Truyện Ngắn Cỗ Máy Thời Gian - Uyennguyen2295

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Uyennguyen2295, 20 Tháng hai 2020.

  1. Uyennguyen2295

    Bài viết:
    3
    Tên truyện: Cỗ máy thời gian

    Tác giả: Uyennguyen2295

    Thể loại: Truyện ngắn

    Status: Completed

    Disclaimer: Thuộc về tác giả

    Summary: Liệu cuộc sống có tồn tại một thứ gọi là cổ máy thời gian để bạn có cơ hội sửa chữa những điều sai lầm trong quá khứ?

    Liệu tình yêu có đủ sức mạnh để bạn có thể tồn tại thêm một lần nữa?

    25/12/2019

    Bầu trời chỉ toàn một màu đen xám xịt, mưa to dần.. mỗi lúc một nặng hạt hơn nhưng mưa cũng không đủ sức để áp đi tiếng khóc thảm thiết của những con người nhỏ bé kia. Ẩn mình dưới chiếc dù to màu đen, đôi mắt Jennie vô cảm nhìn theo nụ cười rạng rỡ của Jack đang nằm trên tấm bia mộ lạnh lẽo. Xung quanh cô, người thân, bạn bè đều đang rơi nước mắt vì sự ra đi quá sớm của anh. Jennie đưa tay chạm lên đôi mắt mình, chẳng có một giọt nước nào được rơi ra từ đó nhưng không hiểu sao cô cảm thấy lòng mình buốt giá đến thế, cảm giác đắng nghẹn nơi cuống họng, tất cả nước mắt dường như đều đang chảy ngược vào trong tim.

    * * *

    Jennie mệt mỏi trở về nhà ngay sau khi tang lễ kết thúc, cô ném mạnh chiếc giỏ xách lên giường, một cuốn sổ cũ màu nâu rơi ra thu hút sự chú ý của cô, nhặt cuốn sổ lên quan sát thật kĩ, cô nhớ lại những điều mà Jun - em trai Jack đã nói khi đưa nó cho cô "đây là nhật kí của anh Jack, tôi nghĩ nó thuộc về cậu".

    Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên cắt ngang ý định khám phá quyển sổ của Jennie. Hàng chục tin nhắn với cùng một nội dung được gửi đến "Happy Birthday Jennie" phải rồi hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của cô nhưng không hiểu sao sinh nhật năm nay cô lại cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo đến thế.. có lẽ bởi thiếu vắng đi hình bóng của người bạn thân ngày nào. Ngả mình lên chiếc giường quen thuộc, Jennie dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

    * * *

    Reng.. reng.. reng

    Tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức Jennie khỏi giấc ngủ sâu, với tay tắt chiếc đồng hồ, cô quyết định sẽ không đi làm ngày hôm nay, có lẽ cô cần nghỉ phép một thời gian để cân bằng lại những cảm xúc phức tạp đang diễn ra trong cô. Jennie không thể nào lí giải được những cảm giác đó là gì.. là sự mất mát, hụt hẫng hay là sự cô đơn, nuối tiếc.. chỉ biết rằng nó đang vắt kiệt năng lượng của cô.

    Bàn tay Jennie khẽ chạm vào một vật cứng gì đó, thì ra là cuốn nhật kí của Jack, tò mò cô mở cuốn sổ ra xem, ngay trang đầu tiên đã khiến cô phì cười "Nhật kí yêu quý của Jack" kèm theo đó là tấm hình anh đang chu môi trông rất đáng yêu. Jack là thế.. lúc nào cũng phá phách, nghịch ngợm, tuy anh lớn hơn cô hai tuổi nhưng đối với Jennie anh lúc nào cũng là Jack trẻ con. Cô nhẹ nhàng lật sang trang giấy tiếp theo, từng dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt cô.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Jack, thật là mất mặt, hôm nay mày cư xử cứ như một tên ngốc vậy.

    Jennie tất cả là tại em đấy, tại nụ cười đáng ghét của em làm anh phải bối rối, lần đầu tiên có một cô gái khiến anh trở nên như thế này đấy, thật là mất đi hình tượng đẹp trai, phong độ của anh.

    Ngày hôm nay, trái tim Jack bắt đầu biết rung động.

