Đam Mỹ Cô Gia Có Mắt Không Tròng - Chuối Vàng Chín Nải

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Chuối vàng chín nải, 5 Tháng tư 2021.

  1. Chuối vàng chín nải Chuối vàng chín nải chẳng tương phùng

    Bài viết:
    53
    Cô gia có mắt không tròng.

    Tác giả:
    Chuối vàng chín nải

    Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, hài hước, ngược.

    Tình trạng: On going

    Link góp ý: thảo luận và góp ý tác phẩm

    [​IMG]

    Văn án:

    Mây trời xanh biếc, gió thổi miên man, ánh nắng lách kẽ cây, chạm lên khuôn mặt lem nhem bướng bỉnh của nhóc con trước mặt.

    Lý Thiên Minh: Nhóc ranh ma, chờ Cô gia về liền gả cho Cô gia đi.

    Nhóc ranh ma: Ai thèm gả cho ngươi, nếu có thì cũng là cả nhà ngươi gả qua thì có.

    Lý Thiên Minh: [..] ! Ừ thì cả nhà ta gả qua.

    Nhóc ranh ma thò tay vào trong áo, lục lọi một hồi, móc ra được miếng mặc ngọc vừa cũ vừa dơ, nó ném vào tay Lý Thiên Minh rồi nói: Hẹn ước 7 năm, chờ ta đỗ trạng nguyên, người cầm vật này tìm ta. Lúc đó ta sẽ phò tá ngươi giành cả thiên hạ này.

    Cứ như thế:

    Một lời hứa dành cả mệnh để thực hiện..

    Một lời hứa nhớ mãi chả quên..

    Thiên thời địa lợi nhân hòa.. vừa khéo, trượt cả ba. Có trách là trách Ti mệnh tiên quân cùng Nguyệt lão già rồi mà lẫn..

    Mục lục:

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2021
  2. Chuối vàng chín nải Chuối vàng chín nải chẳng tương phùng

    Bài viết:
    53
    Chương 1

    Đất Diễn Châu người giàu cũng khóc.


    [​IMG]



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đất Diễn Châu trời quang mây trắng, dân Diễn Châu chăm chỉ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ngay cả khi trời ban hạn hán mất mùa ba năm, vẫn giữ dáng vẻ thảnh thơi, cười nói với nhau giữa cánh đồng bát ngát nứt nẻ, chả có cây lúa mẹ nào sống sót. Một mảnh yên bình kì lạ giữa chốn mênh mang như thế lại trái ngược với tiếng than khóc dậy đất bật trời trong nội trạch mấy nhà địa chủ phú hộ giàu nứt đố đổ vách.

    Tại nội phủ của tri phủ đại nhân truyền ra tiếng kinh hô đến tê tâm liệt phế. Nhà nào cũng tranh nhau báo án, nước miếng tung bay đầy phòng.

    Tri phủ đại nhân Tô Bình như con chim cút ngồi nhìn một mảnh sẫm màu trên chiếc thảm phòng khách, khẽ lấy khăn tay quệt qua một vệt trên trán, không biết là mồ hôi hay nước miếng nhà nào. Bên cạnh là một vị phiên phiên công tử, mặt mày tuấn nhã, mắt phượng mày ngài, ung dung ngồi nhìn tách trà trong tay. Khóe miệng khẽ nhếch lên, tao nhã đưa tách trà cho người hầu kế bên, ánh mắt khẽ chuyển. Người hầu nọ nhanh hiểu liền bưng tách trà về phía phú ông họ Hồ vẫn đang hăng say kiện cáo.

    - Hồ lão làm miếng trà hạ hỏa.

    - Tạ điện hạ gia ban trà. Lão phu liền cung kính không bằng tuân lệnh.

    Chắc có lẽ do mất nước nhiều nên lão Hồ miệng khô mỏi lưỡi, mạnh dạn hớp một hớp lớn.

    - Điện hạ cũng biết, Diễn Châu ba năm nay hạn hán mất mùa, đừng nói tới dân chúng khắp huyện, thương nhân chúng ta sống cũng không dễ dàng gì. Ấy vậy mà lũ trộm cắp không ngày nào buông tha..

    - Truy quét trộm cướp mà cũng cần phải nhờ tới thái tử đương triều, vậy tri phủ đại nhân đây ngồi đây để trang trí à? - cất lời là một nam tử lưng hùm vai gấu, đứng phía sau phiên phiên công tử. Người này khí thế sắc bén như một thanh lợi đao xuất vỏ.

    Chim cút Tô Bình đang ngồi co ro một bên, nghe vậy thì mồ hôi chảy thành dòng, nhanh chóng quỳ phịch xuống.

    - Hạ.. hạ quan nào dám.. Hạ quan bất tài, nhưng vẫn hiểu được, nhận bổng lộc vua thì phải dốc sức phụng sự quốc gia. Nhưng.. nhưng..

    - Tri phủ đại nhân có điều gì khó xử sao? - Phiên phiên công tử phe phẩy chiếc quạt trong tay, nhẹ nhàng hỏi.

    - Điện hạ, người có điều không biết. Quả thật tên tiểu tặc kia có.. có.. bối cảnh không nhỏ..

    - [..]

    Nói đến đây rồi mà vẫn dùng dằng không thôi, vị thái tử Lý Thiên Minh liền hiểu, bối cảnh không nhỏ ở đây chỉ có thể là con ông cháu cha quan lại nào đó trong triều. Qua lại đôi lời liền phất tay đuổi khách.

    - Chuẩn bị nước tắm cho cô gia. Cả người đầy mùi nước miếng của mấy lão già khốn kiếp kia. Kinh chết người.

    - Điện hạ, người thân phận cao quý, cần gì phải mất thời gian tiếp đám thương nhân mở miệng ngậm miệng toàn mùi tiền thối kia.

    - Trần Trung à, ngươi có biết hạn hán ba năm, Diễn Châu lấy cái gì để duy trì không?

    Trần Trung có chút mờ mịt khó hiểu.

    - Điện hạ, đó chả phải do hoàng đế bệ hạ trạch tâm phúc hậu, thương xót chúng sinh mà bãi miễn thuế, mở quốc khố, ngày đêm áp giải cứu tễ Diễn Châu sao?

    Lý Thiên Minh nhanh nhẹt thoát y, nhảy vào thùng tắm, không mặn không nhạt nhả ra hai chữ "ngây thơ".

    - Ngươi nghĩ những thứ được xuất từ quốc khố đó chạy từ kinh thành tới Diễn Châu này còn lại được bao nhiêu?

    Sau tấm bình phong, vẻ sắc bén của Trần Trung bị thu lại, thay vào đó là sự xoắn xuýt. Hắn làm sao không biết việc chúng quan lại tham ô như những khối u nhọt trong triều. Sự mọt rỗng ăn mòn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tựa như tằm ăn lá, khiến cho vị hoàng đế trên cao kia cũng phải bạc mất nửa cái đầu. Mà ở nơi đây, dân chúng đói khổ, mỏi mòn chờ không có ngày kết thúc.

