Trường tôi rỉ tai nhau đã lâu rằng ở tầng 8 trước đây có sinh viên nhảy lầu tự tử rồi hay luẩn quẩn ở tầng 8 đó, và hay dừng thang máy ở tầng 8. Tôi chẳng quan tâm, chỉ nghĩ mọi người làm quá. Hôm đó lớp tôi học muộn đến 8h tối mới tan. Các lớp khác về trước đó cũng khoảng 5-10 phút nên chỉ có lớp tôi đứng đợi thang máy ở tầng 5. Bình thường ở đây nếu có người bấm đi xuống tầng 1, mà thang máy đang theo chiều đi lên, thì nó sẽ không dừng lại và mở ra mà sẽ đi thẳng đến tầng có người bấm bên trên mới đúng. Trong trường hợp thang máy theo chiều lên mà người ở trong thang máy bấm tầng 1, thì sau khi thang máy đã trả hết lệnh tầng trên, sẽ auto xóa các lệnh bấm tầng dưới, buộc người bấm tầng 1 phải bấm lại, đúng không nào? Nhưng không. Tôi nhớ thang máy đi từ tầng 1 đón chúng tôi, cả bầu đoàn thê tử sinh viên khoảng 7 chú bước vào. Tôi bấm tầng 1. Cửa thang máy đóng lại cũng là lúc tôi nhận ra có gì đó sai sai. Thang máy đang đi lên. Các con số nhảy từ 5 lên 6, mũi tên đi lên vẫn tiếp tục nhấp nháy báo hiệu thang máy tiếp tục đi lên. Chúng bạn xôn xao. Tôi nghe loáng thoáng vài đứa bạn mình bảo: "Đấy, mày biết chuyện đấy chưa?" "Khéo đúng thật thì bỏ mẹ!" Vốn trước giờ một lòng không tin ma quỷ, tôi cố cười trấn áp chúng nó: "Ôi dào ơi, chắc có ai ở trên bấm thôi. Thang máy cũ rồi, đi thì chậm rì chậm rịt. Sợ cái gì, toàn chuyện vớ vẩn." Con bạn bên cạnh muốn phản bác nhưng không biết nói thế nào đành ngậm miệng. Thang máy dần yên tĩnh lại nhưng tôi vẫn có thể thấy vài đứa bạn phía sau tái mặt đi. Bầu không khí im lặng ngột ngạt. Tôi cố trấn tĩnh, đưa tay bấm nút số 1 liên hồi. Tầng 7. Điều đáng lo nhất là, tôi chính là đứa đứng ngay sau cửa thang máy. Nghĩa là, khi thang máy mở ra, tôi sẽ là đứa đi ra đầu tiên nếu tôi phải đi ra. "Con mẹ nó, đéo hiểu kiểu gì!" - Tôi tự nhủ khi cố dằn xuống cảm giác lo lắng đang trào lên. Ding! - Tầng 8! Mọi người thậm chí còn không dám thở. Chẳng ai bảo ai câu gì. Thang máy từ từ mở ra. Đón chờ chúng tôi là màn đêm dày đặc. Tôi thấy không khí lạnh ùa vào vì đang là mùa đông. Nhưng cái khung cảnh im ắng và tối như hũ nút ngoài kia khiến gió ùa vào có vẻ lạnh hơn. Da gà trên tay tôi nổi rần rần, cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng. Tiếng xôn xao sợ hãi bắt đầu lớn dần sau lưng tôi. 7 con người trong chiếc thang máy vỏn vẹn 2m vuông. Trong thang máy đèn vàng và không khí ấm áp không khác nào một đốm lửa cho lũ thiêu thân lao vào. Đầu tôi bỗng ting! Một tiếng rồi lấy hết can đảm, nói vọng ra: "Có ai bấm thang máy không ạ?" Không ai đáp lại. Chỉ có màn đêm trực chờ mà tôi cảm giác nếu còn nán lại một giây thôi, có thứ gì đó sẽ sẵn sàng xé toạc bức màn đen đó và lôi tôi ra ngoài. Chẳng ai biết màn đen ngoài kia có gì, chỉ biết rằng, KHÔNG CÓ AI BẤM THANG MÁY CẢ. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, lòng bàn tay nhớp dính mồ hôi, liên tiếp nhấn nút số 1. Bạn bè phía sau nép sát vào tường, đứa nào cũng mặt cắt không còn giọt máu. Thang máy chậm chạp đóng lại. Từng giây trôi qua như thể tra tấn. Mãi cho đến khi chân tôi bước những bước đầu tiên trên sân trường sáng rực, tôi mới hoàn hồn. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu nổi chuyện hôm đó. Chỉ biết rằng, tầng 5 hôm đó là tầng cao nhất có người học ca tối, tầng 8 chỉ có 2 phòng lớn dành cho tổ chức hội thảo và học chuyên đề theo khoa và thường kết thúc trước 7 rưỡi tối. Các tầng trên đều có bảo vệ đi kiểm tra khi không còn ai nữa thì sẽ tắt điện. Vậy thì ai đã bấm thang máy? Dịch bởi Tunny (Page này dịch hết) Nếu bạn chưa là thành viên của diễn đàn thì hãy đăng kí ngay nhé Đăng Ký