    - - - - - - -

    Jennie bật cười khi nhớ lại ngày đầu tiên anh và cô gặp nhau. Khi ấy Jennie là cô sinh viên năm nhất còn đang bỡ ngỡ với ngày đầu tiên đặt chân đến giảng đường đại học, anh là chàng sinh viên năm 3 hào hoa kiêm chủ tịch hội sinh viên của trường. Trong buổi lễ chào đón tân sinh viên, cô không hiểu sao mình lại được chọn làm người đại diện cho khóa sinh viên mới lên nhận hoa từ các bậc tiền bối khóa trên. Jennie vẫn còn nhớ rất rõ bộ dạng lúng túng, gương mặt đỏ bừng của Jack, khi tiến gần về phía cô anh đã vấp ngã làm rơi bó hoa trên tay trước sự chứng kiến của cả trường. Mọi chuyện cứ ngỡ như mới ở ngày hôm qua vậy mà.. 7 năm đã trôi qua rồi.

    * * *

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Jennie, hôm nay anh lại đi theo sau em như một tên ngốc, không hiểu sao từ sau ngày gặp em, anh lúc nào cũng đi theo sau, lén lút nhìn em từ xa, anh không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình hành động ngốc nghếch như thế, chỉ biết rằng nếu một ngày không được nhìn thấy nụ cười của em thì anh không thể nào ngủ ngon.

    Jack, có lẽ mày mắc bệnh nan y thật rồi.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Hôm nay thật sự là một ngày may mắn của anh, cuối cùng anh cũng đã có thể nói chuyện với em, dù chúng ta gặp nhau trong thư viện và em chỉ toàn nói về sách nhưng điều đó cũng đủ để anh cảm thấy thật hạnh phúc.

    Jack tuy đọc sách rất buồn ngủ nhưng từ giờ hãy cố lên. Fighting.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau, vậy mà em lại muốn đi hiến máu, Jennie là cô gái kì lạ nhất mà anh từng gặp. Tuy rằng hôm nay anh không thể hiến máu cùng em nhưng lần sau nhất định chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện điều đó.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhanh thật, mới đấy mà đã 4 năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, giờ đây hai chúng ta đã là những người bạn thân thiết, anh bây giờ trở thành chiếc đồng hồ báo thức cho em vào mỗi buổi sáng.. là bao cát cho em trút giận khi có chuyện không vui.. là tài xế riêng đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn.. là người giao thức ăn tận nhà mỗi khi em học bài khuya.. là y tá chăm sóc đặc biệt mỗi khi em bị cảm.. là người đưa khăn giấy và cung cấp một bờ vai miễn phí mỗi khi em rơi nước mắt.. tất cả những điều ấy khiến anh trở thành một người hạnh phúc.. nhưng.. có lẽ đối với anh những điều ấy vẫn chưa đủ. Hôm nay em đã nói "Jack.. anh mãi mãi là người bạn thân nhất của em" câu nói ấy như bóp nghẹt trái tim anh, có lẽ anh là một kẻ tham lam không biết tự thỏa mãn với những gì mình đang có nhưng anh vẫn mong ước đến một ngày nào đó đối với em anh không đơn giản chỉ là một người bạn thân.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Lại một ngày nữa trôi qua, thêm một ngày cô không có anh bên cạnh.

    * * *

    Nhìn những vệt mưa hằn trên cửa kính, Jennie cảm thấy nôn nao trong lòng, mưa hôm nay cũng buồn bã như cái ngày mưa cô đưa anh về với lòng đất. Lúc này Jennie đang ngồi trong quán cafe quen thuộc mà cô vẫn thường đến cùng anh, trong quán bây giờ chỉ có một mình cô, buồn chán Jennie lục lọi trong túi xách của mình cố gắng tìm một quyển sách nào đó để giải khuây nhưng trong đó chẳng có thứ gì khác ngoài quyển nhật kí của Jack.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Happy Birthday Jennie, sinh nhật 22 tuổi vui vẻ em nhé.

    Lần đầu tiên trong suốt 4 năm qua em không cùng anh đón sinh nhật. Em có còn nhớ chỗ gặp mặt bí mật của chúng ta không, hôm nay anh đã đợi em ở đó cả ngày đấy, anh có một điều rất quan trọng muốn nói với em, nhưng hình như em đã quên mất cuộc hẹn của chúng ta. Anh rất sợ em xảy ra chuyện gì nên đã vội vã chạy đến nhà tìm em, từ xa hình ảnh một đôi tình nhân đang tay trong tay hạnh phúc khiến trái tim anh tan nát.