    - Dân chúng đói thì lấy đâu thuế mà nộp cho triều đình, triều đình mà túng thiếu thì kẻ chết đầu tiên là ai hẳn ngươi hiểu.

    So với bất kì ai khác, cái này Trần Trung hiểu. Gia nghiệp nhà hắn lấy việc đổ máu xa trường mà dựng lên. Khi mà phương Bắc không ngừng dòm ngó, muốn thâu tóm quốc thổ. Cha huynh hắn vẫn đang miệt mài trấn giữ biên quan. Hàng năm đều trông mong chút bổng lộc ngân sách được phát như bố thí từ kinh thành. Nếu chiến tranh nổ ra, để nói xem ai chết trước ai, cha huynh hắn cùng binh lính nơi đó đứng đầu danh sách.

    - Vẫn là nên moi tiền từ túi đám phú hộ giàu nứt mỡ kia đi.

    - Trẻ nhỏ dễ dạy!

    * * *

    Nửa đêm canh ba, trăng treo đầu ngọn tre còn đang lắc lư theo gió. Sau trạch viên nhà phú đại họ Nguyễn có hai bóng người đang đánh giã chiến bên hòn giả sơn.

    - Lão gia.. lão gia nhanh lên chút - giọng nữ kiều mị hổn hển kêu lên.

    - Tiểu yêu tinh tham lam này, hôm nay lão gia ta.. Á!

    Lời còn chưa dứt bỗng giật mình thấy một bóng nhỏ, mặt mũi đen xì như quỷ, đang ngồi xổm bên cạnh quan khán, ánh mắt sáng quắc lia lịa tìm tòi học hỏi nghiêm túc không ai bằng.

    - Cút! Con cái nhà ai nửa đêm không ngủ chạy ra đây làm gì?

    - Bà ta dạy, gian dâm trước mặt trẻ nhỏ là bị lẹo mắt đấy.

    Ả nha hoàn phía dưới xấu hổ, rúc vào ngực lão. Mặt già của lão cũng nhăn nhúm thành một đoàn. Lời này mười phần không thích hợp nhưng nhìn mặt oắt con nói lại thản nhiên như không. Rốt cuộc thì gia môn nào dạy dỗ ra được vậy.

    - Nhà lão gia ta ở, ta thích gian dâm ở đâu thì gian dâm ở đấy, ai dám quản?

    - Cũng có lý. Nhưng mà, ta nghe người ta nói, nhà Nguyễn phú đại có con sư tử Hà Đông, sáng dậy đập chết tiểu thiếp, chiều tối cầm dao rượt đuổi chồng. Té ra..

    Nhóc con kéo dài cái giọng của nó ra, ánh mắt đảo qua đảo lại chỗ hai người quấn quýt. Nguyễn phú ông chợt thấy da đầu tê dại. Ngay sau đó, lão thấy nó xách đống quần áo nội y ngổn ngang đầy đất bỏ vào tay nải.

    - Thằng kia, mày định làm gì?

    - Thu thập bằng chứng bắt gian.

    Nghe đến đây lão già họ Nguyễn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lão lừa mãi mụ vợ già để ra được đây với ả nha hoàn, nếu mụ mà biết.. lão liền tuyệt hậu về sau.

    Nhìn thằng nhóc gầy gò, ước chừng còn chưa cao tới ngực lão, trong lòng phú ông liền nảy ra ý định cặn bã - giết người diệt khẩu. Nhưng lão còn chưa kịp nhích, cả thân hình trần như nhộng đã bị ấn xuống. Một đám trẻ không biết từ đâu nhảy ra, ấn dẹt lão ép lên thân thể đẫy đà còn đang thẹn thùng phía dưới.

    Trong một cái chớp mắt, dây rợ cuốn vòng quanh, biến lão và ả nha hoàn thành cái bánh tét thịt người.

    - Chúng mày.. chúng mày.. chúng mày là ai? Chúng mày muốn gì?

    Lão thét qua kẽ răng. Nếu không phải ngại mụ vợ sư tử Hà Đông chạy tới, e rằng lão đã hô hoán cho đám tay sai bủa vây nơi này rồi.

    - Giao chìa khóa kho bạc ra đây, ta liền thả các ngươi.

    - Mày muốn chìa khóa kho bạc? Đừng có hòng. Lũ trộm cắp khố rách mạt rệp. Chúng m!.. khốn nạn, đứa chó nào dám tè vào đầu lão gia ta?

    Nguyễn phú ông giận dữ, cố trợn con ngươi lên nhìn quanh một lượt. Bất trợt lão nhớ tới cái buổi ngồi nghe lão địa chủ họ Hồ kia vừa khóc vừa kể rằng nhà lão bị cướp bởi một đám nhóc mặt bôi nhọ nồi. Lúc đó lão một chút cũng không tin, còn cười lão Hồ một trận.

    Bây giờ nhìn lại, thấy đứa nào mặt mũi cũng đen xì xì, còn nhe hàm răng trắng ởn lên cười lão. Lão không khỏi cảm khái phong thuỷ luân hồi. Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười.

    Thằng nhóc cầm tay nải lúc nãy, tiện tay nhét cái khố vào miệng phú ông đang há hốc, không biết là quá đỗi kinh ngạc hay giận dữ nữa. Nó ngẩn lên nhìn trăng treo cao đỉnh đầu, rồi phất tay ra hiệu cho cả bọn. Chỉ nghe loạt xoạt vài tiếng, cả trạch viện nhà Nguyễn phú đại lại trở về yên tĩnh như chưa từng có việc gì.

    Tối bình yên đó, chỉ nghe thấy tiếng ễnh ương ộp oạp. Mụ vợ phú ông vẫn đang say giấc. Hoàn toàn không ai biết về sự biến mất của lão gia nhà mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2021
  3. Chuối vàng chín nải Chuối vàng chín nải chẳng tương phùng

    Bài viết:
    53
    Chương 2:

    Đám cướp có bối cảnh không nhỏ


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, có một cỗ kiệu được khênh bởi bốn kiệu phu, xiêu vẹo chạy tới, dừng trước cửa tri phủ huyện Diễn Châu. Một phụ nhân mặc áo ngũ thân, người tròn lẳn, bước ra khỏi kiệu. Ánh mắt mụ lấm lét nhìn ngang ngó dọc, cả người run rẩy như chim sợ cành cong, vội vã bước vào trong phủ. Chốc lát sau, người dân quanh đó lại thấy tri phủ lão gia vội vã lên một chiếc kiệu từ trong phủ chạy ra một hướng khác.

    Cuộc sống vẫn diễn ra như hàng ngày, người buôn kẻ bán tấp nập mở hàng dọn quán, mong cho ngày mới bắt đầu, hôm sau đắt khách hơn hôm trước.

