Tiểu Thuyết Cố Chấp - Lạc Như Y

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lạc Như Y, 4 Tháng sáu 2020.

  1. Lạc Như Y

    Bài viết:
    6

    Tác giả: Lạc Như Y

    Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm,

    Tình trạng: Hoàn.​

    Văn án:

    Tôi đã từng rất cố chấp, cố chấp với một thứ đã đi và sẽ không bao giờ trở về. Chính sự cố chấp mê muội ấy đã khiến tôi vụt mất thứ gì đó rất quý giá, đáng để bảo vệ và đáng để được yêu. Nhưng khi tôi chợt tỉnh giấc quay lại thì.. mọi thứ đã không còn nữa

    Cố chấp là một sai lầm, sai lầm có thể khiến bạn mất đi rất nhiều thứ
     
    Chuông Gió thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng sáu 2020
  2. Lạc Như Y

    Bài viết:
    6
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng ấm áp của những ngày những ngày đầu xuân, những loài hoa cỏ nở rộ đẹp đẽ, mang trong mình hơi ấm vốn có của nó. Tôi bước lang thang trên con phố củ đi ngang qua những con đường mà mình đã từng ước hẹn

    Hôm nay là ngày xuân trên con phố Đà Lạt, ngày trăm hoa đua nở, hoa cỏ tươi tốt. Bước trên con đường ấy, cơn gió nhè nhẹ có chút lạnh lẽo khiến tay tôi hơi buốt, nó làm tôi nhớ đến bàn tay đã sưởi ấm mình trên những ngõ ngách ngày ấy, cũng vào ngày xuân hôm nay. Khoảng trời tôi chỉ toàn gương mặt người đó

    * * *

    Đó là năm ba đại học của tôi, là vào một mùa hè nóng oi ả trên đất Sài Gòn, tôi vẫn còn ám ảnh chuyện xưa. Năm nghiệt ngã nhất đời tôi, ám ảnh lúc anh bỏ đi dứt khoác. Tôi rất khó để quên chuyện đó, tôi và anh ấy bên nhau cũng rất lâu, lâu đến nỗi mà tôi không thể nhớ rõ nữa.

    Anh ấy tên là Chấn Huy, người mà tôi dùng cả 5 năm trời dốc lòng vì yêu

    Lúc đó, là lần đầu tôi van xin một người, van cầu anh trở lại. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ thế nào nếu không còn anh nữa

    Anh không những không đồng ý, ngày hôm sau còn những tâm hạ nhục tôi tại trường. Và tất cả đã chấm hết từ đó

    Nói là chấm hết vậy thôi, chứ thật ra tôi vẫn mãi không thể quên được. Nụ cười đó, dáng vẻ thâm trầm, sự ôn nhu hiếm có nhưng lại ấm áp đến lạ

    Nhưng dường như giờ đây đã không còn chút hơi ấm ngày xưa mang lại mà là sự lạnh lẽo đến buốt giá

    Cho đến khi một thanh niên hơn tôi 1 tuổi - Nhật Phong, dù chỉ hơn kém nhau 1 tuổi nhưng lại có thể nhìn thấy sự tinh nghịch và nổi loạn trong mắt chàng thanh niên, người không thể thấy được những u phiền của thời sinh viên. Anh ấy là người bắt chuyện trước

    Bên nhau 1 năm, tôi cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhìn thấy sự chiều chuộng trong những cử chỉ ân cần, tất nhiên cũng hiểu tình cảm của anh đối với tôi. Nhưng.. lòng tôi không đủ rộng để mở ổ khóa to đùng trong trái tim mình, cũng chả đủ dũng cảm để lao đầu lần nữa. Một lần là quá đủ

    Chính vậy tôi đã dựa vào tình cảm ấy và xem như người thay thế. Tôi biết là do mình tự lừa mình dối người vì hai người khác nhau, khác nhau hoàn toàn. Chấn Huy thì thâm trầm, lạnh lẽo còn cậu ấy thì tinh nghịch, ương bướng