    Jennie có lẽ từ nay em không cần có anh bên cạnh nữa rồi.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Hôm nay là ngày em chính thức giới thiệu Mark - bạn trai của em với anh. Nhìn thấy nụ cười bẽn lẽn của em khi ở cạnh anh ta khiến anh cảm thấy khó chịu, anh tưởng rằng nụ cười ấy chỉ dành cho mình anh thôi nhưng Mark thật sự là một chàng trai hoàn hảo và rất thích hợp dành cho em.

    Jennie, em rất thích anh ta phải không, hi vọng rằng anh ta có thể thay thế anh chăm sóc cho em.

    Jack, đừng mơ mộng nữa mày mãi mãi chỉ là một người bạn thân thôi.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    "Em chia tay với Mark rồi"

    Anh không biết mình nên vui hay buồn khi nghe em nói điều ấy, có lẽ anh nên cảm thấy may mắn vì ít ra giờ đây anh vẫn còn có cơ hội để ở bên em nhưng những giọt nước mắt của em lại khiến anh cảm thấy đau đớn.

    Jennie có lẽ anh không phải là mối tình đầu nhưng hãy để anh trở thành mối tình cuối của em.

    * * *

    Jennie siết chặt bàn tay mình, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cô. Đến hôm nay khi đọc những dòng nhật kí này cô mới nhận ra mình thật sự rất ích kỉ, rất vô tâm, suốt bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn tự cho mình cái quyền được dựa dẫm vào anh, chỉ biết nhận lấy sự chăm sóc từ anh như một điều hiển nhiên mà chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của anh. Ba năm trước cô không biết mình đã làm tổn thương anh nhiều đến thế. Ngày hôm ấy nếu cô không nhận lời đi chơi cùng với Mark - người con trai mà cô đã thích thầm từ lâu, nếu như cô đến chỗ hẹn gặp anh, nếu như cô không nhận lời làm bạn gái của Mark thì liệu mối quan hệ giữa cô và anh có gì đổi khác hay không. Trong suốt 3 năm qua, kể từ khi chia tay với Mark cô không hẹn hò với bất cứ người nào khác, không phải vì cô không thể quên được anh ta mà đơn giản chỉ là Jennie cảm nhận được trái tim mình dường như đã thuộc về một người nào đó mà bản thân cô cũng không thể hiểu rõ là ai.

    Jennie vẫn tiếp tục chăm chú vào cuốn nhật kí, từng trang giấy như đang quay ngược thời gian đưa cô trở về lại khoảnh được ở bên anh.

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Nhật kí.. ngày.. tháng.. năm

    Lại một ngày nữa trôi qua, thêm một ngày cô không có anh bên cạnh.

    * * *

    - Jack ah, chúng ta đang ở đâu đây.

    Jack nhìn Jennie mỉm cười một cách thích thú.

    - Từ giờ đây sẽ là nơi gặp mặt bí mật của chúng ta, mỗi năm vào sinh nhật em, chúng ta sẽ cùng nhau đến nơi này.

    Jennie chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh, cô đang ở giữa một đồng cỏ rộng lớn, ở đây chỉ có anh với cô cùng một cây cổ thụ to lớn. Jennie thích thú, tận hưởng cái cảm giác dễ chịu khi gió luồn vào tóc mình, cô mải mê thả mình vào khung cảnh nơi đây và hoàn toàn lãng quên sự có mặt của Jack. Bất chợt những tiếng động kì lạ vang lên từ phía sau khơi dậy sự tò mò của cô.

    - Jack anh đang làm gì vậy.

    - Anh đang đào đất, em không thấy sao, đừng đứng đấy nữa mau lại đây giúp anh đi.

    Jennie tiến đến ngồi bên cạnh Jack.

    - Anh hành động thật khó hiểu, nhưng mà chiếc hộp này là gì đây.

    Jack nhìn cô mỉm cười dịu dang rồi tỉ mỉ giải thích từng thứ.

    - Đây là hộp báu vật của chúng ta, còn đây là lọ ước - anh gọi nó là lọ ước ma thuật, có một truyền thuyết nói như thế này: Nếu như em cất giữ những món báu vật của mình vào trong hộp và viết những điều ước xuất phát từ trái tim bỏ vào trong lọ ước ma thuật này rồi chôn sâu dưới đất thì những điều may mắn sẽ tìm đến với em và một ngày nào đó những điều ước ấy sẽ trở thành hiện thưc.