    * * *

    - Ồ, có chuyện như thế sao?

    - Điện hạ, việc này hoàn toàn là sự thật. Sáng nay phu nhân bên Nguyễn gia bất chấp mạo hiểm tới phủ hạ quan báo án. Còn có cả bức thư đòi tiền chuộc trắng trợn này nữa.

    Lý Thiên Minh đón lấy bức thư từ tay tri phủ Tô Bình. Trong thư chữ viết ngổn ngang như dưa vẹo táo nứt, lý lẽ thì xúc tích ngắn gọn, chẳng có nửa vòng vèo: "Lão già họ Nguyễn đang trong tay bọn ta. Muốn chuộc người, ba ngày sau mang bảy trăm lượng vàng đặt lên chiếc xe ngựa kéo sau núi Diễn Sơn. Trễ một ngày, ta sẽ chặt xuống một ngón tay của lão già nhà các ngươi. Nếu ta phát hiện có người lén báo quan, các ngươi cứ chờ nhận xác của lão."

    - [..]

    Đây nào giống tác phong của một đứa trẻ. Chỉ có một khả năng là có kẻ đằng sau giật dây, thao túng đám nhóc. Nghĩ tới đây, Lý Thiên Minh gõ quạt xuống mặt bàn mấy cái, khuôn mặt hờ hững lướt qua Tô Bình như nhìn cá chết, ánh mắt dừng lại trên người của vị bộ đầu, đang khom người đứng phía sau.

    - Trước khi tới đây, Cô gia chỉ nghe nói Diễn Châu có giặc cỏ chiếm núi xưng vương, sách nhiễu bá tính. Phụ hoàng thương xót chúng dân, cử cô gia tới dẹp loạn. Nay giữa đường lại nhảy ra thêm một loạn tặc tử. Lại còn là loại con nít ba chỏm, vậy mà các ngươi đối phó cũng không nổi.. Nói cho cô gia nghe, bổng lộc vua ban các ngươi cầm không thấy thẹn sao?

    Nghe tới đây thì trên dưới tri phủ Diễn Châu ai cũng đều cảm thấy xấu hổ, mất mặt. Người không biết có thể nghĩ, đường đường đối phó không nổi hắc trại Giao Long bang thì có thể lấy lý do binh sỹ không đủ, vật tư nghèo nàn, hoàn cảnh khó khăn.. v. V.. Nhưng mà đến con nít ba chỏm cũng đấu không lại thì không hiểu triều đình nuôi đám quan lại bọn họ để làm gì.

    Tri phủ Tô Tịch cùng bộ đầu dưới trướng có khổ không thể nói thành lời. Giải thích cho người ta nghe: Chúng ta thua là vì bọn nhóc đó quá thông minh, thủ đoạn quá cao cường. Một góc áo rách của chúng, ta còn túm không được nữa là bắt chúng về quy án? Nói ra lời này chắc chắn chả ai tin, có khi còn bị cười rụng răng nữa là khác. Liệt tổ liệt tông dưới chín suối cũng phải đeo mo vào mặt không dám nhận đứa con cháu này.

    Nhìn tri phủ Diễn Châu như con chim cút thu ru một góc, Lý Thiên Minh có chút cảm giác bất lực. Hắn ra lệnh cho Tô Bình kể rõ lại tường tận cho hắn nghe về đám tặc tiểu hài tử này.

    - Khởi bẩm thái tử điện hạ, theo những thông tin thu thập được thì nhóm tặc này bắt đầu hoành hành tại Diễn Châu từ hai năm trước.. Tri phủ Tô Bình vừa kể vừa lén lút quan sát sắc mặt của vị thái tử điện hạ kia.

    - Lúc đầu các vụ đánh cướp xảy ra, chúng ta đều cho rằng đó là do người của hắc trại Giao Long bang. Nhưng sau đó lại thấy không giống. Từ hành vi, cách tổ chức đánh cướp cùng mục tiêu hoàn khác với mỗi lần Giao Long ra tay. Nhóm tặc này gồm khoảng mười lăm tới hai mươi đứa trẻ, độ tuổi tầm tám đến mười. Mục tiêu đánh cướp chỉ nhằm vào những hộ gia đình giàu có hoặc thương nhân có tiền từ phương khác tới. Số lần ra tay cũng không nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

    - Có mô tả nhận dạng được chúng không?

    Tô Bính ngập ngừng, lão rút khăn tay, chấm lau mồ hôi đầy mặt, thấy Lý Thiên Minh bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn, lão đành cùng đường, lấy phong thái tráng sĩ đoạn cổ tay mà trả lời "có".

    Khi thấy tri phủ đại nhân phất tay ra hiệu, bộ đầu phía sau liền bất đắc dĩ dâng lên một sấp bản vẽ.

    Ngay sau đó, ai cũng thấy thái tử điện hạ xem xong hết tờ nọ tới tờ kia, mặt liền đen như đít nồi, nhịn không được mà đập nứt nửa cái bàn gỗ.

    Trần Trung đứng sau hắn cũng không nhịn được nói:

    - Tô Bình đại nhân, ta thấy điện hạ không nói các ngươi ăn hại, cũng là do người có tu dưỡng thượng thừa. Các ngươi nhìn lại xem, bảo các ngươi đưa bản vẽ nhận dạng, các ngươi dâng lên cái gì đây? Ta ra ngoài túm đại đứa con nhà nào đó, cho nó mặc áo rách, bôi nhọ đen toàn mặt, liền giống y đúc hai mươi đứa này.

    - Lời này của tiểu tướng không sai. - Bộ đầu khi nãy bất chợt bước lên, thẳng lưng ngẩng đầu nói. - Sự thực, mỗi khi bọn chúng hành động đều hóa trang thành một bản y đúc như vậy. Khi chúng ta bày binh bố trận, tưởng rằng đã có thể vây quét một mẻ bọn chúng, thì thường xảy ra những chuyện như đá lở, cả đàn gia súc dẫm đạp chạy tới, hay lũ lụt quét qua.. Cứ như có thần trợ giúp, tất cả bọn chúng đều thoát hiểm trong gang tấc.

    - Bọn nhóc này coi vậy mà còn có khả năng như thế sao? - Khuôn mặt Lý Thiên Minh hiện ra vẻ bất ngờ.

    - Không sai thưa điện hạ. Chúng tuy nhỏ tuổi nhưng mưu mẹo láu cá không ai bì kịp. - Tri phủ Tô Bình lúc này mới vớt vát chút mặt mũi mà đứng ra.

    - Ngoài một đống khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ này, các ngươi có điều tra được bóng dáng kẻ nào khác không?

    - Ý.. ý của điện hạ là, có người thao túng bọn nhóc? - Tô Bình có chút hoang mang, lão thực sự cái gì cũng không biết luôn.

