Tập Thơ Có Những Dòng Cảm Xúc Bơ Vơ Tác giả: Nguyệt Lam. Mục lục: loading.. Link góp ý: Thảo luận - góp ý các tác phẩm của Swaka Nguyệt Lam . 1. Lấy chồng xa xứ "Rồi một ngày trong nắng nhẹ tháng ba, em theo chồng về nơi xứ lạ. Căn nhà xưa giờ chỉ còn người mẹ già gầy gòm yếu ớt, suốt bao năm tháng đợi con về. Em cứ hẹn, hẹn từng năm, từng năm. Khi em bảo em bận việc làm ăn, lúc lại nói con em còn bé quá, đi xa nhà kẻo đổ bệnh lại phải chăm. Lại năm mới em bảo sang nhà chồng, năm tiếp theo thì cô dì đến chơi. Cứ thế em đi, đi biền biệt mấy năm trời, mãi đến lúc người ta khóc gọi, dì mất rồi sao mày vẫn chưa về? Em chợt chạy vụt ra ngoài cửa, trời đổ mưa, đường đất trơn trượt. Em chạy, vạt áo đầy bùn, lấm tấm vết dơ. Em nhớ lại dáng hình người mẹ xưa, bỗng cảm thấy sao nhạt nhòa đến lạ. Chạy đến rồi em nhìn bên khung cửa, còn gì đâu ngoài khăn trắng phủ đầy?" Nghe không em tiếng đàn nhị réo rắc? Bên hiên nhà Bóng ai đó xa xăm Em nhớ không đường về năm ấy Lối nhỏ nghiêng một hàng tre thẳng tắp? Em thấy không Quê mình chốn xa đó Có người về lại có người ngóng trông. Em thấy không Bên hàng tranh lá nhỏ Có mẹ già lau giọt lệ chờ con. Về đi em chớ để mẹ đợi chờ Tháng phôi pha Để lại màu tóc bạc Em nhớ không chiếc chiếu đỏ tráp hạc? Mà giờ đây Ai lạc chốn mênh mông? Tiếng bước chân Vội vàng lại dồn dập Khóc làm chi, còn kịp không em ơi? Khi thời gian chẳng chờ đợi Cho em về kịp bữa cơm trưa Cho em nhìn khói lam sau bếp Cho em nghe tiếng mẹ già khi xưa? Tiếng người nói Rộn ràng mà bi thương Em rưng rứt, có hối hận không em? Nhà tranh nghiêng theo từng cơn gió mát Để nước mắt thấm lại nỗi sầu bi. Mẹ đi, đi xa em rồi. Em có buồn, có đau đớn không em? Em còn nhớ? Khi em tuổi đôi mươi Đêm lại nằm trằn trọc bởi mối duyên Em từng buồn từng đau từng hận Vì một kẻ xa lạ mà lỡ làng Thế nhưng em lại chưa từng thương xót Quên mất người cắt ruột đẻ đau. Người đi rồi, khuất chốn xa xăm Em ngậm ngùi Tiếng "mẹ" giữ trong tâm Ngoài kia gió thét kêu gào Có dòng lệ nóng, dâng trào trong tim.. Em buồn rồi, có hối hận không em? Bởi tháng năm em quên mất cơ hàn Để rồi.. Ai còn đây nữa? Người xưa đâu Em vội khóc cho ai? Nấc cơ dài, bát cháo trên kệ cũ Em nghiêng đầu nhìn mẹ nở nụ cười Có cười duyên rồi lại cười hiền Mẹ từng trẻ từng mơ mộng như em Nhưng rồi mẹ gác lại Bên xó bếp góc nhà Chỉ có mẹ chăm em, chứ chẳng còn nào nữa Mà giờ đây Em tựa cách chim nhỏ Bay đi rồi lại quên mất đường về. Chớ khóc nữa, em ơi chớ khóc Tiếng ru xưa văng vẳng đợi chờ Em ơi em có nghe không? Câu ca ai hát mà nao lòng thế kia? Hát rằng: "Chín chữ cù lao Lắng tai nghe rõ mà đau trong lòng. Em ơi cớ sao lấy chồng Buôn ba khắp xứ lại không quay về.."