang mong đợi một điều gì đó.

    Em chỉ cười

    "Nhìn gì chứ, anh ngố thật mà. Xoa tay thôi làm sao có thể ấm hơn trong thời tiết này chứ haha."

    Có lẽ là em vẫn chưa nhớ gì thật. Có lẽ chỉ là tình cờ em gọi anh như ngày trước. Có lẽ anh hơi mơ mộng.

    Lòng trùng xuống, anh thấy hơi buồn.

    Nhưng anh không muốn em cảm thấy không vui, anh bảo em đợi và đứng lên tìm mua cho em vài bắp ngô nướng, đó là món em thích nhất thời sinh viên.

    Cầm trong tay hai bắp, anh thấy lòng nhẹ hẳn. Anh tự nhủ mình cần cho em thời gian.

    Xa xa đã thấy em đứng ở vỉa hè đối diện vẫy tay với anh, anh cười, định bước sang với em thì bất chợt em gọi to

    "Đứng yên đó, em sẽ sang chỗ anh. Em có điều bất ngờ cho anh nè."

    Em lon ton chạy sang đường, trong khi một chiếc xe đang lao tới. Anh không nghĩ ngợi được gì, vội vàng lao đến, đẩy em ra.

    Thứ duy nhất anh thấy được chỉ là ánh sáng chói mắt của đèn pha ô tô.

    Anh thấy mình ngã vật xuống. Cơ thể không còn cử động được nữa. Anh nghe thấy tiếng em hét lên, rồi một bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh.

    "Việt, cố gắng lên, anh sẽ không sao cả.. đừng bỏ em mà.. Em xin lỗi, xin lỗi vì đã không nhận ra anh sớm hơn, xin lỗi vì đã trêu anh, em định sau khi anh quay lại sẽ kể cho anh nghe những chuyện quá khứ, em còn tự tin rằng anh sẽ rất bất ngờ khi em đã nhớ lại.."

    Em nhớ lại rồi sao? Anh nên vui hay buồn nhỉ. Vui vì em đã nhận ra anh, nhưng cũng thật buồn vì đôi ta vừa trùng phùng đã phải dứt tay ly biệt. Kiếp này hữu duyên vô phận, hẹn em kiếp sau cùng nhau tái ngộ.

    Anh mệt quá, anh muốn ngủ một chút, được không?

    * * *

    (Từ đây truyện chuyển sang lời kể của Vân)

    Cũng đã 1 năm trôi qua từ ngày anh đi.

    Anh từng nói anh sẽ đợi em, đợi đến khi em nhớ ra tất cả, mình sẽ cùng làm lễ cưới, cùng cắt bánh chúc phúc, cùng rót rượu sâm banh..

    Nhưng anh lại chẳng thể đợi được em nữa..

    Tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu thương ra đi, cuộc sống của em đã hoàn toàn bị đảo lộn. Em không còn quan tâm ngày mai ra sao, tương lai thế nào, mặt trời mọc hay lặn cũng chẳng còn liên quan gì tới em nữa.

    Cuối cùng thì em cũng hiểu được.

    Vết thương lớn nhất chính là vết thương không đổ máu. Không có thuốc tốt, cũng chẳng thể chữa khỏi. Cho dù bình phục thì cũng chỉ như ánh trăng trên mặt nước, nhìn thì thật trọn vẹn, yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua nó sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm đau đớn..

    Cuối cùng em cũng hiểu được cảm giác của một người khi mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời.

    Có lẽ anh cùng từng trải qua cảm giác đau thấu tim gian thế này, phải không Việt?

    Cuối cùng thì em cũng hiểu được, sẵn sàng chết vì một người đã rất khó, nhưng vì một người mà cố gắng sống tốt còn khó hơn. Em thật kém cỏi phải không? Em thật sự không thể chống cự được như anh.. Giây phút anh đẩy em ra, anh nói anh muốn em tìm được hạnh phúc mới, yên vui sống cả đời.

    Nhưng có lẽ anh không ngờ rằng, hạnh phúc của em lại chính là anh.

    Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể bên nhau trọn đời. Ông Trời vốn thích trêu đùa con người, cho ta gặp nhau, yêu nhau, ly biệt rồi trùng phùng, trải qua bao sóng gió, bao thăng trầm, nhưng đến cuối cùng lại mãi mãi rời xa và thứ còn lại với chúng ta chỉ là kỉ niệm.

    Chỉ còn trời cao mới biết, anh yêu em nhiều ra sao, em yêu anh đến nhường nào..

    Phần đời còn lại nếu không phải là anh, thì em cũng chẳng đợi nữa. Rất nhanh thôi đôi ta sẽ gặp nhau, dù là ở thế giới khác. Mình sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu còn dang dở, được không anh?

    Việt, đợi em nhé.

    End.

    1/12/2O2O.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười hai 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...