    - Hoàn toàn không có! - Bộ đầu đứng sau chắp tay nói. - Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ lúc đầu cũng nghĩ: Một đám trẻ bơ vơ thì ngoài lo cho bản thân không bị đói đã là may, làm sao còn tinh lực để vạch kế hoạch bắt người đòi tiền chuộc. Huống hồ năng lực lại có thể cường đại đến như thế. Có khả năng có một kẻ hoặc một nhóm khác như Giao Long bang thao túng chúng từ sau. Nhưng sau khi cài người điều tra theo dõi Hắc Long bang cả ngày lẫn đêm, chúng ta hoàn toàn không thấy một sự liên kết nào giữa chúng. Mà đám trẻ mặt đen cũng biến mất vô tung. Cho dù là mang vàng hay ngân lượng lớn như thế ra khỏi cửa thành cũng phải có một chút manh mối. Nhưng chúng ta canh cửa nghiêm mật như thế, lại cũng chả tra ra được cái gì.

    Lần này thì Lý Thiên Minh đau đầu thực sự. Làm gì có cái gọi là biến mất vô tung. Có chăng thì là thủ đoạn nguỵ trang của chúng quá cao cường, hơn nữa cậy mình tuổi nhỏ nên càng dễ khiến kẻ khác khó đề phòng.

    - Nếu chúng thực sự nguy hiểm như thế thì tính mạng Nguyễn phú đại có phải sắp tiêu rồi không? - Trần Trung cũng cảm thấy sự vụ này hoàn toàn không đơn giản.

    - Sẽ không có chuyện gì đâu. - Bộ đầu nghiêm túc lắc đầu - Lần nào chúng cũng viết nghe màu mè như thế, nhưng thực ra chưa từng giết hại bất kì ai. Nếu có thì cũng chỉ khiến nạn nhân ăn mệt chút thôi.

    Người ta nói cũng thật là.. thật may, nhân tri sơ tính bản thiện.

    Lý Minh Thiên bỗng nhiên chợt nhớ một chuyện, hắn hỏi:

    - Lần trước Tô đại nhân có nói với cô gia là bọn nhóc này có bối cảnh không nhỏ. Nhưng cô gia nhớ mãi không ra, vị đại nhân trong triều nào lại có thân quyến ở tận Diễn Châu xa xôi này.

    Lúc này mặt tri phủ Tô Bình liền đỏ bừng lên. Lão lén lút nhìn quanh những người trong gian phòng này, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng.

    - Điện hạ thứ tội.. Lúc đó do tình thế bức thiết, khó có thể cho đám phú gia kia một câu trả lời, nên.. nên.. hạ quan bịa đại ra thôi.

    Ngoài cửa sổ, chim bay rời cành. Đứng ở ngoài, ai cũng có thể nghe thấy tiếng bàn gỗ nứt gãy triệt để phát ra từ bên trong thư phòng của thái tử điện hạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2021
  4. Chuối vàng chín nải Chuối vàng chín nải chẳng tương phùng

    Bài viết:
    53
    Chương 3:

    Nhân tri sơ tính bản thiện


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba ngày sau, tại một con đường mòn nhỏ quanh co, có một cỗ xe ngựa màu đen đang trên đường chạy về phía núi Diễn Sơn. Cách đó không xa giữa rừng núi xanh tươi, một cỗ xe khác đang đợi sẵn ở đó. Con ngựa nhỏ có bộ lông mượt mà màu nhung nâu đang chậm rãi ăn cỏ. Thỉnh thoảng nó đạp đạp cái chân trước xuống đất như thể đang mất kiên nhẫn vì cái gì đó, hoặc có chăng là đơn giản nó ngứa chân muốn nện chết mấy con kiến nho nhỏ mà thôi.

    - Điện hạ, ngài buồn chán lắm sao?

    - Cũng không có gì, cô gia rảnh rỗi nên đến xem ngươi thua thiệt với đám nhóc, trông nó ra làm sao thôi.

    - Chỉ là một đám nhóc mà thôi, đâu có gì to tát!

    - Ồ, thế cơ à?

    Ánh mắt Lý Thiên Minh loan loan, khi cười lên lại càng thêm phần sáng sủa. Dung nhan hắn vốn tuấn dật, phong tư lúc nào cũng điềm nhiên nhẹ nhàng, mười phần quý khí. Không khỏi khiến người khác đối với hắn cảm thấy muốn thân cận, dễ gần.

    Mặc dù nhiệm vụ truy quét tặc hài tử lần này hắn giao cho Trần Trung đảm nhiệm, nhưng bản thân hắn cũng không tránh khỏi cảm thấy tò mò về đám nhóc kia.

    Lý Thiên Minh tin tưởng, chỉ cần bắt được một đứa, lập tức sẽ có manh mối để lôi ra cả đám nhóc này. Hắn muốn biết, là ai đứng sau lưng thao túng lũ trẻ.

    Trần Trung cũng đang ngồi xổm ở một bên, lặng lẽ quan sát. Về lý thì hắn nghĩ, hẳn là Nguyễn phú đại đang bị buộc như khúc giò trong thùng xe để chờ trao đổi. Nhưng khi thấy hai tên gia đinh Nguyễn gia hô to gọi nhỏ với lão già quản gia kia rằng không thấy bóng ai cả, hắn có chút ngơ ngẩn.

    Lão quản gia khi biết chờ mình là cái xe rỗng thì mặt mũi trắng bệch. Khi vừa tới, lão đã nhìn hết một lượt tất cả phía sau ngọn núi Diễn Sơn, ngoài cỗ xe ngựa này thì một cái bóng khác cũng không có. Nghĩ tới phân phó của lão phu nhân, lão đành lệnh cho đám gia đinh khênh vàng chất xe ngựa.

    Ngay sau khi hòm vàng cuối cùng được chất lên xe. Con ngựa giống như bị điều gì đó kích thích, nó tự nhiên phát cuồng lên, tung vó kéo cỗ xe chạy như điên về phía trước. Mặc cho lão quản gia cùng mấy gia đinh không ngừng đuổi theo la hét phía sau.

    Ở một chỗ không xa, Lý Thiên Minh ra lệnh cho một nhóm bí mật đuổi theo xe ngựa, còn lại kiên nhẫn đợi tại chỗ cũ.

    Ngay sau đó, từ trên ngọn cây gần đó bất chợt xuất hiện một bóng người phi thân xuống. Người này đội nón rộng vành, chỉ nhìn thấy phần cằm bị bôi đen thui, trên vai khoác theo một bao tải lớn quá khổ so với thân mình.

    Lý Thiên Minh cau mày, hắn cảm thấy có chỗ nào đó rất kì lạ, nhưng Trần Trung bên cạnh lại không nhịn được mà vung đao cười lớn.

    - Bắt người lại cho ta.

