Truyện Ngắn Cô Gái À! - Ngheonan

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngheonan, 22 Tháng bảy 2020.

  1. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Truyện Ngắn: Cô Gái À!

    Tác Giả: Ngheonan.

    [​IMG]

    Cô gái à, tôi thấy em rồi. Giữa màn sương trắng em mơ hồ đứng ở đó. Sương dày đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng em mập mờ không rõ. Em đứng đó một mình bao lâu rồi? Em có lạnh không? Tôi không biết em đã mặc bao nhiêu lớp áo, ở chỗ tôi nhìn thấy, em thật gầy. Em mong manh yếu đuối nhưng vẫn cố kiên cường đứng giữa màn sương sớm ấy. Trước mắt em còn chẳng nhìn thấy gì, một ngọn núi cũng không, những ngôi nhà cũng không thấy bóng, mà con người lại càng không. Em đang nhìn gì? Tìm gì ở nơi xa xôi mù mịt đó? Em đứng quay lưng lại với tôi, cứ đứng đó lặng yên không lên tiếng. Đứng nơi đỉnh núi phủ đầy sương, bóng em còn chẳng thấy rõ hình người. Chỉ cần một bước nhẹ nhàng nhỏ xíu thôi cũng khiến em ra đi vĩnh viễn với vực thẳm không thấy rõ trước mắt em. Nhìn em mong manh đến nỗi tưởng chừng như một cơn gió vội đi qua cũng có thể cuốn em đi mất. Trời lỡ đổ cơn mưa tưởng chừng em sẽ tan vào nó mất. Chỉ cần chút nắng nhạt nhòa có khi cũng đủ để thiêu rụi em thành khói mây. Xung quanh em thật sự có làn khói mỏng. Đó là hơi thở yếu ớt của em hòa vào sương, là khói tỏa ra từ tách cà phê hay tách trà em đang thưởng thức? Hoặc có thể đó là ảo giác của tôi chăng! Nhìn thế nào tôi cũng vẫn thấy em mờ nhạt như thế. Tôi không thể nhìn rõ chính diện em vì em quá kiên quyết không nhìn lại. Cô gái à, em đã sống như thế nào mà sao nhìn em cô độc và chênh vênh đến thế? Không thấy em do dự hay chùn bước nhưng bất giác, một khoảnh khắc rất nhỏ tôi chợt thấy em lung lay siêu vẹo. Có phải em cần một ai đó đi cùng và đỡ nâng em không? Cần một chỗ dựa an tâm?

    Cô gái à, trời đổ mưa rồi. Tôi tìm em trong con hẻm nhỏ, hai bên không san sát nhà xe. Em không thích nơi đông đúc chật chội. Em thích thả mình ở một nơi yên tĩnh mà bình yên, trong lành và an nhiên. Mưa phủ lên mọi thứ thật ướt át, có nơi ẩm ướt mà nhớp nháp. Không khí ẩm mang đến sự lạnh lẽo, dù sau nó có vài tia nắng cũng chẳng đủ để xua tan đi hơi nước se lạnh còn lại. Ánh nắng nhạt chiếu lên làn mưa nhẹ lại thấy chút ánh sáng bạc, vẫn mang hơi hướng lạnh băng như cũ. Cơn mưa nặng hạt không còn nặng hạt như lúc khởi đầu nữa, bây giờ nó rả rích như đang tìm kiếm gì đó rất kiên nhẫn. Tôi thấy em qua khung cửa sổ, em không đứng lặng im nhìn mưa mà ngồi thẫn thờ xem gì đó bên chiếc bàn cạnh cửa, đôi lúc là cố viết gì đó. Khung cửa sổ có song sắt đan xen và vài ba chậu cây hoặc hoa chen chúc nhau tìm chỗ trên khung cửa, có thể vì vậy mà tôi không cảm thấy như em đang bị cầm tù. Tôi không nhìn em từ phía sau nữa, tôi vinh dự được ngắm em ở góc nghiêng không rõ mặt. Góc ghiêng khuôn mặt em mang nhiều nét phức tạp. Nóng đủ nóng, nhu hòa đủ nhu hòa, cương trực đủ cương trực, lãnh đạm đủ lãnh đạm, thậm chí là mạnh mẽ cũng đủ mạnh mẽ. Tất cả nổi bên ngoài che đi mất sự cố gắng của em. Em đôi lúc sẽ thở dài khe khẽ mà không ai biết, buồn một chút cũng chẳng dám để ai thấy. Em cố gắng thế để làm gì vậy em? Như bây giờ em đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng ngồi đó, chẳng hiểu sao kết hợp với tí mưa phùn phủ ướt mọi thứ này, tôi lại thấy có chút thơ mộng khó tả. Thơ mộng đến nỗi tôi quên mất, ẩn sâu trong em có cả hàng ngàn nỗi đau không tên. Trời mưa khiến cái bóng cũng không còn lưu lại đến mảy may, bên cạnh em bây giờ thật cô độc, lẻ loi. Em có yêu thích sự lãng mạn không? Nó chắc chắn sẽ mang chút giả dối nào đó như cơn mưa vừa là cứu tinh mà cũng là khắc tinh vừa đi qua vậy.