    Đến ngày chúng tôi rủ nhau đi Đà Lạt, đó là vào đầu xuân trên mảnh đất được ví như là thiên đường của những loài hoa, nở rộ đẹp đẽ. Chúng tôi bước trên cây cầu nhỏ, gió xuân nhè nhẹ thổi qua, anh ấy liền để bàn tay của tôi vào túi áo khoác bằng lông cừu của anh, nhẹ nhàng xoa xoa cái lạnh của đôi bàn tay

    Cảm giác này rất ấm áp cảm giác thật lạ lẫm, tôi ghiền cái sự ấm áp này, tôi muốn nó có thể ở bên mình mãi. Chỉ là.. khi nhìn vào nét u buồn hiếm có của người con trai, tim mình như thắt lại

    Từ lúc quen tôi, anh ấy dần trở nên lạnh lùng, có rất nhiều phiền muộn đôi chút nhưng đôi lúc lại rất vui tính

    Sau đó vài ngày, tôi say xỉn nằm bẹp lên sàn nhà, bên cạnh là những chai rượu đỏ, màu rượu đỏ như máu đẹp một cách diễm lệ, hơi rượu nồng nặc phảng phất cả phòng

    Anh từ bên ngoài cầm vào hộp bánh kem bự, tôi mới chợt nhớ hóa ra hôm nay là sinh nhật mình. Hóa ra anh ấy biết

    Trong người tôi vẫn còn dòng rượu nóng rực cả thân thể, men rượu khiến đầu óc quay cuồng. Tôi chạy tới như kẻ thèm khát ôm lấy cậu ấy, trách: "Tại sao chứ? Tại sao anh mãi mà không giống anh ấy, trả lời em nghe tại sao chứ? Nói em biết đi mà, Phong.."

    Tôi vừa trách vừa khóc tôi biết mình thật điên cuồng, mất tự chủ cũng thật.. vô lý
     
    Chuông Gió thích bài này.
  3. Lạc Như Y

    Bài viết:
    6
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm sao có thể bắt ép người khác làm điều vô lý đến vậy?

    Cậu trả lời rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như chỉ mình tôi nghe thấy, nhưng trong giọng nói đó là vạn phần áy náy "Xin lỗi em Thạch Anh, anh đã cố"

    Tôi cũng chả hiểu nên chỉ bỏ qua, đau khổ khóc khi nhớ mãi bóng hình người đã nhẫn tâm khiến mình cực khổ thế này

    Nằm trong lòng ngực anh tôi thoang thoảng nghe được mùi rượu vang quen thuộc mà người ấy thích dùng. Tôi nhớ anh từng nói rằng cậu không biết uống rượu nhưng lúc này cơ thể cậu thoang thoảng mùi rượu rõ rệt. Lẫn với chút hương trà xanh mát mẻ, mồ hôi, sự mệt mỏi. Ánh mắt ấy lúc này càng âm trầm hơn mọi khi, lại có điểm rất giống anh ấy

    Sự thèm khát kì lạ bỗng nhiên nổi lên trong tôi, cộng với hơi men khiến đầu óc tôi quay cuồng mất tự chủ, tôi ngửi, ngửi mùi hương quen thuộc đó, nhẹ nhàng cởi từng nút áo trên người cậu ấy khẽ mút da thịt săn chắt hơi ngâm ngâm đó. Tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh, cơ thể cậu nóng hừng hực nhào đến ôm, hôn cơ thể đang tê dại của tôi

    Lúc lên giường tôi rất bất ngờ khi mình lại là người chủ động, rồi tôi cứ thả lỏng dù cho cậu ấy đang ra sức chiếm đoạt cơ thể mình

    Đến lúc gần đến cao trào tôi mới để ý đến ánh mắt cậu, ánh mắt có mấy phần lạnh lùng, lạ lẫm, đôi ngươi màu trà rất giống với Chấn Huy