    Gần trăm người mặc đồ bó sát màu đen từ xung quanh xuất hiện, lấy Trần Trung dẫn đầu mà bao vây lấy kẻ vừa xuất hiện. Trong không trung dường như có thứ gì đó vừa đứt phựt. Lý Thiên Minh lập tức cảm giác thấy nguy hiểm, vội hô lớn.

    - Có trá. Mau lập tức tản ra.

    Lời còn chưa dứt, hình nộm đội nón hình người bỗng chốc xì ra một lượng lớn làn khói màu vàng nhạt, nhanh như chớp tạo thành một màn sương mù kì lạ bao phủ lấy xung quanh. Trần Trung phản ứng mau lẹ, nhảy khỏi vòng vây, nhưng cũng có vô số người không tránh kịp mà ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

    Lý Thiên Minh nheo mắt, hắn nhìn về nơi mà hình nộm nọ xuất hiện. Đảo mắt tìm tòi xung quanh nơi đó. Nơi này là chân núi Diễn Sơn, xung quanh ngoài cây cối rậm rạp thì có một dòng sông chảy xiết. Để có thể thao túng được hình nộm từ trên cây hạ xuống thì chắc chắn cần phải dùng dây, và phải là dây vô cùng mảnh mới không bị đối phương phát hiện ngay lập tức. Hơn nữa, để đảm bảo cho dây không bị đứt giữa chừng thì phạm vi không thể quá xa. Nhất định là có kẻ còn đang trốn ở đâu đó quanh đây.

    Tại một mảnh xanh mướt bởi cỏ cây, những gốc cây xù xì, trồi cả rễ lớn. Nắng chiếu qua khe lá, lung linh những sắc vàng nhạt trên những bụi cây lùm xùm. Bên trong bụi cây đó có một đôi mắt sáng quắc, láo liên nhìn xung quanh, tựa như đang xem xét tình hình.

    Ánh mắt Lý Thiên Minh như chợt lóe linh quang, trực giác của hắn mách bảo, có thứ gì đó giấu trong những bụi cây này. Hắn rút roi da bên người ra, quất mạnh vào những bụi cây gần đó, trước vẻ mặt còn chưa kịp thích ứng của đám thuộc hạ. Khi sợi roi chưa kịp hạ xuống bụi cây thứ ba thì quả nhiên có một bóng người nhảy ra thật. Người này chỉ cao tầm bằng đứa trẻ chín mười tuổi, mặt mũi bôi kín nhọ nồi, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ thông minh lanh lợi.

    Đôi mắt nó đảo quanh, như đang không ngừng quan sát tính toán điều gì đó, đồng thời rút từ bên hông ra một cái túi bằng vải bố. Nó nhe hàm răng trắng ra cười một cách tinh quái, rồi ném cái túi bố về phía đám người Lý Thiên Minh.

    Theo phản xạ, Lý Thiên Minh vung roi lên muốn đánh bật ra cái túi bố. Chỉ tiếc rằng ngay khi sợi roi vừa chạm vào, cái túi bỗng bật mở banh ra. Tiếng ong ong vù vù như bạo nộ tràn ra khỏi túi, chả mấy chốc bủa vây, khiến đám người Trần Trung một thân võ công mà kêu to oai oái, đội hình tan rã như vịt lạc đàn.

    Tên nhóc mặt đen nhanh như một con báo, chạy về hướng ngược sáng. Bóng lưng nó nhanh nhẹn và linh hoạt tựa như một con báo non phi nhanh trong thế giới tự do, hòa tan trong những mảnh ánh sáng loang lổ, trùng điệp ở phía trước. Thật đẹp, đẹp đến chói mắt. Chỉ một chút nữa thôi, con mồi xinh đẹp này sẽ nằm trong tay hắn.

    Khi ý nghĩ mơ mộng này vừa bắt đầu và chưa kịp kết thúc, hắn nghe thấy vang lên những tiếng sụp xuống của đất lá cùng tiếng la thất thanh phát ra từ những chiếc hố lớn không biết xuất hiện từ lúc nào xung quanh.

    Hắn liếc nhanh về phía cái hố gần đó nhất rồi nhấc chân đuổi theo bóng dáng thoắn thoắt phía xa. Đằng sau lưng vẫn vang lên thanh âm chửi đổng của Trần Trung, trung khí mười phần rõ rệt..

    - Con mẹ nó, còn có thể bày ra cả hố phân bẫy người như thế này. Chúng đâu phải là một đám nhóc, chúng là ma quỷ mới đúng.

    - Tên nào dám nói "Nhân tri sơ tính bản thiện", ta đốt nhà hắn. Bọn nhóc kia, để ông túm được, ông lột da chúng mày.

    [..]

    Tên nhóc này mới bao lớn mà đã hạ được ba phần tư đám thuộc hạ của hắn, bao gồm bức điên Trần Trung vừa rớt hố kia.. Kẻ này nếu không thu về tay, tương lai ắt thành đại họa.

    Lý Thiên Minh ngấm ngầm tính toán, thân thể vẫn như gió lướt theo sau người phía trước không nhanh không chậm. Tựa như nhàn nhã, như hưởng thụ khoái lạc. Cảm giác tốc độ của nhóc kia đã bắt đầu chậm lại, thao tác mất đi sự linh hoạt vốn có, có lẽ là do vận động quá lâu mà thiếu dưỡng khí. Lý Thiên Minh như nhìn thấy trước kết cục của những con mồi hắn từng săn. Một nỗi kích động trào dâng trong lòng. Hăn nhớ lại cảm giác săn mồi đã lâu không còn thấy. Phải, hắn đang chờ con mồi kiệt sức mà ngã lăn ra, tự động dâng lên cho hắn. Máu nóng chảy ngược trong cơ thể, từng lỗ chân lông đang muốn bung ra đầy hưng phấn. Tựa như phía trước hắn không phải là con người, mà là một con báo đen tuyền uyển chuyển. Một con báo nhỏ vừa xinh đẹp lại nguy hiểm khiến hắn bất ngờ, khao khát và sung sướng khi săn đuổi.

    Nhóc con cứ chạy như thế cho đến khi dừng chân trước dòng sông chảy xiết, sau lưng là Lý Thiên Minh vẫn đang ung dung bước từng bước lại gần. Suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, nó quyết định thật nhanh rồi nhảy ùm xuống dòng nước đang cuộn ào ào, trước sự kinh ngạc của Lý Thiên Minh.

    - Muốn chết? Đừng hòng.

    Mặc tiếng quát lớn vang lên, tên nhóc khoái trá tung mình trong dòng nước. Ngay khi nó tưởng mình sắp thoát được thì một sợi dây thô dài lao tới cuốn quanh eo nó. Lực đạo từ phía bên kia đầu dây như muốn xiết đứt đôi người nó, muốn hất nó ra khỏi mặt nước.