    - Ha.. ha.. ha.. Jack em không ngờ anh cũng tin vào những điều này đấy, anh không chỉ rất trẻ con mà còn rất ngốc nữa.. ha.. ha.. ha.

    - Ya, Jennie không được cười nữa mau bỏ đồ của em vào hộp đi.

    Jennie nhìn Jack thở dài, cái bệnh giận dỗi trẻ con của anh lại tái phát, mỗi lần như thế cô lại phải chịu thua ngoan ngoãn nghe theo những yêu cầu của anh. Jennie với tay gỡ chiếc kẹp hình cánh bướm trên tóc mình xuống, đối với cô thì chiếc kẹp này thật sự là một báu vật, bởi lẽ nó là thứ duy nhất bà ngoại để lại cho cô trước khi bà rời xa thế giới này. Cô cẩn thận đặt chiếc kẹp vào một góc trong chiếc hộp.

    - Jennie, của em này mau viết điều ước đi, anh hứa sẽ không nhìn trộm đâu.

    - Aigoo, em biết rồi em sẽ viết.. anh thật là trẻ con.

    Dù nói như thế nhưng Jennie vẫn không viết bất cứ điều ước nào, cô cuộn tờ giấy trắng lại rồi bỏ vào chiếc lọ mà anh gọi là lọ ước ma thuật, nếu như Jack phát hiện ra điều này chắc chắn cô sẽ lại bị anh cằn nhằn. Sau khi hoàn thành xong mọi thứ, họ cùng nhau lấp đất lại chôn sâu chiếc hộp dưới lòng đất - hộp báu vật ấy sẽ gìn giữ những kỉ niệm và ước mơ thiêng liêng của họ.

    - Jack ah, chúng ta sẽ chôn nó ở đây bao lâu.

    - Một ngày nào đó khi điều ước của một trong hai chúng ta thành hiện thực hoặc khi nào chúng ta muốn từ bỏ ước mơ ấy thì anh và em sẽ cùng nhau đào nó lên.

    Jennie chu môi, phụng phịu

    - Nếu như ngày đó không đến, không lẽ cứ chôn nó ở đây mãi sao.. Aigoo em không muốn bị mất chiếc kẹp tóc ấy đâu.

    - Jennie chúng ta chạy thi đi, nếu như em thắng thì anh sẽ làm nô lệ cho em cả đời.

    Vừa dứt câu, Jack chạy thật nhanh về phía trước bỏ lại Jennie đứng nhìn theo anh ngơ ngác.

    - Ya, Jack anh chơi ăn gian sao lại chạy trước chứ.

    Bất chợt màn sương mù dày đặc từ đâu kéo đến bao phủ khắp mọi nơi, hình ảnh Jack cứ mờ dần trong màn sương mờ ảo ấy khiến Jennie cảm thấy sợ hãi.

    - Jack đợi em với, anh chạy nhanh quá.. Jack.. Jack..

    Jennie giật mình tỉnh giấc, trán cô ướt đẫm mồ hôi, thì ra là một giấc mơ nhưng có lẽ đó cũng không hẳn chỉ là một giấc mơ bởi vì tất cả những điều ấy đã từng là một kí ức rất thật giữa cô và anh mà cô đã vô tình lãng quên. Bước xuống khỏi giường đi vào nhà tắm rửa mặt cho thật tỉnh táo, Jennie quyết định hôm nay cô cần phải đến một nơi.

    * * *

    Ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, Jennie cảm thấy tâm hồn mình thật thanh thản, đã lâu lắm rồi cô mới quay trở lại nơi này, không hiểu sao khi đến đây cô có cảm giác như anh vẫn đang ở bên cạnh cô. Jennie nhẹ nhàng mở nắp chiếc hộp báu vật mà cô đã cùng anh chôn xuống đất vào mấy năm trước "Jack xin lỗi anh, em không thể giữ lời hứa cùng anh mở chiếc hộp này". Tay cô run run chạm vào chiếc hộp nhỏ màu đỏ mà anh từng nói rằng "đây là báu vật quan trọng nhất trong đời anh", Jennie cảm thấy khóe mắt mình cay cay khi nhìn thấy trong chiếc hộp là sợi dây chuyền hình cánh bướm - sợi dây chuyền mà cô đã từng rất thích khi thấy nó trong chuyến du lịch Nhật Bản cùng anh.