    Bề ngoài trông cậu có vẻ rất mềm yếu nhưng khi trên giường lại chiếm đoạt đau đớn, mãnh liệt đến thế. Tất cả đều không có điểm gì giống với một chàng trai tuổi 24, thích cười. Mà nó rất giống với.. Chấn Huy

    Tôi mới nhận ra suốt giờ từ lúc bắt đầu đến nay anh luôn cố gắng để trở thành một bản sao của anh ấy, hóa ra cậu ấy biết mình chỉ là người thay thế, và cậu ấy chấp nhận thay đổi toàn bộ bản thân mình. Đó chính là điều tôi mong mỏi nhất từ cậu ấy, lẽ ra nên vui chứ, nhưng sao.. tôi lại đau buồn đến thế? Tim tôi như thắt lại. Rất xúc động với những gì anh ấy dành cho mình

    Tôi đã yêu người con trai ấy mất rồi, yêu rất nhiều là đằng khác. Đã cố gắng ngăn mình, đã cố giả vờ không đau, đã cố chấp giữ bóng hình người đó hóa ra chỉ là lừa mình dối người, vì ngay từ đầu bản thân đã biết hai người hoàn toàn khác nhau. Vậy lấy lí do gì để xem là người thay thế? Nực cười thiệt

    Đến khoảnh khắc này tôi mới hiểu rõ lòng và muốn buông bỏ tất cả những chuyện của quá khứ. Tự mình chìm trong cảm giác khoái lạc hiện tại

    Sáng hôm sau, tôi dạy rất sớm chỉ mới lờ mờ tỉnh giấc, tôi nhẹ nhàng sờ chỗ trống kế bên, là một khoảng trống khó thay thế nó vẫn còn lưu lại hơi ấm cuối cùng trước khi người ra đi

    Bên trên là mẩu giấy nhỏ "Hãy tập buông đi, mình cũng buông thôi. Sống tốt nhé, cố đừng nghĩ đến nhau nhiều quá!"

    Bầu trời vẫn xanh, kí ức kia vẫn nằm gọn trong khoảng trời ngày đó và trong ký ức tôi, chỉ là.. người đã không còn ở đây nữa rồi

    Tôi bước lang thang trên con đường vắng vẻ, đi lên cây cầu củ ngày ấy. Ngắm nhìn những hồi ức đó, tôi rất thích cây cầu này ở Đà Lạt, vì hôm nay là ngày mà chúng tôi đã từng đi trên nó, như những cặp đôi khác yêu thương nhau

    Ngắm nhìn phía bên kia cây cầu, tận hưởng cái lạnh của gió xuân Đà Lạt như trở lại những hồi ức củ năm nào. Giá mà bây giờ có một bàn tay ấm áp che chở tôi trước con gió xuân lạnh buốt trên Đà Lạt

    Em không biết đã quên anh hay chưa, đối với người con trai tên Chấn Huy đó bây giờ chỉ còn là hồi dĩ vãng đã qua với em, chỉ là.. em biết khi anh ra đi có lẽ cũng đang đau khổ hơn cả em nữa vì anh đã cho hai chúng ta con đường giải thoát buông xuôi tất cả. Anh là một người con trai sẵn sàng buông bỏ tình cảm, chỉ cần đối phương được hạnh phúc, hai ta được hạnh phúc. Chỉ mong rằng sau này anh sẽ tìm được người con gái khác yêu anh nhiều hơn cả em

    Em cũng đã không quá quặn thắt như ngày đầu tiên nữa, chỉ là anh yên tâm! Em kiếp này sẽ không quên anh, hay xem anh như người lạ, sẽ xem anh như người con trai đáng được yêu, được trân trọng

    Và cũng sẽ không quên ký ức mà ta đã từng vun đắp, người con trai đã hy sinh tình cảm của mình.. vì em
     
    Chuông Gió thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...