CÔ GIÁO VÙNG CAO Hàng mi xanh, mái tóc xanh Em hai mươi tuổi, em thành giáo viên Làng quê yêu dấu bình yên Xa dần bóng mẹ đứng bên hiên thềm. Chân em vững, dạ em bền Đưa em đi đến với miền quê xa. Càng thêm yêu tổ Tổ Quốc ta Cheo leo đèo dốc nếp nhà trong sương. Lòng em thương quá là thương! Nơi em dạy học - mái trường đơn sơ. Có đàn em nhỏ ngây thơ Bên trang giấy trắng i tờ hôm nay Em mang cái chữ, điều hay Mong đàn em nhỏ mỗi ngày thêm ngoan Mai sau như cánh chim ngàn Giữa trời Tây Bắc muôn vàn yêu thương Rồi bay đi khắp nẻo đường Dựng xây đất nước, quê hương đẹp giàu! Em là cô giáo vùng cao Yêu nghề mến trẻ dạt dào thiết tha Em về với bản làng xa Năm hai mươi tuổi em là giáo viên!