    "Jennie à, đối với anh, em giống như một cánh bướm rất xinh đẹp, rất trong sáng luôn mang đến cho anh cảm giác bình yên" không hiểu sao câu nói đó cứ vang lên trong đầu cô. Bất chợt một cơn gió mạnh thổi qua lật tung những trang nhật kí, gió chậm chạp dừng lại ở trang giấy cuối cùng, những dòng chữ cuối cùng mà Jack đã viết vào cái đêm trước khi anh xảy ra tai nạn dần hiện ra trước mắt Jennie.

    Nhật kí.. ngày 23 tháng 6 năm 2019.

    Chỉ còn 5 ngày nữa thôi là Jennie của anh đã tròn 25 tuổi. Sinh nhật năm nay em sẽ không để anh cô đơn một mình giống như 3 năm trước phải không. Có lẽ anh là một thằng cố chấp nhưng anh thật sự không thể từ bỏ tình cảm dành cho em được. Sinh nhật năm nay anh nhất định sẽ nói với em điều bí mật mà anh muốn nói từ 3 năm trước, Anh mong sao điều ước của anh sẽ sớm thành sự thật để anh có thể tự tay đeo cho em sợi dây chuyền hình cánh bướm, anh tin nó sẽ rất hợp với em, vì đối với anh Jennie chính là báu vật quan trọng nhất.

    Dù anh chưa một lần nói ra hay thậm chí là viết ra điều này trong những trang nhật kí của mình nhưng có một sự thật vẫn luôn luôn tồn tại.

    Jennie.. anh yêu em

    * * *

    Tách.. tách.. tách..

    Trang nhật kì nhòe dần bởi những giọt nước mắt của Jennie. Kể từ khi Jack ra đi thì đây là lần đầu tiên Jennie khóc, có lẽ trong mắt người khác cô thật lạnh lùng, vô cảm khi không hề rơi bất kì một giọt nước mắt nào trước sự ra đi của người bạn thân nhưng chỉ có bản thân Jennie hiểu rõ cái cảm giác hụt hẫng, mất mát quá lớn ấy khiến cô đau đớn đến mức không còn khả năng để khóc. Jennie ôm chặt chiếc lọ ước đặt vào trái tim mình "Jack liệu điều ước của em có thành sự thật".

    Lại một ngày nữa trôi qua, thêm một ngày cô không có anh bên cạnh.

    * * *

    Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Jennie khỏi giấc ngủ chập chờn đêm qua. Cô uể oải nhấn nút nhận cuộc gọi.

    - Jennie, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, mau dậy đi, hôm nay em đã 22 tuổi rồi đấy, đừng có suốt ngày lười biếng nữa.

    - Jack ah, anh ồn ào quá để em ngủ thêm một lát đi.. khoan đã.. Jack.. là anh sao.

    Như chợt nhớ ra điều gì đó, Jennie nhéo một cái thật mạnh vào tay mình, cảm giác đau nhói nơi bàn tay khiến cô nhận ra đây không phải là một giấc mơ, cô nhìn sang bên cạnh quyển nhật kí của Jack vẫn đang ở đây vậy thì giọng nói quen thuộc cô vừa nghe thấy là của ai.

    - Jack, có thật là anh không.. anh vẫn chưa chết.. Jack thật sự là anh phải không.

    - Ya, Jennie em vẫn còn đang mơ ngủ hay sao, trên đời này ngoài anh ra còn có một anh chàng Jack nào khác vừa thông minh vừa đẹp trai như anh sao.. em mau đến đây đi, anh không muốn phải đợi lâu đâu.

    Phía bên kia Jack đã tắt điện thoại nhưng Jennie vẫn không thể nhận thức rõ chuyện gì đang diễn ra, cô hướng đôi mắt mình về phía quyển lịch đang treo trên tường Ngày 28 - 6 - 2016. Ngỡ ngàng Jennie chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

    - Mẹ ơi.. mẹ ơi..

    - Jennie, có chuyện gì vậy con.

    Jennie nắm chặt lấy tay mẹ mình, cô nói gần như là hét lên

    - Mẹ.. nói cho con biết hôm nay là ngày bao nhiêu, năm nay con bao nhiêu tuổi.

    - Con bé này hôm nay con thật kì lạ, con sợ mẹ quên sinh nhật 22 tuổi của con sao, mẹ đã chuẩn bị quà cho con rồi.

    Jennie thở phào nhẹ nhõm, cô thả tay mẹ mình ra, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cô chạy nhanh ra khỏi nhà, bất chợt cô va vào một người nào đó.

