Hỏi đáp Có bao giờ bạn cảm thấy áp lực điểm số ở trường học?

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Huongthu2401, 22 Tháng mười một 2021.

  1. Huongthu2401

    Bài viết:
    483
  2. Ngọc Thiền Sầu Hẹn kiếp sau, không tương phùng..

    Bài viết:
    435
    Điều đó là chắc chắn rồi. Gia đình kỳ vọng quá nhiều còn bản thân mình không được giỏi cho lắm, dù có chăm chỉ và học hành tới 12h đêm thì cũng rất khó để hiểu rõ và nắm bắt được lượng kiến thức có thể nói là rất nhiều ở đại học mình đang theo. Hồi trước khi học thì mình nghe nói là học đại học rất nhàn cả tuần chỉ học vài buổi và chỉ học hoặc sáng hoặc chiều, lâu lâu thì phải học tối. Tới lúc mình lên đại học cái. Ối dồi ôi! Hoặc cả sáng cả chiều, không chỉ vậy mà khoa mình còn học gấp rút, chạy chương trình học cả tuần! Thực sự nhiều lúc áp lực quá mình chỉ muốn về quê với bố mẹ thôi. Nhưng mỗi lần nghĩ tới đó thì mình lại nhớ tới lý do mình quyết tâm đỗ đại học thì phải cố gắng học tập tiếp. Nhìn các bạn cùng phòng trọ, cả mấy đứa chơi cùng trên lớp điểm cao còn lấy được học bổng 9-10 triệu mà mình áp lực lắm.
     
  3. Vyl Hana

    Bài viết:
    115
    Không những có mà còn rất rất nhiều. Dẫu biết kim cương được hình thành dưới áp lực nhưng thật sự mình cảm thất có đôi lúc mình rất mòn mỏi, bất lực và chất chống nhiều nỗi thất vọng. Nhiều khi cảm thấy tróng vắng chán nản và mọi thứ xung quanh dường như chất đầy sự căng thẳng, mình luôn mong muốn và đặt ra cho bản thân nhiều kì vọng, chính điều đó đã cỗ vũ mình không ngừng cố gắng và không được từ bỏ, nhưng thật sự có lắm lúc n=mình nghĩ rằng mình quá tệ so với những gì mình mong chở. Nhưng lúc ấy mình mệt lắm và cảm thấy cuộc sống này có quá nhiều áp lúc khiến mình muốn từ bỏ những gì mà trước đây mình hằng mong ước
     
  4. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    204
    Uầy giống mình phết, chỉ có điều là mình được ở cùng gia đình trên thành phố, mỗi lần đi học về, rồi cả chạy hoạt động nữa, mình cảm thấy áp lực lắm, nhưng mà khi về nhà được thấy mọi người cười đùa, quây quần bên nhau, mình cũng chẳng muốn thể hiện bộ mặt căng thẳng ấy ra chút nào! Và mình tập cách suy nghĩ ít đi! Ít suy nghĩ của mình là mình bớt lo đi ấy, mình thường lo lắng đủ thứ, cả đến ánh nhìn của người khác nữa, rồi đâm ra sợ, sợ gia đình kì vọng vào mình nhiều quá, rồi lại đâm ra stress.. Từ đó, mình nghĩ tới gia đình của mình nhiều hơn, nghĩ đến nụ cười của ba mẹ, của em gái mình <3. Và mình tin là dẫu có sóng gió đến đâu thì chúng ta đều sẽ vượt qua được, mỗi ngày chúng ta đều đang tiến lên phía trước mà, mệt quá thì ngủ, thì nghỉ ngơi một chút, rồi cùng nhau đứng dậy và bước tiếp, đừng từ bỏ là được! We can do it! ^^ <3 <3 <3
     
    Ưu Đàm Thanh Ti, Eve nguyễnGill thích bài này.
  5. chantbin

    Bài viết:
    58
    Việc áp lực điểm số là điều khó tránh khỏi, cuộc sống vốn vậy mà dù bản thân không muốn nhưng nhiều lúc mình vẫn phải đối mặt với nó. Bản thân mình giờ đang học đại học cũng gặp vô số áp lực về điểm số, thấy các bạn hăng hái phát biểu cộng điểm rồi kiểm tra được 9, 10 điểm, mình ganh tị cũng như áp lực lắm. Lúc đầu, mình cứ nghĩ học đại học cũng chẳng khác lớp dưới là mấy, chỉ cần cố gắng chú ý bài, học, làm bài và xem lại bài là được nhưng thực tế không phải là vậy, chỉ có ai thật sự hiểu và giỏi thì được chứ lên đại học rồi không còn học thêm cũng như có bài giảng sẵn trên mạng nữa. Mình rất áp lực trong khoảng thời gian này, muốn mặc kệ nó nhưng bản thân không cho phép mình bỏ cuộc, dù áp lực nhưng mình cũng cố gắng hết mình và nếu kết quả như thế nào, mình cũng sẽ chấp nhận nó do đó chính là sự cố gắng hết mình của bản thân mình rồi
     
    Ưu Đàm Thanh Ti, Eve nguyễnGill thích bài này.
  6. Cáoca Cáo

    Bài viết:
    40
    Áp lực ở điểm số nó chỉ quan trọng khi con số đó có ý nghĩa mà thôi. Tức là đến chừng nào những con số đó còn thể hiện giá trị thì chừng đó nó còn quan trọng. Đã từng có những lúc con số đối với mình rất quan trọng, nhưng cũng có những lúc có cũng được mà không có cũng được.