    Trong khoảnh khắc nó nghĩ đến hai chữ "tiêu rồi", nó liền nhìn thấy khúc cây lớn đang trôi nhanh theo dòng, lao về phía nó. À há, có giỏi thì ngươi thử kéo cả cái cây này lên cùng cho ta xem.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2021
  5. Chuối vàng chín nải Chuối vàng chín nải chẳng tương phùng

    Bài viết:
    53
    Chương 4

    Đại thúc tay to xuyên việt


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm núi rừng yên tĩnh vang lên tiếng nổ bem bép của củi cháy. Thỉnh thoảng từ trên những đám lá cây vọng ra tiếng chim cú kêu cu ru, càng khắc sâu sự tĩnh lặng hoang sơ. Bên đám lửa vàng có cái cọc phơi lên hai bộ quần áo ướt tơi tả.

    - Ăn không?

    - Ăn.

    Tên nhóc nhỏ đầu tóc ướt nhẹp, mặt mũi lem nhem, hậm hực giật lấy con cá nướng chìa về phía mình. Nó rõ ràng tính hết cả thiên thời địa lợi nhân hòa, lại không tính ra được có một kẻ điên tới nỗi nhảy sông theo mình.

    - Ngươi tên là gì?

    Hứ, chả lẽ tên điên kia muốn hỏi là nó nhất định phải trả lời sao. Nó liền làm như không nghe thấy, trả lại cho người kia một cái quay đít phẳng phiu.

    Nhưng sau đó, nó ngồi gặm nhấm con cá thật lâu mà người nọ cũng không tiếp tục hỏi nữa. Cảm giác mông lạnh rồi mà chờ hoài không thấy người ta dán mặt nóng lên, quả nhiên cũng không thấy ưu việt ở chỗ nào.

    Ánh lửa vàng hắt lên khuôn mặt ưa nhìn của người đối diện. Nhóc con chậc lưỡi, nó nghĩ tới dì của Tiểu Thìn nhà bên có đắp lên mười tấn bột trên mặt, xoa thêm mười hộp son cũng không đẹp bằng. Nghe thúc Sơn nhà thằng Mão nói dì của Tiểu Thìn coi vậy mà là mỹ nhân số một trong làng của nó. Mấy tên ngốc trai làng cứ thế đâm đầu xi mê, chạy theo như vịt để tán tỉnh nàng ấy.

    Nhóc con cảm thấy nếu cứ dán mắt lên mặt của người điên thì hẳn đầu óc nó cũng có thể điên theo. Nhưng khi nó hạ tầm mắt xuống lại không khỏi ngẩn người. Tên điên kia ấy vậy mà trên người chằng chịt vết thương, nhưng biểu hiện của hắn lại điềm nhiên như thể đó chẳng qua chỉ là mấy vết cào của con mèo hư nào đó.

    Roẹt roẹt..

    Âm thanh xé áo thật chói tai, nhóc con lăm lăm nhìn "kẻ điên" tự quấn lấy vết thương của chính mình, nó bất giác nhớ tới những đầu đá sắc nhọn ở khắp nơi khi nó rơi vào trong thác nước. Chỉ là khi đó, nó được sa vào một lồng ngực ấm áp. Một bàn tay nhẹ nhàng bảo vệ sau gáy của nó để tránh những tổn thương va đập từ phía sau.

    Trong một khắc nó thập phần giãy dụa với chính mình. Chả phải đám quan lại, nhà giàu đều là một lũ sâu mọt tham ô, chỉ biết liên kết với nhau để vơ vét bóc lột người nghèo khổ như bọn họ sao? Nào có ai giống tên điên này, không những che chở cho nó khỏi nguy hiểm, còn nhường thức ăn duy nhất kiếm được cho nó.

    Nó chuyển tầm mắt lên xiên cá trong tay. Tự nhiên cảm thấy chả còn thiết ăn nữa. Rối rắm trong lòng một chút rồi quay mình co vào trong gốc cây, miệng lầm bầm một câu "ngu ngốc", không biết là chửi ai hay tự chửi chính mình.

    Ngủ nửa giấc, nó thấy mót tiểu, vì thế lục tục mò quanh để tìm chỗ giải quyết. Khi quay lại, nó nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ tới mức khó nhận ra, phát ra từ chỗ "tên điên" nằm.

    "Tên điên" cả người nằm tại chỗ, khẽ run run. Bên tóc mai ướt thẫm từng giọt mồ hôi lăn xuống gò má trắng bệch, cặp mày nhíu chặt. Xem ra là phát sốt rồi, vậy mà lúc nãy còn bày đặt làm bộ làm dạng, ra vẻ không sao như thế để làm cái gì?

    * * *

    Lý Thiên Minh tỉnh dậy khi từng giọt nắng sớm khẽ buông xuống, khiến hắn không khỏi vì choáng ngợp mà nheo mắt hé mở.

    Cảm giác ấm áp trên trán hắn nhẹ nhàng rời đi, nghe âm thanh non nớt bên cạnh vang lên.

    - Hết sốt rồi thì dậy đi. Lão tử không rảnh để hầu ngươi thêm nữa đâu.

    Lúc này Lý Thiên Minh mới phát hiện ra tên nhóc ranh ma vẫn đang ngồi một bên vặn xoắn miếng vải rách, trên khuôn mặt lem nhem, đôi mắt vốn sáng quắc, giờ lại hiện lên chút tơ máu. Nó đang trừng đôi mắt đó lên với hắn, nhìn thế nào cũng thấy như đang vừa hờn giận vừa uỷ khuất.

    Hai người bọn họ bắt đầu mò mẫm tìm lối thoát ra khỏi rừng. Chỉ cần tìm thấy con đường mòn, ắt sẽ tìm ra nơi có dân cư ở. Nhưng đi chưa bao xa liền nghe thấy trong không gian vang lên tiếng ám khí xé gió mà bay. Tiếp theo như có vật gì đó rơi từ trên cây xuống. Hai người đuổi theo tới nơi thì phát hiện ra một người đàn ông mặc áo vải thô, hai cánh tay để trần, lộ ra những cơ bắp chắc nịch. Đại thúc tay to đang bận rộn lấy dây buộc chân con gà rừng, rồi bó nó lại một chỗ cùng với mấy đồng hương cùng chung số phận.

    Nghe âm thanh xột xoạt bên cạnh, đại thúc tay to đột nhiên cảnh giác, đôi mắt híp khẽ trợn to nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ vừa đi tới.

    - Các ngươi là ai?

    - Ầy, đại thúc. Chúng ta là bị lạc trong rừng. Thúc có thể chỉ lối giúp tụi ta ra khỏi đây được không?