    - Jennie em chạy đi đâu mà vội thế.

    - Mark sao anh lại ở đây.

    - Anh đến để chúc mừng sinh nhật em, hôm nay em đi chơi với anh nhé.

    Jennie nhìn Mark mỉm cười rạng rỡ.

    - Xin lỗi anh, hôm nay em có hẹn với một người rất quan trọng.

    Cô lại tiếp tục chạy đi thật nhanh bỏ mặc Mark vẫn đang ngơ ngác nhìn theo cô từ phía sau.

    * * *

    Jennie dường như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc của người con trai đang đứng đợi mình dưới gốc cây, cô tiến từng bước thật chậm rãi về phía anh như thể cô sợ rằng nếu như mình chạy quá nhanh thì anh cũng giống như một ảo ảnh sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

    - Jack ah.

    Jack quay về phía sau, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Jennie.

    - Jennie, anh nói em đến nhanh nhưng đâu cần phải mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy đến đây, anh có thể đợi em bao lâu cũng được mà.

    Không để Jack kịp nói thêm điều gì, Jennie tiến đến ôm chặt lấy anh.

    - Jennie có chuyện gì với em vậy.

    - Em yêu anh.. em thật sự đã yêu anh mất rồi.

    Jack trợn tròn mắt không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, anh lắp bắp từng câu.

    - Em.. em vừa nói gì.. anh nghe không rõ.

    Jennie im lặng không nói gì, cô vẫn ôm chặt lấy anh. Đến tận lúc này cô vẫn không dám tin vào những gì đang diễn ra, anh từng nói với cô "nếu viết một điều ước chân thành và bỏ vào lọ ước nguyện rồi chôn sâu trong lòng đất thì điều ước sẽ trở thành hiện thực". Cô vốn dĩ chưa bao giờ tin vào điều ấy nhưng không hiểu sao khi anh rời xa cô, khi cô nhận ra người mà cô yêu lâu nay chính là anh thì cô lại bắt đầu tin vào cái điều ngu ngốc ấy. Có lẽ chính niềm tin muộn màng ấy và tình yêu chân thành của cô đã trở thành cỗ máy thời gian đưa cô quay trở về quá khứ để cô có thêm một cơ hội nói cho anh biết người cô yêu chính là anh. Jack cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, anh nhắm mắt lại tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi người mình.

    - Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta nên đào chiếc hộp lên rồi.

    * * *

    Dưới tán cây cổ thụ rộng lớn, Jennie ngồi dựa đầu vào vai Jack, trên cổ cô lấp lánh sợi dây chuyền hình cánh bướm. Cầm hai tờ giấy trong lọ ước của cô và anh trên tay, cô khẽ mỉm cười đọc lại nội dung của chúng một lần nữa.

    "Jennie, anh ước rằng được nghe em nói: Em yêu anh"... "

    Jack, em muốn được ở bên anh thêm một lần nữa."

    Jennie nhắm khẽ đôi mắt mình lại tận hưởng giây phút hạnh phúc này, cô không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai khi cô thức dậy, có thể mọi thứ lại trở về khoảnh khắc khi cô 25 tuổi cũng có thể cô vẫn là một Jennie 22 tuổi đang hạnh phúc trong tình yêu. Cô cũng không thể biết được ngày này của 3 năm sau liệu thần chết có nhẫn tâm chia rẽ cô và anh một lần nữa hay không, Jennie chỉ biết rằng bắt đầu từ giây phút này cô sẽ học cách yêu anh, học cách trân trọng từng khoảnh khắc cô được ở bên anh để nếu như cô phải rời xa anh một lần nữa thì ít ra cô không phải cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã bỏ lỡ.

    * * *

    Hãy sống và nâng niu từng khoảnh khắc bạn đang được sống. Hãy học cách trân trọng những người đang ở xung quanh bạn. Đừng chần chừ hay do dự khi bạn muốn thực hiện một điều gì đó. Bởi lẽ cuộc sống không bao giờ tồn tại thứ gọi là cổ máy thời gian để bạn có thể sống lại ngày hôm qua một lần nữa.

    The end.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Nyanko

    Bài viết:
    380

    Chào bạn, mình là một thành viên đến từ bang From To Zero ghé qua đây để gửi cho bạn vài lời góp ý, nhận xét nho nhỏ sau khi đã đọc xong truyện ngắn này của bạn.

