Tự Truyện Cô Bé Năm Ấy, Mừng Em Đã Nhận Ra - Duệ Manh Manh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Duệ Manh Manh, 17 Tháng tư 2019.

  1. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    81
    Mừng em đã nhận ra, cô bé của những năm ấy

    Tác giả: Duệ Manh Manh

    Gió đông về vội vàng lùa qua kẽ lá, và cây, và hoa, và cả ánh sáng buổi sớm như thiếu đi sinh khí, yếu ớt đến lạ. Tạo vật hôm nay hình như lại càng lười biếng hơn hôm qua, chỉ đơn điệu một sắc màu nhàn nhạt của sự sống.

    Bàn tay run run nhẹ áp vào ly cà phê sữa ấm nóng, với đôi mắt lim dim và thần thức có phần hơi mơ màng, tôi chợt hoài niệm về ngàn sợi mưa trắng bạc giăng mắc bên khung cửa sổ những năm ấy, về hình ảnh một cô bé đã luôn trốn vào một xó vắng vẻ nào đó trong trường học mà thút thít khóc bởi có nhiều chuyện làm em ấm ức. Em cảm thấy cả thế giới dường như đều quay lưng với mình, trước đó, em đã quát mắng những đối tượng làm ồn trong lớp, em đã thẳng tay ghi tên những đứa vi phạm kỉ luật đó vào sổ nề nếp. Và như một quy luật, em bị cô lập và ghét bỏ.

    Đã bao lần em khóc cạn nước mắt, đã bao lần em muốn từ bỏ cái chức vụ lớp trưởng đáng ghét ấy. Em thực sự cảm thấy mệt mỏi, em đã suýt nữa chọn cách gục ngã để trốn tránh tất cả mọi khó khăn thử thách cứ ngày ngày dày vò tâm can mình. Nhưng rồi, sự xuất hiện kì lạ của cơn mưa ấy đã làm dịu đi những suy nghĩ tiêu cực trong lòng em. Em cảm thấy rung động bởi vẻ đẹp của nó. Vẻ đẹp của tự nhiên mà không bị ai tác động, rất thuần túy và thanh khiết.

    Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu em. Có phải, em đã luôn áp đặt những cảm xúc của mình lên người khác? Có phải em luôn bắt những người xung quanh em làm nhưng việc họ không thích, dù điều đó là tốt cho họ với một thái độ khó chịu? Điều đó có nghĩa là, em luôn tự đề cao hóa bản thân và không hề chú ý đến cảm xúc của bất cứ ai. Quả thật, em đã luôn tự cho mình là đúng trong suốt một khoảng thời gian dài và không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.

    Sự thật là, không ai muốn làm những điều không thuộc về sở thích của mình, đặc biệt, lại càng khó chịu hơn khi bị người khác ép buộc làm những việc mình không thích. Họ sẽ không biết mình sai bởi họ nghĩ, họ có quyền tự quyết định hành động của mình. Mọi việc làm của họ, đều có mục đích, dù tốt hay xấu và không ai có quyền ngăn cản họ. Đó là lí do tại sao, họ ghét những người cản trở bản thân làm điều mình thích.

    Và chẳng phải chính em cũng giống họ hay sao? Vì không muốn để người ta nhìn mình bằng con mắt coi thường, rằng lớp trưởng không biết quản lớp, cứ để lớp bị trừ điểm, xếp hạng nề nếp thấp, em đã ép buộc bạn bè mình tuân theo cái khuôn khổ mà bản thân định ra. Em đã tiếc một lời khen khi lớp đạt được thành tựu nào đó, em đã tiết kiệm một câu xin lỗi và cảm ơn khi được bè bạn giúp đỡ, chính em đã tự cô lập mình ra khỏi một cộng đồng tuyệt vời như thế.

    Là một người lãnh đạo, quan trọng nhất là phải biết dân muốn gì, dân cảm thấy thế nào và phải làm gì để khiến dân tin tưởng và tôn trọng mình. Những điều quan trọng đó, bản thân em đều chưa bao giờ nghĩ đến. Vì những lẽ đó, những hành động cứ nghĩ là đúng của em trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết.

    "Thử đặt mình vào vị trí của người khác, em sẽ biết điều mình cần làm là gì."

    Và em đã dần hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Nhưng mặt khác, em cũng hiểu, nói thì luôn dễ hơn làm. Suy nghĩ có hoàn hảo đến mấy thì khi áp dụng vào thực tế, ta sẽ cảm thấy thì ra nó khó thực hiện đến vậy. Nhưng nếu vì khó thực hiện mà bỏ dở giữa chừng thì nhất định sẽ chẳng bao giờ đạt được mục tiêu bản thân hướng tới.

    Lần đầu thử nhẹ nhàng nhắc nhở lỗi sai của bạn bè thay vì quát mắng và dọa nạt, mức độ hưởng ứng không mấy hiệu quả như em nghĩ. Và em lại tức giận, nhưng thật may sau đó, em lại kìm nén được ngay trong lòng và không buông những lời khiến bạn bè cảm thấy buồn phiền. Lần thứ 2, lần thứ 3, và nhiều lần sau đó, cứ vậy, mỗi lần, cách ứng xử thay đổi một chút và dần dần, qua thời gian, nó trở thành một sự biến đổi lớn.

    Em đã ngạc nhiên rằng, điểm nề nếp của lớp đã tốt hơn rất nhiều và mọi mối quan hệ của mình đều được cải thiện. Em đã cười nhiều hơn, và em thấy hối hận vì đã không nhận ra điều ấy sớm hơn.

    Cô gái nhỏ của tôi những năm tháng ngây thơ khờ dại ấy cuối cùng đã tìm được ý nghĩa của việc đối nhân xử thế ở đời: 'luôn đồng điệu hóa cảm xúc của bản thân và của những người xung quanh. Không có gì là thất bại, tất cả chỉ là thử thách. Và khi ta chấp nhận đối đầu với thử thách ấy, ta chính là người chiến thắng.'
     
    Vương KiếnAlissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...