    Trông thấy một đứa nhóc mặt đen xì như đít nồi cơm bị cháy, đang cười với mình bằng hàm răng trắng ởn. Đại thúc tay to bất tri bất giác nhìn lên vòm trời. Vẫn tốt, trời vẫn còn sáng, còn có cả nắng nữa. Nghe bảo mấy thứ dơ bẩn như quỷ hồn chỉ chui rúc trong bóng đêm. Mà bên cạnh nó.. tuy nhìn rách rưới một chút, nhợt nhạt một chút. Tóc tai rối loạn một chút.. cũng.. không giống người cho lắm. Mẹ già hắn bảo, người hay truy bắt quỷ hồn là gì ấy nhỉ? À phải rồi, là hai vị quan sai của địa ngục - Hắc Bạch Vô Thường.

    Làm tốt tư tưởng xong, hắn đặt con gà ra phía trước, làm cái lễ bái chín dập mười quỳ, vô cùng long trọng.

    - Con lạy chín phương trời, con lạy mười phương đất. Con lạy hai vị quan sai địa ngục Hắc Bạch Vô Thường. Tín chủ con là Lý Điêu Thuyền, thành tâm dâng lên chút lễ mọn, mong các ngài chiếu ứng nhận lấy mà buông tha chúng con. Chúng con cũng chỉ là dân nghèo, săn gà bắt chim để kiếm cái ăn mưu sinh cho gia đình. Tuyệt không lạm dụng sát sinh vô tội. Nay con bắt nhiều như vậy cũng là có nỗi khổ tâm..

    - Vị đại thúc này.. có phải nhầm lẫn chỗ nào không?

    Ngắt lời hắn vẫn là "Hắc Vô Thường". Như vậy có phải là số hắn đã tận không? Tráng hán lực lưỡng tay to tên Điêu Thuyền nước mắt nước mũi tí tách, khẽ rơi như mưa mà khóc lớn. Hắn khổ quá mà, đã chết một lần rồi. Sống lại tưởng còn như người ta, từ nay phong quang vô hạn, mỹ nam như mây. Một thân kiến thức cung đấu trạch đấu xuyên về cổ đại này là có thể dẵm lên đỉnh nhân sinh cao vời vợi. Nào có ngờ, trời cao ghen ghét má hồng đánh ghen. Lại nhập phải xác một sơn nhân hương dã, còn là một tráng hán tay to, cơ bắp cuồn cuộn. Mặt mũi thì ngốc nghếch, mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng chà bá. Thế này thì mỹ nam thâm tình nào mới dám đến cửa để thề non hẹn biển với "hắn"? Chưa kể tráng hán kia còn góa vợ, một thân một mình nuôi con thơ còn ngây dại. Mấy năm làm gà trống nuôi con, "hắn" cũng sắp quên mình từng là phụ nữ rồi đi. Hắn khổ quá mà, hắn thương tâm quá. Đi khắp thế gian này hỏi thử mà xem, có cô gái nào nguyện xuyên việt như "hắn" không?

    Nghe không hiểu kẻ điên khùng trước mắt này kể lể cái gì mà cung đấu, cái gì là xuyên việt.. Lý Thiên Minh chỉ cảm thấy dây thần kinh trong đầu muốn phình to, đã mệt không còn sức suy nghĩ nữa. Rõ ràng bọn hắn là đi hỏi đường, mà kẻ điên khùng này một câu cũng nghe không hiểu, còn khóc lóc như thể hắn sắp đi đào mộ tổ tiên nhà mình, kể lể những điều vô lý và ngu xuẩn. Gân xanh trên trán hắn co rút kịch liệt khi hắn thấy bàn tay to kia đang lò mò quanh đùi mình, hắn liền trực tiếp đá văng cánh tay tráng hán kia ra. Bình thường Lý Thiên Minh cực ghét những kẻ dâm tà, có ý đụng chạm hắn, hắn liền giết không tha ngay tức thì. Nhưng hôm nay suy yếu, trong tay thiếu hung khí, nên tiện nghi cho đại thúc tay to, chỉ có thể bị đạp không như vậy. Đại hán kia ấy vậy mà lại càng giãy dụa gào khóc to hơn, tựa như một phụ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ.

    - Nó giết tôi.. có người giết tôi! Bớ làng nước ơi..

    Gào thảm thiết thế mà đáp lại chỉ có con gà rừng bên cạnh phịt ra một bãi phân loãng.

    - Các người đi đâu? Ta còn chưa khóc xong cơ mà.

    Đại thúc tay to gào lên trong nước mắt nhòe nhoẹt, nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi trong vô lực ở phía xa. "Hắn" nhìn xuống hai bàn tay to lớn, phủ đầy trai sạn của mình. Cứ ngỡ nước mắt đã không còn để rơi xuống. Cứ ngỡ mọi thứ đời trước chỉ là giấc mơ.

    Điêu Thuyền gom góp mấy con gà, vác lên vai, phủi phủi mấy cái sau mông, giống như màn khóc nháo nãy giờ chỉ là một vở kịch. Hắn còn phải đi bắt thêm mấy con nữa. Đem chỗ này ra chợ bán, mới hi vọng gom đủ tiền nộp cho lũ thổ phỉ kia. Nếu không con gái nhỏ đáng thương kia của hắn sẽ bị bắt đi mất.
     
  6. Chuối vàng chín nải Chuối vàng chín nải chẳng tương phùng

    Bài viết:
    53
    Chương 5

    Điêu Thuyền là bố của Tây Thi.


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người Lý Thiên Minh sau khi bỏ qua vị đại thúc tay to, liền phát hiện dấu vết săn thú, mà hẳn nhiên là do "đại mỹ nhân" kia để lại. Lần theo những dấu vết đó, họ tìm thấy bóng dáng của khói bếp bốc lên từ lưng chừng núi. Có tiếng đập cửa vang dội, tiếng cười xuồng sã ngả ngớn của một đám thô nhân cách đó không xa.

    - Tiểu mỹ nhân, nàng còn trốn nữa là ta cho người đốt luôn căn nhà này đấy.

    - Phải đấy, phải đấy. Nghe đồn núi Liễm Hạ có cặp mẫu tử mỹ nhân trú ngụ. Vừa hay bang chủ chúng ta ở Giao Long bang lại là anh hùng. Mỹ nhân xứng anh hùng thì còn gì bằng. Mau mau mở cửa.

    - Đại ca, thế lần này chúng ta tới là bắt mẹ hay bắt con?

    - Ngu xuẩn, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cả hai rồi. Bang chủ nếu không dùng thì còn thưởng cho huynh đệ chúng ta dùng chứ sao.

    Nghe đến đây, cả đám như được đánh máu gà, càng thêm sức phá cửa. Cánh cửa kẽo kẹt dù được gia cố vững chắc, cuối cùng cũng không chịu nổi mà đổ xuống. Đám nam nhân thô kệch cứ thế ùa vào như công phá thành trì.