    Quả thực, ngay từ những dòng đầu tiên, truyện ngắn của bạn đã thu hút mình, thành công níu giữ ánh mắt mình dõi theo từng dòng, từng dòng một để đi hết câu chuyện mà bạn muốn kể. Thực ra, truyện ngắn của bạn không phải được viết nên bằng những ngôn từ quá hoa mỹ, tinh xảo, hay quá hồi hộp, kịch tính; nét hấp dẫn trong truyện của bạn nằm ở ngay sự đơn giản mà tinh tế trong lối hành văn, cách miêu tả, cách viết hội thoại, khắc hoạ diễn biến tâm lý nhân vật... Câu chuyện mà bạn kể vốn cũng là một câu chuyện tình yêu mà ta đã có thể bắt gặp đâu đó trong những cuốn truyện rồi, nhưng cái cách mà bạn viết nó ra lại khiến cho độc giả vẫn muốn đọc tiếp, muốn dõi theo đến hồi kết của mối tình này.

    Cách hành văn của bạn rất mượt mà, ngôn từ đơn giản nhưng lại phù hợp và cuốn hút. Cách bạn miêu tả nội tâm nhân vật cũng làm mình rất thích thú, bạn không quá dấn sâu hay miêu tả hời hợt, mà chỗ nào cần bộc lộ cảm nghĩ, nội tâm nhân vật bạn đều bộc lộ được hết, không những thế, bạn còn xen kẽ vào đó là những ký ức, những diễn biến khác của câu chuyện, để qua đó độc giả vừa hiểu được nhân vật hơn, mà cũng như vừa cùng nhân vật trải qua những ký ức đó vậy. Và đó cũng chính là lúc người đọc thực sự đồng cảm với nhân vật, đau theo nỗi đau của nhân vật, và hồi hộp, lo lắng cho mối tình của nhân vật ấy.

    Và khi bạn viết hồi kết cho mối tình này, bằng cách cho thời gian quay ngược trở lại, giống như có một cỗ máy thời gian vậy, thì độc giả cũng chẳng hề thấy phi lý, mà chỉ thấy mừng cho nhân vật của mình cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, và mối tình đẹp đẽ nhưng có nhiều nuối tiếc này sẽ không còn phải dang dở. Thế nên bạn đã thành công khi có thể khiến cho mình thực sự bị cuốn vào câu chuyện của bạn, thực sự đồng cảm với nhân vật, điều mà không phải người viết truyện nào cũng làm được (nhất là lại là truyện ngắn).

    Bên cạnh đó, một điều nữa mà mình rất thích ở truyện của bạn, đó chính là thông điệp mà bạn đã đưa ra, cũng như cái cách bạn thể hiện thông điệp ấy trong truyện của chính mình.

    Còn nữa, về hình thức truyện thì bạn trình bày cũng khá tốt, chỉ có một số ít lỗi chính tả như:

    + ...mưa cũng không đủ sức để áp đi tiếng khóc... => át
    + Jack ah => à (Bạn nên viết hẳn ra sẽ tốt hơn, vì viết như vậy rất giống teencode :v)
    + Jack anh đang làm gì vậy. (Thiếu dấu hỏi chấm)
    + Jennie chu môi, phụng phịu (Thiếu dấu chấm)
    + cổ máy thời gian => cỗ

    Và có khá nhiều câu bạn viết rất dài nhưng lại dùng rất ít dấu phẩy để ngắt nên khiến câu văn đọc xong trở nên rất dài dòng, có chút loằng ngoằng và khiến độc giả... hụt hơi :v, thế nên bạn chịu khó thêm nhiều dấu phẩy vào những chỗ cần thiết sẽ khiến cho lời văn của bạn càng thêm mượt mà và rõ ràng hơn đấy.

    Góp ý đôi lời thế thôi, chứ chốt lại là mình thích truyện của bạn lắm luôn, bạn cứ tiếp tục phát huy và mài giũa khả năng của mình hơn nữa để ngày càng cho ra lò nhiều tác phẩm xuất sắc nữa nha ^^. Mong chờ các tác phẩm tiếp theo của bạn :3.
     
    Mạnh ThăngUyennguyen2295 thích bài này.
  4. Uyennguyen2295

    Bài viết:
    3
    Mình cảm ơn bạn đã góp ý ạ. Để mình sửa lại và lần sau mình sẽ để ý hơn
     
    Nyanko thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...