    Mình nhớ con điểm thấp nhất mà mình từng nhận được là 3 điểm. Lần đầu tiên được điểm kém, như các bạn học khác, mình cũng giấu đi. Nhưng bài kiểm tra đó cần chữ ký, nên mình bắt buộc phải đưa cho bác mình. Bác không nắng chỉ nói lần sau cố lên. Từ nhỏ mình không sống cùng ba mẹ, chuyện học hành và điểm số của mình được giữ ở một khoảng khá an toàn. Tức là mình đi học, chỉ cần không đúp lớp và không gây chuyện thì việc bình thường mình nhận được bao nhiêu điểm và lên lớp với thành tích gì cũng không quan trọng lắm. Đương nhiên là mình không thể lên lớp với tình trạng không đủ điểm được.

    Mình nhớ những năm cấp 1 toàn trung bình trừ năm lớp năm. Vì lớp năm bố mẹ mình có về thăm mình một lần. Và hứa hè sẽ đưa mình đi theo. Mình cố gắng học tốt, không phải để lấy điểm cao, chỉ là mình hy vọng điểm cao một chút thì bố mẹ mình sẽ vui vẻ hơn.

    Chuyện này cũng tương tự vậy năm cấp hai. Mình học bình thường trong lớp, thậm chí có thể gọi là nằm trong nhóm không có tiến bộ nhiều. Đến khi mình vào lớp chín, bố mẹ mình quyết định dẫn cả gia đình chuyển về. Nói thật một năm học này có rất nhiều chuyện đã diễn ra, nhưng tổng thể mà nói mình đã hy vọng rất nhiều vào gia đình và cuộc sống với bố mẹ. Nhưng mình đã thật sự thất vọng, mình không thể hòa hợp với gia đình, rất buồn nhưng đó lại là sự thật. Và mình nhận ra gia đình mình vẫn luôn mong chờ sẽ không đến đúng như cách mình suy nghĩ. Suốt học kỳ hai năm lớp chín mình đã luôn suy nghĩ về điều này. Và vì thế cấp ba mình đã tự mình chọn một ngôi trường cấp ba cho mình, với mức học phí cơ bản và tính thêm cả học bổng thì bố mẹ sẽ không phải chu cấp nhiều cho mình. Và mình đã rất cố gắng để rời khỏi nhà. Đúng vậy, và mình đã rời khỏi nhà thành công. Lần đầu mình nỗ lực như vậy đấy. Vì bản thân mình.

    Mình không thực sự thông minh cho lắm, việc học của mình cũng chẳng suôn sẻ, nhưng mình đã từng nỗ lực để đi trên con đường bản thân chọn. Và làm mọi thứ vì bản thân luôn tốt hơn. Mình không quá coi trọng điểm số nên mình không nhớ rõ áp lực nó mang đến là thế nào. Mình chỉ nhớ sự vui vẻ khi bản thân nỗ lực rời khỏi nhà thành công là như thế nào thôi.

    Có thể hiện tại chưa rõ sau này mình sẽ thế nào, sẽ làm gì, nhưng những gì các bạn đang được cha mẹ hướng đi là con đường đơn giản nhất và có nhiều khả năng lựa chọn nhất sau này. Khi bố mẹ vẫn còn quan tâm đến các bạn tức là khi đó vẫn còn áp lực. Áp lực này (trước đây) mình đã từng vì nhận được điểm 3 mà không ai quát mắng rất vui vẻ, nhưng sau này mình mới nhận ra, giá trước đây mình cũng có áp lực thì tốt.
     
    Ưu Đàm Thanh Ti, chantbinGill thích bài này.
  7. Lê Danh Phúc

    Bài viết:
    7
    Thôi, nghĩ mấy cái đó làm chi. Mình đã đã gắng hết sức rồi, 9 điểm cũng được 1 điểm cũng không sao, 10 điểm lại càng tốt, không hối hận. Không nên vì điểm số mà nghĩ cho đau đầu, khi tâm trạng thư thái dù không học gì vẫn được điểm cao hơn khi học hành đầy đủ nhưng đầu óc bị áp lực nặng nề.
     
    Ưu Đàm Thanh Ti thích bài này.
  8. minhnguyet171005 ~ bright moon~

    Bài viết:
    44
    Có chứ, tuy rằng bản thân mình không có quá cố gắng để điểm cao, chỉ cần điểm không thấp là được. Nhưng vẫn có những áp lực nhất định, đó là khi có bài nào đó bị điểm kém, vì bàn thân không có muốn quá kém so với bạn bè, ít nhất có thấp hơn bạn này thì cũng phải cao hơn bạn kia. Nhất là môn tiếng anh, mình không tài nào có hứng thú với nó được, mỗi lúc cố gắng chăm chỉ thì được một lúc lại nản, môn tiếng anh của mình điểm lúc nào cũng cực thấp, cảm thấy rất ngại mỗi khi cô trả bài. Không cần biết điểm bởi lần nào cũng như lần nào, mình luôn bị điểm kém môn này. Mình học khác được môn toán nên nó mới cứu vớt mình lên, nhưng một khi mình hơi lơ là môn toán, kiểm tra bịn kém hơn bình thường một chút thì mình cũng đã rất sợ, sợ điểm đó không thể giúp nâng đỡ được môn anh.
     
    Ưu Đàm Thanh Ti thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...