    Cô gái à, tôi lại thấy em, thấy em giữa biển trời mênh mông. Em chậm rãi bước đi trên bờ cát dài ánh vàng nhẹ. Mặt trời ngả về Tây đã gần chạm chân trời ngoài khơi xa. Có lẽ nó cũng mệt rồi, cần nghỉ ngơi rồi, nên cố gắng miễn cưỡng phát tí ánh dương nhẹ nhàng còn lại. Nắng lúc này không còn cháy rực bỏng rát khiến em cau mày nữa, em như hòa vào ánh nắng mỏng manh còn lại đó, để nó kéo em đi thật xa. Cái bóng đổ dài trên mặt cát có lẽ là người bạn duy nhất của em lúc này. Bây giờ tôi thấy em chuyển động vậy mà vẫn chẳng đủ sống động như bao thứ ngoài kia. Em lêng đênh như chính cái bóng của em đang dập dềnh trên mặt nước biển. Cảm giác em tỏa ra xung quanh là sự hoang mang như những con sóng trôi nổi ngoài khơi xa. Vậy nhưng, em vẫn chẳng lộ chút sợ hãi nào, em cũng chưa từng quay đầu nhìn ai đó cầu xin, ánh mắt em kiên định giữ mọi thứ cho mình. Có đau, có buồn, có chơi vơi em vẫn tự nhủ "mọi thứ rồi sẽ qua, sẽ tan biến chẳng khác gì bọt biển ngoài kia". Nhưng em lại quên mất một điều là, những điều tốt đẹp luôn chóng qua. Mà những thứ đau thương, tồi tệ thường hằn sâu khó phai, nó chỉ chìm xuống, để rồi chờ ngày nổi lên chứ chưa từng tan biến đi. Em kiên cường quá rồi đấy cô gái à?

    Cô gái à, em vẫn cứ một mình như thế ư? Em gồng gánh mãi có thấy mệt không? Có lúc nào em nghĩ tới buông và buông ra thật sự chưa? Hay em cảm thấy không ai giúp em được? Thật lòng mà nói thế giới này không thể bỏ lên bàn cân mà cân đo đong đếm được. Dù thế nào nó cũng chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi, cần thiết nó sẽ là một thương vụ để trao đổi không hơn không kém. Quan trọng ai được lợi trong thương vụ này, ai ít ngụy trang hơn có thể sẽ nhận được nhiều hơn-bao gồm cả những bất công.

    Cô gái à, em biết không! Học cách cân bằng cảm xúc chính mình không khó, khó ở chỗ mở lòng mình, khó hơn là tìm được người đáng để em mở lòng, đáng tin để em dừng chân. Cô gái à, sau cùng em vẫn là cô gái mà thôi, em cũng mệt rồi hãy nghỉ ngơi đi thôi.

    Link: Truyện tác phẩm sáng tác- Ngheonan
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...