    Khi hai người Lý Thiên Minh chạy tới nơi, thì đã nghe thấy từ trong căn nhà nhỏ vang lên tiếng thét thất thanh của nữ nhân, rồi bỗng dưng mọi thứ như im bặt lại. Đám thô nhân dường như hóa đá ngay giữa lối vào. Trong một khoảnh khắc, vạn vật như chết lặng, giữa sân nắng ngổn ngang rơi vãi các loại thảo dược phơi khô, chỉ nghe tiếng mấy con gà mái cục tác chạy quanh sân như chỗ không người.

    Toẹt.

    Không biết thằng cha nào nhổ một bãi nước bọt, phá tan sự tĩnh lặng.

    - Con mẹ nó, thế này mà là mỹ nhân à? Còn không bằng mụ Trương chặt thịt trong bếp.

    Tên cầm đầu lạnh mặt, quét ánh mắt như đao khoét về phía đám đệ đệ xung quanh.

    - Rốt cuộc thì đứa nào tung tin đồn bậy để ông đây mất thời gian tới đây?

    Không một ai lên tiếng, tên nào cũng cun cút cúi đầu. Nhớ lại lúc bọn chúng xuống chợ chơi bời, nghe lão hàng cá nói chuyện với mụ bán thịt hàng bên rằng con cá kia không để lại cho mụ ý được, bởi vì Điêu Thuyền đã trả tiền, còn nhờ lão mang về cho con gái nhỏ đang ở nhà trên núi Liễm Hạ. Nghe tới đại danh Điêu Thuyền, ai mà không nghĩ tới mỹ nhân. Vậy nên chúng mới ba chân bốn cẳng chạy về kể lại cho đại ca nghe. Đại ca đang tay trái ôm mỹ nhân, tay phải cầm rượu, nghe xong liền chả thèm suy nghĩ mà kéo luôn cả bầy lên núi bắt người. Ai mà ngờ..

    Vị đại ca mơ mỹ nhân kia thoáng nghĩ lại liền phát cáu mà rống lên.

    - Đốt sạch sẽ cho ông, cái thứ gớm ghiếc này cũng nướng theo đi. Thật bẩn cả mắt.

    Tuy nhiên, lửa còn chưa kịp châm ngòi thì hắn đã thấy đất trời khẽ nghiêng ngả. Từ trán chảy xuống một dòng ấm nóng, theo đó cơn tê dại cũng lan nhanh theo. Khi hắn ý thức được từng giọt máu đỏ tươi nhuộm trên những ngón tay, hắn nghe thấy trong mơ hồ có tiếng đánh nhau, có tiếng la hét, có tiếng như xé gió vút xung quanh, có tiếng chửi rủa, âm thanh đổ vỡ hỗn tạp.. Là ai đang đánh ai? Rốt cuộc thì.. chuyện gì đang xảy ra..

    * * *

    Đại thúc Điêu Thuyền vừa đi vừa nhẩm tính số tiền kiếm được ngày hôm nay, sau đó đau xót khi nghĩ tới việc ngày mai phải nộp số tiền hắn vất vả kiếm được này cho người của Giao Long bang.

    Về đến nhà, hắn hốt hoảng nhận ra hàng rào xiêu vẹo và cánh cửa đổ ngã. Trong sân một mảnh đổ nát, tiêu điều, điểm tô huyết đỏ. Trái tim hắn đập loạn, trước khi hắn đi ra ngoài, con gái nhỏ còn chuẩn bị cho hắn một tay nải bánh donut. Hắn còn dặn nó khóa cửa thật chặt, đừng cho ai vào. Ôi, Con gái bé nhỏ, hắn vội vã chạy như điên vừa la hét, mong chờ tất cả chỉ là ác mộng, thân ảnh bé nhỏ đó vẫn bình yên vô sự trong nhà..

    - Tây Thi, Tây Thi, Tây..

    Trong gian nhà nhỏ, có hai thân ảnh một cao một lùn đang ngồi chiễm chệ gặm bánh donut. Cái bóng trắng cao gầy quay ra nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, còn cái bóng đen lùn lại cười với hắn một cách nhăn nhở.

    - Ôi chao.. duyên phận!

    Đây rõ ràng là âm hồn bất tán, nào có duyên với phận ở chỗ này. Đang nghĩ thì phía sau hắn vang lên âm thanh mừng vui. Tiểu nữ tử mặt vuông chữ điền, cằm chẻ đôi, hai con mắt ti hí rớt ra hai hàng lệ, chạy lại ôm chầm lấy hắn. Hai cha con mắt lệ chan chứa, tay bắt mặt mừng, sướt mướt báo bình an, bất chấp khán giả da gà rơi vãi đầy đất.

    Sau khi biết được con gái nhỏ được bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường ra tay cứu giúp. Điêu Thuyền liền cảm thấy đuổi người lúc này có chút không phải, thế nên hắn trưng ra nụ cười giả dối, mời hai người Lý Thiên Minh ở lại qua đêm, còn hứa sáng hôm sau sẽ dẫn người xuống núi.

    Chiều theo ý con gái, Điêu Thuyền mắm môi mắm lợi ngồi xổm nhổ lông gà. Con gà này hắn vỗ béo cả tháng, vốn định để mai đem bán gom thêm chút tiền, cuối cùng lại thành bữa đãi ân công. Xuyên không quả nhiên không dễ dàng như trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu hắn từng đọc.

    Nghe thấy tiếng động, hắn lơ đãng ngó lên, kết quả.. một ánh mắt xuyên tim. Trái tim thiếu nữ bỗng chốc rung lên vì sung sướng. Người gì đâu da trắng nõn nà, dáng người cao ngất, mặt mũi tuấn tú thanh cao. Lông mày kia tựa kiếm rẽ vào mai tóc, phụng nhãn kia khép hờ mỹ miều. Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng phảng phất sắc hồng tươi khẽ mím lại. Thần thái tựa như ngọc, mỗi bước bình đạm lại thanh thoát tựa như du long.

    Trái tim đập điên loạn tựa như có một đàn trâu điên chạy qua. Điêu Thuyền cứ ngẩn ngơ nhìn người trước mắt lướt qua hắn. Tây Thi ở một bên nhìn phụ thân đại nhân máu mũi tí tách rơi, tiện chiếc giẻ bắc nồi lau qua. Cha nàng góa vợ lâu đã thành tâm bệnh, cứ thấy nam tử tuấn tú liền không cầm được máu mũi đã thành thói quen khó bỏ.

    Điêu Thuyền đại thúc dằn lòng lục lọi lại ký ức chính mình, dựa theo kinh nghiệm gia đấu trong các tiểu thuyết thì người như vậy chắc hẳn là quý nhân hoặc là chân mệnh thiên tử của nhân vật xuyên không. Ông trời cuối cùng đã nhớ đến hắn. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha được hai tiếng thì bị sặc nước bọt. Đứng trước mặt hắn là tên nhóc mặt mũi đen xì đang trợn con ngươi trắng dã ra nhìn hắn.

    - Không sao! Đại thúc cứ tiếp tục đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...