Cô Gái Trong Đêm - Thu Hương Nguyễn Thị

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thu Hương Nguyễn Thị, 12 Tháng hai 2020.

  1. Thu Hương Nguyễn Thị Thương Quê

    Bài viết:
    94
    Cô gái trong đêm

    (Truyện cô Chín)

    Cô Chín kể. Cô gái trong đêm là câu chuyện khi cô Chín học đại học năm thứ hai.

    Đó là khoảng thời gian sắp hè. Khóa học của cô chuẩn bị cho thi giai đoạn. Ngày xưa, thời của cô Chín, đỗ vào đại học đã khó, nhưng thi giai đoạn còn khó hơn. Vì vậy cứ đến giai đoạn học này là, ai nấy đều thức đêm, thức hôm để lo học. Các bạn từ kí túc xá cho tới các bạn thuê trọ ngoài đều dành hết thời gian, tâm trí để ôn thi.

    Đêm đó. Khoảng mười hai giờ đêm. Nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức để dậy ôn bài, cô Chín uốn éo mãi và phải nhờ tới sự trợ giúp của hai bạn cùng phòng trọ, cô mới rời khỏi được chiếc chăn bông hãng Sông Hồng ấm áp của mình.

    Cô Chín ra ngoài bể nước để rửa mặt. Trời lạnh, nước lạnh làm cô Chín tỉnh táo hoàn toàn.

    Đang ngồi rửa mặt, cô Chín nhìn ra ngoài đường bê tông lớn qua cánh cổng sắt của nhà chủ. (Khoảng cách từ chiếc bể nước ra tới đường lớn chừng khoảng trên dưới mười lăm mét. Chiều rộng của chiếc cổng chừng khoảng bốn đến năm mét). Cô Chín trông thấy một cô gái mặc bộ quần áo trắng dài tới chấm chân, tóc buông dài quá mông, thướt tha, từ từ đi qua cổng. Cô Chín vừa nhìn theo cô gái vừa nghĩ: "Chắc là lại giận dỗi nhau rồi đây! Người yêu giận đi đằng trước kiểu gì anh chàng chẳng phải đi theo sau."

    Nghĩ vậy, cô Chín bước khe khẽ ra tận cổng, làm kẻ xấu, ý định nhìn chộm, bắt quả tang đôi tình nhân. Cô nghe nghé qua cánh cổng, xem anh chàng kia đâu. Ôi kìa! Lạ không! Cô Chín nhìn ngược rồi lại nhìn xuôi đều không thấy anh chàng nào cả. Đến cả cô gái áo trắng vừa nãy cũng không thấy đâu. Mà đoạn đường thì không có lối rẽ nào gần đó.

    Cũng không hiểu sao, lúc đó cô Chín cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm, cũng không có cảm giác sợ hãi gì. Cô coi đó như một chuyện bình thường. Cô quay lại chỗ bể nước, rửa lại cái mặt, vắt khô cái khăn, bình thản trở lại phòng.

    Vẫn tâm trạng an nhiên, bình thản, cô Chín kể lại chuyện vừa thấy cho hai bạn cùng phòng nghe. Hai người bạn nghe xong, đều hỏi lại cô Chín một câu giống nhau:

    - Mày có nghe thấy tiếng chân không?

    Cô Chín nghĩ lại một chút và trả lời:

    - Không!

    Hai người bạn vừa nghe xong cô Chín trả lời vội reo lên khe khẽ, rồi chùm chăn lên đầu kín mít, run bần bật:

    - Ma! Ma đó! Khéo nó theo cậu vào phòng mình rồi đấy!

    Nghe thấy vậy, Cô Chín sợ hãi, nhảy vội lên giường, chui vào chăn cùng với các bạn, run rẩy.

    Nằm trong chăn, cô hình dung lại hình ảnh cô gái mặc quần áo trắng, buông tóc, thướt tha đi trên đường bê tông, trong đêm khuya, thời điểm đúng mười hai giờ, không tạo ra một tiếng động nào, dù cả con phố vắng tanh, yên tĩnh. Chắn chắn không phải là người bình thường rồi.

    Trong đầu cô Chín nẩy lên những suy nghĩ. Vậy là mình lại vừa nhìn thấy ma! Mà ma thì có thể đi theo người! Có thể con ma đó đang đứng ở đâu đó, ngoài kia, trước cửa phòng? Cũng có thể nó đang đứng ở trong phòng và đang giương mắt châng châng nhìn mình?

    Tim của cô Chín đập loạn nhịp, thình thịch, như muốn đứt rời khỏi lồng ngực. Cô ôm diết lấy các bạn. Ba bạn cứ thể ôm nhau, chờ trời sáng.

    May có các bạn ở bên cô Chín đêm đó, chứ không thì cô Chín cũng chẳng biết đêm đó, mình sẽ sao nữa.
     
    Bughams thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...