Cô gái trôi sông Tác giả: Đỗ Phương Linh Thể loại: [Đoản] Truyện ma. __________oOo_________ Tôi rất thích cái sự yên tĩnh về đêm ở nơi tôi sống.. Sài Gòn về đêm, vẫn tấp nập, vẫn ồn ào với nhịp sống hối hả. Nhưng đâu đó, vẫn có những nơi yên tĩnh, tách mình khỏi Sài Gòn, như không thuộc về Sài Gòn.. Có những đêm mất ngủ, tôi thường ngồi trước nhà, châm điếu thuốc, cứ thinh lặng, mặc cho những cơn gió lạnh cứ thổi qua từng cơn nhẹ nhàng. Đó dường như là một thói quen khó bỏ sau bao năm dài cô đơn. Cho đến khi. Hôm ấy, sau khi kết thúc công việc, nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm rồi sao, nhanh thật. Tôi vươn vai, và nhìn ra khung cửa sổ, lại một đêm khó ngủ nữa rồi. Nhét vội gói thuốc vào túi quần, với tay lấy điện thoại, bật nhạc, tôi thả hồn, thơ thẩn đi ra ngoài. Thời tiết Sài Gòn tháng 12, lạnh buốt. Châm điếu thuốc, rít một hơi, thở ra, tôi nhìn làn khói bay lơ lững, cuốn theo chiều gió, cộng hưởng với bài nhạc buồn, những suy buồn cứ thế xâm chiếm tâm hồn tôi. Bất chợt, tôi nghe tiếng như có thứ gì đó, lay động đám cỏ lớn trước mặt. "Chắc là mấy con gì đó thôi", tôi trấn an bản thân, nhưng bỗng nhiên, một cảm giác bất an chợt kéo đến làm tôi hơi rợn tóc gáy. Thầm cười bản thân, tôi cố quên đi việc ấy, tiếp tục thả hồn theo tâm trạng. Một tiếng khóc bỗng vang lên, một tiếng khóc của ai đó, phát ra từ phía đám cỏ ấy. Một cô gái? Tôi hoảng sợ, cái gì thế này? Hay là cái chị trong nhà trọ gần nhà tôi lại cãi nhau với chồng rồi ra đó ngồi khóc? Điên à, tầm này muỗi nhiều lắm, sao có thể được. Tôi vội vàng bật đèn flash điện thoại, đứng dậy, và tiến tới. "Ai trong đó vậy" – Tôi hỏi lớn. Tiếng khóc ngày càng to hơn, tôi vội vàng vén đám cỏ đi vào. Cô gái ấy, người ướt sũng, ngồi ở gốc cây chuối mà khóc, tôi chạy lại. "Chị là ai? Sao giờ này ngồi ở đây mà khóc" Và, khi cô gái ấy ngước lên, nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã, lúc ấy, tôi mới biết mình gặp ma. "Tôi dạt vào gốc biền lá đằng kia, cậu vớt tôi lên giùm nhé, tôi sẽ tạ ơn cậu" - Giọng nói xa xăm ấy cất lên, nhẹ nhàng như cơn gió, và rồi cô ấy biến mất. Tôi lúc ấy, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi ướt đẫm, run bần bật gì nỗi sợ kinh hoàng ấy. Tôi cứ đứng yên như vậy. Bỗng, "Mày đứng đây làm gì vậy Bi" - Tiếng mẹ tôi phát ra từ sau lưng. Tôi giật bắn cả người, quay lại thì thấy mẹ tôi đứng đấy. Tôi chỉ thốt lên được 1 từ: "Ma" và ngất đi. Tỉnh dậy sau cơn đau đầu dữ dội, tôi nhận ra mình đang nằm bên nhà bà ngoại, mọi người đang nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Tôi vội vàng kể lại mọi việc cho bà ngoại. Nghe xong, bà ngoại bảo cậu Năm đi đâu đó. Một lúc sau, cậu Năm trở lại, nhìn bà ngoại khẽ gật đầu. Bà ngoại bảo tôi nghỉ ngơi đi, và đó cũng chính là điều tôi cần ngay lúc này. Sáng hôm sau, tôi thấy công an đi vào khúc bờ biền đấy, và khiêng một người con gái chết trôi, gương mặt ấy, tôi không sao quên được. Hôm nay, những cơn gió lạnh, lại ùa về. Hết.